os.

Hyunjoon mở mắt ngay khi cửa phòng ngủ của anh mở lúc một giờ sáng. Suy cho cùng, nếu ai đó vi phạm an ninh của tòa nhà, anh ta biết mình sẽ là tuyển thủ cuối cùng của đội và trách nhiệm bảo vệ những thành viên yếu hơn trong nhóm sẽ thuộc về anh ta. Hiện tại, chỉ có Wooje ở cửa, nhưng trong thời gian khuya khoắt, anh ấy không thể loại trừ khả năng có trộm đột nhập.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không ngủ được." Wooje lẩm bẩm, đóng sầm cửa lại.

Với một tiếng thở dài thất vọng, Hyunjoon thư giãn trở lại giường. "Rồi nhóc muốn anh làm gì đây?"

Wooje loạng choạng tiến về phía giường, sau đó xô ngã Hyunjoon mà không dùng một lực nào.

"Di chuyển qua đi."

"Không? Đây là giường của anh, khốn khiếp. Nhóc cũng có phòng của riêng nhóc mà."

"Muốn ngủ trong phòng anh." Hyunjoon nhích tới vừa đủ để Wooje nằm xuống bên cạnh anh. Anh tự nhủ rằng nếu anh không làm vậy thì Wooje sẽ nhảy lên người anh và anh muốn tự mình tránh khỏi nỗi đau ấy trước.

Thực ra, bây giờ Hyunjoon nghĩ về điều ấy, anh sẽ không bận tâm đến việc Wooje nhảy lên người anh nhiều như vậy - anh tưởng tượng cậu sẽ giống như được quấn trong một chiếc chăn nặng, ôm chặt, nhưng bây giờ nghĩ gì cũng chẳng có ích.

Hyunjoon nhắm mắt lại, cố gắng tìm cách quay lại giấc ngủ, nhưng Wooje cứ huých nhẹ vào anh, nên theo lẽ tự nhiên, anh quyết định kiểm tra vai mình.

"Xích qua đi, Wooje-yah."

"Em đang ở mép giường! Anh mới cần phải di chuyển qua ấy!"

"Đây là giường của anh, anh có thể chiếm bao nhiêu không gian tùy thích!" Và Wooje không thể nghĩ ra câu trả lời nào cho điều đó nên cậu chỉ xử lý anh ấy. Cả hai vật lộn trong vài giây vui đùa, đẩy, kéo và quấn chân tay cho đến khi hông Wooje va vào tường, khuỷu tay của Hyunjoon chạm vào khung giường và giờ họ nằm cạnh nhau, thở dốc, chửi thề và nhếch mép cười với nhau qua bóng tối.

Sau đó Wooje bắt đầu kéo dây thắt lưng của Hyunjoon xuống. Lúc đầu, anh ấy nghĩ đó là một trò đùa, tiếp nối cuộc ẩu đả trước đó của họ, nhưng sau đó người đi đường trên đang cọ mu bàn tay của mình vào phía trước quần của Hyunjoon theo một cách rất đặc biệt.

"Wooje..."

"Suỵt."

"'Suỵt' là sao chứ? Nhóc nghĩ nhóc đang làm cái quái gì vậy?"

Hyunjoon hy vọng sự đỏ mặt không hiện rõ trong giọng nói của anh, mặc dù những âm thanh bẽn lẽn phát ra từ miệng Wooje cho thấy anh không phải là người duy nhất cảm thấy bối rối.

"Em đang cố giúp anh tránh đi thôi mà." Wooje cuối cùng cũng xoay xở được, giọng run run vì không chắc chắn.

"Cưng đang làm một việc tồi tệ đó." Sự thay đổi cách xưng hô đột ngột khiến Wooje càng thêm đỏ mặt hơn.

"Em thậm chí còn chưa bắt đầu."

"Ồ, cưng có định bắt đầu sớm luôn không?"

Bây giờ, bộ não của Hyunjoon mới hoạt động trở lại, xem xét ý nghĩa của những gì anh vừa nói. Wooje im lặng, và Hyunjoon định coi chuyện đó như một trò đùa, đẩy cậu một cái nữa, bảo cậu đi ngủ đi, rồi cố gắng không nghĩ về chuyện đó suốt đêm, cho đến hết đời.

Nhưng rồi tay Wooje đặt lên cặc anh và mọi suy nghĩ đều dừng lại.

Nắm lấy Hyunjoon qua chiếc quần đùi của anh, Wooje đưa ra những cú sục mạnh mẽ và dứt khoát, trái ngược với sự không chắc chắn trước đó của cậu. Có hơi khó khăn một chút nhưng Hyunjoon không bận tâm. Trên thực tế, anh thấy mình thích thú với việc đó, hích hông để đáp lại từng chuyển động

"Wooje..." Anh càu nhàu, bám vào cổ tay người đi đường trên để ngăn cậu lại, sự căng thẳng nóng bỏng kỳ lạ đang dâng lên giữa họ. Có rất nhiều điều anh ấy muốn nói, nhưng anh ấy lại bắt đầu bằng câu:

"Cưng vẫn tệ về chuyện này quá."

"Làm như anh có thể làm tốt hơn vậy." Wooje chế giễu, hất tay Hyunjoon ra.

"Tất nhiên là anh có thể rồi. Anh là chuyên gia trong việc giúp mình thoát khỏi phiền phức đó."

"Cái này... Nghe có vẻ không giống khoe khoang chút nào, huyng. Hơn nữa, việc giúp người khác còn khó hơn nhiều."

"Vậy sao?" Hyunjoon nhấn mạnh từ này bằng cách trượt tay xuống phía trước quần của Wooje và bóp chặt cậu, cảm thấy cậu đang dần cứng lên trong lòng bàn tay mình. Rõ ràng là Wooje không mong đợi điều đó, nhưng ngay sau đó là tiếng thở hổn hển của cậu, cậu đưa tay xuống quần short của Hyunjoon để trả đũa, cuối cùng là giải thoát cho "Hyunjoon bé".

"Cái này thì thế nào?" Người đi đường trên nóng nảy thì thầm, điều chỉnh lại cách cầm của mình.

"Ai làm cho người kia ra trước sẽ thắng."

Hyunjoon lắc đầu. "Không công bằng, nhóc đã hành động trước anh rồi."

"Chà, em không nhận ra là anh đã sắp sửa đến vậy đấy, anh à."

"Anh không phải!" Hyunjoon phản đối, nhưng anh không thể không mỉm cười khi cảm nhận được sự rung chuyển trong tiếng cười của Wooje xuyên qua tấm nệm và sự va chạm của vai họ khi anh lảo đảo về phía trước.

"Cưng biết gì không? Được thôi. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đây. Anh vẫn sẽ thắng - anh chỉ chấp cưng trước để cưng có một nửa cơ hội thôi."

"Mạnh miệng đấy, anh à." Wooje nói, tạo ra một tiếng rên rỉ sâu khi anh ấy tiếp tục vuốt ve, "Nhưng em không thấy anh thực sự làm gì cả."

Hyunjoon nhanh chóng khắc phục điều đó, liếm lòng bàn tay mình một cái rồi chạy dọc theo chiều dài của Wooje. Những cú chạm khéo léo của anh ấy nhanh chóng khiến Wooje trở nên cứng rắn hoàn toàn, và Hyunjoon tự huyễn hoặc bản thân khi nghĩ rằng có lẽ anh ấy sẽ giành chiến thắng trong cuộc cạnh tranh nhỏ bé của họ, ngay cả khi anh ấy đã lọt vào lòng bàn tay của Wooje.

Điều xảy ra tiếp theo là một cuộc chiến đầy năng lượng của sự vuốt ve, siết chặt và sục, di chuyển khác nhau nhưng vẫn hòa hợp. Ai cũng không muốn gì hơn ngoài việc người kia tận hưởng một phần nhu cầu quá lớn của bản thân, cả hai đều chìm đắm trong ảo tưởng tội lỗi và mong muốn kéo người kia xuống cùng mình.

Hyunjoon đấu tranh để che giấu sự phấn khích của mình, nén tiếng rên rỉ của mình bất cứ khi nào có thể, nhưng không thể kìm nén những lời chửi thề thoát ra khỏi môi mỗi khi Wooje trêu chọc anh. Ngược lại, Wooje lại cực kỳ thoải mái trong việc thể hiện niềm vui của mình, điều này gây nguy hiểm cho Hyunjoon vì việc nghe Wooje tạo ra những tiếng động như vậy gần như có tác dụng đối với anh ấy nhiều như bất kỳ sự đụng chạm nào có thể.

"Cưng rên như một con điếm vậy, Wooje-yah." Anh buộc tội cậu, theo phản xạ giật mình trước sự đụng chạm nồng nhiệt của bạn tình.

"Vâng? Chà, anh làm việc bằng tay như vậy - nghiêm túc đấy, anh ơi, sao anh giỏi việc này thế?"

"Anh tập luyện đấy." Tiếng cười khúc khích của Wooje dần trở thành một tiếng kêu đầy dâm dục khác. Cậu vùi mặt vào gối, cảm nhận được sức nóng và áp lực dồn lên nửa thân dưới.

"Hyung, chết tiệt, em sắp-"

"Cưng sắp?" Wooje nhận ra sai lầm của mình quá muộn.

"Đợi đã, không! Em không! EM-" Với một động tác nhanh nhẹn, Hyunjoon đã ở trên người cậu, ghim cổ tay cậu lên trên đầu bằng một tay và tàn nhẫn giật cậu ra bằng tay còn lại. Wooje cố gắng chống cự nhưng nhận thấy mình bị áp đảo nặng nề, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nằm im dưới sự chạm vào của "anh trai" mình. Bằng cách nào đó, áp lực của cẳng tay Hyunjoon lên cổ tay cậu khiến mọi thứ như được nâng cao, như thể các giác quan của cậu cũng đang bị đè nén, buộc cậu phải cảm nhận sự tục tĩu cháy bỏng trong từng chuyển động.

"Chết tiệt, Hyunjoon... Đó... Không phải..." Cậu xuất tinh với một tiếng thút thít, và ngay giây phút cậu làm vậy, Hyunjoon đã thả tay ra để tóm lấy bản thân, nhanh chóng hoàn tất việc cần làm. Anh xuất tinh trên bụng Wooje, cảm giác như một làn sóng thủy triều bắn xuyên qua cơ thể anh, adrenaline dâng trào sau chiến thắng nhọc nhằn. Phải mất một lúc họ mới lấy lại được hơi thở, cả hai nhìn nhau trong bóng tối.

"Thật không công bằng, Hyunjoon huyng."

"Dẫu sao thì." Người đi rừng mù quáng hôn lên đâu đó trên mặt Wooje, rồi quay đi trước khi đồng đội của anh kịp phản ứng.

"Anh vẫn là kẻ thua cuộc." Tuy nhiên, khi Wooje âu yếm phía sau và lén hôn lên cổ anh, Hyunjoon không khỏi cảm thấy như mình là người thua cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top