Hồi IX

– – – – – – – – – –

Mùa săn bắn đã đến.

Trước khi bắt đầu săn bắn phải làm lễ tế.

Lạp Lệ Sa, người vốn dĩ luôn đúng giờ trong mọi việc, hôm nay đã muộn gần ba mươi phút mà vẫn chưa ra.

Quách Chính Tường ở cửa sốt ruột đi đi lại lại.

Cảnh tượng này đúng là “hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp”.

Thế nhưng, cũng không ai dám đi thúc giục.

Chờ Phác Thái Anh chịu nói chuyện lại với Lạp Lệ Sa.
Ngài mới cho người vào thay quần áo.

Khi ngài đã thay xong bộ kỵ trang cưỡi ngựa đi săn.
Phác Thái Anh cũng không có ý định tiễn ngài.

Lạp Lệ Sa đuổi cung nhân đi xuống, rồi bước đến mép giường, kiên nhẫn dặn dò.

“Đừng đi vào bãi săn. Nếu muốn đi dạo, đợi mấy ngày nữa trẫm sẽ dẫn nàng vào.”

Nàng quay đầu nhìn ngài.

Lạp Lệ Sa bây giờ tuổi tác cũng không lớn, đúng là lúc khí phách hăng hái nhất.

Bộ kỵ trang khoác trên người khiến mày ngài càng thêm sắc lạnh, vẻ đài các khó nén sự ung dung quý phái.

Phác Thái Anh nghĩ, dù là bây giờ hay sau này, ngài đều nên xem vạn vật như cỏ rác, trong chớp mắt có thể tạo ra thịnh thế bình yên hay tham vọng mở rộng bờ cõi.

Nàng khẽ đáp.

“Thần thiếp biết rồi.”

Ánh mắt nàng quyến luyến nhìn ngài.

“Bệ hạ khi nào thì trở về?”

Yết hầu Lạp Lệ Sa khẽ động, lồng ngực không tự chủ mà run lên.

Ngài giơ tay nhéo mặt nàng.

“Đại khái phải đến giờ Thân.”

Phác Thái Anh gật đầu.

“Thần thiếp chờ Bệ hạ trở về.”

Ngài không dừng lại nữa.

Nếu còn không đi, ngài sẽ chẳng nỡ rời đi nữa.

Khả năng tự chủ của ngài vẫn là quá kém.

Nàng chỉ cần chủ động một chút, ngài liền không thể kiểm soát bản thân.

Mở trướng.
Thân ảnh cao lớn, thanh nhã của Lạp Lệ Sa bước ra.

Quách Chính Tường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhắc nhở.

“Bệ hạ, mọi thứ đã sẵn sàng rồi ạ.”

Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn lại trướng ấm một cái rồi mới rời đi.

Vào buổi trưa.
Phác Thái Anh chờ đợi tới nhàm chán, lại thấy trên núi lạnh nên sau khi dùng bữa trưa xong, nàng lại nằm trên giường nghỉ ngơi.

Nàng vừa mới chìm vào giấc ngủ, Lạp Lệ Sa đã trở về.

Hạnh Vũ định đánh thức Phác Thái Anh nhưng bị ngài ngăn lại.

Ngài vốn chỉ tranh thủ chút thời gian rảnh để quay về.

Săn bắn mùa đông là lệ thường hàng năm, không chỉ là thú vui giải trí của hoàng gia mà rất nhiều việc triều chính cũng gắn liền với sự kiện này.

Ngài chỉ muốn về nhìn nàng một cái.

Thời gian cũng chỉ nhìn được một cái mà thôi.

Ngài bước ra khỏi trướng, Hạnh Vũ theo sau.

“Ngủ được bao lâu rồi?”

“Bẩm Bệ hạ, nương nương dùng bữa trưa xong mới ngủ, lúc này cũng chưa được nửa canh giờ ạ.”

“Ừm” ngài nhẹ giọng đáp, rồi dặn dò.

“Đừng để nàng ngủ một mình, ngươi và Thu Đường vào cùng. Nàng gần đây hay gặp ác mộng.”

Hạnh Vũ sững sờ.

Bệ hạ trở về chỉ vì chuyện này ư?

Nàng còn chưa kịp đồng ý thì Lạp Lệ Sa đã đi rồi.

– – – – –

Ở phía bên kia, Lạp Lệ Sa một tay cầm cung, một tay nắm dây cương.

Phía sau ngài là vài cấm quân.
Còn Ninh Hoài Từ theo sát bên cạnh.

“Bệ hạ lần này sao lại mang Lạp Lâm đến đây?” Ninh Hoài Từ đột nhiên hỏi.

Lạp Lệ Sa vốn không chú tâm săn bắn, hờ hững hỏi lại.

“Không mang được sao?”

“Tất nhiên là mang được. Nhưng gần đây hắn dường như đi lại rất thân với Đoan Vương.”

Ninh Hoài Từ nói chuyện với ngài không hề câu nệ.

Nhiều năm trước, ông ta chính là mưu sĩ phía sau Lạp Lệ Sa.

“Ừm, chuyện này không cần nhúng tay. Trẫm đã có tính toán.”

Ninh Hoài Từ không nói gì thêm.

Phong cách làm việc của Lạp Lệ Sa luôn tàn nhẫn, hẳn là đã sớm sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Ông cũng không cần phải nói nhiều.

Đúng giờ Thân, Lạp Lệ Sa mới cưỡi ngựa từ trong rừng săn thú trở ra.

Ngài cơ bản vẫn luôn trong trạng thái “đục nước béo cò”.

Những con thú mà ngài “săn được” thực chất đều do Ninh Hoài Từ và các cấm quân khác bắn chết.

Những người khác cũng phải xem trước số lượng con mồi của Lạp Lệ Sa là bao nhiêu, dù sao cũng chẳng ai dám vượt qua ngài để giành vị trí số một.

Tuy nhiên, khi kiểm kê con mồi, có một người lại bám sát số lượng con mồi của Lạp Lệ Sa.

Là Lữ Lạp Lâm.

Quách Chính Tường đưa cuốn sổ kiểm kê số lượng cho Lạp Lệ Sa xem.

Ngài lướt mắt nhìn qua.

Thoáng cái liền chú ý đến Lạp Lâm.

Ngài thấy không thú vị, liền mất hứng vứt cuốn sổ cho Quách Chính Tường, chỉ để lại một câu.

“Đều thưởng.”

Rồi bỏ đi.

Ninh Hoài Từ liếc sang Lạp Lâm một cái.

Thật đúng là gan cũng không nhỏ.

Tuy nhiên, Lạp Lệ Sa cũng chẳng mấy bận tâm.

– – – – –

Trước cửa trướng, cung nhân trực ban thấy bóng dáng Lạp Lệ Sa liền vội vàng vén rèm.

Phác Thái Anh đã sớm thức dậy, lúc này đang nhàn nhã ngồi đọc thoại bản.

Nghe thấy tiếng động, nàng đứng dậy hành lễ, rồi khẽ nhíu mày.

“Bệ hạ về muộn rồi. Giờ Thân sắp qua rồi đấy.”

“Không phải vẫn chưa qua sao?”

Lạp Lệ Sa nắm lấy tay nàng.

“Giúp trẫm thay quần áo.”

Phác Thái Anh rầu rĩ đứng dậy, giơ tay định cởi bộ kỵ trang cứng nhắc của ngài.

Khó cởi muốn chết.

Tay nàng cậy đến đau mà vẫn không cởi được bộ giáp đó.

Lạp Lệ Sa im lặng nhìn.

Thấy nàng thực sự không cởi được, ngài liền đề tay nàng lại.

“Gọi Quách Chính Tường đến đây đi.”

Phác Thái Anh cũng không cố chấp, rụt tay lại.

Ngài lại không vui.

“Lúc trẫm giúp nàng thay y phục, cũng đâu có như nàng thế này.”

Nàng ngượng ngùng liếc ngài một cái, bực bội.

“Bệ hạ sao lại nói thế? Y phục của thần thiếp làm sao có thể so với bộ kỵ trang người đang mặc?”

Hơn nữa, y phục cũng đâu phải nàng bảo hắn thay.

Lạp Lệ Sa không chịu bỏ qua.

“Chỗ nào không thể so sánh được?”

Phác Thái Anh nhìn vẻ hùng hổ của ngài, trong lòng liền đoán chắc là vừa mới đi săn về bị ai đó chọc tức.

“Bệ hạ đây là cưỡng từ đoạt lý.”

Lạp Lệ Sa cười, không vội vàng thay quần áo.

Ngài ngồi xuống chiếc ghế tròn trước mặt nàng, quả nhiên thái độ như muốn thẩm vấn phạm nhân.

“Anh Anh trước kia ở khuê phòng có đọc qua Nội Huấn không?”

Phác Thái Anh chớp mắt, nhìn ngài không rõ nguyên do.

“Nội Huấn có câu…”

“Phu giả — phụ chi thiên dã. Vợ chồng chi đạo, dĩ hòa vi quý.”

• Chồng là trời của vợ. Đạo vợ chồng lấy hòa thuận làm quý.

Ngài liếc mắt nhìn nàng.

“Có phải có lời này không?”

“Có…” Nàng miễn cưỡng thừa nhận.

Ngài còn đọc Nội Huấn của nữ tử ư?

“Vậy nàng cả ngày một tiếng ‘phu quân’ hai tiếng ‘phu quân’ gọi trẫm, giờ lại đối nghịch với trẫm.…”

“Có phải muốn trẫm lại để nàng đọc thêm mấy lần Nội Huấn không?”

Phác Thái Anh hít sâu một hơi.

Thái độ này của Lạp Lệ Sa rõ ràng là đang trút giận lên nàng.

Cũng không biết ai đã chọc giận ngài.

Không sao, dù sao nàng cũng co được đãn được.

Nàng cắn môi, bước tới một bước, rồi ngồi thẳng lên đùi ngài.

Bộ giáp ngoài của kỵ trang lạnh lẽo, khí lạnh tiến vào cơ thể nàng.

Phác Thái Anh nịnh nọt hôn lên cằm ngài, giọng mềm mại xin tha.

“Bệ hạ sao lại so đo cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy với thần thiếp…”

Chút không vui trong lòng Lạp Lệ Sa vì Lạp Lâm mà có, thoáng chốc tiêu tan hết.

Nhưng ngài lại không muốn dễ dàng “tha” cho nàng.

Nghĩ đến tội lần trước nàng gọi hắn là “ca ca” còn chưa tính sổ.

Ngài giả vờ.

“Sau này còn dám đối nghịch với trẫm không?”

Phác Thái Anh ngoan ngoãn lắc đầu, dùng chính lời ngài vừa nói để trả lời.

“Bệ hạ vừa nãy không phải nói, phu giả, phụ chi thiên dã sao. Thần thiếp nào dám đối nghịch với trời của mình?”

Lạp Lệ Sa mặt sa sầm.

Chưa kịp mở miệng giáo huấn nàng thì đã bị nàng chặn môi.

……

Phác Thái Anh vô cùng hối hận.

Lẽ ra không nên nói cho sướng miệng.

Sau khi bị ngài “ăn sạch sẽ”, nàng mệt đến không mở mắt ra được nhưng vẫn không thể ngủ.

Nàng phải cố gắng giữ tỉnh táo để nghe ngài dạy dỗ.

Nàng biết, ngài là cố ý.

Không biết ở đâu mà ngài có nhiều cách “làm khổ” nàng đến thế.

Mỗi cách đều khác nhau, không hề trùng lặp.

Tuy không phải là “trọng hình” nhưng chắc chắn có thể hành hạ nàng “sống không bằng chết”.

Ví dụ như bây giờ, ngay cả ngủ cũng không dám ngủ.

Không dám tức giận, không dám nói.

Lạp Lệ Sa rất thích thú.

Siêng năng chẳng khác gì tiên sinh dạy học trò.

Nhưng Phác Thái Anh lại không chăm chú lắng nghe, đầu óc mịt mờ như mây khói.

Đến cuối cùng chỉ nghe rõ một câu.

“Lời trẫm nói, nhớ kỹ chưa?”

Nàng cố sức mở to mắt, vội vàng gật đầu.

“Nghe rõ rồi ạ.”

Phác Thái Anh thật sự không chịu nổi nữa.

Nàng kéo chăn gấm đang phủ lên người, không mặc gì nhào thẳng vào lòng Lệ Sa.

“Bệ hạ, thần thiếp thật sự mệt mỏi… ngài không mệt sao?”

Nàng ngửa đầu nhìn ngài, đôi mắt nhu mì đầy vẻ đáng thương.

Lạp Lệ Sa tâm tình thoáng chốc như xuân về băng tan.

Trong lòng dịu hẳn đi.

Cuối cùng cũng không so đo thêm với nàng nữa.

Đời này, Phác Thái Anh ở bãi săn không còn cảm thấy tẻ nhạt như trước.

Trước kia, phi tần theo đến rất đông, từng người từng người đều phải tìm cách tiếp cận bên Lạp Lệ Sa.

Nàng thì đến sau, ngày nào cũng trốn trong trướng, không bước ra ngoài.

Lần này thì tốt hơn, chỉ có mình nàng đến.

Lạp Lệ Sa rảnh rỗi cũng đến bên nàng.

Phác Thái Anh không khỏi cảm thán, cảm giác làm sủng phi quả thật rất tốt.

Bất kể là vì báo thù hay vì tương lai, giờ đây nàng đều phải duy trì sự sủng ái mà Lạp Lệ Sa dành cho nàng.

Tuy nhiên, trong đầu nàng vẫn luôn quanh quẩn hai giấc mộng từ khi trọng sinh.

Giấc mộng đầu tiên là Lạp Lệ Sa tàn sát hậu cung.

Giấc thứ hai là ngài một mình ngồi ở Ngọc Túy Cung.

Nàng không thể hiểu rõ.
Rốt cuộc, những cảnh tượng trong mơ có phải là những gì đã xảy ra sau khi nàng chết ở kiếp trước hay không?

– – – – –

Đến ngày thứ ba, Lạp Lệ Sa không cần tham gia săn bắn nữa.

Ngài cố ý dẫn những người trong hoàng tộc và đại thần đi đến khu rừng dưới chân núi.

Chờ mọi người đi hết, ngài sai người dắt đến một con ngựa hiền tới, định đưa Phác Thái Anh đi dạo một chuyến.

May mà mọi người đã đi hết, nếu không sẽ có không ít người thấy hai người cưỡi chung một ngựa.

Trong rừng có thể có thú dữ lui tới, Lạp Lệ Sa thì không sợ, nhưng vẫn phải đảm bảo an toàn cho Phác Thái Anh.

Thế là ngài dẫn theo một đội cấm quân nhỏ đi theo từ xa.

Phác Thái Anh lần đầu tiên cưỡi ngựa có chút sợ hãi, lưng cứng đơ dựa vào lưng ngựa, không dám nhúc nhích.

Lạp Lệ Sa ôm nàng trong lòng.

“Trẫm ở ngay sau nàng, Anh Anh không tin trẫm sao?”

Nàng sợ đến mức giọng cũng yếu ớt.

“Thần thiếp lần đầu tiên cưỡi ngựa, sợ hãi là chuyện bình thường mà?”

Ngài lại lặng lẽ ghé sát nàng thêm chút nữa, hoàn toàn ôm nàng vào lòng.

“Đừng sợ. Nếu có ngã, trẫm sẽ làm thịt lót cho Anh Anh.”

Phác Thái Anh bác bỏ ngài.

“Thế thì các đại thần trong triều còn chẳng liên danh dâng sớ hạch tội thần thiếp sao.”

Lạp Lệ Sa thản nhiên.

“Nếu ngay cả một nữ nhân cũng không bảo vệ được, thì trẫm cũng chẳng cần làm cái hoàng đế này nữa.”

Phác Thái Anh cứng họng không trả lời được, im lặng.

Vào rừng không lâu, liền thấy từ xa có một con thỏ đang gặm cỏ.

Lạp Lệ Sa chậm rãi dừng ngựa.

Ngài ghé tai Phác Thái Anh hỏi.

“Lần trước trẫm dạy nàng dùng dao, bây giờ còn thấy lạ không?”

Nàng từng thành thạo bao giờ đâu nhỉ?

Nhưng cũng không thể thật sự tùy tiện giết người để luyện tập như ngài nói hôm đó.

Nàng thành thật.

“Chắc là còn lạ.”

“Vậy nàng hôm nay học bắn tên trước đi. Về cung cũng có thể đến trường bắn luyện tập.”

Nàng kinh ngạc.

“Thần thiếp học cái này làm gì?”

“Những thủ đoạn để bảo vệ tính mạng, trẫm hy vọng nàng đều học.”

Lời vừa dứt, ngài lại lười nhác bổ sung một câu.

“Biết nhiều không thiệt thân.”

Phác Thái Anh: “……”

Lúc này nàng mới để ý, bên hông ngựa vốn đã treo một cây cung đen tuyền nặng nề được chạm khắc tinh xảo.

Một bên khác lại treo một cây cung nhỏ hơn không ít.

Lạp Lệ Sa cầm lấy cây cung ấy, đưa vào tay nàng.

Ngài tự mình vòng ra sau lưng nàng, kiên nhẫn chỉ dạy cách cầm cung.

Đợi đến khi nàng cầm cung tạm có chút dáng vẻ, ngài mới rút một mũi tên đưa nàng.

“Kia, con thỏ kia, thử xem.”

Ngài dắt nàng, dùng đầu mũi tên nhắm thẳng vào con thỏ phía xa đang gặm cỏ.

“Thần thiếp không dám…”

Lạp Lệ Sa giọng lạnh mà nghiêm.

“Giết người có thể không dám, giết một con thỏ thì không thể không dám.”

Ngài dẫn nàng kéo cung tên.

“Mũi tên đầu tiên này, trẫm sẽ cùng nàng bắn ra.”

Phác Thái Anh cảm thấy nàng đang được huấn luyện như một binh sĩ sắp ra trận.

Không chỉ nàng nghĩ vậy, mà cả Ninh Hoài Từ đang theo sau cũng cảm thấy tương tự.

Ông ta cùng các cấm quân bên cạnh nhìn cảnh tượng từ xa, cau mày.

“Bệ hạ đây là định đưa Tịch Phi nương nương vào quân doanh sao?”

Cấm quân không dám đáp lời, cũng không dám cười.

Nhịn thật sự vất vả.

“Vút” một tiếng.

Mũi tên rời cung bay đi.

Có sự hỗ trợ của Lạp Lệ Sa, mũi tên đó thẳng tắp bắn trúng thân thể con thỏ rừng.

Phác Thái Anh sợ hãi nhắm mắt lại.

“Một con thỏ thôi mà đã sợ đến vậy sao?”

Ngài ghé mặt sát tai nàng, giọng nói rất nhẹ, như có như không vỗ về an ủi.

“Sợ.” Nàng không vui thốt ra một chữ.

Lạp Lệ Sa từng bước dẫn dụ.

“Vậy cái gì không sợ? Giết người có sợ không?”

“Bệ hạ đừng trêu chọc thần thiếp nữa.”

“Tự mình cầm cung lên, thử bắn một mũi tên không mũi xem.”

Dù Phác Thái Anh không muốn, nàng vẫn giương cung tên lên.

Không có Lạp Lệ Sa hỗ trợ, cây cung trong tay có chút nặng.

Đầu mũi tên của nàng hướng về phía bụi cây bụi cỏ vô tận ở phía trước.

Ngay lúc chuẩn bị bắn, đột nhiên một người một ngựa xuất hiện từ rất xa trong tầm mắt.

Là Lạp Lâm.

Vừa vặn ở vị trí mũi tên của nàng đang nhắm chuẩn.

Hai mắt nàng trong nháy mắt lạnh như mùa đông khắc nghiệt.

Giọng nói đầy mê hoặc của Lạp Lệ Sa vang lên sau lưng.

“Anh Anh, con mồi tự đưa tới cửa, không thử xem sao?”

“Có trẫm ở đây, chết thì coi như số hắn xui, không ai dám trị tội nàng.”

– – – – – – – – – –

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top