Chap 9

Hôm nay là sinh nhật của Hoàng Kha. Nhỏ dường như quên bẳng đi ngày sinh của mình vì ở dưới quê tiệc sinh nhật xem ra là thứ gì đó xa vời lắm. Nhỏ bừng tỉnh. Lạ chưa kìa, Nhã Yên còn dậy sớm hơn nhỏ. Vua lười tự nhiên siêng đột xuất ta, sắp bão rồi. Nhỏ cuộn mình trong lớp chăn chẳng muốn thức dậy, xoa xoa chiếc nệm phía bé nằm, vẫn còn ấm lắm này! Nhỏ dừng lại, ngẩn tò te. Cái gì cứng cứng thế nhỉ? Sự tò mò khiến nhỏ dựt người dậy với tốc độ ánh sáng. Wow! Một cái hộp to bự! Lén xem được không ta? Chiếc hộp màu hồng nhạt trang trí bởi hoa hồng trắng trông thật tinh khôi. Nhỏ cứ ngồi đó ngắm mãi mà không biết chán. Đáng yêu quá! Đáng yêu như đôi má hay ửng hồng của bé vậy. Đang mân mê mãi mấy đóa hồng, nhỏ phát hiện ra một chiếc thiệp nhỏ xíu với dòng chữ kim tuyến lấp lánh "Tặng em đó Kha!". Nhỏ ngơ ngác, như con heo ụt ịt tự nhiên tìm được cả đống đồ ăn rồi chẳng biết phải làm gì đầu tiên. Tựa ông mặt trời đang treo lơ lửng bỗng nhiên nhìn thấy mặt trăng, nhỏ dụi đầu xuống hộp quà khóc nức nở. Nhỏ thật sự sung sướng và hạnh phúc khi bé nhớ đến sinh nhật mình. Dụi đôi mắt đang ướt nhòe, nhỏ cẩn thận mở hộp. Bên trong là một chiếc váy trắng tinh, phồng phồng, xinh xắn. Khoác chiếc váy lên mình, nhỏ chẳng khác gì một nàng công chúa thật thụ với mái tóc đen dài không ai sánh kịp. Nhỏ đứng trước gương, ngỡ ngàng. Chưa bao giờ nhỏ mặc một chiếc váy xinh như vậy.

Kha nép mình, he hé cánh cửa. Đúng như nhỏ nghĩ, Yên đang ngồi ngay chiếc đàn piano nhìn nhỏ. Khi cánh cửa mở tung, bé bắt đầu đàn.

- Happy birthday to you! Happy birthday to you!...

Nhỏ nhìn bé, ngẩn ngơ như lần đầu gặp gỡ. Người đóng băng bởi trước mắt là một thiên thần lộng lẫy. Bé ngồi đó, đôi mi cong dài được vuốt kĩ càng, khuất bên trong là đôi mắt xanh có khả năng làm mê đắm bất kì ai trót ngắm nhìn. Từng ngón tay thon dài lướt trên phím đàn. Đôi vai gầy càng gợi cảm với chiếc váy suông cổ đổ . Đây là lần đầu tiên nhỏ thấy bé trang điểm, đối với nhỏ giờ bé hoàn hảo hơn mọi nữ hoàng trên thế giới. Bé nhìn nhỏ, đôi mi dài khẽ rung rung. Bé quơ tay kêu nhỏ lại gần. Nhỏ khúm núm bước lại trước vẻ kiêu sa của bé.

Yên chạm nhẹ nhàng lên gương mặt Kha, mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào. Bé trang điểm cho nhỏ xinh xắn tựa nàng búp bê kiêu kì, đáng yêu.

- Không được khóc nha! Sẽ hư lớp trang điểm đó!

Bé nói rồi từ từ đứng dậy, chậm rãi nhưng vững vàng. Nhỏ mím chặt môi, tâm hồn tràn trong ngàn nỗi vui mừng. Nhỏ ôm chầm lấy bé.

- Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất!

- Không được khóc!

Nhỏ nhắm mắt thật lâu, chẳng giấu được bao hạnh phúc và nụ cười càng sáng ngời.

Nhã Yên kéo tay Hoàng Kha đi. Bé mở cửa cho nhỏ rồi lên xe lao đi.

- Chúng ta đi đâu thế?

- Bí mật!

Vẫn là nụ cười lém lỉnh của bé hằng ngày. Trên con đường trải đầy nắng ấm, nhỏ len lén nhìn bé, len lén gửi vào ánh mắt yêu thương vô hạn. Những cánh đồng lúa vàng đượm dần hiện ra trước mắt. Gió vẫn nồng nàn bông đùa. Mấy bông lúa trĩu mình cho mùa gặt. Đây không nơi nào khác, chính là quê nhỏ. Bé dừng lại, nhỏ bước xuống, chạy ùa vào nhà.

- Mẹ ơi con về rồi!

Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau sau khoảng thời gian dài không gặp mặt.

- Mẹ ơi... con... con đậu đại học rồi!...

Mẹ nhỏ bất ngờ, nghẹn ngào dòng nước mắt.

- Con... con của mẹ!...

Yêu thương cứ thế càng đong đầy bởi thương yêu. Nhỏ thấy như mình trở về ngày ấu thơ trong vòng tay mẹ.

- Cô ơi, tụi con phải đi rồi ạ! Tụi con sẽ ghé thăm cô sau!

Nói rồi, Nhã Yên kéo Hoàng Kha đi dù nhỏ vẫn còn luyến tiếc chưa muốn xa mẹ. Bé đến một đồng cỏ xanh rì. Cả hai ngồi bên một cây cổ thụ lớn. Nắng chiều nhẹ buông trên màu xanh cỏ non.

- Em nhắm mắt lại đi!

Bé nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ.

- Em làm vợ honey nha!

Nhỏ ngại ngùng mở mắt, gương mặt đỏ ửng. Nhỏ muốn hét lên vì hạnh phúc nhưng rồi chỉ dám khe khẽ :

- Vâng!

- Em mở mắt rồi! Đáng lẽ phải nhắm mắt chứ!

- Ơ... em...

Nhỏ ngập ngừng. Bé đặt lên mắt nhỏ nụ hôn nhẹ nhàng. Chiếc nhẫn được trao.

- Honey cũng muốn làm vợ em mà! Em cũng đeo nhẫn cho honey chứ?

Nhỏ run run cầm chiếc nhẫn, gieo vào đó lời ước thề vĩnh cửu. Hai tâm hồn hòa cùng một nhịp tim cháy bổng. Chẳng lời nào có thể thốt ra, ngàn câu thỏ thẻ thay thế bởi nụ hôn tan chảy cả không gian, đứng lặng thời gian.

Đường về lắng đọng. Không gian chẳng dám cất tiếng nhường lời cho trái tim khe khẽ. Nhỏ nhìn chiếc nhẫn thật lâu, nước mắt nhòe trên má, lấm lem như chú mèo con mít ướt. Đôi khi, bé quay sang nhìn nhỏ, mỉm cười ấm áp.

Về đến nhà, Nhã Yên mở cửa.

- Hai đứa đi đâu vậy?

- Tụi con về thăm mẹ Kha. - Bé trả lời.

- Ba thấy hai đứa thân thiết quá rồi đó!

- Chẳng phải ba muốn tụi con thân thiết sao?

- Mày...

Bé kéo tay nhỏ, đi vào phòng. Ba bé giật tay lại :

- Mày đứng đây nói chuyện với tao! Con cái như mày à? Mày nói tao xem? - Ba giáng thẳng một cái tác vào mặt bé.

- Ông làm gì vậy hả? - Mẹ bé từ lầu chạy xuống can ngăn. Chính bà đã biết tất cả có phải không?

- Ba... Ba đã thất hứa bao nhiêu lần... đã bên cạnh con bao nhiêu lần... Con cũng cần ba mà!... Con cũng yêu ba mà!...

Bàn tay ba nới ra, bé lẳng lặng bước vào phòng. Nhỏ sợ hãi co mình vào một góc rồi chợt đứng dậy lấy hết đồ trong tủ ra bỏ vào túi.

- Em làm gì vậy?

- Em không muốn đem rắc rối đến cho honey! - Nhỏ bật khóc.

Bé chạy lại, xiết chặt cổ tay nhỏ, thét :

- Tôi đã trao em cả trái tim mình rồi giờ em định đi sao?

- Vậy honey biết giờ tim em ở đâu không?

Nhỏ lặng đi, đưa tay đặt lên tim bé.

- Ở đây này!

Nhỏ òa khóc rồi chạy ùa đi. Ngoài trời lạnh căm. Đêm mờ mịt. Bé chẳng đuổi theo nhỏ, gục xuống trong nước mắt giữa căn phòng. Nhỏ ra đi như cái ngày nhỏ đến, nhưng giờ nhỏ đã để lại trái tim mình trong căn nhà đó và cũng mang theo bước chân ấy một trái tim.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top