Chương 16:
Lệ Sa nhìn miếng thịt, rất là áp lực nga. Đầu hơi cuối, không dám dối diện với hai nữ nhân quyền lực này. Chợt nhận ra " Có Quyền + Có tiền" là có tất cả.
Phác Lão gia và Phác Phu nhân ngồi một bên rất tự nhiên, nhưng ai biết trong lòng cũng đang chờ đợi câu trả lời của hiền tế.
"Có thể Công chúa hiểu nhầm ý của ta. Ý ta nói là ta có rất nhiều việc cần phải giải quyết, cho nên không biết phải làm gì trước. Nên không thể bồi Công chúa được rồi"
"Vậy tỉ phu đã nghĩ ra việc cần làm chưa?"
"Ta đã nghĩ ra. Ăn xong ta sẽ cùng Tiểu xiên que ra ngoài thành làm chút việc. Anh nhi ở nhà sẽ bồi Công chúa"
Phác lão gia và Phác phu nhân thuận nước đẩy thuyền: "Sa nhi có việc thì cứ đi làm, Công chúa có Anh nhi tiếp đãi. Con đừng lo ngại"
Lệ Sa lén nhìn sắc mặt của Thái Anh hòa hoãn, trên mặt Vân Hy Công chúa thì nụ cười gượng gạo. Thầm thở phào, xem như miếng thịt này có thể ăn rồi. Haha.
"Tỉ phu vừa mới tốt, nên ăn thêm cá cho nhanh hồi phục sức khỏe" - Vân Hy Công chúa nhìn thấy Lệ Sa chuẩn bị bỏ miếng thịt vào miệng đã nhanh tay gắp một miếng thịt cá to đưa tới chén cô, chen ngang.
Không thể để mình chết đói a, cô vội vàng nhét miếng thịt vào miệng. Nhai ngồm ngoàm xong sau đó cười lấy lòng Thái Anh. "Thịt của nương tử thật ngon nha"
"Ngon đúng không? Vậy tướng công ăn nhiều vào" - Thái Anh thấy ý trêu chọc đầy mặt Lệ Sa, nàng cũng không vừa, gắp hết đĩa thịt cho cô, để cả tháng sau cái tên đáng ghét này nhìn đến thịt cũng sẽ nhớ bài học hôm nay.
Công chúa và Phu thê Phác lão gia hiện giờ cảm thấy dư thừa trước mặt đôi vợ chồng trẻ. Chỉ biết ăn trong ngậm ngùi.
- -----
Ăn xong Lệ Sa, Tiểu Xiên que mang theo Cúc đi ra thành. Cúc phụ trách đánh xe ngựa, Lệ Sa ngồi trong xe hoài cũng chán nên ra ngoài ngồi gần Cúc hỏi chuyện:
"Cúc tỉ có biết gạo nếp và gạo làm rượu thu mua từ địa phương nào đầu tiên không? thương lái nào không?
"Hồi cô gia, các hộ nông dân cách ngoài thành 200 dặm?"
"Là đi bao lâu nữa a?"
"ước chừng 2 canh giờ" - nghe Cúc trả lời, Tiểu xiên que xốc màn lên nhìn cô bĩu môi, lòng thầm cảm thán "Cô gia thật mất mặt. 200 dặm cũng không ước chừng được bao nhiêu thời gian". Lệ Sa rõ ràng nhận ra ánh mắt xem thường của Xiên que, lườm nàng một cái tiếp tục không để ý nàng ta.
"Đưa ta đi gặp họ?"
Cúc tỉ gật đầu, ba người lại tiếp tục ngồi xe ngựa thêm 2 canh giờ nữa. Đến phía Tây ngoài thành, nơi đây không được cho là màu mỡ lắm. Cô nhìn những thửa ruộng bật than nắng cháy khô khốc, không ai canh tác. Trong lòng tính toán, tìm hỏi thăm được là của một hộ nông dân.
"Vị huynh đài này, có thể cho ta biết vì sao những thước ruộng kia lại không canh tác không?"
"Haiz. Nhìn công tử đây chắc ở kinh thành đến. Đó mà gọi là ruộng gì, chỉ như những lớp đất đá vô ít, không thể trồng trọt được đâu" - nhìn thấy vị huynh đệ ăn mặc lam lũ, vác cuốc lên nương thất vọng than vãn.
"Nếu ta nói ta mua những thước ruộng đó, các người có đồng ý bán lại?""- Lệ Sa tính sơ cũng hơn 10 mẫu a, các mẫu liền nhau theo hình tháp, có nghĩa là có mười cái tháp gần kề nhau.
"Công tử mua chúng sao?" - vị huynh đài ánh mắt mừng rỡ, quăn cả cái cuốc trên vai hô lên với những người khác còn đang cày cấy dưới ruộng. Mọi người bỏ hết công việc đồng án đang làm chạy lên bờ.
"Nếu công tử mua, chúng tôi sẽ bán, nhưng giá cả như thế nào?"
"Thế này đi, ngày mai ta sẽ mang khế ước đến đây, cùng với người của quan phủ làm chứng. Ta sẽ mua hết 10 thửa đất đó. Phần ruộng bên dưới của các người thì vẫn là của các người. Nếu các người muốn làm thuê cho ta, ta sẽ trả công. Giá cả nhất định không để mọi người thua thiệt"
Lệ Sa đã nghĩ, với biện pháp canh tác và công nghệ thời hiện đại. Không tin bản thân mình không thể xử lí 10 thửa ruộng bậc thang kia. Mà những nông dân ở đây họ tất nhiên am hiểu hơn mình. Nhờ sức lao động của họ thì còn gì bằng.
- ----
Phác phủ
Tại lương đình, phía dưới là hồ sen với bầy cá của Thái Anh loi nhoi trên mặt nước. Trong đây hai nữ nhân kiều mị thước tha đang nói chuyện phím. Nhìn vào hình ảnh thật hài hòa. Nhưng ai biết được nội dung cuộc nói chuyện như thế nào?
"Tỉ tỉ, thật sự muội cảm thấy giữa tỉ và tỉ phu không đơn giản như những gì mọi người thấy?" - hôm nay Vân Hy công chúa vận bộ y phục màu xanh da trời, mát mẻ tuổi đôi mươi, môi hồng răng trắng. Nếu đánh giá Thái Anh 10 điểm thì Vân Hy cũng phải 8.9 điểm nha. Dù sau hai người này cũng có quan hệ chị em rất gần.
Thái Anh nâng chung trà, chưa kịp đưa đến miệng đã dừng lại ở khoảng không, nước trà trong chung lay động nhưng rất khẽ, nàng nhanh chóng che đi sự bối rối của mình. Mỉm cười đối với Vân Hy công chúa trả lời mà như hỏi:
"Hy nhi cảm thấy không đơn giản thế nào?"
Vân Hy công chúa không hề né tránh ánh mắt đầy khí tràng của Thái Anh . Nhìn chằm chằm nàng, cứ như đánh bóng chuyền, ta một trái, người một trái, để xem ai sẽ là người đưa bóng vào rổ?
"Từ nhỏ đến lớn, muội ít nhiều biết được tính cách của tỉ. Không dễ dàng đồng ý một mối hôn sự nào. Trừ khi.........?"
"Muội nói thử xem?" - Thái Anh từ nhỏ rất thương yêu Vân Hy, nhưng không có nghĩa mọi bí mật của nàng đều mang ra nói với người khác.
Vân Hy công chúa đứng dậy: "Trừ khi mối quan hệ giữa tỉ và Lạp Lệ Sa là giả"
"MUỘI KHÔNG NÊN ĐOÁN BỪA" - Thái Anh đứng lên, đưa lưng về phía Vân Hy công chúa. Ánh mắt nhìn vào khoảng không. Lời nói có chút nội lực.
Vân Hy che miệng cười: "đúng là muội đoán bừa, tỉ cũng không cần phản ứng như vậy a. Giờ muội phải hồi cung. Có thời gian muội lại đến thăm tỉ cùng tỉ phu""
"Không tiễn" - Lạnh lùng như thế. Chính là Phác Thái Anh tức giận rồi.
- ------
Trên xe ngựa, Lệ Sa tóc có chút rối., y phục lắm lem bùn đất. Ngồi bên cạnh Cúc căn dặn.
"Cúc tỉ, ngày mai mượn thế lực của Phác gia, chúng ta cần có người chứng thực khi mua đất. Ngày mai rất bận rộn đi"
"Cô gia!"
"Cúc tỉ có chuyện gì? Cứ nói thẳng?"
"Thứ cho Tiểu Cúc hiểu biết nông cạn. Không biết cô gia sẽ làm gì với những thửa ruộng "Bỏ Đi" đó?" - Cúc cố tình nhấn mạnh hai từ bỏ đi này, hy vọng cô gia nàng sẽ suy nghĩ lại, đừng phí thời gian.
"Cái này nói ra dài dòng lắm. Đợi đi, từng bước ta sẽ giải thích cho Cúc tỉ rõ"
"Ân"
Xe ngựa dừng lại trước cổng Phác phủ cũng là lúc khắp phủ giăng đèn. Lệ Sa mới phát hiện ra mình cũng đã giăng nắng một ngày rồi. Người thật hôi hám, bẩn thỉu. Xốc màn lên thấy Tiểu Xiên que ngủ gật chảy cả nước miếng, thật tức quá mà.
"Tiểu xiên que! Ăn cơm thôi"
"Ăn cơm....a ăn cơm....cơm đâu?" Dụi dụi mắt, lau nước miếng bên miệng tìm kiếm. Chỉ thấy gương mặt chủ tử của mình phóng đại. Liền ủy khuất.
"Ngươi ủy khuất cái gì? Cả ngày nay ta phải đào đất, khiêng đất cùng Cúc tỉ. Ngươi chỉ việc ngồi xe thôi mà cũng mệt vậy sao?"
"Nhưng nô tì đói a"
"Không nói nhiều, khiêng đất vào trong thư phòng cho ta. À không. Tìm một phòng nào trống khác đi, sắp xếp vài bộ bàn ghế để sẵn"
"Biết rồi" - tiểu xiên que thật không tình nguyện. Tại sao lúc nào công việc ngoại giao này cũng giao cho nàng? Nhờ người dọn phòng, tìm phòng cũng phải dùng lời lẽ ngọt ngào nha. Đây chính là cô gia dạy nàng.
- ---
Lệ Sa trở lại phòng ngủ, dự định tìm y phục để tắm sạch sẽ. Khi bước vào bắt gặp Thái Anh không như mọi khi ôm sách đọc, nàng chính là ngồi bên ngọn đèn may vá cái túi gì đó.
"Nàng không đọc sách sao?" - Lệ Sa tự rót trà cho mình, một hơi uống cạn.
Thái Anh vẫn chăm chú kiệt tác trong tay mình, không nhìn lấy cô mà cứ như thần hỏi:
"Ngươi đi đâu mà cả người thê thảm vậy?"
Cô thấy Thái Anh không trả lời mình, cho nên cũng không hỏi nữa. Chuyên tâm trả lời câu hỏi của Phác nữ nhân:
"Ta ra khỏi thành. Đi tìm những người nông dân, mua lại những thửa ruộng họ bỏ đi không canh tác"
Thái Anh dừng tay. "Sao lại mua những thửa ruộng họ không thể canh tác?"
"Bởi vì ta có thể biến nó thành nơi cung cấp nguyên liệu dồi dào cho nàng với chi phí cực kì thấp"
Thái Anh nghe lời Lệ Sa kể cũng rất tò mò, muốn ngày mai cùng cô đến đó một chuyến. Lệ Sa tất nhiên đồng ý, bởi vì có Thái Anh đi cùng, có cái ngân hàng di động, cộng với quyền uy của nàng ta thì dễ hơn rất nhiều nha.
"Ngươi đi tắm trước rồi nói sau"
Cô nghe lời nhanh chạy đi tắm. Tắm xong đã không còn thấy nàng may vá gì, mà thay vào đó là một bàn đầy đồ ăn. Có chút ngạc nhiên:
"Nàng vẫn chưa ăn cơm sao?"
"Đợi ngươi về cùng ăn"" - Lệ Sa sợ bản thân mình nghe nhầm, nên vẫn còn mở to mắt ngạc nhiên.
"Hôm nay ta thấy nàng lạ nha. Tự nhiên trở nên hiền diệu như vậy, còn biết may vá. Thật ra nàng có phải Phác Thái Anh không vậy?"
"Chứ ngươi muốn ta làm sao? Ta không dịu dàng thì ngươi phàn nàng. Ta dịu dàng, ôn nhu thì ngươi bảo không phải là ta. Có phải hay không ta không trừ lương ngươi thì ngươi muốn nói gì nói?"
Rồi, lại chọc Phác tiểu thư nóng giận. Lệ Sa đầu hàng, nhẹ giọng năn nỉ. "Ta chỉ là thấy lạ nên hỏi. Nàng đừng để ý. Nàng ăn xong ta còn có việc nhờ nàng giúp"
Lúc này Thái Anh mới đồng ý ngồi xuống ăn. Nhưng vừa ăn được một miếng, như nhớ tới chuyện gì, mặt lại lạnh đi.
"Sao vậy?""
"Trưa này Vân Hy có dò hỏi mối quan hệ giữa ta và ngươi"
Lệ Sa thản nhiên, vẫn ăn không ngừng làm Thái Anh không còn tâm trí đâu mà ăn, mà tâm sự. Nuốt xong miếng cơm cuối cùng mới đơn giản hóa vấn đề.
"Chuyện này nàng sẽ có cách trả lời đi"
"Ngươi thì giỏi rồi, xem ra hợp tác với ngươi ta lỗ chứ không có lời"
Cô nhíu mài, lười đôi co. "Đừng có trẻ con. Thành thân cũng đã thành rồi, ta và nàng danh chính môn thuận là phu thê. Chỉ còn thiếu mỗi chu công chi lễ. Ai muốn nói gì kệ họ. Quan tâm nhiều làm gì"
Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, Lệ Sa đi đến bên bàn án. Nhìn qua nhìn lại vẫn là thôi đi, hướng Thái Anh mở lời.
"Nàng giúp ta một tay đi"
"Lạp Lệ Sa cũng có ngày cầu xin ta sao?"
"Đừng vậy mà, chúng ta hòa thuận chút đi"
Kéo Thái Anh ngồi xuống ghế, sau đó đi vòng ra trước bàn đi qua đi lại, nói:
"Ta không biết dùng bút lông. Nàng ghi giúp ta 20 bản khế đất đi. Ta đọc nàng ghi"
Thái Anh bắt đầu chấp bút theo những gì Lệ Sa đưa ra. Thật sự nàng không ngờ rằng cô có thể tính toán chặt chẽ đến mức này. Xem ra chính là vì Phác gia phấn đấu.
Khế ước đơn giản quy định thửa ruộng của người nào đó sẽ chuyển quyền sở hữu cho Phác gia. Trong đó kèm theo điều khoản thuê lao động,....
Cuối cùng là chữ ký của người bán, người mua, và người làm chứng.
Thái Anh càng tò mò hơn Lệ Sa sẽ làm thế nào để canh tác những thửa đất khô cằn kia?
Phác tiểu thư phải chép đến hai mươi bản, thật sự rất mỏi tay, mà cái người kia thông thả ngồi đối diện ăn dưa hấu nữa chứ. "Ở chỗ ta, chỉ cần nàng ghi 1 bản, có thể sao chép ra 100, thậm chí 1000 bản chỉ trong vài khắc"
"Thế bây giờ có thể không?"
"Có, mai ta sẽ làm cho nàng. Sau này không cần ghi chép nhiều vậy"
"Ta đợi nha" - ghi xong chữ cuối cùng, Thái Anh đặt bút xuống, cánh tay đã mỏi nhừ. Lệ Sa nhận ra, liền đến phía sau nịnh bợ đấm bóp vai.
"Sao tốt vậy?"
"Trả công cho nàng vì ta mà ghi chép. Chữ nàng thật đẹp"
"Có câu nét chữ nết người đó, ngươi có nghe chưa?" - Thái Anh nhắm mắt hỏi.
"Ta có nghe. Nhưng mà con người của ta cũng không tệ, chữ viết của ta lại không thể so với nàng. Như vậy không hoàn toàn đúng"
Thái Anh tuy nhắm mắt nhất ý cười nồng đậm. Nghĩ đến Lệ Sa lại rối rắm bởi vì câu nói của nàng. Nghĩ đến cô vì làm nàng vui có thể từ chối Vân Hy, có thể vì nàng, vì Phác gia mà khó nhọc không từ. Nàng cảm thấy thật ấm áp phần nào......và rồi.
Thái Anh đã ngủ quên trên ghế. Lệ Sa thật sự có tài xoa bóp sao? Bây giờ lại phải ôm nàng từ trên ghế đến bên giường. Ôi trời! Thật chẳng có cái gì gọi là lời lãi cả.
VOTE 🌟
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top