Phần Không Tên 1

Mặt Lý Hoành Nghị bỗng nhiên đỏ bừng.

Cậu vội vàng buông vạt áo xuống, kéo khóa áo khoác đồng phục hết cỡ, tức giận trừng mắt nhìn nam sinh trước mặt: "Cậu nói bậy gì đó! Tôi không có tự, tự..." Vế đằng sau thật sự không thể nói thành lời, đành phải cứng cổ nói: "Tôi không làm cái kia!"

Nam sinh thu hết khuôn mặt đỏ bừng của cậu vào đáy mắt, thờ ơ nói: "Nói đi, lần này lại muốn chơi mánh khóe gì với tôi?"

Lý Hoành Nghị không biết nguyên chủ và người này rốt cuộc có quan hệ gì, nhấp môi không mở miệng.

"Tôi đã nói với cậu mấy lần là đừng quấn lấy tôi, nhớ chứ?" Nam sinh cúi người nhìn cậu, giọng nói rất nhẹ, ngữ điệu cũng không có gì khác thường, sau đó lại lạnh lẽo nghiêm khắc: "Thế nào, không phải là muốn đạp vào ranh giới cuối cùng của tôi để thử xem phản ứng của tôi à?"

Hắn dùng bật lửa nhẹ nhàng vỗ lên mặt Lý Hoành Nghị, cười một tiếng: "Thật ra tính tình của ông đây có tốt đâu."

"Nghe nói cậu bảo với những người khác, cậu là bạn trai cũ của tôi? Tới đây nói một chút, chúng ta qua lại khi nào vậy?"

"Ha ——" Hắn rũ mắt, lông mi dày và đậm cũng ngăn không được ánh mắt sắc bén: "Này, ngày mai cậu tìm người khác đi, ông đây không có hứng thú đối với cậu, hiểu không?"

Bạn trai cũ...

Lúc này căn bản không cần nhớ lại, Lý Hoành Nghị đã biết người trước mặt này là ai.

Chính là vai chính công trong tiểu thuyết, Ngao Thụy Bằng.

Bảo sao nguyên chủ liều chết không buông, theo đuổi tới cùng, ngay cả IQ cũng chẳng cần, bởi vì khuôn mặt này thật sự quá xuất sắc.

Thấy cậu chỉ nhìn chính mình không nói lời nào, Ngao Thụy Bằng nhíu mày, dùng tay nhấn mạnh vào mặt cậu, nhấn mạnh: "Nghe rõ chưa?"

Vỏ kim loại của bật lửa ấn lên mặt hơi lạnh lạnh, còn có chút đau, Lý Hoành Nghị chợt hoàn hồn, không chút do dự gật đầu.

"Cậu yên tâm, từ nay về sau tôi nhất định sẽ cách xa cậu."

Làm một con tốt thí tương lai lại có kết cục thảm, cậu ước gì phủi sạch quan hệ với nhân vật vật chính trong truyện. Ngọt sảng văn là phi logic, ai mà biết tác giả sẽ làm gì để công thụ ở bên nhau, sẽ sinh ra tình huống kịch tính gì chứ.

Ngao Thụy Bằng còn tưởng rằng Lý Hoành Nghị sẽ giống ngày trước quấy nhiễu hắn, không ngờ cậu sẽ đồng ý, cực kỳ thẳng thắn.

Hắn khẽ nhíu mày, nhóc con biến thái này đang lạt mềm buộc chặt hay thật sự chuẩn bị từ bỏ?

"Cậu..." Hắn đang muốn nói thêm gì đó, đột nhiên có một đám người từ bên ngoài đi vào.

Cầm đầu là một kẻ cao to, ăn mặc một bộ quần áo bóng rổ, hai cánh tay lộ ra ngoài, cơ bắp gồ lên, trông rất mạnh mẽ.

Nhìn thấy hai người, hắn ta cầm quả bóng rổ trên tay đập mạnh vào tường, cười nguy hiểm nói: "Ôi, đây không phải anh Bằng à, trốn trong WC làm gì thế?"

Bóng rổ gặp lực cản, hung hăng bắn ngược trở về, lập tức đạp trúng Ngao Thụy Bằng. Hắn không chút để ý mà vươn tay ra, nhẹ nhàng đỡ quả bóng rổ, sau đó liếc mắt nhìn tên cơ bắp: "Mày là đứa nào?"

"Ngao Thụy Bằng! Mày, cmn đừng có mà không biết xấu hổ!" Tên cơ bắp nhận ánh mắt khinh miệt của hắn, tức giận hét to: "Tao nói cho mày biết! Ngày nào còn Lệ Sư tao ở đây, Thực Nghiệm tỉnh không tới lượt mày định đoạt!"

Lệ Sư, Lý Hoành Nghị bỗng ngẩng đầu lên.

Trong tiểu thuyết, hắn ta là một tên vô cùng cặn bã, học cùng lớp Lý Hoành Nghị, gia đình dùng tiền nhét hắn ta vào trường Thực Nghiệm tỉnh. Nhưng mà mới vừa khai giảng không đến một tháng, hắn đã bức một nữ sinh cùng nhảy lầu ở ktx. Cũng may cuối cùng cũng cứu được người đó, Lệ Sư cũng bởi vậy mà bị đuổi học.

Một năm sau, đoán chừng chuyện này đã bị người ta lãng quên, Lệ gia một lần nữa nhét Lệ Sư vào trường Thực Nghiệm tỉnh, bắt đầu học lại từ năm lớp 10.

Ngao Thụy Bằng móc thuốc lá ra, đốt lên, khẽ cắn đầu lọc: "Lệ Sư?"

"Đối!" Lệ Sư cười lạnh một tiếng: "Thế nào, sợ rồi sao? Mấy năm nay người bị ông đây đánh gãy chân, hai tay đếm cũng không hết! Nếu không phải tao tạm nghỉ học thì mày là cái đéo gì chứ?!"

Hắn ta giả vờ hung dữ nhưng thật ra trong lòng rất sợ sệt.

Hắn ta đã từng chính mắt nhìn thấy Ngao Thụy Bằng đánh người, thiếu niên đang cười nhưng tay lại dí đầu người khác xuống bể bơi, mặc cho người nọ có giãy giụa xin tha như thế nào cũng không buông tay, chỉ trơ mắt nhìn đối phương dần dần mất sức, sặc nước...

Sự lạnh lùng và tàn nhẫn toát ra từ trong xương, khiến cho Lệ Sư cảm thấy sợ hãi mỗi lần tỉnh mộng.

Không chỉ có vậy, một năm trước, Lệ Sư còn nghe nói Ngao Thụy Bằng đánh giáo viên trường Thực Nghiệm tỉnh, sau đó không những không nhận hình phạt nào mà mà còn có thể đi học bình thường.

Lần này, nếu không phải bên kia đặt nhiều tiền cược khiến hắn ta thật sự không có cách nào từ chối, hắn ta chắc chắn sẽ không tìm đến tên này gây rối.

Cơ hội ngày ngày hôm nay, nhìn có vẻ là trùng hợp, những thực tế hắn ta đã chờ lâu lắm rồi.

Từ lúc nhìn thấy Ngao Thụy Bằng đi một một mình, hắn ta biết thời cơ của mình đã tới. Ngao Thụy Bằng cho dù có lợi hại, nhưng cũng không thể địch lại nhiều người, hơn nữa phe hắn ta tổng cộng có tám người, mỗi người đều là những tay đánh nhau lão luyện, có thể đè chết hắn.

Ngao Thụy Bằng cười nhạo, lười biếng nhả một làn khói: "Không biết."

"Đệt mẹ mày!" Năm lần bảy lượt bị phớt lờ, sự sợ hãi trong lòng Lệ Sư nhanh chóng bị tức giận thay thế, hắn ta chỉ tay vào Ngao Thụy Bằng: "Biết điều một chút, gọi một tiếng anh Sư, tao..."

Ngao Thụy Bằng dùng một chân đá hắn ta ngã xuống đất, sau đó dùng một tay xách hắn ta dậy, ấn lên trên bức tường xi măng: "Đệt ai?"

Toàn thân hắn toát ra hơi thở lạnh lẽo, không còn chút dáng vẻ lười biếng ban nãy. Hắn rũ mắt, đấm một phát vào bụng hắn ta: "Lại đây, lặp lại cho bố mày nghe mày muốn đệt ai?"

Lệ Sư đau đớn hét lên, chân tay vung loạn xạ muốn phản kháng. Ngao Thụy Bằng giữ giữ giữ chặt hai tay hắn ta, tàn nhẫn nhẫn đạp cong đầu gối hắn ta.

Đầu gối Lệ Sư mềm nhũn, "bịch" một tiếng quỳ xuống, trán đập thẳng vào tường, đau đến mức mắt trợn trắng.

Ngao Thụy Bằng túm chặt tóc của Lệ Sư, ép hắn ta ngẩng đầu lên. Sức lực lớn đến nỗi khiến mặt mũi Lệ Sư thay đổi: "Nói, đệt ai?"

Lệ Sư ngửa đầu đối diện với hai mắt Ngao Thụy Bằng, trong đôi mắt đó tràn ngập sự lạnh lẽo âm u, giống như băng tuyết ngàn năm không đổi. Chỉ cần liếc mắt một cái, khiến cho Lệ Sư toát mồ hôi lạnh khắp người.

"Chúng mày, chúng mày đều là người chết à?" Cả người Lệ Sư run rẩy, cuối cùng hét lên một tiếng.

Động tác của Ngao Thụy Bằng quá nhanh, đám người mà Lệ Sư mang tới căn bản không kịp phản ứng, lúc này còn ngơ ngác đứng nhìn. Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lệ Sư, bọn chúng như vừa tỉnh lại từ trong mộng, nhớ ra mình phải hỗ trợ.

Nhung mà, sự tàn bạo và hung ác vừa nãy mà Ngao Thụy Bằng thể hiện đã trấn áp chúng. Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không ai dám làm kẻ đầu tiên xông lên. Cuối cùng đành cắn răng, trực tiếp cùng nhau xông lên.

Giống như ném một cái bao tải rách, Ngao Thụy Bằng ném Lệ Sư xuống đất, một chân đạp lên trên mặt hắn ta: "Đúng lúc, cùng nhau lên tiết kiệm ông đây tiết kiệm được không ít sức."

Chớp mắt, cả đám lao vào đánh nhau.

Một thiếu niên bên đám người Lệ Sư rất tinh ý, nhìn thoáng qua lập tức biết Lý Hoành Nghị là quả hồng mềm, xoay người bỏ bao Ngao Thụy Bằng cùng đồng bọn, trực tiếp xông tới Lý Hoành Nghị.

Lý Hoành Nghị không có kinh nghiệm đánh nhau, phản ứng không kịp, đầu và mặt bị đánh mấy cái.

Lúc không chạm đến ranh giới cuối cùng, tính tình Lý Hoành Nghị rất tốt.

Cậu lớn lên cô nhi viện, từ nhỏ đã gặp rất nhiều chuyện bất công, căn bản chẳng thể nào tính toán từng chuyện. Ai mắng cậu một câu, khiêu khích cậu vài lần, Lý Hoành Nghị chưa bao giờ để ý.

Nhưng Lý Hoành Nghị có một cái vảy ngược, chạm vào là chết.

Đó chính là đầu cậu.

Từ nhỏ cậu cậu đã nhiều lần nghe viện trưởng dạy bảo, khắc sâu vào xương tủy câu nói đọc sách nhiều sẽ thay đổi vận mệnh. Lại nghe nói ở cô nhi viện có đứa trẻ

nào đó vì bị đầu đánh vỡ đâu nên sau này trở nên ngu ngốc, từ đó về sau cậu luôn bảo vệ đầu mình nghiêm ngặt.

Mười tám năm qua, dựa vào cái đầu thông minh này, lần nào cậu cũng đứng đầu trong các kỳ thi, sắp công thành danh toại, trúng tuyển vào trường đại học lý tưởng của mình, cậu bất ngờ xuyên không.

Xuyên không không quan trọng, Lý Hoành Nghị là người lý trí, sợ hãi một lát sẽ bình tĩnh.

Dù sao sống ở đâu cũng là sống, cậu không sợ.

Nhưng hiện tại, lại có người đánh vào đầu cậu, còn đánh mấy cái!

Lý Hoành Nghị nhìn chằm chằm nam sinh kia, đi phía trước một bước.

Rõ ràng trên mặt cậu không có cảm xúc gì, vậy mà nam sinh kia lại lại cảm nhận được sát khí, nhất thời bị dọa.

Ngao Thụy Bằng liếc nhìn tình huống bên phía Lý Hoành Nghị, nhíu mày.

Mặc dù hắn không thích Lý Hoành Nghị, nhưng việc hôm nay rõ ràng là Lý Hoành Nghị bị hắn liên lụy, hắn không thể nào bỏ đi xem như không thấy được.

Quật ngã kẻ cuối cùng xuống đất, Ngao Thụy Bằng xoay người đi tới.

Sau đó hắn lập tức nhìn thấy, Lý Hoành Nghị ngày thường bắt nạt kẻ yếu, đối diện với kẻ mạnh mạnh hơn chưa bao giờ dám nặng lời, hiện tại đang cầm cây lau nhà, cực kỳ chính xác, không một chút do dự, dùng cây lau nhà ấn lên mặt nam sinh kia.

Cây lau nhà kia vừa mới lau WC xong, trên mặt bông lau còn dính thứ gì đó vàng vàng đen đen, mùi acid có thể so với vũ khí hạt nhân. Nam sinh sửng sốt một chút,

hai tay không ngừng moi miệng, cúi người điên cuồng nôn khan, vẻ mặt gần như sụp đổ.

Ngao Thụy Bằng: "..."

Lý Hoành Nghị lạnh lùng nhìn nam sinh kia, giống một con dã thú nhỏ cuối cùng cũng xé rách da dê, cầm cây lau nhà liên tục đánh vào mặt nam sinh kia: "Cậu dám đánh đầu tôi? Cậu mà cũng dám đánh đầu tôi?!"

Nước mắt và nước mũi của nam sinh kia trộn lẫn với nhau, ướt đẫm mặt. Dường như muốn nôn hết tim gan phổi ra, tinh thần không rõ ràng.

Ngao Thụy Bằng đi tới chỗ Lý Hoành Nghị, Lý Hoành Nghị cầm cây lau nhà, cảnh giác quay đầu lại.

"Khụ," Ngao Thụy Bằng đặt tay lên môi, hắng giọng, nhìn dáng vẻ phòng bị của Lý Hoành Nghị, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn chỉ chỉ cây lau nhà trên tay Lý Hoành Nghị, nói: "Cho tôi mượn cái này một chút."

Lý Hoành Nghị do dự, đưa cây lau nhà cho hắn.

Ngao Thụy Bằng cầm cây lau nhà, ánh mắt nhìn lướt qua đám người nằm trên mặt đất, trong đám người đang đau đớn kêu rên, hắn xách người khỏe nhất là Lệ Sư lên.

Ánh mắt Lệ Sư hoảng sợ, Ngao Thụy Bằng dẫm một chân lên bụng hắn ta, học động tác của Cảnh, đem cây lau nhà ấn lên mặt hắn ta: "Vừa hỏi mày đấy, câm à?"

Mùi tanh hôi xông vào mũi, Lệ Sư bị hun đến mức sắp nôn mửa, liều mạng giãy giụa. Động tác dữ dội, vài sợi vải vụn rơi vào trong miệng. Lệ Sư rất buồn nôn, há miệng, đang nôn khan, lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Ngao Thụy Bằng ở bên tai: "Nếu mày dám nhổ ra, tao sẽ cho mày ăn tiếp"

Lệ Sư run rẩy, cuối cùng không chịu chịu được công kích vật lý và hóa học, sụp đổ nóit: "Em, em sai rồi, anh Bằng, tha cho em..."

"Mày không hiểu lời tao nói đúng không?" Ngao Thụy Bằng dẫm lên ngực hắn ta, ấn cây lau nhà về phía trước, gằn từng chữ: "Tao hỏi mày, mày muốn muốn đệt ai?"

"Đệt, đệt em..." Toàn thân Lệ Sư run rẩy như cầy sấy, giọng nói nức nở: "Đệt em, đệt em"

"Hừ" Ngao Thụy Bằng lạnh lùng nhếch môi: "Quá xấu, không được."

Hắn dùng mũi chân dí vào mặt Lệ Sư, rũ mắt hờ hững nói: "Tao rất ghét người khác nói ba chữ kia với tao."

Lệ Sư liều mạng gật đầu, run run đáp lại: "Em, em sẽ không..."

"Đồ chết nhát" Ngao Thụy Bằng ném cây lau nhà, đi phía trước hai bước, dừng lại, quay đầu lại với Lý Hoành Nghị: "Đi thôi."

- ----------------

Tác giả có lời muốn nói.

Bây giờ ---

Ngao Thụy Bằng: Nhóc con biến thái có gì đó không đúng lắm.

Sau đó ---

Ngao Thụy Bằng: Thấy không, người vừa đáng yêu, vừa lại hại vừa thông minh đó chính là vợ tôi!

- -----------------

Lời editor: Sau này còn rất nhiều tình huống vả mặt:<<

3.

Lý Hoành Nghị theo Ngao Thụy Bằng ra khỏi WC, bỗng nhiên cảm thấy trong lỗ mũi hơi ngứa, cậu đưa tay sờ, thấy trên tay dính máu mũi.

Từ lúc bắt đầu, nam sinh kia đã xuống tay rất nặng.

Lý Hoành Nghị bỗng nhiên xoay người lại, rất muốn dùng cây lau nhà đánh cậu ta thêm mấy cái nữa.

Ngao Thụy Bằng đi phía trước, cẩn thận xem xét sự khác thường Lý Hoành Nghị ngày hôm nay, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện người bên cạnh không thấy đâu. Quay đầu lại thấy Lý Hoành Nghị ở phía sau vẫn không nhúc nhích, tay phải bụm mặt.

Hắn do dự một chút, cuối cùng tiến lại gần, hỏi: "Cậu bị thương à?"

"Không, không sao." Lý Hoành Nghị buông tay: "Chảy máu mũi ấy mà, tôi về rửa là ổn."

Lý Hoành Nghị chảy không ít máu, cậu lại dùng tay lau, một nửa mặt dính đầy máu đỏ. Trong nháy mắt đánh sâu vào thị giác, có thể nói là rất đáng sợ.

Đầu Ngao Thụy Bằng ong ong một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

"Cậu làm sao vậy?" Lý Hoành Nghị định tiến lên, thấy trạng thái Ngao Thụy Bằng không ổn lắm, theo bản năng giơ tay lên: "Trên mặt tôi nhiều máu lắm à?"

"Đừng nhúc nhích!" Trên trán Ngao Thụy Bằng đổ một lớp mồ hôi lạnh, dạ dày âm ỷ buồn nôn, hắn nhắm mắt lại, nắm lấy cổ tay Lý Hoành Nghị, ngăn cản động tác của cậu.

"Vừa nãy cậu bị thương hả?" Lý Hoành Nghị không bắt được điểm mấu chốt, cho rằng Ngao Thụy Bằng không ổn là vì lúc nãy bị đánh. Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua WC, có chút lo lắng.

Sau khi đánh nam sinh kia, cậu đã bị ép trở thành đồng minh với Ngao Thụy Bằng. Nhìn Ngao Thụy Bằng như vậy, có lẽ bị thương không nhẹ, mà sức chiến đấu của cậu không tốt.

Nếu bây giờ đám người kia chạy tới đây, hai người bọn họ chắc chắn không có sức phản kháng, chỉ có thể bị đè xuống đất mà ăn đánh thôi.

Thời gian cấp bách, Lý Hoành Nghị vẫn bình tĩnh như cũ, cậu mím môi, bỗng nhiên hung dữ véo cánh tay Ngao Thụy Bằng, lý trí nói: "Cố chịu đựng, có chết cậu cũng phải ra khỏi phạm vi WC."

Cậu véo không chút lưu tình, miễn cưỡng kéo Ngao Thụy Bằng ra khỏi cơn choáng váng.

Ngao Thụy Bằng: "..."

Ngao Thụy Bằng kêu lên, theo bản năng nhìn chỗ bị đau: "Mẹ nó, cậu..."

Trên tay Lý Hoành Nghị dính máu, trực tiếp tiếp xúc với da Ngao Thụy Bằng, chắc chắn máu sẽ dính lên da hắn. Ngao Thụy Bằng vừa rũ mắt đã thu hết chỗ máu nhầy nhụa kia.

Ngao Thụy Bằng lảo đảo, ngã lên người Lý Hoành Nghị.

Sao lại thế này? Lý Hoành Nghị ngơ ngác.

Lý Hoành Nghị cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc nãy, sau đó nhìn tay mình, lại nhìn cánh tay dính máu Ngao Thụy Bằng, sau đó nhìn người đang đè lên mình...

Cứ lặp lại như vậy mấy lần, cuối cùng cậu cũng đưa ra một kết luận: Đại ca trường trung học thực nghiệm, người ta gọi Ngao Thụy Bằng là anh Bằng!

Cậu ấy... Sợ máu*.

*Chứng sợ máu có tên khoa học là homophobia, là một chứng sợ khá phổ biến ở nhiều người. Một số người sợ máu tới mức độ cùng cực có thể ngất xỉu hay trở nên quá kích động khi thấy máu.

Chẳng trách trong truyện tiểu thuyết viết Ngao Thụy Bằng Bằng đánh nhau chưa bao giờ đánh vào mặt, cũng không đánh cho người ta chảy máu vỡ đầu.

Tác giả của cuốn tiểu thuyết này đã làm không ít fan phải gào thét, khóc lóc muốn sinh con cho Ngao Thụy Bằng. Thậm chí còn phong cho hắn danh hiệu "đại ca thân sĩ*". Hóa ra không phải vì hắn ra tay tàn nhẫn, đánh người khác bị nội thương! Cũng không phải vì hắn phong độ, xuống tay nể vài phần mặt mũi!

*Thân sĩ hay còn gọi là Gentry "những người sinh ra tốt đẹp, hiền lành và tốt bụng" thuộc tầng lớp xã hội cao, đặc biệt là trong quá khứ.

Mà là bởi vì hắn sợ máu!

Lý Hoành Nghị cúi đầu, vừa nãy ở trong WC lấy một địch tám, giống như hạt nhân hình người nhẹ nhàng hạ gục một đám người, lúc này đang nhíu mày dựa vào ngực cậu, vô hại giống như một cái gối ôm.

Lý Hoành Nghị im lặng trong chốc lát mới có thể tiếp thu sự thật này.

Cậu đẩy đẩy Ngao Thụy Bằng: "Cậu có thể đứng dậy được không?"

Ngao Thụy Bằng không phản ứng.

Lý Hoành Nghị lại đẩy đẩy hắn, bình tĩnh nói: "Nếu cậu không dậy, đám người phía sau sẽ đuổi tới đây đó."

Ngao Thụy Bằng cau mày, không phản ứng như cũ.

Lúc này, Lý Hoành Nghị muốn lại véo hắn một cái, Ngao Thụy Bằng bỗng nhiên khó khăn đè tay cậu lại.

Lý Hoành Nghị thấy hắn có ý thức, thử hỏi: "Tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé?"

Ngao Thụy Bằng chậm chạp nhắm mắt lại, khẽ nghiến răng: "Lau sạch mặt cậu đi."

Lý Hoành Nghị thành thật nói: "Tôi không nhìn thấy."

Ngao Thụy Bằng thở hắt, miễn cưỡng cởi áo khoác đồng phục ra, ném lên đầu Lý Hoành Nghị.

Một phút sau, áo khoác đồng phục che hết mặt, chỉ lộ ra đôi mắt của Lý Hoành Nghị, cậu đưa tay phải ra dìu bạn học đại ca mặt lạnh đang tê liệt, lảo đảo đi phía trước.

Ba phút sau, hai người tắm dưới cái nắng gắt cuối thu, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, giống như hai con cá mặn đang chờ mặt trời phơi khô.

Đầu Ngao Thụy Bằng vẫn còn choáng váng bước đi khó khăn, chỉ có thể đem phần lớn sức lực dựa vào người Lý Hoành Nghị. Hắn nhắm mắt lại, cười nhạo: "Đỡ đến nghiện rồi nên không nỡ buông à?"

Lý Hoành Nghị quay đầu nhìn hắn.

Ngao Thụy Bằng không cần mở mắt cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu, lười biếng nói: "Sao nào? Anh đây đẹp trai vậy à?"

"Ừ, rất đẹp trai" Lý Hoành Nghị nghiêm túc trả lời, dừng lại, nói: "Tôi muốn hỏi cậu một câu, phòng y tế ở đâu?"

Ngao Thụy Bằng: "..."

Ngao Thụy Bằng nhắm hai mắt, cắn răng: "Cậu học ở thực nghiệm tỉnh một năm, cứ cách một thời gian mà phải đến phòng y tế vì đánh nhau, thời gian cậu ở đó còn nhiều hơn ở lớp, vậy mà hiện tại cậu lại hỏi tôi phòng y tế ở đâu?"

Lý Hoành Nghị: "..."

Vẻ mặt Lý Hoành Nghị không sợ gì cả: "Cậu có nói hay không, không nói thì tôi sẽ ném cậu ở đây."

Ngao Thụy Bằng: "..."

Đệt -, nhóc con biến thái hôm nay sao không bình thường như mọi ngày thế.

Sau mười phút vất vả, cuối cùng hai người cũng tìm được phòng y tế.

Tình huống Ngao Thụy Bằng sợ máu rất nghiêm trọng, cũng may không cần truyền đường glucose. Bác sĩ của trường dọn giường cho hắn, để hắn nằm xuống nghỉ ngơi 5 phút, sau dặn dò Lý Hoành Nghị rót một ly nước nóng rồi để nguội, năm phút sau đưa cho Ngao Thụy Bằng uống.

Thu xếp ổn thỏa xong cho Ngao Thụy Bằng, Lý Hoành Nghị bỏ áo khoác đồng phục trên đầu xuống, xin bác sĩ ít nước để rửa tay rửa mặt.

Bác sĩ đứng bên cạnh nhìn cậu, thấy cậu mãi không rửa đúng chỗ, đem ghế đặt xuống trước chiếc gương nửa người, bưng chậu nước đặt lên trên ghế, nói với Lý Hoành Nghị: "Đối với gương tẩy đi."

Hai tay Lý Hoành Nghị dừng lại, rũ mắt đi tới trước gương nửa người.

"Mấy đứa em đó, mỗi ngày không học tập cho giỏi, lúc nào cũng kiếm chuyện, về sau sẽ có lúc các em thấy hối hận." Bác sĩ đứng một bên vừa chỉnh hướng ghế vừa càm ràm: "Chờ các em đến tuổi của tôi sẽ hiểu thôi, tôi thật sự rất hâm mộ các em..."

Chỉ vào vết xước nhỏ trên má Lý Hoành Nghị nói: "Lần này em gặp may mắn đấy, thương nhẹ, bằng không một khuôn mặt đẹp như vậy mà để lại sẹo, xem có hối hận hay không."

Bác sĩ nói, không nhịn được lại liếc nhìn khuôn mặt trong gương.

Thiếu niên trong gương có nước da trắng trẻo, ngũ quan đẹp đẽ. Lông mi dài và đậm, giống như hai cây quạt nhỏ. Bởi vì rũ mắt nên hình dáng đôi mắt hoàn toàn được phác họa ra bởi lông mi, đuôi mắt hơi nhếch lên, giống như có đường kẻ mắt. Lúc không cười thì lành lúc xinh đẹp, lúc mím môi ngượng ngùng thì lại mang khí chất thiếu niên tuấn tú.

Ngay cả mái tóc rối tung màu vàng, cũng không thể che đi khuôn mặt nổi bật này.

Cơ thể Lý Hoành Nghị cứng đờ, lông mi run rẩy chậm rãi ngước lên, mất mấy giây sốc lại tinh thần, cậu mới nhìn vào chiếc gương đầy bụi.

Vừa nhìn cậu lập tức giật mình, ngay cả lúc bác sĩ lau ít cồn lên mặt cậu cậu cũng không biết.

Gương mặt này... Cậu không tự chủ được mà đưa tay vuốt ve một chút. Khuôn mặt này giống hệt với mặt của cậu, ngay cả nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở dái tai cũng không khác chút nào.

"Sợ rồi sao." Bác sĩ lắc đầu, nghĩ thầm, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.

"Lần sau đừng đánh nhau nữa nhé."

Tên giống nhau, thậm chí cả khuôn mặt cũng giống, rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Lý Hoành Nghị tiêu hóa một lát, đè xuống sự kinh ngạc và nghi ngờ trong lòng, nghiêm túc nói cảm ơn với bác sĩ: "Em đã biết, cảm ơn thầy."

Lúc này Ngao Thụy Bằng đã tỉnh táo hơn, nghe thấy Lý Hoành Nghị trả lời, kinh ngạc mở mắt.

Nhóc con biến thái này biết lễ phép từ khi nào thế?

Cậu không giống thường ngày đen mặt nói một câu: Liên quan gì đến thầy chứ?

Ngao Thụy Bằng uống một ngụm nước, rũ mắt che giấu sự nghi ngờ.

"Tôi lau tay giúp cậu nhé." Thật ra Lý Hoành Nghị cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Ngao Thụy Bằng. Nhưng thứ nhất vết máu trên tay hắn lo do cậu quệt vào, thứ hai đưa Phật đến Tây Thiên, 99 bước phía trước đã đi rồi, chẳng lẽ lại bỏ bước cuối cùng.

Ngao Thụy Bằng nghe vậy vươn tay ra.

Lực của Lý Hoành Nghị không mạnh cũng không nhẹ, rất vừa phải, Ngao Thụy Bằng thoải mái mà nheo mắt lại, bỗng nhiên bật cười.

Lý Hoành Nghị ngước mắt nhìn hắn, giống như hỏi hắn cười cái gì.

"Được đó anh bạn nhỏ, kế sách chuẩn đấy."

Vẻ mặt Lý Hoành Nghị ngơ ngác khó hiểu.

"Lúc cậu quệt máu lên tay tôi, có phải đã nghĩ đến cảnh này đúng không?" Ngao Thụy Bằng cong môi: "Phỏng vấn một chút nhé, theo đuổi người mình thích một năm, cuối cùng cũng được sờ vào tay người ta, cậu cảm thấy thế nào?"

Lý Hoành Nghị: "..."

Lý Hoành Nghị lạnh mặt nhét tay hắn vào trong chăn, đứng lên cách xa hắn, không trả lời.

"Tôi về trước đây."

Cậu ngước mặt nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, đã hơn ba giờ chiều. Cậu còn muốn đi ra ngoài cắt và nhuộm lại tóc, không biết mất bao lâu, ngộ ngỡ không kịp giờ tới lớp tự học buổi tối là hỏng bét.

Lúc nãy cậu mới hứa với thầy Lưu xong, hơn nữa còn là mong muốn của Lý Hoành Nghị.

Bống nhiên xuyên vào một quyển tiểu thuyết, cho dù cậu biểu hiện rất bình tĩnh và kiềm chế, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác không chân thực.

Hiện tại Lý Hoành Nghị vội vàng muốn làm một ít bài tập để bình tĩnh hơn.

Trừ toán học, không có gì có thể cho cậu cảm giác an toàn.

Ngao Thụy Bằng nhíu mày: "Về trước?"

Lý Hoành Nghị ừ một tiếng: "Tôi không không thể đến trễ tiết tự học buổi tối được."

Ngao Thụy Bằng bị cậu chọc cho cười, ngày nào đi học cậu cũng ngủ, thi thì nộp giấy trắng, bây giờ lại bảo hắn là muốn đến tiết tự học buổi tối?

Đùa hắn chắc.

"Đợi chút." Ngao Thụy Bằng để ly giấy xuống, tiện tay cầm một cái băng dán cá nhân trên bàn, ngoắc tay ra hiệu Lý Hoành Nghị lại đây.

Lý Hoành Nghị do dự một chút, sau đó vẫn đi tới mép giường: "Còn chuyện gì nữa sao?"

"Chuyện ngày hôm nay" Ngao Thụy Bằng túm lấy cổ áo Lý Hoành Nghị, khiến cho cậu phải cúi thấp xuống, thong thả ung dung dán vào bên ngoài miệng Lý Hoành Nghị rồi vỗ nhẹ hai cái: "Nát ở trong lòng, hiểu chứ?"

Lúc Hắn lạnh mặt, đôi mắt hẹp dài tràn ngập bóng tối, cả người đều bao phủ một lớp hơi thở nguy hiểm tới cực hạn, giống như mãnh thú lớn đi săn trong rừng rậm.

m u, tàn khốc.

Lý Hoành Nghị lại không sợ hắn.

Hắn có bản lĩnh đánh cậu, cậu sẽ biểu diễn lấy máu cho hắn xem.

"Cậu nói chuyện cho hẳn hoi, sao cứ muốn động tay động chân thế?" Lý Hoành Nghị xé miếng băng cá nhân ngoài miệng ta, "Tôi có nói là không đồng ý đâu."

Ngao Thụy Bằng nhẹ nhàng gõ lên mặt giường, hiện tại hắn cảm cảm thấy nhóc nhóc con biến thái này hoàn toàn biến thành người khác.

Trước đây, chỉ cần hắn nhíu mày Lý Hoành Nghị sẽ trốn rất xa, chứ đừng nói đến việc đúng đối diện hắn. Hơn nữa... Dựa vào thái độ muốn sống muốn chết của cậu, nếu có cơ hội tiếp xúc với hắn sao lại có phản ứng như thế này chứ.

"Hả?" Ngao Thụy Bằng bỗng nhiên thấy hứng thú, hắn ngồi dậy, nhìn Lý Hoành Nghị, cười như không cười nói: "Dựa vào đâu tôi phải tin cậu chứ?"

Lý Hoành Nghị cảm thấy hắn đây là đang nghi ngờ nhân phẩm của cậu, lạnh lùng nói: "Tôi rất kín miệng."

Ngao Thụy Bằng dựa vào đầu giường, đánh giá Lý Hoành Nghị.

Nhóc con biến thái này lông mi dài và đậm, đôi mắt cong dài được phác họa rõ ràng. Khi không cười trông rất lạnh lùng, nhưng lúc này cậu bất mãn mà nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy kia ẩn chứa biển nước mênh mông, không biết tại sao lại toát ra vẻ yên tĩnh, thậm chí còn có chút mềm mại, khiến người ta đặc biệt muốn bắt nạt.

Đến nỗi cái miệng cậu ra sức giới thiệu...

Ánh mắt Ngao Thụy Bằng nhìn quanh đôi môi đỏ hồng mềm mại, bỗng nhiên cười, hứng thú nói: "Kín như thế nào?"

=====================

Tác giả có điều muốn nói:

Ngao Thụy Bằng: Theo lý mà nói, tôi, một đại ca học đường không đối thủ, lại sợ máu?!

Liên Đại Sóc: Ừ, cho nên cậu còn một nhũ danh là Kiều Kiều.

Ngao Thụy Bằng:...

4.

Lý Hoành Nghị không hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, lại bị nghi ngờ thêm một lần nữa, cậu cũng bực mình, lạnh mặt không nói lời nào.

Ngao Thụy Bằng lười nhác dùng chân đá nhẹ vào người cậu, nói: "Đang hỏi cậu đấy, nói chuyện đi."

Lý Hoành Nghị thầm nghĩ, "Có nói thì cậu cũng không tin."

Thời gian có hạn, cậu không muốn tiếp tục dây dưa với Ngao Thụy Bằng làm lãng phí chúng thêm nữa, phiền não nói: "Vậy cậu nói xem, phải làm như thế nào thì cậu mới chịu tin?"

Ngao Thụy Bằng thấy cậu mất kiên nhẫn, dáng vẻ này thực sự mang đến cho hắn cảm giác mới lạ trong lòng.

Hắn tìm bác sĩ của trường một xấp giấy viết thư và một cái bút, ném cho Lý Hoành Nghị: "Viết cho tôi một tờ giấy cam đoan."

Lý Hoành Nghị: "...Không nhất thiết phải như vậy đâu..."

Ngao Thụy Bằng mỉm cười: "Không viết cũng được..."

Lý Hoành Nghị ngước mắt nhìn, chờ hắn nói tiếp.

Ngao Thụy Bằng mỉm cười nhìn cậu: "Từ nay về sau cậu đi đâu, nói chuyện với ai, nói cái gì đều phải báo với tôi. Ví dụ, ngay cả trước khi đi vệ sinh cậu cũng phải nói cho tôi xem cậu đi nặng hay nhẹ, mất bao lâu. Một khi vượt quá thời gian đã báo thì cậu phải giải thích nguyên nhân rõ ràng, để tôi còn biết liệu cậu có nhân cơ hội đó làm lộ bí mật hay không."

Hắn hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Lúc cần thiết... tôi sẽ đích thân kiểm tra xem lý do của cậu có hợp lý hay không."

Lý Hoành Nghị không dám tin nhìn hắn.

"Làm sao thế, anh bạn nhỏ?" Khóe miệng Ngao Thụy Bằng mang theo ý cười: "Lúc trước viết thư tình cho tôi hết bức này lại tới bức kia cơ mà, bây giờ chỉ viết một tờ giấy cam đoan mà cũng ngại?"

Ngao Thụy Bằng hơi chuyển tầm mắt: "Muốn tôi nắm tay cậu viết?"

Vẻ mặt Lý Hoành Nghị không có bất kì cảm xúc nào: "...Được rồi, tôi viết."

Cậu mở nắp bút, dựa theo yêu cầu của Ngao Thụy Bằng, bắt đầu đặt bút viết từng nét.

Ngao Thụy Bằng nhìn lướt qua, trên giấy tự in của trường có con dấu và đường kẻ sọc đỏ nhạt, chữ viết thiếu niên xinh đẹp, phóng khoáng, vừa nhìn là biết không dùng lực bút quá mạnh.

Ánh mắt Ngao Thụy Bằng dần tối lại.

"Viết xong rồi." Lý Hoành Nghị dừng bút, đưa giấy cam đoan cho Ngao Thụy Bằng, "Không còn việc gì nữa thì tôi đi đây."

Ngao Thụy Bằng để ý thấy Lý Hoành Nghị đặt bút không lệch một chút nào, vừa vặn tạo thành một góc vuông tiêu chuẩn với cạnh bàn.

Hắn như đang có điều suy tư liếc mắt nhìn Lý Hoành Nghị một cái, phát tay một cái, tỏ ý cậu có thể đi rồi.

Lý Hoành Nghị nhẹ nhàng thở ra một hơi, không lưu luyến gì mà lập tức ra khỏi phòng y tế.

Ngao Thụy Bằng thu lại ánh mắt đang dừng trên người cậu về, lại khẽ rũ mắt nhìn tờ giấy cam đoan trên tay.

Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, trước đây Lý Hoành Nghị chưa từng viết cho hắn một bức thư tình nào hết.

Trường học được tỉnh cho thử nghiệm mô hình mới, phần đất rộng rãi chia làm hai khu.

Một phần là khu dạy học mới xây dành cho học sinh lớp mười và lớp mười một cùng với một vài phòng ban khác để thầy cô dùng. Phần còn lại là khu tứ hợp viện* của khối mười hai, điều kiện ở đây đương nhiên là không quá tốt.

*Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.

"Tứ" chỉ số 4, "viện" là khoảng không gian như sân, vườn trong nhà. "Tứ hợp viện" chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ 4 hướng đông, tây, nam, bắc.

Lý Hoành Nghị vòng một vòng quanh hai khu nhà mới tìm được cổng trường.

Bên ngoài trường học có rất nhiều hàng quán nhỏ, các gian hàng dày đặc chen chúc nhau trên phố. Lý Hoành Nghị nhìn thoáng qua, phát hiện hai, ba tiệm cắt tóc, cậu chọn một tiệm có bảng hiệu vừa mắt.

Bây giờ đang là giờ học nên trong tiệm cũng vắng khách, thấy cậu đến, một anh trai lập tức chạy ra chào đón, hỏi cậu muốn cắt tóc hay uốn nhuộm.

Lý Hoành Nghị đưa tay lên mô tả đơn giản kiểu tóc mình muốn: "Cắt ngắn sau đó nhuộm đen hết bao nhiêu?"

Mở tiệm quanh trường học một thời gian nên vừa nghe yêu cầu của cậu, anh trai lập tức hiểu rằng cậu bị thầy giáo đuổi ra ngoài tự đi xử lý đầu tóc. Anh ta cũng không thấy kì lạ, cười nói: "Gói cắt nhuộm có ba loại, có gói 98 tệ, 198 tệ, còn có 298 tệ."

*1 tệ = 3.618,81 VNĐ

Lý Hoành Nghị nói luôn không cần nghĩ: "Gói 98 tệ đi."

Anh trai cắt tóc định khuyên cậu: "Không cần tới 298 tệ, 198 tệ tốt hơn đấy, gói 98 tệ thì thuốc nhuộm không tốt cho tóc lắm, cậu xem chất tóc của cậu rất đẹp, nếu bị thuốc làm hư tổn thì khá tiếc."

Lý Hoành Nghị trước sau như một, vẫn kiên định nói: "Vẫn muốn gói 98 tệ."

Dù sao thì cũng chỉ có mấy phân, nếu bị hư thì chờ tóc dài ra rồi lại cắt đi là được.

"Được rồi." Anh trai cắt tóc giúp cậu choàng áo choàng cắt tóc lên, nhìn cậu trong gương hỏi: "Anh bạn đẹp trai định cắt kiểu tóc nào?"

Lý Hoành Nghị không hiểu mấy cái này lắm, cậu cũng không để bụng, tùy ý nói: "Tùy anh cắt, sơ sơ qua là được, để giáo viên không cảm thấy khác người là được."

Anh trai cắt tóc nhịn không được bật cười: "Được, vậy anh cắt theo ý mình."

Bình thường thì lũ nhóc cấp ba nhuộm tóc giống bạn nhỏ này đều cực kì để ý đến kiểu tóc, mạng cũng không quan trọng bằng, anh ta vẫn là lần đầu tiên thấy một bạn nhỏ chơi hệ phó mặc cho số phận thế này.

Nhưng mà...

Anh trai cắt tóc nhìn bóng người phản chiếu trong gương một cái, thở dài.

Người ta lớn lên với khuôn mặt như vậy, không thèm để ý đến kiểu tóc cũng đúng thôi. Ngũ quan cân xứng với khuôn mặt, cho dù có cạo trọc cũng có thể dẫn đầu xu hướng mới.

Anh trai cắt tóc cực kỳ tri kỷ, suy xét đến suy nghĩ của giáo viên, cắt phân nửa phần tóc hai bên mai của Lý Hoành Nghị, để lộ ra lỗ tai, trên trán để lại một chút tóc mái, là một kiểu tóc đơn giản.

Đến khi nhuộm màu xong, sấy tóc cho Lý Hoành Nghị một lát, anh trai cắt tóc nhìn thành quả trong gương không khỏi ghen tị.

Màu đen là màu rất tối, rất ăn màu khác, giống như khi pha màu vẽ vậy, chỉ cần một chút màu đen thôi là màu pha ra đã rất tối rồi, nếu nhuộm tóc đen thì bình thường sẽ mang đến cảm giác có hơi đột ngột, không quen lắm, nhưng mà trường hợp này đặt trên người Lý Hoành Nghị mà nói thì không có tí nào không hài hòa cả.

Chỉ cần một gương mặt đẹp thì có làm như thế nào cũng vẫn thấy đẹp.

Lý Hoành Nghị không nhìn kĩ tạo hình mới của mình đến thế, liếc mắt nhìn mình trong gương một cái, thấy tóc đen, cũng ngắn, thoạt nhìn giống người bình thường hơn rồi liền vui vẻ thanh toán, đi ra khỏi tiệm.

Lúc này đã là 7 giờ tối, Lý Hoành Nghị bỏ 8 đồng mua một phần cơm, vội vàng ăn xong rồi quay lại trường, vừa kịp tiết đầu của giờ tự học buổi tối.

Tỉnh thực nghiệm trọng lý khinh văn, ban tự nhiên có đến 12 lớp. Trong đó, lớp một cùng lớp hai là lớp nâng cao, lớp ba đến lớp sáu là lớp trọng điểm, sáu lớp còn lại học chương trình cơ bản bình thường.

Bên ban xã hội thì ít hơn ban tự nhiên một lớp nâng cao, hai lớp trọng điểm, cả khối cộng vào, tổng cộng có 21 lớp.

Lớp học nhiều, thầy cô cũng nhiều, một phòng làm việc không chứa được hết. Vừa hay trường học mới xây thêm một tòa dạy học, không gian vừa đủ rộng nên tách văn phòng của giáo viên ban tự nhiên với ban xã hội ra.

Lý Hoành Nghị từ văn phòng của giáo viên ban tự nhiên tầng 3 đi ra, lúc cậu đứng ở hành lang thì chú ý tới lớp học gần văn phòng nhất là lớp nâng cao của ban tự nhiên: Lớp 11-1.

Theo thứ tự sắp xếp như vậy mà tính, lớp 11-7 của cậu hẳn là cũng ở tầng này.

Đúng như cậu nghĩ, lớp 11-7 ở ngay giữa tầng 3.

Một đường từ lớp một đi tới đều là yên tĩnh, bao gồm cả lớp bảy hay lớp tám bên cạnh.

Dù sao thì tỉnh thực nghiệm như này luôn lấy chất lượng của trường học nên ngay cả khi tùy tiện nhặt ra một thành viên của lớp cơ bản thì cũng có thể đó là mầm non của đại học trọng điểm.

Mà tới lớp 11-7 này, so với các lớp khác, phong cách biến hóa khôn lường.

Lớp này không giống với các lớp khác, đại đa số học sinh ở đây đều là dựa vào quan hệ để vào trường, gia cảnh không tồi, tâm tư cũng không để trong việc học hành.

Cho nên trong lúc các lớp khác đang nghiêm túc tự học, lớp bảy có thể so với lũ ngựa hoang đứt cương, một cánh cửa mỏng manh sao có thể che được động tĩnh náo nhiệt như hội chùa ở bên trong.

Trong phòng, Hà Chúc cầm cuốn 《 5 năm kỳ thi tuyển sinh đại học, 3 năm mô phỏng 》* dựng lên che trước mặt, quay đầu hùng hùng hổ hổ nói: "Mẹ nó, Lệ Sư đúng là một thằng âm hiểm, chuyên gia chọn lúc anh Bằng đi một mình để ra tay."

*Kiểu sách mô phỏng đề thi vào đại học.

Trịnh Khuyết vừa cầm di động chơi game vừa khinh thường nói: "Vậy thì sao, không phải vẫn bị anh Bằng trị à."

Hà Chúc: "Ông đây quan tâm kết quả à? Là quá trình! Cái quá trình này quả thực khiến người ta bực mình, mày hiểu không?" Vừa nói vừa kéo Bành Trình Trình bên cạnh, "Mày nói xem đúng không, Trình Trình?"

Bành Trình Trình sầm mặt: "Mày lại gọi một tiếng Trình Trình thử xem?"

Hà Chúc giơ tay đầu hàng: "Tao sai! Tao sai! Chúng ta nói thay anh Bằng đánh dẹp Lệ Sư đâu rồi, lão Bành, mày chú ý cái gì vậy? Tư tưởng giác ngộ không cao."

Bành Trình Trình liếc mắt nhìn cậu ta: "Nhưng so với thân hình mày thì cao hơn chút."

Hà Chúc là một tên nhóc lùn mập, Bành Trình Trình một phát chọc trúng điểm đau của cậu ta.

Hà Chúc giận giữ, nhảy dựng lên đòi đánh Bành Trình Trình, Trịnh Khuyết vừa vặn kết thúc một ván game, để điện thoại xuống ngăn cậu ta lại: "Làm gì đấy? Không phải đang nói chuyện anh Bằng trị Lệ Sư sao?"

Ngao Thụy Bằng đang nghịch tờ giấy viết thư trong tay, nghe vậy lập tức bỏ tờ giấy qua một bên, nói: "Đừng dùng từ này, cảm ơn."

Hà Chúc che miệng, cười đáng khinh: "Làm sao thế anh Bằng, đang nghĩ cái gì vậy?"

Ngao Thụy Bằng như đang có điều suy tư nhìn cậu ta một cái, "Đang nghĩ, sáng nay mày bị lão Lưu tịch thu máy chơi game..."

Nụ cười trên môi Hà Chúc dần biến mất, phẫn nộ chỉ vào Ngao Thụy Bằng: "Mày còn là con người không? Anh em đây là vì mày mà lên tiếng bất bình!"

Ngao Thụy Bằng ngả người về phía sau, dựa vào tường, cong môi cười: "Lên tiếng như thế nào, kêu lại một lần cho tao nghe chút."

Hà Chúc hoàn toàn bạo phát, đứng lên đòi đi xử Ngao Thụy Bằng.

Ngay lúc này, cửa phòng học bỗng nhiên bị đẩy ra, Hà Chúc sợ tới mức thịt mỡ cả người run lên, thực sự là không kịp xoay người, cái khó ló cái khôn, nghiêm túc nhìn Trịnh Khuyết: "Lão Trịnh, bút tao rơi rồi, mày nhặt giúp tao với."

Đợi nửa ngày cũng không thấy ai đáp lại, Hà Chúc tức giận thầm mắng một tiếng 'ngu ngốc', ngữ khí cũng cao lên: "Lão Trịnh?!"

Trịnh Khuyết không để ý đến cậu mập, thất thần nhìn chằm chằm phía trước, lẩm bẩm: "Mày nói xem, tao cũng đi cắt kiểu tóc như thế có phải cũng có thể có hiệu quả lớn như vậy?"

Người tới không phải thầy Lưu mà là Lý Hoành Nghị.

Cậu để một kiểu tóc đen gọn gàng đơn giản, hoàn toàn để lọ ra gương mặt thanh tú. Eo không cong, lưng không cúi, cao ngất như một cái cây bạch dương nhỏ, cứ thế đứng thẳng tắp trên bục.

Hà Chúc quay đầu lại, cũng kinh ngạc một chút, ăn ngay nói thật: "Không được đâu lão Trịnh, phải tự biết mình biết người, mày có đổi kiểu tóc này thì cũng không có tác dụng gì đâu."

Các bạn học khác ở lớp bảy đều là khiếp sợ không thôi, trong nháy mắt, yên tĩnh qua đi, cả lớp như ong vỡ trận, ồn ào hẳn lên.

"Vãi, đấy là Lý Hoành Nghị á? Cậu ta làm sao mà bỗng nhiên trở nên có.. có khí chất như thế?"

"Lý Hoành Nghị hóa ra đẹp trai như vậy sao?"

Lớp bảy này ai mà không hiểu Lý Hoành Nghị chứ, cả ngày cứ như lọ 502 thành tinh vậy, có cơ hội là dính lấy Ngao Thụy Bằng. Đối mặt với hắn lúc nào cũng cúi đầu khom lưng, ăn nói khép nép, còn đối với những người khác thì lúc nào cũng sa sầm mặt mày, không cẩn thận chạm vào cậu ta một chút, cậu ta có thể chọc khoáy cả nửa ngày.

Nhưng mà bây giờ, trên người cậu không còn cỗ đáng khinh với âm khí nặng nề kia nữa, thoạt nhìn vừa thoải mái lại tươi mới, quả thực là đẹp đến không thể khép chân.

" Vãi vãi vãi, xác nhận được xem như thần chính là cái kiểu tóc này, mai tao cũng đi cắt."

"Đệt, tao còn tưởng mình hoa mắt."

- -------------

Lý Hoành Nghị không để ý đến lời bàn tán của bạn học phía dưới, cậu đang buồn rầu vì không biết phải tìm chỗ ngồi của nguyên chủ như thế nào.

Vốn tưởng rằng vào lớp thấy chỗ nào trống là của mình nhưng mà cậu nghĩ đơn giản quá rồi, lớp 11-7 giờ tự học buổi tối... vị trí để trống không ít.

Lý Hoành Nghị không thể làm gì hơn là mặt không đổi sắc đứng bất động tại chỗ, định chờ người bên dưới nhắc nhở một chút.

"Không đúng..." Hà Chúc buồn bực: "Cậu ta đứng đó làm gì vậy? Khoe kiểu tóc mới à?"

Trịnh Khuyết tấm tắc: "Nói không chừng, cậu ta cố ý để anh Bằng ngắm đấy."

Lời vừa nói ra, Bành Trình Trình cũng gật gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Chỉ có Ngao Thụy Bằng nín cười, thưởng thức vẻ mặt quẫn bách đang lạnh xuống kia, lúc Lý Hoành Nghị đảo mắt qua chỗ hắn, như vô tình mà lặng lẽ nghiêng người chỉ chỉ vị trí đang trống phía trên mình.

Lý Hoành Nghị nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cảm kích, đi xuống khỏi bục giảng, một đường thẳng tắp đi qua chỗ đó, ngồi xuống.

Hà Chúc há to miệng, vẻ mặt quái dị mà hô: "Lý Hoành Nghị, cậu không về chỗ ngồi của mình mà ngồi chỗ người khác làm gì?"

Thân thể Lý Hoành Nghị cứng đờ, không dám tin mà quay đầu nhìn về phía Ngao Thụy Bằng.

Ngao Thụy Bằng cong môi, vùi đầu vào cánh tay cười như điên.

Nhóc con biến thái này thực sự quá thú vị, đùa rất vui.

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Bằng Bằng: Phát hiện ra một thứ rất là vui~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #agvagv