CHƯƠNG 14: KHI CON TIM KHÔNG THỂ PHẢN KHÁNG
Buổi sáng trong biệt thự Lisa, như mọi ngày, vẫn tĩnh lặng đến ngột ngạt.
Chaeyoung tỉnh dậy trong một không gian im lặng. Căn phòng vẫn là nơi cô bị giam giữ từ lần trốn thoát không thành trước đó. Nhưng lần này, không khí khác biệt. Không có sự giận dữ hay cơn thịnh nộ nào như trước. Chỉ có sự tĩnh lặng, như thể tất cả đã được định đoạt từ trước.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng yếu ớt của bình minh xuyên qua. Nhưng tâm trí cô lại không hề có một chút thanh thản. Những cảm xúc phức tạp vẫn xoáy vòng trong lòng cô. Một phần của Chaeyoung vẫn muốn trốn đi, chạy trốn khỏi những xiềng xích vô hình mà Lisa đã đeo lên cổ cô. Nhưng một phần khác lại cảm thấy lạ lùng khi đứng gần Lisa, cảm giác như có một sợi dây vô hình gắn kết giữa họ.
Lisa không đến phòng như mọi khi. Chaeyoung tự hỏi liệu có phải cô đã bị quên lãng, hoặc có thể là đang bị trừng phạt. Nhưng điều đó không thực sự quan trọng. Cô đã quen với cảm giác bị giam cầm, đã quen với việc chờ đợi sự xuất hiện của Lisa mỗi ngày.
Lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên. Chaeyoung vội vã đứng dậy, mặc dù không hề có cảm giác hào hứng, nhưng sự tò mò khiến cô mở cửa. Là một trong những người hầu trong biệt thự, vẻ mặt họ không có chút gì là vui vẻ, nhưng cũng không có sự lo sợ.
“Cô chủ Lisa muốn gặp cô,” người hầu nói, giọng lạnh nhạt, không một chút biểu cảm.
Chaeyoung không đáp lại, chỉ đơn giản gật đầu rồi bước theo người hầu. Cảm giác như mỗi bước đi của cô đều bị định đoạt, không còn tự do như trước đây. Và khi cô vào trong phòng của Lisa, mọi thứ càng trở nên mơ hồ hơn.
Lisa ngồi trên chiếc ghế bành lớn, ánh sáng từ chiếc đèn trên trần chiếu lên mái tóc đen dài của cô, làm tôn lên vẻ đẹp lạnh lùng và quyền lực. Cô nhìn Chaeyoung, ánh mắt đen nhánh và sâu thẳm, như thể đang đọc thấu tất cả những suy nghĩ trong đầu cô.
“Ngồi đi,” Lisa nói, giọng trầm thấp.
Chaeyoung bước đến chiếc ghế gần đó, ngồi xuống mà không nói gì. Cảm giác nặng nề bao phủ không khí giữa họ. Chỉ có tiếng thở nhẹ của Lisa và những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Chaeyoung. Mọi thứ bây giờ đều là một trò chơi giữa hai người, và cô không chắc mình có thể chiến thắng.
Lisa ngả người ra sau, tay chạm nhẹ vào chiếc ly thủy tinh trên bàn, xoay nhẹ.
“Em vẫn nghĩ rằng em có thể trốn thoát, phải không?” Lisa hỏi, giọng điềm tĩnh, nhưng trong đó có một sự uy quyền không thể phủ nhận.
Chaeyoung im lặng, không trả lời. Cô không còn đủ sức lực để phản kháng, không còn đủ tự tin để tin rằng mình có thể thoát ra.
“Nhưng em có biết không, em đã thất bại rồi.” Lisa tiếp tục, nụ cười nhẹ trên môi, nhưng nó không mang chút ấm áp nào. “Em thuộc về tôi, và điều đó không thể thay đổi.”
Chaeyoung cảm thấy một cơn rùng mình dâng lên trong lòng. Cô không phải là người yếu đuối, nhưng dường như Lisa đã tìm ra cách để khiến trái tim cô mềm yếu. Cô không biết tại sao, nhưng khi đứng gần Lisa, cô không thể không cảm thấy một sự thu hút mạnh mẽ. Không phải vì sự đe dọa, mà là vì sự quyến rũ không thể lý giải.
Lisa đứng dậy, bước đến gần Chaeyoung, ánh mắt không rời khỏi cô.
“Chúng ta có thể tiếp tục như thế này,” Lisa nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng lại sắc bén như dao cạo. “Hoặc em có thể tiếp tục thử thách tôi.”
Chaeyoung cảm thấy một nỗi sợ hãi kỳ lạ dâng lên trong tim, nhưng đồng thời, một phần của cô cũng không muốn rời xa Lisa. Cô không thể phủ nhận cảm giác mà Lisa mang lại cho mình. Một cảm giác mơ hồ, một cảm giác như thể cô bị cuốn vào một thế giới khác, nơi chỉ có hai người và không có lối thoát.
“Em không thể phản kháng nữa,” Lisa thì thầm, gần như là một lời khẳng định. “Tôi biết rằng em không thể sống thiếu tôi.”
Chaeyoung cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, những lời nói ấy như một chiếc vòng xích siết chặt lấy trái tim cô. Cô muốn phản kháng, nhưng khi nhìn vào mắt Lisa, cô chỉ cảm thấy sự kiên quyết và sức mạnh mà cô không thể chống lại.
Lisa đưa tay ra, vuốt nhẹ mặt Chaeyoung, như thể đang khẳng định quyền lực của mình.
“Em là của tôi,” cô nói, không phải như một yêu cầu, mà là một sự thật.
Chaeyoung không thể nói gì thêm. Cô cảm thấy như mình bị lôi cuốn vào sự chiếm hữu ấy, không thể thoát ra. Mặc dù trái tim cô không muốn thừa nhận, nhưng nó lại không thể phản kháng.
---
Lời hứa của sự giam cầm
Lisa nhìn vào đôi mắt của Chaeyoung, thấu hiểu từng cảm xúc hỗn loạn trong lòng cô. Một phần trong cô muốn để Chaeyoung chạy đi, để cô có thể cảm nhận được tự do. Nhưng một phần khác lại không thể buông tay.
“Em có thể không thích tôi,” Lisa nói, giọng trầm thấp, như thể đang đối diện với chính bản thân mình. “Nhưng em không thể phủ nhận tôi.”
Chaeyoung chỉ có thể cúi đầu, không thể tìm thấy lời nào để phản bác. Cô biết, sự thật mà Lisa nói không thể thay đổi.
Dẫu sao, trái tim cô đã bị đánh cắp từ lâu, và giờ đây, nó thuộc về người phụ nữ
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top