Chương 66 - 67 - 68
Chương 66
Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người yên tĩnh, một người uyên thâm, Liễu Y muốn nhìn ra chút gì từ trong mắt Tuần Tu nhưng không có.
Liễu Y hoàn toàn không tin những gì Tuần Tu vừa nói, hơn nữa, nhà họ Tuần tồn tại như thế nào dù sao Liễu Y cũng biết, bởi vì biết cho nên mới không hiểu vì sao Tuần Tu lại nói với mình những lời này, chuyện này không hợp lý.
Một lúc sau, nhìn Tuần Tu trầm mặc không nói, Liễu Y buông tha tìm đáp án, rồi sau đó nhanh chóng rút cánh tay mình ra, ánh mắt nhìn mặt Tuần Tu càng ngày càng trắng bệch, tâm khẽ nhúc nhích, nhưng những gì nên nói thì vẫn phải nói: "Nếu như vừa rồi là đề nghị của anh vậy thì không cần phải nói nữa, tôi không có hứng thú."
Tuần Tu rũ tay xuống, đáy lòng trống trải, trong nháy mắt nắm chặt, tầm mắt dừng lại trên gương mặt bình tĩnh của Liễu Y, nghiêm túc nói: "Liễu Y, tôi tới xem mắt là mang theo chân thành, hiện tại em chỉ nói một câu không hứng thú liền muốn đuổi tôi đi, có phải rất không có thành ý không?"
Liễu Y né tránh ánh mắt thâm thúy của Tuần Tu, lui từng bước ra phía sau, đứng ở ngoài xe, nói thẳng: "Tuần Tu, tôi không biết rốt cuộc anh có ý gì và tôi cũng không muốn biết, tôi tới xem mắt là bởi vì có nguyên nhân khác cho nên mặc kệ ai đến xem mắt tôi cũng không có hứng thú, xin lỗi."
Sau khi Liễu Y nói xong, tiện tay đóng cửa xe lại ngăn cách ánh mắt nhìn thấu lòng người của Tuần Tu ở bên trong xe, lúc xoay người mới thở ra một hơi cho nên không để ý ánh mắt Tuần Tu chợt lóe.
Liễu Y thả lỏng cả người nhưng còn chưa xong thì ngẩng đầu liền phát hiện có điều không ổn, trong quán cà phê có một nhóm người đang chạy ra, bên trái bên phải cũng có mấy người, mà mục đích của bọn họ hết sức rõ ràng đó chính là phương hướng của mình.
Liễu Y dùng thính giác vô cùng nhạy bén của mình lắng nghe lời nói trong miệng những người kia, tuyệt đối là nữ hiệp gì đó, quảng cáo gì đó, thần tượng gì đó, khóe miệng Liễu Y giật giật, không khéo như vậy chứ.
Nhìn nhóm người càng ngày càng tới gần, lập tức đưa tay sờ mặt, mới vừa rồi mang mũ và mắt kính đều bị mình để quên ở trong túi xách không lấy ra, nhớ tới vòng vây lần trước ở siêu thị nên theo phản xạ có điều kiện xoay người kéo cửa xe còn đứng ở bên đường chui vào trong xe, không để ý tới cái khác vội vàng nói với Hải Phong phía trước: "Mau lái xe."
Hải Phong nghiêng đầu thấy Tuần Tu gật đầu thì lái xe xông ra ngoài như viên đạn, quăng nhóm người vừa rồi rất xa.
Liễu Y thấy xe khởi động mới thở phào nhẹ nhõm, tâm rốt cục cũng rơi xuống chỗ cũ, quả nhiên một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nhìn cảnh tượng bị bao vây vừa rồi Liễu Y liền nhớ lại cảnh tượng bị động vật biến dị bao vây tấn công trước kia, theo bản năng liền muốn chạy trốn.
Tuần Tu nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé đặt trên đầu gối mình, cau mày, ho khan một tiếng, định gọi Liễu Y hoàn hồn.
Trong nháy mắt Liễu Y hoàn hồn, nhận thấy được xúc cảm trong lòng bàn tay, cúi đầu nhìn sau đó cực kì lúng túng, bởi vì chui vào xe tương đối gấp gáp nên bàn tay vừa vặn đặt lên đầu gối chảy máu của người nào đó, vội vàng lấy tay ra, ngồi thẳng người: "Cảm ơn nhiều, vừa rồi tôi không thấy, xin lỗi, anh không sao chứ?"
"Quay đầu nhanh như vậy, tôi cho là em đã suy nghĩ đề nghị của tôi." Tuần Tu hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhìn miệng vết thương lại hở, than thầm, chỗ bàn tay nhỏ bé đè đủ chuẩn.
Liễu Y há hốc miệng, không biết nên nói gì, lúc không có chuyện gì thì một cước đá văng người ta, hiện tại có việc lại chạy đến, hơn nữa trong lúc vô ý còn làm cho hở miệng vết thương của Tuần Tu, ở tiệm cà phê là do Tuần Tu tự tìm, nhưng bây giờ nguyên nhân là bởi vì mình.
Tuần Tu nhìn vẻ mặt rối rắm của Liễu Y, khóe miệng cong lên, cúi đầu kéo cổ tay Liễu Y qua.
Liễu Y ngẩn người, lúng túng vội vàng muốn rút ra nhưng trong lòng có chút kinh hãi, mình vậy mà không đề phòng với Tuần Tu, khiến trong lòng Liễu Y nổi lên nghi ngờ.
Tuần Tu thản nhiên nhìn, nhỏ giọng nói: "Trong lòng bàn tay có máu, tôi lau giúp em."
Liễu Y cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, nhìn vết máu trong lòng bàn tay thì nhớ tới miệng vết thương của người này, lúc này mới không bỏ tay Tuần Tu ra, nhỏ giọng hỏi: "Chân của anh không sao chứ?"
Tuần Tu nhìn Liễu Y không trả lời mà lấy ra một tờ khăn giấy từ trong túi tiền, cúi đầu tỉ mỉ lau sạch vết máu trong lòng bàn tay của Liễu Y, sắc mặt bình tĩnh, động tác nhẹ nhàng, cảm nhận được cánh tay Liễu Y cứng ngắc thì khóe miệng cong lên.
Chờ lau xong, Tuần Tu không vứt tờ giấy đi mà giữ lại trong lòng bàn tay, vuốt phẳng lại.
Da đầu Liễu Y run lên, nổi hết da gà, vội vàng rút tay mình về, đưa tay chà xát trên quần, nhớ tới cảm xúc vừa rồi có chút không thoải mái, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn nhiều, hình như vừa rồi tôi lại đụng phải vết thương của anh, chân của anh không sao chứ?"
Tuần Tu nghe Liễu Y nói thì nghiêng đầu nhìn, thản nhiên nói một câu: "Chỉ là rách ra mà thôi, không có vấn đề gì lớn, cảm ơn thì không cần nhưng mà cùng tôi tới bệnh viện một chuyến được không?"
Sắc mặt Liễu Y cứng đờ, nuốt xuống lời nói muốn cự tuyệt, không ngờ vòng vòng cuối cùng vẫn phải đi.
Tuần Tu nhìn thấy biểu tình của Liễu Y thì nhíu mày, a một tiếng, đưa tay xoa đầu gối, sắc mặt trắng nhợt.
Liễu Y vừa thấy, được rồi, đây là do mình tạo thành nên vội vàng tỏ thái độ: "Đương nhiên là tôi phải đi bệnh viện cùng anh rồi, bây giờ còn đau không? Có muốn tôi giúp anh một tay hay không?"
"Không ngại, giúp tôi điều chỉnh vị trí một chút, chân không được thoải mái." Tuần Tu da mặt dày yêu cầu.
Liễu Y thầm nghĩ, thua thiệt thua thiệt, sau đó đưa tay giúp đỡ người này điều chỉnh một chút, nhưng chưa điều chỉnh xong thì Liễu Y chợt dừng lại nhìn chằm chằm người nào đó đang đầu vào vai mình, hận không thể đâm một lỗ thủng trên người nào đó.
Mắt Tuần Tu hơi nhắm lại, khóe miệng nhếch lên, giọng nói nhẹ đi rất nhiều, mang theo chút vô lực: "Liễu Y, những gì tôi nói ở quán café khi nãy em hãy suy nghĩ kĩ một chút, vừa rồi em chạy đi nhưng vẫn phải quay lại chứng tỏ chúng ta có duyên phận. Nếu đã có duyên và tôi chưa cưới còn em cũng chưa gả, hơn nữa chúng ta cũng đã tiếp xúc vài lần cũng có chút hiểu rõ đối phương, tuy rằng chân của tôi không được linh hoạt nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể đi vài bước, trừ phi em cũng khinh thường tôi."
"Chân không phải là nguyên nhân." Trong lòng Liễu Y giật giật, chân kia mình như thế nào mình rất rõ ràng.
Tuần Tu vừa nghe, sự căng thẳng buông ra chút ít, chỉ sợ đáp án của Liễu Y là điều không phải mình muốn nghe, giọng nói càng thêm trầm thấp: "Nếu nguyên nhân không phải là bởi vì chân của tôi vậy thì là vì cái gì? Liễu Y, tôi không muốn tìm gia đình xuất chúng, người con gái như vậy tôi cũng chướng mắt. Từ trước cho tới nay, tôi cho là đời này cứ sống một mình như vậy, nhưng lần này xem mắt cũng làm cho tôi thay đổi chút ý kiến, suy cho cùng thì hai người chúng ta cũng gặp qua vài lần, ở chung cũng không tệ lắm, tình cảm có thể bồi dưỡng, tôi hi vọng em suy nghĩ một chút, tối thiểu cũng cho tôi một cơ hội."
Liễu Y há hốc miệng không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm mái tóc đen trên vai, trong lòng thở dài tiếng, cho tới bây giờ Liễu Y vốn không hề kỳ vọng sẽ có đôi có cặp, bởi vì có một số việc sẽ không thể dễ dàng thay đổi như vậy.
Liễu Y cảm thấy nếu như chưa từng trải qua tận thế thì có lẽ cô sẽ suy nghĩ lại, dù sao mỗi người phụ nữ đều hi vọng có một ngôi nhà, có đứa con, nhưng hiện tại Liễu Y cảm thấy một mình cũng có thể sống vô cùng tốt, sống hôm nay không biết ngày mai, có thể sống càng nhiều ngày càng tốt.
Liễu Y vẫn cảm thấy Tuần Tu là một phiền toái cho nên trước kia theo bản năng luôn muốn cách xa, mà bây giờ lại càng phải như vậy.
Trong lúc Liễu Y trầm mặc vẫn không nghĩ ra đầu mối thì Tuần Tu đang tựa vào vai Liễu Y chậm rãi nghiêng mặt sang bên, ánh mắt tịch mịch nhìn chằm chằm khuôn mặt bên cạnh, chóp mũi bao quanh hơi thở của Liễu Y.
Liễu Y nhận thấy được hô hấp bên mặt sườn nên quay đầu cảnh giác nhìn sang, nhưng vừa xoay qua thì môi Liễu Y hôn lên mặt Tuần Tu, trong nháy mắt hai mắt trợn to, phản xạ có điều kiện đưa tay đẩy ra sau đó chỉ nghe binh một tiếng.
Hải Phong phía trước lập tức quay đầu nhìn sang, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cậu chủ nhà mình ngăn lại thì lập tức quay đầu làm bộ giống như không nhìn thấy, trước khi tới đây Tuần thiếu đã dặn dò nên trầm mặc là tốt rồi.
Liễu Y nhìn người nào đó dán mặt trên cửa xe, tâm cả kinh, chẳng lẽ lại bị thương rồi, vội vàng nhích lại dùng lực tinh thần xem xét một lượt, lúc ánh mắt nhìn tới cùi chỏ và đầu thì khóc không ra nước mắt.
Liễu Y điều chỉnh tư thế ngồi cho Tuần Tu, sau đó chẳng quan tâm nam nữ khác biệt lập tức vén tóc Tuần Tu lên, lần này hay rồi, đã bị u một cục, sau đó cúi đầu vén ống tay áo Tuần Tu lên, cũng bị một khối xanh tím.
Liễu Y kiên trì nhìn mặt người nào đó càng ngày càng trắng, sâu sắc phát hiện quả nhiên mình với người này khắc nhau mà, mới bao nhiêu thời gian mà vết thương chồng chất rồi, hơn nữa vừa rồi mình cũng không dùng nhiều sức lực.
Tuần Tu càng thêm yếu đuối, trên đầu đau đớn, cánh tay đau đớn, đầu gối đau đớn, hiện tại anh rất muốn biết rốt cuộc Liễu Y là cố ý hay là vô tình.
Tuần Tu nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng, vừa rồi xúc cảm quả nhiên không tệ nhưng mà trả giá hơi cao, nhìn Liễu Y đang rối rắm, giọng càng thêm trầm thấp, trấn an nói: "Không có việc gì, chỉ trầy chút da."
Liễu Y biết chỉ là trầy da nhưng người này vừa mở miệng làm sao lại có cảm giác chuyện mình làm là một tội ác tày trời, kiên trì hỏi: "Không có chuyện gì thật chứ?"
Tuần Tu cố sức khoát tay: "Tôi biết là do em không cẩn thận."
Liễu Y chớp mắt hai cái, nhìn hai má trắng nõn củaTuần Tu lại nhớ tới cảm xúc vừa rồi, trong lòng Liễu Y chắc lưỡi, mình chiếm tiện nghi rồi.
"Là tôi không đúng, vừa rồi tôi phản ứng hơi quá mức." Liễu Y cúi đầu nhận sai, đúng là mình phản ứng quá lớn.
Tuần Tu dùng ánh mắt tôi vô cùng hiểu nhìn Liễu Y, xem như cũng có chuyển biến tốt rồi nên không nói thêm gì nữa.
Liễu Y muốn nói thêm gì nữa nhưng đúng lúc xe ngừng lại, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài thì thấy đã đến cửa bệnh viện rồi.
Liễu Y thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người muốn xuống xe lại bị Tuần Tu bên cạnh bắt cánh tay.
Trong lúc nhất thời không khí bên trong xe trở nên nặng nề, hai người cũng biết đối phương muốn làm gì cho nên giằng co với nhau, mà Hải Phong vừa mở cửa nét mặt già nua đỏ lên, làm bộ như không biết tình hình bên trong, đứng bên ngoài nhìn trời.
Liễu Y thở dài một tiếng: "Tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện, yên tâm đi."
Tuần Tu thả lỏng cũng dần dần buông tay đang nắm Liễu Y ra, sau đó chờ Liễu Y đứng ở ngoài cửa xoay người ôm lấy mình, tới gần hơi thở quen thuộc, đầu Tuần Tu tựa vào bả vai Liễu Y, đưa tay ôm thật chặt cổ của Liễu Y, khóe miệng cong lên.
Chương 67
Trong hành lang bệnh viện, một cô gái ôm một chàng trai đi phía trước khiến mọi người xung quanh có chút bất ngờ, còn người đàn ông theo phía sau thì hai tay trống không, dọc đường bị mọi người khinh bỉ.
Liễu Y theo hướng dẫn của Tuần Tu cúi đầu chạy lên phía trước, rẽ sang một khúc quanh rồi đứng ở bên ngoài phòng làm việc, Liễu Y nhìn Tuần Tu gật đầu, trực tiếp dùng một cước đá văng cửa chính phòng làm việc.
Nhìn tình hình trong phòng làm việc, hô hấp chợt biến đổi, chuyện này cũng quá phóng khoáng đi, một người đàn ông mặc áo choàng màu trắng và một người đàn ông nhìn có vẻ quen mắt tư thế mập mờ quấn quít chung một chỗ.
Tuần Tu ho khan một tiếng, Hải Phong phía sau vội vàng đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa nhớ tới tình hình trong phòng thì chợt cười thành tiếng.
Chu Phi bị Hà Dương dây dưa nửa ngày, muốn gọi cho Liễu Y hỏi thăm tình hình một chút nhưng cả điện thoại và di động đều bị Hà Dương chiếm lấy nên đau đầu vạn phần.
Vừa rồi, Chu Phi thừa dịp Hà Dương chưa chuẩn bị liền đoạt lấy di động, vừa mới bấm được vài con số đã bị Hà Dương trấn áp cho nên mới có một màn này, chính là cảnh tượng mà Liễu Y và Tuần Tu đã thấy khi đi vào.
Chu Phi bị Hà Dương đặt ở dưới thân nghe thấy động tĩnh ngoài cửa thì nghiêng đầu nhìn qua, liếc mắt một cái, sau đó trợn mắt há mồm, một người là người anh quen thuộc nhất Tuần Tu, một người là người không thân thiết lắm Liễu Y, hơn nữa tạo hình bây giờ của hai người thật làm cho người ta không chịu nổi.
Hà Dương nhìn qua nhưng cũng không khiếp sợ như Chu Phi bởi vì anh vốn đã quen với những cảnh tượng như thế này rồi, sau đó không chút hoang mang đứng thẳng người lên buông bả vai Chu Phi ra, cúi đầu sửa sang lại quần áo một chút, đến trước mặt Tuần thiếu thì chớp mắt hai cái, cười như không cười hỏi: "Tuần thiếu tới, Liễu Y cũng tới, đúng là khéo thật nhỉ?"
Liễu Y nhìn Tuần Tu khôngn nói gì, ngẩng đầu bình tĩnh nói: "Kêu bác sĩ lại đây, trên đùi, cánh tay và đầu người này đều bị thương, ôn chuyện đợi nói sau đi."
Hà Dương vừa nghe liền nghiêm mặt, thu hồi khuôn mặt tươi cười, vội vàng chỉ phương hướng: "Trước tiên đặt lên trên giường trong phòng quan sát đi."
Liễu Y gật đầu, xoay người đi tới bên trong phòng quan sát, phía sau Hà Dương vội vàng kéo Chu Phi theo.
Liễu Y nhẹ nhàng đặt Tuần Tu lên giường, sau khi điều chỉnh tốt tư thế đang muốn lui ra thì bị Tuần Tu nắm lấy cánh tay, ánh mắt Liễu Y nheo lại, chạm phải ánh mắt của Tuần Tu, trong lòng thở dài một tiếng cũng không rút tay ra.
Suy nghĩ Chu Phi xoay vòng, tuy rằng không thân thiết với Liễu Y nhưng tuyệt đối sẽ không nhận sai người, người em gái trên danh nghĩa tại sao lại đến đây với Tuần thiếu, bây giờ không phải là nên ở quán cà phê xem mắt với anh chàng cùng khoa mình sao, hơn nữa nhìn quan hệ hai người tuyệt đối không bình thường.
Hà Dương kéo Chu Phi còn đang sững sờ, ánh mắt có chút vội vàng: "Cậu ngẩn người cái gì? Mau giúp Tuần thiếu xem một chút."
Chu Phi đẩy mắt kính một cái, vội vàng tỉnh táo lại, tiến lên cẩn thận kiểm tra, mà thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn chằm chằm hai cánh tay đang nắm chặt của Liễu Y và Tuần Tu, trong lòng run lên, không phải giống như suy nghĩ của mình chứ, mình giúp Liễu Y đi xem mắt, hậu quả là... Chu Phi run run một chút, vội vàng cúi đầu chuyên tâm tỉ mỉ kiểm tra tình trạng của Tuần Tu.
Hà Dương đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia, ánh mắt rối rắm nhìn về phía Liễu Y, sau đó ánh mắt sùng bái nhìn về phía Tuần thiếu, quả nhiên đối phó người nào thì đùng thủ đoạn đó, nếu không sao Liễu Y có thể chủ động ôm Tuần Tu đến bệnh viện, haizz, quả nhiên mình không phải làTuần thiếu.
Chu Phi xoa bóp đến hai đầu gối của Tuần Tu thì đầu Tuần Tu đổ mồ hôi, càng nắm chặt tay của Liễu y hơn.
Liễu Y cúi đầu nhìn qua, sắc mặt bình tĩnh nhưng đáy lòng lại không thể nào bình tĩnh, tình huống của Tuần Tu Liễu Y rất rõ ràng, mặc dù vết thương cũ đã tốt lên nhưng vẫn còn đau đớn, hôm nay lại bởi vì mình mới bị thương nên trong lòng Liễu Y cũng có chút áy náy.
Tuần Tu trầm mặc không nói để cho Chu Phi kiểm tra, mà ánh mắt lại nhìn về phía Liễu Y mang theo nhu tình không muốn người biết.
Liễu Y cảm giác sâu sắc ánh mắt quá mức trực tiếp kia, nhưng không cảm nhận được nhu tình mà ngược lại cảm thấy hết hồn, thầm nghĩ, chẳng lẽ muốn mình phụ trách, chẳng lẽ tiền thuốc men cũng muốn mình trả, lòng Liễu Y chua xót một phen, quả nhiên hôm nay không nên ra ngoài mà.
Sau khi Chu Phi kiểm tra một lượt phát hiện không có gì trở ngại lại bắt đầu bôi thuốc, thật vất vả mới chuẩn bị xong, mà nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn, cho tới bây giờ Tuần thiếu chưa từng tới nơi ở của mình, lần nào cũng là mình đi tới biệt thự nhà họ Tuần, hơn nữa cũng không mang theo Liễu Y tới, trong lòng Chu Phi bắt đầu không rõ ràng rồi.
Liễu Y nhìn Tuần Tu được chữa trị thỏa đáng mới thở ra một hơi, hẳn là có thể trở về rồi, lần này ra cửa đúng là điềm xấu, lại phải bỏ tiền ra.
Chu Phi gật đầu với Tuần Tu, sau đó cởi bao tay ra, thế này mới có thời gian rảnh đi tìm hiểu mọi chuyện, quay đầu nhìn về phía Liễu Y, uyển chuyển hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Liễu Y im lặng nhìn Chu Phi không đáng tin, người này kêu mình đi xem mắt, bây giờ còn hỏi mình vấn đề này, nhớ tới đối tượng xem mắt là Tuần Tu khiến Liễu Y buồn bực một trận, nếu không phải do Chu Phi sắp xếp thì tại sao mình lại phải như thế chứ.
"Còn không phải bởi vì đi xem mắt sao." Liễu Y nói thẳng.
"Đúng vậy, vậy tại sao em lại ở chỗ này?" Chu Phi nghĩ bây giờ Liễu Y phải ở quán cà phê chứ.
"Đối tượng em xem mắt ở trong này, em cũng chỉ có thể ở trong này thôi." Liễu Y nhỏ giọng nói một câu.
Hà Dương đứng bên cạnh bả vai run lên, mà Tuần Tu cười như không cười ngồi nghe, cũng không nói gì, giống như mọi chuyện đúng là như thế.
Chu Phi trợn mắt há mồm, ai là đối tượng xem mắt, nhìn quanh bốn phía, sau đó nhìn chằm chằm Tuần Tu trên giường, nghẹn một hơi, trừ Tuần thiếu ra thì còn có ai khác.
"Tốt lắm, Chu Phi, cám ơn cậu hỗ trợ xắp xếp, mà cũng là có duyên phận, tôi và Liễu Y đã biết nhau từ trước. Vừa rồi nói chuyện tôi cảm thấy Liễu Y rất thích hợp với mình cho nên hiện tại tôi cảm thấy chúng tôi có thể tìm hiểu nhau trước." Ánh mắt cảnh cáo của Tuần Tu nhìn chằm chằm Chu Phi, nhỏ giọng nói.
Liễu Y há miệng thở dốc, trợn mắt nhìn Tuần Tu: "Tuần Tu, tôi không có đồng ý."
"Không phải em nói sẽ suy nghĩ sao?" Tuần Tu nhỏ giọng nói.
Liễu Y nghẹn lời, mình nói lúc nào chứ.
"Liễu Y, mới vừa rồi em còn hôn tôi một cái, ở đây đều là người nhà em không cần che giấu." Khóe miệng Tuần Tu nhếch lên, nói rất chắc chắn.
Liễu Y vừa định phản bác, nhớ tới cái gì, khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói: "Tuần Tu, nguyên nhân xem mắt tôi đã nói rồi, đề nghị của anh tôi cũng cự tuyệt, hiện tại anh đã tới bệnh viện, chuyện hứa với anh tôi cũng đã thực hiện xong rồi, tôi cần phải trở về."
Liễu Y nói xong một hơi liền mang theo túi đi ra ngoài, vừa đi ra chợt nhớ tới cái gì liền đưa tay sờ túi tiền lấy mấy tờ tiền, xoay người đi đến trước giường Tuần Tu trực tiếp nhét tiền vào tay Tuần Tu: "Đây là phí trị liệu, sau này có vấn đề gì tôi sẽ không phụ trách."
Tuần Tu cúi đầu nhìn mấy tờ tiền trong tay, khóe miệng cong lên, cưng chìu nhìn theo bóng dáng Liễu Y, tới đây là đủ rồi, ép buộc nữa sẽ xảy ra chuyện, không vội, cứ từ từ.
Hà Dương nhìn xung quanh: "Không đuổi theo à?"
Tuần Tu lắc đầu, chống tay xuống giường, Hà Dương vội vàng đi tới giúp đỡ Tuần Tu ngồi thẳng lên, sau đó đứng ở bên cạnh.
"Làm việc gì cũng phải đúng mực, tôi là muốn yêu thương cô ấy chứ không phải muốn hủy cô ấy, cậu về trước đi." Tuần Tu nhỏ giọng phân phó, gật đầu với Hà Dương.
Ánh mắt đồng tình của Hà Dương nhìn về phía Chu Phi đang sững sờ, cười hắc hắc, vỗ vỗ bả vai Chu Phi rồi đi ra ngoài.
Chu Phi nghẹn họng nhìn trân trối, như thế nào đối tượng xem mắt lại biến thành Tuần thiếu, dấu chấm hỏi kia vẫn xoay vòng vòng.
Ánh mắt phức tạp của Tuần Tu nhìn Chu Phi, quan hệ của Liễu Y và Chu Phi không tốt nhưng mà Chu Phi vẫn là thủ hạ của mình: "Liễu Y là người của tôi."
Một câu nói ra làm cho tinh thần Chu Phi vừa quay về lại chạy lên chín tầng mây, đẩy mắt kính, tại sao mình không nhìn ra điểm nào của Liễu Y được Tuần thiếu nhìn trúng.
"Tình nhân?" Chu Phi không thể không suy đoán như vậy.
Tuần Tu hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống: "Lời này về sau đừng nói nữa, sau này cô ấy sẽ là phu nhân của nhà họ Tuần."
Chu Phi nghẹn lời, áp lực quá lớn: "Vậy hôm nay xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay tôi và cô ấy xem mắt mà thôi." Tuần Tu không hy vọng lại xuất hiện chuyện như vậy nữa nên ánh mắt cảnh cáo nhìn Chu Phi.
Gương mặt ôn hòa của Chu Phi suy sụp xuống: "Vậy tôi..."
"Cậu không có chuyện gì, có lẽ cậu nên nói chuyện điện thoại với mẹ của Liễu Y, thông báo một chút rằng xem mắt thành công rồi." Tuần Tu có thâm ý mà nói ra.
Hiện tại cuối cùng Chu Phi cũng hiểu chuyện gì xảy ra, không phải Liễu Y muốn mà là người này muốn, hơn nữa còn là tự mình sắp xếp, Chu Phi không có ấn tượng gì đặc biệt với Liễu Y, nhớ tới cái gì: "Sao lại chọn cô ấy?"
"Cô ấy hiểu tôi, tôi cũng hiểu cô ấy, tôi và cô ấy rất xứng đôi." Khóe miệng Tuần Tu cong lên.
Chu Phi thiếu chút nữa phun ra một búng máu, nhớ tới cái gì nên không hỏi gì nữa, cúi đầu sửa sang lại quần áo: "Đã biết, bên phía mẹ của Liễu Y tôi biết nên nói thế nào rồi nhưng mà tôi thấy hình như Liễu Y không có cảm giác gì với cậu."
Ánh mắt Tuần Tu trầm xuống, lông mày cau lại: "Có thì tốt mà không có cũng không sao, cô ấy sẽ không trốn được."
Chu Phi cảm nhận được Tuần tu nhất định phải có được Liễu Y, khóe miệng giật giật, đây là ánh mắt gì đây, Liễu Y lớn lên dáng dấp cũng không tệ, hôm nay vừa thấy sức lực kia cũng thật là tốt, nghĩ đến cái gì, Chu Phi bắt đầu suy đoán mục đích của Tuần Tu, chẳng lẽ mỗi người đàn ông có thân thể yếu đều thích người con gái mạnh hơn so với mình sao.
Liễu Y đi ra ngoài đội mũ và mang kính mắt lên, tất cả đều là từ mẫu quảng cáo kia mà ra, trước kia thì thất nghiệp, sau thì lại không thể ra khỏi nhà bằng cửa chính, mới vừa rồi còn bị bao vây nữa, cuộc sống đúng là không như ý.
Đi đến cửa bệnh viện, Liễu Y nhớ tới chuyện xảy ra trên xe lúc nãy nên đưa tay sờ môi, ánh mắt giật giật, hương vị vừa rồi hơi giống bánh bao trắng, nhưng mà nhớ tới số tiền đưa ra khiến Liễu Y rất đau lòng, lần này thua thiệt rồi.
Buổi sáng hôm sau, Liễu Y còn trong giấc mộng thì bị điện thoại reo ở đầu giường làm cho thức tỉnh, đưa tay cầm lên, hí mắt nhìn một chút mới để lên tai nghe.
"Chị Tiền, có phải an bài phỏng vấn xong rồi?"
Tay Tiền Văn Phương run run giơ tờ báo, vừa giơ di động lên vừa đi ra khỏi phòng làm việc chuẩn bị xuống nhà xe đi tìm Liễu Y hỏi cho rõ ràng, bây gờ nghe được giọng nói không nóng không lạnh của Liễu Y thì cơn tức bùng phát: "Liễu Y, em lại làm ra chuyện tốt gì nữa rồi?"
Liễu Y mở to mắt, ngồi dậy, bình tĩnh nói: "Chị Tiền, có chuyện gì?"
Tiền Văn Phương nhìn chằm chằm ảnh chụp trên tờ báo, nhỏ giọng hỏi một câu: "Có phải em lại yêu đương rồi không?"
Liễu Y ho khan một tiếng, chớp mắt hai cái: "Làm sao có thể, chị cũng biết em luôn ở trong nhà mà."
"Liễu Y, em thành thật nói cho chị biết có phải em lại bắt đầu bí mật yêu đương rồi không? Nếu ngay cả chị mà em cũng giấu thì chị cũng không có biện pháp giúp em." Tiền Văn Phương nhìn tiêu đề to như vậy còn có ảnh chụp rõ ràng kia, cô dùng tiền lương của mình thề, người phụ nữ này tuyệt đối là Liễu Y, người khác có thể không nhìn ra nhưng mình thì rất khẳng định.
Chương 68
Liễu Y đưa tay vuốt đầu tóc như rơm rạ, không biết tại sao sáng sớm Tiền Văn Phương giống như ăn hỏa dược, lòng đầy nghi hoặc.
"Chị Tiền, rốt cuộc là chuyện gì? Em có bạn trai hay không chị là người rõ nhất." Liễu Y nhỏ giọng nói, giơ tay lên vỗ trán, thế nào bị Tiền Văn Phương vừa nói thì có cảm giác giống như mình thực sự có bạn trai.
"Chuyện của em chị rõ ràng nhất nhưng cũng có chuyện chị không biết, bây giờ em còn muốn che giấu, em đừng quên vết xe đổ lần trước. Chị lập tức tới chỗ em, em suy nghĩ cho kĩ nên giải thích thế nào cho chị, báo chí đều đăng lên hết rồi, tuy rằng không viết tên người nào, ảnh chụp trên báo cũng nhìn không rõ lắm nhưng gương mặt của em làm sao chị có thể nhận nhầm được, tuyệt đối chính là em." Tiền Văn Phương ngồi vào trong xe nói điện thoại.
Liễu Y nhỏ giọng nói: "Chị có nhìn nhầm không?"
"Ngày hôm qua em có đi phố Tây Lộ không?" Tiền Văn Phương nghiêm túc hỏi.
Liễu Y lập tức im lặng, đáy mắt có chút nghi hoặc, cúi đầu tự hỏi, chẳng lẽ là ảnh chụp ngày hôm qua chung với Tuần Tu.
Tiền Văn Phương nghe bên kia không có động tĩnh, hừ một tiếng: "Ở nhà chờ, chị lập tức tới ngay!"
Liễu Y không kịp phản ứng a một tiếng, chỉ thấy bên kia đã cúp điện thoại, nhớ tới cái gì vội vàng ném di động, lưu loát mặc quần áo tử tế chạy ra phòng ngủ, trong nhà rất loạn nên phải dọn dẹp một chút.
Mặc dù Liễu Y nghe Tiền Văn Phương nói thì trong lòng có hoài nghi nhưng cũng không để việc này trong lòng, chung quy bảo sao hay vậy, chuyện minh tinh bị chụp lén ảnh rất nhiều, hơn nữa mình cũng không phải nhân vật lớn cho dù có chút bát quái thì cũng không có người chú ý, qua một thời gian ngắn nhất định sẽ lắng xuống.
Tiền Văn Phương vừa chuẩn bị gõ cửa thì Liễu Y đúng lúc mở ra, thấy Liễu Y bình tĩnh nên cơn tức của Tiền Văn Phương giảm một chút, trực tiếp đi vào ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, sau đó ném tờ báo trong tay tới người Liễu Y đang ngồi đối diện.
"Em nhìn xem có phải em hay không?" Sắc mặt Tiền Văn Phương không tốt, nghiêm túc hỏi.
Ánh mắt Liễu Y liếc nhìn Tiền Văn Phương rồi cúi đầu cầm tờ báo trong lòng, liếc mắt một cái đồng tử co rụt lại, mi tâm nhảy liên hồi, trong lòng Liễu Y trầm xuống ảnh chụp này đúng là mình, hơn nữa còn là cảnh tượng Liễu Y và Tuần Tu hai người dựa sát nói chuyện, nhưng cũng may ảnh chụp mơ hồ, nếu không quen biết thì sẽ không nhìn ra.
Liễu Y xem hết ảnh chụp lại nhìn tiêu đề một chút, nữ minh tinh mới nổi và bạn trai bí mật hẹn hò trên phố, sau đó toàn văn phía dưới là đoán tình nhân bí mật của nữ minh tinh là ai, mặc dù một chữ cũng không nhắc tới Liễu Y nhưng người quen thuộc dựa vào những hàng chữ cũng có thể đoán ra một chút, ví dụ như quảng cáo một lần là nổi tiếng, ví dụ như vừa quay xong phim truyền hình đang nghỉ ngơi.
Sau khi Liễu Y xem xong, chớp mắt hai cái, báo Thông Thiên viết quá mơ hồ, nhưng câu nói sau cùng làm cho Liễu Y quẫn bách vô cùng, cái gì gọi là không biết khi nào chuyện tốt sẽ thành.
Tiền Văn Phương nhìn gương mặt không có biểu cảm của Liễu Y thế nhưng có thể nhìn ra một tia buồn bực, cười nhạo một tiếng: "Là em, chị không nhìn lầm chứ?"
Liễu Y từ từ để tờ báo xuống, ngẩng đầu nhìn Tiền Văn Phương, kiên trì gật đầu, không biết người chụp là vô tình hay là cố ý.
"Vậy em có gì muốn nói?" Tiền Văn Phương nhìn chằm chằm Liễu Y, muốn nhìn được một chút gì đó nhưng nhìn gương mặt không chút thay đổi kia cũng chẳng có đầu mối gì, chẳng lẽ mọi chuyện là bịa đặt.
Liễu Y thở dài một tiếng, dựa người về sau: "Chị Tiền, chị cũng đừng đoán nữa, đúng là em, hôm qua em đi xem mắt, bởi vì nghĩ gặp mặt xong thì về cho nên không báo cho chị biết."
Tiền Văn Phương vừa nghe, nhìn chằm chằm Liễu Y thăm dò, vẻ mặt cổ quái: "Em nói em đi xem mắt?"
"Ừ, là do người anh không cùng huyết thống giới thiệu cho em, là mẹ em muốn em đi. Chị cũng biết, mẹ em vẫn cho rằng em còn nhớ Dương Vanh, sợ em không quên được nên em nghĩ tốt nhất là đi gặp một chút cho dù không có kết quả cũng làm cho mẹ em yên tâm hơn." Liễu Y ăn ngay nói thẳng, đối với mẹ Liễu xác thực Liễu Y có chút khó xử, dù sao mình chiếm vị trí thân thể này nên đây là điều Liễu Y nên làm, nhưng mà có những việc mình không thể làm được thì cũng không có cách nào, dù sao con người là ích kỷ.
Tiền Văn Phương nhíu mày: " Người trong ảnh chụp là đối tượng em xem mắt?"
"Đúng vậy, nhưng mà chị yên tâm em với anh ta không có khả năng nên chắc không có vấn đề gì đâu. Em nghĩ có người gặp em ở quá café nên mới bị chụp lại, nhưng mà chuyện này em cũng có lỗi." Liễu Y vội vàng nhận sai.
Bây giờ Tiền Văn Phương mới phản ứng, đưa tay chỉ Liễu Y: "Liễu Y, chị xem em căn bản là không để tâm. Trước kia chị nhắc em, em không chịu nghe, bây giờ lại quang minh chính đại đi xem mắt, còn bị người ta bắt quả tang nữa. Giới nghệ sĩ bây giờ ngoài mặt ai mà không xây dựng hình tượng kim đồng ngọc nữ, chỉ thiếu điều cả đời không kết hôn. Hiện tại tình huống của mình chính em cũng biết, suy cho cùng ở trong mắt người khác em cũng không là cái gì, bất quá cũng chỉ là đã từng nghe qua tên người này mà thôi. Vậy mà hiện tại em lại làm ra việc này, có phải là muốn sự nghiệp của em bị huỷ hay không? Chuyện của em và Dương Vanh vừa mới lắng xuống không lâu em lại để báo chí viết có tình nhân bí mật rồi, em không muốn để cho chị sống thoải mái nữa có phải hay không? Chị còn trông cậy vào một ngày nào đón em trở thành cây hái ra tiền đó."
Khóe miệng Liễu Y giật giật, nghe Tiền Văn Phương gào khóc thảm thiết, ho khan một tiếng: "Chị Tiền, mục tiêu chị theo đuổi lại cao lên rồi, trước kia là tiền, bây giờ lại là cây hái ra tiền, chị cũng quá để mắt đến em rồi."
"Như thế nào, không được à? Đây là chị xem trọng em, nhưng mà chuyện lần này em cũng quá bất cẩn rồi." Tiền Văn Phương cắn răng nói.
Liễu Y vừa nghe, than thầm một tiếng, đúng là mình sơ suất, Liễu Y không có tự giác làm diễn viên nên vẫn cho mình là người bình thường, trấn an nói: "Chị Tiền, ảnh chụp này thấy không rõ lắm chắc không ai biết là em đâu, mặc dù có vài manh mối như vậy nhưng mà em nghĩ cũng không có mấy người nghĩ tới em đâu, hiện tại cũng chỉ có chị nhìn ra."
Tiền Văn Phương trừng mắt nhìn Liễu Y: "Tuy rằng không có nhiều người nhìn ra nhưng vẫn có người biết, bây giờ chị còn không dám báo cho công ty, nếu qua vài ngày không có người đề cập đến thì cũng không đáng ngại, chỉ sợ có việc ngoài ý muốn."
Liễu Y sờ sờ cằm, thở dài: "Em xem chừng qua vài ngày nữa sẽ bình thường thôi, hơn nữa cũng không có nhiều người có hứng thú với em."
Mắt Liễu Y nhìn tờ báo, cũng không biết nếu như Tuần Tu biết thì sẽ có phản ứng gì.
Tiền Văn Phương không biết Liễu Y nghĩ những thứ này, chỉ nghĩ sự nghiệp của Liễu Y vừa mới bắt đầu, không thể bởi vì tình cảm liên lụy sự nghiệp, khóe miệng nhếch lên: "Em không cần nhưng chị để ý, hiện tại người khác đều yêu đương vụng trộm, còn em ngược lại quang minh chính đại đi xem mắt, em đúng là làm cho chị không có biện pháp."
Liễu Y vừa nghe, đầu thấp xuống: "Em biết, nhưng mà hiện tại đã như vậy rồi, mà bên phía báo chí cũng đâu có viết tên của em."
"Đúng rồi, tuần sau em có một buổi phỏng vấn, nếu có người hỏi đến chuyện này thì em trả lời tốt cho chị, tránh bị nghi ngờ biết chưa, trăm ngàn lần em đừng nói em đi xem mắt nhé." Khóe mắt Tiền Văn Phương giật giật, trong giới showbiz này chưa từng có nữ minh tinh nào lại đi xem mắt, Liễu Y là trường hợp đầu tiên cho nên dù có nói ra thì người ta cũng không tin.
"Em biết rồi. " Liễu Y gật đầu, nhưng cũng không để việc này trong lòng, tuy rằng Tiền Văn Phương nói có chút ác liệt, Liễu Y cũng biết tâm tư Tiền Văn Phương, nhưng liễu Y lại không có ước mơ quá lớn, lúc đầu đi theo con đường này chỉ là vì cuộc sống mà thôi, hiện tại đã có đủ nhà và tiền, cho dù về sau không thể tiếp tục làm diễn viên thì Liễu Y cũng không để ý, cô có thể đi làm nghề lúc trước, như vậy ngược lại rất an ổn.
Tiền Văn Phương nhìn Liễu Y rất bình tĩnh thfi cực kỳ buồn bực, đây là loại cảm giác hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã gấp.
"Sau này em đừng đi xem mắt nữa, nếu muốn yêu đương thì phải nói cho chị biết trước tiên. Nhưng mà chị cũng đề nghị em nên để ổn định vài năm nữa hãy nói chuyện yêu đương, hiện tại em vừa mới khởi sắc, đợi đến lúc phim được công chiếu, nếu như có ảnh hưởng tốt thì em sẽ có nhóm fan đầu tiên, hơn nữa sự kiện quảng cáo kia coi như là đặt cơ sở vững chắc." Tiền Văn Phương tâm bình khí hòa nói.
Liễu Y nghe Tiền Văn Phương nói: "Chị Tiền, yên tâm đi, hiện tại em cũng không có ý định này."
"Cũng không phải chị không cho em yêu đương, nếu gặp được người mình thích thì em cẩn thận một chút cho chị." Tiền Văn Phương nhỏ giọng nói một câu, cũng không hi vọng Liễu Y bởi vì chuyện Dương Vanh mà không muốn yêu nữa, nếu Liễu Y có người thương Tiền Văn Phương cũng sẽ không ngăn cản nhưng điều kiện chính là đừng ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Trong lòng Liễu Y hơi cảm động, gật đầu: "Chị Tiền, em biết."
Tiền Văn Phương ngẩng đầu nhìn Liễu Y, thở dài một tiếng: "Được rồi, dù sao em nói vậy thì chị cũng yên tâm, việc này chờ sau này rồi nói."
Liễu Y nhìn vẻ mặt Tiền Văn Phương thả lỏng, nhớ tới cái gì, hỏi sang chuyện khác: "Nhà của em sao rồi?"
Tiền Văn Phương dựa người về sau: "Em không nhắc chị cũng quên mất, chị đã giúp em tìm được ba chỗ, hai nơi giá chừng 7000, một chỗ khác giá chừng 9000, nếu quyết định đến lúc đó sẽ cho em chút ưu đãi, chờ chị nghỉ sẽ đưa em đi xem một chút."
Liễu Y gật đầu, cũng không muốn kéo dài nữa: "Tốt, cũng không cần xem cái 9000 kia, xem hai cái còn lại được rồi."
Tiền Văn Phương mang vẻ mặt quả nhiên là thế: "Trong đó có một cái là phòng mẫu, một cái là phôi thô (bán thành phẩm), đều là có một lầu và sân trong."
Liễu Y sờ sờ cằm: "Xem gian mẫu trước đi, bên trong chắc là trang hoàng tốt rồi."
Tiền Văn Phương vẻ mặt không ngoài dự đoán, tuy rằng chọn cho Liễu Y ba chỗ nhưng theo tính cách Liễu Y khẳng định sẽ chọn gian phòng mẫu: "Được, đến lúc đó chị sẽ tới đón em đi xem. Còn về chuyện kia thì bây giờ tốt nhất là em nên ở trong nhà, để xem tình hình thế nào rồi tính tiếp, lúc đầu chị cũng nóng lòng nhưng dù sao cũng không nói rõ họ tên là ai nên nếu chúng ta tự đứng ra làm sáng tỏ ngược lại sẽ càng bôi càng đen."
Liễu Y gật đầu, có một số việc Liễu Y cũng không thèm để ý, chỉ cần không đụng chạm điểm mấu chốt của mình là được.
Đợi Tiền Văn Phương đi, Liễu Y còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại nhận được điện thoại của Kiều Kỳ, bởi vì những chuyện đã xảy ra trước đây nên Kiều Kỳ đối với Liễu Y là yêu hận đan xen cho nên việc Liễu Y đi xem mắt bị phóng viên bắt quả tang cơ hội tốt như thế đương nhiên Kiều Kỳ không thể bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top