Chương 2 : Sự hợp tác
Sự xa cách mà Leo và Sangwon đã cố gắng xây dựng trong những ngày đầu tiên nhanh chóng tan vỡ dưới một thông báo định mệnh. Nhiệm vụ Group Mission không những yêu cầu họ phải hòa trộn với các thực tập sinh, mà còn sắp xếp họ vào cùng một đội cho ca khúc. Khi tên của Leo và Sangwon,cùng xuất hiện dưới tiêu đề ca khúc của nhóm, căn phòng bỗng chốc im lặng.
Cảm giác kinh hoàng chạy dọc sống lưng Sangwon. Cậu ấy cảm thấy tất cả ánh mắt, không chỉ từ camera mà từ hàng chục thực tập sinh khác, đang đổ dồn vào hai người họ. Phản ứng mừng rỡ là điều tự nhiên, nhưng Quy tắc Số 3 đã ngự trị. Nếu họ tỏ ra thân thiết, sự nghi ngờ về mối quan hệ bị cấm đoán sẽ bùng lên ngay lập tức.
Liệu đây là một cái bẫy tinh vi của đội ngũ sản xuất, hay chỉ là sự trùng hợp tàn nhẫn của số phận?
Leo là người hành động trước. Anh đứng thẳng dậy, khuôn mặt anh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự nghiêm túc tuyệt đối. Anh đi qua đám đông, chủ động không nhìn Sangwon, mà nhìn thẳng vào tấm màn hình chiếu tên nhóm của họ. "Đây là một nhóm của những người ở hạng cao. Chúng ta có cùng mục tiêu. Mình hy vọng sự chuyên nghiệp sẽ được đặt lên hàng đầu," anh nói, giọng vang vọng và lạnh lùng, không hướng đến Sangwon mà là toàn bộ thành viên trong nhóm.
Sangwon hiểu ý. Cậu ấy đáp lại bằng một ánh nhìn lạnh lùng, một cử chỉ hoàn hảo của sự kiêu ngạo. "Chuyên nghiệp là điều hiển nhiên,Tôi chỉ lo sợ sự khác biệt về phong cách sẽ làm hỏng màn trình diễn này. Đừng để hạng cao của anh trở thành gánh nặng của nhóm chúng ta."
Sự đối đầu công khai ngay tại phòng họp nhóm đã đạt được mục đích: Nó xác nhận câu chuyện nội bộ của họ. Trong mắt mọi người hai người họ chỉ như đang đang cạnh tranh vị trí trung tâm một cách khốc liệt, không phải là đồng minh. Các thực tập sinh khác thở phào nhẹ nhõm, coi đó là sự kịch tính hấp dẫn của chương trình. Nhưng đối với Leo, đó là sự tra tấn. Anh đang phải đóng vai kẻ thù của chính người anh yêu thương nhất, và sự gần gũi bắt buộc này làm tăng nguy cơ bại lộ lên gấp mười lần.
Trong phòng tập nhóm, sự căng thẳng tăng lên gấp bội. Họ phải luyện tập cùng nhau trong nhiều giờ, dưới sự giám sát liên tục. Mọi bước nhảy, mọi nhịp rap đều đòi hỏi sự đồng bộ. Họ là hai người giỏi nhất trong nhóm, nhưng họ phải liên tục tranh cãi, tạo ra sự xung đột để che giấu sự ăn ý bẩm sinh. Mỗi lời chỉ trích công khai là một vết dao đâm vào niềm tin và tình yêu của họ.
Một lần, khi nhóm đang cố gắng đồng bộ hóa một đoạn vũ đạo phức tạp, Sangwon buộc phải dùng ngôn từ gay gắt nhất. Cậu ấy bước đến chỗ Leo, khuôn mặt gần như chạm vào anh.
"Anh phải thả lỏng hơn ở đoạn này," Sangwon lạnh lùng chỉ trích, chỉ tay vào màn hình khi Leo vừa hoàn thành một đoạn vũ đạo. "Đó là phong cách rap của anh, thô cứng và nặng nề, nhưng ở đây chúng ta cần sự nhẹ nhàng, anh đang làm hỏng nhịp điệu tổng thể. Anh phải quên đi việc anh là một rapper đi, Leo hyung, và nhảy như một idol. Hay là anh không thể?"
"Phong cách của tôi là để tạo ra điểm nhấn," Leo phản bác, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. Anh muốn ôm lấy gương mặt căng thẳng của Sangwon, nhưng thay vào đó, anh phải nhìn cậu ấy với sự thất vọng giả tạo. "Sự 'tinh tế' của em sẽ làm màn trình diễn trở nên mờ nhạt. Em nên tập trung vào việc thể hiện cảm xúc cá nhân của mình thay vì chỉ là một máy nhảy hoàn hảo, không có chút linh hồn nào. Em đã hoàn hảo về kỹ thuật, nhưng thiếu đi sự kết nối. Hay em đang cố tình làm thế để đánh lạc hướng?"
Họ dùng những ngôn từ chuyên môn nhất để đâm vào nhau, để tạo ra sự khác biệt không thể hòa giải. Những người còn lại trong nhóm nhìn họ với sự kính nể và lo lắng. Họ biết, nếu hai người này không thống nhất được, màn trình diễn sẽ thất bại.
Thực tế, không ai trong nhóm hiểu rằng những lời chỉ trích đó chỉ là mật mã. Khi Sangwon nói "quá cứng nhắc," cậu ấy đang nói "Anh đang đau lắm, em nhìn thấy sự mệt mỏi trong cơ thể anh, hãy nghỉ đi." Khi Leo nói "chỉ là một máy nhảy hoàn hảo," anh đang nói "Em đang giấu đi nỗi sợ hãi của mình bằng sự hoàn hảo, đừng làm thế, hãy dựa vào anh, anh sẽ không rời bỏ em."
Sự đau đớn lớn nhất không đến từ những lời nói công khai, mà là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi không ai để ý. Một lần, khi Sangwon trượt chân vì kiệt sức, Leo là người duy nhất ở gần để kịp thời giữ cậu ấy lại. Khoảnh khắc da chạm da chỉ kéo dài nửa giây, nhưng nó như một cú sốc điện. Ngay lập tức, Sangwon tự rút tay về, ánh mắt đầy sự giận dữ giả tạo. "Đừng chạm vào tôi, hyung. Tôi tự lo được. Sự lơ là của anh là không cần thiết."
Leo cảm thấy đau đớn như bị một vết thương rách toạc. Anh nhớ lại một lần ở công ty, Sangwon cũng kiệt sức và ngã, và anh đã ôm cậu ấy, để cậu ấy khóc trong im lặng. Giờ đây, anh chỉ có thể đứng nhìn, đóng vai kẻ thù.
Đêm đó, trong căn phòng giặt đồ, Sangwon đến trễ.
Leo đã đợi cậu ấy, dựa vào máy giặt lạnh lẽo. Anh nhìn thấy sự kiệt sức thực sự trong mắt Sangwon. Môi cậu ấy khô nứt và đôi mắt cậu ấy đỏ hoe vì thiếu ngủ và căng thẳng tinh thần.
"Em xin lỗi," Sangwon thì thầm, khóa chốt cửa. Cậu ấy không lao vào cái ôm như mọi lần. Cậu ấy quá sợ. "Chúng ta không thể ôm nhau. Mắt của em bị sưng. Em đã khóc trong nhà vệ sinh tập. Em phải nghĩ đến khả năng có camera nghe lén. Họ đã để chúng ta cùng nhóm một cách cố ý."
"Anh đã lo cho em,"
Leo nói, giọng anh trầm xuống, cố gắng dùng sự dịu dàng của mình để xoa dịu nỗi sợ hãi của cậu ấy. "Họ đã yêu cầu chúng ta cùng nhóm. Đây là một cái bẫy để xem chúng ta phản ứng thế nào. Anh đã nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt em hôm nay."
"Không phải sợ hãi," Sangwon sửa lại, giọng cậu ấy đầy vẻ tự vệ, nhưng nước mắt bắt đầu chực trào. "Là sự phẫn nộ. Chúng ta phải làm gì đây? Sự ăn ý của chúng ta lộ ra mỗi khi chúng ta nhảy. Hôm nay, master biên đạo đã khen sự đồng bộ của chúng ta, nhưng lại nhìn anh và em bằng một ánh mắt rất lạ. Nếu họ thấy sự đồng bộ đó không biến mất khi chúng ta 'ghét nhau', họ sẽ nghi ngờ."
"Anh sẽ cố gắng làm sai một chút," Leo đề nghị, một ý tưởng điên rồ đối với một người ở hạng cao. "Anh sẽ làm cho đoạn rap của anh lệch pha một chút, để họ nghĩ sự thiếu đồng bộ là do sự thù địch. Anh sẽ là điểm yếu của nhóm."
"Không!" Sangwon phản ứng mạnh mẽ, nắm lấy tay áo anh. "Không được. Anh không được làm hỏng thứ hạng của mình. Em đã nói rồi. Em sẽ là người tạo ra sự khác biệt, nhưng anh phải luôn giữ sự hoàn hảo của anh. Đó là cách chúng ta chiến thắng. Sự hoàn hảo của anh là sự bảo hiểm của em. Em sẽ là người giữ khoảng cách trong màn trình diễn. Em sẽ tập trung vào kỹ thuật đến mức không còn cảm xúc để che giấu sự thật."
Họ tranh cãi nhau trong một không gian chật hẹp, những lời nói của tình yêu lại biến thành những mệnh lệnh lạnh lùng nhất. Sự giằng xé nội tâm của họ biến thành sự gay gắt không thể chịu đựng nổi.
"Anh không thể nhìn em tự hành hạ mình như thế này," Leo nói, cố gắng kéo cậu ấy vào lòng. "Anh thà bị loại còn hơn phải làm kẻ thù của em."
"Đừng nói thế!" Sangwon giận dữ đẩy anh ra. "Nếu anh bị loại, em sẽ không bao giờ debut. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Chúng ta không có quyền lựa chọn. Anh phải sống sót cho cả hai chúng ta.
Tiếng chuông điện thoại mã hóa vang lên: "1 PHÚT 30 GIÂY CUỐI CÙNG."
Họ biết, nhiệm vụ nhóm này là phép thử lớn nhất. Họ phải đứng sát cạnh nhau trên sân khấu, hát cùng một lời ca, nhưng phải giữ trái tim cách xa nhau hàng vạn dặm.
"Em đi đây," Sangwon nói, không nhìn lại. Lần này, không có cái chạm tay nào, không có nụ hôn nào. Sự xa cách giả tạo đã lan vào cả những giây phút bí mật của họ.
Leo chỉ còn lại một mình trong phòng giặt đồ, ôm lấy sự lạnh lẽo và sự tàn nhẫn của tình yêu. Anh biết, anh phải trở thành kẻ thù hoàn hảo của Sangwon để đảm bảo thứ hạng ra mắt, và để họ có thể gặp lại nhau ở vạch đích. Sân khấu của Nhiệm vụ 1 không phải là nơi để tỏa sáng, mà là nơi để thực hiện vở kịch tuyệt vời nhất của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top