Chương 5
Jisoo về đến nhà cũng mau chóng nhắn tin cho Jennie, màng hình điện thoại cách một chút liền sáng lên liên tục Jennie nhìn qua liền biết là Jisoo nhắn cho nàng, nhìn mãi cho đến khi màng hình chợt tắt đi cũng không muốn... là không dám trả lời.
Jisoo sau khi vui vẻ nhắn tin cho nàng liền đi chép phạt, tuy có chút đau đầu nhưng lại rất sợ Jennie giận và không thèm đếm xỉa đến mình.
Kim Jisoo trước giờ vẫn luôn vậy không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Kim Jennie buồn, chỉ sợ mất đi Kim Jennie. đang vui vẻ chép phạt thì điện thoại có chuông, Jisoo khẻ nhìn màng hình điện thoại chần chừ lúc lâu rồi mới nhấc máy.
Có chút trì hoãn.
"Alo ?"
"Con đi học về chưa ?" Người phụ nữ cất tiếng hỏi này là mẹ của Jisoo...
"Vừa về." âm thanh của Jisoo ảm đạm và lạnh nhạt hơn so với thường ngày.
"Về Kim gia ngay đi, ta và ba con có chút chuyện cần nói với con." Giọng của người phụ nữ này có chút khàn khàn, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe nhưng lại mang đầy sự mệt mỏi... lời nói giọng điệu có chút gấp gáp.
Jisoo im lặng một chốc rồi nhàn nhạt trả lời "Vâng." sau đó liền dập máy không cho đối phương nói thêm gì nữa.
Kin Jisoo cảm giác có chút hồi hợp, cảm giác như có chuyện chẳng lành sắp sửa ập đến.
Nội tâm cô như có cơn giông bão thổi cuồng cuộn qua, cô mau chống mặc áo khoác xỏ giầy rồi bắt taxi đưa về Kim gia.
Bước vào phòng khách của Kim gia không khí nặng nề đè xuống cơ thể cô, ngộp ngạt đến khó chịu. Từ trước đến nay Jisoo chưa từng xem nơi đây là nhà vì đây là nơi cô không bao giờ muốn trở về, số lần trở về nhà của cô cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Về nhà lại nhìn thấy ba mình cùng nhân tình sao ? thỉnh thoảng lại thấy nam nhân mặc vest cùng mẹ hôn môi tạm biệt trên xe, hay là tặng bó hoa vô cùng khoa trương.
Vừa vào nhà hình ảnh người đàn ông tuy đầu đã hai thứ tóc nhưng vẫn giữ mãi phong trần, đào hoa ấy, người đàn ông cô gọi là ba.
Trái ngược với hình ảnh của người đàn ông kia là người phụ nữ với gương mặt thanh tú, mặc quần áo hàng hiệu trên cổ đeo dây chuyền của nhân tình tặng cho, tay cũng không còn đeo nhẫn đính hôn nữa.
Kim Jisoo đi đến rồi ngồi xuống dối diện hai người, nhạt nhạt uống cốc trà đã rót sẵn, lạnh nhạt hỏi "Hai người kêu tôi về đây gấp như vậy là có chuyện gì ?"
Jisoo đã sớm biết chuyện hai người muốn thông báo cho cô biết là chuyện gì rồi, nhìn trên bàn có một tờ giấy có hai chữ kí ngay ngắn gọn gàng, mọi chuyện cũng đã hoàn tất rồi.
"Ba mẹ đã li hôn."
Jisoo vẫn giữ vẻ mặt hờ hững ấy không chút cảm xúc, bất ngờ không, đau khổ cũng không chỉ là cảm giác buồn cười đầy chế giễu dâng trào trong lòng.
Cô nói "Li hôn cũng đã li hôn rồi, giờ đây gọi tôi đến đây cũng có ích gì."
Đối với thái độ của Jisoo người đàn ông có chút buồn bực nhưng vẫn nén xuống, hắn giọng nói.
"Con muốn theo ba hay theo mẹ."
Kim Jisoo im lặng, trong lòng cô cũng đã sớm quyết định rồi. "Không theo ai cả."
Mẹ cô từ nãy giờ im lặng cũng cất tiếng. "Ông kêu nó chọn bây giờ cũng có tác dụng gì ?"
Lời nói của bà mang chút tức giận một trào liền tuông ra hết.
"Ba con làm ăn thua lỗ rồi... mắc nợ rất nhiều, đoàn thanh tra cũng kiểm tra công ty ba con buộc phải đóng cửa."
Mày Jisoo khẻ động, cô trước giờ đều biết công ty ba cô không hề sạch sẽ gì, cả mẹ cô cũng vậy, trong đầu thoáng chốc đã hiểu rõ, cô hỏi "Còn mẹ ?"
Bà im lặng rồi nói... "Bị cắt chức vì chuyện công ty của ba con..."
Jisoo cuối cùng cũng hiểu rõ, hai người họ là vì ích lợi mà đến với nhau, sau cùng mọi chuyện đổ vỡ, tình nghĩa vợ chồng không có lấy gì mà ở lại cùng nhau cố gắng ? vả lại ở lại gánh nợ cùng ba cô có phải là thiệt cho mẹ cô hay không ?
người đàn ông từ nãy giờ im lặng cất tiếng nói "Ta thực sự có lỗi với con... Jisoo, là ta và mẹ con mắc nợ con rất nhiều." Ông cầm một sấp giấy tờ và một chiếc thẻ được đựng gọn gàng trong một túi giấy.
Ông Kim hiểu rõ từ nhỏ Jisoo đã thiếu đi tình thương của người cha là ông vả lại tình yêu thương của mẹ lại càng không có. là ông và bà ta thiếu nợ cô tuổi thơ, tình thân... cô cũng chưa từng muốn sinh ra trong một gia đình khiếm khuyết như thế.
Ông tiếp tục nói "Đây là nhà cửa ta mua dưới danh nghĩa của con, chiếc thẻ này đủ tiền cho con học hết cao trung và đại học ta đã sớm chuẩn bị, xem đây như là món nợ ta nợ con."
Kim Jisoo nhếch mày nhìn ông "Ông không chừa đường lui cho bản thân mình sao ?"
Ba cô không dám nhìn cô, chỉ lặng lẽ lắc đầu.
"Còn phần của mẹ thì sao ?"
"Ta và bà ấy là đến với nhau vì ích lợi, tiền của chẳng phải lo lót cho bà ấy mới có được ngày hôm nay sao ?" Ông ngừng một chút rồi nói tiếp "Từ đầu hai chúng ta đã ngồi chung một thuyền nếu một khi con thuyền này lật thì cả hai cùng nhau chết không ai nợ ai." Ông dứt khoác nói, bà Kim cũng không dám nhìn ông nữa xoay mặt về hướng khác.
Jisoo đã hiểu rõ cũng không hỏi nữa. ba người họ cùng nhau ăn bữa cơm xem như bữa cơm cuối cùng.
Ngày hôm sau nhà cửa tài sản dưới tên ông Kim liền bị tịch thu, bà Kim có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự, ăn xong bữa cơm ngày hôm nay xem như lời tạm biệt.
Hai người họ đi sai đường cũng không thể để Jisoo cùng khổ với họ, mặc dù Jisoo chỉ là lỗi lầm trong một đêm say rượu của hai người họ nhưng dù sao hổ dữ không ăn thịt con.
Huống hồ là đứa con mình cưu mang chín tháng mười ngày.
Cuối cùng Jisoo cũng về đến nhà, suy nghĩ rất lâu... rất lâu, sau đó mới nhớ đến Jennie muốn gọi điện cho nàng.
Cô gọi điện liền hai ba cuộc Jennie không hề bắt máy, không phải do nàng bận mà là không dám nói thế nào với Kim Jisoo, cứ như thế đến cuộc gọi thứ năm nàng mới bắt máy.
"Chị đây." Giọng Jennie có chút khàn nghe như vừa khóc xong.
"Chị sao thế ? Sao lại khóc." Jisoo xoắn xuýt suy nghĩ có phải bản thân làm Jennie buồn không ? liền xin lỗi không thôi.
Jennie hít một hơi, giả vờ cười hì hì nói "Không phải, do chị bị bệnh nên giọng có hơi không được khoẻ."
Jisoo nghe nói vậy cũng yên tâm hơn phần nào, liền cười tươi không thấy mặt trời khoe khoang với chị "Em đã chép phạt xong rồi, có thấy em ngoan không a? có phải nên thưởng không ?"
Jennie nghe giọng Jisoo vui như vậy liền oán trách nói "Làm lỗi còn mong được thưởng ?"
Jisoo khịt khịt nói "Được rồi..." giọng Jisoo trầm xuống thật ra ngày hôm nay hai người họ đều có tâm sự... "Em nhớ chị lắm... có thể gặp nhau một chút được không ?"
Jennie thấy giọng điệu này có chút khác thường, mà tâm trạng hôm nay cũng không tốt liền đồng ý.
"Vậy em sang đón chị."
"Được." sau đó liền dập máy.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi thì Jisoo cũng đã sớm chờ nàng dưới cổng, bước xuống cầu thang nàng bị ông Kim bắt gặp.
"Đi đâu ?"
"Ra ngoài với bạn một lúc, mẹ chưa về sao ?"
Ông Kim liếc nhìn nàng xong lại im lặng lúc lâu mới trả lời "Ừ, còn bận công việc ở viện nghiên cứu."
"Vâng." Jennie thấp giọng, vẫn bước đi xuống hết cầu thang.
Ông Kim không nhìn nàng nói "Về sớm một chút."
"Vâng."
Ra khỏi cửa nhà nàng liền thấy Jisoo đã sớm đợi ở đấy, cả hai cùng nhau khoác tay rời đi, ông Kim đứng từ ban công cũng đã sớm thấy, trong lòng đã có phán đoán.
Jisoo cùng Jennie đi ra bờ sông, nơi này có mấy xe bán cafe, soju và ít đồ ăn vặt, dọc bờ sông còn có mấy băng ghế ngồi.
Kim Jisoo cùng Jennie mua ít đồ ăn vặt và hai cốc cafe, sau đó liền ngồi ở băng ghế gần bờ sông, ánh đèn màu vàng nhạt nhạt, hôm nay trời không có trăng, dưới mặt nước phản phất ánh sáng yếu ớt của mấy cây cột đèn.
Trong lòng cả hai người đều chưa đầy tâm sự, bỗng Jennie dựa vào vai Jisoo.
"Lần đầu tiên chúng ta hẹn hò là ở đây nhỉ."
Jisoo cũng theo lời Jennie nói mà nhớ lại. "Ừm... lần đầu hẹn hò đến tay cũng không dám nắm."
Nói rồi Kim Jisoo đan đôi bàn tay của mình vào đôi bàn tay của người thương, hai ánh mắt nồng nhiệt chạm nhau, lại cảm thấy tình cảm ngày càng mặn nồng, không thể nào tách ra khỏi nhau.
Jennie không nhìn Jisoo nữa mà quay mặt nhìn về phía mặt nước nói. "Nếu chúng ta chia tay thì sao nhỉ ?"
Jisoo liền sực lại... hỏi chị "Sao lại chia tay ?"
"Không biết."
Jisoo nhìn Jennie nói "Sẽ không bao giờ chia tay, trừ khi chị chia tay em... vậy chị định sẽ chia tay em sao ?"
"Không có, chỉ là chị ví dụ thôi. Ví dụ như em chia tay chị thì sao ?"
Jisoo nghe thế liền chắc chắn khẳng định "Sẽ không bao giờ."
Jennie cười xong lại bảo "Vậy chị chia tay em ?"
Kim Jisoo không để Jennie dựa lên vai mình nữa, trực tiếp đẩy chị ra, hai tay cầm lấy hai vai chị, để nàng nhìn thẳng vào mình.
"Chị có ý gì ?" Thanh âm có chút sợ hãi.
"Chỉ là chị ví dụ thôi."
Kim Jisoo lúc này đã hiểu rõ chị liền nói. "Nếu có chuyện gì phải nói với em, tuyệt đối không được rời xa em, phải mãi mãi là của em hiểu không ?" ánh mắt long lanh của Jisoo nhìn thẳng vào mắt nàng có chút giao động.
Kim Jennie này như là cái bánh bao, bên trong đầy thịt chỉ có lớp bột nhỏ bao bọc, cũng giống như lúc này trong lòng đầy tâm sự chỉ có một lớp màn mỏng che đậy, Jisoo làm vậy như chọc thủng đi lớp màng ấy trực tiếp làm cảm xúc chôn nén trong lòng nàng tuông trào ra hết.
Kim Jennie khóc đến thảm thiết ở trong lòng Jisoo khóc đến khó thở mới chịu dừng lại.
"Được rồi đừng khóc nữa nói em nghe nào, chị bị làm sao ?" Thanh âm của Jisoo nhẹ nhàng lại ôn nhu, vuốt ve mái tóc xong lại lau nước mắt cho nàng.
Nàng thút thít nói "Ba chị bắt chị chia tay em." giọng điệu có chút ủy khuất.
Jisoo khựng lại vài giây xong cũng không quá bất ngờ an ủi Jennie.
"Ừm, chị định sẽ chia tay em thật sao ?" ánh mắt Jisoo khẻ xụ xuống, chứa một tia buồn bã.
Jennie biết lúc này Jisoo sẽ suy nghĩ lung tung liền nắm lấy đôi bàn tay có chút rung rẫy của cô nói "Không."
"Vậy sao lại..." Chưa kịp nói hết câu Jennie liền áp môi vào đôi môi cô, dây dưa khó dứt.
Nàng nhìn cô nói "Đừng suy nghĩ lung tung, sẽ không buôn tay, em nói xem em nợ chị nhiều như vậy buôn tay có phải là em lời rồi không ?"
"Ừm vì vậy đừng chia tay em... em sẽ cố gắng không làm chị buồn nữa đâu, đừng rời xa em."
"Vâỵ nếu một ngày chị rời xa em thì sao ? em sẽ hận chị sao ?"
"Tất nhiên không, em sẽ đợi chị... vậy nếu ngược lại chị có đợi em không ?"
"Ừm... không chị sẽ đi lấy chồng." nói đến đây Kim Jennie liền bật cười.
"Yahh Kim Jennie chị dám." Jisoo dùng tay bẹo má Jennie đến đỏ hết cả lên, xong lại cười đến thoải mái.
"Ừm chỉ đùa thôi."
"Đùa cũng không được nói như vậy... vì như vậy em sẽ đau lòng."
"Ừm được." Jennie nhìn dáng vẻ Jisoo như đứa con nít cười đến vui vẻ, chuyện chia tay cũng mau chóng quên sạch hết đi.
Sau buổi hẹn, Jisoo lại đưa Jennie về nhà, tạm biệt xong lại cảm thấy xa nhau một là lại nhớ nhau mười, dính nhau không dứt...
____
Ngày hôm sau Jennie cùng Jisoo tay trong tay vui vẻ đến trường, chẳng phải là làm cho người ta ghen tị sao ? Lisa hôm nay không biết sao lại thẫn thờ ngồi ở ghế dọc hành lang lớp của Chaeyoung.
Chaeyoung đi ngang hành lang thấy cô ngồi đó cũng mỉm cười nhìn cô, nụ cười này dường như hút hồn của cô, sau đó mới hoàn hồn lại.
Chaeyoung dừng lại hỏi Lisa "Cậu đi học sớm vậy a ?"
Lisa cũng cười cười rồi đáp lại "Thói quen là như vậy."
"Cậu ăn sáng chưa ? chúng ta cùng xuống căn tin."
"À ừm... tớ chưa." Thật ra chẳng phải là đã ăn rồi sao ? Lisa có thói quen tự nấu ăn nên thường thức rất sớm làm điểm tâm, nói chưa ăn chẳng phải là muốn cùng nàng đi ăn sáng sao.
Chaeyoung nghe Lisa nói thế cũng vui vẻ nói với Lisa đợi mình vào cất cặp rồi cùng nhau xuống căn tin.
Cả hai nhìn nhau xuống căn tin thì bắt gặp Jennie và Jisoo, đúng lúc Somi cũng ở đó.
Kim Jisoo bắt gặp bóng dáng hai người liền hô hoán kêu "Chaeyoung, Lisa."
Kim Jisoo này hôm qua vừa mới trầm mặc hôm nay liền ồn ào, tâm trạng của cậu ta thật là giống caid bánh tráng.
"Hai người cũng đi ăn sáng sao ?" Jennie hỏi.
"Ừm vừa gặp cậu ấy nên rủ xuống căn tin cùng ăn sáng." Chaeyoung đáp lời.
Kim Jisoo cười cười liền câu cổ Lisa nói "Có bao giờ bọn này rủ cậu đi căn tin mà cậu đi cùng đâu."
"..."
Somi ở kế bên cũng tiếp lời "Sáng chị vừa mới ăn sáng với em mà ? sao giờ lại chưa ăn."
Nói đến đây người như Jennie cũng có chút hiểu ra. tránh ngượng ngùng lại giải vay cho Lisa.
"Được rồi xuống căn tin có phải cái gì lạ lắm đâu, chẳng phải bình thường em cũng hay lười xuống căn tin sao ?" Jennie nói Jisoo sau đó nhìn qua Somi "Còn em nữa, bảo hôm nào cũng ăn sáng ở nhà rồi với Lisa lên trường chẳng phải cũng xuống căn tin ăn thêm sao ?"
Nói đến đây Jisoo và Somi không nói nữa Lisa cũng được giải vay.
Chaeyoung có chút thắc mắc quan hệ của Lisa với Somi liền hỏi Jennie, Jennie cười cười liền bảo với nàng "Somi là em ruột Lisa đừng suy nghĩ lung tung."
Chaeyoung cũng ừm ờ cho qua xong cũng suy nghĩ câu trả lời của Jennie, tại sao phải suy nghĩ lung tung ?
Kim Jennie hôm nay lại phát hiện ra kỉ nguyên mới liền muốn kể cho Kim Jisoo biết.
____
Cho tớ xin một 🌟⭐
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top