LHGB267

Liên hoa bảo giám chương 256 Kiếp phỉ? phó nhân?

ngươi nói là andy đã mất tích?" Đỗ Trần nhìn harry một cách cổ quái.

tiếu bối bối ngồi trong lòng Đỗ Trần, gật đầu cười quái dị nói: 'ân, ba ba, andy vừa mất tích."

harry nhận tội quỳ xuống, nhỏ giọng nói: "đúng vậy, andy lại mất tích, ta biết bây giờ andy rất trọng yếu, xin ngài trừng phạt ta đi....'

tại sao nói 'lại'? andy không phải là một tiểu lang rất đẹp, hành vi rất giống cho sao? có chỗ nào trọng yếu? Poster bị làm cho hồ đồ.

hào khí trong phòng ngủ rất cổ quái, andy bây giờ danh phó kỳ thật là thần sủng, ít nhất là thần sủng tương lai! một thần sủng như vậy chạy mất, chủ nhân hẳn là lo lắng hoặc phẫn nộ, nhưng Đỗ Trần hết lần này tới lần khác không có loại cảm giác này ngược lại cảm thấy buồn cười... còn có một tia chờ mong! Kinh nghiệm qua một lần Andy đi mất, trở về thành thần sủng chiến lực thông thần, tiềm lực vô hạn, lần này hắn có thể có kỳ ngộ gì?

về phần an toàn của andy... nếu ai thật có gan giết andy, vậy hắn sẽ thể nghiệm, hoàng kim bỉ mông cùng quý tộc tuyết lang trong lúc sinh tử tồn vong, đạt thành hợp thể hiệp nghị tạm thời kinh khủng đến mức nào.

Phillip cùng brockman dụng máu để chứng minh, andy đã mất, xui xẻo nhất định là Đỗ Trần.

Không đợi Đỗ Trần hỏi tới, harry sợ hãi nói: "là ba ngày trước, a, chủ nhân ngài hôn mê đã bốn ngày... ngày dó, ta đang ở trong viện huấn luyện cho andy một số công phu nhỏ, thì có một người bịt mặt đột nhiên từ trên trời hạ xuống, đọat đi andy, khi đó brook đại nhân ở ngoài hiệp trợ thành phòng, harry, harry liều mạng cũng không có ngăn người kia lại được a." hắn nghẹn ngào, rơi lệ: "harry có tội, harry không đúng, xin chủ nhân trừng phạt nặng harry, harry tuyệt không có gì oán hận..."hắn nhìn trộm vẻ mặt Đỗ Trần.

"tốt lắm, đừng nói nữa! nói như vậy, andy là bị người cướp đi. ân, lại một lần nữa bị cướp đi." Đỗ Trần ôm nữ nhi ngồi trên giường, hỏi: "tiểu bảo bối, lúc ấy ngươi ở nơi nào? thấy người kia không?"

tiểu bối bối cầm láy bím tóc của mình. cuống quít gật đầu: "bối bối thấy, nhưng bối bối nhìn không thấu người kia, tinh thần lực của hắn rất kém. nhưng, nhưng trên người hắn cso vật gì đó có thể khắc chế tinh thần lực của bối bối! đồ vật rất lợi hại.' tiểu nha đầu kia thân mật cầm lấy tóc Đỗ Trần: "ba ba, tiểu bối bối nhanh lớn một chút, như vậy, bối bối sẽ lợi hại hơn, có thể giúp ba ba nhìn thấu người kia."

"bảo bối sẽ rất nhanh lớn lê." Đỗ Trần thơm khuôn mặt béo mập của nữ nhi.

"a. vậy ba ba mua cho bối bối càng nhiều đồ ăn ngon. như vậy bối bối sẽ lớn nhanh hơn." tiểu nha đầu cười xấu.

tiểu nha đầu này, Đỗ Trần cười ha ha: 'người cướp đi andy lưu lại đầu mối gì không?"

tất cả mọi người lắc đầu. chỉ có harry nói; "chủ nhân, người nọ hình như có chuẩn bị mà tới, hắn trên nguời mang hải lam thảo, người hầu ti bỉ của ngài cho dù thấy hắn cũng khó nhận .'

chẳng lẽ là thần bí tổ chức kia đã phát hiện ra bí mật của andy, cho nên xuất động cao thủ cướp hắn đi? Đỗ Trần suy tử một hồi, phân phó: "brook, chuyện này giao cho ngươi, gia tăng truy tra! Poster, bây giờ tình hình trong cảng thế nào?"

Poster đứng cuối cùng, vẻ mặt bình tĩnh không có chút lo lắng hay khác thường, nói chuyện cũng rất giản lược nhanh chóng: "ngư nhân không cần phải đàm luận nữa... ta đang cùng mấy vị lĩnh chủ ở phụ cận thương nghị việc phát triển mậu dịch biển, mặt khác, hải quân đế quốc đồng ý trên nguyên tắc cho chúng ta mười hộ vệ hạm, để xây dựng hải quân new zeland.l...."

poster miêu tả lại tình hình trong lãnh địa, mọi cảnh tượng đều hiện lên trong đầu Đỗ Trần, nhưgn hắn càng lưu ý vẻ mặt poster, tên này một mình gánh trách nhiệm quân chính yếu vụ của lãnh địa new zeland, thiếu niên quản lý tốt ba mươi vạn bình dân và mấy ngànt ân quân, tựa hồ có cái tâm sự gì, mi vũ, cơ hồ lộ ra vẻ mê mang khó hiểu.

Poster lại giao cho Đỗ Trần một phần quyển tông: "ngư nhân sau khi diệt tuyệt, ta viết một phần kế hoạch kiến thiết lại, nhưng chi phí rất lớn, phải có người đứng ra nhận.....'

Đỗ Trần tiếp nhận quyển tông, nhìn qua, ánh mắt càng ngày càng sáng, chơ fkhi hắn thấy một tờ cuối cùng, cả kinh nói: "poster, ngươi nghĩ có thể thực hiện không? ta phải có một đáp án chắc chắn."

"nếu ngươi có hứng thú, ta sẽ cho thực hành một phần kế hoạhc.' ngữ khí của Poster vẫn rất bình thản, mi vũ vẫn có chút mờ mịt.

'tốt, ta làm! harry, triệu tập bình dân tại quảng trường tại thành chủ phủ, lúc giữa trưa, ta có sự tình trọng yếu muốn làm.' giao nữ nhi cho harry, Đỗ Trần đứng dậy vỗ vỗ vai poster, cười nói; "trước tiên, có hay không có hứng thú cùng ta đi tới bờ biển một chút? ta nghĩ, không có họa ngư nhân làm hại thì hải dương có dáng vẻ gì."

poster thất thần gật đầu.

mà lúc này, Andy lại một lần nữa bị bắt đi, đang nằm trong một sơn động bí ẩn tại ẩn mãng sơn. giống như tử cẩu, một đôi mắt màu vàng lợt mở lớn, đầu lưỡi thè ra, liếc mắt nhìn thực bật chất đống bên cạnh, liền lắc đầu nhắm mắt, ngủ khò khò.

'andy! ngươi tới cùng muốn thế nào? mau trả lời vấn đề của chúng ta!" mấy người bên cạnh andy, cầm đầu là huynh đệ song sinh của brockman, adam! hắn phẫn nộ nhìn andy, trong lòng tực giần vì trước khi chộp andy tới đây thì có có dáng vẻ đại gia, xem ai cũng không vừa mắt, ai nhìn hắn cũng không vừa mắt!~

andy vẫn không nói gì, ngược lại con mắt ngắm nhìn adam, vẫy cái đuôi, lại ngủ tiếp.

adam thịnh nộ không ngừng, mạnh mẽ nắm lấy cổ andy, kéo hắn lên; "có nghe hay không, ....'

'tốt lắm, Adam! ngươi muốn chết sao?' baru phát động đại trận ngày trước, đáng chế trụ cổ tay adam, thả andy xuống đất, thần thái... cư nhiên là rất cung kính! thấp giọng nói bên tai Adam: "ngươi tuyệt không thể thương tổn hắn, ít nhất là khi chưa biết rõ...càng huống chi, nếu andy thật sự là... chọc giận hắn thì hậu quả sẽ thế nào, ngươi không rõ sao.'

Adam phẫn hận dậm chân, cũng thấp giọng nói: "đáng chết, nhưng phế vật này căn bản là không xứng với chúng ta, ba ngày rồi, hắn cái gì đều không nói! chúng ta còn không thể đánh chửi bức cung.. ai, thật... rắm thối! sao lại găp một tên hỗn đản như vậy."

hắn tức giận nắm chặt tay: "không thể tưởng được tam gai vừa nghe Francis trở về liền vội tới, đúng là vì andy cực hữu có thể là.... gì?'

Adam sửng sốt, bởi vì andy trong tay hắn.. truyền ra tiếng lẩm bẩm.

đúng vậy, andy không phải bị mất, mà bị bắt cóc, bất quá, hiện tại bọn bắt cóc đang thị hầu andy ăn cơm, nhưng nhân gia andy còn không thèm để ý tới chè nhạt cơm chán cảu bọn kiếp phỉ, mơ mơ màng màng ngủ...

andy đẹp trai của chúng ta mặc dù ăn ngon, mặc dù phản ứng chậm hơn trí tuệ một hai nhịp, nhưng không có nghĩa là nó ngu! sự khác biệt là, con sói đẹp này rất thôgn minh....

mấy ngày nay, ý nghĩ của andy cũng rất sáng suốt... ngày đầu tiên, hừ hừ! các ngươi bắt ta tới đây, còn hỏi ta loạn lên, toàn động chạm vào những vấn đề vô nghĩa, vậy chuỵen rất đơng iản - các ngươi muốn từu ta biết được bí mật gì! nhưng ta là ai? ta là tuyết lang quý tộc có giấc mộng, có vị khẩu, khắc lý tư Andy! muốn ta tiết lộ bí mật? không có cửa đâu.

ách, điều kiện là không nghiêm hình tra khảo thì không có cửa, được rồi, chỉ cần tới hổ đáng, lạt tiêu thủy là ta lập tức thành thật đáp lời, hết thảy đều công đạo... bây giờ, các ngươi khong nghiêm hình tra khảo, ta sao lại chủ động xuất khẩu cung? vậy thật lãng phí nước miếng, còn không bằng ngủ một giấc.

ngày thứ hai, ý nghĩ của andy biến đối, ách, bọn họ sao không nghiêm hình tra khảo ta, ngược lại cười thân thiện cung cấp thực vật cho ta? còn nói chuyện phiếm, hỏi ta chuyện thường nhật trong nhà? quên đi, không suy nghĩ, các ngươi đánh ta, ta sẽ không nói, ta là ai? ta là... khò khò....

ngày thứ ba, đáng chết, bọn bắt cóc là quỷ sao, ta là quý tộc tuyết lang, cso vị khẩu phi thường tốt! ta phải ăn băng đường yến oa, ta phải ăn đường thố thiên cứu sí, ta phải ăn... dù sao ta khong ăn hắc diện bao do các ngươi cung cấp! được rồi, ta thừa nhận, chịu không nổi sự 'ngược đãi' của các ngươi, ta muốn khai cung, ta muốn trở lại trong lòng chủ nhân... ân, tỉnh ngủ rồi ta lại nói chuyện với các ngươi...bây giờ đói không để ý nữa....

đây là ý nghĩ ba ngày nay cùng với kinh nghiệm của hắn, bây gơờ, andy lại ngủ.

adam cùng baru vây quanh người hắn, bốn mắt nhìn nhau, tràn đầy bất đắc dĩ, baru nói: "không thể tưởng tượng được, andy hòan tòan không có lực lượng, lại có cốt khí, bị bắt ba ngày, hắn không nói một lời, một miếng cơm cũng không ăn, cứ như vậy! điểm này, thật ra đáng khâm phục.'

adam đồng ý gật gật đầu, lại nhíu mày nói: "chúng ta dựa theo mệnh lệnh của tam gia, bắt andy tới, nhưng hắn tuyệt thực kháng nghị, dù chết đói cũng không mở miệng... tam gia lập tức sẽ tới, chúng ta nói gì với tam gia đây."

đạp, đạp! cửa sơn động đột nhiên vang lên tiếng bước chân. tiếp đó là một tiếng nghi vấn, thanh âm lạnh như băng, không mang theo một tia cảm tình của nhân loại.

'adam, các ngươi còn không có tra ra chuyện của andy sao?'

một nguời đi đến, hán toàn thân mặc hắc bào của giáo sĩ, thân hình cao lớn, khuôn mặt bao phủ trong quần áo màu đên còn chưa thấy rõ, không thấy rõ dung mạo, nhưng hắn lưng thẳng tắp, tựa hồ tuyêt cao, hán không phải cúi đầu trước bất kỳ ai.

adam cùng barru lập tức theo tay đứng lên; "tam gia."

tam gai bước chậm vào động, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm andy đang ngủ; 'tình huống thế nào?'

Baru thấp giong nói: "tam gia, andy rất có cốt khí, bị bắt ba ngày, mặc dù chúgn ta không dụng hình bức cung, nhưng hán cũng tuyệt thưc kháng nghị, một lời không nói! chuyện ngài muốn biết, chúng ta còn không rõ."

thanh âm tam gia mang theo kinh hãi cùng hài lòng: "tốt lắm, hắn nếu tùy tiện bị họa sợ, ta thật ra xem thường hắn! các ngươi đi ra ngoài, ta tự mình hỏi hắn." tam gia phất phất tay, đợi thủ hạ ra khỏi, cước bộ hắn đột nhiên trở nên chần chừ, chậm rãi, từng bứoc từng bước đến gần andy, mà ánh mắt độ nhiên hạ xuốgn đầu andy...

tinh quang chớp động, trong sơn động trống rỗng đột nhiên một thanh âm chói tai, đánh úp về phía andy.

----- Bài viết này được kakesi_kenji thêm vào sau 49 phút và 55 giây -----

liên hoa bảo giám chương 257 phụ cùng tử

địa! Andy trong đầu như sét đánh, liền kinh tỉnh lại, nhứng hắn nhìn thấy hắc ý nhân, lại nahứm con mắt lại.

'quá yếu! sao có thể? không... có lẽ vậy mới hợp lý." tam gia không thể tra lắc dầu, ngồi xổm xuống, tay áo dài vươn ra một bàn tay khô gầy, chậm rãi vuốt ve đầu andy, trầm giọng nói: 'andy, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

cho ta một chến huyết quỳnh trấp thì ta nói cho ngươi, không cho... ta lại tiếp tục ngủ, dựa vào cái gì lãng phí nước miếng nói cho ngươi, phiền toái! andy nghĩ như thế, căn bản không đáp lời tam gia.

tam gia lại nghĩ, tốt, có cốt khí, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng.

"chúng ta bắt ngươi cũng không có ác ý, chỉ là muốn biết rõ một việc... là về thân thế của ngươi." tam gia nhẹ nhàng vuôt ve bộ lông andy, thanh âm rất ôn nhu, cầm lấy móng vuốt của hắn, cẩn thận nhìn, lợi trảo màu vàng như kim thiết. thanh âm tam gai run lên; "trên người ngươi có khí tức rất thần thánh, có thể nói cho ta biết, một đầu tuyết lang sao lại có loại khí tức này?"

hừ, chủ nhân nói, tinh hạch của ta bị thánh khí của hắn cải tọc qua, tự nhiên mình có khí tức thần thánh, sao lại nói với ngươi? ngươi lại không cho ta một mai kim tệ mua quả đề lý....

bất quá, hán có thể nhìn ra ta che giấu khí tức thần thánh... ân, rất lợi hại, so với dịch cốt còn mạnh hơn! bởi vì dịch cốt nhìn không ra khí tức thần thánh của ta.

tam gai hỏi vấn đề thứ ba: 'ngươi còn nhớ chuyện lúc nhỏ chứ?'

trả lời tam gia, õỗ mui andy hô xuất vài tiếng.

bắc bào trên người tam gia không gió mà động, bắt đầu phồng lên.

"không nói phải không? ta đây tự mình xem! cũng cho ngươi kiến thức, bí pháp của núi Mi Gelie." tam gai đột nhiên nắm lấy andy, áp trán mình vào trán Andy, thật lâu sau, hắn cười to: "đúng vậy! ngươi mặc dù biến yếu đi, nhưng trên thân thể ngươi, còn có uy thế đặc hữu của long tộc.

thiên hạ chỉ có ba người có khả năng cảm ứng được long uy này, ta là một trong số đó! ha ha! khí tức thần thành... long uy che dấu... vốn hẳn là rất cường đại, lại bị hòan toàn phong ấn, chính là tuyết lang xuất thần từ rừng rậm sương mù... dám chắc là ngươi! ha ha ha ha.....'

long uy cất dấu sâu trong thân thể là ngoài ý muốn - vốn có một đầu ngân long, nhưng sau khi phát hiện dị thường trong thân thể andy, tam gia lại bắt đầu cười điên dại.

tiếng cười điên cuồng của hắn chấn động sơn động, nhưng không chút lộ ra ngòai! theo tiếng cười, hắn cởi mũi, lộ ra khuôn mặt quắc thước già nua. mày kiếm ưng mục, cuối cùng, tam gia hạ andy xuống, lại ôm chặt trong lòng, mắt ưng cũng chảy xuống hai hàng lão lệ....

nam nhân không dễ có lễ, chỉ là vì thương tâm.

"hài tử, ngươi biết ta là ai không./"

andy lắc đầu choáng váng, hắn hiểu được, ngủ là tốt nhất, đỡ phải lãng phí nước miếng cùng tên điên tương đối giống người này trao đổi: "khái! ta, khắc lý tư Andy, là quý tộc tuyết alng có giấc mộng, mặc dù bị bắt, nhưgn, yều cầu của ta phù hợp với đãi ngộ cho thân phận tù binh...."

nước mắt trên hia má tam gia tiêu tán, từ ái nhìn chằm chàm andy, gật đầu cười nói: "tốt lắm, yêu cầu của ngươi là thiên kinh địa nghĩa! ngươi nên có phong độ qúy tộc như vậy! nhưng ngươi không pảhi tù binh, mà là... nhi tử của ta."

nhi tử?

cái lỗ tai andy lập tức dựng lên: "hắc! không được nói lung tung, ta là nhi tử của ngươi sao? vậy ngươi chẳng phải là cha ta sao?" thật là một lời nói nhảm, bệnh phản ứng trí độn của andy lại phát ra.

tamg ai cắn chặt răng, gắt gao nhắm lại hai mát, lại mở ra; "đúng vậy."

andy nóng nảy, cố gắng nhớ lại ba vấn đề tam gia vừa hỏi; "ngươi nên biết rõ, ta từ khi biết ăn cờm đã bắt đầu sống trong rừng sương mù, từ khi sinh ra chưa thấy qua phụ mẫu, hơn nuẵ, ta không biết tuổi chính xác, ngươi dựa vào cái gì nói phụ thân của ta?'

tam gia trầm mặc thật lâu, khi andy hỏi tới đau thương thở dài; "ngươi không nhớ rõ là có nguyên do, sao ngay cả mẫu thân cũng không nhớ được? andy, chẳng lẽ ngươi đối với phụ mẫu một chút ấn tượng đều không có?'

andy cố gắng nghĩ, cười nói: "hắc, phụ mẫu ta, ta nhớ kỹ, trong khi tại sương mù rừng rậm, cso ba mẫu bạo long nhận thân với ta, nói ta là biểu đệ của các nàng, còn nói phụ mẫu ta là... đươc rồi, là phản nghịch cự long constantine cùng thần thánh cự lang sofia! nhưng các nàng đều không nói rõ, ta không rõ lắm... uy, các ngươi sao phải bắt ta."

'không rõ lắm, không rõ lắm..." Tam gai lui về sau vài bước, tâm tình cực kỳ kích động; "ta đây nói cho ngươi tại sao phải bắt ngươi. mười ba năm trước đây, thê tử ta hòai dựng tại và mất tích tại rừn rậm sương mù! ta bị người đánh thành trọng thương, bỏ chạy trối chết.

ba tháng trươc,s ta nhận được tin tức truyền đến từ núi Mi Gelie, ba nữ nhân của lão ngũ tại rừng rậm sương mù phát hiện tuyết lang có long uy, hơn nữa xác đinh là hài tử của ta đã mất tích mười ba năm! đó là ngươi, khắc lý tư Andy.

nhưng khi đó ngươi tại đấu thần đảo, ta không thể tới đó tự mình nghiệm chứng.

cho nên ta nghe Francis tới cảng new zeland nên tới xem ngươi, còn để cho adam mang ngươi tới! kết quả..." tam gia chỉ vào andy: "khí tức thần thánh, long uy ẩn giấu, hơn nữa xuất thân cũng là rừng rậm sương mù nơi Sofia mất tích, hơn nữa ba chất nữ của ta mặc dù tham lam cũng không ngu ngốc làm chứng! thần táhnh long lang phù hợp điều kiện này... ngươi không phải hài tử của ta còn có thể là hài tử của ai?'

nói xong, tam gai tựa như thoát lực, hai vai hạ xuống, lẳng lăng nhìn andy.

một câu nói, khiến cho Andy đầu váng mắt hoa, phản ứng của hắn cnàg thêm:

"vậy, vậy ngươi nói là cái gì cái gì a, nguơi là ai a.'

nói đến bước này rồi, ngươi còn không biết cha ngươi là ai?

hài tử này... quá ngu ngốc.

tam gia cũng nóng nảy, quát: "nhớ kỹ, ca ngươi, là một trong vạn lưu ngũ tuyệt phong, đứng dầu năm đại thần thánh cự long của núi Mi Gelie, trong vạn ngàn long tộc, đệ nhất nhân sau long thần, constantine.'

danh hào liên tiếp khiến andy không nhớ kỹ, hắn rất trì độn giơ giơ chân, cười nói: "a, constantine a. ha ha, ngươi khỏe chứ."

tiếp đó hắn chợt nhớ tới chủ nhân cùng harry có nói qua....

lão thiên, đây là constantine trong truyền thuyết, năm đó tại vạn lưu sơn lo lắng long tộc đuổi giết, vì đem hết toàn lực mà đánh ra ngũ tuyệt phong phản nghịch cự long? đại, đại nhân vật a.

điều này, đại nhân vạy này sao lại thành phụ thân của ta?

andy mổng ồi. hồi lâu sau mới hỏi: "nhưng, bọn họ gọi ngươi là tam gia.'

constantine lắc lắc đầu: "bởi vì ta là tam đương gia của kinh ức sơn cốc... chính là nơi dung nạp phản nghịch, ác nhân khắp thiên hạ. nhưng kinh ức sơn cốc không thuộc thế gian! năm đó, mẫu thân ngươi sofia mất tích trong rừng sương mù. ta bị long tộc đánh thành trọng thương, chạy vào...

quên đi, đây là chuyện xưa, andy, trước tiên nói cho ta. tại sao ngươi so với miêu tả cả ba vị biểu tỷ không giống? nếu không nhật biết Francis là đầu mối, ta cơ hồ bỏ qua ngươi."

nghxi đến nguyên nhân biến hóa của thân thể mình, andy nghiến rằng, nhưng hắn còn nghi nhớ phân phó của đại nhân harry - cũng là chuyện tuyệt đối cơ mật của chủ nhân có liên quan tới brockman, ngươi không thể nói bừa! nếu không không có cơm ăn.

bản nhân chuyên của đại nhân harry , hình dáng hung dữ tựa hồ ngay trước mắt, andy vừa chớp mắt, cười nói; 'điều này, chuyện nảy rất phức tạp, ngươi cso thể đưa ta về với chủ nhân, sau đó chủ nhân chậm rãi nói. còn là ta đói nữa....'

'chủ nhân? hừ, đủ rồi." constatine đột nhiên hét lớn căt đứt lời andy; "khắc lý tư andy, ngươi là nhi tử của ta, là kế thừa nhân của nguời đứng thứ hai tại núi Mi gelie! chủ nhân? hừ, trên đời ngoại trừ thần, không ai có thể là chủ nhân của ngươi."

'nhưng, ngươi rất thích chủ nhân bay giờ a! hắn cho ta rất nhiều món ngon, còn có, ta thật là đói... " andy giải thích.

'tốt lắm" constantine nhíu mày phất tay, trong lòng có một nỗi đau - andy đối với Francis, cư nhiên so với phân phụ còn thân hơn.

không được, ta phải cho ngươi chính miệng gọi ta một tiếng phụ thân.

constatine lại hỏi andy nhiều vấn đề, nhưng quý tộc tuyết lang lại ôm một ý niệm trong đầu - không thể nhiều lời, nếu không harry đại nhân cùng chủ nhân sẽ mất hứng, bọn họ mất hứng, andy sẽ không có cơm an! mà lại nói nhiều, tưởng nhiều chuyện thì càng phiền toái! cho tới nay, andy chỉ có một câu nói; 'ta không rõ lắm, lúc ấy ta ngủ, đi hỏi chủ nhân ta! còn có, ta rất đói..."

thật lâu sau, constantine trong lòng bồn chồn, đây là chuyện gì? nhi tử đối với nhân loại, đối với thân phụ còn thân hơn sao? hán vỗ vỗ đầu andy, tức giận nói; 'được rồi, nếu đã xác nhận thân phận của ngươi, vậy, theo ta đi gặp Francis, ta muốn xem hắn, hắn dựa vào cái gì làm chủ nhân của hậu duệ constantine."

lúc anỳ.

vệ đội xa xa thị hầu, poster đi theo sau Đỗ Trần chậm rãi dạo trên bờ biển.

công sự phòng ngự trên bến cảng new zeland đã không còn tồn tại, chỉ có pháo đài hải phòng cao lớn đứng đó, nhìn ra vô tận hải dương. trên bến cảng. lượng nhỏ thuyền hàng tiến hành chuẩn bị xuất hàng, động tác của các thủy thủ có chút sanh sơ, bọn họ vui vẻ chuẩn bị xuất hàng từ hải tộ cảng new zeland, chuẩn bị cho mậu dịch sắp tới.

gió biển mơn trớn, poster nhẹ nhàng đẩy mắt kính, thanh âm chỉ Đỗ Trần nghe đuợc: "bốn ngày trước, ngươi giết chết tuyệt đại bộ phận ngư nhân, bất quá ngọai trừ mấy người chúng ta, không ai biết là ngươi làm... thánh giáo cũng không biết, bất quá bọn họ sẽ nhân cơ hội này, đại tứ tuyên dương chúgn thần tứ phúc ngươi, tứ phúc cho lãnh địa của ngươi, giúp ngươi giải quyết tai hai ngư nhân... bây giờ ngươi là là sứ giả của thần trong lòng dân chúng new zeland."

\'thánh giáo am hiểu nhất là cái này a." Đỗ Trần cười lạnh, nhìn ra biển rộng, trong lòng trầm xuống, xa xa nước biển màu xanh đựoc ánh nắng chiếu rọi, ẩn ẩn lộ ra màu đỏ nhàn nhạt.

bốn ngày ngay, huyết sắc còn chưa tan hết.

máu tươi của mừoi vạn sinh linh.

nhưng chúng nó đáng chết, không phải sao? hơn nữa... đáng chết không chỉ có chúng.

hít sâu một hơi, Đỗ Trần dừng chân: "poster, ngươi nghĩ cái gì thí nói cho ta? không quan hệ tới cảng new zeland chứ gì."

poster ngậm miệng, nhìn Đỗ Trần một chút, đột nhiên cười nói; 'là thủ khúc mà ta tấu trên pháo đài hải phòng chứ gì? đó là tuyết ny sư phụ truyền thụ cho ta... kỳ thật ta còn có một vị sư tỷ rát thần bý, nàng đàn tấu so vói ta hay hơn nhiều.'

Đỗ Trần mỉm cười lắc đầu.

poster nháy mắt, lại nói; "vậy ngưoiư muốn ta giải thích, lai lịch năng lực quân chính của ta? ta đã nói rồi...."

Đỗ Trần phe phẩy ngón tay cắt đứt hắn nói, cừoi nói: "ngươi không muốn hỏi, ta dựa vào cái gì để nháy mắt tiêu diệt mười vạn ngư nhân sao?'

Liên hoa bảo giám chuơng 258 đỗ nhĩ khắc tư thành( Duerkesi thành)

poster đột nhiên cúi đầu, trầm mặc hồi lâu,

hắn khó khăn mở miệng; "lên tiếng, chúng ta biết nhau đã lâu, nhưgn ta có nhiều điều ngươi hòan toàn không biết về , cho nên, ngươi cũng cũng có có nhiều chuyện không cho ta biết... như vậy không phải tốt sao? càn gì phải hỏi ?"

'poster, ta là huynh đệ của ngươi....'

"ta biết, có thể giao quyền quản lý toàn bộ quânh chính trong lãnh địa, sự tín nhiệm này, Poster vô cùng cảm kích.' Poster trong lòng hiểu rõ, mình trong khoảng thời gian này biểu hiện quá đột ngột, khiến Francis lưu lại một hình tượng không giống trước kia, cho nên hôm nay, Francis khôn gpahỉ đợi mình hỏi hắn, mà là đơi đợi mình cho hắn một cái giải thích.

trong lúc nhất thời, poster suýt nữa không kìm được xúc động, muốn hỏi Đỗ Trần, ngươi đến tột cùng dùng lực lượng gì hủy diệt mừoi vạn ngư nhân? có thể nói cho ta biết không? ta muốn dùng loại lực lượng này tìm hải tộc báo thù, vì binh dân vong quốc mà trọng kiến cố quốc...

nhưng Poster rõ hưon, muốn nghe giải thích của Francis, mình phải cho hắn một giải thích hài lòng!

thân phận mình quan hệ tới sanh tử của vogn quốc di dân, trên lưng mình.. càng đeo nhiều thứ, điều này, không thể nói với bất luận ai - Francis, ta cũng khôgn muốn biên tạo motọ lời nói dối xinh đẹp lừa ngươi...

mê mang, đây là cảm giác bây giờ của poster.

Đỗ Trần nhìn chằm chàm vào poster thật lâu, chờ đến khi hắn không dám cùng mình đối diện, đột nhiên cuời cuời, chỉ vào phương xa nói; "ngày sau nói tiếp, chesini tới rồi...."

đưa mắt nhìn Đỗ Trần đang đón chesini chạy tới. poster xoay người nhìn ra biển rộng, chậm rãi qùy xuống, nâng lên một nắm cát nhiễm máu của ngư nhân từ mấy ngày trước, nhẹ nhàng hôn lên.

"Francis, ngươi giúp LiYa cứu hai ngàn hải tử mất đi quốc gia, liya trả lại ngươi một lãnh địa phồn binh, điều này rất công bình, không phải sao? cần gì phải hỏi tới kỳ cùng....'

Đỗ Trần nhìn chesini đâm đầu tới, nụ cuời trên môi càng nhiều hơn.

tiểu tử hỗn đản này đã thay đổi, khuôn mặt mặc dù rất non nớt, nhưng có một sự dẻo dai va chặm cuộc sống cảm tầng lớp ti vi nghèo khó nhất xã hội. hơn nữa hình dáng hỗn trướng trước kia của hắn cũng không thấy đâu nữa, đầu lớn hơn. tâm sự trầm trọng của hắn cũng không xứng với tuổi của hắn.

nghe được tin tức Đỗ Trần tới, chesini vội vã chạy tới, hắn có nhiều vấn đề, ngừa đầu nhìn chằm chằm Đỗ Trần, lớn tiếng nói; "sư huynh, ta muốn làm một hoàng đế tốt, ngươi nói cho ta biết, ta nên làm thế nào! ta làm thế nào mới có thể là một hoàng đế tốt?'

Đỗ Trần ngồi xuống trước mặt chesini, cố ý nhìn phương tây; "quái, mặt trời hôm nay là mọc từ phía tây sao, tiểu sư đệ của ta, trước kia, ngươi không phải cho rằng mình là một hoàng đế tốt trong tương lai sao?'

chesini hừ mộtt iếng, cúi đầu: "điều này không cần ngươi quản, ngươi nói cho ta biết làm thế nào là đựoc! sư phụ nói qua, ngươi là một lĩnh chủ tốt, trên lĩnh thổ của ngươi không có một tên khất cái chết đói! đây là điều ta nhận ra, ta muốn biết ngươi làm thế nào. hay là đơn giản như vậy."

'a, thật sự quái, tiểu sư đệ của ta cư nhiên đã thay đổi tính tình." Đỗ TRần vỗ vỗ đầu hắn, nhưng chesini lại quật cường đẩy tay ra, cười nói: "ta có thể nói cho ngươi làm thế nào đê trở thành một hoàng đế tốt, nhưng ngươi trước tiên nói cho sư huynh, ngươi sao lại biết tương lai mình sẽ không phải là một hoàng đế tốt?"

"ta, ta biết, ngươi đừng nhiều lời, nói mau." chesini vội la lên, thấy Đỗ Trần mỉm cười không nói, hắn gấp quá, hô: "ta, ta trước kia không nên đánh khất cái, trước kia ta là hỗn đản.'

'gần là như thế này sao?' Đỗ TRần lắc đầu đứng dậy, vỗ vỗ đầu hắn; "muốn làm một hoàng đế tốt, bước đầu tien, ngươi trước hết phải hiểu được ngươi trước kia có bao hiễu hỗn đản! cứ nghĩ từ đó...' Đỗ Trần mỉm cười; "ta trước kia đã cho ngươi làm rất nhiều việc thiện, tờợ giúp rất nhiều người, ngươi thử nghĩ một chút, nếu ngươi là ngươi được trợ giúp, sẽ là cái dạng gì?'

chesini sửng sốt đứng tại chỗ, lầm vào trầm tư.

Đỗ Trần chắp tay đi vào trong cảng; "chờ khi ngươi nghĩ ra, đi tới quảng trường trước thành chủ phủ! lúc giữa trưa ở đó sẽ phát sinh một sự tình... cẩn thấn suy nghĩ những ghì ngươi nghe được, thấy được.'

poster cấp cho Đỗ TRần một phần kế hoạch kiến thiết lãnh địa, mà hôm nay ngư nhân đã diệt tuyệt, là lúc bọn hắn chính thức bắt đầu.

một tháng sau bài diễn văn của Đỗ Trần tại cảng new zeland khi mới trở lại, quảng trường trước thành chủ phủ lại tụ tập hơn vạn bình dân, so vói tràng diễn giảng tháng trước, dình dân tập trung khôgn cần tinh thần bí pháp của thánh giáo, cũng đã lộ ra sự cuồng nhiệt.

ngư nhân toàn bộ gị chết sạch, ha ha, chúng ta sau này rốt cuộc không cần lo lắng tới gần bờ biển sẽ bị dã thú đột kích ăn thịt, chúng ta có thể lại ra biển đánh cá, chúng ta có thể không cần đi quá ba ngọn nói, từu hải lộ chuyển hàng hóa ra ngoài, ... không có ngư nhân, một tòa núi lớn trên đầu dân new zeland cũng biến mất.....

mà hết thảy, đều là lĩnh chủ đại nhân Francis cấp cho chúng ta.

trong gần vạn bình dân, ẩn ẩn có tâm tình náo nhiệt hứng khởi! mà tinh thần bí pháp của thánh giáo cùng phiến động tới cực hạn.

'ca ngợi Francis." bắt đầu từ trong hỗn loạn, dần dần chỉnh tề cùng rống lên! vừa rồi nghe người truyền lệnh của thành chủ phru nói, lĩnh chủ đại nhân trong chiến dịch chống ngư nhân công tập thành thoát lực hôn mê, hôm nay mởi tỉnh.

lĩnh chủ đại nhân triệu tập bình dân trong cảng, trong lúc giữa truă, đối với chúng ta tuyên bố một sự tình trọng yếu, mà bây giờ, lĩnh chủ đại nhân đang từ xa xa trên cảng đi tới....

gần vạn người tự động tách ra, chủ động cấp cho Francis một đường, mắt nhìn hắn đi lên bục diễn giảng ở trung tâm.

Đỗ Trần mỉm cười phất tay, dưới quang hoa bí pháp của thánh giáo, mọi người an tĩnh lại, chỉ còn tiết hít thở thô trọng; "một vạn tám trăm người." Đỗ Trần với một vài chữ bắt đầu bài diễn giảng; "trong bản ghi chép của thành chủ phủ, vài chục năm trở lại đây, một vạn tám trăm người dân new zeland chúng ta đã táng mạng trong miệng ngư nhân, đó chỉ là con số trong bản ghi chép... ở đây, chúng ta vì đồng bào đã mất mặc niệm....'

dưới ngữ khí bi thương của Đỗ Trần, bình dân trên quảng trường buồn bã cúi đầu. rất nhiều người có thân nhân bị ngư nhân giết chết, thất thanh khóc lớn.

'nhưng là, ta hôm nay trịnh trọng tuyên bố với các ngươi.,..." mặc niệm kết thúc, Đỗ Trần cao giọng: "ngư nhân đáng chết, đã không còn tồn tại! đồng bào chết đi, đã được an nghi.'

'ca ngợi Francis đại nhân.' thánh giáo nhân thủ trong đám ngơời, tiếng hoan hô vang lên, mà Đỗ Trần mỉm cười chờ đợi tiếng hoan hô trầm xuốn, lại nói; "nhưng không chỉ có nan đề ngư nhân làm khốn nhiễu chúng ta nhiều năm qua. mọi người xin nhớ kỹ, một tháng trước tập kích cảng new zeland, khiến hơn ngàn than nhân cac ngươi mất đi, còn có đạo phỉ trên lục địa.'

theo diễn dãng, ánh mắt Đỗ Trần lộ ra hàn quang, đúng vậy. ngư nhân đáng chết, adam cùng tam gia thần bí, còn cso brockman đại biểu cho tổ chức thần bí, bọn họ đều đáng chết! bởi vì đại tai nạn tháng trước, là ba nhà bọn chúng đồng thời gây ra.

các ngươi vì cái gì đánh nhau sống chết giành lấy đồ lạp mỗ chi tinh không liên quan tới lão tử, nhưng ngươi không nên mang họa tới cảng new zeland, làm hại tử dân của lão tử chết hơn ngàn, thương tàn quá vạn.

cừu này, ta đã ghi nhớ! các ngươi, tất sẽ trả giá đắt.

hít sâu môt hơi, ĐỖ Trần lớn tiếng nói; 'hôm nay, ta không muốn nói gì cổ võ mọi người, cũng không muốn nói lời phiến động mọi người... ta chỉ hỏi các ngươi ba vấn đề.'

hăn gio cao cánh tay; "đầu tiên, ta muốn hòan tòan thanh trừ đạo phỉ hai bên bờ new zeland, nhưgn trong tay ta chỉ có ban ngàn tân quân, số này sợ không đủ, xa xa không đủ! các ngươi, có thể trong điều kiện tiên quyết được pháp luật đế quốc cho phép, cung cấp cho ta đủ số dân binh dũng sĩ không sợ chết không?'

"có." thanh âm rung trời.

'thứ hai. ta muốn tu kiến lại sông new zeland trì lý thủy tai, đây là một công tinh to lớn, tiền ta không đủ, các ngươi có thể nhận công thấp, cố gắng làm việc không?'

"có!' thanh âm vang vọng cả tòan thành thì.

"tốt lắm, chuyện thứ ba, ngư nhân hủy đi nửa thành thị của chúng ta...' Đỗ Trần chỉ hướng hai thành khu đông nam tàn phá; "ta muốn trọng kiến tòa thành thị này, hơn nữa, không chỉ là một cảng khẩu hoang phế nhiều năm, ta muốn xây nó thành tòa đô thị phồn hóa nhất nam phương lanning, nhất đại lục Beins."

con mắt bình dân sáng lên, cư dân tiểu cảng khẩu, cùng dân đế đô, đều là có thân phận khác xa nhau.

"vì trọng kiến thành thị, trong các ngươi có thẻ sẽ có nhiều người phải rời gia viên, giao ra đất đai, mặc dù ta sẽ bồi thường cho các ngươi đất tốt, nhưng ta muốn hỏi, các ngươi nguyện ý không?'

lúc này đây, thanh âm ngừng lại một lúc, lúc này mới bộc phát: "nguyện ý" 'nhà chúng ta, vốn là lĩnh chủ đại nhân cấp.' "đúng, chỉ cần có bổ thường, chúng ta nguyện ý giao đất.'

thanh âm rất hỗn độn, nhưng đại đa số ý kiến là nguyện ý.

Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm, khoách cảng này là một tờ cuối cùng trong đề nghị của poster, đụng chạm vô số chuyện, hắn thật sợ dân chúng sẽ oán thán sôi trào. nhưng, một khi thành công....

"tốt lắm, ta tuyên bố, từ hôm nay trở đi, cảng new zeland đã trở thàn lịch sử, tương lại chỉ có Duerkesi thành. (đỗ nhĩ khắc tư thành- thành của đỗ trần)."

trong tiếng hoan hô Duerkesi thành đản sinh, chesini dưới đài lẳng lặng nhìn sư huynh, cẩn thận nghĩ lại ba vấn đề, nhưn hắn dù sao mới mười hai tuổi, vấn đề phức tạp này khiến hắn khổ công suy nghĩ, nhưng vẫn không có đáp án.

hắn cứ như vậy khổ công suy nghĩ, chờ đến khi diễn giảng chấm dứt, bình dân tản đi, Đỗ Trần lặng lẽ tới sau lưng hắn, trầm giọng nói; "hiểu được ba vấn đề ta nói có ý nghĩa gì chứ?'

chesini mê mang nhìn Đỗ Trần.

"sinh mạng, tiền và hàng hóa, đất đai, đây là căn bản của bình dân, nếu một lĩnh chủ, có thể cho bình dân cam tâm vì hắn hiến xuất, vậy hắn là một lĩnh chủ tốt.'

chesini nắm chặt tay: "ta hiểu rồi, vậy làm sao để bình dân cam tâm nỗ lực?"

Đỗ Trần hờ hững: "rất đơn giản, cho họ càng nhiều....'

hắn đi vào trong thành chủ phủ.

"cho họ càng nhiều..." chesini nhớ kỹ những lời này, trong lúc này, cảng new zeland, không, ẩn mãng sơn ngòai thành Duerkesi, constantine đang chuẩn bị đi tới để Đỗ Trần cho hắn một sự giải thích, nhưng, bọn họ đi rất chậm, rất chậm, xác thực mà nói, alf đi bộ tại chỗ.

'andy. ngươi....'

kích động phụ tử nhận nhau qua đi, constantine đột nhiên phát hiện, 'nhi tử' gặp mặt thật sự có chút...

----- Bài viết này được kakesi_kenji thêm vào sau 53 phút và 10 giây -----

Liên hoa bảo giám 259 sự cẩn thận của constantine.

mặt trời chiếu lên núi lớn, andy nằm dươi smột cây đại thụ, hữu khí vô lực hừ hừ nói "ta chết đói mất, không động đậy được. ta muốn ăn cơm....'

andy bây giờ, tựa như nhờ vẻ ngoài, mặc dù hắn quả thật rất đẹp trai! nhưng dù có đẹp trai, là một con chó có vẻ ngòai vô cùng đẹp trai, không, hẳn là "vẻ ngòai" của sói.

hắn nghĩ, sao lại đột nhiên chui ra một phụ thân? mặc kệ, dù sao ngươi nói ngươi là phụ thân của ta, vậy ngươi phải... cho ta ăn. chờ ta ăn no rồi đi tìm chủ nhân.

constantine ngạc nhiên nhìn 'nhi tử', thâm nói, đây là nhi tử của vạn lưu ngũ tuyệt phong, đệ nhị nhân vật núi Mi Gelie ngày trước sao? mới vừa rồi ta còn nhận hắn cứng đầu, là hảo hán, nhưng bây giờ, hắn sao lại giống một con chó chết? hắn, quên đi, hài tử này từ nhỏ đã mất đi phụ mãu, lại làm sủng vật của một nhân loại nhược tiểu.....

hơn nữa, hài tử ngày ba ngày không ăn gì, cũng hản là đói đến chết mất rồ, bây giờ phụ tử nhận nhau, hắn cũng không cần phải cứng đầu, constantine đánh mắt với baru.

Baru lập tứuc đưa bao thức ăn trên lên cho andy: "thiếu gia, ngài ăn chút gì trước, ba ngày qua, huynh đệ chúng ta chưa xác định rõ thân phận ngài, thật sự là ngài đã chịu ủy khuất rồi."

không nghĩ andy chưa từng mở mắt, cái mũi ngửi một lúc, nói thầm: 'hắc diện bao? chẳng lẽ ngươi cho rằng thứ đó hợp với bữa ăn của một quý tộc soa?"

baru sửng sốt, lập tứuc thu hắc diện bao lại, nhìn thoáng qua constantine; "tam gia, ngài cùng thiếu gia, đích xác những ngày này thiếu gia đã chịu ủy khuất, huynh đệ chúng ta lập tức tìm chút thực vật ngon miệng bồi tội với thiếu gia.' nói xong, hắn chào constantine quay người lao đi, trong lòng còn nói thầm, chẳng lẽ.. chẳng lẽ... theiéu gia mấy ngày nay một lời không nói, một miếng không ăn, cũng không phải hắn cứng đầu, mà là... hắn không ăn được mấy thứ thức ăn khó nuốt?

lão thiên a, tam gia một đời anh hùng không cso nhi tử như vây chứ? dam chắc là ta bị ảo giác, ta sao lại nghĩ như vậy?

chỉ chốc lát, baru trở lại trong tay nâng một con gà nướng, không đợi hắn đưng vững, thanh âm hữu khí vô lực của andy lại vang lên; "lão thiên a, ngươi sẽ không cho rằng, thứ này là bữa ăn với một cao cấp quý tộc chứ?"

baru sửng sốt, quay đầu xấu hổ nhìn chủ tử, constantine nghxi nhi tử đói bụng ba gnày, liền phất tay: 'phụ tử ta gặp lại, còn không có chúc mừng, quên đi, baru, chuẩn bị một quý tộc tửu yến, cũng là chúc mừng phụ tử ta gặp lại, chờ khi ăn xong, chúng ta đi tìm Francis.'

baru ngẫm lại, nghe nói năm đó trong lúc loạn chiến, sofia phu nhân mang thai thiếu gia mất tích trong rừng rậm sương mù, nhoáng cái đã mười ba năm, phụ tử chưa bao giò gặp mặt! hôm nay gặp lại, cũng nên ăn mừng một chút. "tam gia yên tâm.'

tam gia một đời anh hùng, dám chác không cso một nhi tử chỉ thích ăn uống? hẳn là như thế?

lần này trôi qua nhiều canh giờ. baru cùng mấy huynh đệ bên người mang theo một chút thực vật tinh mỹ về tới, khoảng khắc, một thịnh yến quý tộc hiện ra trước mắt andy, constantine giơ lên chén rượu, còn không có nói chuyện, mà nhìn andy....

andy của chúng ta mở mắt, ngắm liếc trung tâm bàn ăn, thịt bò non nướng đỏ hồng, còn bốn phía là cáci loại hoa quả, bĩu môi; "trời ạ, chẳng lẽ ngươi cho rằng, thứ có thể làm bữa ăn cho quý tộc sao?'

nụ cười baru hóa đá, trợi a, chẳng lẽ tam gia một đời anh hùng, lại có motọ nhi tử thích ăn uống? sao lại như vậy?

constantine có chút nhíu mày, chén rượng dừng trên không; 'andy, ngươi tới cùng muốn ăn gì?'

andy thuận miệng nói: "trước tiên là oản băng đường yến oa kha vị, sau đó, ai, sơn câu cũng không thích hợp, tùy tiện ăn đề lý quả, thiếu thiêu chín sí, huyết quỳnh tử hoa thang,,,, ân, cái này này, tượng tự.'

mọi nguời nhìn nhau, có hai huynh đệ không nhịn được nuốt nước miếng, thầm nói, thiếu gia ăn cái gì a? ta, sao không có nghe qua?

constantine xuất thân từ núi Mi Gelie, kiến thức sâu rộng, thật ra biết andy nói gì, nhưng... andy lại mở miệng: "được rồi, ta cần trù sư chuẩn bị đặc biệt, ai, alex thiếu gia không có đây, vậy chỉ có thể tìm trù sư làm tương tự.'

tương tự? đây là tương tự sao? constine phẫn nộ bóp chén rượu trong tay nát bấy: "hừ, Francis mấy năm nay dạy ngươi cái gì? cũng nuôi ngươi thành tính tình này? khôgn ăn sao, đi, chúng ta lập tứuc đi tìm Francis." hăn thân thủ mang andy, bước đi hướng thành Duerkesi.

"hắc hăc,s ta còn không có ăn no... quên đi, tới nơi đánh thức ta dậy." andy cố gắng tiết kiêm thể lực.

constantine càng nghĩ càng giận, hắn rốt cục nhận ra, nhi tử mình nào có cốt khí, rõ ràng là một cực điểm... phế vật.

nhưng nhi tử mất tích mười ba năm dù là phế vật, cũng không thể bỏ đựoc.

đi tới ngòai thành, dừng chân, nhấc tay phân phó: "các ngươi ở chỗ này chờ, ta cùng andy đi gặp Francis được rồi."

adam nói: "tam gia, chúng ta đi với người vào, Francis kia có chút cổ quái, không lâu trước, còn đổi tên thửu chúng ta.' baru nhẹ nhàng đẩy adam, thấp giọng nói.

tam gia, ngài muốn chúng ta ở ngoài tiếip ứng ngài, đông thừoi bay thần tháh thiên phạt đại trận sao.

constantine khoát tay, kéo mũ lên, lạnh lùng nói; "theo ba chất nữ của ta nói, trong rừng sương mù, Francis triển hiện ra lực lượng cực kỳ cường đại, bên ngừoi có chín cấp cao thủ, hơn nữa hắn là đệ tử của ziege. vậy, hắn thấy Constantine ta sẽ đãi như thượng khách, nếu lập tức hạ sát thủ, lấy đầu ta về núi mi gelie lĩnh thưởng, đây là chuyện cso thể! bất quá hắn trên danh nghĩa là chủ nhân của Andy, tiền lễ hậu binh."

dừng một chút, hăn tiếp tục nói: " mặt khác, các ngươi trong lúc cướp đồ lạp mỗ chi tinh, vì thoát khỏi ngư nhân, đã gây họa thủy, làm hại chết quá vạn dân cảng new zeland... khỏan này, Francis còn chưa biết rõ, nếu một khi hắn biết là chúng ta làm, thì thù không đội trời chung, ta còn phải khòng bị.'

adam phẫn nộ nói; "vậy tam gia người rõ ràng amgn theo thiếu gia về kinh ức sơn cốc đựoc rồi, còn gặp Francis làm gì?'

"các ngươi xem hình dáng andy. không thấy Francis, hắn có thể mở miệng sao? hơn nữa nhiều chuyện Francis phối hợp điều tra. còn có...." Constantine hừ một tiéng; "mặc dù ta bây giờ là phản nghịch cự long, nhưng tuyệt không cho phép ột nhân loại nuôi nhi tử ta như sủng vật.'

adam ngạc nhiên không nói gì, baru nhìn thoáng qua sắc trời, nghiêm nghị nói; "vậy tam gia ngài lần này đi gặp francis, một khi tahnh tra ra, việc thứ hai, là để Francis cấp cho thiếu gia Andy một công đạo, vậy đại khái mất nửa ngày... bây giờ là giữa trưa, nếu đến giờ ngọ đêm nay, chúng ta không nhận đựoc tin của ngài, lậpt ứuc phải động thủ! mặt khác, căn cứ tình báo của ta, nguyên nhân ngư nhân tẩy kiếp cảng new zeland Francis chính thức không biết! tam gia yên tâm."

constantine tán thưởng nhìn baru, trong lòng hài lòng, baru trung tâm cảnh cảnh hơn nữa tâm tư kín đáo, không uổng công ta năm đó cứu hắn một mạng, còn truyền cho huynh đệ hắn hợp kích chiến trận của năm đại thần thánh cự long.

Constantine nói: "không cần quá lo lắng, ta bất quá là vì cầu vạn tòan mà thôi. hừ, khu khu máy ngàn thủ về cảng khẩu, có thể giam cầm ta sao?" hắn mang theo andy, đi vào thành duerkesi.

adam mắt nhìn tam gia, oán giận nói; 'chúng ta trực tiếp bắt Francis tới tra khảo là đuợc, tại sao tam gai còn múôn tự đi.' hắn nhìn bóng lưng tam gia, trong mắt tràn đầy sùng bái; 'long thần cùng giáo hoàng không động, Roland phong kiếm, Benz đao toái, hôm nay thì có ai là đối thủ của tam gia? hắn mất hứng, trực tiếp dẫn động sát trận phá hủy tòa thành thị này cũng không phải là không được....'

Baru lắc lăc đàu: "adam, ngươi nghĩ quá đơn giản, ngươi không thấy sao? thiếu gia đến nay không chịu kêu một tiếng phụ thân, nhưng lại kêu Francis vô cùng thân thiết! tam gia nếu làm như ngươi nói, đích thật có thể đoạt thiếu gia lại bên người, nhưng thiếu gia sẽ hận tam gia cả đời! đáng thương cho lòng phụ mẫu thiên hạ, tam gai vì ch thiếu gia cam tâm tình nguyện gọi hắn một tiếng phụ thân, mới độc thân đi gặp Francis.'

adam không biết có hiểu không cũng gật gật đầu.

baru liếc mắt nhìn hắn, than vãn; "aquên di, ngươi chờ cửa thành, chúng ta đi chuẩn bị bày trận.'

sau khi diễn thuyết, Đỗ Trần trở lại thành chủ phủ tạ khách, sau đó hưng phấn gọi dịch cốt tới, hai người trong tĩnh thất, Đõ Trần mỉm cười:

"chuyện sau khi ta tỉnh lại nhiều lắm, còn có việc chưa nói cho ngươi, bây giừo, ta phải cần ngươi chỉ đạo.'

'thiếu gia cứ nói." dịch cốt đứng nhìn, trong lòng lại vài phần hưng phấn, mặc dù bác bì nói âấy câu có thể ảnh hưởng tới hành vi cùng tính khí của thiếu gia, nhưng, dạo sư trên con đuờng đấu thần của thiếu gia là ta Brook.'

"ta lại tấn cấp rồi.' Đỗ Trần thản nhiên nói một câu, nhưng lại khiến Brook cả kin; "một năm bảy tháng...'

"tốt lắm, ariza còn nhanh hơn ta, không có gì phải kinh ngạc." Đỗ Trần khoát tay: "bây giờ nói cho ta biết chuyện sáu cấp đấu thần phải biết.'

dịch cốt trịnh trọng tật đầu, chậm rãi nói : "sáu cấp đấu thần cùng nguyên tố câu thông đạt tới một cảnh giới nhất định, sanh thành đấu hồn, từ nay về sau, thiếu gia có thể dụng đấu hồn cùng beigemende, alex hai vị thần thú tiểu chủ nhân câu thông, hơn nữa không cần thiếu gia alex tá trợ có thể vận dụng hồn khí 'thệ tuyết', mặt khác, có thể trên chiến trường dụng hồn lực...'

hanư nói rất nhiều chỗ tốt, dừng một chút, lại nói: "ngòai ra, trước kia thiếu gia là ma đấu sĩ, cùng thủy nguyên tố ngoại giới câu thông, bây giờ sinh thành đấu hồn là ma đấu hồn! sau khi đạt tới sáu cấp, ngươi tốt nhất hoàn toàn dùng thủy nguyên tố chuy luyện bản thân, thân thể ngươi cũng nhanh chóng mạnh tới một bước nhất đinh,k sẽ nhanh thành vũ đấu hồn, dã có motọ đâu hồn, giai đoạn hai sẽ sinh ra một đấu hồn nữa, đâu là đấu thần từ sáu cấp tiến nhập chín cấp.'

'mà chín cấp đỉnh phong, là song hồn hợp nhất, với ngài mà nói, là ma vũ hai phương diện toàn bộ đều cùng thủy nguyên tố vô phân lẫn nhâu, ngươi chính là thủy, thủy là ngươi.'

'chín cấp đỉnh phong a? ai, sớm thôi." Đỗ Trần gnhe được tâm trì thần vãng, lại lắc đầu.

dịch cốt cười nói: "thiếu gia, không còn sớm! ngài mặc dù giai đoạn đấu sĩ thua charlerman cùng ariza, nhưng, giai đoạn đấu thần tốc độ tấn cấp, ngài nhất định là tinh không hạ đệ nhất nhân.'

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #sefawea