Chap 16
Khi Chaeyoung mở mắt, lại lần nữa không nhìn thấy Lisa, nàng hốt hoảng bật dậy, muốn rời khỏi phòng tìm cô nhưng bà Park đã bước vào rồi ngăn nàng lại.
"Con muốn đi đâu?"
Bà hỏi nhưng Chaeyoung không hề trả lời. Nàng dùng vẻ mặt lãnh đạm nhìn bà, khiến người phụ nữ ấy nhận ra con gái mình vẫn còn đang giận bà lắm.
"Mẹ xin lỗi vì hôm qua đã nóng nảy với con, nhưng Chaeyoung à mẹ nói những điều đó là chỉ mong con có thể nhận ra sai lầm của bản thân mà thôi."
Bà thở dài.
"Con không thấy mình sai gì cả."
Nàng lạnh lùng đáp.
"Chaeyoung, cho dù thật sự mẹ Lisa không có quyền nhận lại con bé nhưng con cũng không thể ép Lisa ở mãi bên con với tư cách là con gái con được. Làm sao con lại nhẫn tâm để một người hết lòng yêu con sống cả đời trong một mối quan hệ mà chắc chắn rằng Lisa sẽ bị tổn thương. Bao nhiêu năm qua con bé đã chịu đựng dày vò vì điều này quá nhiều rồi. Con không thể dùng sự bao dung của mình mà giải thoát cho Lisa sao?"
Nào có ai chịu được cảnh đeo gông cùm vì tình yêu, Lalisa Manoban là một cô gái ngốc nghếch nhất trên thế gian này. Bao nhiêu năm qua bà Park tuy không trực tiếp ở cùng họ nhưng vẫn có thể nhận ra được sự bảo hộ và hi sinh của Lisa. Chỉ cần là nàng khóc, chỉ cần là nàng buồn, hay đơn thuần chỉ là chau mày một cái cũng khiến cô trở nên lo lắng. Đứa trẻ ngốc nghếch ấy đã thay bà chăm lo cho nàng từng miếng ăn giấc ngủ nhưng chưa một lần đòi hỏi sự báo đáp từ bà hoặc Chaeyoung. Cho đến ngày hôm nay bị nàng ngăn cấm việc đoàn tụ cùng gia đình, Lisa vẫn ra sức biện minh cho sai lầm của Chaeyoung. Thử hỏi một người yêu nàng hơn cả bản thân mình thì có đáng phải chịu cảnh khổ sở vì sự mập mờ ngu ngốc từ Park Chaeyoung hay không?
Park Chaeyoung không biết trả lời gì sau những lời nói kia nữa. Nàng trở nên rối loạn. Nàng có thể cảm nhận được tình yêu của cô, một loại tình yêu lớn lao và đẹp đẽ nhưng đáng tiếc nàng không tài nào tiếp nhận được nó.
"Mẹ chỉ muốn hỏi con một câu thôi Park Chaeyoung. Con thật sự không có bất kỳ tình cảm nào khác dành cho Lisa ngoài tình mẹ con hay sao?"
Tình cảm khác sao? Thế nào là loại tình cảm khác? Park Chaeyoung thật sự không rõ ràng về cảm xúc của bản thân. Nàng tránh đi ánh mắt của mẹ mình, miễn cưỡng lắc đầu dù trong lòng đang mờ mịt vô định.
"Không. Con đối với Lisa ngoại trừ tình cảm mẹ con thì không có bất cứ cảm giác gì khác."
Bà Park thở dài một cách thất vọng. Bà biết rằng con gái mình lại không thành thật đối diện với con tim mình thêm lần nữa. Cả hai người để sự im lặng nhanh chóng bao trùm không khí xung quanh sau đó.
Rốt cuộc thì tôi cũng chỉ là một kẻ đơn phương ngu ngốc...
Cô gái ngoài cửa chỉ còn biết khổ sở nở nụ cười. Bên ngoài trời vẫn trong lành nhưng cõi lòng Lalisa Manoban đã bị nhấn chìm bởi một cơn bão tuyết lớn. Lạnh lẽo quá. Cô không còn cảm nhận được nhịp tim và dòng chảy ấm áp của từng mạch máu nữa. Mọi cảm xúc cô nuôi dưỡng giờ tựa như đốm lửa còn sót lại trong cơn bão tuyết ấy, nó đang tắt dần, tắt dần rồi sau đó lịm ngắt. Sẽ chẳng ai cảm nhận được sự đau đớn này rõ bằng Lalisa Manoban đâu. Không một ai đâu.
Mà khoan đã, hình như trời đang mưa có phải không? Bởi vì những giọt nước từ trên bầu trời kia đã đọng lại nơi mi mắt cô rồi này. Nó chậm rãi rơi xuống khóe miệng đem đến cảm giác mặn đến khó lòng nuốt trôi.
Trước ngày Park Chaeyoung xuất viện, mẹ Lisa bằng cách nào đó đã tìm đến chỗ nàng. Bà thành kính thưa chuyện cùng mẹ Chaeyoung và nhận được sự cảm thông từ bà ấy. Dưới sự giúp đỡ của bà Park, bà có được không gian riêng để nói chuyện cùng Chaeyoung.
"Bà đến đây làm gì hả?"
Nàng vừa nhìn thấy bà đã tức giận quát lên. Là ai đã nói với người phụ nữ này biết Park Chaeyoung đang ở đây? Có phải bà ấy trông thấy bộ dạng này của nàng thì đang vui lắm phải không?
"Ta đến đây chỉ để nói lời tạ lỗi với cháu. Những chuyện đã xảy ra ta thành thật xin lỗi."
Bà cúi người, chân thành nói.
"Không cần bà phải xin lỗi gì hết. Tôi chỉ cần bà mau đi khỏi đây và trả lại cho tôi một cuộc sống bình yên là được."
"Ta chưa từng nghĩ sẽ phá hoại cuộc sống bình yên của cháu. Nhưng Chaeyoung này, cháu nên biết là dù Lisa có nhận lại ta thì trong lòng của nó vẫn xem cháu là người quan trọng nhất. Cho dù con bé có theo ta về Thai thì cũng chỉ là nhất thời, vì sớm hay muộn gì Lisa cũng trở về bên cạnh cháu. Ta không cướp đi Lisa của cháu được và cũng không có ai có thể cướp Lisa ra khỏi cháu được cả. Ta biết cháu thương Lisa, vậy cháu sẽ không đẩy nó vào thế khó xử đâu đúng không?"
Lí lẽ của người trước mặt khiến Chaeyoung khựng lại. Nàng bắt đầu hoài nghi cảm giác trong lòng mình. Thật sự nàng đang đẩy cô vào thế khó xử sao? Thật sự cô luôn xem nàng là quan trọng nhất sao? Lalisa Manoban sẽ quay trở lại cạnh nàng sao? Người phụ nữ này sẽ không gạt nàng đó chứ?
"Ta sẽ không ép cháu chấp nhận chuyện này ngay. Cháu hãy cứ bình tâm mà suy nghĩ. Ta đợi cháu."
Bà mỉm cười một cách hiền từ khi thấy sự dao động trong Chaeyoung. Bà cũng chủ động rời đi ngay sau đó.
...
Từ sau khi trở về nhà, sự trăn trở cứ lấn át Chaeyoung ngay cả trong những giấc mơ. Những đêm giật mình tỉnh giấc cũng không tài nào ngủ lại được khi trông thấy Lisa thức trắng đêm trầm ngâm nghĩ ngợi. Nàng hiểu rằng sự ích kỷ bản thân thực sự đã tổn thương Lisa rồi. Bản thân là một người yêu thương cô, Park Chaeyoung không thể để cô sống trong sự dằn vặt này nữa.
"Con thức mấy đêm rồi mà vẫn không thấy mệt sao?"
Nàng đi đến ngồi cạnh cô khi Lisa vẫn thức như mấy đêm trước.
"À, tôi khó ngủ thôi. Tôi làm chị thức sao?"
Lisa nghĩ ánh đèn bàn cô mở đã làm Chaeyoung tỉnh giấc. Nhưng nàng ngay sau đó đã lắc đầu.
"Không phải, là mẹ giật mình thức giấc thôi."
"Chị gặp ác mộng à? Hay là người không khỏe chỗ nào?"
Cô lo lắng nhìn nàng. Bao giờ cũng vậy, chỉ cần Park Chaeyoung không yên giấc hoặc bị làm sao đó cũng khiến Lalisa Manoban khẩn trương.
"Không có. Mẹ muốn hỏi con vài câu có được không?"
Lisa linh cảm rằng đó sẽ là những câu hỏi liên quan đến việc cô nhận lại mẹ nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý với nàng.
"Chị hỏi đi."
"Con có ghét mẹ vì đã ngăn cản con đoàn tụ cùng gia đình mình không?"
"Không. Cho dù chị có làm gì thì tôi cũng không ghét chị đâu."
Cho dù thật sự đã bị Park Chaeyoung làm tổn thương hết lần này đến lần khác, Lalisa Manoban vẫn không thể ghét bỏ nàng. Bây giờ cũng vậy, sau này cũng sẽ như vậy thôi.
"Người phụ nữ ấy có thật lòng thương con không?"
Đó là điều khiến Park Chaeyoung không ngừng trăn trở. Nàng rất sợ đứa con gái bảo bối mà nàng yêu sẽ lại bị tổn thương thêm lần nữa.
"Có..."
Lisa không dám trả lời nhiều ở câu hỏi này vì sợ nàng sẽ bị kích động. Cô âm thầm quan sát biểu cảm tiếp theo từ người nọ. Park Chaeyoung vẫn rất bình tĩnh.
"Vậy con có muốn trở về Thái không?"
Một sự im lặng rất dài diễn ra sau đó. Lisa e ngại nhìn nàng, lo sợ nếu đáp lại sẽ khiến Chaeyoung tổn thương. Nàng hồi lâu cũng mỉm cười rồi ôm lấy cô.
"Không cần phải sợ. Con hãy trả lời thật lòng đi."
"Chaeyoung, tôi thật sự muốn quay về đó, nhưng tôi cũng sẽ trở lại với chị..."
Lisa chủ động ôm chặt nàng hơn khi nhận ra Chaeyoung đang khóc.
"Tôi sẽ không bao giờ rời bỏ chị đâu, hãy tin ở tôi."
Một lời nói đơn giản cũng đủ để Park Chaeyoung nguyện ý tin tưởng người kia. Nàng biết rằng Lisa sẽ không bao giờ gạt nàng. Cô vẫn thường hay nói với nàng rằng cho dù tất cả mọi người trên thế giới này đều gạt nàng thì Lisa cũng sẽ không làm điều đó. Park Chaeyoung tin rằng cô sẽ quay trở lại với nàng.
"Mẹ tin con. Hãy trở về Thái để làm tròn bổn phận của một người con đi rồi quay trở về đây với mẹ."
Tiếc rằng Park Chaeyoug đã quên mất, cho dù Lalisa Manoban thật sự giữ đúng lời hứa thì số phận cũng không để hai người họ dễ dàng gặp lại nhau. Sóng trước chưa dứt, sóng sau lại đến.
Tình cảm mong manh này rốt cuộc sẽ giữ được trong bao lâu nữa?
----------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top