Восемь

Ngày hôm sau, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút, mặc dù cảm giác bối rối vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Đêm qua, sau khi nói chuyện với Lev, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì cậu ấy đã nói. Lev không yêu cầu tôi phải có câu trả lời ngay lập tức, nhưng chính sự kiên nhẫn ấy lại khiến tôi cảm thấy mình cần phải làm rõ mọi thứ.

Cảm giác này thật kỳ lạ. Tôi đã quen với việc giữ mọi thứ trong lòng, không muốn đối diện với những cảm xúc mà mình không hiểu rõ. Nhưng giờ đây, sau cuộc trò chuyện ấy, tôi nhận ra rằng không thể mãi trốn tránh. Lev xứng đáng được biết tôi nghĩ gì, thay vì chỉ là những lời hứa mơ hồ.

Buổi tập hôm đó kết thúc, và tôi quyết định đi tìm Lev. Cậu ấy không còn đứng đợi như mọi khi, mà đang ngồi một mình ở góc sân, ánh mắt nhìn xa xăm như suy tư điều gì đó. Tôi đi lại gần, hơi do dự một chút, nhưng rồi quyết tâm gọi tên cậu.

"Lev."

Cậu quay lại, ánh mắt mở to khi thấy tôi.

"Yaku-san!" Cậu đứng dậy ngay lập tức, nhưng không nói gì thêm.

Tôi nhìn vào mắt cậu, cảm thấy có điều gì đó đang vỡ ra trong lòng mình.

"Lev, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi," tôi bắt đầu, giọng tôi có vẻ chắc chắn hơn trước. "Tôi không muốn để cậu phải chờ đợi nữa. Tôi... tôi cũng có cảm giác với cậu. Nhưng tôi cần một chút thời gian để hiểu rõ hơn về chính mình. Tôi không thể vội vàng được, nhưng... tôi không muốn mất cậu."

Lev im lặng nhìn tôi một lúc lâu, rồi ánh mắt cậu dần sáng lên. Cậu bước lại gần, không nói gì, chỉ khẽ vươn tay ra và đặt lên vai tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp trong cử chỉ ấy, như một lời động viên âm thầm.

"Không sao đâu, Yaku-san," Lev nói, giọng nhẹ nhàng. "Em chỉ cần anh nói ra điều này thôi, em đã hiểu rồi. Em sẽ không đi đâu hết. Anh không cần phải vội vàng đâu."

Tôi nhìn vào mắt cậu, cảm nhận được sự chân thành và sự kiên nhẫn mà cậu dành cho mình. Lev không hề thúc ép, không hề đòi hỏi. Cậu chỉ muốn tôi biết rằng cậu sẽ ở đó, dù mọi thứ có ra sao.

"Cảm ơn em, Lev," tôi nói, cảm thấy một phần gánh nặng trong lòng mình đã được trút bỏ.

Lev mỉm cười, và tôi biết rằng dù tôi chưa thể quyết định ngay lúc này, ít nhất tôi đã không còn phải lo sợ rằng mình sẽ làm cậu tổn thương. Lev sẽ đợi, và tôi cũng sẽ tìm ra câu trả lời của mình, một ngày không xa.

Cậu không cần phải chờ lâu. Cả hai chúng tôi đều biết điều đó.

Một vài ngày trôi qua sau cuộc trò chuyện ấy, và mặc dù tôi vẫn chưa hoàn toàn thoải mái với cảm giác của mình, nhưng ít nhất tôi không còn cảm thấy bối rối hay lo sợ như trước. Lev vẫn giữ khoảng cách vừa phải, không tạo áp lực gì thêm, nhưng tôi có thể cảm nhận được cậu ấy vẫn ở đó, luôn sẵn sàng nếu tôi cần.

Tuy nhiên, sự im lặng giữa chúng tôi không kéo dài quá lâu. Một buổi chiều, khi cả đội đang luyện tập căng thẳng, tôi không thể không chú ý đến Lev. Cậu ấy vẫn luôn tập trung, nhưng tôi nhận ra một điều: Lev không phải là người duy nhất đang chờ đợi. Cảm giác đó không còn là sự lảng tránh hay mơ hồ nữa – tôi đã hiểu rõ ràng mình muốn gì.

Sau buổi tập, tôi đi đến chỗ Lev, nơi cậu đang thu dọn đồ đạc. Cậu ngẩng lên khi tôi đến gần, ánh mắt có phần ngạc nhiên nhưng cũng đầy chờ đợi.

"Lev," tôi bắt đầu, cảm giác như lần này tôi không thể chần chừ nữa. "Tôi đã nghĩ kỹ rồi."

Lev ngừng tay, chờ đợi lời tôi sẽ nói tiếp theo. "Tôi muốn thử bắt đầu lại, không phải chỉ với tư cách là đàn anh và đàn em nữa," tôi nói, giọng mình dần chắc chắn hơn. "Tôi muốn chúng ta có thể là... một cái gì đó hơn thế."

Ánh mắt Lev sáng lên, cậu không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi, như thể đang chờ đợi một lời giải thích. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục:

"Tôi không biết mọi thứ sẽ ra sao, nhưng tôi sẵn sàng đối diện với những cảm xúc này, không còn tránh né nữa. Tôi không thể nói rằng tôi yêu em ngay lúc này, nhưng tôi muốn chúng ta thử tìm hiểu thêm. Tôi không muốn bỏ lỡ điều gì, Lev."

Cậu mỉm cười, nụ cười không còn ngập ngừng nữa, mà đầy ấm áp và nhẹ nhõm. "Em hiểu rồi, Yaku-san. Và em... cũng sẽ sẵn sàng thử cùng anh."

Cậu tiến lại gần tôi, đôi mắt sáng rực lên như ánh mặt trời buổi chiều. "Không cần phải vội đâu, anh. Chúng ta có thể tiến dần dần, từng bước một."

Tôi cảm thấy một cảm giác thanh thản lạ thường. Cảm giác như tất cả những căng thẳng, lo âu, và bối rối đã tan biến. Lev không thúc giục tôi, cũng không làm tôi cảm thấy mình phải làm gì đó ngay lập tức. Cậu ấy chỉ cần tôi thật lòng, và tôi đã sẵn sàng.

"Cảm ơn em, Lev," tôi nói, giọng tôi nhẹ hơn hẳn. "Vì đã chờ đợi và vì đã tin tưởng vào tôi."

Lev chỉ cười, rồi vươn tay ra, như thể lời nói đó không còn quan trọng nữa. Cậu ấy muốn tôi biết rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, và chúng tôi sẽ cùng nhau bước tiếp.

Từ hôm đó trở đi, chúng tôi bắt đầu thay đổi cách nhìn về nhau, nhưng cũng không vội vã. Mọi thứ diễn ra tự nhiên, không có sự gượng ép, nhưng cũng không thiếu sự chân thành. Lev đã cho tôi không gian, nhưng cậu ấy cũng không rời bỏ tôi. Chúng tôi học cách tiến lại gần nhau từng chút một, không có gì vội vàng, nhưng cũng không có gì để tiếc nuối.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top