Chương 18: Thử Thách Kinh Tế

*Chú ý: Tác phẩm này là giả tưởng hoàn toàn thuộc thể loại Alternate History, sử dụng nhân vật và sự kiện lịch sử trong bối cảnh hư cấu. Mọi nội dung đều là sản phẩm trí tưởng tượng, không phản ánh thực tế hay lập trường chính trị, quân sự nào.

Truyện chứa đựng các yếu tố nhạy cảm như bạo lực, chiến tranh quy mô lớn, xung đột chính trị căng thẳng và tái hiện lịch sử thay thế. Không phù hợp với độc giả dưới 16 tuổi hoặc người dễ bị ảnh hưởng tâm lý.
Đọc tiếp đồng nghĩa với việc bạn chấp nhận mọi yếu tố gây tranh cãi trong tác phẩm.


- Tôi mới cập nhật thêm hình minh họa cho Orlov và Donskoy, với cả sửa lại của cả Makarov (Vì cảm thấy hình không thể hiện phong cách bản thân muốn)

_____

Ngày 1 tháng 1 năm 2021/4018, Kỷ Đệ Tứ.

Liên Bang Nga, Thủ đô Moscow.

Bên trong căn phòng họp, các lãnh đạo của Nga đang tập hợp ở đây, bắt đầu một cuộc họp quan trọng. Nhưng bầu không khí không được tốt. Tổng thống Putin nhìn từng người, các tinh hoa của quốc gia đều đang ở đây để bàn về vấn đề của họ.

Quốc gia đang phải trải qua một đợt suy thoái cực kỳ nghiêm trọng, dù nguồn vàng đang chảy vào ngân khố quốc gia đã giúp được phần nào trong chi tiêu chính phủ. Nhưng trong gần ba tháng đầu, mọi ngành nghề đều bị tê liệt, khiến cho tình trạng thất nghiệp gia tăng, cùng với đó là sự biến mất của các loại hình thương mại và tỷ giá hối đoái. Tuy nhiên, vì từ đầu đến giờ các giao dịch đều thông qua vàng nên mọi chuyện lại dễ giải quyết.

Nhưng các tài sản ở nước ngoài trước đây đã hoàn toàn biến mất. Các công ty công nghệ của phương Tây dù đã hợp tác nhưng giá cả đã bị đội giá nhẹ lên, dù không ảnh hưởng nhưng không thể để sự phụ thuộc kéo dài. Cùng với đó, hệ thống tài chính đã bị ảnh hưởng nặng nề do sự mất giá mạnh của đồng RUB.

Trước những bất lợi trên, Nga gần như buộc phải đưa ra những giải pháp để thoát khỏi cuộc khủng hoảng này. Việc tăng cường hợp tác với các quốc gia khác đã giúp cho tình hình bớt nghiêm trọng hơn. Các mặt hàng xuất khẩu hiện tại hầu như chỉ là những mặt hàng công nghiệp không công nghệ cao, nông sản, và đặc biệt là tài nguyên thiên nhiên. Đây chính là nguồn thu chính hiện tại và mang lại lợi nhuận tốt nhất.

Putin đã nắm bắt được mọi khó khăn, và các hoạt động đều đang được sử dụng để tái thiết lại nền kinh tế. Ông mở lời: "Các vị hãy bắt đầu báo cáo."

Bộ trưởng Tài chính - Anton Siluanov bắt đầu đọc báo cáo: "Trong ba tháng vừa qua, tỷ lệ thất nghiệp đã tăng một cách nhanh chóng, với 10% cho tới thời điểm hiện tại đang không có việc làm. Dự kiến trong tương lai, con số này còn sẽ gia tăng."

"Thêm nữa," Siluanov nói thêm, "các ngành nghề đang bị ảnh hưởng nghiêm trọng, các công ty tư nhân đang phải chống chọi với cơn khủng hoảng ngày càng nghiêm trọng, với hơn 1,8 triệu doanh nghiệp đã tuyên bố phá sản, khiến cho chuỗi cung ứng nội địa bị gián đoạn. Chúng ta cần phải có những biện pháp để ngăn chặn thêm bất kỳ doanh nghiệp nào phá sản."

"Nếu vậy thì, Maturov... Ông có đề xuất gì hay không?" Siluanov hỏi với đôi mắt mong chờ.

Denis Manturov, Bộ trưởng Công thương, ngồi lặng lẽ trong phòng họp, ánh mắt đăm chiêu khi nhìn qua những tài liệu chất chồng trên bàn. Là người chịu trách nhiệm chính trong việc đối mặt với cuộc khủng hoảng kinh tế đang đè nặng lên đất nước, ông hiểu rõ những thách thức mà Nga đang phải gánh chịu. Hiệu quả của các giải pháp ông đề xuất ra sao vẫn còn phải chờ thời gian trả lời, nhưng ông biết rằng họ không thể chậm trễ hơn nữa.

Đứng lên từ chỗ ngồi, Manturov phát biểu, ánh mắt ông quét qua đám đông bên dưới - những quan chức chính phủ đang chăm chú chờ đợi. Ông hít một hơi sâu, giọng nói của ông vang lên rắn rỏi nhưng không kém phần lo lắng:

"Trong bối cảnh nền kinh tế của chúng ta đang đối diện với những thách thức chưa từng có, tôi xin được trình bày một số giải pháp cụ thể nhằm hỗ trợ các doanh nghiệp và duy trì sự ổn định cho đất nước."

Ông ngừng lại một chút, nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của nhiều người trong hội trường. Dù vậy, ông tiếp tục:

"Thứ nhất, chúng tôi sẽ thành lập một Quỹ Hỗ trợ Doanh nghiệp với quy mô 14,5 tỷ RUB (≈88,6 triệu USD), nhằm cung cấp các khoản vay không lãi suất cho các doanh nghiệp nhỏ và vừa có doanh thu dưới 145 triệu RUB (≈886 nghìn USD). Mục tiêu là giúp họ duy trì hoạt động trong ít nhất sáu tháng tới."

Có tiếng thì thầm khẽ vang lên từ đám đông, nhưng Manturov không để ý, ông tiếp tục:

"Thứ hai, để giảm thiểu gánh nặng hành chính, thời gian xử lý giấy phép sẽ được rút ngắn từ 15 ngày xuống còn 5 ngày. Đồng thời, chúng tôi sẽ cắt giảm 30% số lượng báo cáo mà các doanh nghiệp phải nộp."

Giọng nói của ông càng thêm mạnh mẽ khi nói tiếp: "Thứ ba, trong mười hai tháng tới, chúng tôi sẽ tổ chức năm trăm khóa đào tạo trực tuyến, tập trung vào phát triển kỹ năng quản lý, marketing kỹ thuật số và đổi mới sản phẩm, với sự hợp tác từ các trường đại học và trung tâm đào tạo."

"Thứ tư, để kích thích tiêu dùng nội địa, chúng tôi sẽ triển khai các chương trình giảm giá và khuyến mãi cho hàng hóa sản xuất trong nước, nhằm đạt mục tiêu tăng trưởng 10% trong năm 2021."

"Thứ năm, 200 doanh nghiệp xuất khẩu sẽ nhận được hỗ trợ tài chính và tham gia vào các sự kiện giao thương trực tuyến mà chúng tôi tổ chức trong 12 tháng tới."

Ông nhấn mạnh từng chữ trong câu cuối: "Và cuối cùng, chúng tôi sẽ đầu tư 21,025 tỷ RUB (≈128,45 triệu USD) vào các dự án cơ sở hạ tầng, nhằm nâng cấp hệ thống logistics và tạo điều kiện thuận lợi cho việc vận chuyển hàng hóa."

Manturov ngừng lại, ánh mắt ông quét qua đám đông, cảm nhận rõ sự căng thẳng đang bao trùm căn phòng. Ông kết thúc bài phát biểu của mình với sự tự tin, nhưng không giấu được nỗi lo lắng:

"Tôi tin rằng, với những giải pháp này, chúng ta sẽ có thể giúp các doanh nghiệp vượt qua giai đoạn khó khăn này và bảo đảm sự phát triển bền vững cho nền kinh tế Nga."

Ngồi trở lại chỗ, Manturov thở ra nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu. Ông hiểu rằng, nếu không có biến cố nào xảy ra, những biện pháp này có thể sẽ giúp Nga thoát khỏi khó khăn. Tuy nhiên, đất nước đang đứng trước một tình huống vô cùng đặc biệt, và mỗi bước đi đều cần được cân nhắc kỹ lưỡng.

Ông nhìn khắp căn phòng, những người khác cũng gật đầu, có vẻ như đã tán thành.

Tổng thống cũng gật đầu nhẹ, Putin lên tiếng xác nhận: "Với kế hoạch đó, chúng ta có thể làm gì?" Ông nói, những lý lẽ khác được đưa ra. "Bên cạnh việc hỗ trợ cho các doanh nghiệp, thì chính phủ vẫn còn phải giải quyết số tiền trợ cấp. Chỉ trong ba tháng qua, khoảng 2,13 tỷ RUB (13,01 triệu USD) đã được chi cho hơn 14,6 triệu người lao động thất nghiệp ngoài kia. Nếu không đưa ra giải pháp cho những người lao động này, thì chúng ta sẽ rơi vào khủng hoảng thực sự!"

"Điều đó vẫn đang được thảo luận thêm, vì quốc gia đang không có bất kỳ phương pháp hữu hiệu nào để giảm tình trạng thất nghiệp," Thủ tướng Medvedev nói. "Nhưng nếu chỉ đang nói về các kế hoạch giảm thất nghiệp thì đã có số liệu sơ bộ, dù chỉ mới dừng lại ở những con số."

"Vậy thì hãy nói về nó," Putin bình tĩnh đáp.

Alexey Ulyukaev, Bộ trưởng Phát triển Kinh tế, cầm tờ kế hoạch sơ bộ trong tay, giọng dõng dạc vang lên khắp phòng họp khi ông trình bày:

"Thưa Tổng thống Putin," Alexey bắt đầu, đôi mắt lướt qua tờ giấy trong tay, "trong bối cảnh hiện tại, tôi đã xây dựng một kế hoạch chi tiết để giảm tỷ lệ thất nghiệp và thúc đẩy nền kinh tế Nga trong 5 năm tới."

Ông ngừng lại, ánh mắt đảo qua các thành viên trong phòng họp, rồi tiếp tục. "Đầu tiên, tôi đề xuất một khoản đầu tư 500 tỷ RUB (≈3,3611 tỷ USD) vào cơ sở hạ tầng. Kế hoạch này bao gồm việc xây dựng và cải tạo các tuyến đường, cầu, cũng như cải thiện hệ thống giao thông công cộng và các dịch vụ điện nước. Các dự án này không chỉ tạo ra hàng triệu việc làm ngay lập tức, mà còn tăng cường sự kết nối giữa các khu vực."

Ulyukaev liếc nhanh về phía Putin, dường như tìm kiếm dấu hiệu đồng thuận, rồi đi tiếp. "Chúng ta cũng cần tập trung vào đào tạo và nâng cao kỹ năng cho lực lượng lao động. Tôi dự kiến sẽ dành khoảng 100 tỷ RUB (611,1 triệu USD) cho các chương trình đào tạo nghề. Sự hợp tác với các doanh nghiệp lớn là cần thiết để đảm bảo rằng người lao động có thể đáp ứng được nhu cầu thị trường."

Ông dừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng ông nghiêm túc hơn. "Để thúc đẩy sự phát triển công nghiệp, tôi đề xuất một chính sách ưu đãi thuế và quỹ hỗ trợ khởi nghiệp, với tổng chi phí khoảng 120 tỷ RUB (733,3 triệu USD). Điều này sẽ giúp tạo môi trường thuận lợi cho các doanh nghiệp mới, từ đó tăng số lượng việc làm bền vững."

"Tiếp theo, chúng ta cần đầu tư khoảng 20 tỷ RUB (122,2 triệu USD) vào việc tăng cường xuất khẩu. Điều này sẽ hỗ trợ tài chính cho các doanh nghiệp xuất khẩu và quảng bá hàng hóa Nga ra thế giới, mở rộng thị trường và thúc đẩy tăng trưởng kinh tế."

Cuối cùng, Ulyukaev hạ thấp giọng: "Tôi đề xuất một gói hỗ trợ an sinh xã hội trị giá 30 tỷ RUB (183,3 triệu USD), để giúp đỡ người lao động thất nghiệp duy trì cuộc sống trong thời gian tìm việc mới."

Ông hít một hơi sâu trước khi đưa ra con số tổng kết: "Tổng chi phí cho toàn bộ kế hoạch này ước tính vào khoảng 770 tỷ RUB (≈5,0100 tỷ USD). Với sự hỗ trợ của các bộ ngành và khu vực tư nhân, tôi tin rằng chúng ta có thể giảm tỷ lệ thất nghiệp một cách hiệu quả và đưa nền kinh tế Nga phát triển mạnh mẽ hơn."

Putin lắng nghe, ánh mắt chăm chú nhưng không hẳn tỏ ra đồng thuận hoàn toàn. Ông hơi nghiêng người về phía trước, tay khẽ gõ nhẹ lên bàn, một biểu hiện không rõ là sự tán thưởng hay sự dè chừng.

"Alexey," Tổng thống cất tiếng, giọng trầm và nghiêm nghị, ánh mắt dõi theo từng phản ứng của người đồng sự. "Tôi đánh giá cao nỗ lực của anh trong việc xây dựng kế hoạch này. Nhưng tôi phải nói thẳng... Tôi vẫn có sự nghi ngờ."

Ông ngừng lại một chút, để không khí nặng nề lấp đầy phòng họp. "Tình hình hiện tại không cho phép chúng ta triển khai một kế hoạch đầy tham vọng như vậy ngay lập tức. Những gì anh đề xuất là điều đất nước cần, nhưng liệu chúng ta có đủ khả năng để thực hiện toàn bộ trong ngắn hạn hay không? Đó là điều mà tôi cần cân nhắc kỹ lưỡng hơn."

Người Tổng thống thở dài, vẻ mặt trở nên trầm tư. "Trong ba tháng qua, sau khi chúng ta bị dịch chuyển, tỷ lệ thất nghiệp đã gia tăng lên 10%, một con số không thể chấp nhận được. Ngành công nghiệp của chúng ta đã bị tê liệt, với nhiều doanh nghiệp phải đóng cửa hoặc cắt giảm quy mô hoạt động do khó khăn trong việc tiếp cận thị trường. Trong khi đó, lạm phát đã đạt mức 45%, gây áp lực lên đời sống của người dân và làm cho việc phục hồi kinh tế trở nên khó khăn hơn."

Ông tiếp tục, giọng điệu ngày càng quyết liệt: "Chúng ta đã thấy rằng chính sách tài khóa mà chúng ta thực hiện trong năm 2019 không mang lại hiệu quả như mong muốn. Tăng trưởng GDP chỉ đạt khoảng 1,5%, trong khi lạm phát cao đã làm giảm sức mua của người dân. Việc tăng cường chi tiêu công lên tới 770 tỷ RUB mà anh đề xuất có thể khiến ngân sách quốc gia gặp rủi ro lớn hơn nữa."

"Chúng ta không thể đơn giản là đầu tư mà không xem xét kỹ lưỡng tác động của các biện pháp này," Tổng thống khẳng định. "Thay vào đó, tôi khuyên chúng ta nên xem xét những giải pháp bền vững hơn, như cải cách quy định để tạo điều kiện thuận lợi cho doanh nghiệp, khuyến khích đầu tư từ nước ngoài, và tập trung vào những ngành có tiềm năng phát triển nhanh."

Ông dừng lại, ánh mắt như thách thức. "Chúng ta cần phải thận trọng hơn và đảm bảo rằng bất kỳ quyết định nào cũng phải dựa trên những số liệu thực tế và khả năng phục hồi của nền kinh tế, không phải là những kế hoạch mang tính chất lý thuyết. Tôi cần sự đảm bảo rằng chúng ta có thể quản lý những rủi ro này trước khi tiến hành thực hiện kế hoạch lớn như vậy."

Trong không khí căng thẳng, Tổng thống Vladimir Putin ngồi trầm ngâm, ánh mắt thâm trầm không giấu nổi sự nghi ngờ về kế hoạch của Alexey Ulyukaev. Những ánh đèn sáng trưng phản chiếu trên mặt bàn, tạo nên một không gian lấp lánh nhưng nặng nề. Xung quanh, những gương mặt trăn trở của các thành viên trong nội các đều mang dấu ấn của áp lực, khi mà những con số thất nghiệp và lạm phát đang đè nặng lên tâm trí họ, khiến bầu không khí trở nên u ám.

Cuộc thảo luận tiếp diễn trong sự im lặng nặng nề, cho đến khi Sergey V. Lavrov, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, đứng dậy. Ông tự tin bước lên phía trước, ánh mắt quyết tâm lấp lánh.

"Thưa Tổng thống," Lavrov cất lời, giọng nói vang lên chắc nịch, "tôi thật sự không hiểu tại sao chúng ta lại nghi ngờ kế hoạch của Ulyukaev. Khi tỷ lệ thất nghiệp đã chạm ngưỡng 10% và lạm phát lên tới 45%, rõ ràng chúng ta không thể ngồi yên chờ đợi."

Ông dừng lại, quét ánh mắt quanh phòng, trước khi tiếp tục.

"Nhìn vào khu vực văn minh số 3, tôi phải nói rằng có một số quốc gia mà chúng ta không nên xem thường. Vương quốc Tyris và Vương quốc Elorian có thể không phải là những người bạn lý tưởng, nhưng nếu họ đang cố gắng phát triển, tại sao chúng ta lại không thử hợp tác? Biết đâu chừng họ có những điều thú vị để chia sẻ?"

"Mà còn Cộng hòa Myrdan và Vương quốc Tarith thì sao?" Lavrov thêm vào, ánh mắt sáng lên với niềm hy vọng. "Tôi biết rằng họ không được đánh giá cao, nhưng họ sở hữu một số tài nguyên nông nghiệp đáng giá. Nếu họ quản lý tốt, có thể chúng ta sẽ tìm thấy cơ hội để đầu tư vào đó. Thực sự, có khi một cái gì đó nhỏ bé lại trở thành viên ngọc quý cho chúng ta!"

"Và đừng quên Cộng hòa Rowlia cùng Vương quốc Sorland. Họ có tài nguyên phong phú, dù cách quản lý của họ thì... ừm, không mấy xuất sắc. Nhưng nếu chúng ta kết hợp sức mạnh với họ, giúp họ khai thác tài nguyên, biết đâu chúng ta lại có được những thứ hữu ích cho đất nước mình?"

"Mới cả về Cộng hòa Velia và Vương quốc Endoria, tôi không muốn đánh giá thấp họ. Họ có những khoáng sản cơ bản, tuy không phong phú lắm, nhưng nếu ta biết cách hợp tác, biết đâu lại có bất ngờ nào đó chờ đón?"

"Tôi hiểu rằng làm việc với những quốc gia này có thể không phải là lựa chọn hoàn hảo nhất," Lavrov khẳng định, "nhưng trong lúc này, tôi nghĩ chúng ta nên mở lòng và tìm kiếm mọi khả năng. Đôi khi, ánh sáng lại xuất hiện từ những nơi tối tăm nhất, và tôi cảm thấy thật tiếc nếu chúng ta bỏ lỡ cơ hội này!"

Nghe xong những lời của Lavrov, Dmitry Anatolyevich Medvedev, Thủ tướng, gật đầu tán thành. Ánh mắt ông toát lên sự đồng tình với quan điểm vừa được trình bày. Ông đứng dậy, điều chỉnh lại chiếc kính, rồi tiến lên phía trước.

"Tôi hoàn toàn nhất trí với Lavrov," ông nói, giọng trầm ấm. "Chúng ta không thể để nỗi lo sợ cản trở những cơ hội hợp tác có thể mang lại lợi ích cho đất nước. Hãy nghĩ về điều này: nếu chúng ta chỉ chăm chăm vào những gì không tốt ở những quốc gia này, liệu có lỡ mất cơ hội để tận dụng tài nguyên và nhân lực của họ hay không?"

Medvedev dừng lại, quan sát những gương mặt trong phòng. "Tôi không phủ nhận rằng nhiều trong số họ có những vấn đề về quản lý, nhưng thực tế là họ vẫn có nguồn lực có thể khai thác. Hãy nhìn vào Tiểu vương quốc Galdar và Vương quốc Nymar; chẳng phải chúng ta có thể thiết lập quan hệ ngoại giao mới để hỗ trợ phát triển lẫn nhau sao?"

"Hơn nữa," ông tiếp tục, "hợp tác với những quốc gia này không chỉ mang lại nguồn tài nguyên quý giá mà còn có thể giúp chúng ta xây dựng ảnh hưởng chiến lược trong khu vực. Chúng ta nên học cách khai thác những điều tưởng chừng như không thể. Những thách thức mà họ đang đối mặt có thể là cơ hội cho chúng ta, và việc tạo ra sự thay đổi từ bên trong sẽ là một bước đi đúng đắn."

"Tôi đề xuất rằng chúng ta cần thành lập một nhóm chuyên trách để xem xét khả năng hợp tác với những quốc gia này, tìm kiếm các dự án phát triển cụ thể. Chúng ta phải nắm bắt cơ hội này khi nó còn đang ở trước mắt, thay vì đứng lại và chỉ phê phán."

"Thời điểm hiện tại là thời điểm cần hành động. Hãy để chúng ta mở rộng tầm nhìn và khơi dậy tiềm năng, không chỉ cho Nga mà còn cho những nước xung quanh. Thay vì đợi chờ, hãy hành động để tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn."

Sau khi Medvedev kết thúc, không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng. Ánh đèn chói lòa chiếu sáng những gương mặt nghiêm túc của các thành viên trong chính phủ. Andrey R. Belousov, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, đứng dậy với vẻ quyết tâm. Ông biết rằng thời gian không còn nhiều và những quyết định ngay lúc này sẽ định hình tương lai của Nga tại Tân Thế giới.

"Tôi hoàn toàn đồng tình với những quan điểm vừa được trình bày," Belousov nói, giọng ông vang lên mạnh mẽ trong không gian. "Tuy nhiên, trong ba tháng kể từ khi chúng ta đến đây, tình hình đã diễn biến phức tạp hơn rất nhiều." Ông dừng lại một chút, quan sát từng ánh mắt hướng về phía mình, rồi tiếp tục. "Chúng ta cần phải xem xét thật cẩn trọng các lựa chọn của mình, đặc biệt khi căng thẳng với Papaldia đang gia tăng."

Ông vươn tay, chỉ vào bản đồ được trải trên bàn. "Thay vì chỉ tập trung vào những quốc gia trong khu vực văn minh, tôi cho rằng nên xem xét việc hợp tác với các quốc gia bên ngoài khu vực này." Ánh mắt của ông dừng lại ở những khu vực chưa được khai thác. "Cộng hòa Pallonia và Vương quốc Glenham là những đối tác tiềm năng mà chúng ta nên tìm hiểu."

Ông lướt ngón tay qua bản đồ, nhấn mạnh. "Họ có nguồn tài nguyên phong phú, nhưng cũng đang phải đối mặt với nhiều thách thức trong việc khai thác. Việc có một thế lực ổn định như chúng ta có thể giúp họ."

Medvedev gật gù, nhưng vẫn không hoàn toàn bị thuyết phục. Belousov nhận ra sự do dự trong ánh mắt của những người xung quanh. Ông quyết định thuyết phục thêm.

"Cũng đừng quên Vương quốc Idris," ông tiếp tục, "họ có mối quan hệ tốt đẹp với chúng ta trước đây, và chúng ta hoàn toàn có thể khôi phục lại điều đó."

"Nhưng làm thế nào để chúng ta có thể thuyết phục họ?" một giọng nói lén lút cất lên từ phía sau. Đó là Dmitry Anatolyevich Medvedev, người đang chăm chú theo dõi cuộc thảo luận.

"Hỗ trợ từ họ sẽ là rất có giá trị," Belousov đáp lại, không hề nao núng. "Nhất là khi họ thấy chúng ta đang tạo ra ảnh hưởng lớn trong khu vực này."

Ông hắng giọng, tự tin hơn. "Hơn nữa, việc thiết lập liên minh với các quốc gia như Cộng hòa Darvast và Vương quốc Sorland cũng rất quan trọng. Họ đều có lý do để lo lắng về những động thái của Papaldia, và việc hợp tác với chúng ta có thể giúp họ cảm thấy an toàn hơn."

Một bầu không khí hồi hộp lấp đầy căn phòng. Belousov tiếp tục, "Họ sẽ dễ dàng chấp nhận những thỏa thuận nếu nhận ra rằng chúng ta là một lực lượng mạnh mẽ."

"Và bạn đề xuất điều gì?" Putin hỏi, ánh mắt sắc lạnh.

Belousov, không để cơ hội trôi qua, nói: "Tôi đề nghị khẩn trương tổ chức các cuộc gặp với đại diện của những quốc gia này để thảo luận về khả năng hợp tác. Chúng ta cần phải hành động một cách quyết đoán để bảo vệ lợi ích của Nga tại Tân Thế giới."

Cảm giác cấp bách hiện rõ trên từng gương mặt, và một làn sóng quyết tâm lan tỏa qua căn phòng khi họ nhận ra rằng tương lai của Nga phụ thuộc vào những quyết định ngay lúc này.

Belousov vừa dứt lời, không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng nhưng cũng đầy nhiệt huyết. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Putin, người đứng đầu, đang lắng nghe từng ý kiến. Ông mím môi suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm nghị phản ánh sự trăn trở trong lòng.

Medvedev, với những kinh nghiệm chính trị dày dạn, không ngần ngại tiếp tục. "Chúng ta không chỉ cần các nguồn tài nguyên; mà còn cần một mạng lưới đồng minh vững mạnh. Điều này sẽ giúp củng cố vị thế của Nga trong Tân Thế giới," ông khẳng định. Những từ ngữ của ông không chỉ đơn thuần là ý kiến, mà là một sự kêu gọi thiết yếu cho sự đoàn kết.

"Thật vậy," Belousov gật đầu đồng tình. "Chúng ta cần phải đưa ra một chiến lược dài hạn, không chỉ để bảo vệ lợi ích của mình mà còn để đảm bảo sự ổn định cho những quốc gia xung quanh."

Những người khác trong phòng cũng đồng tình, họ bắt đầu gật gù, thể hiện sự tán thành đối với ý tưởng này. "Sự đồng thuận trong khu vực sẽ giúp chúng ta đối phó với bất kỳ mối đe dọa nào từ Papaldia," một quan chức lên tiếng.

Lúc này, Putin cảm nhận được sự khẩn trương và đồng lòng từ những người xung quanh. Ông quyết định lên tiếng. "Đúng vậy," ông nói với một giọng điềm tĩnh nhưng mạnh mẽ. "Chúng ta không thể ngồi yên và chờ đợi. Thế giới đang thay đổi nhanh chóng, và Nga phải là một phần trong những biến đổi này."

Ông đi tới gần bản đồ, chỉ vào những khu vực mà Belousov và Medvedev đã nhắc tới. "Chúng ta cần khai thác những nguồn lực sẵn có, nhưng cũng cần xây dựng mối quan hệ tin cậy với các quốc gia lân cận. Điều này không chỉ đảm bảo lợi ích của chúng ta, mà còn tạo ra một lá chắn an ninh cho cả khu vực."

Ánh mắt của ông sáng lên khi ông nói tiếp: "Chúng ta sẽ không để mình bị cô lập. Mỗi cuộc thảo luận với những quốc gia này sẽ là một bước tiến tới sự thống nhất và hợp tác."

Không khí trong phòng trở nên sôi nổi. Các bộ trưởng và cố vấn, những người thường thận trọng và nghi ngờ, bắt đầu thể hiện sự hứng khởi.

Putin quay lại nhìn họ, sự kiên định trong ánh mắt ông khiến mọi người cảm thấy tin tưởng hơn. "Tôi yêu cầu mỗi người trong các bạn ngay lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị cho những cuộc đàm phán này. Chúng ta sẽ không chỉ là một quốc gia đơn lẻ trong Tân Thế giới; chúng ta sẽ là một phần không thể thiếu trong tương lai của nơi này."

Khi những lời tuyên bố của Putin vang lên, sự đồng thuận lan tỏa khắp căn phòng. Mọi người đều gật đầu, ánh mắt lấp lánh với hy vọng và quyết tâm. Họ biết rằng công việc sắp tới không hề dễ dàng, nhưng sự thống nhất và cam kết sẽ dẫn dắt họ vượt qua mọi thử thách.

"Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau," Putin nhấn mạnh, "vì sự an nguy của nước Nga, vì tương lai của nhân dân chúng ta."

Căn phòng vang lên những tiếng vỗ tay ủng hộ, thể hiện sự đồng thuận mạnh mẽ. Những ánh mắt tràn đầy quyết tâm và hy vọng nhìn về phía nhau, cùng hướng về một tương lai mà họ sẽ xây dựng chung tay.

Khi cuộc họp kết thúc, không khí tràn ngập quyết tâm. Các quan chức ra về với những kế hoạch táo bạo, nhưng bên ngoài, Nga đang đối mặt với thử thách lớn. Kể từ khi bị dịch chuyển đến Tân Thế giới, lạm phát đã tăng tới 45%, làm khan hiếm hàng hóa thiết yếu và tỷ lệ thất nghiệp duy trì ở mức 10%, khiến người dân lo lắng.

Chính phủ hiểu rằng để phục hồi, họ cần xây dựng cơ sở hạ tầng và tăng cường xuất khẩu. Những tài nguyên phong phú của Tân Thế giới là cơ hội quý giá cho sự tái thiết. Họ quyết tâm tạo dựng mạng lưới giao thông và cơ sở hạ tầng vững chắc để mọi người cảm nhận sức mạnh của quốc gia.

Các quan chức thảo luận về việc khôi phục các tuyến đường huyết mạch, mở rộng cảng biển và xây dựng nhà máy chế biến hiện đại. Họ hình dung một tương lai thịnh vượng với hàng hóa được vận chuyển khắp nơi.

Dù lo ngại về căng thẳng với các quốc gia khác, chính phủ quyết tâm tạo ra thỏa thuận kinh tế hấp dẫn, mở cánh cửa giao thương. Không khí lạnh của Tân Thế giới mang đến hy vọng về một khởi đầu mới. Dân chúng theo dõi từng động thái của chính phủ, mong đợi sự phục hồi nền kinh tế.

Khi rời phòng họp, các quan chức cảm thấy rạo rực. Họ hiểu nhiệm vụ không chỉ là tái thiết kinh tế mà còn khôi phục niềm tin và tự hào dân tộc. Họ thầm hứa rằng "Chúng ta sẽ làm được!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top