Hồi VIII

- - - - - - - - - -

Phụ thân của Hạ mỹ nhân là nhờ Tống Quý Phi cất nhắc đi lên.

Nếu chọc nàng ta tức giận, chức quan của phụ thân Hạ mỹ nhân cũng sẽ lung lay.

Nhiệm vụ của nàng khi vào cung chính là phò tá Tống Quý Phi.

Dù sao, Lạp Lệ Sa cũng không thích nàng, nàng cũng không thể tranh sủng.

Hơn nữa, chỉ cần Tống Quý Phi còn đó, nàng sẽ vĩnh viễn không thể được Lạp Lệ Sa coi trọng.

Hạ mỹ nhân đã sớm nghĩ thông suốt điều này.

Thay vì thế, chi bằng an phận giúp Tống Quý Phi.

Tống Quý Phi nhìn nàng đầy tàn nhẫn.

"Ngươi tốt nhất là thật sự có biện pháp, bằng không ngày mai bổn cung sẽ viết thư về nhà, khiến phụ thân ngươi ngoài cung cũng nếm chút khổ sở!"

"Nương nương yên tâm, biện pháp lần này của thần thiếp nhất định có thể khiến Bệ hạ ghét bỏ Tịch Phi! Cũng có thể giúp nương nương đoạt lại sủng ái."

- - - - -

Đến đêm...

Lạp Lệ Sa rời Tử Thần Điện.
Đi thẳng đến Ngọc Thúy Cung.

Phác Thái Anh lúc này đã tắm gội xong, đang nghỉ ngơi.

Ngài không cho người thông truyền.

Trước tiên để cung nhân chuẩn bị nước, sau khi tắm gội xong mới vào tẩm điện của nàng.

Phác Thái Anh đã ngủ, nhưng ngủ lại không yên.

Đã nhiều ngày, hễ vừa khép mắt lại, nàng liền cảm thấy như có lưỡi kiếm đặt ngay cổ mình.

Đang trong giấc ngủ chập chờn, nàng liền bị người ôm vào lòng, có chút thô lỗ.

Mùi hương quen thuộc len lỏi trong hơi thở, tuy chưa hoàn toàn tỉnh giấc, nhưng nàng cũng biết là Lệ Sa đã đến.

Chỉ là, hôm nay lúc ngài ôm nàng vào lòng, lại chẳng hề ôn nhu chút nào.

Vài ngày trước cũng có lúc ngài đến vào đêm khuya.
Thái Anh không biết ngài đến lúc nào, đến sáng hôm sau tỉnh lại, người đã nằm trọn trong lòng Lệ Sa rồi.

Nàng theo bản năng đẩy Lệ Sa một chút, mơ màng lẩm bẩm một câu.

"Bệ hạ vẫn cứ thô lỗ như vậy."

Tâm trạng Lạp Lệ Sa hôm nay vốn đã chẳng tốt đẹp gì.

Nghe xong lời nàng nói, mặt ngài lập tức giăng đầy mây đen.
Đôi mắt u ám gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Vốn dĩ thấy nàng đã ngủ, không định tính sổ với nàng.
Nhưng trong giấc ngủ, nàng lại dám chê ngài thô lỗ?

Lệ Sa thô lỗ, vậy ai không thô lỗ?

Lệ Sa buông Thái Anh ra, ngồi dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm nàng.

Ánh mắt ấy dường như có thể xuyên thấu bóng đêm, thẳng vào lòng người.

Ngón tay khẽ nhéo gương mặt nàng, tất nhiên ngài không dùng quá nhiều sức, nhưng cũng không muốn nàng ngủ quá thoải mái.

"Anh Anh."

Giọng nói thoáng lạnh lẽo vang lên trong tẩm điện yên tĩnh.

Phác Thái Anh vốn ngủ không sâu, nghe thấy tiếng đó, nàng chậm rãi mở đôi mắt ngái ngủ mơ màng.

Vừa mở mắt, nàng liền thấy gương mặt âm trầm của Lạp Lệ Sa.

Đêm hôm không ngủ, cứ như quỷ mà nhìn chằm chằm nàng.

Nàng dụi dụi mắt.

"Bệ hạ gọi thần thiếp?"

"Ừm, gọi." Ngài thản nhiên thừa nhận.

Phác Thái Anh ngáp một cái, cả người rúc trong chăn gấm, giọng nói cũng mềm đi ít nhiều.

"Bệ hạ bỗng nhiên gọi thần thiếp là có gì phân phó sao?"

Lệ Sa nhìn dáng vẻ này của nàng, lại có chút giận mà không phát ra được.

Trên mặt vẫn giữ bộ dạng nghiêm túc.

Cố ý lấy ra chút khí thế, bỗng nhiên chất vấn nàng.

"Anh Anh có chuyện gì giấu trẫm không? Hoặc là có điều gì muốn nói với trẫm không?"

Cơn buồn ngủ của Phác Thái Anh bỗng chốc tan biến.

Chuyện nàng giấu ngài quá nhiều, ngài rốt cuộc đang ám chỉ chuyện nào?

Đêm hôm khuya khoắt tự nhiên nghiêm túc hỏi thế này, nàng không thể kiểm soát nổi mà có chút chột dạ.

Nàng cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

"Không có a..."

"Vậy à?"

Nàng gật gật đầu, hơn nửa khuôn mặt vùi vào chăn gấm, chỉ để lộ đôi mắt khẽ chớp nhìn hắn.

Lệ Sa thấy dáng vẻ chột dạ của nàng, lòng liền đầy bức bối.

Vậy ra nàng rốt cuộc vẫn còn tơ tưởng Lữ Lạp Lâm?
Thế thì giờ lại đến lấy lòng ngài là có ý gì?

Kế hoãn binh ư?

Nửa đêm ngài nghẹn một bụng tức.

Muốn chất vấn nàng rốt cuộc có tâm tư gì với tên kia, lại sợ nàng về sau sẽ che giấu suy nghĩ thật.

Còn cả câu "Lạp Lâm ca ca" kia nữa.

Lạp Lệ Sa càng nghĩ càng giận, dường như mọi suy nghĩ hỗn độn đều dồn lại trong đầu.

Cuối cùng, ngài dứt khoát ra lệnh cho nàng.

"Trẫm hơi đau đầu, xoa xoa cho trẫm đi."

Phác Thái Anh khẽ nhíu mày.

Đây là cái tật xấu gì vậy?

Nhưng trong lòng nàng chột dạ, ngài nói gì, nàng cũng chỉ có thể làm theo.

Nàng rút người ra khỏi chăn gấm, trên người chỉ mặc một lớp áo lót mỏng bằng tơ tằm.

Vừa liếc mắt một cái đã có thể thấy được chiếc yếm đinh hương nàng mặc bên trong.

Phác Thái Anh quỳ gối bên người ngài, đầu ngón tay lạnh buốt dừng trên huyệt thái dương của Lệ Sa, nhẹ nhàng xoa thành vòng tròn.

Nàng vừa xoa, vừa âm thầm suy nghĩ.

Rốt cuộc là đã đắc tội ở chỗ nào?

Chẳng lẽ là việc nàng và Lạp Lâm gặp nhau hôm nay đã bị ngài biết?

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ cũng chỉ có chuyện đó mới khiến bệ hạ tức giận đến như vậy.

Bàn tay đang đặt nơi huyệt thái dương Lệ Sa đột nhiên rời đi.

Ngài vốn đang nhắm mắt, nhưng sau khi nàng thu tay lại, liền khẽ nâng mi mắt.

Vừa ngẩng đầu, liền đối diện với gương mặt nàng nghiêng sát trước mặt mình.

Ngài lặng lẽ nhìn nàng, không nói lời nào, muốn xem nàng định làm gì.

Phác Thái Anh thẹn thùng nhưng lại mạnh dạn nhìn ngài chằm chằm, rồi bất ngờ ghé sát đến bên môi ngài.

Chỉ do dự trong khoảnh khắc, nàng đã hôn lên.

Nàng vụng về chạm vào môi răng Lệ Sa, lướt qua môi lưỡi ngài một cách lộn xộn, nụ hôn tuy vụng về nhưng vô cùng nghiêm túc.

Cánh tay cũng vòng lấy cổ ngài, kéo sát thân mình vào lòng ngài.

Nụ hôn kết thúc, hơi thở cả hai đều rối loạn.

Lạp Lệ Sa lại vẫn giữ được sự bình tĩnh trong lòng.

Trong lòng ngài cũng không thoải mái.

Nàng đây là biết mình đã làm chuyện trái lương tâm, nên cố tình lấy lòng.

Nếu như thường ngày, nàng lạnh nhạt với ngài, ngài còn không bận tâm.

Bởi vì Lệ Sa biết, nàng ghét bỏ mình một cách thẳng thắn, sẽ không cố tình che giấu tâm tư ấy.

Nhưng ngài không thích nàng lừa dối mình, cố tình diễn kịch cho ngài xem.

Phác Thái Anh dựa vào lòng Lệ Sa, nâng đôi mắt trong veo như nước hồ thu lên, cẩn thận hỏi ngài.

"Bệ hạ không thích thần thiếp làm như vậy sao?"

Đôi mắt ngài vẫn trấn tĩnh, cao ngạo hỏi lại.

"Anh Anh còn biết làm gì nữa?"

Nàng nhíu mày càng sâu.

Lạp Lệ Sa hiện tại sao lại quân tử đến thế nhỉ?

Sao ngài lại có thể hoàn toàn không động tâm?

Phác Thái Anh trong lòng có chút phiền muộn, muốn rút người ra khỏi lòng Lệ Sa.

Đôi tay vừa mới chống lên vai ngài để ngồi dậy, còn chưa kịp thoát khỏi.
Lệ Sa bỗng nhiên vòng tay ôm chặt lấy eo nàng, đem nàng kéo mạnh vào lòng.

Nàng bất ngờ không kịp phản ứng, lại lần nữa ngã vào ngực ngài.

Chỗ mềm mại đập mạnh vào phần ngực rắn rỏi của bệ hạ.
Gương mặt và vành tai Phác Thái Anh nhất thời đỏ bừng.

Nàng luống cuống tay chân muốn kéo giãn khoảng cách, lại bị ngài giữ chặt không buông.

Lại càng dính sát thêm mấy phần.

Cảm giác mềm mại, ấm áp ấy khiến Lệ Sa càng thêm không nỡ buông tay.

Ngay sau đó, một giọng khàn khàn, nhuốm mấy phần tình dục vang lên bên tai nàng.

"Anh Anh, lần sau nếu muốn thị tẩm, cứ trực tiếp làm như thế này là được rồi."

Lời ngài nói lúc này, nào còn nửa phần phong thái đế vương nghiêm cẩn tự giữ?

Tuỳ tiện, lại mang theo vài phần ngang ngược.

Lạp Lệ Sa bế nàng lên, đặt xuống sập.

Ngón tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng móc mở dải lưng áo trong của nàng, chỉ khẽ nghiêng tay một chút, chiếc yếm đinh hương liền lộ ra.

Ngài cũng không vội vàng, từng chút một tháo nút buộc kia.
Tay vừa mới chạm đến, Phác Thái Anh bỗng nhiên đưa tay ngăn lại.

Bàn tay mềm mại nắm lấy tay ngài, gương mặt đỏ hồng càng thêm vài phần kiều mị.

Giọng nói cũng mang theo run rẩy.

"Bệ hạ, thần thiếp... có chút sợ..."

Mấy lần trước kia đối với nàng mà nói, luôn mang theo vài phần đau đớn.

Nàng lúc này mở lời, không phải là không muốn thị tẩm, mà là muốn nói cho Lệ Sa biết, trong lòng nàng vẫn còn lưu lại một chút bóng ma...

Lạp Lệ Sa rũ mắt, đáy mắt thâm trầm như phủ một tầng u tối.

Ngài nghiêm túc hỏi.

"Vậy Anh Anh là muốn, hay là không muốn?"

Nàng cắn môi, không dám nhìn ngài, chỉ nhẹ nhàng bật ra một chữ.

"Muốn."

Khoé môi Lạp Lệ Sa khẽ nhếch, bàn tay nắm chặt đến mức nổi gân xanh, giữ lấy tay nàng.

"Đừng sợ."

Giọng nói rất nhẹ, mang theo chút ôn hòa mơ hồ.

.........

Sức lực của Phác Thái Anh gần như đã cạn kiệt.

Cuối cùng cũng chỉ có thể nhỏ giọng khóc lóc cầu xin Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa lại không cố ý làm khó nàng thêm.

Sau khi kết thúc, liền cho người chuẩn bị nước.

Ngài ôm lấy nàng vào lòng, trước khoác lên người nàng chiếc áo trong bằng tơ tằm, rồi bế nàng đến hậu điện tắm gội.

Phác Thái Anh cảm thấy xương cốt khắp người như bị tháo rời từng đoạn, chỉ có thể mặc kệ ngài giúp nàng tắm rửa.

Nhưng rồi, không khí trong bồn tắm lại bắt đầu trở nên ái muội quyến rũ.

Cả hai cùng trong một bồn tắm, Lạp Lệ Sa cố kìm nén, nhưng dường như sắp không nhịn nổi nữa.

Lần cuối cùng ngài chạm vào nàng là vài tháng trước, khi nàng lấy cái chết ra uy hiếp, muốn ngài thả nàng đi.

Lệ Sa dĩ nhiên không đồng ý.

Nàng đã ném ra những lời cay độc, nói ngài không bằng Lữ Lạp Lâm, mắng ngài ti tiện.

Ngày đó, mang ý định trừng phạt nàng, ngài thật sự có chút thô bạo.

Trước khi rời đi, đôi mắt nàng sưng đỏ vì khóc, ánh mắt nhìn ngài chỉ còn lại sự sợ hãi và hận thù.

Ánh mắt ấy đã thức tỉnh Lệ Sa đêm đó.

Đến nỗi rất nhiều đêm, chỉ cần nhắm mắt lại, đôi mắt ấy lại hiện ra trước mắt.

Ngài hối hận, không nên làm như vậy. Việc nàng sợ hãi ngài cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng đêm nay, tuy nàng sợ hãi, nhưng ngài có thể nhận ra nàng là đang đón ý hùa theo, làm vừa lòng mình.

Lạp Lệ Sa liền có chút khó lòng dừng lại.

Phác Thái Anh cảm nhận được bàn tay đang rửa sạch cho nàng, động tác đã thay đổi.

Cơn buồn ngủ của nàng chợt tan biến.

Khi muốn ngăn cản, thì đã muộn rồi.

Trong bể tắm, nàng hoảng hốt bị ngài giam cầm trên người, chợt nhớ tới lời thề kiếp trước.

Nàng chẳng phải đã thề sẽ không bao giờ tắm cùng ngài nữa sao?

Sao hôm nay lại rơi vào "bẫy" rồi!

"Anh Anh, tập trung chút."

Ngón tay nóng hổi dừng trên cằm nàng.

Nóng đến nỗi Phác Thái Anh rụt cổ lại.

Nàng dứt khoát gác cằm lên vai hắn.

"Bệ hạ không giữ lời."

Lạp Lệ Sa ngang nhiên đáp.

"Chỗ nào không giữ lời? Trẫm khi nào đáp ứng nàng điều gì?"

"..."

Lòng nàng ấm ức không chịu nổi.

Ánh mắt dừng trên vai ngài, nàng hung hăng cắn một miếng.

Mọi oán hận cũ mới đều trút hết vào miếng cắn này.

- - - - -

Đêm qua lăn lộn đến quá muộn.

Vừa hay hôm nay Hoàng hậu thân thể không khỏe, miễn các cung thỉnh an.

Phác Thái Anh nhận được tin tức xong liền nằm vật ra sập.

Nàng ngủ một giấc đến tận trưa mới tỉnh.

Hạnh Vũ và Thu Đường tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

Nàng eo mỏi lưng đau.
Sớm biết Lạp Lệ Sa không có tiết chế như vậy, hôm qua nàng đã không nên trêu chọc ngài.

Thu Đường vớt khăn từ nước ấm, đưa tới tay nàng.

"Nương nương, Quách công công vừa rồi tới thông truyền, nói là Bệ hạ lát nữa sẽ đến."

Phác Thái Anh sắc mặt cứng đờ.

"Sao lại đến nữa?"

"Nô tỳ cũng không biết."

Nàng tức khắc lại mất hết hy vọng vào ngày hôm nay.

Tuy nhiên.
Dục Chiêu Nghi lại đến Ngọc Túy Cung trước Lạp Lệ Sa một bước.

Khi nàng ta vào, Phác Thái Anh vừa mới trang điểm xong.

"Tỷ tỷ sao lại đến đây?"

Nàng mời Dục Chiêu Nghi vào chỗ.

Ánh mắt Dục Chiêu Nghi không kìm được dừng lại ở cổ nàng.

Chỉ liếc mắt một cái liền thấy mấy vệt đỏ trên cổ nàng.

Màu sắc tuy nhạt, nhưng cũng có thể đoán ra là do đâu mà có.

Nàng ta giả vờ như không có chuyện gì, ngồi xuống liền hỏi.

"Muội hôm qua thị tẩm?"

Phác Thái Anh gật đầu.

Trong lòng Dục Chiêu Nghi trỗi lên một cảm giác kỳ lạ.

Nàng luôn cảm thấy Phác Thái Anh như người ngốc cũng có phúc của người ngốc.

Dù tâm tư không đặt vào Lạp Lệ Sa, nhưng lại là phi tần duy nhất trong hậu cung được Hoàng đế nhớ thương.

Nàng vui thì đặt tâm tư vào Lạp Lâm.

Không vui, quay đầu lại, phía sau vẫn còn Lạp Lệ Sa.

Trong lòng Dục Chiêu Nghi tuy cũng nhớ thương Lạp Lâm, nhưng đồng thời cũng ghen tị với Phác Thái Anh vì nàng có thể được Lạp Lệ Sa thiên sủng.

Dù sao thì, mấy nghìn nữ tử trong hậu cung này, ai mà chẳng muốn có được một vị trí nhỏ trong lòng đế vương?

Dục Chiêu Nghi cười chua xót.

"Thái Anh, ta cứ cảm thấy muội đã thay đổi ở đâu đó, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc là chỗ nào."

Khi nàng ta nói chuyện, sự ghen tị trong mắt căn bản không giấu được.

Phác Thái Anh lặng lẽ thu vào trong mắt.

Đôi mắt nàng thuần khiết, ngây thơ hỏi.

"Tỷ tỷ vì sao lại nói vậy? Ta đã thay đổi chỗ nào?"

Nàng ta ngượng ngùng lắc đầu.

"Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi".

Tiểu thái giám Lương Nguyên tươi cười bước vào điện.

"Nương nương, Bệ hạ đến rồi."

Hai người trong điện đều đứng dậy.
Chờ Lạp Lệ Sa bước vào, cả hai cùng hành lễ.

Ánh mắt ngài hờ hững liếc nhìn Dục Chiêu nghi.
Ngài chỉ tự mình nâng Phác Thái Anh dậy.

Khi nàng đứng lên, liếc nhìn Dục Chiêu nghi bên cạnh.

Bỗng nhiên nàng muốn trêu tức nàng ta một chút.

Nàng đầu tiên là như không có chuyện gì hỏi Lạp Lệ Sa.

"Bệ hạ sáng sớm không phải vừa rời đi sao? Sao lại về rồi?"

Quách Chính Tường bưng một cái khay bước đến, trên đó đặt một cái hộp gấm.

Ánh mắt Lạp Lệ Sa hạ xuống, dừng lại trước người Phác Thái Anh.

Lúc ngài tới đây, cũng không biết Dục Chiêu Nghi cũng đang ở trong điện này.

Có điều thứ kia, vốn dĩ chỉ có một món, ngài cũng không có ý định đưa cho người khác.

Ngài thản nhiên nói.

"Mở ra xem thử, có thích hay không."

Phác Thái Anh cầm lấy hộp gấm, mở ra, bên trong đặt một chuỗi vòng tay phỉ thúy xuân bích thương.

Nàng thực sự rất thích.

Cái gọi là xuân bích thương, tức là loại phỉ thúy cùng lúc mang sắc tím và sắc lục.

Chỉ là nàng sớm đã có một chiếc vòng tay xuân bích thương.

Chiếc vòng tay này, ngược lại, có thể lợi dụng một chút.

Nàng lại đặt vòng tay vào hộp, dứt khoát lắc đầu.

"Thần thiếp không thích."

"Không thích?"

Ánh mắt Lệ Sa dừng lại trên người nàng, mang theo vài phần dò xét.

Ngài hơi nheo mắt, tuỳ ý đánh giá nàng.

Phác Thái Anh vội vàng giải thích.

"Thần thiếp đã có một chiếc vòng tay xuân bích thương rồi, cái này thiếp không dám nhận."

Nàng nghiêng đầu, nhìn về phía Dục Chiêu Nghi ở một bên gần như sắp thành người vô hình, chậm rãi nói.

"Vừa hay thần thiếp đã có, chi bằng bệ hạ ban tay xuyến này cho Dục Chiêu nghi đi."

Tay xuyến này, Lạp Lệ Sa vốn dĩ cũng không có ý định đưa cho Dục Chiêu nghi.

Mà Dục Chiêu nghi tất nhiên cũng không dám nhận.

Huống chi Phác Thái Anh đã không cần, dù có quý giá đến đâu, nàng cũng chẳng buồn đoái hoài.

Trong lòng Dục Chiêu Nghi càng thêm chán ghét nàng.

Chỉ thấy nàng thật sự hồ đồ vô dụng, chính mình chướng mắt, lại còn không biết xấu hổ đẩy cho người khác.

Dục Chiêu Nghi đứng dậy, cố nén tâm tư, lập tức khước từ.

"Đây là bệ hạ ban cho Tịch phi, thần thiếp sao dám nhận?"

Nàng ta lại quay sang Lạp Lệ Sa.

"Bệ hạ, nếu không còn chuyện gì, thần thiếp xin cáo lui trước."

Lạp Lệ Sa cũng không có ý định đưa cho nàng ta.

Ngài xua tay.

"Ừ, lui ra đi."

Dục Chiêu Nghi không muốn nán lại thêm một khắc nào, bước nhanh ra cửa điện.

Phác Thái Anh nhìn bóng dáng nàng vội vã rời đi, trong lòng không khỏi thấy thoải mái.

Nhưng vừa quay đầu lại, nàng chợt bất ngờ đối mặt với đôi mắt như thấu hiểu mọi thứ của Lạp Lệ Sa.

Sắc mặt ngài lạnh nhạt.

"Trẫm sao lại cảm thấy, Anh Anh thích nhìn Dục Chiêu Nghi chật vật vậy nhỉ?"

- - - - - - - - - -

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top