LHBG338

liên hoa bảo giám 336 bac bì chân thân chi bác bì dĩ tử

hỏi Đỗ Trần, biết được lúc tỷ tuyết ny đã mất tích thì Rebeca trầm mặc.

Đỗ Trần thầm nghĩ, tìm đại ca cùng bác bì mặc dù khần yếu, nhưng rebeca là muội muội của tuyết ny a di, mình tuyệt không thể để tiểu di trọng thương chưa lành ở lại hoang sơn! âm thầm căn cứ hiệu quả liên hoa thánh quang vừa rồi, Đỗ Trần nói; 'tiểu thư Rebeca, thương thế của ngươi nếu được ta mỗi ngày chữa trị, đại khái sau một tháng có thể khỏi hắn, nếu ngươi không ngại, một tháng này theo bên người ta, thế nào?'

Rebeca lắc đầu nói; 'ân nhân còn có việc quan trọng, Rebeca khôgn dám làm phiền ân nhân.'

Đỗ Trần khoát tay; 'không sao, nếu ngươi là muội muội của tuyết ny, vậy cũng không phải ngoại nhân! nếu ngồi nhìn muội muội của bằng hữu trọng thương mà không quan tâm, ngươi bảo ta sau này sao có thể đi gặp tuyết ny?' đây là một câu nói thật tình.

Rebeca che miệng cười khẽ, ngẩng đầu hỏi; 'lục tỷ cô tịch nội liễm, không thích cùng người giao đạo, khó có mấy bằng hữu, nhưng nếu lục tỷ nhận định là bằng hữu, vậy nhất đinh là bạn tốt có thể nhờ cậy. rebeca phiền toái ân nhân.' thi lễ cảm tạ.

Đỗ Trần thầm vận nội kính tưởng gọi ra một đóa liên hoa, mang rebeca theo, sau đó nhanh chóng tìm bác bì.

nhưng lúc này Rebeca lai hỏi; 'ân nhân, còn có một việc Rebeca muốn nhờ ngài. vẫn là mau tìm đuợc lục tỷ, bởi vì sư môn ta lần này gặp phải cừu nhân nhiều năm trước, bọn họ rất có thể là muốn đuổi tân giết tuyệt phái của ta, cho nên lục tỷ cũng có nguy hiểm.'

Đỗ Trần gật đầu; 'ngưoiư nói đúng, chờ ta hiểu rõ chuyện ở A Mulang sẽ lập tức đi tìm tuyết ny. tiểu thư rebeca, ngươi lần này bị địch nhân tập kích, một chút đầu mối về cừu gia cũng không có sao? ta tại tam đại lục có chút thế lực, có lẽ có thể tìm ra chút đầu mối giúp ngươi, đây cũng là giúp cho Tuyết ny.'

Rebeca khổ não nói; 'ba người kia hết sức cổ quái, hơn nữa thần bí khó lường, rebecac hri biết một người trong đó là lão nhân miệng đầy răng vàng hèn mọn bỉ ổi, mở miệng alf đóan mệnh cho người ta. một người tóc bện đuổi ngựa, là nam nhân tuổi có chút trẻ. tự coi là nghệ thuật gia, còn người ra tay đả thương ta... đội quân khôi màu đỏ, trường bào màu đen!'

cái gì?

ba người mà rebeca tả... lão bowen, demis, còn có tổ chức thần bí kia nữa.

trong lòng Đỗ Trần nổi lên cơn sóng gió động trời, Tuyết Ny trên đấu thần đảo cũng lão bowen quen biết, quan hệ của hai nguời còn tốt nữa, lão bowen sao lại đột nhiên phái người đến giết muội muội của tuyết ny?

còn có, hắc bào đội quân khôi... tổ chức này không phải là địch của thấm thủy hồ sao - trên đường từ ngân nguyệt đảo về. thần bí nhân trên đường giết bốn bọn bốn người Donna thần sử rõ ràng tỏ rõ thái độ, bọn họ cùng thấm thủy hồ bất cộng đái thiên, chỉ uốn toàn lực đôi sphó thẩm thủy hồ.

vậy Rebeca này alf... người của thấm thủy hồ? vậy tuyết ny a di cũng là đồ đệ của mageret sao?

Đỗ Trần ý thức được chuyện xảy ra.

sờ sờ cái mũi, lại nhìn Rebeca, ấn tượng của Đỗ Trần với nàng lập tức chìm xuống đấy cốc, mẹ nó, nguyên lai là lão bà bảy tám mươi tuổi, nhưng lại giả mạo tiểu nữ sinh thuần tình! hừ! chuyện bác bì cùng đại ca trước tiên do dịch cốt đảm trách. lão tử cùng lão yêu bà này chơi một chút! nàng thoạt nhìn như chưa có nhiều kinh nghiệm thế nhân, lịch duyệt không nhiều.

Đỗ Trần lập tức làm ra vẻ lo lắng, lộ ra một chút mồi: 'tiểu thư Rebeca, hai người ngươi nói ta thật chưa bao giờ nghe qua, bất quá nửa năm trước ta từng được tin tức, tại cảng Hongkong từung phát sinh hung sát án độc thần, lúc ấy hung thủ có bộ dáng của người thứ ba. mà người chết... có một người tên là Donna.'

Rebeca cả kinh nói; 'nguyên lai Donna đã chết.'

Đỗ Trần ngạc nhiên nói; "ngươi biết Donna sao? án hugn sát này ta cũng không biết rõ lắm, nhưng theo bình dân có mặt lúc đó nói, hung thủ biểu hiện ra cừu hận khắc cốt minh tâm với thần magaret! chẳng lẽ... ngươi là đệ tử của một rogn những anh hùng vĩ đại nhất lịch sử loài người. thấm thủy thần magaret?'

Rebeca thoáng sửng sốt, nghe Đỗ Trần tôn kính với Magaret vô cùng, liền mỉm cười gật đầu.

'ai nha, thất kính! thất kính!" Đỗ Trần lập tức khom người hành lễ; 'Rebeca cũng là... a a, năm đó rebeca, cũng giống ngươi không chịu lộ ra sư môn! nhưng điều này có gì đáng giấu diếm chứ? đệ tử của thần magaret, thân phận vinh diệu ra sao.' sờ cái mũi, Đỗ Trần cảm khái hỏi; 'những ngừời đó cư nhiên dám là dịch của thần magaret, chăng rlẽ là dư nghiệt của ma tộc, hoặc là phản đồ của nhân loại/ tiểu thư Rebeca, thần Magaret gần đây có cừu nhân gì không/ có lẽ từ đó có thể nghĩ ra tin tức của địch nhân."

Rebeca suy tư nói; 'trước đây sư tôn thống suất tiêu kinh chiến khu, tự tay đâm chết vô số tướng địch, đã sớm cừu gia khắp nơi.'

Đỗ Trần lắc lắc đầu; 'ta vừa rồi nói cũng không đúng, ma tộc năm đó sớm đã bị thần hoàng prince tiêu diệt tòan tộc, không có khả năng là cừu nhân của thần Mageret, tiểu thư rebeca, những năm gần đây tôn thần có cứu nhân cường đại gì không?'

rebeca chần chừ một chút; 'mặc dù sư tôn có lệnh, rebeca không thể tùy ý lộ ra bí mật của thấm thủy hồ, nhưng ân nhân vì giúp ta mới hỏi, rebeca không dám dấu. sau vẫn thần chiến, thấm thủy hồ ta cũng ít cùng người giao thiệp, ngừoi có năng lực tìm chúng ta báo thù chỉ có hai nhà...'

Đỗ Trần trong lòng mừng thầm.

rebeca lạnh nhạt phun ra một cái tên: "ngừoi thứ nhất là tinh không hạ đệ nhất đấu thần charleman!' lắc đầu; 'nhưng ba trăm năm trước, charleman bị gia sư đánh trọng thương, không có khả năng sống lâu! mà charleman dù có mười ba vị thê tử, nhưng phần lớn đều bị gia sư giết chết, ngay ca nữ nhi duy nhất của hắn cũng ở trong thấm thủy thánh quang, thiên hạ không ai có thể cứu nổi.'

lão theien, charleman năm đó thảm như vậy sao? hắn quy ẩn đấu thần đảo nguyen lai là vì chờ chết! Đỗ Trần có thể tưởng tượng năm đó charleman bị magaret làm cho thê thảm thế nào, nhưng việc này nhất định cũng liên quan tới bí mật gì đó, rebeca nhất định không chịu lộ ra nhiều.

rebeca lại nói; "mà nhà thứ hai, là hậu duệ da tát thần, ân nhân có thể không nghe qua da tát, bọn họ là một giáo phái cực kỳ bí ẩn, từng cùng gia sư có chút xung đột, đại khái mười tám năm trước, sư tôn từng đích thân tới nhân gian, bắt thánh nữ đuơng đại của giáo phái này tên là Mayfair, phế đi nhi tử của mayfair, lại giết thủ hộ đấu thần cảu thánh nữ quỷ đao Green, xem như kết thâm cừu đại hận.'

tâm Đỗ Trần, như là trừ ngực trầm xuống bụng , lại thăng lên mắt, Green đã bị giết, vậy bác bì bây giờ là ai?

da tát thánh giáo cùng thấm thủy hồ vì phá khí huyền mà sinh ra ân oán, Đỗ Trần nhớ lại nhưng việc biết được từ miệng thomas, nhưng, bác bì chết trong cuộc chiến năm đó khi magaret bắt mayfair, đây là chuyện gì/

Rebeca lại đau thương nói; 'nếu thật sừ là người da tát, thì tốt hơn nhiều, lục tỷ năm đó cùng quỷ đao Green có chút tình cảm, nàng càng vì green mà quyết liệt vói gia sư, định cư ở đấu thần đảo. nếu địch nhân là da tát, lục tỷ hẳn không có gì nguy hiểm.'

Đỗ Trần nghe được kỳ quái, lập tức hỏi chuyện Green cùng tuyết ny.

rebeca khổ sở cười nói; 'năm đó lục tỷ phụng mệnh sự phụ tiến vào đấu thàn học viện chấp hành nhiệm vụ..."

chuyện tuyết ny cùng green cũng không phức tạp, Đỗ Trần dựa vào tình báo nắm được cùng lời Rebeca, rất nhanh hiểu rõ hết thảy - năm đó tuyết ny tiến vào đấu thần học viện chấp hành mệnh lệnh hạng nhất của magaret, làm quen với green hơn nàng mười tuổi... nhưng ngại quy củ thấm thủy hồ mà không có kết quả gì, sau này, magaret bắt mayfair, giết green, tuyết ny vì green mà phản lại magaret.

nhưng lúc ấy magaret giết cả mẫu thân athur, thê tử roland, cũng là thất tỷ cùng bát tỷ của rebeca, trục xuất tuyết ny khỏi thấm thủy hồ, mặc cho nàng định cư tại đấu thần đảo.

nhưng nhiều năm sau, Green đã chết lại theo Francis tiến vào đấu thần học viện, xuất hiện trước mắt tuyết ny...

Đỗ Trần trong lòng nảy sinh độc ác, magaret mẫu môn này thật độc ác.

trộm đánh giá rebeca một phen, Đỗ Trần thân thiện nói; 'tiểu thư rebeca, ngươi nói ta đều hiểu, bây giờ thân thể ngươi còn hết sức suy yếu, không bằng nghỉ ngơi chốc lát, ta lập tức di xử lý chuyện của mình, sau đó chúng ta đi tìm tuyết ny... nặc, có chút dược phẩm ta dùng luyện kim thuật phối chế, ngươi an vào đi.'

rebeca không nghi ngờ, nuốt mấy dược hòan vào, nhưng dược hòan vừa nuốt vào thì nàng đã gục đầu ngủ thiếp đi.

Đỗ Trần cười lạnh lùng, dược phẩm gì chứ? đây là đọc dược làm cho người ta hôn mê!

đặt rebeca vào trong một đóa liên hoa, an bài ổn thỏa, Đỗ Trần tự mình giá ngự đóa liên hoa cuối cùng còn sót lại, như tia chớp bay khỏi hang động, dọc theo phương hướng ước dịnh đuổi theo dịch cốt.

bay ra ngòai chừng gnửa giờ, trong thần niệm đột nhiên vang lên tiếng Đỗ Tư: 'Francis, đại ca ngươi steven vừa rồi đột nhiên cười điên cuồng, hô to cái gì 'tìm được rồi,t a tới rồi!" mà bác bì lớn tiếng hô " Francis! Francis!... thanh âm hai người phi thường quái dị.'

Đỗ Trần nhíy mày; 'mấu chốt là bọn hắn bây giờ ở nơi nào?' loiừ còn chưa dứt, đột nhiên thấy hướng thiên đao phao một đòan khói màu đỏ phóng lên cao , tiếp đó hắc, lục, lam, hồng hoàng năm màu như ẩn như hiện.

'không cần ngươi nói nữua, ta biết bọn họ ở nơi nào rồi.'

hỏa liên đang xuất, bạo phát lực trong nháy mắt tăng lên, Đỗ Trần đánh về phía thiên đao phong

cách đó không xa, một đám khí hắc lam hai màu cũng cấp tốc lao tới, hơn nữa so vói Đỗ Trần nhanh hơn mấy lần, đúng là dịch cốt cũng phát hiện ra dị trạng, hắn đang tới gần; 'thiếu gia, bác bì tại thiên đao phong."

'ta thấy được! bác bì, ngươi lập tức dụng tốc độ nhanh nhất bay tới, bảo vệ đại ca cho tốt! về phần bác bì...' Đỗ Trần nhìn chằm chằm thiên đao phong, phất tay ném hỏa liên đăng cho dịch cốt; 'bắt cho ta, magn thứ này, Đỗ Tư ở trong thân thể đại ca sẽ phối hợp với ngươi.'

Dịch cốt sững sờ.

Đỗ Trần lạnh nhạt nói; 'bác bì chánh thức, đã chết mười tám năm trước rồi."

----- Bài viết này được kakesi_kenji thêm vào sau 51 phút và 4 giây -----

liên hoa bảo giám 337 bác bì chân thân chi steven hòa green

dịch cốt còn muốn hỏi lại, nhưng quang mang thiên đao phong lấp lóe liên hooif, hắn không vội vàng hiểu rõ tình huống, toàn tốc bay đi.

mà lúc này lão Fuye dang từu thiên đao phong bay về phía trường đao phong, quay đầu lại thấy tình hình thiên đao phong, thờ dài, lấy ra một cái khă đen che mặt, xoay người bay trở về.

sơn khẩu vùng núi A Mulang, demis đang cùng lão bowen nói chuyện phiếm, đang thảo luận xem trở lại thành thị sẽ làm gì, tám hào một chiêu đánh bại Francis chẳng ibết đã đi đâu, Demis thấy quang mang xuất hiện thì thân thể khẽ run lên, vội vàng xoay người lại dò xét, ngạc nhiên nói; "xem quang mang này, tựa hồ là mệnh môn lại mở ra.'

lão bowen ngoạc miệng rộng: 'quái, A Mulang này hẳn chỉ có một mệnh môn của thấm thủy hồ, nhưng mệnh môn của thấm thủy hồ tại phụ cận trường đao phong, bây giờ thiên đao phong dị biến xảy ra là chuyện gì?'

hai người ta nhìn người, người nhìn ta, hét lớn; 'chẳng lẽ vùng núi A Mulang còn có mệnh môn thứ hai?'

Demis nói; "mệnh môn thứ hai thông đi đâu?'

lão Bowen nói; "ngoại trừ mệnh môn, vậy quang mang hồng hắc hai màu là cái gì? nhìn qua như là lực lượng ngòai mười cấp đấu thần.'

'chúng ta nên làm gì bây giờ?"

lão bowen ngáp một cái; 'quên đi, quản chuyện của chúng ta cí rắm? dù sao tiểu yêu bà của thấm thủy hồ phải ba tháng sau mới tới, chúgn ta... hắc hắc, còn phải đi vào trong thành a.'

Demis gật đầu hèn mọn bỉ ổi, cười hắc hắc nói; "chúng ta đi vào trong thành đánh bạc a.'

trong căn nhà gỗ nhỏ vùng núi A Mulang, lão Woma lầm bẩm, miệng chỉ còn lại mấy cái răng, nóithầm: 'còn không để cho ta yên giấc? ta đã đến cái tuổi này rồi...' dụng chăn che đầu, lão tiếp tục ngủ.

quang mang của thiên đao phong mặc dù sáng lạn đẹp mắt, nhưng vùng núi A Mulang thật quá lớn, những người phụ cận tam đao phong thấy được quang mang, dá thú cùng chim trong núi cũng bị quang mang làm kinh sợ, nhưng ngòai những điểm àny ra, quang mang khi truyền tới vùng ngòai núi non đã là nhiều điểm ánh sáng như đom đóm, không chút gây chú ý.

.......

thiên đao phong giống như tên, tựa như một thanh trường đao từ trên trời giáng xuống, bỏ vào mặt đất. thượng khoan hạ trách, thành một sơn thể, nếu ban ngày tới nơi này thật ra có thể thấy một kỳ cảnh đẹp mắt, nhưng giờ phút này phái dưới 'thân đao' đã có một đám khói đỏ tê hống.

bác bì ở trong một cái hố tại thiên dao phong, trước mặt là một góc núi cao vút, gió thổi phần phật, nhưng đám khói đỏ vẫn điên cuồng đánh mạnh vào mặt núi phía trước, có mấy khối đã đã vữo ra. lộ ra mọt sơn thể như bạch ngọc, ngũ sắc quang hoa alf từ bạch ngọc sơn thể bắn ra, cũng quả nhiên là một mệnh môn thần bí, nhưng tuyệt không phải mệnh môn thấm thủy hô.f

nó thông đi đâu?

dịch cốt chạy tới thiên đao phong đầu tiên, liếc mắt liền thấy được đám khói hai màu đen đỏ đang oanh kích vách núi, hắn quát lạnh: "bác bì, ta còn gọi ngươi là bác bì, nhưng mặc kệ nguơi là ai. chúng ta đều từng lập thệ trước Đỗ Trần thần là tín đồ không phản bội thần giáo, là thủ hộ đấu thần của thiếu gia! ngươi mang steven từ kim vụ hỏa quang phóng ra, có sự tình gì chúng ta ngồi xuống nói. nếu không....'

bác bì sứng sốt, vụ khí hai màu đen đỏ khuyếch tán lứon hơn, thấy không rõ tình hình của bác bì cùng steven bên trong, điên cuồng đấm vào vách núi bạch ngọc.

không cần Đỗ tư truyền tin, thanh âm của bác bì cùng steven rõ ràng truyền vào tai dịch cốt: 'ta, ta tới.'

'Francis, Francis' hai loại thanh âm kêu rống hoàn toàn bất đồng, tựa như điên cuồgn, lọt vai tai dịch cốt khiến hắn biến đổi, bác bì còn dễ hiểu, nhưng steven bất quá mà một đấu sĩ cấp thấp, hắn kêu lên như thế là gặp nguy cơ lớn lao.

dịch cốt không hề chờ đợi, minh nguyệt tử thủy đao bắn ra, đánh về phía bác bì.

sát khí lẫm liệt đánh úp lại, bác bì cùng steven trogn đám khói cũng rống to; 'cản ta phải chết.' một thanh bác bì tiểu đao thon dài từ trong đám khói bắn nhanh ra, trong nháy mắt huyễn hóa thành ánh đao mạnh mẽ, 'ioanh' cùng dịch cốt đối quyết một đao.

tá trợ dado thế của hai người, vách núi lại có một tảng lớn vỡ ra, qaung mang ngũ sắc lại lóe lên, sơn thể bạch ngọc ẩn ẩn ba động, tựa như một mỹ nhân kêu gọi tình nhân tiến vào khuê phòng của nàng...

mà bác bì sau khi tiếp một đao lại lớn tiếng gào thét, thânt hể run lên, đám khói hai màu đen đỏ rất nhanh xoay tròn, mạnh mẽ xuất đao tái chiến dịch cốt.

dịch cốt thật ra sửng sốt; 'quái! bác bì sao lại yếu đi? nhất định là steven trên lưng khiến hắn không thể dem toàn lực!"

hai người lại chiến đấu tại chỗ.

ánh đao tung hoành, hắc, hồng, lam ba quang mang hiện lên biến mất ẩn hiện không ngừng.

đao của bác bì tuy nhỏ, nhưng đao mang bá dạo vô cùng, mở rộng ra lại hợp lại, một ánh đao màu đỏ cùng đen lại cuồng mãnh xuất ra, từ bốn phương tám hướng chém về phía dịch cốt, mà đao của dịch cốt lại có lộ số quỷ bí tinh xảo, tòan thân kịch liệt áp súc, tựa như một thủy xà vũ đọng giữa khe hở của ánh đao, thỉnh thoảng từ khe hở tấn công bác bì.

đinh, đao hai người lại chạm vào nhau.

lúc này thì, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, hoành đao bổ lên đao của hai người; 'dừng tay, Green cùng steven bây giờ cần tuyệt đối yên tĩnh.' một người đứng giữa hai người, cầm trogn tay nửa thành đại đao màu vàng.

đột nhiên xuất hiện một người che mặt, nhưng dịch cốt từ thân hình cùng thanh âm nhận ra, thu đao hỏi; 'các hạ là người trong tử lao lanning?'

lão fuye cũng nhận ra - dịch cốt nhưng không chút che dấu, khuôn mặt thật, người này không phải Brook mà Đỗ Trần thần phái đi theo Francis sao? nguời phá vỡ trận pháp hợp kích Auerbach trong tử lao là hắn? vậy người đánh bại hai nah đầu kia là... Francis?

ai! Francis đứa nhỏ này rốt cục có bao nhiêu chuyện còn không nói cho ta biết?

lão Fuye cười khổ.

bác bì thấy đối thủ không đánh, bản thân lại tiếp tục đánh vào vách núi, dịch cốt nhìn thoáng qua, quát lão Fuye: 'ngươi là ai? tại sao nhận biết Green? tại sao lại ngăn trở ta?"

lão Fuye nhìn thoáng qua bác bì, cười khổ; 'chuyện quá phức tạp, nhất thời giải thích không rõ được! nhưng steven cùng green bây giừo tuyệt không thể bị quấy rầy! tin ta đi.'

dịch cốt hừ lạnh nói; 'ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? green bây giừo oanh kích vách núi có ý gì?'

"ta cũng không biết green sao lại tới đánh vách núi, nhưng ngươi nên biết bây giờ bọn họ đang ở vào tình trạng khẩn yếu,....' lão Fuyê cắn răng; 'ta và nguơi liên thủ đánh tan kim vụ hỏa quang trên người Green, nhưng tuyệt không thuơng tổn thân thể bọn họ, sau đó ngươi xem sẽ hiểu được.'

dịch cốt có chút gật đầu.

thiên đao, minh đao, song đao hợp bích. hai người dựa lung vào nhau, song đao cấp tốc xoay tròn, nổi lên một trận gió lốc tận trời, dần dần, đám khói hai màu cảu bác bì ảm đạm đi...

một bóng người điên cuồng hiện ra.

đúng là chỉ có một bóng người.

steven.

dịch cốt cả kinh; 'chỉ có steven ở chỗ này? bác bì đâu?" khiếp sợ quên liếc mắt nhìn Fuye, lão Fuye có chút lắc đầu; 'bọn họ bây giờ là một... đang dung hợp, tuyệt không thể bị quấy rầy.'

mà lúc này, Đỗ tư nghe bên ngòai nói, dã chuyển cáo Đỗ Trần.

'Francis, ngũ ca ta choáng váng! bác bì vẫn cõng steven, bọn họ căn bản là chưa từng tách ra.'

Đỗ Trần giờ phút này mờ mịt: 'ngũ ca, ngươi nói cái gì loạn quá vậy?'

"Francis, năng lượng của bac bì và steven ngày càng gần, hơn nữua gần nhất rất loạn, 'con mắt' ta tìm ra... nguyên lai bọn họ đang dung hợp - dại ca ngươi chính là bác bì.'

đài sen run lên, Đỗ Trần suýt ngã xuống đất.

"bây giờ steven đang múon tiến vào một khối vách núi, xem ra có vẻ là mệnh môn, mà dịch cốt cùng một người khác dang ngăn trở hắn....'

tai nghe Đỗ Tư giảng thuật tình hình bây giờ, Đỗ Trần liều mạng thúc dục liên hoa, nhưng hắn chỉ có thể cảm thán ***, liên hoa pháp bảo sao lại không tăng tốc độ?.

.....

dứoi thiên đao phong, steven điên cuồng, vẻ mặt biến đổi liên hồi, khi thì mê mang, khi thì âm ngoan, khi thì điên cuồng, mà miệng hắn lại phun ra hai thanh âm 'tới, t tới!'

'Francis, Francis."....

trong giấy lát hiểu được hộ thân vụ khsi đã biến mất, steven cũng không để ý - hắn hòan toàn mở tan vách núi, mệnh môn xuất hiện.

'ha ha, ta tới rồi.' steven cười to đi vào mệnh môn.

dịch cốt vội la lên; 'nếu chúng ta không phải địch nhâ, vậy liên thủ ngăn hắn lại, không thể để hắn đi vào.' l

Lão Fuye lập tức hành động đáp lại, nửa thanh thiên đao ra tay, nhưng nói; 'chúng ta tòan lực phòng thủ, ngàn vạn lần không thể gây thương tổn cho hắn, tận lực theo ánh dao của hắn mà chuyển vận, không nên nhiễu loạn đấu khí của hắn vận hành.'

steven quay đầu âm ngoan nhìn chằm chằm dịch cốt cùng lão Fuye: "đáng chết, các ngươi ngăn cản ta sao? giêt!' bác bì đao mở rộng ra, ánh dao bá đạo vô cùng phóng ra, nhưng chuôi đao vẫn trong tay steven.

quỷ đao muốn vào mệnh môn chẳng biết hướng đi đâu, thiên đao cùng minh đao chật vật ngăn trở, dù mạnh hơn nhưng nhất thời cũng hạ xuống hạ phong! ba thanh đao, ba thanh đao mạnh nhất đương thời đều ở một chỗ.

....

Đỗ Trần chạy tới thiên dao phong thì trước mắt ba người đang laon chiến, mà ahứn bây giở rõ ràng một việc - đại ca muốn vào một mệnh môn không biết thông đi đâu, dịch cốt cùng kẻ còn lại đang ngăn trở. đồng thời nghi hoắc - đại ca sao lại là bác bì, người liên thủ với dịch cốt là ai?

đáng chết, phải ngăn đại ca, hỏi rõ tại sao.

Thương Thiên - Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

Quyển 9

Chương 22: Bích khung kim đan

Dịch: huntercd

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

Nhạc Phàm đưa tay lên, lau vết máu trên khóe miệng, tiếp tục đi đến trước mặt "Cùng Kỳ".

"Ô... ô..."

"Cùng Kỳ" suy yếu nằm trên mặt đất, không ngừng kêu lên ai oán. Người muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện toàn thân không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là mắt đau đáu nhìn Nhạc Phàm, như là muốn truyền tải một điều gì đó.

"Xin chờ một chút..."

Trần Hương thấy Nhạc Phàm chậm rãi đưa tay phải lên, còn tưởng rằng hắn muốn một quyền đánh chết "Cùng Kỳ", vội vàng ngăn cản nói: "Tiên sinh, người có thể bỏ qua cho nó không?"

Nhạc Phàm ngẩn ra, cũng không đáp lại, trực tiếp đi đến "Cùng Kỳ", lướt ngang qua Trần Hương... Thật là người mạnh mẽ!!

"Người, người này thật là bạo lực!"

Trần Hương xấu hổ cười cười, Tiểu Nhu cũng chỉ có thể nói thầm, đương nhiên không dám nói ra.

Nhạc Phàm gần đến nơi, quay về phía Trần Hương nói: "Ngươi tên là gì?"

"Ta... Ta gọi là Trần Hương" Không biết tại sao, Trần Hương có cảm giác bản thân trong lòng tự nhiên lại run rẩy, mặc dù không biểu lộ ra, nhưng nàng quả thật cảm giác được.

Nhạc Phàm trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, thản nhiên nói: "Ta gọi là Lý Nhạc Phàm... ngươi, cứ gọi ta là Nhạc Phàm là được rồi".

Trần Hương gật đầu, Nhạc Phàm tiếp tục nói: "Ngươi biết 'Cùng Kỳ' là mãnh thú, tại sao muốn ta tha cho nó? Chẳng lẻ không sợ nó tương lai hại người sao?"

"Cái này..." Trần Hương do dự một chút nói: "Ta luôn có cảm giác, nó cũng không phải là hung ác như trong truyền thuyết, tin rằng nó thực sự không có hại người".

Nhạc Phàm đột nhiên nở nụ cười, không phải châm chọc, cũng không phải đùa cợt, mà là vì sự giải thích thật thà. Bởi vì hắn hiểu được, thế gian có nhiều người chỉ nhìn bề ngoài, tin tưởng lời đồn đãi. Nghĩ không ra, hôm nay lần đầu tiên gặp được người dùng cảm giác để phân định đúng sai, loại cảm giác này thật sự quá kỳ quái.

Tiểu Nhu phẫn nộ nói: "Trần Hương tỷ tỷ, con gia hỏa xấu xí này đã ăn thịt thôn dân, còn ăn thịt muội muội của Đồ Lôi..."

"Nó không có ăn thịt người" Nhạc Phàm cắt lời, ngữ khí rất chắc chắn.

Hai người Trần Hương run lên, Tiểu Nhu lớn tiếng nói: "Sao ngươi biết được?"

"Biết là biết... Ừm! Ta nhận ra ngươi, bất quá, khi đó ngươi không có nói gì. Ngươi tên là gì?" Nhạc Phàm bây giờ mới chú ý tới gái trẻ bên cạnh, nàng ta đúng là đã gặp ở Hàng Châu, là cô gái câm mãi nghệ bị đánh ở trà lâu.

Tiểu Nhu lại càng hoảng sợ, cổ nghiêm mặt nói: "Ngươi mới là bị câm đó! Ta chưa từng biết ngươi, ngươi đừng có nói lung tung" Mặc dù có vẻ rất tức giận, nhưng nàng cũng không dám bộc phát tính tình, dù sao vừa rồi thấy màn đánh nhau như vậy, nàng bây giờ còn vẫn nhớ như in.

Nhạc Phàm cũng không truy cứu, trầm ngâm chốc lát nói: "Các ngươi ở chỗ này để làm gì?"

"Chúng ta nghe nói nơi này có người bị tế sống, cho nên đến xem..." Trần Hương đơn giản giải thích một lần, lúc này mới hỏi: "Vậy Nhạc... Nhạc Phàm huynh làm sao lại xuất hiện ở đây?" Lúc gọi tên đối phương, Trần Hương có chút cảm giác không được tự nhiên, nhưng cũng không cự tuyệt.

"Đi ngang qua đây, nghe thấy tiếng thú gầm, cho nên đến xem".

Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của hai nữ, Nhạc Phàm lại nói: "Ta là thợ săn, không có gì kỳ quái cả".

"Thợ săn... Đồ Lôi cũng là thợ săn... A! Đúng rồi, Đồ Lôi vẫn còn đang ở trong sơn động!" Một tiếng hô lên, Tiểu Nhu vội vàng chạy về hướng sơn động.

Trần Hương bất đắc dĩ lắc đầu đi theo, Nhạc Phàm kéo "Cùng Kỳ" đi ở phía sau.

Đồ Lôi thương tích quá nặng, mặc dù đã uống linh đan diệu dược, vẫn trị không hết được ngoại thương.

"Trần Hương tỷ tỷ, muội đã cho hắn uống 'Bích Khung Kim Đan', thương tích của hắn quá nặng..."

"Cái gì?! Muội cho hắn uống 'Bích Khung Kim Đan'? Muội, nha đầu này... Ài!" Trần Hương vừa cau mày vừa thở dài bất đắc dĩ, lập tức tiến lên bắt mạch Đồ Lôi.

Tiểu Nhu ủy khuất đứng cúi đầu, như là phạm vào sai lầm không tầm thường. Cũng khó trách, "Bích Khung Kim Đan" này không phải ai cũng có thể uống được.

"Bích Khung Kim Đan" chính là chí bảo của "Thiên môn", tụ tập mấy trăm kỳ dược trong thiên hạ luyện chế trong ba năm mới thành, khả năng hơn xa "Đại hoàn đan" của Thiếu Lâm, "Hồi thiên đan" của Võ Đang. "Bích Khung Kim Đan" chẳng những có thể khởi tử hồi sanh, mà còn có thể giúp người luyện võ tăng thêm trăm năm nội lực, dược lực mạnh mẻ, hiệu quả tuyệt đối phi phàm.

Đương nhiên, không phải cái tốt cũng đều có thể uống loạn được, muốn dùng "Bích Khung Kim Đan" này phải có kinh mạch cường đại của võ lâm cao thủ, nếu không khó mà chịu nổi dược lực cường đại mênh mông này. Do đó, chỉ có người luyện võ mới có thể sử dụng nó.

Nhạc Phàm không phải là người nhiều chuyện, vì vậy đứng ở một bên lẳng lặng nhìn.

Qua một hồi lâu, Trần Hương nhẹ giọng trách: "Tiểu Nhu, muội quá lỗ mãng rồi, 'Bích Khung Kim Đan' sao có thể tùy ý cho người bình thường duùg được... Bây giờ dược lực đang ở giai đoạn hấp thụ, chân nguyên cường đại đang chạy loạn trong kinh mạch của hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định là sẽ nổ tung mà chết!"

"A! Vậy, vậy nên làm sao bây giờ? Vừa rồi muội thấy hắn sắp chết, lại nghe cô cô nói kim đan có hiệu quả khởi tử hồi sanh, cho nên mới mạo hiểm thử. Muội đối với y đạo lại không rành, tỷ tỷ lợi hại như vậy, nhanh nghĩ biện pháp đi!" Tiểu Nhu rất là lo lắng, không khỏi trừng mắt nhìn "Cùng Kỳ" hung hăng nói: "Cũng là con gia hỏa xấu xí này, cũng là do ngươi làm hại, ta diệt ngươi!" Nói xong, Tiểu Nhu xuất ra một thanh ngọc phù...

"Tiểu Nhu dừng tay..."

Đã muộn! Ngọc phù đã hạ xuống đỉnh đầu "Cùng Kỳ", căn bản không kịp thu hồi.

"Cùng Kỳ" rốt cục cũng có cái loại tâm tình tuyệt vọng giống như Tiểu Nhu lúc nãy! Uy lực ngọc phù này nó đã chứng kiến qua, nếu đang là lúc sung sức, nện ở trên người cũng không ảnh hưởng gì, nhưng hiện tại nó đang suy yếu ngay cả đứng cũng không nổi, làm sao có thể tự bảo vệ bản thân được.

Vô lực phản kháng, "Cùng Kỳ" chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọc phù giáng xuống!

Ngay lúc tuyệt vọng, một bóng người đột nhiên vọt đến bên cạnh "Cùng Kỳ", bắt lấy ngọc phù cứu nó, ngoại trừ Nhạc Phàm thì còn ai nửa?

"Bùng..."

Nhạc Phàm còn chưa phản ứng gì, ngọc phù trong tay đã nổ mạnh, một luồng lực cường đại bạo phá chấn đau cả cánh tay! May mắn là, lức phá hủy như vậy đối với hắn mà nói không ảnh hưởng gì, nếu không một tay sợ là đã bị phế đi, bất quá, nửa cánh tay áo cũng hóa thành tro tàn.

"Một khối ngọc phiến nho nhỏ cũng có thể có uy lực như vậy!? Cái này rốt cuộc là vật gì?" Nhạc Phàm sợ hãi thầm than trong lòng, nghi hoặc, đưa cánh tay đang tê dại lên, che chở nói: "Không thể giết nó, nó không có ăn thịt người, đả thương người cũng là do tự vệ mà thôi".

Trần Hương phảng phất như không có nghe thấy Nhạc Phàm nói, chỉ chăm chú nhìn cánh tay của Nhạc Phàm, Tiểu Nhu càng không thể nói gì được!

"Ngươi... Tay ngươi không có việc gì sao?" Trần Hương sắc mặt thay đổi, vẻ mặt chăm chú nói: "Nhạc Phàm, ngươi là người của 'Tu Hành Giới'?"

"Tu Hành giới?" Nhạc Phàm giật mình: "Giang hồ sao? Không, ta chỉ là một thợ săn".

"Giang hồ? Đương nhiên không phải... Thôi quên đi, coi như ta cái gì cũng chưa nói qua" Trần Hương hơi lắc đầu, trong giọng nói có sự thất vọng. Kỳ thật, trong lòng nàng hoảng sợ không thôi. Không phải là người của tu hành giới mà lại có sức mạnh như thế, thật sự khó có thể tưởng tượng!

Trần Hương quay đầu đi, điểm mấy cái trên người Đồ Lôi, tiếp theo lấy từ bên hông ra bộ kim châm.

"Xẹt, xẹt..."

Nhạc Phàm tò mò nhìn Trần Hương thi triển thủ pháp châm kim, mỗi điểm đều xảo diệu, lực đạo trầm ổn, vị trí phi thường chuẩn xác, quả nhiên là cao thủ.

Châm kim xong, Trần Hương áp chưởng vào Thiên linh cái, muốn khống chế nội kình vận hành trong cơ thể Đồ Lôi...

"Tong... tong..."

Mồ hôi rơi trên tảng đá, tạo thành tiếng vang, tiếng thở dốc của Trần càng ngày càng nặng.

"Bích Khung Kim Đan này quả nhiên cường hãn, công lực của bản thân bây giờ khống chế còn khó khăn như vậy!" Vừa suy nghĩ, Trần Hương đã kiệt lực thu tay lại, ngồi xuống đất.

"Trần Hương tỷ tỷ, hắn thế nào rồi?"

"Bích Khung Kim Đan dược lực quá mạnh, ta chỉ có thể dùng chân nguyên bảo vệ kinh mạch của hắn, dẫn đường để cho hấp thu một chút. Bây giờ hấp thu được một chút, sau khi điều tức tỷ sẽ lại tiếp tục".

"Ừm. Tỷ tỷ là giỏi nhất rồi!" Tiểu Nhu gật mạnh đầu, nét tươi cười vẫn còn đọng lại trên gương mặt.

Nhạc Phàm nhìn sắc trời một chút, có chút không kiên nhẫn nói: "Để cho ta " Nói xong, hắn không chút khách khí trực tiếp tiến lên bắt mạch Đồ Lôi. Tiếp theo từ trong túi lấy ra một bộ kim châm, tự mình bắt đầu thi triển kim châm.

"Ngươi làm gì vậy?" Tiểu Nhu muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Trần Hương ngăn lại. Không biết tại sao, Trần Hương thấy bản thân hình như rất quen thuộc với Nhạc Phàm, hơn nữa từ nơi sâu nhất trong nội tâm còn có một loại cảm giác tín nhiệm mãnh liệt.

"Xẹt, xẹt..."

Tay như trăm ngàn bóng ảnh, kim quang thoáng hiện, từng mũi kim châm châm vào toàn thân Đồ Lôi. Chỉ trong chốc lát, Nhạc Phàm đã châm được hơn trăm mũi châm, hơn nữa nét mặt không có gì thay đổi.

Trần Hương nhìn Nhạc Phàm vẻ mặt chăm chú, đột nhiên tỉnh ngộ, gương mặt không khỏi sửng sốt, Tiểu Nhu bên cạnh cũng đã chết lặng. Hắn, hình như so với Trần Hương tỷ tỷ còn muốn lợi hại hơn!

"A!" Đồ Lôi phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, thân thể bắt đầu run rẩy... Nhạc Phàm thấy thế cũng không nóng nảy, biết đây là lúc dược lực của "Bích Khung Kim Đan" bắt đầu phát tác.

Bình thường mà nói, các loại thuốc làm tăng tiềm năng của cơ thể lên, tất cả đều là kích thích cực hạn của cơ thể, cực kỳ đau đớn đương nhiên là không thể tránh khỏi. Hơn nữa dùng dược vật đề thăng đối với thân thể cũng là gánh nặng, thậm chí tu luyện sau này rất khó tiến bộ. Cũng may "Bích Khung Kim Đan" cũng không có tác dụng phụ như vậy, nếu không Nhạc Phàm cũng không dám chắc là Đồ Lôi sẽ thành công.

Nắm chắc được thời gian của dược lực, Nhạc Phàm tay đặt ở mệnh môn, một đạo nguyên khí hùng hậu đưa vào trong cơ thể Đồ Lôi.

Lúc này, nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm tại chiến trường được nuôi dưỡng, đã khôi phục được khỏang năm phần, mặc dù so với trước kia vẫn còn chênh lệch, nhưng dùng để cứu người thì cũng đủ.

Nguyên khí trong cơ thể Đồ Lôi tuần hoàn qua lại, rèn luyện kinh mạch của hắn, tiếp theo chữa trị những chỗ xương bị gãy.

Một đạo chân nguyên cường đại phá vỡ kinh mạch chật hẹp, một đạo nguyên khí khác lập tức đi tới chữa trị.

Lần lượt bị phá vỡ...

Rồi lại chữa trị...

Cứ như thế tuần hoàn không ngừng...

Nếu như Đồ Lôi tỉnh lại, sợ rằng cũng muốn chết ngất lại vì đau đớn.

Khoảng một canh giờ qua đi, sắc mặt Đồ Lôi chuyển hồng nhuận, vẻ mặt thống khổ đã hết, bên ngoài thân thể còn tản ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt..

"Ô..."

Đồ Lôi rên lên một tiếng sướng khoái, dần dần tỉnh lại, ánh mắt hỗn độn mông lung.

"Tốt lắm tốt lắm! Hắn đã tỉnh! Hắn đã tỉnh!" Tiểu Nhu kêu lên rất là hoan hỉ, cũng không biết tại sao lại cao hứng như vậy?

"Hô..." Nhạc Phàm thở ra một hơi dài, hai tay chầm chậm, thu hồi toàn bộ kim châm trên người Đồ Lôi. Sau đó lại bắt mạch cho hắn, hơi gật đầu: "Được rồi".

Trần Hương đứng dậy đi tới chỗ Đồ Lôi, tinh tế dò xét kinh mạch của hắn một hồi... Trên mặt nàng lộ ra vẻ mừng rỡ.

Trong cơ thể Đồ Lôi kinh mạch lớn hơn gấp mấy lần, hơn nữa mềm dẻo vô cùng, một luồng chân nguyên hùng hậu tích tụ tại đan điền của hắn, từng đạo chân khí nhỏ tuần hoàn trong kinh mạch, cuối cùng tụ tại đan điền. Trăm mạch đều thông, tụ đính hậu kỳ, cũng chính là hậu thiên đại thừa chi cảnh! Nếu tiến bộ, hiểu được thiên đạo, đó là tiên thiên cảnh giới!

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Nhạc Phàm, Trần Hương đột nhiên phát giác bản thân còn kém rất xa, bất kể là tâm tính hay lực lượng. Ngoại trừ cô cô mình, lần đầu tiên nàng đối với người khác cảm thấy kính nể như vậy.

Tiểu Nhu biết được tình huống của Đồ Lôi cũng âm thầm vui mừng! Được kỳ ngộ này, con người quật cường này, sau này nhất định sẽ bất phàm!

Thương Thiên - Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân

Quyển 9

Chương 22: Bích khung kim đan

Dịch: huntercd

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn - 4vn.eu

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Nhạc Phàm đưa tay lên, lau vết máu trên khóe miệng, tiếp tục đi đến trước mặt "Cùng Kỳ".

"Ô... ô..."

"Cùng Kỳ" suy yếu nằm trên mặt đất, không ngừng kêu lên ai oán. Người muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện toàn thân không thể động đậy, không thể làm gì khác hơn là mắt đau đáu nhìn Nhạc Phàm, như là muốn truyền tải một điều gì đó.

"Xin chờ một chút..."

Trần Hương thấy Nhạc Phàm chậm rãi đưa tay phải lên, còn tưởng rằng hắn muốn một quyền đánh chết "Cùng Kỳ", vội vàng ngăn cản nói: "Tiên sinh, người có thể bỏ qua cho nó không?"

Nhạc Phàm ngẩn ra, cũng không đáp lại, trực tiếp đi đến "Cùng Kỳ", lướt ngang qua Trần Hương... Thật là người mạnh mẽ!!

"Người, người này thật là bạo lực!"

Trần Hương xấu hổ cười cười, Tiểu Nhu cũng chỉ có thể nói thầm, đương nhiên không dám nói ra.

Nhạc Phàm gần đến nơi, quay về phía Trần Hương nói: "Ngươi tên là gì?"

"Ta... Ta gọi là Trần Hương" Không biết tại sao, Trần Hương có cảm giác bản thân trong lòng tự nhiên lại run rẩy, mặc dù không biểu lộ ra, nhưng nàng quả thật cảm giác được.

Nhạc Phàm trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, thản nhiên nói: "Ta gọi là Lý Nhạc Phàm... ngươi, cứ gọi ta là Nhạc Phàm là được rồi".

Trần Hương gật đầu, Nhạc Phàm tiếp tục nói: "Ngươi biết 'Cùng Kỳ' là mãnh thú, tại sao muốn ta tha cho nó? Chẳng lẻ không sợ nó tương lai hại người sao?"

"Cái này..." Trần Hương do dự một chút nói: "Ta luôn có cảm giác, nó cũng không phải là hung ác như trong truyền thuyết, tin rằng nó thực sự không có hại người".

Nhạc Phàm đột nhiên nở nụ cười, không phải châm chọc, cũng không phải đùa cợt, mà là vì sự giải thích thật thà. Bởi vì hắn hiểu được, thế gian có nhiều người chỉ nhìn bề ngoài, tin tưởng lời đồn đãi. Nghĩ không ra, hôm nay lần đầu tiên gặp được người dùng cảm giác để phân định đúng sai, loại cảm giác này thật sự quá kỳ quái.

Tiểu Nhu phẫn nộ nói: "Trần Hương tỷ tỷ, con gia hỏa xấu xí này đã ăn thịt thôn dân, còn ăn thịt muội muội của Đồ Lôi..."

"Nó không có ăn thịt người" Nhạc Phàm cắt lời, ngữ khí rất chắc chắn.

Hai người Trần Hương run lên, Tiểu Nhu lớn tiếng nói: "Sao ngươi biết được?"

"Biết là biết... Ừm! Ta nhận ra ngươi, bất quá, khi đó ngươi không có nói gì. Ngươi tên là gì?" Nhạc Phàm bây giờ mới chú ý tới gái trẻ bên cạnh, nàng ta đúng là đã gặp ở Hàng Châu, là cô gái câm mãi nghệ bị đánh ở trà lâu.

Tiểu Nhu lại càng hoảng sợ, cổ nghiêm mặt nói: "Ngươi mới là bị câm đó! Ta chưa từng biết ngươi, ngươi đừng có nói lung tung" Mặc dù có vẻ rất tức giận, nhưng nàng cũng không dám bộc phát tính tình, dù sao vừa rồi thấy màn đánh nhau như vậy, nàng bây giờ còn vẫn nhớ như in.

Nhạc Phàm cũng không truy cứu, trầm ngâm chốc lát nói: "Các ngươi ở chỗ này để làm gì?"

"Chúng ta nghe nói nơi này có người bị tế sống, cho nên đến xem..." Trần Hương đơn giản giải thích một lần, lúc này mới hỏi: "Vậy Nhạc... Nhạc Phàm huynh làm sao lại xuất hiện ở đây?" Lúc gọi tên đối phương, Trần Hương có chút cảm giác không được tự nhiên, nhưng cũng không cự tuyệt.

"Đi ngang qua đây, nghe thấy tiếng thú gầm, cho nên đến xem".

Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của hai nữ, Nhạc Phàm lại nói: "Ta là thợ săn, không có gì kỳ quái cả".

"Thợ săn... Đồ Lôi cũng là thợ săn... A! Đúng rồi, Đồ Lôi vẫn còn đang ở trong sơn động!" Một tiếng hô lên, Tiểu Nhu vội vàng chạy về hướng sơn động.

Trần Hương bất đắc dĩ lắc đầu đi theo, Nhạc Phàm kéo "Cùng Kỳ" đi ở phía sau.

Đồ Lôi thương tích quá nặng, mặc dù đã uống linh đan diệu dược, vẫn trị không hết được ngoại thương.

"Trần Hương tỷ tỷ, muội đã cho hắn uống 'Bích Khung Kim Đan', thương tích của hắn quá nặng..."

"Cái gì?! Muội cho hắn uống 'Bích Khung Kim Đan'? Muội, nha đầu này... Ài!" Trần Hương vừa cau mày vừa thở dài bất đắc dĩ, lập tức tiến lên bắt mạch Đồ Lôi.

Tiểu Nhu ủy khuất đứng cúi đầu, như là phạm vào sai lầm không tầm thường. Cũng khó trách, "Bích Khung Kim Đan" này không phải ai cũng có thể uống được.

"Bích Khung Kim Đan" chính là chí bảo của "Thiên môn", tụ tập mấy trăm kỳ dược trong thiên hạ luyện chế trong ba năm mới thành, khả năng hơn xa "Đại hoàn đan" của Thiếu Lâm, "Hồi thiên đan" của Võ Đang. "Bích Khung Kim Đan" chẳng những có thể khởi tử hồi sanh, mà còn có thể giúp người luyện võ tăng thêm trăm năm nội lực, dược lực mạnh mẻ, hiệu quả tuyệt đối phi phàm.

Đương nhiên, không phải cái tốt cũng đều có thể uống loạn được, muốn dùng "Bích Khung Kim Đan" này phải có kinh mạch cường đại của võ lâm cao thủ, nếu không khó mà chịu nổi dược lực cường đại mênh mông này. Do đó, chỉ có người luyện võ mới có thể sử dụng nó.

Nhạc Phàm không phải là người nhiều chuyện, vì vậy đứng ở một bên lẳng lặng nhìn.

Qua một hồi lâu, Trần Hương nhẹ giọng trách: "Tiểu Nhu, muội quá lỗ mãng rồi, 'Bích Khung Kim Đan' sao có thể tùy ý cho người bình thường duùg được... Bây giờ dược lực đang ở giai đoạn hấp thụ, chân nguyên cường đại đang chạy loạn trong kinh mạch của hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định là sẽ nổ tung mà chết!"

"A! Vậy, vậy nên làm sao bây giờ? Vừa rồi muội thấy hắn sắp chết, lại nghe cô cô nói kim đan có hiệu quả khởi tử hồi sanh, cho nên mới mạo hiểm thử. Muội đối với y đạo lại không rành, tỷ tỷ lợi hại như vậy, nhanh nghĩ biện pháp đi!" Tiểu Nhu rất là lo lắng, không khỏi trừng mắt nhìn "Cùng Kỳ" hung hăng nói: "Cũng là con gia hỏa xấu xí này, cũng là do ngươi làm hại, ta diệt ngươi!" Nói xong, Tiểu Nhu xuất ra một thanh ngọc phù...

"Tiểu Nhu dừng tay..."

Đã muộn! Ngọc phù đã hạ xuống đỉnh đầu "Cùng Kỳ", căn bản không kịp thu hồi.

"Cùng Kỳ" rốt cục cũng có cái loại tâm tình tuyệt vọng giống như Tiểu Nhu lúc nãy! Uy lực ngọc phù này nó đã chứng kiến qua, nếu đang là lúc sung sức, nện ở trên người cũng không ảnh hưởng gì, nhưng hiện tại nó đang suy yếu ngay cả đứng cũng không nổi, làm sao có thể tự bảo vệ bản thân được.

Vô lực phản kháng, "Cùng Kỳ" chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọc phù giáng xuống!

Ngay lúc tuyệt vọng, một bóng người đột nhiên vọt đến bên cạnh "Cùng Kỳ", bắt lấy ngọc phù cứu nó, ngoại trừ Nhạc Phàm thì còn ai nửa?

"Bùng..."

Nhạc Phàm còn chưa phản ứng gì, ngọc phù trong tay đã nổ mạnh, một luồng lực cường đại bạo phá chấn đau cả cánh tay! May mắn là, lức phá hủy như vậy đối với hắn mà nói không ảnh hưởng gì, nếu không một tay sợ là đã bị phế đi, bất quá, nửa cánh tay áo cũng hóa thành tro tàn.

"Một khối ngọc phiến nho nhỏ cũng có thể có uy lực như vậy!? Cái này rốt cuộc là vật gì?" Nhạc Phàm sợ hãi thầm than trong lòng, nghi hoặc, đưa cánh tay đang tê dại lên, che chở nói: "Không thể giết nó, nó không có ăn thịt người, đả thương người cũng là do tự vệ mà thôi".

Trần Hương phảng phất như không có nghe thấy Nhạc Phàm nói, chỉ chăm chú nhìn cánh tay của Nhạc Phàm, Tiểu Nhu càng không thể nói gì được!

"Ngươi... Tay ngươi không có việc gì sao?" Trần Hương sắc mặt thay đổi, vẻ mặt chăm chú nói: "Nhạc Phàm, ngươi là người của 'Tu Hành Giới'?"

"Tu Hành giới?" Nhạc Phàm giật mình: "Giang hồ sao? Không, ta chỉ là một thợ săn".

"Giang hồ? Đương nhiên không phải... Thôi quên đi, coi như ta cái gì cũng chưa nói qua" Trần Hương hơi lắc đầu, trong giọng nói có sự thất vọng. Kỳ thật, trong lòng nàng hoảng sợ không thôi. Không phải là người của tu hành giới mà lại có sức mạnh như thế, thật sự khó có thể tưởng tượng!

Trần Hương quay đầu đi, điểm mấy cái trên người Đồ Lôi, tiếp theo lấy từ bên hông ra bộ kim châm.

"Xẹt, xẹt..."

Nhạc Phàm tò mò nhìn Trần Hương thi triển thủ pháp châm kim, mỗi điểm đều xảo diệu, lực đạo trầm ổn, vị trí phi thường chuẩn xác, quả nhiên là cao thủ.

Châm kim xong, Trần Hương áp chưởng vào Thiên linh cái, muốn khống chế nội kình vận hành trong cơ thể Đồ Lôi...

"Tong... tong..."

Mồ hôi rơi trên tảng đá, tạo thành tiếng vang, tiếng thở dốc của Trần càng ngày càng nặng.

"Bích Khung Kim Đan này quả nhiên cường hãn, công lực của bản thân bây giờ khống chế còn khó khăn như vậy!" Vừa suy nghĩ, Trần Hương đã kiệt lực thu tay lại, ngồi xuống đất.

"Trần Hương tỷ tỷ, hắn thế nào rồi?"

"Bích Khung Kim Đan dược lực quá mạnh, ta chỉ có thể dùng chân nguyên bảo vệ kinh mạch của hắn, dẫn đường để cho hấp thu một chút. Bây giờ hấp thu được một chút, sau khi điều tức tỷ sẽ lại tiếp tục".

"Ừm. Tỷ tỷ là giỏi nhất rồi!" Tiểu Nhu gật mạnh đầu, nét tươi cười vẫn còn đọng lại trên gương mặt.

Nhạc Phàm nhìn sắc trời một chút, có chút không kiên nhẫn nói: "Để cho ta " Nói xong, hắn không chút khách khí trực tiếp tiến lên bắt mạch Đồ Lôi. Tiếp theo từ trong túi lấy ra một bộ kim châm, tự mình bắt đầu thi triển kim châm.

"Ngươi làm gì vậy?" Tiểu Nhu muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Trần Hương ngăn lại. Không biết tại sao, Trần Hương thấy bản thân hình như rất quen thuộc với Nhạc Phàm, hơn nữa từ nơi sâu nhất trong nội tâm còn có một loại cảm giác tín nhiệm mãnh liệt.

"Xẹt, xẹt..."

Tay như trăm ngàn bóng ảnh, kim quang thoáng hiện, từng mũi kim châm châm vào toàn thân Đồ Lôi. Chỉ trong chốc lát, Nhạc Phàm đã châm được hơn trăm mũi châm, hơn nữa nét mặt không có gì thay đổi.

Trần Hương nhìn Nhạc Phàm vẻ mặt chăm chú, đột nhiên tỉnh ngộ, gương mặt không khỏi sửng sốt, Tiểu Nhu bên cạnh cũng đã chết lặng. Hắn, hình như so với Trần Hương tỷ tỷ còn muốn lợi hại hơn!

"A!" Đồ Lôi phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, thân thể bắt đầu run rẩy... Nhạc Phàm thấy thế cũng không nóng nảy, biết đây là lúc dược lực của "Bích Khung Kim Đan" bắt đầu phát tác.

Bình thường mà nói, các loại thuốc làm tăng tiềm năng của cơ thể lên, tất cả đều là kích thích cực hạn của cơ thể, cực kỳ đau đớn đương nhiên là không thể tránh khỏi. Hơn nữa dùng dược vật đề thăng đối với thân thể cũng là gánh nặng, thậm chí tu luyện sau này rất khó tiến bộ. Cũng may "Bích Khung Kim Đan" cũng không có tác dụng phụ như vậy, nếu không Nhạc Phàm cũng không dám chắc là Đồ Lôi sẽ thành công.

Nắm chắc được thời gian của dược lực, Nhạc Phàm tay đặt ở mệnh môn, một đạo nguyên khí hùng hậu đưa vào trong cơ thể Đồ Lôi.

Lúc này, nguyên khí trong cơ thể Nhạc Phàm tại chiến trường được nuôi dưỡng, đã khôi phục được khỏang năm phần, mặc dù so với trước kia vẫn còn chênh lệch, nhưng dùng để cứu người thì cũng đủ.

Nguyên khí trong cơ thể Đồ Lôi tuần hoàn qua lại, rèn luyện kinh mạch của hắn, tiếp theo chữa trị những chỗ xương bị gãy.

Một đạo chân nguyên cường đại phá vỡ kinh mạch chật hẹp, một đạo nguyên khí khác lập tức đi tới chữa trị.

Lần lượt bị phá vỡ...

Rồi lại chữa trị...

Cứ như thế tuần hoàn không ngừng...

Nếu như Đồ Lôi tỉnh lại, sợ rằng cũng muốn chết ngất lại vì đau đớn.

Khoảng một canh giờ qua đi, sắc mặt Đồ Lôi chuyển hồng nhuận, vẻ mặt thống khổ đã hết, bên ngoài thân thể còn tản ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt..

"Ô..."

Đồ Lôi rên lên một tiếng sướng khoái, dần dần tỉnh lại, ánh mắt hỗn độn mông lung.

"Tốt lắm tốt lắm! Hắn đã tỉnh! Hắn đã tỉnh!" Tiểu Nhu kêu lên rất là hoan hỉ, cũng không biết tại sao lại cao hứng như vậy?

"Hô..." Nhạc Phàm thở ra một hơi dài, hai tay chầm chậm, thu hồi toàn bộ kim châm trên người Đồ Lôi. Sau đó lại bắt mạch cho hắn, hơi gật đầu: "Được rồi".

Trần Hương đứng dậy đi tới chỗ Đồ Lôi, tinh tế dò xét kinh mạch của hắn một hồi... Trên mặt nàng lộ ra vẻ mừng rỡ.

Trong cơ thể Đồ Lôi kinh mạch lớn hơn gấp mấy lần, hơn nữa mềm dẻo vô cùng, một luồng chân nguyên hùng hậu tích tụ tại đan điền của hắn, từng đạo chân khí nhỏ tuần hoàn trong kinh mạch, cuối cùng tụ tại đan điền. Trăm mạch đều thông, tụ đính hậu kỳ, cũng chính là hậu thiên đại thừa chi cảnh! Nếu tiến bộ, hiểu được thiên đạo, đó là tiên thiên cảnh giới!

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Nhạc Phàm, Trần Hương đột nhiên phát giác bản thân còn kém rất xa, bất kể là tâm tính hay lực lượng. Ngoại trừ cô cô mình, lần đầu tiên nàng đối với người khác cảm thấy kính nể như vậy.

Tiểu Nhu biết được tình huống của Đồ Lôi cũng âm thầm vui mừng! Được kỳ ngộ này, con người quật cường này, sau này nhất định sẽ bất phàm!

Chí Tôn Vô Lại

Tác giả: Khiêu Vũ

Chương 95: Giao tế hoa trong yến hội

Dịch giả : darkboy12

Biên dịch : Thiên Hạ Hội

Biên tập : hoabeo

Nguồn : www.tangthuvien.com

Tiểu Lôi thong thả bước quanh trong yến hội. Bao quanh hắn đều là những nam thanh nữ tú rực rỡ trong áo quần hoa lệ như những con khổng tước, tất cả đều có vài phần ngạo khí của giới xã hội thượng lưu, tụm ba tụm năm trò chuyện với nhau.

Tầng hai của khách sạn này, có diện tích rất lớn ước chừng mấy trăm mét vuông, ở giữa có một cái hồ bơi. Bất quá lúc này hiển nhiên không có ai trong đó, trên mặt nước còn thả nổi một vài cái đèn nhiều màu trang trí.

Tiểu Lôi đi được một đoạn, chỉ nghe những thiếu nữ xinh đẹp xung quanh bàn luận về những tin tức thời trang mới nhất, hoặc là trao đổi cách làm đẹp, tỷ như thẩm mỹ viện mỗ mỗ vừa nhập về một loại máy chăm sóc da gì đó, hoặc trung tâm làm đẹp nào đó vừa có một anh tạo mẫu rất đẹp trai ...v..v..

Các đề tài nói chuyện của bọn nam nhân càng làm cho Tiểu Lôi buồn chán, họ cứ bàn về những kiểu xe hơi mới nhất, hay là gần đây cổ phiếu của công ty nào sẽ tăng giá, tiền lời của cổ đông như thế nào. Đương nhiên, cũng có người đàm luận về những đề tài mà Tiểu Lôi tương đối hứng thú. Lại có vài ba tên trông có vẻ như hoa hoa công tử đứng bên kia, đang đàm luận về vấn đề phụ nữ : như là thiên kim tiểu thư nào nhìn qua rất thuần khiết, nhưng khi ở trên giường thì lại rất phong tao, hay là vị đồng đạo nào gần đây cua được minh tinh điện ảnh, hoặc là cô tình nhân của vị đại tài phiệt nào có bộ ngực đã được giải phẫu thẩm mỹ ...

""Đây là cuộc sống của mấy tay có tiền.... Ài" Tiểu Lôi thở dài. Hắn thừa dịp chung quang không có ai chú ý, lặng lẽ lấy bên dưới áo ra một cái cái earphone cực nhỏ, chỉ lớn hơn hoa tai thường một tí, hắn đặt vào tai, cẩn thận gõ vào tai kiểm tra, mặc khác trên cổ áo hắn có một ghim cài, thật ra là micro. Tất cả các thứ này đều do Lôi đại tiểu thư chuẩn bị cho hắn. Dùng làm phương tiện để hai người liên lạc.

"alô, alô, alô? Lôi đại tiểu thư, cô đâu rồi?"

Tiểu Lôi hô gọi một lúc, nhưng chẳng thấy ai trả lời.

Ai, cái cô này đi đâu rồi, chẳng lẻ muốn bỏ mặt mình sao?

Chính lúc đang bất lực thở dài, đột nhiên ánh mắt Tiểu Lôi sáng ngời, rốt cục đã nhìn thấy một người quen.

Từ cửa một nam một nữ chậm rãi đi vào, nam nhân thân mặc Âu phục, nhưng vẫn không che dấu được cái bụng đã xệ của mình, tóc cũng đã trắng hết một nửa, thế nhưng đôi mắt hắn vẫn không chịu an phận cứ đảo qua lại dò xét trên người các mỹ nữ ở đây. Người bên cạnh hắn, bị hắn nắm tay, thì khác xa, chính là một nữ tử trẻ tuổi vô cùng diễm lệ.

Tiểu Lôi vừa nhìn đã nhận ra ... đây là vị tiểu thư phóng viên trên TV, chính là vị nữ phóng viên mà mình từng mơ tưởng.... Có thể nói không một chút khoa trương, thuở thiếu thời Tiểu Lôi đã từng mê luyến nàng rất lâu... ài.... Mê luyến về thân hình đủ làm nam nhân hộc máu.

tiểu thư phóng viên này tư thái e ấp như chim non bên cạnh cái lão đáng tuổi cha nàng. Hơn nữa nàng vừa tới liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nam nhân .... Nàng vận một bộ lễ phục đen hở hang phi thường, phơi bày cả tấm lưng trần trước đông đảo ánh mắt của bọn nam nhân, hai dây áo quàng vai được may rất cẩn thận, như xếp thành một hình chữ V ngay trước ngực, miễn cưỡng bao bọc lấy bộ ngực bốc lửa của nàng. Hơn nữa đáy chữ V đó lại rất thấp, Tiểu Lôi thậm chí có thể khẳng định, nam nhân nào mà đứng trước mặt nàng chỉ cần cúi đầu xuống, có thể từ chiếc cổ áo hình chữ V đó nhìn thấy rún của nàng!

Tuy nhiên, cô gái này rõ ràng không phải là loại nữ nhân hiền thục gì. Những nam nhân nào lộ ra ánh mắt thèm thuồng trước mặt nàng, nàng ta đều liếc mắt đưa tình trả lại, ánh mắt câu nhân phi thường.

Lão già bên cạnh nàng có lẽ cũng rất có thân phận, hai người vừa đến, lập tức đã có không ít người tiến lên chào hỏi lão, lão ta liền cùng với những người quen biết hàn huyên, bỏ cô bạn xinh đẹp qua một bên.

Cô tiểu thư phóng viên kia tùy ý cầm lấy ly rượu, thản nhiên đi đi lại lại dưới ánh mắt mơ ước của đông đảo nam nhân, không ngờ lại trùng hợp đến bên cạnh Tiểu Lôi ... ài, công bình mà nói, Tiểu Lôi cũng bất tri bất giác bước đến gần nàng ....

"Y?" ánh mắt của tiểu thư phóng viên quét lên người của Tiểu Lôi, trong ánh mắt nàng hiện lên một tia mừng rỡ như nhìn thấy con mồi của mình.

Trong yến hội này, rõ ràng người đến dự là loại không phú cũng quý. Mà Tiểu Lôi lại có thể hấp dẫn chú ý lực của nàng là vì hai lý do : Thứ nhất, Tiểu Lôi có vẻ chưa có bạn gái. Thứ nhì, Tiểu Lôi tuổi còn trẻ, hơn nữa trông cũng rất bảnh bao .... Xem ra việc Lôi đại tiểu thư phí nhiều tâm tư cho việc tạo hình của Tiểu Lôi cuối cùng đã có thành quả. Hiện giờ tiểu Lôi đang vận một bộ Âu phục Armani, tóc thấy rõ là do nhà tạo mẫu cao cấp thiết kế. Thân hình hắn cao ráo, gương mặt dù không phải siêu cấp đẹp trai, nhưng cũng coi như tuấn lãng, nhất là màu da rám nắng sau khi dùng điện tử nghi khí càng làm hắn thêm phần quyến rũ, hơn nữa khóe miệng hắn theo thói quen cứ như đang mỉm cười, càng giúp hắn có thêm vài phần sắc thái tà mị.

Đứng quanh đây thật ra cũng có vài nam nhân độc thân, bất quá họ đều là những hoa công tử nổi tiếng xú danh, nên vị tiểu thư phóng viên này đối với họ không chút hứng thú.

"Này" nàng nhẹ nhàng bắt chuyện với Tiểu Lôi, Tam Thanh Đạo Tôn làm chứng, thanh âm của nàng cơ hồ làm cho cả người Tiểu Lôi run lên.

Tiểu Lôi cười cười :"Chào cô." Khóe mắt lại trộm nhìn xuống bộ ngực đầy xuân quang của đối phương....

Tiến gần lại vài bước, vị tiểu thư phóng viên này cuối cùng đã nhìn rõ tướng mạo của Tiểu Lôi, mắt nàng đột nhiên lộ ra một chút suy tư :"Y? Chúng ta có phải đã gặp nhau rồi không? Ta thấy anh rất quen mặt ....."

Tiểu Lôi trên mặt hiện ra vẻ quái dị... gặp qua rồi sao? Quả thật đã gặp qua a.....

"A! Ta nhớ ra rồi!"vị tiểu thư phóng viên đột nhiên trừng mắt lên, nhìn Tiểu Lôi chằm chằm, nụ cười có chút cứng ngắt :"Là anh! Buổi tối hôm đó dưới núi Nam Sơn, ta đã thấy anh..... anh cùng với bọn Lôi thiếu gia một chỗ.... Anh...."

Tiểu Lôi thở dài, không phủ nhận. Đúng vậy, đêm hôm đó chẳng những đã gặp qua nàng, hơn nữa chính hắn còn hướng về máy quay nói một câu "Mẹ"

"Ta cũng nhận ra cô, đương gia mỹ nữ chủ trì trên TV, Ngô Đan tiểu thư ....." Tiểu Lôi cười khổ.

"Đừng, xin cứ gọi ta là Niya. Bạn ta đều gọi ta như vậy."

Tiểu Lôi nhịn không được trong lòng mắng một câu.

Hừ, chẳng lẻ tên phương Tây là hay lắm sao?

"Còn tiên sinh tên gì?" Niya cười rất giảo hoạt, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nàng thật sự am hiểu cách thi triển mị lực nữ nhân, nói cách khác, nàng thành thục cách liếc mắt đưa tình :"Nói chuyện cùng một nữ sĩ, chẳng lẻ anh cũng không chịu tự giới thiệu về mình một chút sao? Có phải,...có phải anh hơi ngại ngùng do sự khiếm nhã lần trước không?"

Tiểu Lôi nhanh chóng liếc mắt qua vùng ngực trắng nõn của đối phương, rồi thu ánh mắt lại, cười nói :"Tên của ta à, có thể gọi ta là Tiểu Lôi... về phần nhận lỗi... xin hỏi, nói thật cũng là một sai lầm sao?

"Nói thật?"

"Đúng vậy!" tiểu Lôi dật đầu, chánh sắc nói :"Ngày đó ta quay đầu ra máy quay phim nói "Mẹ"! Về chuyện này, ta thì thích nam trên nữ dưới. Thượng Đế làm chứng, những gì ta nói đều là sự thật!"

Miệng Niya đã biến thành hình chữ "O"

"Kha nhi, đêm nay em rất đẹp."

Tại một phòng nghỉ trên lầu, Lôi đại tiểu thư đứng bên gương nhìn Điền Kha Nhi.

Đêm nay Điền Khả Nhi mặc trang phục thật sự giống như một nàng công chúa. Chiếc váy nhìn thiết kế có vẻ đơn giản, nhưng tuyệt đối là từ tay danh gia, đã làm toát ra được khí chất thanh thuần diễm lệ của Điền Kha Nhi, khuôn mặt thanh lệ thoát tục của nàng với một chút điểm trang đã tăng thêm ba phần xinh đẹp, khiến cho khí chất của Điền Kha Nhi vốn thanh thuần lại có thêm ba phần kiều diễm.

Chỉ là Điền Kha Nhi đứng trước gương, nụ cười trên mặt lại có phần miễn cưỡng, thần sắc tựa hồ như đang bồn chồn không yên.

"Em hình như không được vui à, Kha Nhi." Lôi đại tiểu thư mở miệng nói.

"Không, em rất tốt." Điền Kha Nhi cười dịu dàng, ánh mắt vẫn buồn bả như cũ.

Lôi đại tiểu thư không đồng ý, cũng không phản đối, nói :"Em mà ra ngoài, lũ hoa hoa công tử ngoài kia nhất định sẽ chảy hết nước miếng đó. E rằng đêm nay sẽ có nhiều ngốc tử quỳ xuống dưới váy em đấy."

Điền Khả Nhi cười càng thêm miễn cưỡng, lắc đầu nói :"Những chuyện nhàm chán này, em không cần đâu."

Lôi đại tiểu thư cố ý nói :"Ý? Sắc mặt của em hình như không được tốt, có phải em mệt mỏi quá không?" Nàng lập tức dìu Điền Kha nhi lên trường kỷ, ôn nhu nói :"Được rồi, chị biết trang phục này mặc vào rất khó chịu, em trước hết hãy nghỉ ngơi một lúc đi, nếu không, e rằng tối nay em sẽ không còn khí lực để ứng phó với khách bên ngoài đâu. Chị ra ngoài gọi người đem nước lại cho em."

Lôi đại tiểu thư mỉm cười, đi ra khỏi phòng. Điền Kha Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, u oán thở dài :"Ôi, đêm nay anh ấy đang ở đâu?"

Lôi đại tiểu thư đứng ngoài, áp tai lên cửa nên đã nghe thấy câu nói của Kha Nhi, nàng mỉm cười, đi qua hành lang, đã thấy hai vệ sĩ của Điền gia ngồi ở cầu thang. Hai người vừa thấy Lôi đại tiểu thư, lập tức đứng lên cung kính chào.

"Các ngươi đi lấy giúp ta món ăn gì đó.... còn thêm một bình hồng tửu nữa.... ở bên dưới cốp xe, ta để ở trong đó đấy."

Ra lệnh cho hai tên bảo tiêu xong, Lôi đại tiểu thư cuối đầu xuống, kéo cây trâm gài trước ngực đến gần một chút, thấp giọng nói :"Tiểu Lôi? Tiểu Lôi! Tiểu tử, ngươi có nghe không vậy?"

Vào lúc đó Tiểu Lôi còn đang ở hội trường lộ thiên cùng với mỹ nữ phóng Niya nói hươu nói vượn thao thao bất tuyệt.

"Cho nên, theo quan điểm của Fred, dục tính của loài người là động lực của tiến bộ. Dựa vào quan điểm này, ta không cảm thấy có gì là bất nhã hay xấu hổ cả. Ngược lại, ta cảm thấy đây mới chính là thiên tính của con người, là một sự thật rất đơn giản. Nếu đã là thế, ta sao phải xấu hổ chứ?"

Tiểu Lôi cười nói xong, Niya mặt hiện lên chút xấu hổ, cắn nhẹ môi, thật là phong tình vạn vẻ, liếc tiểu Lôi một cái :"Đặc sắc .... Thật không nghĩ ra miệng của anh lại lợi hại như vậy, có hứng thú đến tiết mục của ta nói chuyện không? Tiểu Lôi tiên sinh .... Thiếu chút nữa quên mất, anh thuộc nhóm nào?"

Ài, trên cơ bản, trong giới thượng lưu xã hội này, loại đàn bà như Niya, có thể dùng một đại danh từ thông tục để gọi là "giao tế hoa", nói cách khác là, nam nhân nào cũng có thể câu dẫn loại nữ nhân này, chỉ cần nàng để ý ngươi. Đêm này Niya hiển nhiên đã có hứng thú với Tiểu Lôi, nên bắt đầu tìm hiểu bối cảnh của hắn, nếu hài lòng, thì theo quy luật tự nhiên, xác suất cho việc sẽ phát sinh kế tiếp là một đêm khoái cảm đã hơn chín mươi phần trăm rồi.

Tiểu Lôi cười cười, đang nghĩ nên trả lời như thế nào, đột nhiên nghe được tiếng gọi của Lôi tiểu thư:"Tiểu Lôi! ngươi chú ý nghe đây, lập tức đi lên cầu thang bên trái, sau đó đi qua hành lang quẹo phải, phòng thứ ba. Ta đã cho vệ sĩ đi rồi, ngươi chỉ có hai phút thời gian!" sau đó âm thanh đã đứt đoạn.

"Mẹ". Tiêu Lôi nhịn không được mắng một câu, đột nhiên nhớ tới mình đang đứng trước một cô gái.

Niya cau mày nói :"Xin lỗi, có lẽ ta nghe lầm... anh.... Anh vừa nói gì?"

Tiêu Lôi thở dài :"Ta nói chính là 'Mẹ'! Ta có thể giải thích thêm lần nữa, ta thích nam trên nữ dưới. Đây chỉ là thực tế thôi." Hắn lập tức mỉm cười :"Thất lễ rồi, ta nghĩ, ta phải đi rửa tay một chút."

Mắt của Niya hiện lên vẻ tha thiết, mỉm cười nói :"Tiểu Lôi tiên sinh, xin chờ một chút". Trên mặt nàng lộ ra một tia mị sắc, cắn nhẹ môi thấp giọng nói :"Ta đối với 'sự thật' mà ngài nói phi thường hứng thú, nếu có thể, ta cũng muốn chứng thật một chút ..... ta đã mướn một phòng dài hạn ở khách sạn này, là phòng 913... ta bây giờ sẽ về đó tắm rửa...."

Nói xong, cái cô gái phong tao này xoay eo rời đi.

Tiểu Lôi khẽ thở dài, nhìn lại đồng hồ, lúc này mới nhanh chóng đi về cầu thang bên kia.

Tại một phòng cách đó khoảng một trăm thước, một nòng súng đen ngòm chĩa ra ngoài cửa sổ, trong ống ngắm của khẩu súng, hiện ra dáng người Tiểu Lôi vừa lắc mình lên cầu thang.

Một tên đeo bao tay da màu đen cầm hệ thống liên lạc, thấp giọng nói :"Hắn lên lầu rồi! Động thủ ở trên lầu! Đem tim của hắn về cho ta."

Thanh âm khàn khàn, âm trầm, phảng phất như là ngôn ngữ của một quốc gia Bắc Âu.

Tiểu Lôi chạy lên lầu, cả tầng trên đều đã được bao làm nơi nghỉ ngơi cho người trong yến hội. Vừa lên lầu có một hành lang chạy ngang, trước mặt là một cái bảng chỉ dẫn, bên trái là phòng nghỉ của tân khách, mà bên phải có một cửa bị khóa, còn lại là khu cho chủ nhân nghỉ ngơi.

Tiểu Lôi nhìn thoáng qua, quả nhiên không thấy nhân viên bảo vệ đâu, hắn liền đẩy cửa vào trong hành lang của khách sạn, tất cả đều tĩnh lặng không một bóng người.

"Đi qua hành lang, quẹo phải, phòng nghỉ thứ ba...." Tiểu Lôi thở dài :"Người có tiền có khác. Nơi này có nhiều phòng như vậy, dùng để chơi bời thì thật là lý tưởng .... Ài, trên TV vẫn thường nói đến loại người có tiền mà dâm loạn, hình như cũng giống như thế này thôi."

Hắn vừa nghĩ đến những ý nghĩ xấu xa này, vừa bước về phía trước. Đột nhiên, dị biến phát sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #zdfaefawe