VI

Người ta từng nói thế giới có 7 tỉ người, nhưng lại có đến 14 tỉ gương mặt khác nhau.
Mỗi người đều có một lớp vỏ bọc của riêng mình, ai cũng tự làm cho mình một lớp mặt nạ. Những tấm nguỵ trang ấy, tuy làm cho thế giới trở nên đầy phức tạp, song cũng đơn giản hoá những mối quan hệ giữa con người. Quả thật chúng đem đến không ít rắc rối, song không thể phủ nhận cái lợi chúng mang lại.

Jinhwan cũng có một chiếc mặt nạ cho riêng mình.

Chỉ có điều, cậu đã lạm dụng nó.

Những lớp nguỵ trang liên tục được tháo ra lắp lại trên khuôn mặt ,nhân cách, vẻ ngoài cậu thay đổi tuỳ theo những người cậu tiếp xúc. Đôi lúc cậu ngây thơ, đôi lúc cậu hóm hỉnh, nghịch ngợm, cậu có thể nhút nhát, ôn hoà với người này nhưng ngay lập tức biến thành một kẻ bất cần đời với người kia.

Cậu lạm dụng chúng đến nỗi, không còn tìm được nhân cách thực sự của mình nữa.
Jinhwan vùng vẫy giữa một đám vùn lầy của vỏ bọc. Cậu như một kẻ hoá trang tài tình, như một diễn viên gạo cội, cậu nhập tâm đến mức quên mất chính con người thực sự của mình. Tính cách của cậu là gì ? Con người của cậu là ai ? Cậu muốn sống như thế nào ? Jinhwan luôn nhìn vào gương và tự hỏi mình như thế, vào mỗi buổi tối. Cậu ghét buổi tối. Lúc đó, cậu phải miễn cưỡng vứt đi chiếc mặt nạ, để đối mặt với chính mình. Sự cô đơn, tịch mịch của bóng đêm như nuốt chửng lấy cậu, dồn ép cậu vào chân tường với những câu hỏi đầy trăn trối. Đêm nào cậu cũng khóc, khóc vì bất lực, khóc để quên đi nỗi sợ về bản ngã của chính mình. Khóc để ngày mai, khi ánh mặt trời rọi qua khe cửa sổ, giọt nước mắt cậu cũng đã được hong khô, lúc ấy, cậu lại đeo chiếc mặt nạ của mình vào và bắt đầu ngày mới.

Jinhwan có một ước mơ, một ước mơ cháy bỉng, một ước mơ in sâu vào trong từng tế bào của cậu. Đó là được nổi tiếng. Là được kẻ khác ngưỡng mộ, thán phục, xuýt xoa. Cậu yêu cảm giác được đứng trên tất cả mọi người, nhờ tài năng và sự tài giỏi của mình. Một ước mơ cao đẹp,nhưng hão huyền. Cậu không hề nổi bật, từ bé đến lớn. Cậu không tìm ra được thứ làm mình nổi bật. Ngoại hình, không có ; tài năng , không biết. Dù biết được mình chẳng thể thực hiện, mong ước ấy vẫn cồn cào trong cậu, vẫn ám ảnh cậu như một vết sẹo lớn. Nó mãi mãi chỉ là một ngôi sao xa, sáng chói trong tiềm thức Jinhwan.

Cậu càng hi vọng bao nhiêu, lại càng thêm thất vọng bấy nhiêu. Jinhwan cảm thấy mình không xứng đáng với bất cứ điều gì, cậu hạ thấp bản thân, luôn cho rằng mình đang mang ơn người khác. Cậu đau khổ, nhưng chỉ có thể oán trách bản thân. Bạn bè cậu đối xử với cậu quá tốt, cha mẹ luôn bao dung cậu thật nhiều. Cậu còn gì để thất vọng nữa, ngoài chính cậu ? Một kẻ bất tài, vô dụng; một kẻ lấy đi mồ hôi công sức của mẹ cha,một kẻ không thể làm chính mình và thân sinh mình tự hào.

Suy nghĩ về cái chết của Jinhwan dày lên theo năm tháng. Khi đi ngang qua những ngôi nhà cao tầng, cậu luôn thầm nghĩ rằng, cảm giác rơi xuống từ độ cao ấy, sẽ như thế nào. Nhưng cậu không thể chết, chết một cách quá vô ơn .Cậu chọn cách tạo ra những vết sẹo trên mình. Những đường cắt dài thanh mảnh như lá liễu, rướm máu đỏ thắm xuất hiện ngày càng nhiều trên tấm lưng nhỏ. Cậu yêu cảm giác mũi dao lam săc nhọn lướt qua da thịt ,từng giọt đỏ sậm màu vương vãi trên làn da trắng sữa, tựa như cánh hoa hồng vùi lẫn trong lớp tuyết dày mùa đông. Một tình yêu méo mó, vặn vẹo đến dị dạng. Một cách trừng phạt bản thân, nhưng cũng là một liều thuốc làm hưng phấn tinh thần.

Cho đến ngày cậu gặp June.

June, có lẽ là vì sao trong tiềm thức của cậu. Anh giống cậu, nhưng tốt hơn cậu rất nhiều. Tựa như cùng một quyển sách, cùng một nội dung, nhưng chiếc vỏ bọc lại khac nhau. Anh có tất cả những gì cậu mong muốn, mà không cần phải nỗ lực. Nổi tiếng, giỏi giang, một gia đình giàu có, một tài năng nhất định. Cậu thán phục anh, và cũng ghen tị với anh. Và rồi, cậu yêu June, như một sự đương nhiên. Một phiên bản tốt đẹp của chính cậu. Một con người hoàn thiện ước mơ của cậu.

Jinhwan yêu June, như yêu giấc mơ của mình.

Hay có lẽ, anh chính là ước mơ của cậu ?
_________________

June đỡ cậu lảo đảo ra khỏi quán rượu. Cậu đã uống rất nhiều, và nói rất nhiều. Cậu nói toàn những thứ sáo rỗng. Chuyện ông sếp đã bắt nạt cậu như thế nào, chuyện cô gái bàn bên thường xuyên đá lông nheo đưa tình ra sao. Jinhwan, dù say đến mấy, cũng không bao giờ nói ra những bí mật riêng tư của mình, dù lí trí đã chìm trong men rượu, vẫn giữ được lớp mặt nạ hoàn hảo.

Cậu đưa mắt lên nhìn anh, ánh mắt một lần nữa làm anh chao đảo. Nó không giống với những lần cậu nhìn anh thời cấp ba, không còn trẻ thơ và ngây ngô như vậy nữa. Trong mắt cậu bây giờ, tràn ngập sự mất mát, một tàng nước ma mị phủ lên như muốn che dấu đi cảm xúc hỗn loạn trong đôi mắt ấy. Một cái nhìn vừa u sầu, vừa ma mị đến mê hoặc. Khuôn mặt ửng hồng thập phần quyến rũ. Cánh mũi thon gọn phập phồng thở. Đôi môi của cậu, làn môi của cậu,...

June cúi người xuống, môi hai người khẽ chạm vào nhau.

Jinhwan trừng to mắt. Cơn say bỗng dưng bị xoá nhoà, nhưng để lại một cơn say khác. Một lớp sóng đánh mạnh vào người cậu, thức tỉnh mọi giác quan. June đang ở trên môi mình. Môi anh đang chạm vào môi mình. Cậu không thể nghĩ được điều gì khác. Điều cậu luôn mong chờ đã ập đến một cách bất ngờ nhất. Jinhwan đưa tay ôm lấy mặt June, cậu sẽ đẩy anh ra, cậu nắm lấy mái tóc anh, định sẽ giật một cái thật mạnh. Anh say rồi, anh say thật rồi.

Tay June bỗng nhẹ nhàng luồn vào lớp tóc hồng của cậu, vuốt ve một cách ôn nhu. Từng cử động tinh tế của anh khiến toàn thân cậu mềm nhũn, như muốn tan chảy. Cậu run rẩy buông tay mình ra khỏi tóc anh, khe khẽ quay mặt đi né tránh bờ môi đang dính chặt lấy mình. June không để cho cậu kịp trở người, ngay lập tức ghì chặt đầu cậu, ấn sâu nụ hôn của mình, lưỡi hoang dại khuấy đảo trong khoang miệng Jinhwan. Anh tệ dại nhắm mắt, cảm nhận sự mềm mại, sức nóng của đôi môi cậu.

Nhưng cậu không hề đáp lại anh, mặc cho sự càn quét mãnh liệt của anh. June thấy vị mặn chát trên môi, buông cậu ra hổn hển :
- Jinhwan, cậu sao vậy ? Sao lại khóc ? Chẳng phải cậu yêu tôi sao ? Sao không hôn tôi ? Hôn tôi đi Jinhwan , đừng khóc nữa. Xin cậu hãy hôn tôi đi.
Jinhwan chậm rãi thoát ra khỏi vòng tay kìm kẹp của anh, cầm bàn tay anh lên đưa ra trước mặt.
- June, nhìn lại đi, cậu đã có vợ rồi. Vợ cậu đang chờ ở nhà. Cậu say rồi. Về đi, vợ cậu đang chờ.
Nước mắt thấm đẫm khuôn mặt bé nhỏ, những giọt nóng hổi lăn dài trên dài má. June hoảng hốt, anh vừa làm gì vậy, anh đã làm gì cậu ? Trong một giây phút, June đã để bản năng khống chế lí trí của mình. Anh đẩy mình ra khỏi Jinhwan, bàng hoàng đưa tay lên môi .Đôi môi ấm nóng, vương vị mặn của nước mắt. Anh vừa hôn cậu. Anh vừa hôn Kim Jin Hwan. Anh vừa hôn một người đàn ông.

Tại sao ?

June cắn mạnh môi đến bật máu. Anh đưa tay lên chà xát cặp môi đang ửng đỏ vì máu tươi, đọng lên cả chiếc nhẫn. Anh sửng sốt.

Phải rồi, mình đã có vợ.

Mình sắp đính hôn.

Vợ mình đang ở nhà.

Anh lùi dần về phía sau, vẫn ánh mắt bàng hoàng đến đau lòng ấy.

Và bỏ chạy.
________________

Huhu sao không ai comment vậy buồn hết sức... 🦁🦁

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top