CHAENGIE À! TÔI YÊU EM

... Vụn vỡ...

...Lạnh lẽo...

...Tan nát...

Những hình ảnh mập mờ trong tâm trí làm Chaeyoung rối loạn

Chaeyoung giờ đây chỉ biết ngồi trước nấm mộ mang tên "Pranpriya Manobal", vài cọng tóc vàng lòa xòa che đi đôi mắt màu xanh nhạt bi thương, chẳng còn rõ những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng bệt ấy là những giọt nước mắt hay là nước mưa. Cô không ngừng trách bản thân mình tại sao lại yếu đuối đến như thế, tại sao lại khiến Pranpriya vì cô mà trúng viên đạn từ tên Park Soo Jin đó, tại sao cô lại hồ đồ và hấp tấp đến như vậy ? Nếu như cô nghe lời Pranpriya và ở nhà thì Pranpriya đâu phải chết .Trong trái tim cô có lẽ đã đã bị bao trùm bởi bóng tối từ phút giây ấy.

Có rất nhiều người đi viếng đã về, chỉ còn lại Chaeyoung, Jisoo, Jennie và ông bà No.

-Chaeyoung à, mau về thôi, mưa to rồi_ Jennie nói tràn đầy lo lắng, không khỏi đau xót nhìn Chaeyoung.

Bộ váy đen của Chaeyoung đã ướt sũng và những người kia cũng không ngoại lệ. Giọng nói khàn khàn vang lên trong không gian mưa u buồn...

-Các cậu cứ về trước đi, mình muons được yên tĩnh một mình...

Nhưng mà... _ Jennie chưa nói hết lời Jisoo đã cầm chặt lấy tay cô, ý muốn cô không nên nói tiếp.

-Vậy em hãy cố gắng vượt qua và bình phục. Chị và Jen về trước.

Lòng Jisoo vô cùng đau đớn khi người bạn thân của chị chết ngay trước mắt mình, tâm trạng của Chaeyoung chị cũng hiểu được phần nào, ngoài việc an ủi, chị cũng không biết cách nào để Chaeyoung tốt hơn, một mình yên tĩnh suy nghĩ để vượt qua có lẽ là cách tốt nhất chị làm cho em. Jisoo và Jennie cúi đầu trước ông bà No rồi rời đi. Bà No dựa vào vai ông No, tiếng nấc nghẹn ngào của bà Chaeyoung còn nghe rất rõ. Giọng của ông No vang lên :

- Cháu hãy sống tốt, quên Pranpriya đi và tìm một người khác tốt hơn- người có thể mang lại hạnh phúc cho cháu. Hai bác rất đau lòng khi nhìn thấy cháu như vậy.

- Cháu cảm ơn hai bác, cháu sẽ suy nghĩ sau.

- Đừng quên thời gian có thể làm dịu đi mọi vết thương, cố gắng lên Chaeyoung à _ Bà No với Chaeyoung như thế cũng chính là đang nói đến bản thân của mình.

Chaeyoung không đáp lại, đương nhiên việc chứng kiến cảnh người mình yêu thương chết ngay trước mắt mình ai cũng sẽ đau lòng thôi, huống chi người đó còn chết vì mình thử hỏi phải đứng dậy và tiếp tục sống như thế nào đây?

- Vậy thôi, hai bác đi trước, chúng ta tin cháu sẽ vượt qua_ Ông No đặt lên bàn tay lên vai của Chaeyoung rồi rời đi cùng bà No

Đám tang hơn nữa ngày, Chaeyoung vẫn không có dấu hiệu định quay về. Cơ thể cô lạnh cóng nhưng cũng đâu thể lạnh bằng trái tim cô. Có tiếng bước chân vang vọng đều đều bước lại gần cô, Chaeyoung chẳng hề đưa mắt nhìn, khuôn mặt của cô vẫn cuối xuống. Chaeyoung đột nhiên cảm thấy những hạt mưa không còn tấp vào cô nữa, cô đoán không nhầm có người đang che ô cho cô.

... Vẫn không quan tâm...

... Vẫn im lặng...

Không gian sẽ mãi tĩnh mịch như thế cho đến khi người che ô kia lên giọng :

-Chaengie à , về thôi

Giọng nói không hề xa lạ với cô, một tiếng "Chaengie" cũng đủ để cô biết người che ô là ai. Thấy cô không trả lời, người kia vẫn tiếp tục kiên nhẫn:

- Em sẽ ốm nếu như còn ở lại.

Chaeyoung mặc kệ, không buồn rời đi, những lời nói đó với cô chỉ là hư không, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người, trước mắt cô mờ dần rồi mờ dần. Gần lúc tưởng như là không thể tiếp tục gượng nữa, cơ thể tự mất chủ và sẽ ngã sang một bên thì chiếc ô rơi xuống rồi một cánh tay đỡ lấy cô. Hình ảnh cuối cùng nhạt nhòa trong đôi mắt Chaeyoung là gương mặt của Lisa, rồi mọi thứ chìm dần vào bóng tối.

- Chaengie à, em đừng ngốc như thế chứ....

Mưa vẫn chưa tạnh, trong mưa loáng thoáng thân ảnh của một người phụ nữ ngoại quốc có mái tóc màu đỏ cam đang bế trong tay cô gái có mái tóc màu vàng với đôi mắt hiện lên đầy lo lắng. Con đường hôm nay không tấp nập như mọi ngày, nhưng hình dáng của Lisa và Chaeyoung lại nổi bật giữa dòng người, tất cả mọi người ai cũng mang theo ô hay áo mưa chỉ riêng hai người họ ướt nhẹp và cũng chả tìm chỗ trú mưa. Lisa dừng lại trước một ngôi nhà và không đâu khác chính là ngôi nhà của Chaeyoung, y bấm chuông cửa, chẳng bao lâu đã có người mở của. Bà Park bất ngờ trước hình ảnh trước mắt, con gái của bà sao lại ra nông nổi này, sao Lisa lại bế con cô về còn mang theo dáng vẻ ân cần nữa?

- Chaeyoung... chắc con bé nó mệt lắm, cảm ơn cô.

Trong lòng bà Park không hề thích Lisa nhưng dẫu sao cũng là người bắt tay với FBI để tiêu diệt B.O và cũng đã mang Chaeyoung về nhà, sẽ là không tốt nếu như không cảm ơn.

- Không có gì, chăm sóc cho Chaeyoung tốt.

Sau khi bà Park đỡ lấy Chaeyoung, Lisa cứ thế mà bước đi,mưa cũng dần tạnh, mái tóc ướt sủng của y làm y khó chịu,một tuần nữa thôi, y chỉ được ngắm nhìn Chaeyoung trong tuần cuối cùng này!

Đôi mắt nặng nề mở,mọi thứ với cô như một con ác mộng vậy, Chaeyoung mông lung nhìn lên trần nhà, khóe mắt cay cay rồi nước mắt chảy dài trên má, cô đặt tay lên hai đôi mắt cố che đi khuôn mặt lúc này. Chaeyoung cắn chặt môi để cố gắng khóc không ra tiếng bởi mẹ cô đang ngủ trên giường và cô không muốn đánh thức bà. Một lúc sau, Chaeyoung kéo chăn phía mình ra rồi đắp cẩn thận cho mẹ. Cô xỏ dép nặng nề bước ra khỏi cửa, không rõ cô đã ngủ bao lâu rồi chỉ biết toàn thân ê ẩm, đau nhức. Chaeyoung bước vào phòng tắm, nhìn mình qua gương, mái tóc rối xù, đôi mắt bần thần, chẳng tìm đâu ra nụ cười vô tư ngày xưa ấy. Chaeyoung bước vào phòng bếp thì mẹ cô từ phòng cô bước ra, cười mỉm:

- Con dậy rồi, để mẹ nấu cho con vài món.

Chaeyoung im lặng không nói gì.

- Hôm trước con sốt nặng lắm, bố và mẹ đều rất lo cho con, con ngủ hơn một ngày luôn .

Bà Park vừa cố nói với giọng vui vẻ để tạo không khí ấm cúng vừa tìm món ăn để hâm lại, bà biết Chaeyoung còn buồn nhưng chẳng biết làm sao để con bé vui.

- Mẹ sẽ ở đây với con với bố, con có vui không???

Chaeyoung gật đầu, dời ghế, bước lên phía cầu thang nói vọng lại:

- Con không đói, con lên phòng trước

- Chaeyoung à.....!!!!!

Bà Park không kịp nói gì đã thấy cô vội bước,cô vào phòng, khép cửa, thả mình xuống giường, đưa đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, tự hỏi hôm nay sao trời chưa nắng? Không gian âm u, đôi chút lạnh lẽo, Chaeyoung nhìn xa xăm,cố gắng không nhớ về chuyện hôm ấy, từng lời Pranpriya nói, từng cử chỉ ánh mắt của Pranpriya... Cứ ngỡ sẽ cùng nhau sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, nhưng là cô đã quá mộng tưởng chăng? Cô đã tự đánh mất hạnh phúc riêng của mình, nếu như biết có ngày hôm nay cô nào làm thế, cô trân trọng khoảng thời gian ấy, đến bây giờ chỉ còn là nổi xót xa cứa vào tim.

Chaeyoung nhắm hờ mắt, mục đích sống của cô đã mất, tìm đâu ra thứ có thể níu kéo cô với trần đời,nụ cười ấy... ánh mắt ấy...mái tóc ấy...bàn tay ấy...chúng đã trở thành tất cả với cô. Chaeyoung không trách Pranpriya giấu chuyện anh là XHĐ, chỉ trách anh tại sao lại bỏ cô đi, để cô ở đây sống không bằng chết, tự dằn vặt bản thân. Cô hơn hết là trách bản thân, cô tuyệt vọng, cô gục ngã, chỉ mong ai đó hãy cứu lấy cô. Đôi mắt như tê dại hòa vào bầu trời xám xịt, chuỗi ngày tiếp theo cô phải sống thế nào đây? Trong cơn gió thổi từ ngoài cửa sổ, trong đầu Chaeyoung hiện lên ý nghĩ muốn theo anh, nó quá hồ đồ, cô lắc nhẹ đầu.

Ba ngày trôi đi, Chaeyoung giống như người cạn sức sống, cô không thể ngủ được bởi vì ác mộng kia sẽ lại đến, cô biết bố mẹ cô bận việc nhưng vẫn làm bữa sáng đặt ngoài cửa phòng cho cô, không ngừng khuyên cô ra ngoài. Ngay cả Jisoo và Jennie cũng đến nhưng cô đều không mở cửa. Từ khi nào mà cô trở thành đứa con hư, người bạn không tốt.... Đủ rồi...... Cô mệt mỏi lắm rồi.....

"Pranpriya à, em sẽ sớm đến gặp anh thôi"

Cô tin quyết định của mình là đúng đắn, cô sẽ được giải thoát khỏi cuộc sống nhàm chán, vô vị và tràn đầy nổi đau này.

......Ở một nơi khác.....

Tiếng chuông điện thoại reo lên, mặc dù là số máy lạ nhưng theo một cảm tính nào đó bà liền bắt máy :

-Alo!?

- Là tôi- Lisa đây.

- Sao thế?

- Tôi muốn đến thăm Chaeyoung, tôi sắp phải đi rồi!....

Trên khuôn mặt của bà Park có hơi nghĩ ngợi, trong lòng bà sợ Lisa sẽ làm gì đó nhưng nghe ngữ điệu của y bà tò mò :

- Cô định làm trò gì ?

- Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn thăm Chaengie.

Bà thở dài, bà cũng biết là y sẽ không làm trò gì đâu bởi vì hôm mưa ấy y muốn làm gì thì đã làm lâu rồi.

- Nhưng Chaeyoung luôn luôn ở trong phòng, con bé đang suy sụp, hãy động viên nó được không???

- Được thôi!!!

- Vậy hãy đến nhà riêng của tôi, tôi đưa cho cô chìa khóa phòng của con bé, tiện thể mua cho tôi một ít đồ ăn . Một tiếng sau tôi về.

-Um.

Lisa mặc chiếc quần Jean, áo phông trắng dài tay chạy đến nhà riêng của bà Park, nhận chìa khóa phòng của Chaeyoung rồi ung dung kèm theo một câu:

- Tại sao lại tin tưởng tôi, không sợ tôi sẽ làm gì Chaeyoung sao????

- Không, cô sẽ không làm như vậy, hiện giờ đôi mắt của cô đang nói lên tất cả đó. Mà dù có, có lẽ Chaeyoung cũng sẽ tự bảo vệ bản thân, mà cô cứ lôi được con bé ra khỏi phòng đi rồi hẳn tính.

Giọng của bà Park có chút đùa cợt, Lisa cũng không ở lại lâu, liền đi tới cửa hàng tiện lợi rồi vào nhà Chaeyoung.

Chaeyoung mở cửa phòng , cô thậm chí còn không đi dép, quả nhiên nền nhà rất lạnh. Cô bước từ từ xuống bậc thang, vào phòng bếp và nhìn xung quanh. Cô đến gần chiếc dao rồi cầm lên, mặt dao phản chiếu đôi mắt vô hồn, đưa chiếc dao gần cổ tay, Chaeyoung lẩm bẩm:

"Vĩnh biệt..... "

Vừa lúc đó tiếng mở cửa kèm theo tiếng nói và bước chân gần hơn. Chaeyoung thất thần, bấn loạn khiến cô như chết đứng, cô và người đó đối mặt, chính là Lisa, đập vào mắt y là hình ảnh cô - Park Chaeyoung đang cầm lấy dao đặt gần với cổ tay. Tiếng túi đồ ăn rơi xuống, Chaeyoung giật mình, nhất thời làm rơi con dao. Lisa ôm chầm lấy Chaeyoung, trong y sinh ra cảm giác sợ hãi sẽ mất cô, cô bất ngờ nhưng không chống cự. Lisa giữ lại Chaeyoung rồi đẩy ra, giọng nói tức tối như hét lên :

- CHAENGIE !!! EM VỪA ĐỊNH LÀM TRÒ DẠI DỘT GÌ ĐÓ HẢ ???

Chaeyoung lắp bắp :

- Tôi... Tôi...

- En có biết em làm như vậy sẽ khiến người khác đau lòng lắm không? Còn bố mẹ em, còn bạn bè và người thân, em sao lại ích kỷ như vậy chứ ? Làm vậy em nghĩ Pranpriya sẽ vui lắm à?

- Cô thì biết cái gì !? Tôi vô cùng chán nản, tôi kiệt sức, mọi thứ trong tôi đều tan nát, chỉ còn cách này mới giúp tôi được thôi!!!!! _ Chaeyoung không chịu được cũng chống cự lại.

Lisa thả lỏng tay mình khỏi vai Chaeyoung, gương mặt biến sắc:

- Thế còn những người lo cho em, họ lo cho em đến thế sao em lại rời bỏ họ như Pranpriya bỏ em?!

Chaeyoung thẫn thờ, biết đâu bố mẹ cô sẽ lại có tâm trạng như cô khi ấy, cô không hề muốn chút nào...cô không hề muốn....cô không hề.... Chaeyoung gục xuống đất, cô khóc...... Nhưng lần này lại khác, cô khóc khóc thầm nữa mà khóc to rõ tiếng, cô sẽ thành thật với cảm xúc của mình, cô không muốn chịu đựng một mình.....

Lisa lại gần Chaeyoung, ôm cô vào lòng, xoa đầu cô thật dịu dàng:

- Cứ trút hết gánh nặng đi, tôi sẽ nghe!

- Tôi....buồn...lắm...hức hức ....anh ấy chết...là do...hức hức...tôi, tại tôi...hức hức mà .....Pranpriya....phải...._ Cô khóc to lên

- Không phải đâu, cậu ấy chết là do cậu ấy yêu em, nếu là tôi tôi cũng sẽ làm như thế, em đừng tự trách bản thân mình nữa.

Lisa nghe cô kể xong rồi an ủi cô khá nhiều. Một lúc sau, Chaeyoung thút thít, lau nước mắt, cô ngồi trên ghế đưa mắt nhìn Lisa. Lisa cũng khá đảm đang trong việc bếp núc, Chaeyoung cũng thấy khá hào hứng, đến gần nhìn Lisa làm, thì ra là y làm Bibimbap, Hangover Stew ( canh hầm). Chaeyoung ho lụ khụ, khá ngượng ngùng nói :

- Tôi giúp một tay được chứ?

- Um_ Lisa đơ một lúc mới bối rối trả lời.

Hai người cứ thế mà làm Bibimbap, Hangover Stew, thoáng cái đã xong, nhìn món ăn để lên bàn đang lan tỏa mùi thơm nức, Chaeyoung không kìm chế được nói :

- Mas-iss-kê-tư-sê-yô ( Google xin đồng hành cùng bạn =)))))) )

Lisa nhìn Chaeyoung ăn, y có phần thấy ấm áp :

- Mas-iss-kê-tư-sê-yô

Bữa ăn trôi qua nhanh chóng, cái bụng đói bao ngày của Chaeyoung cuối cùng cũng được lắp đầy. Chaeyoung thắc mắc vài câu liền mở miệng :

- Cô được FBI thả rồi sao?

Lisa cũng không muốn giấu cô, liền thành thật :

- À, tất nhiên là không, tôi được tự do một tuần, sau một tuần tôi sẽ vào tù trong 5 năm. Đó là mức án nhẹ nhất rồi.

- Chẳng phải cô đã chống lại B.O rồi mà?

Trong tim Chaeyoung bỗng nhói lên một chút, cô thực lòng không muốn y đi, bây giờ cô cảm thấy y quan trọng với cô rất nhiều.

- Tôi đã giết rất nhiều mạng người, điều này đáng lẽ phải tử hình.......

Không khí trầm xuống, 5 năm sao???

- Vậy thỉnh thoảng tôi đến thăm được chứ _ Chaeyoung hỏi cô với chất giọng nhẹ nhàng

- Um_ Lisa nghe Chaeyoung nói như vậy liền cảm thấy ấm trong lòng.

Sau ngày hôm ấy, Lisa hay đến chỗ Chaeyoung, nói chuyện với Chaeyoung nhiều hơn, Chaeyoung cảm thấy thời gian bên cạnh Lisa sao mà nhanh đến như vậy. Cô đã nói chuyện trở lại với bố mẹ, cũng đã gọi điện cho Jennie, mọi người đều rất vui mừng. Đến ngày Lisa đi, Chaeyoung cũng đã đi tiễn, cô chủ động ôm y khiến y chẳng cất lên được từ nào...vui mừng chăng???

Trong suốt 5 năm, cứ 6 tháng cô lại đến thăm y một lần, tuy là những giây phút gặp mặt ngắn ngủi nhưng Chaeyoung cô luôn quý trọng nó. Mỗi lần gặp mặt, thường có rất nhiều chuyện để nói, nào là việc Jennie hẹn hò với Jisoo, Taeyeon kết hôn với Tiffany và đã có một đứa bé bụ bẫm... Rất nhiều chuyện để kể nhưng thời gian quá ngắn ngủi, nhớ mong thì vô hạn...

Cuộc sống của Chaeyoung thay đổi có lẽ là nhờ Lisa, cô cũng đã trở thành luật sư nổi tiếng và chuyển ra ở riêng, thời gian khiến vết thương trong lòng gắn lại và mờ dần, Lisa đã khiến trái tim cô sống lại và những cảm xúc rung động ngọt ngào, mỗi ngày cô đều nhớ Lisa, càng thân thiết với y lại càng nhớ hơn. Ngày mà Lisa được thả cũng đến, có trời mới biết Chaeyoung mong đợi như thế nào. Lúc gặp lại Lisa, cảm xúc cô như vỡ òa, ôm chầm lấy y.

- Đi thôi, ở nhà tôi có nấu vài món cho cô ăn đấy.

-Um...

Tâm trạng Chaeyoung rất thoải mái, vừa đi trên đường, vừa nói chuyện vui vẻ. Bất chợt, trời đổ mưa, Chaeyoung phồng má nhăn mặt kéo Lisa đến chỗ trú mưa ven đường, khó chịu nói:

- Kiểu này đồ ăn nguội hết !!!

- Không sao đâu, mà em cũng gần 27,28 tuổi rồi mà chưa có ý định lấy ai àh?

Chaeyoung khựng lại, đỏ mặt nói :

- À, tôi đang yêu một người rất xinh đẹp, rất ấm áp, rất biết cách an ủi người khác, hơi giống con khỉ... Nói chung là tôi rất yêu người đó.

- Vậy sao em còn chưa tỏ tình ?

Nói vậy Chaeyoung càng đỏ mặt hơn

- Tôi vừa mới tỏ tình với người ấy rồi, chỉ là không biết người ấy có nhận ra không thôi....

- Ukm, tôi nghĩ người đó nhận ra rồi.

Lisa cười mỉm, đến gần mặt Chaeyoung:

- Và người đó cũng nói yêu em....

Một nụ hôn say đắm mà Lisa dành cho cô, ấm áp tưởng như những tia nắng giữa cơn mưa đầu hè vương vấn lên loài cẩm tú cầu kia,và ngày mai sẽ lại là ngày tươi đẹp tựa như tình yêu của họ......

THE END ~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top