LHBG384
Liên hoa bảo giám 383 kỷ tử
thật lâu sau, Đỗ Trần nhíu mày nói: "như vậy đi, ngươi trước tiên nói tin tình báo tìm hiểu được cho ta, ta tính tóan một chút.'
trong loại chuyện này Cech thực sự rất có trình trộ, hắn lập tức nói cho Đỗ Trần: "vốn liên quân cửu gia đã vượt quá vạn người, trong đó có mấy gia tộc còn giữ lại độc môn chiến trận bí pháp của tổ tiên, rất là cường đại. bất quá trải qua hồ hồ thú nháo loạn, bọn họ cũng tổn thất thảm trọng, hôm nay chỉ còn hơn tám ngàn, nhưng lại thiếu quân lương nghiêm trọng, nhưng chiến trận bí pháp coi như hoàn hảo! ngoại trừ bọn họ, còn có mấy gia tộc, động hướng trước mắt còn chưa rõ ràng, nhất là gia tộc Chaucey, bọn họ quá an tĩnh.'
Dừng motọ chút, cech lại giới thiệu giản lước; 'bây giờ gia tộc ta sau khi thôn tính gia tộc kursk, đại khai có hai ngàn quân, quân lương sung túc.'
chiến trận bí pháp? Đỗ trần gnhe thế nhướng mày, uy lực của hồng loan vũ trận cùng tiềm sơn trận của Đỗ Đức, cụ phong nhị trận hắn đã lĩnh giáo qua, biết được lợi hại, tuyệt không thể không coi trọng.
chính mình tuyệt không thể mạo hiểm, chạy đến trong quan doanh của người ta tỏ ra uy phong của phong hào đấu thần.
cẩn thận suy nghĩ một hồi, Đỗ Trần nói; "ta có thể đi đàm phán, nhưng chỉ có thể với thân phận người hiệp trợ, các ngươi phải phái một người trọng yếu họ brockman theo ta đi, như vậy, tùy tình thế chúng ta mới có thể quyết định.'
Cech cuống quít gật đầu, hắn cũng không có thẻ hiểu thâm ý những lời này của Đỗ Trần - nắm trogn tay một nhân vật quan tọng của gai tộc brockman, phòng ngừa bọn họ phản lại bán đứng mình! ngược lại nói; 'hẳn là ta đi cùng ngươi.'
Đỗ Trần lại nói; "mặt khác địa điểm đàm phán không thể là quân doanh của bọn hắn, đổi lại....là phụ cận kiện chín cấp thành khí kia.'
Cech kinh hãi: 'nhưng hiện nơi này là địa bàn gia tộc chúng ta, chẳng lẽ muốn cho liên quân cửu gia tiến vào trong địa bàn của chúng ta?'
Đỗ Trần khoát tay; "thả cho địch nhân tiến vào trong khu vực của mình không phải chuyện xấu, tuặ như người kursk vậy, chỉ cần cao thủ của bọn họ rời đi khỏi quân trận. ta... a a!" không nói hết câu.
Cech giật mình cười, chần chờ nói; 'nhưng bọn họ có thể tới sao? hơn nữa chỉ phái cao thủ, quân đội không tới sao?'
Đỗ Trần cười mị hoặc chỉ điểm Cech: 'vì ích lợi sẽ về tay minh quân, bình thường đều không có, bọn họ bây giờ có ưu thế tuyệt đối về binh lực, lại còn cùng chúng ta dây dưa, là bởi vì bọn họ lo lắng hồ hồ htú, mặt khác là nội bộ bọn chúng còn chưa có thượng lượng 'phân chia' thế nào cho ổn thỏa! cho nên, chúng ta có thể lợi dụng sự không hợp trong nooij bộ bọn họ, còn có lòng tham của bọn họ, đồng thời làm ra vẻ dưới tình huống bất đắc dĩ, làm ra tư thái yếu thế cầu toàn, cho bọn hắn buông lỏng......'
Đỗ Trần nhìn hai mắt Cech vẫn mơ hồ, bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp nói cho hắn thế nào là được.
"Cech, cửu gia tliên quân ai cũng không biết tình huống cụ thể của kiện chín cấp thành khí nọ, càng không biết tới sự tồn tại của ta, phải không? vậy ngươi nói cho bọn họ, kiện thánh khí ẩn chứa lực lượng quá cường đại, không cách nào xe dịch! gia tộc brockman chúng ta không có biện pháp hòan thành yêu cầu trong thư, các ngươi muốn thấy thánh khí, thì tự mình tiến tới.
sau đó ngưoiư xuất ra thi thể một ngàn hồ hồ thú, để cho chủ lực quân dọi của gia tộc mang theo, sau đó đừng trở về, ngay ở biên cảnh giằng co với bọn họ! đồng thời phụ cận thánh khí bố trí hội trường, mời các gia chủ tới xem ma thánh khí, cũng nói rõ, người tới đều có thể thử câu thông thánh khí.'
Cech hiểu được vổ tay kêu hay; 'ta hiểu rồi, chúng ta chủ động. điều quân đội tới, vậy liên quân sẽ không hoài nghi chúng ta đặt mai phục ở trong! mà việc câu thông thánh khí, đủ để bọn họ tranh nhau tới. sợ chậm trễ, bị người khác nhanh chân giành được. nhưng sau khi bọn họ đến sẽ phát hiện, ha ha, nơi này có một phong hào đấu thần đang chờ thu thập bọn họ! á lực tiên sinh, kế sách này thất ự alf rất hay.'
Đỗ Trần mỉm cười, trong lòng lại cười khổ, biện pháp ngu ngốc này được xưng là hay sao? Cech thật là... bất quá cũng khó trách, hắn nếu thôgn minh, năm đó sớm đã bị Bowness giết rồi.
tảng đá lớn trong lòng biến mất, cech vui vẻ nói; 'ta đi trước chuẩn bị, chuẩn bị xong thì sẽ lập tức thông tri cho ngài.'
"tốt lắm, lại nói tới gia tộc chaucey kia, trọng điểm chú ý tới bọn họ, lúc này chúng ta không thể lộ ra sơ thất.'
Cech đi rồi, Đỗ Trần mở liên hoa, ngắm liếc đồ vật bên trong, Đỗ Đinh rất thành thật ở đó, mà khối nham thạch - chế tác không lâu trước, lại tản ra khí tức chín cấp, nhìn nó, Đỗ Trần nở nụ cười.
chỉ chốc lát sau đó, Steven trở lại, ngồi xuống thảm, cúi đầu nói; 'bay một vòng trên doanh trại liên quân, không có nhân vật nào đáng để ý, nhưng trogn đó có mấy quân trận rất thú vị.'
Đỗ Trần nói; 'cech nói, đều là quân trận của đại tướng ma tộc thời kỳ vẫn thần, mặc dù người trong phạt tội chi thành sợ rằng khó mà phát huy toàn bộ uy lực của quân trận, nhưng chúng ta phải cẩn thận một chút!' nhíu mày.
"nhất mônt hất thần tướng gia tộc Brockman, ngươi nói quân trận của bọn họ sẽ cường đại tới bước nào?'
Steven nhún vai; 'ai biết được, bất quá ngươi xem brockman lúc trước chỉ có không tới một vạn hồ hồ htú, nhưng có thể cùng người kursk có một vạn tám ngàn hồ hồ thú chống trả, quân trận của bọn họ nhất định không kém.' hắn cười xấu; 'quân trận của bọn họ càng mạnh càng tốt... bởi vì sớm muộn gì đều là của ngươi.'
Đỗ Trần cũng cười.
Steven đột nhiên cười dâm sờ sờ khuôn mặt; 'a, mỗi ngày đều cso thể vuốt ve khuôn mặt của tiểu thư Heidy, cảm giác thật tuyệt vời...." Đỗ Trần vừa muốn trợn mắt, đột nhiên lại sửa lời; 'nhưng hôm nay tiểu thư heidy hình như cso tâm sự gì đó, mặc dù nàng không nói, nhưng mờ hồ lộ ra ý tứ, đệ tam đại gia tộc brockman có gì đó không thành thật.'
Đỗ Trần vuôt mũi nói; 'đệ tam đại gia tộc brockman? gần đây đắc tội với bọn họ hình như chỉ có ta?'
"đúng vậy, dám cahức là đối phó ngươi.' steven cười to ha ha; 'có thể cho steven tán gái, lại thỏa mãn dục vọng tình báo của bác bì, ta thích cuộc sống như vậy.'
Đỗ Trần trừng mắt liếc qua; 'ta chỉ biết ngưuơi lúc trước không có khả năng vô duyên vô cơ cứu heidy! nói đi, ngưoiư bố trì quân cờ này trogn đệ tam đại gia tộc brockman, là có ý gì?'
Steven thanh âm đột nhiên biến lạnh, đây là một mặt của bác bì; 'tam đại nhân của gia tộc brockman, lão thái thái tinh minh, nhưng người tinh minh hiểu được tình thế, bà ta thành thật hợp tác với ngươi! mà ngươi dùng cường thế chinh phục được đệ nhị đại yếu nhược vô năng, vây bây giờ chỉ còn đệ tam đại lãnh huyết cuồng vọng, kiêu ngạo.'
cười âm lãnh nói; 'ta đang từng bước thay đổi quan niệm của heidy, kêu nàng học một chút gì đó trên người lão thái thái, để cho nàng thông minh một chút! hừ, có đôi khi người thông minh rất dễ khống chế... về phần đệ tam đại gia tộc brockman có hành động gì đối với ngươi, một khi nó bộc phát ra, chúng ta hai đại phong hào liên thủ, dùng thủ độn sấm sét, danh chính ngôn thuận diệt trừ mấy kẻ uy vọng cao nhất, sau đó để heidy lên vị trí người kế thừa duy nhất của gia tộc brockman.'
Đỗ Trần cười âm hiểm; 'như vậy, gia tộc brockman, tam đại nhân vạt đều thành thật.... bất quá đại ca, ngươi đừng dụng ngữ khí của bác bì nói chuyện có được không? như vậy có vẻ chúng ta rất tà ác.'
steven gật đầu, cười dâm rộ lên: "đúng vậy, ta còn đang theo đuổi tiểu thư heidy - theo đuổi mộng đẹp tuổi thanh xuân! mà ngươi là làm việc thiện giải cứu gia tộc brockman.'
'hai tên hỗn đản...' Đỗ Đinh trong liên hoa mở to mắt, nói thầm; 'cùng hai tên hỗn đản này ở một chỗ, ta có thể chủi mình lắm chứ?'
hai huynh đệ đều nhìn Đỗ Đinh cười, nhưng rất nhanh sắc mặt Đỗ Trần ẩm đạm xuống.
làm như vậy có xem là việc thiện không?
giờ phút này ta dùng thủ đoạn như thế khống chế gia tọc brockman, thậm chsi trong đầu còn nghĩ tới ngày sau lợi dụng gia tộc brockman, thu phục ted cùng helen... hiểu được ý tứ sau thiện tâm, lần đầu tiên Đỗ Trần tự hỏi, làm như vậy, mình có thẹn với tâm không?
nói tới thiện tâm. ánh mắt Đỗ Trần âm lãnh, việc thiện ở vị trí thứ hai, báo thù cho dưỡngphụ mới là thứ nhất.
Bowness, ngươi chờ đó, lão tử rất nhanh sẽ nắm giữ lượng lớn tình báo cơ mật của ngươi do phản đồ ma tộc mang về nhân gian, dụng tình báo của bọn họ cùng năng lực thu thập ngươi.
thành tiên làm phật, đó là chuyện ngày sau, lão tử bây giờ là người, còn hiểu được cừu hận của loài người là cái gì!
thiên đao thệ đã lâu, nhưng thâm hận còn lâu mới mất.
Đỗ Trần hít thở sâu mấy cái, nói; 'đạic a, mặc kệ đệ tam đại gia tộc brockman muốn làm gì, ngưoiư ta đều không cần lo lắng, bất quá tuyết cơ còn chưa có phục hồi, ngươi tạm thời giúp ta chiếu cố.' Đỗ Trần giờ phút này bên người chỉ có một đóa liên hoa, lúc ác đấu sợ rằng không thể chiếu cố tuyêt cơ.
steven cười quái dị; 'tốt, ta 'giúp' ngươi chiếu cố.'
Đỗ Trần đỏ mặt, ngữ khí thật nghiêm trọng a.
cuộc sống tựa hồ có chút bình thản lại, liên tiếp hai ngày, steven bận 'đả tình mạ tiếu', Đỗ Trần khắc khổ nghiên cứu bộ sách cơ giới, đang cố gặng dụng các loại vật liệu vô cùng thưa thớt tại phạt tôi chi thành tiến hành luyện kim thật nghiệm, tranh thủ sớm ngày luyện ra tinh thổ.
ngày thứ ba, Cech vội vã tìm tới Đỗ Trần; 'á lực tiên sinh, thủ lĩnh cửu gia liên qua đã tới, hơn nữa các gia tộc trong phạt tội chi thành sau khi nghe được tin tức, ngoại trừ gia tộc Chaucey, những người káhc cũng đều tới, thương nghị cộng đồng đối kháng hồ òồ thú, cũng tham dụ tranh đoạt thánh khí.'
đều tới sao? Đỗ Trần lắc đầu cười khổ, thật sự là lòng người không đáy, hồ hồ thú còn chiếm cứ giải đất trung ương phạt tội chi thành, nhưng bọn người này lại...
cũng tốt, làm lớn chút.
----- Bài viết này được kakesi_kenji thêm vào sau 43 phút và 59 giây -----
Liên hoa bảo giám 384 sát khí chi thực lực bạo tăng
trogn lòng ra quyết định, Đỗ Trần cẩn thận hỏi; "Cech, theo lời ngươi chỉ có gia tộc chaucey không có lòng tham dị động, điều này bình thường sao? phfu hợp với phong cách làm việc của gia tộc bọn họ chứ?'
Cech thật ra không có quá nhiều lo lắng, rất vui vẻ nói; 'điều này rất bình thường, gia tộc chaucey là một gia tộc nhỏ tại bắc bộ phạt tộic hi thành - chỉ có sản lượng hai ngàn hồ hồ thú, gia tộc bọn họ trước kia một mực dựa vào gia tộc kursk cùng tia tộc chúng ta, rất thành thật, gai chủ đương đại càng là kẻ yếu ớt vô nanưg, không có dã tâm cùng chí tiến thủ.'
Đỗ Trần gật đầu; 'nói như vậy, gai tộc chaucey rất sáng suốt, biết mình cướp không được nhiều gia tộc nhưu vậy, rõ ràng là không tới....'
:hắn là như thế....'
Đỗ Trần lại hỏi; 'gia tộc bọn họ có bao nhiêu quân đội cùng cao cấp đấu thần?'
cech chép miệng rất khinh thường nói; 'thành viên trong gia tộc bọn họ cũng chỉ có một ngàn, trừ bỏ người già yếu, có thể ra chiến trường chỉ có năm trăm ngươi - đó là tính cả nữ nhân cường tráng! cao thủ....' ánh mắt càng thêm khinh thường; 'gia chủ của bọn họ mới là một thất cấp đấu thần, ênú không phải bọn họ quan hệ tốt với chúng ta cùng kursk thì đã bị hai nàh chúng ta sớm diệt hắn rồi.'
"có thể tồn tại giữa hai gia tộc lâu như vậy, bọn họ cũng không tính là vô dụng.' Đỗ Trần sờ cái mũi.
Cech cười nói; 'ngài yên tâm đi, lúc này đây quân đội đều ở bên ngoài, chỉ có cao thủ phó hội, cho dù gia tộc Chaucey có tâm tư gì, ngài còn e ngại một bảy cấp đấu thần sao?'
Đỗ Trần cười tự giễu; 'được rồi, ngươi trươc tiên mang ngừoi đi chuẩn bị hội trường, , chờ ta cùng đại ca ta đi. hôm nay qua đi..." hắn lạnh lùng nói: 'chúng ta gia tộc brockman sẽ là đứng đầu phạt tội chi thành, là chủ đạo đối kháng hồ hồ thú.'
'Brockman tất thắng.'
Cech nắm chặt tay gầm nhẹ, hán đời này chưa bao giờ trải qua hành động lớn như vậy, tâm trọng hưng phấn cùng hừo mong, còn có một chút lo lắng, thất ự là khó nói.
Cech mới đi, steven đã đi vào phòng ngủ;'a, nhân sinh hạnh phúc a.' nụ cười bỉ ổi trên mặt hắn, nhưng ánh mắt rất ngọt ngào, mười ngón tay không ngừng xoay xoa, tựa như lưu luyến cái gì đó.
Đỗ Trần cười nói; 'lại đi sờ mặt tiểu thư heidy sao?'
Steven cười hắc hắc; 'đúng vậy, da thịt mềm nhẵn, dung mạo siêu trần thoát tục... khách khác!' thanh âm đột nhiên biến lãnh; 'heidy nói một bộ phận đệ nhị đại gia tộc brockman theo chúng ta phó hội, một bộ phận ở biên cảnh phòng ngựa có chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra, mà ở lại bảo vệ địa bảo, bảo vệ lão thái thái... là đệ tam đại.' cười âm lãnh; 'Francis, mang tuyết cơ lên trên địa bảo, thế nào?'
Đỗ Trần cưoiừ lạnh; 'đệ tam đại nhìn không hợp nhãn, khi bọn họ thấy tuyết cơ một mình ở trên địa bảo, chỉ cần không quá ngốc. nhất định sẽ lợi dụng tuyết cơ đối phó ta, phải không?'
bác bì gật đầu; 'chỉ cần bọn họ dám xuống tay với tuyết cơ, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận giết chết bọn họ. pphù heidy thượng vị.'
Đỗ Trần không nói gì, mà đứng lên, ra cửa, gõ phòng cách vách - đây là phòng ngủ của tuyết cơ.
bác bì cười lạnh, đứng sau cửa chờ đáp án
dát chi. tuyết cơ mở cửa cười nói; 'á lực tiên sinh, ngài có gì phân phó sao?'
Đỗ Trần cười cười; 'hôm nay sẽ có một hội nghị rất thịnh đại, có hứng thú theo ta đi xem không?'
Tuyết cơ sửng sốt: 'điều anỳ... tuyết cơ sẽ làm ngài vướng chân.'
"ta không phải hỏi chuyện này.' đầu ngón tay Đỗ Trần ngưng kết băng tuyết, lắc lắc.
tuýet cơ bị ánh mắt Đỗ Trần làm cho có chút bối rối, lập tức cúi đầu nói; 'vậy, vậy ta đi chuẩn bị một chút.'
xoay người đi trở về phòng ngủ, nhìn vẻ mặt bác bì có chút kinh ngạc, Đỗ Trần mỉm cười, ánh mắt âm lãnh của steven đảo qua khuôn mặt Đỗ Trần, cười lạnh nói; 'ngươi không đủ độc... tuyết cơ chỉ làm mồi, không có nguy hiểm tính mạng.'
"ngươi không có hứng thú lựoi dụng nữ nhân làm mồi.'
steven không thể thở dài, đột nhiên cười to ha ha, thanh âm khiến tuyết cơ ở cách vách nghe rõ mồn một; "trời ạ, ta nhìn thấy gì đây? đệ đệ của ta mời tuyết cơ ước hội!'
Đỗ Trần cười khổ, đại ca a.....
...........
Hội trường cách địa bảo về phái đông hơn trăm dặm, Đỗ Trần cùng steven, tuyết cơ chạy tới nơi này thì hội trường đã bố trí xong, những khách nhân đều tới đủ.
ngày đó chín cấp thánh khí từ trên trời giáng xuống, thủy quang đầu trời tại phụ cận tạo thành một ao nhỏ, hôm nay, trung ương của ao có một chín cấp thánh khí, mà bên ngoài đắp lên tường cản hồ hồ thú, vạot hành một hội trường, nhưng mọi nguời trong hội nghị ai cũng biết nó chẳng thể cản nội cái gì.
bên ngoài chín cấp thánh khí cũng có tường cản, vây xung quanh chín cấp thánh khí, thảm hồ hồ thú xung quanh là nơi để khách nhân ngồi. Đỗ Trần tính tóan một chút, lần này tổng cộng có mười chín gai tộc, đại khái có khoảng trăm người thamg ai, trogn đó cao thủ ngòai chín cấp... lại chỉ có ba, thậm chsi tám cấp cũng không có quá mười người.
Đỗ Trần cùng steven đi theo sau Cech, nhìn qua hết sức bình thường, so với các khách khanh bình thường của gia tộc brockman quả thực từa hồ không chút khác lạ, bất quá thật ra dung mạo kinh thế hãi tục của tuyết cơ lại hiện ra, nhất thời khiến cho hội trường tao động.
chờ đến khi Đỗ Trần cùng tuyết cơ ngồi xuống thảm, đông đảo ánh mắt vẫn lướt qua người bọn họ.
Cech ghé tai nói; 'á lực tiên sinh, ngài muốn ta dẫn tiến ngài tới gặp các tộc trướng không?'
Đỗ Trần lắc đầu nói; 'không có cần phải nhưu vậy, ngươi đi chủ trì hôi nghị đi.' nói xong, ánh mắt Đỗ Trần hạ xuốgn kiện chín cấp thánh khí đang lặng lặng nằm trogn ao, tỏa ra thủy quang nhàn nhạt, a a, thật sự alf thệ tuyết kiếm của mình.
theo đó thần sắc Đỗ Trần biến đổi.
Thệ tuyết kiếm cũng tại phạt tội chit hành, vậy constantine ngày đó cũng bị giấu một chỗ với thệ tuyết kiếm, constantine đã mất tích?
lúc này cech mở rào cản, đi tới cạnh kiện thánh khí, lớn tiếng nói; 'chư vị! chuyện này tất cả mọi người đã biết, hôm nay cso hai chuyện, đầu tiene, thương nghị làm sao đối phó hồ hồ htú, thứ hia, tìm chủ nhân cho chín cấp thánh khí này.'
một lão nhân râu tóc bạc trắng đứng đội diện với hắn, đây là mỉnh chủ của cửu gia liên quân, lạnh nhạt nói; 'trước tiên, liên quân chín nhà chúng ta thương nghị motọc hút, đơn giản một chút, hai sự kiện này hợp chung làm một chuyện....' thanh âm của lão quán chú đấu khí, truyền khắp hội trường, Đỗ Trần âm thầm đánh giá, chín cấp trung giai đấu thần, lão nhân này hẳn là lợi hại nhất ở đây.
lão giả nói; 'quy củ của phạt tội chi thành tất cả mọi người đều rõ, cường giả vi tôn, mà đối kháng hồ hồ thú chúng ta phải liên thủ, vậy, hôm nay ai có thể trở thành chủ nhân của kiện chín cấp thánh khí kia, sẽ thành người đứng đầu cư dân phạt tội chi thành, mọi người có ý kiến thế nào?'
lập tức có người lên tiếng'; 'nói đúng lắm, ta Amuda gai tộc tán thành.'
nhưng cũng có người phản đổi; 'thúi lắm, các ngưoiư đông nam cửu gia liên minh đã thương nghị qua, nhưng hôm nay ngoại trừ các ngươi còn có mười gia tộc káhc, còn có gia tộc brockman, các ngươi hỏi qua ý kiến của chúng ta chưa?'
lão giả liếc mắt nhìn người nọ; 'nguyên lai là gia chủ Christen, sao ngươi lại có ý kiến bất đồng thế?'
"hừ, ở đây ngươi cực mạnh, ngưoiư cũng là người có khả năng trở thành chủ nhân của kiện thán khí nhất, đề nghị của cửu gia liên minh, căn bản là chuẩn bị cho một người! ta tuyệt không đồng ý.'
'không đồng ý vậy nói ý kiến của ngươi.'
gia chủ Christen lạnh lùng cười; 'ý kiến của ta là, nếu chúng ta mọi người hôm nay...."
Đỗ Trần chính đang xem náo nhiệt thì thầm bật cười, đột nhiên bác bì ở bên khẽ đẩy hắn: 'dưới dất' Đỗ Trần có chút sửng sốt, nhưng cảm giác lực của phong hào đấu thần lạp tức cảnh báo với hăn....
dưới đất có người tới, hon nữa số lượng khôgn ít, trong đó có một người mạnh hơn thủ lĩnh của cửu gia liên quân ... chín cấp đỉnh phong.
lúc này thì dị biến đột sinh! gai chủ christen đang nói thì bùnd dất sau lưng hắn đột nhiên nổi lên thổ long, phóng lên cao, theod dó hiện ra, 'ba', gia chủ christen bị đánh thành thịt nát.
'ý kiến của christen là... không có ý kiến.'
phốc, phốc, bùn đất băng liệt, dưới đất đột nhiên nhảy lên mấy bóng người, một người trước đó dẫm ánt thi thể christen, cười lạnh nói; 'mọi người nghe ý kiến của chaucey ta.'
minh chủ phản ứng trước tiên, quát lên; 'gia tôc chaucey các ngươi muốn làm gì?'
đây là chaucey? Đỗ Tràn kinh nạgc đánh giá người trước mặt, thầm nói, cech mới vừa rồi còn cam đoan gia tộc chaucey là bọn vô dụng, tuyệt không có khả năng xuất ra cái gì, việc này... sao lại đột nhiên chui ra một chín cấp đấu thần đỉnh phong? hắn không phải chỉ có thực lực bảy cấp sao? chẳng lẽ, Cech này lại nói sai?
Đỗ Trần lạnh lùng nhìn Cech, Cech lập tức chạy tới bên người Đỗ Trần: "chuyện này, đây là chuyện gì? bọn nổi tiếng vô dụng của phạt tội chi thành sao lại đột nhiên cuờng đại như vậy?'
ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai? công tác tình báo của ngươi làm sao vậy?' Đỗ Tâần bĩu môi, nói; 'không chỉ xương tây, ngươi xem mười mấy người sau lưng hăn....'
"bọn họ ta đều biết, tên béo kia, hai tháng trước ta cònd dánh cho hắn răng môi lẫn lộn....'
nhưng nguời ta bây giờ là tám cấp trung giai! cso thể đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, Đỗ Trần nhíu mày với gia tộc Chaucey đột nhiên xuất hiện, trong chớp mắt dưới đất tổng cộng chui lên mười chín người, tính cả chaucey alf hai mươi, trogn đó chaucey chín cấp đỉnh phong, chín người là tám cấp, mười ngày bảy cấp.
ánh mắt khiếp sợ của mọi người trong hội truwongf cho Đỗ Trần biết, ai cũng không ngờ tới gia tộc chaucey thực lực đột nhiên bạo tăng, điều đó cho thấy, biến hóa của gia tộc chaucey là chuyện mấy ngày nay.
chẳng lẽ....
Đỗ Trần thấp giọng hỏi Đỗ Đinh; 'khí tức của mẫu thân ngưoiư có đúng là cũng có thể khiến tử huyết nhân biến dị?'
tiểu bố đinh cũng mộng mất rồi; 'điều này sao có thể? phân của mẫu thân ta khiến hồ hồ thú biến dị, tử huyết nhân.... không có khả năng.'
mẹ nó, chẳng lẽ trong phạt tội chi thành còn có cái gì đó khiến phạt tội chi thành thực lực bạo tăng?"
Chí Tôn Vô Lại
Tác giả: Khiêu Vũ
Chương 100: Di vật của mẫu thân Bảo Nhi
Dịch giả: VoBi
Biên dịch: hoabeo
Nguồn : www.tangthuvien.com
Tiểu Lôi ở nhà đợi hai ngày, Lôi đại tiểu thư gọi điện thoại tới hai lần, hắn lần đầu tiên bắt máy, không đợi đối phương nói, hắn cầm điện thoại nói luôn: "Lão tử không chơi nữa có được không?" sau đó cúp máy.
Lần thứ hai, ngay cả dây điện thoại cũng giựt phăng. Sau đó, Tiểu Lôi dứt khoát chui vào trong phòng Khinh Linh Tử, không thèm ra nữa.
Khinh Linh Tử nằm trên giường, trong tay đang cầm một bình Remy Martin XO, vừa nhấm nháp, vừa cau mày lẩm bẩm nói: "Đây là cái thứ rượu hổ lốn gì, mùi vị thật kì quái, tên tiểu tử Lôi Hống kia đem loại rượu này hiếu kính lão nhân gia ta, ngày mai nếu dám đem loại rác rưởi này ra bỡn cợt ta lần nữa, ta sẽ cắt đứt cái chân chó của hắn."
Tiểu Lôi mỉm cười: "Đại tinh tinh kia cũng trở nên thông minh vậy à, còn biết mang rượu tới hối lộ ngươi ...... nói thật đi sư huynh, ngươi cho hắn cái gì?"
Khinh Linh Tử nhướng mắt, nói: "Cũng không có gì, chỉ là cho hắn một bộ gọi là Tâm quyết vũ thần tâm pháp mà thôi ......"
Tiểu Lôi nhịn không được trợn mắt, hít vào một hơi: "Cái gì? Tâm quyết vũ thần tâm pháp?? Ngươi thế nhưng thật là to gan a! Tâm pháp này mặc dù không phải tuyệt học bổn môn, nhưng cũng thuộc về bí mật bất truyền! Ngươi dám dễ dàng truyền cho Lôi Hống?"
Khinh Linh Tử cười ngạo nghễ: "Lão tử ta muốn truyền, chẳng lẻ Tiêu Dao Tử tiểu lão nhi kia còn dám làm gì ta chứ? Hừ, nói cho ngươi biết, tâm pháp vốn chính là do ta sáng tạo! Ngươi tưởng là tuyệt học của phái Tiêu Dao các ngươi phải không? Chỉ bất quá ta bây giờ ký danh tại phái Tiêu Dao, tâm pháp này liền biến thành bản lãnh phái Tiêu Dao. Ngươi yên tâm được rồi, cho dù Tiêu Dao Tử biết, hắn cũng không dám nói nửa câu, cho dù hắn dám nói thì ta cũng làm cho hắn phải nuốt trở vào!"
Lão liếc mắt nhìn Tiểu Lôi, đột nhiên ngạc nhiên nói: "A? Tiểu tử này, hai ngày không tới gặp ta, hôm nay xem bộ dáng của ngươi, hình như có điểm bất đồng a ......"
Tiểu Lôi cười nhẹ: "Cũng không có gì, chỉ là nghĩ thông suốt một sự tình mà thôi."
Khinh Linh Tử bĩu bĩu môi, đột nhiên ngâm nga: "Thiếu niên không quen tư vị sầu khổ, tiểu tử này, khiến cho nhiều bông hoa xinh đẹp như vậy đau lòng sao? Làm người chính là đơn giản một ít mới tốt. Lại đây, đạo gia ta hôm nay thử xem tu vi ngươi gần đây có tiến triển gì không."
Lão hô lên một tiếng, nhảy khỏi giường, đơn thủ rút ra một cây phất trần, nhẹ nhàng phất lên, vạn sợi tơ trên phất trần hướng Tiểu Lôi xoắn tới. Tiểu Lôi mỉm cười, dưới chân lập tức thi triển "Tiêu Dao bộ pháp". Khinh Linh Tử hắc hắc cười hai tiếng, phất tay áo, một đạo kình phong đập vào mặt, Tiểu Lôi lập tức hô hấp đình trệ, nội tức rối loạn đến nửa phần, dưới chân cũng hơi trì hoãn, đã lập tức bị Khinh Linh Tử lợi dụng cơ hội bắt được.
Mắt thấy phất trần đã quấn ở cánh tay, ánh mắt Tiểu Lôi chớp động, đột nhiên vươn một ngón tay điểm xéo tới Khinh Linh Tử, Khinh Linh Tử khẻ cười một tiếng, thi triển thân thủ bắt cổ tay hắn, ngón tay vừa mới đụng vào cổ tay Tiểu Lôi, nhưng đột nhiên cảm thấy dưới da thịt Tiểu Lôi... mơ hồ có luồng lực bắn ra liên tục, lực đạo rung lên khiến cổ tay Khinh Linh Tử bật mở.
"Ồ?" Khinh Linh Tử tò mò..., lại vươn xuất thủ như thiểm điện.
Loại cao nhân cấp bậc như lão hai lần ra tay, há có thể vô công? Ba ngón tay đã túm chặt cổ tay Tiểu Lôi, run lên nhè nhẹ, Tiểu Lôi bị một luồng lực đạo cự đại ập tới, đẩy ngã xuống đất .
"Hức! Lại là như thế này!" Tiểu Lôi hừ một tiếng, bực bội nói: "Tại sao mỗi lần cùng ngươi so chiêu đều tránh không thoát?"
Khinh Linh Tử nhìn khinh khỉnh: "Né tránh một trảo này của ta, ngoài sư phụ ngươi Tiêu Dao Tử, thiên hạ cũng chỉ bốn năm người mà thôi. Cho dù là mấy người sư huynh của ngươi, muốn tránh khỏi một trảo này của ta, ít nhất còn cần hơn mười năm công phu đấy!"
Lão đột nhiên im bặt, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái, ba ngón tay kẹp cổ tay Tiểu Lôi đột nhiên buông ra, sau đó di chuyển như thiểm điện từ cổ tay Tiểu Lôi lên trên, cổ tay, bả vai, cổ, còn có tiểu phúc, trên đoạn đường dò xét một cổ lực lượng chuyển động nhu hòa theo nửa thân Tiểu Lôi, sắc mặt Khinh Linh Tử trở nên cổ quái, đột nhiên mở miệng nói:: "Quái, quái, ngươi ......"
"Ta làm sao?"
Khinh Linh Tử hắc hắc cười quái dị hai tiếng, nhìn vào mắt Tiểu Lôi nói: "Ngươi có phải đã bị phá thân đồng nam?"
Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái, không đợi hắn trả lời, Khinh Linh Tử lại lắc đầu nói: "Không cần giấu diếm...... hắc hắc, loại... âm dương hòa hợp này, đạo gia chúng ta không kiêng kỵ, cũng không phải hòa thượng ăn chay, sợ cái gì. Nhưng thật ra ngươi quanh thân đều là tiên thiên chi khí, nữ tử được nguyên dương của ngươi, sợ rằng phúc trạch sẽ không ít, bất quá cũng là mệnh số của ngươi. số mệnh ngươi kỳ lạ, kì diệu đến nổi người bình thường có cầu cũng không cầu được, có tiên thiên chi khí, bán tiên chi thể. Trong cả cuộc đời này, sợ rằng ...... ân, ta tính coi, tiểu tử ngươi khó thành vì mệnh phạm đào hoa? Bây giờ bên ngươi nữ hài tử thật không ít, không bằng đạo gia ta dứt khoát truyền cho ngươi một bộ song tu chi pháp, sau này ngươi có thể luyện tinh hóa khí, cũng là có được lợi ích a."
Tiểu Lôi cười cười: "Song tu? Chuyện này chẳng lẻ là thật sao?"
Khinh Linh Tử gật đầu, nói: "Vì nam là dương, nữ là âm. Nhưng cô dương bất trường, cô âm bất thịnh. Đạo lý này ngươi luôn hiểu mà. Ngươi mặc dù quanh thân đều là tiên thiên chi khí, nhưng là cũng không phải thuần dương càng thịnh càng tốt. Ta vốn lo lắng là tuổi ngươi còn nhỏ, đạo lý này, cái lão sư phụ cả đời xử nam của ngươi không nói cho ngươi..."
"Chờ một chút ...... ngươi nói Tiêu Dao Tử là lão xử nam ......" Tiểu Lôi lập tức trợn tròn hai mắt.
"Phi!" Khinh Linh Tử mắng một câu: "Đạo gia ta cùng ngươi nói nghiêm chỉnh, ngươi đa sự làm gì? Cẩn thận sư phụ ngươi cắt đứt hai chân của ngươi!" lão ho khan hai tiếng, tiếp tục nói: "Đạo lý này nói như thế nào đây ...... ân, ngươi có thấy người ta nấu cháo chưa? Khi lò đỏ lửa, cháo sôi trào không phải lập tức đem nồi ra khỏi bếp là ăn được mà còn phải rót vào một chút nước lạnh, đợi cho nó chậm rãi sôi trào, như thế lặp đi lặp lại, cuối cùng chờ đủ lửa mới được. Còn âm dương điều hòa, cơ bản cũng chính là cái đạo lý này. Hình như cái tên Lôi Hống kia, luyện cái gì chó má đồng tử công, cương thì có cương, nhưng là cương quá tất gãy, cho nên hắn luyện cũng không phải bản lãnh gì cao thâm. Ân ......"
Khinh Linh Tử đột nhiên cười, nói:: "Cuốn "Thiên địa âm dương giao hoan đại nhạc phú" trân quý sư phụ ngươi vốn cất kỹ là bị ngươi chôm phải không? Thật ra đó là âm dương song tu điển tịch, đáng tiếc sư phụ ngươi cả đời xử nam, loại bảo bối này ở trong tay hắn cũng là lãng phí. Nếu đã rơi vào tay ngươi, ta sẽ thuận thủy thôi chu, mượn hoa hiến phật, truyền bí pháp này cho ngươi ......"
Một kẻ thấy lớn không kính, một người điêu ngoa cổ quái, hai người một lớn một nhỏ ở trong phòng không biết là thảo luận cái gì. Nửa ngày sau, khi Tiểu Lôi đi ra cửa phòng, nghe thấy phía sau Khinh Linh Tử quát: "Nguy to! Tiểu tử kia, pháp môn này truyền cho ngươi, nếu ngươi dùng nó để làm trò thiết ngọc thâu hương thải hoa, đạo gia ta sẽ phế ngươi!"
Tiểu Lôi cũng không quay đầu lại, trề môi. Trong lòng lại nghĩ: "Tiêu Dao Tử là lão xử nam, nhưng Khinh Linh Tử tại sao lại hiểu về chuyện này nhiều như vậy? Chẳng lẽ lão không phải xử nam?"
Vừa xuống lầu, chợt nghe thấy ầm một tiếng, trong phòng bếp hỏa quang đại thịnh, một làn khói đen mỏng từ cửa sổ phòng bếp xông ra, nhìn thấy Tiểu Thanh liên tục ho khan, từ bên trong chạy ra, vẻ mặt buồn bực ủy khuất.
Tiểu Lôi vội vàng chạy tới, cười khổ nói: "Nàng lại làm gì thế?"
Tiểu Thanh đầy mặt ủy khuất: "Lâm gia muội muội đi rồi, hai ngày nay ngươi luôn tới nấu bếp, trong lòng ta cảm thấy không nguyện ý. Ngươi đường đường là một nam tử, thế nào có thể ủy khuất ở trong phòng bếp? Ta nghĩ, muốn ......"
Tiểu Lôi thở dài, chạy vào trong phòng bếp, không để ý khói đen cuồn cuộn trước tiên dập tắt bếp lò, mở cửa sổ, lúc này mới xoay người cười khổ nói: "Cho nên nàng đã nghĩ muốn xuống bếp làm trù sư?"
Tiểu Thanh cúi đầu xuống, thở dài nói: "Đáng tiếc ta quá ngu ngốc, làm thế nào cũng không tốt."
Tiểu Lôi nhìn cái chảo đáy bằng bị thiêu đến biến dạng, nhịn không được hỏi: "Nàng làm sao thành thế này?"
Tiểu Thanh tròn mắt: "Lửa quá nhỏ, ta trong lòng sốt ruột, đã phóng ra một đạo tam vị chân hỏa......"
"Tam vị chân hỏa?" Tiểu Lôi hít sâu một hơi: "Nàng cũng thật lợi hại, dám dùng tam vị chân hỏa để nấu ...... nàng ...... nàng tưởng cái chảo này là pháp bảo luyện lò luyện đan sao? Cái thứ này như thế nào chịu được tam vị chân hỏa của nàng?"
Hắn đưa mắt nhìn lại, trên sàn bếp hơn phân nửa chén bát sớm đã biến hình , Tiểu Lôi cười khổ: "Tốt lắm,được rồi, hôm nay mọi người ra ngoài ăn."
Tiểu thanh áy náy nói:: "Xin lỗi, là ta ......"
Tiểu Lôi lắc đầu, nói:: "Không trách nàng. Tâm tư của nàng ta biết mà......"
Tiểu Thanh thu hết dũng khí, đột nhiên nói:: "Lâm gia muội muội đi rồi, ngươi không nghĩ tới đi tìm nàng sao? Ta ......"
Tiểu Lôi trầm mặc vài giây, đột nhiên cười cười: "Đi cũng là do nàng lựa chọn. Mỗi người đều có quyền tự mình lựa chọn cuộc sống, ta có quyền gì nhất định giữ nàng ở lại bên người? Tỷ như nàng, tương lai nàng chừng nào muốn rời đi, cũng đều có thể."
Ai ngờ Tiểu Thanh nghe xong lời này, lại đột nhiên khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, cuống quít lắc đầu nói: "Không, sẽ không ...... ta, ta sẽ không, sẽ không ......"
Tiểu Lôi cười cười, vỗ nhẹ nhẹ bả vai nàng, đi qua cầm điện thoại lên.
"À, trung tâm ẩm thực XX phải không? Ân, ta muốn gọi một phần ăn gia đình ......"
Vừa nói tới đây, đột nhiên nhìn thấy trên lầu Như Hoa cùng Lôi Hống chạy xuống, Như Hoa hét lớn: "Làm sao vậy? Vừa rồi chuyện gì xảy ra? Nổ bình ga phải không?"
Tiểu Lôi nhìn hai người, thở dài, nói thêm vào điện thoại: "A, thế là hai phần đi, đặc biệt tăng thêm cái loại đó ......"
Tiểu thanh cười khổ: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là ta không cẩn thận trong phòng bếp ......"
Tiểu Lôi thản nhiên cười cắt đứt nàng, nghiêm mặt nói: "Không có cái gì xin lỗi. Nàng làm tốt lắm ......" hắn hạ thấp giọng: "Cám ơn nàng."
Lôi Hống gãi gãi đầu, đi xuống lầu, nói: "Tiểu Lôi, ngươi vẫn không tiếp điện thoại của tỷ tỷ ta sao? Vừa rồi tỷ tỷ mới điện thoại cho ta, sạc cho ta một trận đấy."
Tiểu Lôi trợn mắt: "Chuyện đó có quan hệ gì với ta?"
"Ân ...... còn có Kha Nhi ...... nàng hai ngày nay hình như rất thương tâm đấy ...... ngươi xem ......"
Tiểu Lôi bĩu môi: "Nàng ta muốn ta mang theo chín trăm chín mươi chín đóa hồng tới nhà, sau đó đứng dưới cửa sổ nhà nàng hát tình ca mỗi đêm sao? Ta nói cho ngươi, nếu ta gặp Điền Kha Nhi, sợ rằng người thứ nhất muốn lấy mạng ta chính là Điền Chấn. Ngươi cho Điền Chấn nguyện ý để cho nữ nhi đi theo ta? Ngươi nói ta làm sao bây giờ? Một chưởng đánh chết lão già hủ lậu Điền Chấn? Sau đó cướp nữ nhi của lão mang đi?"
Hắn đột nhiên vỗ đầu: "A! Được rồi!"
Hắn lôi ra một tờ chi phiếu, cười nói: "Ngày mai cầm số tiền này ra ngoài, sau đó tìm một chỗ mua một căn nhà lớn, mọi chuyện sau đó cứ kệ nó, đi một bước tính một bước."
Lôi Hống há hốc miệng, muốn nói gì đó, nhưng chuông điện thoại đột nhiên reo.
Tiểu Lôi tay chỉ điện thoại: "Ngươi nghe điện thoại đi, nếu là tỷ tỷ ngươi, nói với nàng, lão tử xin bị sa thải có được không?"
Lôi Hống vẻ mặt đau khổ cầm lấy điện thoại, vừa nghe xong hai câu, thấp giọng nói: "Ông chờ một chút." quay đầu nói: "Tiểu Lôi, ngươi ......"
Tiểu Lôi trừng mắt, nói: "Ta, ta cái gì? Nói cho ngươi ta không tiếp điện thoại, tỷ tỷ ngươi muốn tìm ta để phiền toái, để cho nàng tới, ta sợ lại nghe ta chính là do nàng nuôi lớn! A sai, sai! Ta như thế nào có thể do nàng nuôi lớn!"
Lôi Hống nuốt nước bọt, khó nhọc nói: "Không, không phải tỷ tỷ của ta, là người Minh Nguyệt quán...... một nam nhân tên là Nguyệt Sơn, hắn nói có chuyện rất quan trọng muốn gặp ngươi ......"
Tiểu Lôi lúc này mới thở dài, đi qua cầm điện thoại.
Ngày hôm sau, trong Minh Nguyệt võ quán.
"Đây là di vật của mẫu thân Bảo Nhi?"
Nhìn cái rương gỗ trước mặt, Tiểu Lôi nhíu mày: "Chỉ có vài món đồ này?"
"Đúng vậy, chỉ còn những thứ này." Nguyệt Tinh thở dài, trên mắt có chút bi thương. Trên mặt nàng có chút uể oải, hiển nhiên hai ngày nay chạy về quê mang đồ lên, cũng có hơi mệt nhọc.
Trong rương chỉ có vài cuốn sách, một sợi dây chuyền bạc, trên dây chuyền có một cái nhẫn.
Tiểu Lôi cầm lấy sợi dây chuyền, ngón tay nhẹ nhàng ma sát cái nhẫn. Cái nhẫn tạo hình đơn giản, hơn nữa nhìn không thấy gì quý giá, loại trang sức nầy tựa như chỉ cần ra hàng rong là có thể mua được.
Hơn nữa nhìn qua mặc dù nó hiện ra thuần màu bạc, nhưng theo kinh nghiệm Tiểu Lôi từng đi theo thúc thúc hành nghề mà xem, hắn gặp qua châu báu cũng thật không ít, cái nhẫn này vừa nhìn vốn không phải bằng bạc, mặt ngoài mặc dù thấy lấp lánh, nhưng quá nửa là một loại xi mạ mà thôi. Loại nhẫn này tại mấy quầy hàng đêm, nhiều nhất chỉ hơn mười đồng mà thôi.
Một nữ nhân thuộc Minh Nguyệt gia tộc giàu có, tại sao lại dùng loại trang sức rẻ tiền này?
Tiểu Lôi quay đầu nhìn Nguyệt Tinh, vẻ mặt nàng cũng mờ mịt, hắn biết hỏi nàng cũng như không.
Hắn tiện tay nhìn qua mấy bộ sách.
Những cuốn này đều là thư tịch cổ. Nhưng làm cho Tiểu Lôi hơi bất ngờ, lại là chủng loại của chúng.
"Sơn hà đồ chí" "Từ Hà khách du ký"......
"A?" Tiểu Lôi kỳ quái nói: "Không ngờ mẫu thân Bảo Nhi là một người yêu thích cổ tịch, a, nàng thích xem những du ký núi sông cổ đại sao?"
Nguyệt Tinh suy nghĩ một chút, nói: " Hình như là nàng rất thích, từ nhỏ đã thích đi khắp nơi du lịch ...... nếu không, cũng sẽ không ngàn dặm chạy đi ngoại quốc."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top