LHBG 337

Chương 332 thủ mộ nhân

Dịch: kakesi_kenji

Nguồn: tàng thư viện

Bác bì cùng đại ca ở ngay vùng núi A MUlang nơi mình sắp tới.

Đỗ Trần trong long vui vẻ, nơi chốn của bọn họ rút cục cũng được tra rõ, nhưng hai câu nói của Đỗ Tư mang tới sự lo lắng, hắn nói: " năng lượng của bác bì cùng đại ca ta ngày càng gần, đây là ý gì? Còn có thủ mộ nhân kia có chút cổ quái? Nếu bác bì phi hành trên cao hoặc trong trạng thái tiềm hành bị hắn phát hiện, thì thủ mộ nhân kia thực lực hửan khiến cho ta phải lo nghĩ."

Đỗ Tư vô lại nói: "ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Francis, năng lượng của bác bì cùng steven ngày càng loạn! ngươi biết đó, ngũ ca ta là dựa vào năng lực lượng mạnh yếu bên ngoài mà xem xét, bây giờ ta bị năng lượng hỗn loạn trước mắt khiến cho 'trước mắt' rối mù, có thể giúp ngươi phán xuất bọn họ ở vùng núi A Mulang đã rất khó khăn rồi, đừng hy vọng ta nữa... càng ngày càng làm khó ta a."

Đỗ Trần suýt nữa chấm dứt trao đổi với Đỗ Tư tại chô, hắn sờ sờ mũi nói: "cái.. truy tung giả kia đâu?'

Đỗ Tư cũng ngạc nhiên kêu lên: "đã lâu cũng không thấy hắn xuất hiện."

Đỗ TRần hừ một tiếng: "tiếp tục giám thị." Kết thúc lên lạc với ngũ ca, trong long thầm nghĩ, cuối cùng là có người thấy đại ca cùng bác bì. Hắn quất ngựa đuổi theo Antoine, ưu nhã cùng đau thương nói: "thủ tướng đại nhân, lại nghĩ tới tổ tiên chết trận tại vùng núi A Mulang, tủ tôn chưa bao giờ tới tế bái thần mộ A Mulang, thật sự làm ta then với tổ tiên."

Antoine sứng sốt, nhìn không thấu ý đồ của tiểu hồ ly.

Đỗ Trần lại nói; "nếu dựa theo lễ nghi cùng tiến độ hành tiến của đoàn sứ tiết chúng ta, chúng ta cần thời gian vài ngày nữa mới tới địa điểm đàm phán tại vùng núi A Mulang, nếu ngươi thật sự muốn đi tế bái tổ tiên chết trận, không bằng ta đi trước được không./' cười mị hoặc vươn tay: "phiền toái đại nhân ....'

Antoine thầm nghĩ, chẳng lẽ ý tứ của tiểu hồ ly là phải đi tới do thám chi tiết của thú nhân trước? như vậy cũng tốt. dặn dò; "ý ngươi là ta xuất ra văn thư sứ tiết, với danh nghĩa của đoàn sứ tiết yêu cầu bọn họ cho phép ngươi tiến nhập vùng núi A Mulang"

"Đa tạ thủ tướng đại nhân."

Đỗ Trần phất tay kêu dịch cốt, khoái mã bôn ba, rời xa đoàn sứ tiết, Đỗ Trần lạnh lung nhìn chằm chằm núi non ẩn hiện phía trước "dịch cốt, người coi mộ A Mulang đã từng thấy đại ca ta cùng bác bì, chúng ta lâp tức đi gặp hắn. bất quá, năng lượng của đại ca ta cùng bác bì xuất hiện loạn lưu, cảm giác Đỗ Tư bị yếu đi nghiêm trọng. không cách nào phán đoán thực lực của người coi mộ, đến lúc đó ngươi lưu ý hắn một chút."

Vùng núi A Mulang trải dài từ tây sang đông, dài gần ngàn dặm, từ trên cao nhìn xuống, nếu nói nam phương là đại hạp cốc Auerbach là một con côn trùng nhỏ thì dãy núi A Mulang là một thâm sơn cự mãng khổng lồ vô cùng.

Tại hướng chính bắc đại hạp cốc Auerbach. Trên lưng cự mãng có ngọn núi cao ngút trời. thú nhân mệnh danh đơn giản là tam đao phong. Phân biệt là trường đao phong, duệ đao phong, thiên đao phong.

Từ trên đại thảo nguyên nhình lại, tam đao phong cao vút sừng sững đứng độc lập, lại rất gần, thì thực tế ba ngọn núi cách xa nhau mấy trăm dặm, mà trung tâm đại tam giác lấy tam đao phong làm ba đỉnh này là một mảnh đất trống không người. vùng đất này chính là thần mộ A Mulang.

Lúc Đỗ Trần cùng Antoine nói chuyện với nhau thì tin tức người coi mộ thấy bác bì, lo lắng bác bì mang theo đại ca đi xa, hắn sau khi rời khỏi đoàn sứ tiết không lâu liền bỏ ngựa phi hành, chỉ dung thời gian nửa ngày tới được ngoại vi vùng núi a mulang.

Giao ra văn thư sứ tiết, Đỗ Trần từ trong tay thú nhân lấy được một phần bản đồ A Mulang liền cùng dịch cốt tiến vào vùng núi lúc nửa đêm, thần mộ A Mulang xuất hiện trước mắt bọn họ.

Chứng kiến hoàn cảnh A Mulang, Đỗ Trần hối hận, trước kia nơi này là thần mộ. nói không chừng có vô số vệ binh thú nhân cùng thánh giáo bảo vệ, cho nên trịnh trọng cầm văn thư ngoại giao tới, cũng là để tiện hành động, nhưng thực tế nhìn qua... tựa nhu một vùng núi hoang vắng.

Đứng trên ngọn núi nhìn mộ viên trước mắt. Đỗ Trần ngạc nhiên chôc lát: "đây là thần mộ sao?' hắn nghĩ tới bãi tha ma. Không thể không nghĩ tới bãi tha ma, trong phương viên này, ngoài mấy ngôi mộ đầy hoa cỏ, thậm chí trong hơn mười cái mộ bia cho các tướng lĩnh, còn có một tòa kỷ niệm bia hung vĩ cho các binh lính vô danh, cả thần mộ đều ngập mùi hoa cỏ, bách hoa đua nở, dưới ánh trăng chiếu rói xuống u tĩnh thần bi, tựa như tiên cảnh nhân gian - ngay cả mộ bi cũng không hiện lên vẻ kinh khủng âm trầm mà thần thánh tường hòa.

Nhân gian tiên cảnh không có cửa lớn, chỉ có hai cây xanh nổi lên đầu núi, dưới tàn cây là một con dường nhỏ trải đầy đá vụn, xem như là con đường duy nhất tiến vào mộ.

Đỗ TRần đang nhìn một căn nhà gỗ nhỏ dưới tán của hai cái cây, cọt kẹt, một vị lão nhân một mặt mặc vào trường bào, một mặt đẩy cửa bước ra: 'ai, có người tới tê bái chúng thần, hai vị... cũng chỉ có hai vị thôi sao?"

Vị.... lão nhân già nua này thật thần kỳ, mặc trường bào màu xám trắng thường của của các khổ tu sĩ thánh giáo, tóc đã bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, mở miệng cười, thậm chí răng trong miệng chỉ còn lai vìa cái, lão chống quái trượng chào đón, thấy Đỗ Trần thì chưa có nói gì, nhưng thấy dịch cốt mặc trường bào của nhân viên thần chưc cao nhất, lập tức quỳ bái.

Lão già này có thể phát hiện ra bác bì? Chẳng lẽ là bác bì không có tiềm hành hoặc phi hành cho nên mới bị một lão già thấy được?

Chân nhân không thể nhìn diện mạo, cần phải thăm dò rõ hơn rồi mới nói.

Đỗ Trần tiến lên nâng lão nhân dâyk: "lão bá, chúng ta tới tế bài chúng thần, nơi này chỉ có một mình ngài thôi sao?'

Lão nhân run rẩy nói: "ai nha, đại nhân a, lão nhân ta không dám tiếp một tiếng 'lão bá', ngài gọi ta là vWoma được rồi" giương mắt lên nhìn mộ bia bên ngoài, cảm than; 'ai, hơn mười năm không phần không bảo bối, cũng không phải địa phuơng hiểm yếu gì, lão nhân ta một người có thể chiếu cố chỗ này, không cần dung nhiều người."

Đỗ Trần ngạc nhiên nói; "nhưng nói này là thần mộ A Mulang, nơi đặt quan trủng của chúng thần sao lại chỉ có một mình ngài.

Lão vWoman cười ngượng ngừng, cũng không có vội trả lời vấn đề của Đỗ TRần, mà mời bọn họ vào căn nhà gỗ nhỏ, mang đồ uống thơm mùi hoa hồng, liếc mắt nhìn qua thần bào trên mình dịch cốt: "vị đại nhân này, ngài là thánh giáo....."

Đỗ TRần tự giới thiệu than phận hai người, lão Woma nhân cơ hội bái chào thì nhìn thoáng qua dịch cốt có chút lắc đầu = thiếu gia, ta không thấy lão già này có gì cổ quái.

Lão vWoman lấy một chút vật dụng tế bái: 'hai vị đại nhân muốn tế bái chúng thần thì đi thoe ta." Một mặt đi trước dẫn đường, một mặt nói thầm, như là trả lời vấn đề vừa rồi của Đỗ Trần; 'ai, chủ nhân của quan trủng này năm đó là đại anh hùng uy phong một thời, nhưng bây giờ, một năm một nữa đến xương cốt cũng không còn, chỉ là một người đáng thương.

Nhiều năm trước, nơi này thực ra có rất nhiều thủ vệ, nhưng hơn ngàn ngăm sau khi vẫn thần đại chiến chấm dứt, bây giờ còn có mấy người có thể nhớ kỹ tên của các anh hùng này? Thú nhân chỉ tin tưởng vào thần Auerbach, mặc kệ nơi này là lăng mộ. thánh giáo quản lý mấy trăm năm cũng phát hiện ra căn bản là các tín đồ không nhỡ rõ thiếu tướng, chuẩn tướng, còn có các binh đô cấp thấp... thần auerbach, thần shigeru cao cấp thần có thể được các tín đồ thánh giáo tôn trọng, nhưng những anh hùng vô danh này có thể cho thánh giáo cái gì? Không một chút hữu dụng, ai sẽ để ý tới chứ?'

Lúc này lão vWoman thoạt nhìn như một lão nhân thông thái không thể nhìn thấu.

"ta sớm đã tiếp thu thần mộ chỗ này, giáo phụ thánh giáo phụ trách quản lý nơi này có một tòa trang quý tộc viên bên ngoài sơn khẩu, hang năm cầm tiền của thánh giáo duy tu thần mộ cũng như cuộc sống, sau đó cứ mười ngày nửa tháng tới kiểm tra, xem mộ của chúng thần có chỗ nào bị hư hại... hoặc là có người tới tế bái, bọn họ mới làm ra vẻ, ai! Nếu không phải thần mộ rách nát sẽ ảnh hưởng tới thể diện của thánh giáo, chỉ sợ là người coi mộ như ta cũng không cần lâu rồi.

Giáo chủ Brook, có cơ hội ngài nói với giáo hoàng bệ hạ một chút, những anh hùng được tế điện nơi này dù có được tế bài hay không cũng là vì chứng cứu nhân loại mà xương cốt không còn, chỉ có quan tài đặt nơi đây! Hậu nhân sao có thể đối với họ như vậy."

Lão vWoman cmar than, Đỗ Trần xem xét khắp nơi, nhìn qua, nhân gian tiên cảnh đích xác hợp với hoàn cảnh của mộ địa của các anh hùng, ai có thể nghĩ được, dưới đất này còn có nhiều anh hùng bất đắc dĩ như vậy chứ?

Nếu không phải mình đột nhiên tới đây, chỉ sợ vừa nhìn qua, thực hiện nghi thức tế điện theo đúng quy của của thánh giáo, mà không lộ ra chút vẻ của một vùng hoang vu.

Tế lạy chúng thần, vWoman tiếp tục kể lể, Đỗ Trần khó mà nghe hơn được nửa: "lão bá, ta có hai vị bằng hữu không lâu trươcs đã đi tới vùng núi A Mulang, ngài đã gặp qua bọn họ chứ? Ân, bọn họ có thể là một người cỗng người kia." Nói xong, Đỗ TRần lạnh lung nhìn chằm chằm vWoman, dịch cốt mở trừng mắt, hàn quang lóe lên.

Lão vWoman không hề có vẻ già nua, bình tĩnh nói: "a, các ngươi còn muốn tìm người... nghĩ ra rồi, ban ngày có một tảng khói màu đỏ di chuyển ở phụ cận thần mộ, lúc ấy ta bị dọa sợ nhảy dựng lên. Nếu... là bằng hữu các ngươi muốn tìm, vậy đi về phía đông, đi tới trường đao phong xem, có thể tìm được họ."

Đỗ Trần con mắt sang ngời, lại vuốt mũi cười nói: "lão bá thật sự là sang mắt! bằng hữu của ta hành đọng mau lẹ vô cùng, hắn nếu bay sợ rằng người bình thường không thể thấy được, chỉ thấy một màn sương khói, còn lão nhân ngài...."

Lão vWoma hé miệng cười, mấy cái răng còn sót lại có vài phần đáng yêu: "đại nhân, ngài không hoài nghi lão nhân ta có bao nhiêu lai hại chứ? A a, không phải mát lão sang, mà là bằng hữu của ngươi di chuyển quá chậm, hắn toàn than bảo phủ trong sương khói nên lão nhìn không rõ, tựa như lảo đảo, tựa như tìm vật gì đó, ta mặc dù già cả mắt mờ, nhưng cũng có thể thấy rõ."

Đỗ Trần sửng sốt, bất quá nhìn lão vWoma một chút, thầm nói, sau lưng bác bì còn một truy tung giả thần bí, hắn sao có thể chậm rãi tản bộ gần thần mộ? là lão nhân nói xạo, hya là bác bì xảy ra việc ngoài ý muốn?

Đáng tiếc, Đỗ Tư gặp năng lượng loạn lưu, nếu không hắn có thể xem xét lão vWoman này nói thật hay không.iên hoa bảo giám 333 bác bì chân thân chi thiên đao

Dịch: kakesi_kenji

Nguồn: tàng thư viện

Đỗ Trần chăm chú đánh giá lão Woma một phen, hắn nhìn qua lão nhân già cả, ngay cả tuổi tác cũng khó đóan định. cười nói; 'đa tạ tin tức của lão bá, chúgn ta còn vội vã đi tìm bằng hữu, sẽ không quấy rầy ngài nữa.'

lão Woma đứng dậy tiễn, đi tới dưới hai gốc cây, miệng lộ ra nụ cười với mấy cái răng còn lại, khiêm cung nhìn Đỗ Trần mang phục sức công tước, cười nói; 'đại nhân thật sự là người tốt, lão nhân ta còn chưa thấy qua một công tước khách khí với người coi mộ như thế, chúng thần sẽ ban phúc cho ngài.'

Đỗ Trần mỉm cười, tâm trạng cóc hút không cam lòng buông tha cho lão già này như vậy, thủ hoi; 'chúng thần ban phúc ta không dám nhận, ta tin Đỗ Trần thần, có được Đỗ Trần thần ban phúc là được rồi... lão bá tín phụng vị thần nào?'

lão Woma có chút lắc đầu; 'lão nhân ta mặc dù là người coi thần mộ, tôn kính thần, nhưng không tin thần.'

'a? bây giờ bình dân không tin thần cũng không nhiều lắm a.'

'a a , vị thần, bất quá là người có lực lượng mạng mẽ mà thôi. lão nhân năm đó cũng tin thần, nhưng sống quá lâu, chuyện này cũng hiểu được, cũng không tin thần nữa.' lão Woma bình thản nói; 'nhưng ta tôn kính thần, bởi vì họ là anh hùng vì nhân loại hiến thân,không có bọn họ, cũng không cso lịch sử của tam đại lục ngàn năm qua. từ này chỉ xứng với, chủ nhân bốn mươi tám ngôi mộ trong thần mộ, còn có vô số mộ bi kỷ niệm các binh lính vô danh, đều xứng với chữ thần anỳ.'

Đỗ Trần nghe đuợc sửng sốt, dịch cốt hừ lạnh nói; 'bọn lính này mặc dù đáng kính, nhưng đạt tới mười một bậc đấu thần mới là cảnh giới của thần. chỉ mạnh hơn thường nhân một chút mà bọn họ được xưng là thần sao?'

lão Woma cười, xoay người chôgn gậy lảo đảo tiến vào căn nhà gỗ nhỏ, thanh âm phiêu hốt tương xứng với hòan cảnh thần mộ; 'tinh không charleman, thánh giáo giáo hoàng, long thần núi Mi Gelie. Thương khung song kiêu - vũ thần Robert cùng sư tâm vương Alonso! mấy trăm năm qua cũng rất nhiều thần, nhưng...'đi qua một bia kỷ niệm, hắn vỗ vỗ thần bia: 'bọn họ có thể sánh với mấy đứa nhỏ hơn mười tuổi đã chết trận sa tường, gnay cả tên cùng xương cốt cũng khôgn còn, ai mới xứng với chữ thần hơn chứ.'

hắn quay mình, cúi mình: 'lão nhân sống quá lâu. lão hồ đồ rồi, nói lời không nên ói, đại nhân ngàn vạn lần thứ lỗi.'

Đỗ Trần khoát tay, để cho dịch cốt không tiếp tục đặt câu hỏi, nói; 'lão bá thực ra hết sức thấu hiểu chữ thần, thụ giáo.'

lão Woma phất tay từ biệt, về ngôi nhà gỗ nhỏ của mình.

Dịch cốt hừ một tiệng: 'tới mười một bậc đấu thần còn chưa tính là thần, cách nghĩ của lão già này thật là nực cười! chẳng lẽ mười một bậc đấu thần khôgn bằng cả một binh lính bình thường sao?'

"có lẽ thật sự không bằng.' Đỗ Trần lắc lắc đầu; "quên đi, bây giờ tìm được bác bì cùng đại ca mới là quan trọng, đi thôi.'

nhìn lại tính tóan, khoảng cách với trường đao phong với thần mộ AMulang ước chùng hơn hai trăm dặm đường chim bay, ngày thường dù cho phi hành Đỗ Trần cũng mất một giờ là có thể bay tới. bất quá lức này ahứn cùng dịch cốt lại đi phi thường thong thả, Đỗ Trần thu nhỏ ẩn thân trong liên hoa bay lên trời cao, mà dịch cốt lại đi trên đường. hai người một amựt đi, một mặt kiểm tra dấu vết bác bì lưu lại, tốc độ tựu nhiên không cách nào so với phi hành.

Đỗ Tư nói, bác bì đi lại trong một phạm vi tìm thứ gì đó, vậy mục tiêu của hắn hẳn là ngay phụ cận ba ngọn đao phong, cho nên Đỗ Trần cũng không vội, mà chăm chú tìm tòi bác bì với năng lực tiềm hành rất mạnh.

nhiều giờ sa khi hai người Đỗ Trần rời khỏi thần mộ A Mulang, ba thân ảnh như thiên tiêu phiêu hốt xuất hiện dưới hai cái cây, quần áo trắng như tuyết, trên người mắc đầy sương, tựa nhìn cửu thiên tiên nữ hạ trần. nhất là người đứng giữa, một đầu tóc dài đen vũ động theo dó, dung nhân tuyệt sắc làm cho người ta ngưng thần ngừng khó thửo. không dám nhìn thẳng.

mỹ phụ trung niên đứng bên tay trái nàng tiến lên gõ cửa căn nhà gỗ nhỏ, quát; "ra đây, có chuyện hỏi ngươi.'

dát chi, lão woma đã ngũ, mưo mơ màng màng ra mở cửa, còn không thấy rõ trước mắt là ai, trung niên mỹ phụ lại quát; 'nói, phụ cận có thấy người nào mặc áo đen, đầu đội quân khôi màu đỏ không?'

lão Woma tựa hộ bị dọa sợ, run rẩy nói; 'vị phu nhân này, a, không, tiểu thư! lão nhân ta chưa từng thấy qua người có hình dung như ngài nói. " lão mới phát hiện trung niên mỹ phụ này là người chưa xuất giá.

"hừ! nếu để chúng ta biết my nói xạo, cẩn thận.. tiểu thư/" trung niên mỹ phụ lùi lại một chút, cúi mình - nguyên lai mỹ nhân tóc đên đã đi tớ trước mặt lão woma, nàng mỉm cười, nhất thời khiên cho tiếng chim hót cùng mùi hao tại thần mộ nhất thời buồn bã mất sắc màu: 'lão bá, xin lỗi, chúng ta ít khi giao thiệp với người khác, làm khó lão nhân gia.'

lão woma thở ra một hơi, có thể là tuổi quá lớn, ý nghĩ dục niệm cũng ít, hắn đối với mỹ nhân tóc đen cũng không chút động dung.

mỹ nhân tóc đen cười nói; 'lão bá, chúng ta tìm mấy vị bằng hữu, bọn họ ở trong vùng núi A Mulang này, mà phụ cận tam đao phong chỉ có ngài sống, cho nên chúng ta mới tới hỏi, nếu ngài chưa thấy qua, vậy sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.'

lão Woma lập tức hỏi; 'không quấy rầy, không quấy rầy; 'mấy vị tiểu thư muốn tìm người đội quân khôi, mặc áo đen, lão nhân nhớ rồi, nhất định lưu ý giúp ngài.'

mỹ nhân tóc đen nhẹ nhàng gật đầu, đưa cho lão Woman vột viên đồng, động tác hết sức ưu nhã; 'lão bá nếu thấy qua mấy bằng hữu của ta, nhớ rằng tính tình bọn họ cổ quái, không tiện kết giao, hơn nữa sẽ động thủ giết người, xin không nên trêu chọc họ, chỉ cần nhẹ nhàng sờ lên viên đồng này mấy lần alf được.' nói xong, nàng biểu diẽn một lần, bên hông mỹ phụ gõ cửa trước vang lên tiếng 'đinh đang', thì ra thư snọ là một đồ vật dùng để viễn trình thông tấn.

lại để lão woma dùng thử một lần, mỹ nhân tóc đên mới giương mắt nhìn mộ bia, bái một lễ, sau đó ba nữ nhân bay về phái đối diện trường đao phong - duệ đao phong.

không trung, trugn niên mỹ phụ không còn hình dáng bá đạo nuẵ, ngược lại như một tiểu nha đầu mừng rỡ nhìn quanh, may mắn noi; "tiểu thưu, đây là cảnh vật tam đại lục sao? cũng quả nhiên không giống thấm thủy hồ chúng ta, mặc dù không khí ô trọc, không có cảm giác thần thánh, nhưng cũng xem như tốt.'

mỹ nhân tóc đen hờ hững: "đừng nhìn cảnh sắc nữa, Donna ra đi chín tháng rồi không về, chúng ta đã hi sinh ba nhóm tỷ muội, thậm chí nhóm thấm thủy kiếm thứ tư cũng chỉ có thể miễn cưỡng chạy thoát về thấm thủy hồ, nói rõ ra đối thủ có hình dáng gì rồi ôm hận mà chết. có thể thấy dược, đối thủ của chúng ta lần này phi thường cường đại, nên lưu ý một chút mới phải.'

mỹ phụ trung niên hừu lạnh nói; 'lần này tiểu thư tự mình ra tay, sợ gì mấy tiểu mao tặc tép riu? hừ, tiểu thư không thể vô dụng như mấy tên thấm thủy kiếm trận!"

mỹ nhân tóc đen có chút lắc đầu: "chín tháng, mọt trăm hai mươi tám tỷ muội, tòan bộ chết ở phụ cận mệnh môn vùng núi A Mulang, không có ai có thể sống sót mà ra khỏi vùng núi A Mulang! điều này nói rằng địch nhân đã nắm giữ vị trí mệnh môn thầm thủy hồ, chúng ta tuyệt không thể coi thường....'

nếu Đỗ Trần ở chỗ này, hắn nhật định vui vẻ cả kinh, thích thú nhìn. thoạt nhìn thế lực thần bí mặc áo đen đội quân khôi đã khai chiến với thấm thủy hồ, hơn nữa giết chết khôgn ít lão yêu bà! hắc hắc! cả kinh là, mấy lão yêu bà đã bảy tám mươi mà nhìn như xuân sinh dadng theo một thuần tình tiểu nah đều ở ngay phụ cận, nếu muộn một giờ thì hắn đã gặp đại phiền toái.

hòan hảo là vùng núi A Mulang thật sự rất lớn, ít nhất Đỗ Trần trường đao phong mà Đỗ Trần tới cách duệ đao phong mà người của thấm thủy hần nữ tới cách nhau mấy trăm dặm, mọi người không ai thấy được ai.

nhưgn thần mộ A Mulang lại phi thường nhỏ, tựa hò tối nay nó nhất định không an bình.

dát chi, lão Woma mở cửa lần tnứ ba, cúi đầu, thuận mắt nhìn một đôi giày đen, áo bào trắng bình thường, ngữu khí cũng không quá cung kính: "người trẻ tuổi, lão bá ta...dì?" lão woma dạy dạy con mắt mơ amngf, cười hề hề, nụ cười vói mấy cái răng có chút xấu hổ. lập tức sửa lời: "lão xa, ta không thấy rõ, ngươi đứng để tâm a.'

người tới cũng là một vị lão nhân, hơn nữa so với lão Woma chẳng trẻ hơn mấy tuổi, đúng là người truy tung bác bì...

lão FUye.

hắn thần sắc tiều tụy, còn thở hổn hển, hồn nhiên chút giống cao thủ, khách sáo nói mấy câu; 'lão ca, ta tới tìm người, ngươi có thấy một quái nhân bao phủ trong sương khói đen và đỏ không/'

lão woma nói thầm; 'thật sự quái, tối nay sao lại toàn người đi tìm người?'

"chẳng lẽ còn có ngưuời có chung mục đích với ta sao?' lão Fuye ngạc nhiên nói.

"đúng vậy. có hai vị đại nhân vật của thánh giáo, trogn đó một là đại công tuớc.' lão Woma cũng không có giấu diếm chỉ ngọn núi phía đông; 'ta ban ngày gặp qua người mà ngươi nói. hắn đi về hướng trường đao phong, bất quá đã đi hơn nửa ngày rồi, lão đệ ngươi muốn tìm ahứn thì nhanh lên một chút... lão đệ.'

lời còn nói chưa dứt, chỉ thấy lão Fuye thần sắc khẻ biến, lặng yên xoay người.

Francis cũng tới? năm đó mình chịu ơn cứu mạng của phu nhân Mayfair, hôn nay Francis còn coi mình là dưỡng phụ, hiếu kính với mình.. mình thiếu mẫu tử bọn họ nhiều lắm, nhưng mình lại che giấu thân phận, ai! nhưng không nên gặp Francis, nếu quyết định giấu diêm thâ phận, vậy ngay cả Francis cũng phải giấu! nếu khôgn một khi thân phận mình bại lộ, renault Alonso, thấm thủy mageret, thú hoàng Basarba Dayton... nhừng ngơời này sẽ biết ta là dưỡng phụ của Francis, sợ rằng sẽ gây cho đứa nhỏ đại phiền toái.

hơn nữa chuyện năm đó, hết sức không cho Francis biết là tốt nhất, để cho đứa nhỏ này an phận làm đại công tuớc, hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, được người tôn sùng không phải tốt lắm sao? cần gì khiến hắn mang trọng trách này chứ?

hai năm nay. lão Fuye một năm bận bịu với từ thiẹn cơ kim, một năm sau lại vì thân thể không khỏe mà tới nam hải điều dưỡng, cho nên hiểu biết rất ít về Đỗ Trần so với người káhc - bởi vì thiện thâm được Đỗ Trần thần ửng hộ, một bước lên mây, tuổi còn trả là có được gia nghiệp lớn - Đỗ Trần cũng không nói chuyện nguy hiểm của mình cho lão Fuye, từ cảm tình của Francis cùng bản thân mình tôn trọng lão Fuye, không muốn lão nhân này phải lo lắng.

hai người tin tức câu thống không chút sơ thất, mới có hết thảy hôm nay.

lão Fuye chậm rãi đi về hướng - thiên đao phong.

hắn thầm nghĩ: 'Francis sao lại biết bác bì chạy tới đây? bất quá đay không phải trọng yếu, trọng yếu là phải tìm được bác bì trước Francis, tuyệt không để cho Francis biết bí mật kia! ân, phả tới thiên đao phong đón đầu.'

lão woma nhìn Fuye rừoi xa, ánh amứt nhìn vào đại đao màu vàng sau lưng, khôgn khỏi cung kính ngạc nhiên: "nguyen lai ngài cũng là đấu thần, thánh khí của ngài áo lại không thay đổi a! hải, táhnh khí là bí mật của Đấu thần, ta đay lắm miệng, thật đáng chêt.s'

lão fuye mỉm cuời: 'thánh khí của ta đã bị hủy nhiều năm trước, bây giờ chỉ còn lại một nửa, không thể biến được! lão ca, không có gì đáng ngại, ngươi không cần tự trách.'

lão Woma phất tay cất bước tiễn vị đấu thần lão đệ rất khách khí, cười ha ha, hàm răng còn sót lại vài chiếc cươi rât đáng yêu: 'đem nay thật sự là người tốt người xấu đều gặp... lão đệ, ngươi đi làm đường, bằng hữu của ngươi là đi hướng trường đao phong, không phải thiên đao.'

lão Fuye quay đầu cười: 'đúng vậy, là thiên đao.' hắn đựng dậy bay đi.

lão Woma có chút sửng sờ, lập tức lắc đầu cười khổ; 'đúng vậy, là thiên đao.' hắn nháy mắt mấy cái; 'qúy đao green, minh đao brook, thiên đao ben, ta thanh đạo cực mạnh trong thiên hạ đã tới vùng núi A Mulang... bất quá không có liên quan tới thủ mộ lão nhân? a a, tiếpt tục ngủ, ngàn vạn lâng đùng có gnườ quấy rầy lão nhân này! tuổi lớn rồi, không chịu nổi sự phiền nhiễu....'

cọt kẹt, cửa của căn nhà gỗ đóng lại.

không bao lâu, bên trong truyền ra tiéng ngáy, cái miệng còn lại vài chiến răng cũng không ngừng hít vào thở ra, có tiếng lẩm bẩm rất đáng yêu.

mà lúc này Đỗ Trần cùng dịch cốt đang mặt mặt đi tới một mặt thăm dò, hăn sợ kinh động ác bì, liên hoa trogn không trung biến nhỏ phi thường, trong thiên hạ ngoại trừ thú seatle không có kẻ nào có thể phát hiẹn ra hắn. mà bác bì cũng ẩn hình trên mặt đất, không để lại dấu vết trogn núi rừng.iên hoa bỏa giám 334 bác bì chân thân chi đại gai nhất khởi nhiễu quyển bào

liên tục lục soát bảy tám cái ao núi nhưng vẫn như trước không có phát hiện ra tung tích bác bì, đảo mắt đã là đêm khuya, cũng may Đỗ Trần cung dịch cốt thực lực siêu tráng, ai cũng không cần nghỉ ngơi cùng ăn cơm, liền tiếp tục lục soát.

ngồi trên liên hoa, Đỗ Trần nhíu mày hỏi ngũ ca; 'Đỗ Tư, chúng ta đã từ A Mulang thần mộ đi về phía đông, đại khái hơn một trăm dặm, bây giờ còn cách trường đao phong hai trăm dặm, phụ canạ có cái ao lớn hình tròn, đầu mối này có thể giúp ngươi xác định vị trí không/"

hồi lau sau Đỗ Tư mới hồi âm; 'Francis, gnũ ca thật không có biện pháp! bây giờ năng lượng của đại ca ngươi cùng bác bì càng ngày càng loạn, nhất là năng lượng của bác bì, hắn hòan toàn quấy nhiễu cảm giác của ta, bây giờ ngũ ca chỉ có thể nói cho ngươi, mới vừa rồi bác bì hình như bởi vì không tìm được đồ vật nên phát hỏa, lại hình như đầu óc rối loạn, hắn đánh vỡ một khối đá để phát tiết! mà ta thừa diẹp hắn phát lực, loạn lưu yếu bớt thì 'nhìn' mootj chút, ta dắm chác là chưa có rời đi phạm vi tam đao phong, ngươi tại phụ cận tìm đá nát bấy là được.'

'tốt lắm, cso tin tức mới lập tức nói cho ta biết." Đỗ Trần khinh thường thửo nhẹ ra một hơi, khoảng cách với đại ca và bác bì lại gần thêm một bước.

tảng đá nát bấy, mục tiêu này ở trong núi đen tối mênh mang thật là không thể thấy, nhưng so với tìm bác bì thiện việc tiềm hành thì còn dễ hơn. hai người lập tức đẩy nhanh tốc độ, rốt cục, tại địa điểm cách trường đao phong năm sáu mươi dặm đã tìm được khối nham thạch bị nát theo lời Đỗ Tư.

Đỗ Trần rớt xuống, dịch cốt lập tức tiến lên chăm chú kiểm tra đá vụn.

nhẹ nhàng vuốt ve bụi đá như bột phấn, bụi đá này bị gió núi thổi đi không ít, nhưng dịch cốt vẫn nhìn ra: 'thiếu gia, từ mặt trên do đấu khí lưu lại chot hấy, đây là công phu do chân bác bì mang lại, ngài nhìn đá vụn này, mặc dù chúng nó bị gió núi thổi nên tản mát rất nhiều, nhưng vẫn chỉ hướng trường đao phong, hướng này có dấu lõm...."

hắn liên tiếp nói ra mấy dấu vết, cuối cùng tổng kết; 'ta có thể xác định, bác bì đứng trên tảng đá này nhìn bốn phía, nhưng đột nhiên táo bạo lên, phát lực chấn vỡ nham thạch, mà hắn theo lực phản chấn bay về phía....' dịch cốt tay chỉ hướng xa xa; 'duệ đao phong."

Đỗ Trần nhíu mày nói; 'đáng chết, bác bì còn có thể amng chúng ta tới đâu! bất quá thời gian khối đá vỡ vụn chưa lâu, với tốc độ cảu bác bì, hăn bây giờ hẳn là đang đi hướng duệ đao phong, khoảng cách với chúng ta tầm trăm dặm - chỉ cần hắn không đổi hướng! dịch cốt, tốc độ ngươi nhanh, lập tứuc đi hướng duệ đao phong đuổi theo. ta ở phía sau kiểm tra dấu vết, để ngừa bác bì đột nhiên đổi hướng, đi nơi khác! mặc kệ cúoi cùng kết quả thê snào, hừng đông thì chúng ta hội hợp tại thần mộ.'

"tốt!' thanh âm dịch cốt lưu lại nhưng bóng người đã tiêu thất.

tam đao phong tạo thàh một tam giác đều, cứ hai ngọn núi lại cách nhau khoảng năm trăm dặm, năm trăm dặm này nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cũng đủ cho một cao cấp đấu thần bay mấy canh giờ.

nếu trăng trên trời có trí tuệ, nàng bâygiờ nhất định bật cuời, bởi vì nơi nàng chiếu rọi xuống, nhân loại ở phụ cận ba ngọn núi rất thú vị - lão Fuye tới thiên đao phong thì chuyển hướng tới trường đao phong, các lão yêu bà thấm thủy hồ đã tới duệ đao phong lại chuyển hướng đi thiên đao phong! mà dịch cốt lại ở trung điểm của trường đao phong cùng duệ đao phong, về phần Đỗ Trần, tốc độ của hắn tương đối chậm. trên đường truy tra dấu vết, cho nên giờ phút này còn đang loay hoay phụ cận trường đao phong.

mấy người này đều ở rìa của "hình tam giác", mọi người đông fthời đi nghịch hướng của nhau, nhưng trước mắt chưa ai phát hiện ra ai.

thời gian từng phút trôi qua, tình hình mấy người lại xảy ra chút biến hóa....

một mặt Đỗ Trần tìm kiếm một mặt lại trao đổi với Đỗ Tư, thầm tíh; 'năng lượng của bác bì cùng đại ca càng lúc càng gần, vượt mức bình thường....' hắn suy nghĩ; 'chẳng lẽ bọn họ thất ự có loại chuyện này? không đúng, đại ca dù háo sắc, nhưng cũng chỉ là nữ sắc a!'

ảo não thở dài; 'sớm biết vậy mang andy tới thì tốt, cái mũi của hắn đối với loại chuyện truy tung này thật là thích hợp.'

nghĩ đến andy, Đỗ Trần không tự giác ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời...

nói tới ba lão yêu bà thấm thủy hồ, mỹ nhân tóc đên dẫn hai trợ thủ truy tra nơi đóng quân của tổ chức quân khôi nhưng tại duệ đao phong không kiếm được chút, chuyển hướng tới thiên dao phong.

bay giữa không trung, chăm chú đánh giá tình hình trên mặt đất, trung niên mỹ phụ hừ lạnh nói; "đáng chét, bọn hỗn đản nọ cư nhiên làm con rùa đen không dám lộd iện! đừng để ta bắt được, nếu không sẽ băm nát bọn chúng.'

mỹ nữ tóc đen hờ hững, ánh mắt lại đảo qua mặt đất; 'không nên vội, lo lắng không có tác dụng gì, chúng ta đã liên tục tìm tòi tại vùng núi A Mulang này hai ngày rồi, nếu tối nay còn không có kêt squả, vậy ngày mai chúng ta chủ động đi ra khỏi vùng núi A Mulang, khiến bọn họ hiẹn thân.'

'tuân mệnh, tiểu thư.' hai trợ thủ đều cung kính đáp lời.

lúc này thì, mỹ nhân tóc đen đột nhiên páht hiện một đạo hồng quang ở trên mặt đất hết sức dễ nhận, mà hình của hồng quang nọ, trên đầu đội quân khôi.

trung niên mỹ phụ cũng phát hiện, vội hỏi; 'tiểu thư xem! chúng ta mau đuổi theo.' ba lão yêu bà thay đổi hàng động, từ 'rìa cảu hình tam giác' tiến vào bên trong.

mắt tâấy sắp hạ xuống đất, mỹ nhân tóc đen bình tĩnh phân phó; 'hai vị tỷ tỷ coi chừng, đối thủ của chúng ta cường đại vô cùng, lần này đột nhiên bị chúng ta phát hiện thật sự có chút bất thường, không nên rời khỏi ta.'

đang nói, các nàng đã hạ xuống đất, nhưng tình hình trước mắt khiến bọn họ sửng sốt.

một lão đầu miệng đầy răng vàng, thân mặc quần áo rách bươm của tên ăn mày, trên lưng còn mang bao tải, trên đàu cũng mang một cái xong lớn màu đỏ, đang cầm mầy cái cánh gà rừng, tận hưởng hương vị.

mỹ phụ trugn niên lập tức tiến lên, phẫn nộ quát: 'lão già này ửo chỗ này làm cái gì, đỉnh đầu sao lại để cái xong sắt, còn sơn thành màu đỏ?'

lão đầu nhếch miệng cười: |ta đang câu cá." tiếp đó hắn trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm mỹ nữ tóc đen; 'ai nha, vị tiểu thư này, ấn đường ngươi có vết đen, hai tai hồng, sợ rằng sắp gặp đại nạn. bất quá ngươi yên tâm, lão nhana gia ta chỉ cho ngươi rõ. giúp ngươi chuyển nguy thành an, còn có thể gặp được lang quân như ý."

mỹ phụ trung niên phóng chỉ đángh rớt cãi xong sát trên đầu, nổi giận mắng: 'ngươi lão bât tử, đang câu cá trong núi sao/ ngươi cho chúng ta là đứa nhỏ ba tuổi sao/' nàng tiến lên muốn độngt hủ.

mỹ nhân tóc đen nhìn nàng ra ý bình tĩnh, chậm rãi nói: 'vị lão tiên sinh này đích thật là đang câu cá, bất quá hắn là mồi, mà cá... là chúgn ta! đều ra đi, các ngươi giết hưon trăm tỷ muội thấm thủy hồ của chúng ta, nói vậy cũng không phải bọn ngốc dụng loại chiêu số ngu ngốc này. bẫy rập cùng viện thủ đều ra đi.'

lão đầu kinh dị nhìn thoáng qua mỹ nhân tóc đen, ngạc nhiên nói; "hắc! chuyện lạ! một trận trước các tiểu yêu bà xúc phạm bá đạo, đàu óc đại dột như đại phì trư, hôm nay sao lại có một kẻ khách khí như vậy? lão đổ quỷ, xem ra lần này tiểu yêu bà có chút thủ đoạn.'

mỹ nhân tóc đen mỉm cười, nhìn một người trẻ tuổi có đuôi ngựa màu xanh đang cười mị hoặc bước ra từ trong rừng, cười nói; 'mấy vị là đối thủ của chúng ta sao? tiểu nữ tử tuyết cơ, đệ tử thứ chín của gia sư thần mageret.'

'oa! nghệ thuật nhân sinh quả là nhiều tư vị! lão thầy bói, đã thấy chưa, tiểu yêu bà tới lần này không có bị nuôi như chó, mà là đại yêu bà magaret tự mìn nuôi lớn, bí truyền đệ tửu... khách khác, ta thấy sao nhìn có chút quen.'

hai người này đúng là demis cùng bowen.

bọn họ không vội vã động thủ, tuyết cơ cũng lạnh nhạt cười, lại nói; 'hai vị tiên sinh có thể nói cho tuyết cơ, các ngươi vì sao sát thại thần phó của thấm thủy hồ? mặc dù tuyết cơ hiểu được câu này là một câu nói nhả, nhưng vẫn muốn hỏi."

lão Bowen lắc đầu; 'vấn đề này ngươi đừng hỏi chúng ta, mà phải hỏi người phía sau ngươi kìa.'

phía sau?

đôi mắt đẹp của tuyết cơ hơi nháy, thần hình tuyệt mỹ không chút động; 'lão tiên sinh nói đùa, sau lưng ta hẳn là không có ai, mà ngươi muốn dời lực chú ý của ta, đúng không."

demis đứng bên lão bowen, hai người vẫn hèn mọn bỉ ổi như dĩ vãng, hắn nói; "ai, ngữ ngôn của nghệ thuật gia luôn bị người hiểu lầm! tiểu thư xinh đẹp, chúng ta lừa nguơi làm gì? sau lưng ba người các ngươi thật sự có người.'

tuyết cơ lắc đầu cười khẽ. hia trợ thủ không tin, hừ lạnh nói; "cá ngươi nói loạn lên làm gì? tuyết cơ tiểu thư của ta được bí pháp thân truyền, là của thần ta thấm thủy hồ đệ nhất nhân ngàn năm qua truyền cho, cho dù giáo hoàng cùng long thần, cũng đừng nghĩ không một tiếng động xuất hiện sau lưng nàng."

lão bowen há to miêng; "ai nha nha, lão đổ quỷ, ngươi nghe được không? nha đầu kia tựa hồ có thể cùng giáo hoàng và long htần so sánh.'

demis gật gật đầu; "thấm thủy hồ magaret đẹ nhất nhân, nghe có chút hù dọa a. bất quá..." hắn chỉ chỉ phía sau tuyết cơ, cười hắc hắc nói; 'tiểu thư xinh đẹp, sau vẫn thần đại chiến, đấu thần cực mạnh trên tam đại lục không chỉ có giáo hoàng cùng long thần, trước khi ngươi chết, nhìn người sau lưng một cái đi.'

đột nhiên, một cỗ khí tức tử vong từ sưng lưng tuyết cơ xộc tới.

cái gì? thật không ai có thể không một tiếng dộng xuất hiẹn sau lưng minh, lại còn không khiến mình sinh ra cảnh giác sao?

không vội suy nghĩ, tiếng kêu thảm thiết truyền tới bên tai, hai trợ thủ đã chết thảm, tuyết cơ khẽ quát lên một tiếng, đột nhiên khong lưng nghiêng người, thân thể mềm dẻo cư nhiên xuất ra hình một vòng trăng non, tiếp đó, ánh trăng chớp động, tuyết cơ nhu một mặt trăng phi lên không, nhanh chóng bắn tới phía chân trời, nhưng trong ánh trăng lại có nhiều tinh quang màu đỏ....

là máu tươi.

demis cảm thán than vãn; "ai, không tin nghệ thuật nhân sinh luôn không có kết cuc tốt.' vỗ vỗ lão bowen; 'uy, nha đầu kia không nói xạo, xem ra nàng thật sự cso thể cùng giáo hoàng và long thần phân tranh cao thapá, đáng tiếc....'

"đáng tiếc nàng gặp phải ta.'

đông, đông! hai cụ thi thể thần phó ngã quỵ, hắc bà quân khôi, một thân ảnh xuất hiên tại nơi tuyết cơ vừa đứng. "giáo hoàng so với tuyết cơ mạnh hơn một chút, ít nhát, hắn có thể tiếp được một chiêu ủa ta, bảo toàn tính mạng.'

tay áo rộngt hùng thình phất lên, hai cỗ thi thể biến mất.

lão bowen vác bao lên, tiếp tục ăn cánh gà; 'ai kêu nàng gặp phải ngươi! tám hào, ngươi cùng chín hào liên thủ giết thấm thủy thần phó, phá thấm thủy kiếm trận, bây giờ lại làm thịt thân truyền đệ tử còn sót lại của magaret... hắc hắc, lần sau không phải là magaret thân thủ tới, mà là thấm thủy khôi lỗi binh đoàn của nàng! chúng ta chuẩn bị làm một vụ mua bán nữa a."

demis lắc đầu; "bất quá thông đạo của thấm thủy hồ ba tháng mở một lần, lần sau mặc kệ ai tới đều là chuyện ba tháng sau, hắc, không bằng chúng ta rời khỏi vùng núi A Mulang đáng chết anỳ, vào trong thành đánh bạc, thế nào?' đề nghị của hắn lập tức được bowen đồng ý, bất quá lão bowen không cớ giơ tay, mà là... giơ miệng.'

chính lúc hai người đang nói chuyện, ngân nguyệt do tuyết cơ huyễn hóa ra tán đi, nhưng thân ảnh nhu mị trên bẫy trời dãy dụa bay đi, lão bowen nói thầm; 'nah đầu kia còn không chết sao? lần trước kẻ kia là ta cố ý để cho chạy thoát, nhưng người này nếu thoát, chúng ta sao cỏ thể lộ diện về nhà.'

tám hào lạnh lùng nói: "nàng sống không quá sáng sớm mai, cho dù là thấm thủy thánh quang thần thánh đệ nhất thiên hạ cũng không cứu được nàng.'

ai, sợ rằng thấm thủy thánh quang của sư phụ cũng không cứu được ta! lần này đấu khsi mạnh mẽ, mạo hiểm tiến vào vùng của địch nhân, không nghĩ sẽ rời vào cảnh này, khó trách sư tôn nói ta kinh nghiệm còn chưa đủ.

nhưng người giết ta tới tột cùng là ai?

không thể tưởng được đối thủ cường đại như thế, xem ra chỉ có sư tôn tự mình ra tay mới có thể hàng phục được bọn họ.

tuyết cơ liều mạng dùng chút hơi tàn cuối cùng phi hành trên trời, tâm niệm nhanh chóng quay tở lại, thấm thủy thánh quang thần thánh nhất cũng không có hiệu quả với ta, ta nhiều nhất có thể sống tới sáng sớm mai.. nhưng ta phải mang tin tức của đối thủ truyền đến tai sư tôn.

tự mình không có khả năng trở về thấm thủy hồ bẩm báo sư tôn, bất quá lực sư tỷ ngay tại tam đại lục, nhất định phải tìm người đưa tin cho lục tỷ mới có thể chết.

tuyết cơ liều mạng phi hành, dần dần, ý thức của nàng mơ hồ, chẳng biết bay bao lâu, trước mắt nàng tối sầm, bản năng cầu sống khiến Tuyết cơ nảy sinh một ý niệm cuối cùng trong đầu - ý niệm rất không tôn trọng magaret, ý niệm đi ngược lại sự giáo dục của thấm thủy hồ mà nàng tiếp thu từ nhỏ...

nếu sư tôn không phải thiên hạ cực mạnh thì tốt biết bao? nếu thiên hạ còn có một lực lượng thần thánh hơn thấm thủy thánh quang thì tốt biêt bao?

ánh trăng soi rọi, tuyết cơ rơi từ trên trời xuống.

mà lúc này Đỗ Trần còn nghĩ tới chỗ tốt của andy, ngẩng đầu nhìn trăng sáng....

có nữ nhân rơi từ trên trời xuống/liên hoa bảo giám 335

Bác bì chân thân chi tiểu di

Thấy rõ cái gì rơi từ trên trời xuống, Đỗ Trần vội vàng xuất ra một đóa liên hoa, tiếp được nữ nhân rơi từ trên trời xuống, nhìn thoáng qua, nhất thời nhíu mày nhức đầu.

chẳng những là nữ nhân, còn là một tuyệt đại giai nhân sợ rằng chỉ có helen mới có thể so sánh. nhìn qua tuổi nàng không lớn, cũng chỉ có bộ dáng mười tám mười chín tuổi, tóc dài đen, hai mắt đóng chặt, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng còn vương máu.

mà trang phục của nàng hết sức đơn giản, không có thủ sức châu báu gì, quần áo màu trắng lộ ra một vẻ đẹp say đắm lòng người.

"tiểu thư!" Đỗ Trần kêu vài tiếng, xác định mỹ nhân tóc đên đã ngất đi,nhìn kỹ da tay bên ngoài của nàng, không phát hiện vết thương gì, chỉ có bộ vị ở phía sau không ngừng chảy máu, quần dài sau lưng đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Đỗ Trần cũng không dám cởi quần áo nàng để kiểm tra, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng đặt mỹ nhân tóc đen lên đài, vuốt mũi, tính tóan thầm trong lòng.

nhìn thoáng qua đại mĩ nhân tự dưng nhặt được, sao lại vậy a? chẳng lẽ mình cũng giống andy, mỗi ngày đều có câu 'ta , Francis, là sủng nhi của nguyệt thần nữ'' đọng trên mép?

Đỗ Trần cười tự giễu, thầm nghĩ, nha đầu này lai lịch không rõ, hơn nữa rơi từ trên trời xuống, thân phận bối cảnh nhất định không đơng iản! nàng không phải bình dân, cứu người trước cần lo lắng hậu quả một chút.

cứu nàng, mình có thể bị địch nhân của nha đầu làm phiền, không cứu, mình sẽ mất đi công đức còn hơn xây bảy cấp phù đồ... hơn nữa nha đầu kia là người tốt hay người xấy mình còn không rõ.

Đỗ Trần nháy mắt làm ra quyết định - cứu người, nhưng phân giai đoạn mà cứu.

Đỗ Trần tìm một sơn động bí mật ở phụ cận. dụng liên hoa mang nàng vào, an trí trên một lớp cỏ. thánh quang của lão lục xuất hiện, chiếu rọi lên người mỹ nhân tóc đen! tới khi nàng đã có thể rên rỉ, sắc mặt cũng có chút hông lên, Đỗ Trần thu hồi pháp bảo.

cẩn thận cảm giác được mông đít có chút phát ngứa, Đỗ Trần mỉm cười, đươc rồi, bảo giám có thể cam đoan nha đầu này không phải ác nhân, cứu nàng chí ít cũng đức có thể chút ít.

tuyết cơ dần dần khôi phục thần trí.

nàng tiếp tục với ý niệm cuối cùng trong đầu... lực lượng so với thấm thủy thánh quang còn thần thánh hơn. ai, đây là điều không có khả năng tồn tại trên thế giới này! di? ta còn chưa chết?

chân chân thật thật cảm nhận được sự tồn tại của sinh mạng, tinh thần tuyết cơ lập tức phấn khởi, cảm giác tái sinh khiến lòng nàng nổi lên sự kinh hãi, nhưng theo đó ý niệm thứ hai trước khi nàng 'lâm tử' cũng nổi lên mãnh liệt, mơ mơ hồ hồ rên rỉ; 'lục tỷ... đối thủ quá mạnh.... đề phòng....' tuyết cơ nói đứt quãng.

lúc này Đỗ Trần lại nhíu mày, đáng chết, đây là chuyện gì xảy ra? mình đã đem toàn lực. nhưng thánh quang của lão lục chỉ cứu hồi nha đầu kia một cái mạng, mà không thể trong thời gian ngắn hoàn toán trị liệu.

người đả thương nha đầu này tới tột cùng là ai? thương tổn hắn lưu lại quái dị như thế, thậm chsi ngay cả liên hoa pháp bảo cũng không thể nào hòan toàn chữa lành - điều này cho thấy đối thủ của nha đầu này hết sức cường đại, bản thân mình nên bớt tạo phiền tóai, chờ sau khi nàng tốt hơn thì sẽ hỏi chi tiết.

Đỗ Trần thu hồi tất cả pháp bảo, cởi ra trường bào đại công tước, cuói cùng mang lên mặt nạ bác bì cho, nhìn qua là một đấu thần tầm thường khoảng hai mươi tuổi, dung mào bình thường hàm hậu.

tuyết cơ hé mở con mắt đen láy, thần trí cũng thanh tỉnh rất nhiều, vưa thấy Đỗ Trần. nàng trong lòng khẽ run lên! chẳng lẽ người này đã cứu mình? chẳng lẽ lực lượng của hắn so với sư tôn còn thần thánh hơn?

Đỗ TRần cười cười; 'tiểu thư ngươi đã tỉnh, bây giờ cảm giác thế nào?"

"là ngài đã cứu ta sao? đa tạ ân cứu mạng.' tuyết cơ giật mình quan tâm, tam đại lục quả thật là long đầm hổ huyệt, đã có người có thể một chiêu dánh bại mình. lại còn có một người có thể cứu trị mình mà lẽ ra không ai có thể làm được, thật thần kỳ, nămt rên cở mỉm cười cảm tạ; 'xin hỏi tôn tính đại danh của ân nhân? tuyết cơ ngày su tất trọng báo.'

'ta chỉ là một người vô danh, không có danh tiếng gì. ngươi gọi ta là Á Lực, tuyết cơ (rebeca- cái này là conver cho ra, anh em xem gọi là rebeca hay tuyết cơ) trong lòng kêu khổ, có lẽ tên này như sấm rên bên tai tại tam đại lục, đáng tiếc mình chưa bao giờ rời khỏi thấm thủy hồ, đối với chuyện trên tam đại lục chỉ hiểu rõ một chút thường tức từ trong miệng sư tôn, còn thật sự không nghe qua tên này.

Đỗ Trần lại nói; 'tiểu thư tuyết cơ (rebeca), ngươi trọng thương rơi xuống giữa núi hoang, ta cứu ngươi chỉ là tiện tay, không tính là ân đức, ngươi không cần để trong lòng." từ trogn bao lữ hnàh lấy ra một chút nước cùng thực vật thanh đạm đặt vào tay tuyết cơ (rebeca): "tiểu thư, ngươi bị ai đánh trọng thuơng? thoạt nhìn, đối thủ của ngươi không tồi a.'

Tuyết cơ (rebeca) cười khổ nói; 'ân nhân hỏi, tuyết cơ không dám không nói, nhưng tuyết cơ thật sự không biết người đả thương ta là ai, àm ta vì sao bị thương là bí mật của sư môn, xin ân nhân thứ tội, tuyết cơ (Rebeca) không thể nói.'

hắc, nha đầu này thật ra thành thật! cho dù không nói, ta cũng bận đi tìm đại ca cùng bác bì, cũng không có tâm tình ở lại đây quan tâm tới ngươi! dù sao cứu ngươi một mạng công đức đã tới tay! vậy bớt trêu chọc nữ nhân, nhất là loại nữ nhân xinh đẹp anỳ.

nghĩ vậy, Đỗ Trần nói: "nếu như vậy ta cũng không hỏi nữa, nơi này là một sơn động phụ cận trường đao phong, cửa động hết sức bí ẩn, ngươi hửan là heiẻu rõ cừu gia của ngươi, chúng ta trốn ở đây liệu có đủ an toàn không?' cười ha ha; 'nếu cừu gia của ngươi có thể tìm được nơi này, chúng ta ở trong một tòa sơn động bị thiêu đốt thì có chút pheìen tóai a."

tuyết cơ (Rebeca0 tức cười thất tiếu, gật gật đầu; "ân, ngươi yên tâm, cừu gia của ta hẳn là cho rằng ta đã chết, sẽ không quay lại tìm ta, nếu không, với thương thế vừa rồi của tuyết cơ cùng năng lực của cừu gia, tuyết cơ (rebeca) không có khả năng được ngài cứu; 'bỗng nhúc nhích thân thể, nhíu mày nói; "thân thể của ta hết sức yếu nhược, hành động không tiện, ngài nếu không ngại....'

không ngại./ ta nếu không ngại thì phải quản tới ngươi sao? Đỗ Trần thầm bĩu môi, nhưng lại thân thiện cắt đứt lời nàng; ' ha ha, cừu gia của ngươi sẽ không tìm tới là tốt rồi! vừa rồi chuyện khấn cấp, ta không vội thông tri cho bằng hữu ở phía trước, hiện tại sơn động này hết sức bí mật, ngươi trước tiên ở chỗ này nghỉ ngơi chốc lát, ta đi nới với bằng hữu một tiếng, thuận đường tìm chút dược phẩm cho ngươi, ngươi thấy sao/" nha đầu, ta đã minh xác nói cho ngươi ta còn có chuyện quan trọng, ngươi nếu hiểu thì....

tuyết cơ rất hiểu gật gật đầu, miễn cưỡng đáp lễ; "ân cứu mạng tuyết cơ (Rebeca0 suốt đời không quên, cũng không dám làm phiền ân nhân, tuyết cơ lưu lại trong sơn động tự liễu dưỡng được rồi....'

Đỗ Trần gật gật đầu, nha đầu kia cũng hiểu chuyện.

không nghĩ tuyết cơ (rebeca) liền ói: 'nhưng có một chuyện khẩn yếu liên quan tứoi sanh tử tồn vong của sư môn, ân hân có thể thuận đường giúp tuyết cơ chuyển một phong thư cho tỷ tỷ của ta không? địa chỉ của vị tỷ tỷ của ta rất dễ tìm, mọi bưu chánh sở đầu có đường chuyển tới bưu sỡ chỗ nàng, ngài chỉ cần thấy bưu sở nào đó thì thuận tay gửi hộ thư là tốt rồi.' nàng nhìn hai chân mình một chút, cười khổ nói; "tuyết cơ vẫn phải tự mình đi gửi thư, nhưng bây giờ thật sự không cách nào đi đường, chỉ có thể miễn cưỡng viết mấy chữ.'

Đỗ Trần thầm nghĩ, tốt lắm, hỗ trợ đưa một phong thư có thể cứu một môn phái, việc thiện này rất đơng iản! hắn chuẩn bị giấy bút cho tuyết cơ (Rebeca), vòng vo một vòng, mặt ngòai quang minh lỗi lạc không nhìn nội dung bức thư của tuyết cơ (Rebeca), nhưng vẫn vụng trộm dùng tặc nhãn ngắm vài cái, nhưng hắn rất thất vọng, văn tự tuyết cơ(rebeca) dụng hắn căn bản không nhận ra.

'phiền tóai ân nhân.' tuyêt cơ đưa bức thư lên.

Đỗ Trần tiếp nhận, vốn đinh lại một lần nữa 'quang minh lỗi lạc' không nhìn địa chỉ trên thư, trên thư nhất định có địa chỉ cùng tính danh được viết bàng ngôn ngữ thông dụng của dại lục enstein - nếu không nhân viên bưu cục cũng không biết a! tính danh hai chữ hiện lên trong mắt Đỗ Trần.

Tuyết Ny.

lại nhìn địa chỉ, đồ thư quán đấu thần đảo.

Đỗ Trần sửng sốt, nah đầu là muội muội của tuyết ny a di? vậy chẳng phải là ... tiểu di của mình sao.'

sờ sờ cái mũi, Đỗ Trần đột nhiên hỏi; 'tiểu thư, ta muốn hỏi toàn danh của ngươi, ách, điều này rất thất lễ, nhưng rất trọng yếu.'

Tuyết cơ (Rebeca) nói: "ân nhân hỏi, tuyêt cơ (Rebeca) khôgn dám không đáp, tên đầy đủ của ta là...rebeca st. Batulu, Great.'

Đỗ Trần trước mắt tối sầm, đúng vậy, st. batulu Great, một chuỗi tên qúy tộc này là gia tộc của tuyết ny a di, hơn nữa cực kỳ bí ẩn, mình có thể biết tên đầy đủ của tyết ny adi, là do poster nói cho! vậy nơi hoang dã này đột nheien xuất hiện một nữ nhân mười bảy mười tám tuổi lại à... tiểu di của mình.

Đỗ Trần cười khẽ che đi sự xấu hổ của mình; "tiểu thư rebeca (tuyết cơ), người vừa rồi nói tuyết ny là tỷ tỷ của ngươi, là thân tỷ muội sao?"

Rebeca (tuyết cơ) lắc đầu, ngoại trừ việc của sư môn nàng cũng không nói dối; 'chúng ta tổng cộng có chín tỷ muội, nhưng phần lớn đã quá thế, hôm nay chỉ còn lại lục tỷ tuyết ny cùng ta hai người, chúng ta tuy không phải là tỷ muội ruột thịt, nhưng đều là cô nhi, do sư phụ chúng ta cũng là nghãi mẫu nuôi lớn, còn thân hơn tỷ muội. bất quá lục tỷ sớm cùng nghĩa mẫu không hợp, hôm nay định cư tại đấu thần đảo, mà rebeca (tuyết cơ) thị phụng bên nghĩa mẫu." kinh ngạc nhìn Đỗ Trần; 'ân nhân luôn hỏi tới chuyện của tỷ tỷ tuyết ny, chẳng lẽ đã từng quen biết tỷ tỷ ta/'

Đỗ Trần khóc cười không được, tuyết ny a di lưu lại một phong thư rồi mất tích, nhưng nói này lại gặp tiểu di! ai, hòan hảo mình hôm nay cứu tuyết cơ, nếu không ngày sau sao cso thể diện đi gặp tuyết ny a di.

bất quá Đỗ Trần cũng không có định nhận thân, hàm hồ nói; 'tiểu thư rebeca (tuyết cơ, ta cùng tuyết ny đích thật vừa là thầy vừa là bạn có quen biết, năm đó khi ta còn đọc sách trong đấu thần viện, còn nhiều lần được tuyết ny chiếu cố... ' phất phất bức thưu trong tay : "bất quá ngươi có thể sẽ thất vọng, tuyết ny hôm nay không có ở đấu thần đảo, phong thư này của ngươi có gửi cũng không ai nhận.'

tuyết cơ khoảnh khắc lông mày nhíu lại.Liên hoa bảo giám 336

Bác bì chân thân chi bác bì dĩ tử

Nguồn: Tàng Thư Viện

Hỏi Đỗ Trần, biết được lúc tỷ tuyết ny đã mất tích thì Rebeca trầm mặc.

Đỗ Trần thầm nghĩ, tìm đại ca cùng bác bì mặc dù khần yếu, nhưng rebeca là muội muội của tuyết ny a di, mình tuyệt không thể để tiểu di trọng thương chưa lành ở lại hoang sơn! âm thầm căn cứ hiệu quả liên hoa thánh quang vừa rồi, Đỗ Trần nói; 'tiểu thư Rebeca, thương thế của ngươi nếu được ta mỗi ngày chữa trị, đại khái sau một tháng có thể khỏi hắn, nếu ngươi không ngại, một tháng này theo bên người ta, thế nào?'

Rebeca lắc đầu nói; 'ân nhân còn có việc quan trọng, Rebeca khôgn dám làm phiền ân nhân.'

Đỗ Trần khoát tay; 'không sao, nếu ngươi là muội muội của tuyết ny, vậy cũng không phải ngoại nhân! nếu ngồi nhìn muội muội của bằng hữu trọng thương mà không quan tâm, ngươi bảo ta sau này sao có thể đi gặp tuyết ny?' đây là một câu nói thật tình.

Rebeca che miệng cười khẽ, ngẩng đầu hỏi; 'lục tỷ cô tịch nội liễm, không thích cùng người giao đạo, khó có mấy bằng hữu, nhưng nếu lục tỷ nhận định là bằng hữu, vậy nhất đinh là bạn tốt có thể nhờ cậy. rebeca phiền toái ân nhân.' thi lễ cảm tạ.

Đỗ Trần thầm vận nội kính tưởng gọi ra một đóa liên hoa, mang rebeca theo, sau đó nhanh chóng tìm bác bì.

nhưng lúc này Rebeca lai hỏi; 'ân nhân, còn có một việc Rebeca muốn nhờ ngài. vẫn là mau tìm đuợc lục tỷ, bởi vì sư môn ta lần này gặp phải cừu nhân nhiều năm trước, bọn họ rất có thể là muốn đuổi tân giết tuyệt phái của ta, cho nên lục tỷ cũng có nguy hiểm.'

Đỗ Trần gật đầu; 'ngưoiư nói đúng, chờ ta hiểu rõ chuyện ở A Mulang sẽ lập tức đi tìm tuyết ny. tiểu thư rebeca, ngươi lần này bị địch nhân tập kích, một chút đầu mối về cừu gia cũng không có sao? ta tại tam đại lục có chút thế lực, có lẽ có thể tìm ra chút đầu mối giúp ngươi, đây cũng là giúp cho Tuyết ny.'

Rebeca khổ não nói; 'ba người kia hết sức cổ quái, hơn nữa thần bí khó lường, rebecac hri biết một người trong đó là lão nhân miệng đầy răng vàng hèn mọn bỉ ổi, mở miệng alf đóan mệnh cho người ta. một người tóc bện đuổi ngựa, là nam nhân tuổi có chút trẻ. tự coi là nghệ thuật gia, còn người ra tay đả thương ta... đội quân khôi màu đỏ, trường bào màu đen!'

cái gì?

ba người mà rebeca tả... lão bowen, demis, còn có tổ chức thần bí kia nữa.

trong lòng Đỗ Trần nổi lên cơn sóng gió động trời, Tuyết Ny trên đấu thần đảo cũng lão bowen quen biết, quan hệ của hai nguời còn tốt nữa, lão bowen sao lại đột nhiên phái người đến giết muội muội của tuyết ny?

còn có, hắc bào đội quân khôi... tổ chức này không phải là địch của thấm thủy hồ sao - trên đường từ ngân nguyệt đảo về. thần bí nhân trên đường giết bốn bọn bốn người Donna thần sử rõ ràng tỏ rõ thái độ, bọn họ cùng thấm thủy hồ bất cộng đái thiên, chỉ uốn toàn lực đôi sphó thẩm thủy hồ.

vậy Rebeca này alf... người của thấm thủy hồ? vậy tuyết ny a di cũng là đồ đệ của mageret sao?

Đỗ Trần ý thức được chuyện xảy ra.

sờ sờ cái mũi, lại nhìn Rebeca, ấn tượng của Đỗ Trần với nàng lập tức chìm xuống đấy cốc, mẹ nó, nguyên lai là lão bà bảy tám mươi tuổi, nhưng lại giả mạo tiểu nữ sinh thuần tình! hừ! chuyện bác bì cùng đại ca trước tiên do dịch cốt đảm trách. lão tử cùng lão yêu bà này chơi một chút! nàng thoạt nhìn như chưa có nhiều kinh nghiệm thế nhân, lịch duyệt không nhiều.

Đỗ Trần lập tức làm ra vẻ lo lắng, lộ ra một chút mồi: 'tiểu thư Rebeca, hai người ngươi nói ta thật chưa bao giờ nghe qua, bất quá nửa năm trước ta từng được tin tức, tại cảng Hongkong từung phát sinh hung sát án độc thần, lúc ấy hung thủ có bộ dáng của người thứ ba. mà người chết... có một người tên là Donna.'

Rebeca cả kinh nói; 'nguyên lai Donna đã chết.'

Đỗ Trần ngạc nhiên nói; "ngươi biết Donna sao? án hugn sát này ta cũng không biết rõ lắm, nhưng theo bình dân có mặt lúc đó nói, hung thủ biểu hiện ra cừu hận khắc cốt minh tâm với thần magaret! chẳng lẽ... ngươi là đệ tử của một rogn những anh hùng vĩ đại nhất lịch sử loài người. thấm thủy thần magaret?'

Rebeca thoáng sửng sốt, nghe Đỗ Trần tôn kính với Magaret vô cùng, liền mỉm cười gật đầu.

'ai nha, thất kính! thất kính!" Đỗ Trần lập tức khom người hành lễ; 'Rebeca cũng là... a a, năm đó rebeca, cũng giống ngươi không chịu lộ ra sư môn! nhưng điều này có gì đáng giấu diếm chứ? đệ tử của thần magaret, thân phận vinh diệu ra sao.' sờ cái mũi, Đỗ Trần cảm khái hỏi; 'những ngừời đó cư nhiên dám là dịch của thần magaret, chăng rlẽ là dư nghiệt của ma tộc, hoặc là phản đồ của nhân loại/ tiểu thư Rebeca, thần Magaret gần đây có cừu nhân gì không/ có lẽ từ đó có thể nghĩ ra tin tức của địch nhân."

Rebeca suy tư nói; 'trước đây sư tôn thống suất tiêu kinh chiến khu, tự tay đâm chết vô số tướng địch, đã sớm cừu gia khắp nơi.'

Đỗ Trần lắc lắc đầu; 'ta vừa rồi nói cũng không đúng, ma tộc năm đó sớm đã bị thần hoàng prince tiêu diệt tòan tộc, không có khả năng là cừu nhân của thần Mageret, tiểu thư rebeca, những năm gần đây tôn thần có cứu nhân cường đại gì không?'

rebeca chần chừ một chút; 'mặc dù sư tôn có lệnh, rebeca không thể tùy ý lộ ra bí mật của thấm thủy hồ, nhưng ân nhân vì giúp ta mới hỏi, rebeca không dám dấu. sau vẫn thần chiến, thấm thủy hồ ta cũng ít cùng người giao thiệp, ngừoi có năng lực tìm chúng ta báo thù chỉ có hai nhà...'

Đỗ Trần trong lòng mừng thầm.

rebeca lạnh nhạt phun ra một cái tên: "ngừoi thứ nhất là tinh không hạ đệ nhất đấu thần charleman!' lắc đầu; 'nhưng ba trăm năm trước, charleman bị gia sư đánh trọng thương, không có khả năng sống lâu! mà charleman dù có mười ba vị thê tử, nhưng phần lớn đều bị gia sư giết chết, ngay ca nữ nhi duy nhất của hắn cũng ở trong thấm thủy thánh quang, thiên hạ không ai có thể cứu nổi.'

lão theien, charleman năm đó thảm như vậy sao? hắn quy ẩn đấu thần đảo nguyen lai là vì chờ chết! Đỗ Trần có thể tưởng tượng năm đó charleman bị magaret làm cho thê thảm thế nào, nhưng việc này nhất định cũng liên quan tới bí mật gì đó, rebeca nhất định không chịu lộ ra nhiều.

rebeca lại nói; "mà nhà thứ hai, là hậu duệ da tát thần, ân nhân có thể không nghe qua da tát, bọn họ là một giáo phái cực kỳ bí ẩn, từng cùng gia sư có chút xung đột, đại khái mười tám năm trước, sư tôn từng đích thân tới nhân gian, bắt thánh nữ đuơng đại của giáo phái này tên là Mayfair, phế đi nhi tử của mayfair, lại giết thủ hộ đấu thần cảu thánh nữ quỷ đao Green, xem như kết thâm cừu đại hận.'

tâm Đỗ Trần, như là trừ ngực trầm xuống bụng , lại thăng lên mắt, Green đã bị giết, vậy bác bì bây giờ là ai?

da tát thánh giáo cùng thấm thủy hồ vì phá khí huyền mà sinh ra ân oán, Đỗ Trần nhớ lại nhưng việc biết được từ miệng thomas, nhưng, bác bì chết trong cuộc chiến năm đó khi magaret bắt mayfair, đây là chuyện gì/

Rebeca lại đau thương nói; 'nếu thật sừ là người da tát, thì tốt hơn nhiều, lục tỷ năm đó cùng quỷ đao Green có chút tình cảm, nàng càng vì green mà quyết liệt vói gia sư, định cư ở đấu thần đảo. nếu địch nhân là da tát, lục tỷ hẳn không có gì nguy hiểm.'

Đỗ Trần nghe được kỳ quái, lập tức hỏi chuyện Green cùng tuyết ny.

rebeca khổ sở cười nói; 'năm đó lục tỷ phụng mệnh sự phụ tiến vào đấu thàn học viện chấp hành nhiệm vụ..."

chuyện tuyết ny cùng green cũng không phức tạp, Đỗ Trần dựa vào tình báo nắm được cùng lời Rebeca, rất nhanh hiểu rõ hết thảy - năm đó tuyết ny tiến vào đấu thần học viện chấp hành mệnh lệnh hạng nhất của magaret, làm quen với green hơn nàng mười tuổi... nhưng ngại quy củ thấm thủy hồ mà không có kết quả gì, sau này, magaret bắt mayfair, giết green, tuyết ny vì green mà phản lại magaret.

nhưng lúc ấy magaret giết cả mẫu thân athur, thê tử roland, cũng là thất tỷ cùng bát tỷ của rebeca, trục xuất tuyết ny khỏi thấm thủy hồ, mặc cho nàng định cư tại đấu thần đảo.

nhưng nhiều năm sau, Green đã chết lại theo Francis tiến vào đấu thần học viện, xuất hiện trước mắt tuyết ny...

Đỗ Trần trong lòng nảy sinh độc ác, magaret mẫu môn này thật độc ác.

trộm đánh giá rebeca một phen, Đỗ Trần thân thiện nói; 'tiểu thư rebeca, ngươi nói ta đều hiểu, bây giờ thân thể ngươi còn hết sức suy yếu, không bằng nghỉ ngơi chốc lát, ta lập tức di xử lý chuyện của mình, sau đó chúng ta đi tìm tuyết ny... nặc, có chút dược phẩm ta dùng luyện kim thuật phối chế, ngươi an vào đi.'

rebeca không nghi ngờ, nuốt mấy dược hòan vào, nhưng dược hòan vừa nuốt vào thì nàng đã gục đầu ngủ thiếp đi.

Đỗ Trần cười lạnh lùng, dược phẩm gì chứ? đây là đọc dược làm cho người ta hôn mê!

đặt rebeca vào trong một đóa liên hoa, an bài ổn thỏa, Đỗ Trần tự mình giá ngự đóa liên hoa cuối cùng còn sót lại, như tia chớp bay khỏi hang động, dọc theo phương hướng ước dịnh đuổi theo dịch cốt.

bay ra ngòai chừng gnửa giờ, trong thần niệm đột nhiên vang lên tiếng Đỗ Tư: 'Francis, đại ca ngươi steven vừa rồi đột nhiên cười điên cuồng, hô to cái gì 'tìm được rồi,t a tới rồi!" mà bác bì lớn tiếng hô " Francis! Francis!... thanh âm hai người phi thường quái dị.'

Đỗ Trần nhíy mày; 'mấu chốt là bọn hắn bây giờ ở nơi nào?' loiừ còn chưa dứt, đột nhiên thấy hướng thiên đao phao một đòan khói màu đỏ phóng lên cao , tiếp đó hắc, lục, lam, hồng hoàng năm màu như ẩn như hiện.

'không cần ngươi nói nữua, ta biết bọn họ ở nơi nào rồi.'

hỏa liên đang xuất, bạo phát lực trong nháy mắt tăng lên, Đỗ Trần đánh về phía thiên đao phong

cách đó không xa, một đám khí hắc lam hai màu cũng cấp tốc lao tới, hơn nữa so vói Đỗ Trần nhanh hơn mấy lần, đúng là dịch cốt cũng phát hiện ra dị trạng, hắn đang tới gần; 'thiếu gia, bác bì tại thiên đao phong."

'ta thấy được! bác bì, ngươi lập tức dụng tốc độ nhanh nhất bay tới, bảo vệ đại ca cho tốt! về phần bác bì...' Đỗ Trần nhìn chằm chằm thiên đao phong, phất tay ném hỏa liên đăng cho dịch cốt; 'bắt cho ta, magn thứ này, Đỗ Tư ở trong thân thể đại ca sẽ phối hợp với ngươi.'

Dịch cốt sững sờ.

Đỗ Trần lạnh nhạt nói; 'bác bì chánh thức, đã chết mười tám năm trước rồi."liên hoa bảo giám 337

Bác bì chân thân chi steven hòa green

Dịch cốt còn muốn hỏi lại, nhưng quang mang thiên đao phong lấp lóe liên hooif, hắn không vội vàng hiểu rõ tình huống, toàn tốc bay đi.

mà lúc này lão Fuye dang từu thiên đao phong bay về phía trường đao phong, quay đầu lại thấy tình hình thiên đao phong, thờ dài, lấy ra một cái khă đen che mặt, xoay người bay trở về.

sơn khẩu vùng núi A Mulang, demis đang cùng lão bowen nói chuyện phiếm, đang thảo luận xem trở lại thành thị sẽ làm gì, tám hào một chiêu đánh bại Francis chẳng ibết đã đi đâu, Demis thấy quang mang xuất hiện thì thân thể khẽ run lên, vội vàng xoay người lại dò xét, ngạc nhiên nói; "xem quang mang này, tựa hồ là mệnh môn lại mở ra.'

lão bowen ngoạc miệng rộng: 'quái, A Mulang này hẳn chỉ có một mệnh môn của thấm thủy hồ, nhưng mệnh môn của thấm thủy hồ tại phụ cận trường đao phong, bây giờ thiên đao phong dị biến xảy ra là chuyện gì?'

hai người ta nhìn người, người nhìn ta, hét lớn; 'chẳng lẽ vùng núi A Mulang còn có mệnh môn thứ hai?'

Demis nói; "mệnh môn thứ hai thông đi đâu?'

lão Bowen nói; "ngoại trừ mệnh môn, vậy quang mang hồng hắc hai màu là cái gì? nhìn qua như là lực lượng ngòai mười cấp đấu thần.'

'chúng ta nên làm gì bây giờ?"

lão bowen ngáp một cái; 'quên đi, quản chuyện của chúng ta cí rắm? dù sao tiểu yêu bà của thấm thủy hồ phải ba tháng sau mới tới, chúgn ta... hắc hắc, còn phải đi vào trong thành a.'

Demis gật đầu hèn mọn bỉ ổi, cười hắc hắc nói; "chúng ta đi vào trong thành đánh bạc a.'

trong căn nhà gỗ nhỏ vùng núi A Mulang, lão Woma lầm bẩm, miệng chỉ còn lại mấy cái răng, nóithầm: 'còn không để cho ta yên giấc? ta đã đến cái tuổi này rồi...' dụng chăn che đầu, lão tiếp tục ngủ.

quang mang của thiên đao phong mặc dù sáng lạn đẹp mắt, nhưng vùng núi A Mulang thật quá lớn, những người phụ cận tam đao phong thấy được quang mang, dá thú cùng chim trong núi cũng bị quang mang làm kinh sợ, nhưng ngòai những điểm àny ra, quang mang khi truyền tới vùng ngòai núi non đã là nhiều điểm ánh sáng như đom đóm, không chút gây chú ý.

.......

thiên đao phong giống như tên, tựa như một thanh trường đao từ trên trời giáng xuống, bỏ vào mặt đất. thượng khoan hạ trách, thành một sơn thể, nếu ban ngày tới nơi này thật ra có thể thấy một kỳ cảnh đẹp mắt, nhưng giờ phút này phái dưới 'thân đao' đã có một đám khói đỏ tê hống.

bác bì ở trong một cái hố tại thiên dao phong, trước mặt là một góc núi cao vút, gió thổi phần phật, nhưng đám khói đỏ vẫn điên cuồng đánh mạnh vào mặt núi phía trước, có mấy khối đã đã vữo ra. lộ ra mọt sơn thể như bạch ngọc, ngũ sắc quang hoa alf từ bạch ngọc sơn thể bắn ra, cũng quả nhiên là một mệnh môn thần bí, nhưng tuyệt không phải mệnh môn thấm thủy hô.f

nó thông đi đâu?

dịch cốt chạy tới thiên đao phong đầu tiên, liếc mắt liền thấy được đám khói hai màu đen đỏ đang oanh kích vách núi, hắn quát lạnh: "bác bì, ta còn gọi ngươi là bác bì, nhưng mặc kệ nguơi là ai. chúng ta đều từng lập thệ trước Đỗ Trần thần là tín đồ không phản bội thần giáo, là thủ hộ đấu thần của thiếu gia! ngươi mang steven từ kim vụ hỏa quang phóng ra, có sự tình gì chúng ta ngồi xuống nói. nếu không....'

bác bì sứng sốt, vụ khí hai màu đen đỏ khuyếch tán lứon hơn, thấy không rõ tình hình của bác bì cùng steven bên trong, điên cuồng đấm vào vách núi bạch ngọc.

không cần Đỗ tư truyền tin, thanh âm của bác bì cùng steven rõ ràng truyền vào tai dịch cốt: 'ta, ta tới.'

'Francis, Francis' hai loại thanh âm kêu rống hoàn toàn bất đồng, tựa như điên cuồgn, lọt vai tai dịch cốt khiến hắn biến đổi, bác bì còn dễ hiểu, nhưng steven bất quá mà một đấu sĩ cấp thấp, hắn kêu lên như thế là gặp nguy cơ lớn lao.

dịch cốt không hề chờ đợi, minh nguyệt tử thủy đao bắn ra, đánh về phía bác bì.

sát khí lẫm liệt đánh úp lại, bác bì cùng steven trogn đám khói cũng rống to; 'cản ta phải chết.' một thanh bác bì tiểu đao thon dài từ trong đám khói bắn nhanh ra, trong nháy mắt huyễn hóa thành ánh đao mạnh mẽ, 'ioanh' cùng dịch cốt đối quyết một đao.

tá trợ dado thế của hai người, vách núi lại có một tảng lớn vỡ ra, qaung mang ngũ sắc lại lóe lên, sơn thể bạch ngọc ẩn ẩn ba động, tựa như một mỹ nhân kêu gọi tình nhân tiến vào khuê phòng của nàng...

mà bác bì sau khi tiếp một đao lại lớn tiếng gào thét, thânt hể run lên, đám khói hai màu đen đỏ rất nhanh xoay tròn, mạnh mẽ xuất đao tái chiến dịch cốt.

dịch cốt thật ra sửng sốt; 'quái! bác bì sao lại yếu đi? nhất định là steven trên lưng khiến hắn không thể dem toàn lực!"

hai người lại chiến đấu tại chỗ.

ánh đao tung hoành, hắc, hồng, lam ba quang mang hiện lên biến mất ẩn hiện không ngừng.

đao của bác bì tuy nhỏ, nhưng đao mang bá dạo vô cùng, mở rộng ra lại hợp lại, một ánh đao màu đỏ cùng đen lại cuồng mãnh xuất ra, từ bốn phương tám hướng chém về phía dịch cốt, mà đao của dịch cốt lại có lộ số quỷ bí tinh xảo, tòan thân kịch liệt áp súc, tựa như một thủy xà vũ đọng giữa khe hở của ánh đao, thỉnh thoảng từ khe hở tấn công bác bì.

đinh, đao hai người lại chạm vào nhau.

lúc này thì, một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, hoành đao bổ lên đao của hai người; 'dừng tay, Green cùng steven bây giờ cần tuyệt đối yên tĩnh.' một người đứng giữa hai người, cầm trogn tay nửa thành đại đao màu vàng.

đột nhiên xuất hiện một người che mặt, nhưng dịch cốt từ thân hình cùng thanh âm nhận ra, thu đao hỏi; 'các hạ là người trong tử lao lanning?'

lão fuye cũng nhận ra - dịch cốt nhưng không chút che dấu, khuôn mặt thật, người này không phải Brook mà Đỗ Trần thần phái đi theo Francis sao? nguời phá vỡ trận pháp hợp kích Auerbach trong tử lao là hắn? vậy người đánh bại hai nah đầu kia là... Francis?

ai! Francis đứa nhỏ này rốt cục có bao nhiêu chuyện còn không nói cho ta biết?

lão Fuye cười khổ.

bác bì thấy đối thủ không đánh, bản thân lại tiếp tục đánh vào vách núi, dịch cốt nhìn thoáng qua, quát lão Fuye: 'ngươi là ai? tại sao nhận biết Green? tại sao lại ngăn trở ta?"

lão Fuye nhìn thoáng qua bác bì, cười khổ; 'chuyện quá phức tạp, nhất thời giải thích không rõ được! nhưng steven cùng green bây giừo tuyệt không thể bị quấy rầy! tin ta đi.'

dịch cốt hừ lạnh nói; 'ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? green bây giừo oanh kích vách núi có ý gì?'

"ta cũng không biết green sao lại tới đánh vách núi, nhưng ngươi nên biết bây giờ bọn họ đang ở vào tình trạng khẩn yếu,....' lão Fuyê cắn răng; 'ta và nguơi liên thủ đánh tan kim vụ hỏa quang trên người Green, nhưng tuyệt không thuơng tổn thân thể bọn họ, sau đó ngươi xem sẽ hiểu được.'

dịch cốt có chút gật đầu.

thiên đao, minh đao, song đao hợp bích. hai người dựa lung vào nhau, song đao cấp tốc xoay tròn, nổi lên một trận gió lốc tận trời, dần dần, đám khói hai màu cảu bác bì ảm đạm đi...

một bóng người điên cuồng hiện ra.

đúng là chỉ có một bóng người.

steven.

dịch cốt cả kinh; 'chỉ có steven ở chỗ này? bác bì đâu?" khiếp sợ quên liếc mắt nhìn Fuye, lão Fuye có chút lắc đầu; 'bọn họ bây giờ là một... đang dung hợp, tuyệt không thể bị quấy rầy.'

mà lúc này, Đỗ tư nghe bên ngòai nói, dã chuyển cáo Đỗ Trần.

'Francis, ngũ ca ta choáng váng! bác bì vẫn cõng steven, bọn họ căn bản là chưa từng tách ra.'

Đỗ Trần giờ phút này mờ mịt: 'ngũ ca, ngươi nói cái gì loạn quá vậy?'

"Francis, năng lượng của bac bì và steven ngày càng gần, hơn nữua gần nhất rất loạn, 'con mắt' ta tìm ra... nguyên lai bọn họ đang dung hợp - dại ca ngươi chính là bác bì.'

đài sen run lên, Đỗ Trần suýt ngã xuống đất.

"bây giờ steven đang múon tiến vào một khối vách núi, xem ra có vẻ làmệnh môn, mà dịch cốt cùng một người khác dang ngăn trở hắn....'

tai nghe Đỗ Tư giảng thuật tình hình bây giờ, Đỗ Trần liều mạng thúc dục liên hoa, nhưng hắn chỉ có thể cảm thán ***, liên hoa pháp bảo sao lại không tăng tốc độ?.

.....

dứoi thiên đao phong, steven điên cuồng, vẻ mặt biến đổi liên hồi, khi thì mê mang, khi thì âm ngoan, khi thì điên cuồng, mà miệng hắn lại phun ra hai thanh âm 'tới, t tới!'

'Francis, Francis."....

trong giấy lát hiểu được hộ thân vụ khsi đã biến mất, steven cũng không để ý - hắn hòan toàn mở tan vách núi, mệnh môn xuất hiện.

'ha ha, ta tới rồi.' steven cười to đi vào mệnh môn.

dịch cốt vội la lên; 'nếu chúng ta không phải địch nhâ, vậy liên thủ ngăn hắn lại, không thể để hắn đi vào.' l

Lão Fuye lập tức hành động đáp lại, nửa thanh thiên đao ra tay, nhưng nói; 'chúng ta tòan lực phòng thủ, ngàn vạn lần không thể gây thương tổn cho hắn, tận lực theo ánh dao của hắn mà chuyển vận, không nên nhiễu loạn đấu khí của hắn vận hành.'

steven quay đầu âm ngoan nhìn chằm chằm dịch cốt cùng lão Fuye: "đáng chết, các ngươi ngăn cản ta sao? giêt!' bác bì đao mở rộng ra, ánh dao bá đạo vô cùng phóng ra, nhưng chuôi đao vẫn trong tay steven.

quỷ đao muốn vào mệnh môn chẳng biết hướng đi đâu, thiên đao cùng minh đao chật vật ngăn trở, dù mạnh hơn nhưng nhất thời cũng hạ xuống hạ phong! ba thanh đao, ba thanh đao mạnh nhất đương thời đều ở một chỗ.

....

Đỗ Trần chạy tới thiên dao phong thì trước mắt ba người đang laon chiến, mà ahứn bây giở rõ ràng một việc - đại ca muốn vào một mệnh môn không biết thông đi đâu, dịch cốt cùng kẻ còn lại đang ngăn trở. đồng thời nghi hoắc - đại ca sao lại là bác bì, người liên thủ với dịch cốt là ai?

đáng chết, phải ngăn đại ca, hỏi rõ tại sao.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: