Chúng ta có thể nuôi một con chó không?
"Chúng ta có thể nuôi một con chó không?" Robert đang bưng nồi thịt bò hầm khi tôi đưa ra lời thỉnh cầu, đó là chiếc nồi gang màu đỏ mà chúng tôi mua ở cửa hàng vào tuần trước, nó khá chắc và đẹp. Anh ấy đeo tạp dề trên người, trông vừa buồn cười lại vừa ôn nhu. Tôi dám cá là không ai có thể tưởng tượng được một trong những chân sút hàng đầu của thế giới lại nấu ăn trong chiếc tạp dề.
Nhưng điều may mắn này đã đến với tôi, điều đó làm tôi có phần kiêu ngạo.
"Em chắc chứ? Marco." Robert nhìn tôi, có vẻ hơi lo lắng, anh đưa tay sờ vào chóp mũi.
"Chắc chắn, em thật sự rất muốn nuôi một con chó. Chúng ta có thể cùng nhau dắt nó đi dạo." Tôi có chút sốt ruột "Xin anh đấy, Lewy."
"Vậy...được rồi." Robert gật đầu, đưa cho tôi một đĩa đầy ắp thịt bò hầm và khoai tây nghiền với sốt kem.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi, chỉ cần tôi gọi anh ấy là Lewy Lewy, anh sẽ không bao giờ từ chối.
Tôi không nghi ngờ gì về điều đó.
Tôi đã sống trong căn hộ này với Robert được nửa năm, và tôi luôn mơ rằng chúng tôi có thể có một con chó, hai người và một con chó, đó gần như là một cuộc sống ổn định.
Vì vậy, khi tôi thấy trên tài khoản của Sophia, cô ấy có một vài con chó con chờ nhận nuôi, tôi rất nóng lòng muốn liên lạc với cô ấy. Sophia là bạn thân của chị tôi, theo lời cô ấy giới thiệu thì hai con chó Labrador và Alaska vô tình kết giao do sơ suất, thành quả đã ra đời - một lứa chó lai độc nhất vô nhị!
Sophia buồn bã nói rằng đây là một tai nạn đáng lẽ không nên xảy ra, và họ đã sắp xếp việc triệt sản hai con chó đó.
——————
Bằng cách nào đó, tôi thấy hơi buồn cười và không thể không nghĩ đến tôi và Lewy - mặc dù Jürgen đã nhiều lần tuyên bố trong đội về những chuyện tình cảm trong phòng thay đồ, như yêu đương nơi làm việc, đều bị cấm tuyệt đối. Nhưng Robert và tôi vẫn hẹn hò bí mật, à, có lẽ, một số người đã biết. Nhưng mọi người đều ngầm không nhắc đến.
Robert có vẻ mất tập trung vào đêm hôm đó, khi tôi hỏi anh ấy có chuyện gì, anh ấy chỉ trả lời một cách mơ hồ chuyện công việc. Tôi nói đùa rằng nếu đang nghĩ đến việc hết hạn giấy phép lao động, hãy xem xét việc kết hôn với tôi.
"Anh Lewandowski, anh có cân nhắc đến việc gả cho em không, như vậy mới có thể làm việc ở nước Đức này lâu dài mà không cần lo gì nữa cả." Tôi nắm lấy bàn tay anh, chọc chọc vào cánh tay.
Anh đỏ mặt, nhẹ nhàng cúi đầu.
"Marco, đừng có chọc anh." giọng anh nhẹ nhàng, có phần ủy khuất.
——————
Lewy và tôi lái xe đến nhà Sophia vào một buổi sáng thứ bảy đẹp trời, anh hỏi tôi có thể đợi anh ấy trên xe không, và tôi nói tất nhiên là không, chúng ta nên đi xem chó con cùng nhau. Hơn nữa, tôi muốn chắc chắn Sophia sẽ không đem chuyện của chúng tôi ra nói lung tung - tôi đã nghĩ các ngôi sao lớn thường lo lắng về vấn đề riêng tư.
Những con chó con đã cai sữa được một thời gian, tôi ngay lập tức bị thu hút bởi con chó an tĩnh nhất, với bộ lông đen mượt và đôi tai hình tam giác rủ xuống, gần giống với mẹ Labrador của nó, ngoại trừ đôi mắt màu xanh xám, gợi nhớ nó còn có dòng máu chó kéo xe husky.
"Con này có được không? Robert." Tôi bế con chó con lên và đỡ lấy cái bụng tròn trịa của nó bằng tay trái.
"Được" Robert đứng cách tôi xa hơn một chút, có vẻ hơi bất an, tôi nghĩ có lẽ do anh ấy không quen với Sophia, khó tránh việc không được tự nhiên.
Nhưng chó chính là chó, sinh ra đã cảm nhận được cảm xúc con người, nó nhanh chóng nhận ra Robert cũng là một người quan trọng, liền tò mò đi về phía anh, với đôi mắt sáng ngời.
Robert hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, anh nhìn chó con một cách thận trọng.
"Anh có thể để nó ngửi mùi anh, chó sẽ nhớ chủ nhân của nó dựa vào khứu giác." Sophia cười nhắc nhở Robert.
Tôi nhìn Robert chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay sờ đầu con chó nhỏ.
"Xin chào, người bạn nhỏ." Tôi nghe thấy anh thì thầm bằng tiếng Ba Lan.
——————
Giống như tất cả những con chó khác, Coco lớn rất nhanh.
Vâng, Robert gọi công chúa nhỏ của chúng tôi là Coco, tôi hỏi anh tại sao, Coco nghe như là biệt danh của tôi vậy, điều này làm tôi cảm thấy hơi khó chịu.
Trong thực tế, những lúc trên giường khi chúng tôi "cao hứng", anh ấy sẽ gọi tôi như vậy.
Nhưng Robert nói, hãy nhìn nó, xinh đẹp và kiêu hãnh, giống như một Coco Chanel trong bộ vest đen tuyền.
Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc, như thể anh hiểu rõ về lĩnh vực kinh doanh thời trang. Coco Chanel tất nhiên là tự hào, nhưng Coco Lewandowski hay Coco Reus thì không.
Tôi đã trêu chọc anh và hỏi liệu tôi có thể gọi anh là Roro không.
"Tất nhiên là không!" Anh nghiêm nghị từ chối. Sau đó, chúng tôi tranh cãi trong nửa giờ, và tôi gọi anh ấy là "Lololo" bằng một âm giọng lớn và cáu kỉnh, cả hai chúng tôi đều giống như người Ý, nói chuyện vớ vẩn nhưng vô cùng thân mật.
Chúng tôi đã cười rất nhiều trên ghế sofa, Coco nằm cạnh và nghiêng đầu nhìn chúng tôi, đôi mắt xanh xám đầy khó hiểu. Nhưng ngay sau đó, nó nhận ra rằng nhân loại nhàm chán chỉ lợi dụng nó để tán tỉnh và không có ý muốn chơi với nó, vì vậy nó ử ử vài tiếng rồi chọn quay trở lại chiếc đệm nhỏ của mình và gặm con búp bê khỉ nhỏ mới mua.
Coco là một cô nàng tràn đầy năng lượng, đối với nó, que mọc răng không có công dụng tốt như bàn cà phê bằng gỗ mới và đệm ghế sofa của chúng tôi. Chúng tôi phải nhờ cậu bé trong xóm dắt chó đi dạo vào buổi chiều nếu có một ngày chúng tôi về nhà quá muộn.
Tôi phải công nhận rằng Robert còn chu đáo hơn cả tôi trong việc chăm sóc Coco, chắc hẳn anh ấy rất yêu quý những chú chó con, tôi mừng thầm trong lòng và càng thấy việc đưa Coco về nhà là một quyết định đúng đắn.
Khi trời lạnh, tôi sẽ lười biếng trên giường và khi tôi mở mắt ra, Robert đã đưa Coco đi dạo về nhà, trên tay là miếng ức tươi. Đôi khi anh ấy còn mua cả đùi cừu, tẩm ướp gia vị rồi cho vào lò nướng cùng rượu vang đỏ và bơ.
Nhìn bóng lưng anh bận rộn trong bếp, tôi hình dung anh mặc chiếc áo khoác sẫm màu, đi trong buổi sáng mù sương của thành phố phương Tây này, tay ôm một chú chó đen.
Một ngày của tôi bắt đầu với tất cả các màu sắc thật sinh động, đáng để lưu vào kí ức.
——————
Vào mùa đông, chúng tôi tắm cho Coco trong nhà, để tránh nó bị cảm lạnh, chúng tôi đã bật máy sưởi trong phòng tắm lên mức cao nhất, Coco nhảy nhót phấn khích trong bồn tắm, khắp nơi đều có nước. Tôi sử dụng sữa tắm màu cam cho nó, dùng hai lần cho sạch sẽ, quấn con chó con của chúng tôi trong một chiếc khăn tắm dày, và giục Robert nhanh chóng lau khô cho nó.
Coco may mắn không bị cảm lạnh, nhưng tôi đã hắt hơi vài lần vào ngày hôm đó, có lẽ vì quần áo của tôi bị ướt do nước bắn vào.
Vì vậy Robert phải giải quyết cho Coco và quay lại chăm sóc tôi.
"Thật là phiền phức khi nuôi một con chó!" Tôi ngáp một cái, ngồi trên giường chờ Robert sấy tóc.
Anh ấy chăm chú nghịch tóc tôi và không trả lời.
Máy sấy tóc kêu ù ù, tôi tưởng anh không nghe thấy.
"Robert." Tôi giật nhẹ cổ tay áo anh.
"Marco, khi nào thì em mới có thể tự chăm sóc bản thân mình?" Tôi nghe Robert hỏi tôi, với một sự uất ức dồn nén trong giọng nói.
"Tất nhiên là em có thể tự lo cho mình." Tôi ngáp một cái, chỉ muốn ngủ một giấc.
——————
Sau này, tôi không tìm thấy bất kì từ ngữ hay phép ẩn dụ nào để diễn tả khoảng thời gian đó, nhưng ngay khi nhắm mắt lại, tôi cảm thấy tất cả các chi tiết đều quá thật, ánh nắng ban ngày, mùi ẩm ướt của sân cỏ bốc lên, cảnh hoàng hôn tôi nhìn thấy khi ngồi trên ghế phụ, tiếng trứng khuấy khi tôi thức dậy vào buổi sáng, âm thanh trộn lẫn vào nhau tan vào không khí.
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình đang sống một cuộc sống trọn vẹn.
Đến nỗi khi cuộc sống của tôi thay đổi chóng mặt đến mức không thể kiểm soát nổi, tôi chỉ biết đứng đó chết lặng, để mặc cho mọi hình ảnh và âm thanh trôi qua.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm khi Robert nói rằng anh ấy sẽ ra đi, giống như bệnh nhân nhận được hồ sơ bệnh án của mình.
Ít nhất, tôi còn có thể chữa trị được, phải không?
Tôi lúc này mới phát hiện ra, hành lý của anh thật quá ít ỏi, cứ như thể anh biết rằng thành phố này không thể giữ chân anh được lâu.
Coco so với tôi lại càng không hiểu được như thế nào là sự chia ly. Một khoảng thời gian rất dài, nó vẫn nằm trước cửa, chờ Robert quay trở lại.
Tôi không biết làm thế nào để giải thích cho nó về những gì đã qua và không bao giờ trở lại.
Khi tôi không tập luyện, tôi đưa Coco đi chơi bóng trong công viên như thường lệ, nó dễ dàng bắt được quả bóng tôi ném cho, nhưng không đưa cho tôi, cứ nhìn xung quanh, tôi biết nó đang tìm ai, nó nghĩ cũng giống như trước đây - Robert và tôi chuyền bóng cho nhau và Coco chặn lại. Sau đó, chúng tôi sẽ vỗ đầu nó và khen ngợi...
Nhưng tôi phải giải thích với nó như thế nào đây? Tiểu Coco của chúng tôi.
——————
Khi đó, tôi nghĩ rằng thất tình là một trong những điều tồi tệ nhất, nhưng điều khủng khiếp hơn đã xảy ra, tôi đã bị thương khi thi đấu với Armenia.
Tôi không thể đến Brazil nữa.
Nghe có vẻ như thất tình là một tình tiết không liên quan.
Tôi cần phải đối mặt với một nỗi buồn và sự hư vô lớn hơn.
Có lẽ để tự bảo vệ mình, kể từ đó, nhận thức của tôi trở nên hơi mông lung. Khi tôi còn nhỏ, bố đã dặn tôi phải cẩn thận khi lấy đĩa CD, vì sau khi chạm vào đĩa, những mảng bám vân tay còn lại trên đĩa sẽ cản trở việc đọc. Để có thể xem hoạt hình một cách suôn sẻ, tôi luôn rất cẩn thận.
Tôi nghĩ trí nhớ của mình nhất định bị giảm sút. Nếu không, tại sao tôi lại luôn quên một điều gì đó?
Trong tiềm thức tôi nhớ mình đã cố gắng liên lạc lại với Robert, mặc dù tôi không thể nhớ chính xác những gì mình đã nói trên điện thoại. Có lẽ tôi đang khóc, có thể tôi đang trách mắng bạn trai cũ của mình, hoặc có thể tôi đã gọi tên Lewy Lewy rất nhiều.
Dù sao thì tôi cũng bị đánh thức bởi tiếng ồn của máy hút bụi vào ngày hôm sau. Khi tôi mở mắt ra, bạn trai cũ đang giúp tôi dọn dẹp phòng khách, những cuốn tạp chí lớn được xếp gọn gàng.
"Marco, đừng nói với anh, đây là những sở thích của em." Robert có chút bất lực.
Có lẽ, anh nên vui mừng vì tôi không nhớ đến mức in ảnh của anh ra và dán lên đầu giường.
Coco rõ ràng là đang thích thú, cứ thỉnh thoảng lại lượn lờ bên cạnh Robert, vểnh mông, chìa hai bàn chân trước xuống và mời Robert chơi cùng. Nó đã là một con chó trưởng thành có thân hình cường tráng, nhưng đôi lúc lại cư xử như trẻ con, cũng chả biết giống ai nữa.
Robert nhẹ nhàng xoa đầu Coco, đem máy hút bụi đổ vào trong thùng rác. Không cần phải nói, tôi cũng biết rằng hơn một nửa đều là lông đen của Coco. Khoảnh khắc ấy, hai người chúng tôi cứng đờ dưới ánh mặt trời, không khí hanh khô tĩnh lặng, mùa hạ vẫn chưa kết thúc, tựa như trăm ngày chưa hề xa cách.
Sau đó, tôi chống nạng, cố gắng đi đến bàn ăn. Dù cho tôi không còn yêu thích món bò hầm nữa.
Anh hỏi tôi có cần giúp đỡ hay không.
"Rõ ràng là em có thể tự di chuyển." Tôi lắc vai "May mà anh không nhìn thấy bộ dạng tệ nhất của em."
Thật không may, câu đùa của tôi không làm cho bầu không khí dịu đi, tôi thấy đôi mắt màu xanh xám của anh bình tĩnh mà chực trào tuôn ra chất lỏng ẩm ướt, sau đó anh quay đầu lại và lấy mu bàn tay lau mắt.
Robert thân yêu của tôi, anh ấy vẫn vậy, có quá nhiều xúc cảm.
Tôi đã phải thay đổi chủ đề và hỏi anh ấy xem gần đây anh ấy có thuận lợi với đội bóng mới của mình không? Anh đã gặp đồng đội của mình chưa? Nhiều người trong số họ vẫn còn ở Brazil. Thời tiết ở miền nam có tốt hơn không? Anh ấy trả lời tôi từng câu một và rất kiên nhẫn.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau ăn, Coco cũng có một bữa trưa thịnh soạn - bít tết đông lạnh, món nó thích và bông cải xanh, món mà nó không thích lắm.
Robert cho bát đĩa vào máy rửa bát, giữa những âm thanh ầm ĩ, chúng tôi nằm trên ghế đi văng, đổi kênh vu vơ, thực ra hầu hết các chương trình truyền hình đều đưa tin về World Cup, còn kênh kinh tế thì dự đoán trận với Brazil mang về lợi nhuận bao nhiêu dola...
Anh hỏi tôi có muốn chơi game không. Nắng chiều ấm áp, Coco chen vào giữa chúng tôi, rúc đầu vào lòng anh ấy một lúc.
Tôi nói có, nhưng sau khi chơi một lúc, tôi ngủ quên mất.
Khi trời tối dần, anh nhận cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, có vẻ như anh có rất nhiều việc phải làm với đội mới của mình.
Tôi nghe thấy anh đè thấp giọng chào hỏi mọi người, hỏi mấy ngày nữa có thể nói chuyện này sau không, bởi vì anh còn có một số việc chưa hoàn thành ở đây.
Tôi biết anh không muốn đánh thức tôi, nhưng dù sao tôi cũng đã tỉnh dậy, trên người đắp một chiếc chăn lông cừu mỏng, cử động hạ chân trái, cảm giác đau đớn ập đến.
"Trả lại chìa khóa cho em." Tôi nghe thấy thanh âm của mình từ xa vọng lại.
Anh sững người một lúc rồi nói đồng ý.
Giống như trước đây vậy, không có yêu cầu nào của tôi bị từ chối.
Khi hoàng hôn đến, Coco bắt đầu khịt mũi buồn bã, đứng dậy hướng về phía cửa mà sủa.
——————
Thời gian dần trôi, chị gái tôi đến thăm
"Marco, em không thể như vậy hoài được." Chị ấy xoay người nhặt những lon bia, lắc đầu.
Tôi cúi đầu không nói gì. Tôi không thể nhớ chính xác những gì đã xảy ra cách đây vài ngày, tôi chỉ mơ hồ mình đã choàng tỉnh giấc vài lần và bệnh viện trung ương gọi cho tôi.
Nhưng tôi chắc chắn không quên Coco, tôi nhớ đã cho nó ăn đầy đủ.
"Em còn nhớ..." chị ngồi cạnh tôi và nói
Tôi nghĩ chị ấy sẽ kể lại câu chuyện cũ về cậu bé Marco, người bị đội nhà từ chối năm 16 tuổi, tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Tôi biết, tôi biết hết, tôi đã kể đi kể lại câu chuyện này trên các phương tiện truyền thông. Nhưng chuyện này khác, cô ấy sẽ không hiểu, thế giới cũng sẽ không hiểu nỗi đau trong tim tôi, như có một lỗ hổng không thể lấp lại được.
Nhưng chị tôi lại nói về chuyện cũ khác, chị hỏi tôi còn nhớ Hawke không, tôi nói tất nhiên Hawke là con chó to nhà hàng xóm, nó nổi tiếng chuyên ăn hiếp trẻ con, không ai dám lại gần nó vì chúng nghĩ nó rất hung dữ.
Chỉ có tôi, sẵn sàng cầm trái bóng đi tới Hawke đang bị xích ở cửa.
Thành thật mà nói, tôi không có bất kỳ kỷ niệm đặc biệt hay cảm xúc sâu sắc nào về những điều này. Tôi đoán đó chỉ là cuộc gặp gỡ giữa một đứa trẻ cô đơn và một chú chó con cô độc.
"Marco." tôi nghe thấy chị gọi tôi "Chị không muốn nói quá nhiều lời sáo rỗng, nhưng chị nghĩ rằng, em là một đứa trẻ tuyệt vời, luôn luôn như vậy." Như khi tôi còn nhỏ, chị luôn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Tầm nhìn của tôi hơi mờ, tôi sụt sịt, và mọi người đều băn khoăn không biết liệu tôi có thể chữa lành vết thương không, liệu tôi có thể quay lại không.
Tôi sẽ ổn, tôi chỉ cần một chút thời gian.
Tôi sẽ ổn, tôi thề.
Trước khi rời đi ngày hôm đó, chị hỏi tôi Coco dạo này thế nào.
Tôi nói rằng thực ra tôi cũng hơi lo lắng cho nó, từ khi tôi bị thương, tôi đã nhờ người khác giúp tôi dắt nó ra ngoài, nhưng có vẻ nó không vui.
Nó luôn nằm một chỗ, nhìn tôi đầy lo lắng.
Lần đầu tiên, tôi nhận ra dòng dõi Labrador, một phả hệ khiến nó chu đáo, quan tâm đến mức tự suy sụp bản thân. Robert và tôi đã từng cười và phàn nàn rằng Coco quá nghịch ngợm, quá giống người bố Alaska của nó, luôn tràn đầy năng lượng.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ ước rằng nó là một con chó nhỏ đơn thuần, hạnh phúc.
"Marco, chị có thể giúp em chăm sóc Coco nếu em muốn." Chị gái tôi xoa đầu Coco và ngước nhìn tôi.
Tôi biết, tất nhiên tôi biết rằng sân của chị ấy cho phép Coco chạy tự do hơn. Tôi biết cháu trai mẫu giáo của tôi rất thích chơi bóng với Coco. Tôi cũng biết rằng không ai có thể nói trước được khi nào thì chân của tôi sẽ được chữa lành hoàn toàn.
Vì vậy, tôi đã đồng ý, rồi đóng gói các thứ của Coco.
——————
Sau đó, mất một thời gian dài, cho đến khi vết thương liền và lành lặn, cho đến khi tôi được hỏi kế hoạch của mình sau khi giải nghệ, và cho đến khi tôi và Robert có thể bình tĩnh đối mặt nhau và chào hỏi một cách bình thường.
Tôi nghĩ rằng sự trao đổi chất rất hữu ích, sau hàng chục nghìn lần hít thở, hấp thu vào và tiêu hao, chắc hẳn một thứ gì đó đã được thay thế trong cơ thể tôi.
Khi tôi bước vào kì nghỉ, chị gái tôi gọi điện và hỏi khi nào tôi sẽ đến nhà cô ấy chơi, cháu trai nhỏ của tôi rất nhớ tôi, và tất nhiên là cả Coco.
Coco đã bước vào tuổi già, nếu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy quanh mắt nó có một vòng lông tơ màu trắng. Nó dành nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi trên thảm, ở bên ngoài chậm chạp hơn và không còn chạy nhảy nữa.
Mà cháu trai nhỏ của tôi cũng đã ở tuổi thiếu niên và nó cũng thích bóng đá, nhưng không thích thú như tôi muốn trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp, nó chỉ bật TV vào một buổi chiều cuối tuần buồn tẻ như hầu hết mọi người chỉ trong chốc lát - đó là những gì chúng ta tồn tại, ở một mức độ nhất định.
Không biết bằng cách nào, kênh thể thao lại phỏng vấn Robert vào ngày hôm đó, tôi nghĩ là vì anh ấy sắp giành được một giải thưởng quan trọng nào đó. Những ứng cử viên luôn là chủ đề thú vị và hot.
"Sau đây là phần hỏi đáp của người hâm mộ." Tôi nghe thấy người dẫn chương trình nói một cách rất to.
Có một số câu hỏi hoang đường. Tôi cũng được hỏi ai là người tôi muốn đóng phim tiểu sử của mình nhất và ai là nhân vật lịch sử yêu thích của tôi.
Những người ở khắp mọi nơi cố gắng tìm hiểu thêm về chúng tôi qua những câu trả lời này, nhưng thực tế, ngoài sân vận động, chúng tôi cũng là những người rất bình thường, bình thường đến nhàm chán.
Tôi mỉm cười và lắc đầu, tìm kiếm sợi dây buộc của Coco.
"Một số người hâm mộ muốn biết, nếu bạn muốn nuôi thú cưng, bạn sẽ chọn một con chó hay một con mèo?" Câu hỏi kỳ lạ, hoàn toàn không liên quan đến bóng đá.
Tôi đang ở bên trái màn hình, cúi xuống để buộc dây cho Coco.
Coco dường như nhận ra rằng người đàn ông trên TV là một người rất quan trọng trong cuộc đời nó và sủa một cách hào hứng.
"Yên lặng! Coco!" Tôi xoa xoa cái cổ đầy lông của Coco và nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà xa cách trên TV.
"Ừm, nói thế nào nhỉ, thực ra tôi không phải là một người thích hợp với vật nuôi. Có lẽ đó là lý do khi còn bé tôi đã bị chó cắn và vẫn còn hơi ám ảnh với chúng. Nhưng tôi đã từng nuôi một con chó con một lần, bởi vì một người..."
Coco vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, cái đuôi vẫy qua lại.
Đã qua rất nhiều năm rồi, nó vẫn nhớ về anh, một người quan trọng với nó ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời.
Hóa ra anh ấy không thích chó, rất lâu sau này tôi mới biết được.
Tôi chợt rất muốn chất vấn anh tại sao không nói sớm hơn, tại sao anh lại cho phép tôi tùy ý một cách vô lý.
Tại sao phải giả vờ là một nạn nhân im lặng, lại bình tĩnh khai báo tội lỗi của tôi, như để trừng phạt sự ngây thơ và mơ mộng của tôi.
Nhưng tôi biết rằng Coco đang muốn đi dạo bây giờ, vì vậy tôi vỗ về con chó không còn nhỏ nữa và nói với nó: "Nào, Coco. Bé yêu, chúng ta đi dạo thôi."
END.
"Thật lâu sau này, tôi mới biết được, anh vì chiều theo ý tôi, chịu đựng mọi thứ.
Có lẽ vậy..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top