Chương 1: Khởi Nguồn Của Những Nỗi Đau
Lưu ý: 'Lịch sử đánh giặc dành lại độc lập tự do của con người Việt Nam thật sự là những tư liệu vô giá, Diễm không có ý muốn thay đổi nó vì đây chỉ là một fic 'không có thật(pov)' và 'phi lịch sử' dành cho cộng đồng shipdom của Lichaeng. Vì để dẫn dắt câu chuyện, Diễm chỉ mượn bối cảnh đồng bào chinh chiến chống giặc ngoại xâm thời ấy, còn những nhân vật lịch sử thật sự tồn tại Diễm sẽ không đưa vào cốt truyện để tránh vấn đề nhạy cảm.
Ngoài ra, Diễm đã lấy ý tưởng từ tác phẩm 'Mình Ơi' của tác giả Hanyu. Nếu thấy giống chỗ nào, làm mọi người khó chịu thì mong mọi người đừng ùa vào chỉ trích Diễm vì dù sao văn này 100% cũng là của Diễm.
Và giờ đây, 'Huyết Diệu Hoa' chính thức được chọn làm món quà Diễm dành tặng cho các độc giả thân mến. Mong rằng trong quá trình 'thưởng thức' mọi người sẽ giữ vững tinh thần thoải mái và vui vẻ, không có vấn đề đáng tranh cãi hay xung đột sảy ra.
_____
Trong một đêm tối tăm, Lalisa Manobal, một cô gái người Thái lặng lẽ lách mình khỏi đám quân lính Pháp đang bận rộn xuống tàu tại bến cảng Việt Nam. Cô là một phần của đội quân xâm lược, mang trong mình sự mau thuẫn của những kẻ và lòng trắc ẩn với những con người vô tội. Lý trí bảo cô phải tuân theo, nhưng trái tim lại không ngừng lên tiếng. Dù được huấn luyện để chiến đấu, Lalisa không thể nào hòa mình vào những cuộc tàn sát vô nghĩa mà cô đang phải tham gia. Cô không muốn giết hại dân làng, không muốn trở thành một công cụ của sự tàn ác.
Với quyết tâm bỏ trốn, Lalisa rời khỏi con tàu mà chẳng ai hay biết. Đêm đen mịt mù, không ánh đuốc, không chỉ dẫn. Cô chạy, từng bước chân loạng choạng, cơ thể mệt nhoài nhưng không thể dừng lại. Và rồi, trong lúc tuyệt vọng, ánh sáng mờ ảo từ một ngọn đuốc nhỏ len lỏi giữa bóng tối, như một lời hứa hẹn cứu rỗi. Lalisa bám theo nó, như một tia hy vọng mong manh trong cơn bão táp chiến tranh.
Người cầm đuốc đó chính là Phác Thái Anh, một cô gái nhỏ nhắn nhưng đầy mạnh mẽ, đang trên đường trở về từ việc chơi đùa với lũ trẻ trong làng. Thái Anh không ngần ngại nhìn thấy bóng dáng của Lalisa lao về phía mình trong màn đêm, đôi mắt nàng bỗng giãn ra. Cảm giác nguy hiểm xâm chiếm trái tim nàng. Một người con gái lạ, có làn da sáng trắng như bông bưởi không thua kém gì nàng, nhưng gương mặt lại sắc sảo hơn nàng bội phần, không giống với người dân làng. Thái Anh lập tức nghĩ rằng đây chính là một tên lính Pháp đang trốn chạy, và trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phải bảo vệ bản thân và làng mạc.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, Thái Anh lao đến, đá mạnh vào người Lalisa, chẳng chút do dự. Những cú đá không hề nhẹ, giáng xuống người Lalisa đang kiệt sức. Lalisa chỉ biết đứng im, không thể phản kháng, bởi cô nào hiểu được ngôn ngữ của người con gái trước mặt.
Cô chỉ biết cắn răng chịu đựng, chẳng dám nói một lời nào. Khi sức lực kiệt quệ, đôi mắt mờ dần đi, Lalisa ngã xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.
Khi Thái Anh thấy Lalisa ngã xuống, máu bắt đầu rỉ ra từ vết thương, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đuốc của nàng dần lụi tắt trong lòng cô. Thái Anh khựng lại, đôi tay run rẩy. Trái tim nàng đập mạnh trong lồng ngực khi nhận ra mình đã đánh đập người này quá tàn nhẫn. Liệu nàng có thể đã sai? Người này thực sự là kẻ thù hay chỉ là một con người vô tội giống như bao người khác, chỉ muốn thoát khỏi cuộc chiến khốc liệt? Không có câu trả lời, chỉ có sự im lặng đến đáng sợ.
Trong lúc đắn đo, Thái Anh không thể để người lạ chết đi trong tay mình. Nàng vội vã đỡ Lalisa dậy, đưa cô về nhà khi những bước chân nhanh chóng vang lên trong đêm vắng. Lửa giận và sự hối hận đan xen trong lòng Thái Anh, khiến nàng như càng trở nên bối rối, nhưng vẫn không thể dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top