01 "chút rắc rối ngọt ngào tạo nên ngày hạnh phúc"

Sáng thứ ba, bầu trời quang đãng, khí trời mát mẻ khiến cho người ta thư thái dễ chịu. Yu Jimin đứng trên sân thể dục, vừa hoạt động chân tay vừa hướng mắt đến dãy phòng học đằng xa như thường lệ. Cô cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại có thể tiếp mấy trái bóng lao đến mình trong khi cô mãi ngắm nhìn em.

Hình như em đang phải vận dụng thật nhiều chất xám vào bài tập khó nào đó, nhìn cách em nhíu mày xoay xoay cây viết trên tay làm cho cô không nhịn được cười. Trông em dễ thương thật sự.

Bỗng cô thấy em dừng động tác lại một chút, đang thắc mắc tại sao em lại ngơ người ra như vậy thì ngay lập tức ánh mắt cả hai chạm nhau dù cách một khoảng sân xa tít. Kim Minjeong đang nhìn Yu Jimin, cô có chút bất ngờ hay thậm chí là hoảng loạn, ngay lập tức xoay mặt trở lại chỉ trong một tíc tắc. Chỉ vì một ánh nhìn của em mà trái tim bé nhỏ của cô không chịu được nỗi đả kích, cứ đập liên hồi, đôi tai cũng từ từ chuyển sang đỏ tươi. Ôi, có phải là em phát hiện ra rồi không? Em chính là đang nhìn cô có đúng không?

Aeri thấy sắc mặt của cô trông có vẻ kì lạ liền đi qua, cất tiếng hỏi: “có chuyện gì thế, làm gì mà tai đỏ bừng vậy?”

Cô xua tay ý bảo không có gì, vờ chạy đi nhặt bóng. Aeri làm gì tin cái không có gì của cô, quét mắt một vòng cuối cùng thấy Kim Minjeong vẫn đang nhìn ra đây, thế là lờ mờ đoán ra lý do làm cho cái người họ Yu tên Jimin kia ngại ngùng chạy mất. Aeri cảm thấy, cô đúng là hết thuốc chữa rồi.

“Cậu đấy, người ta mới nhìn đến đã ngại thì còn làm ăn gì được. Mà chưa chắc là người ta đã nhìn cậu” Aeri chân tình vỗ vỗ bả vai của cô, Aeri thật sự không hiểu nỗi tại sao Jimin có thể chỉ nhìn người ta mà không hành động gì hết.

Bộ hai năm ròng không đủ để cô nhìn em đến phát chán hay sao?

“Tớ không cần làm cũng không cần ăn, đừng quan tâm” Jimin ôm bóng ra xa, ném trở lại cho Aeri sau đó mới chau mày đáp lời.

“Ủ rũ như vậy, cứ cho là sau này cậu có thể nhìn nữa, Minjeong cũng không phải chỉ để cậu nhìn hoài, biết đâu vài ngày nữa em ấy có người yêu thì sao? Từ chỉ nhìn cậu liền thành không thể nhìn đến nữa, cứ cái đà này vụt mất là chuyện sớm muộn” Aeri cũng thật hết cách, cứ nói mãi nói mãi mà cô chẳng bao giờ nghe. Vẫn là ai kia không hành động gì hết, còn Aeri thì đã khuyên đến muốn gãy cả lưỡi rồi.

“Này, cậu cũng đâu phải không thấy. Em ấy thẳng còn hơn cây cột điện trước đường đấy, tớ có thể làm gì được. Bỏ qua chuyện thẳng hay không thẳng gì gì đó, tớ thật sự nghĩ hai đứa không có khả năng” Jimin day day trán, nói đến chuyện này cũng thật đau đầu.

Toàn bộ đều là lời bao biện cho sự nhát gan của Jimin, cô thật sự ước rằng có thể nói chuyện với Minjeong ngay bây giờ. Mặc kệ em thẳng hay gì cũng được, được tiếp xúc với em là cô cũng đủ vui rồi.

“Trên đời này có cái gì mà không thể? Cậu cũng sắp tốt nghiệp rồi, bỏ lỡ thật đáng tiếc. Tốn hai hiệp cũng không ghi được bàn nào lãng phí hết bao nhiêu thời gian, hy vọng rằng phút bù giờ Yu Jimin sẽ thành công ghi bàn. Mang người trong mộng thành người yêu” Aeri

Bù giờ, ghi bàn. Yu Jimin có thể sao? Cô không tin chuyện này có thể, nằm ngoài tầm tay, không sao với được.

“Đối với tớ, phút bù giờ chỉ là thời điểm dấy lên hy vọng mà thôi. Sau thời khắc ấy, người ta sẽ lại thất vọng” Jimin thở dài, rũ mắt nhìn xuống sân.

“Rồi rồi, mấy chuyện này dừng lại được rồi. Qua bên kia chơi bóng đi, đến giờ nghỉ giải lao rồi kìa” Aeri thấy Jimin như vậy cũng không tiếp tục nói nữa, một tay kéo cô đi mất.

Vì những suy nghĩ từ nãy đến giờ, Jimin rơi vào trạng thái buồn trời buồn đất. Chơi bóng cũng không có tập trung. Vậy nên bóng đến chỗ cô liền hỏng.

“Yu Jimin bắt bóng đi! Phía sau có người!” Aeri hét toáng lên hòng mang Yu Jimin về thực tại để nhanh chóng bắt bóng.

Quả bóng bay qua đầu, lúc này đang theo đà lao như tên về phía sau, e là sẽ trúng người phía sau.

Jimin hoàn hồn, vội và quay lại liền nhìn thấy Minjeong. Không được! Cứ đà này bóng sẽ ôm lấy Minjeong mất! Thôi, toi rồi!

“Cẩn thận!” Dù Jimin đã cố chạy lại cản bóng, kết quả vẫn là Minjeong số khổ.

Quả bóng chuyền nặng tay như thế, cứng như thế mà lại lao vun vút như tên... nghĩ thôi đã cảm nhận được sát thương ra sao. Minjeong được một phen bay cả hồn vía, lảo đảo mấy bước rất may không có té. Nhưng hồn vía chắc cũng phải bay đi hết phân nửa rồi.

“Thật sự xin lỗi, vô ý quá. Em ổn chứ?” Jimin vội chạy đến nhặt bóng lên, lúng túng hỏi han Minjeong.

Yu Jimin thật sự không lường được câu đầu tiên bản thân nói với em lại là hỏi em có sao không vì cô vô ý quá...

Minjeong lắc đầu tỏ ý không sao, nhưng mà bóng in lên mặt thì làm sao mà không sao được. Hiện tại mặt Minjeong đỏ thành một mảng, trông vừa tội vừa thương.

“Chị là lớp 12XX đúng chứ, cho em xin sĩ số lớp ạ” Minjeong không nói đến chuyện đó nữa, chỉ phủi phủi bụi trên mặt rồi trực tiếp kéo sang chuyện khác. Vốn được giáo viên nhờ ra lấy sĩ số lớp, không ngờ sẽ bị ăn bóng. Mà trách ai bây giờ, nhanh tay lẹ chân làm cho xong chuyện rồi đi rửa mặt rửa mũi thôi chứ biết sao.

Jimin cũng ngại ngùng không muốn nhắc lại. Đành cho qua.

Giờ nghỉ giải lao vẫn chưa có kết thúc, cô bẻn lẻn đứng trước lớp Minjeong nhưng chưa có dám vào. Nghĩ đến lúc nãy xin lỗi thôi cũng chưa đủ nên cô liền mua khăn ướt cùng nước đến để tạ lỗi. Hít vào một hơi cho bình tĩnh lại, cô cố thả lỏng. Dù sao cũng toàn là đàn em, cô không thể tỏ ra sợ sệt được, mất mặt chết. Cô từ lâu đã nhớ kĩ đến chỗ ngồi của Minjeong, bàn thứ ba từ cuối lên ở ngay cửa ra vào, từ sân nhìn vào liền thấy. Minjeong đang nói chuyện cùng cô bạn Ningning nên cũng chẳng nhận ra cô đã xuất hiện cho đến lúc bạn cùng lớp đột nhiên yên lặng hướng ánh nhìn tới Jimin. Lớp đột nhiên có người lạ đến, đây là phản ứng thường thấy.

“Chuyện lúc nãy thật xin lỗi em, mãi nghĩ vu vơ mà không nhận bóng, vô tình để trúng em. Thật sự không biết nói gì hơn ngoài xin lỗi”

Jimin với vẻ mặt bối rối như vậy, thật sự có giận thế nào cũng không bộc lộ được. Huống hồ gì Minjeong không có để bụng chuyện này.

“Em dùng khăn lạnh chườm lên mặt một lúc, có lẽ sẽ bớt đỏ lại” Jimin nhẹ nhàng đặt bọc khăn lên bàn, rồi lại đặt thêm chai nước ở bên cạnh. Trông vẫn bẽn lẽn ngại ngùng.

“Em thật sự không sao, chị cũng không cần có lỗi” Minjeong vừa nói vừa mỉm cười làm cho Jimin nhẹ nhõm hẳn.

Em cười lên trông đáng yêu như vậy khiến cho cô không nhịn được nhìn lâu thêm một chút. Cuối cùng cũng xin lỗi đàng hoàng, cô liền lẹ chân chuồn ngay tức khắc, chỉ sợ ở lâu tim liền nhảy ra ngoài theo Minjeong đi về nhà.

“Hôm nay trông chị ấy hơi lạ, mặt cứ đỏ đỏ. Còn tưởng là chị ấy ăn banh” Ning Yizhou, bạn học kiêm em họ hàng xa tít của Minjeong. Ningning cũng không có lạ lẫm gì với Yu Jimin.

Minjeong nhìn theo Jimin cho đến khi cô mất hút khỏi tầm mắt mới quay lại đáp lời Ningning: “Có gì lạ đâu”

Về Jimin, cô căn bản là không dám thở mạnh, trong suốt hai năm đây chính là lần đầu tiên cô nói chuyện với Kim Minjeong. Thật sự là cô không kìm được cảm giác vui vẻ, khuôn miệng cứ kéo lên thành một đường cong. Trông cứ như nhà vừa trúng số độc đắc.

“Sao rồi?” Aeri đến bên Jimin, tặng cho cô một chưởng để hoàn hồn lại.

Nếu là bình thường, nhất định Jimin cũng sẽ trả lại cho Aeri một chưởng. Nhưng đương lúc bất thường nên cô chỉ đáp: “Cũng ổn, may là em ấy không sao”

“Em ấy không sao nhưng cậu chắc chắn là có sao rồi” Aeri lắc lắc đầu nhìn Jimin, bộ dáng như nhìn người không có tiền đồ.

Mà như lời Aeri nói, Jimin thật sự có sao. Rất nhiều sao là đằng khác.

23:18
27-02-2022

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top