Chap 22

Bầu trời vẫn trong trẻo như mọi ngày, có điều trong lòng Park Chaeyoung đã phủ đầy mây đen. Từ cái hôm nàng bộc lộ tình cảm, Lalisa Manoban cũng không quay về nhà nữa. Chaeyoung không rõ là cô bị sốc tạm thời không chấp nhận được hay cô từ lâu đã không còn để tâm nàng nên nghe được những lời ấy đã sợ hãi mà rời đi.

                     

Tối hôm nay nàng hẹn được Kim Jisoo ra ngoài sông Hàn, cùng cậu giải bày tâm sự. Jisoo bình thường hay trêu chọc nàng là vậy nhưng chuyện này cậu luôn là người thấu hiểu nàng nhất. Chaeyoung muốn được nghe một lời khuyên bảo từ Jisoo thay vì cứ nhốt mình ở nhà rồi nghe con bé Yeri kia mỗi ngày lãi nhãi hỏi Lisa ở đâu.

                     

"Có phải tôi đã sai rồi không? Tôi đã khiến em ấy sợ hãi rồi?"

                     

Chaeyoung buồn rầu nhìn con sông trước mặt. Nàng ước gì lòng mình cũng có thể yên bình như mặt sông ấy, nàng ghét cảm giác cuồn cuộn dữ dội trong lòng lúc này quá rồi.

                     

"Cậu không sai khi bày tỏ với Lisa, cậu chỉ sai vì đã nói ra điều đó quá trễ. Với Lisa mà nói đây là điều khó có thể chấp nhận ngay được, làm sao em ấy có thể tin được rằng người đã từng vứt bỏ tình yêu của em ấy hôm nay lại nói rằng cũng yêu em ấy."

                     

Jisoo vỗ vai Chaeyounh khi cảm thấy cô gái bên cạnh đang yếu đuối vô định hơn bao giờ hết. Thật ra bất đắc dĩ trở thành người chứng kiến câu chuyện tình yêu nhiều bi kịch này có thể xem như là một may mắn của Jisoo, nhờ họ mà cậu rút được kinh nghiệm cho bản thân, cũng học được cách giữ lấy tình yêu của mình.

                     

"Tôi chỉ hi vọng em ấy sẽ ổn, nếu như em ấy vẫn không thể chấp nhận tôi thêm lần nữa cũng đừng tự dày vò bản thân mình."

                     

Chaeyoung nặng nề nói.

                     

"Có lẽ tôi vẫn chưa nói cho cậu biết rằng Lisa thật sự đã yêu cậu nhiều như thế nào nhỉ?"

                     

Jisoo mỉm cười, nụ cười tội nghiệp cho cô gái họ Manoban kia. Cậu đã giấu những điều này quá lâu rồi, lần này nhất định phải nói ra để thúc đẩy Chaeyoung chủ động hơn. Một người như Lisa không nên chịu đựng những dày vò riêng mình như thế. Cậu đã giữ mọi thứ cho đến ngày Chaeyoung chín chắn hơn, giờ là lúc Park Chaeyoung phải biết được có một người đã yêu nàng nhiều đến thế.

                     

"Cậu biết sao?"

                     

Chaeyoung ngạc nhiên, nàng chưa bao giờ biết được Lisa đã bắt đầu yêu nàng từ khi nào, cũng chưa từng rõ suốt những năm qua cô đã yêu nàng ra sao. Nàng chỉ mơ hồ cảm nhận tình cảm cô dành cho nàng rất kì lạ, nhưng lúc ấy nàng còn quá vô tâm để suy nghĩ sâu hơn. Vì sao Jisoo lại biết điều đó? Lalisa Manoban đã nói với cậu sao?

                     

"Không những tôi biết mà ba mẹ cậu cũng biết, cả công ty cũng biết. Người qua đường nhìn vào biểu hiện cũng hiểu được em ấy yêu cậu vô cùng, chỉ có cậu là không biết."

                     

Lần đầu tiên Lalisa Manoban đến công ty Kim Jisoo đã khéo léo nhận ra tình cảm khác biệt của cô gái nhỏ kia dành cho bạn của cô. Lúc ấy cũng vì muốn trêu chọc Chaeyoung một chút mà cậu đã chủ động tìm hiểu về Lisa rồi nắm rõ tình cảm của cô, trải qua nhiều chuyện Jisoo trở thành một nụ bạn tin cậy để Lisa trải lòng mình. Trong mấy năm qua bị nàng tổn thương thế nào, vì nàng làm những gì điều được cô kể rõ không sót chữ nào. Thật ra Jisoo hiểu được Lisa không phải muốn khoe khoang tình cảm "vĩ đại" của cô chỉ là em ấy một mình giấu kín những điều này quá khổ sở nên mới để cho cậu biết. Cơ mà Lalisa Manoban thật là một tên ngốc, miệng nói không muốn tiết lộ tình yêu với nàng nhưng bên ngoài vẫn luôn chủ động chăm lo cho nàng, yêu thương bao nhiêu điều để lộ ra trước mặt mọi người hết.

"Chuyện này..."

Chaeyoung cắn môi, do dự không biết phải nói gì nữa. Nàng cảm thấy lòng lại qặn thắt một trận trước lời nói của Jisoo. Đúng là lúc đó nàng vạn phần vô tâm khi không hiểu được tình yêu cô dành cho mình.

"Lisa nói rằng năm em ấy 14 tuổi đã bắt đầu thích cậu rồi. Sau đó vì cậu mà cố gắng trưởng thành sớm, khi những đứa trẻ khác còn vui vẻ chơi đùa thì em ấy đã xin mẹ cậu cho đi học nấu ăn, học linh tinh những thứ khác để có thể chăm sóc cho cậu. Chuyện này nếu không tin cậu có thể hỏi lại mẹ cậu."

Jisoo dừng lại để nhớ ra chuyện kế tiếp và kể cho Chaeyoung nghe.

"Em ấy hầu như không có bạn thân, bởi vì thời gian có được đều dành hết cho cậu rồi. Thử nghĩ xem một cô gái vừa bước sang tuổi 18 đã chủ động xin được vào công ty phụ cậu làm việc, không thèm kết bạn thì cô đơn cỡ nào? Có lần lúc nghỉ giữa ca, tôi thấy em ấy vừa gặm cái sandwich vừa ôn lại bài, sau đó quay trở lại giải quyết cả đống việc nhưng một lời than vãn cũng không có. Cứ như vậy mà Lalisa Manoban khô khan, lãnh đạm như hôm nay được hình thành đó Park Chaeyoung à."

Hóa ra trong suốt những năm qua Lalisa Manoban chưa bao giờ thôi chịu cảnh cô đơn? Thế mà Park Chaeyoung cứ nghĩ rằng có nàng ở cạnh cô luôn được vui vẻ và hạnh phúc chứ? Tại sao chưa bao giờ nói cho nàng biết rằng bản thân cô đã vô cùng mệt mỏi? Nếu vất vả quá tại sao không chịu buông bỏ đi? Lalisa Manoban là tên ngốc nhất trên thế gian này! Chaeyoung nghe tim nàng đau buốt, hai mắt đỏ hoe và nước mắt chỉ trực chờ nghe hết câu chuyện Jisoo kể sẽ trào ra.

"Cậu có thể có rất nhiều nguyện vọng của riêng mình nhưng còn em ấy chỉ có một nguyện vọng duy nhất là được cậu đáp lại tình yêu thôi. Lisa đã chờ cậu hiểu, đã liều lĩnh mà nói hết mọi thứ với cậu vào ngày sinh nhật của em ấy, nhưng kết quả là cậu vẫn muốn làm mẹ em ấy thôi. Chaeyoung à, em ấy đã tổn thương rất nhiều, một năm qua lựa chọn im lặng cũng chỉ vì muốn vết thương trong lòng đỡ đau hơn mới dám quay về gặp cậu. Tôi nghĩ đây không phải là lúc để cậu đau lòng vì những điều cậu đã bỏ lỡ trong quá khứ, cậu cần phải làm gì đó để đem lại sự tin tưởng cho Lisa thì hay hơn."

Phải rồi, có lẽ Park Chaeyoung cần làm gì đó để đem lại sự tin tưởng cho người nàng yêu, để Lisa không còn cảm thấy tự ti rằng tình yêu của nàng chỉ là sự thương hại dành cho cô. Chaeyoung cố gắng nuốt ngược hết những giọt nước mắt vào trong lòng, hướng ánh nhìn kiên quyết về phía Jisoo.

"Tôi biết mình nên làm gì rồi."

Rốt cuộc sau mấy ngày nhốt mình ở một nơi không ai biết Lalisa Manoban cũng chịu ra mặt. Người đầu tiên cô đến tìm là Kim Jisoo. Trong một buổi tối trời thế này, cậu đẩy cửa ra nhìn thấy cô tóc tai lòa xòa, mặt mày hốc hác thì suýt chút nữa đã ngất đi. Cũng may là Jennie đứng đằng sau đã nói với cậu người nọ là Lisa bằng không Jisoo nhất định bị cô dọa chết.

Dẫn cô đi vào trong nhà, Jennie để Jisoo tiếp chuyện với Lisa còn chị thì xuống bếp rót một cốc nước ấm mang đến cho cô.

"Em trốn ở đâu mấy hôm nay vậy? Chaeyoung lo cho em đến phát điên luôn đấy."

Jisoo lo lắng nhìn Lisa, ánh mắt cô vẫn còn hoang mang lắm. Thật đáng thương. Cậu nhìn thấy Lisa có chút run rẩy đan chặt hai tay vào nhau.

"Tôi biết, nhưng tôi không có cách nào gặp chị ấy. Tôi sợ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thôi. Làm sao mà Park Chaeyoung có thể yêu tôi như tôi yêu chị ấy được? Hẳn là ảo giác của tôi thôi đúng không Jisoo?"

Jisoo thở dài. Quả thật trên đời có những người yêu quá sẽ phát điên lên. Park Chaetoung và Lalisa Manoban là hai ví dụ điển hình nhất. Cậu nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia, ra sức động viên cô.

"Nghe nè Lisa, em cần phải bình tĩnh lại. Park Chaeyoung thật sự yêu em, cậu ấy đã nhận ra tình cảm thật sự của mình rồi. Còn nữa, một năm qua cậu ấy vì em đã chín chắn hơn rất nhiều, cũng mong ngóng em quay về từng ngày để có thể bắt đầu lại mọi chuyện với em."

Những lời Jisoo nói như cứu Lisa về từ vực thẳm. Một chút đau xót xen lẫn một chút hạnh phúc đang đầy ắp trong lồng ngực cô. Lisa trút một tiếng thở phào.

"Nhưng mà tôi cũng phải nói cho em biết điều này, sáng nay cô gái ngốc kia vừa đón chuyến bay sang Thái rồi, nghe đâu là muốn xin phép mẹ em chấp nhận tình cảm của cả hai..."

Mắt Lisa mở to, cô không thể tin được những gì vừa nghe từ cậu. Park Chaeyoung đi Thái sao? Điều này quả thực là điên rồ! Nàng thậm chí còn không biết địa chỉ nhà cô bên đó nữa.

"Trời ơi, sao chị không cản chị ấy lại giúp tôi? Chaeyoung có biết địa chỉ nhà tôi ở Thái đâu mà đi chứ? Huống hồ chị ấy còn không biết nói tiếng Thái."

"Gì chứ? Chaeyoung nói là cậu ấy biết chỗ em ở mà?"

"Chị ấy biết ư?"

"Ừ, cậu ấy nói nơi nào có ánh sáng ban đêm dịu rực rỡ nhất ở Bangkok thì chỗ đó chính là chỗ em ở."

--------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top