Mở đầu
Một bức màn tối tăm trải dài đến vô tận, không tồn tại bóng dáng vật chất hay chuyển động của thứ gì, đó là hư vô hay chí ít loài người nghĩ đến một nơi không tồn tại thứ gì đặt tên là vậy. Rồi một đốm sáng hiện lên, nổi bật giữa vùng hư không đen kịt, ánh sáng cứ dập dờn như sắp bị cả màn đêm nuốt chửng, nhưng nó vẫn ở đó, và cả một bóng người phản chiếu đang chuyển động. Tiếng bước chân như phá vỡ tấm kính của màn đêm, tiếng nó vọng lại từ điểm vô cùng đâu đó ngoài kia, cô đơn, lẻ loi trong bóng tối. Người ấy đang bước đi trên nước, hoặc có lẽ vậy, vì tiếng chân phát ra giống như bước trên một thứ gì đó giống chất rắn hơn là nước.
Nó dừng lại, đặt chiếc đèn xuống một thứ giống như cái bàn, thứ đó vô hình, và nó ngồi xuống một thứ giống như cái ghế cũng vô hình. Cái đèn dầu dập dờn như có một ngọn gió phảng phất trực chờ để dập tắt ngọn lửa, nhưng chả có gì, nó hít một hơi thật dài, mặc dù còn không tồn tại không khí, và nó lại thở ra như thật sự có khí tồn tại trong phổi nó. Đã quá lâu rồi bản thân nó chưa cảm nhận được thứ gì đó thật sự tồn tại, một thứ gì đó hữu hình và có thể cảm nhận được bằng các giác quan. Một cảm giác hoài niệm đến vật vã, vì sự hoài niệm đó đã đến với nó cả tỷ lần rồi, nhưng nó vẫn nhớ điều đó, hẳn một thứ đáng để nhớ.
Đến đây nó lại nhìn chăm chăm vào bức màn tối, sự cô độc không thể tàn phá thêm bản thân nó được nữa, có vẻ như chính nó còn chả cảm nhận được cảm giác mình còn ở đây, còn những dòng suy nghĩ này.
Từ dưới chân cái đèn, một luồng sáng như cái bóng lan ra trên khắp bàn, biến cái bàn thành màu trắng và lan ra toàn khắp mọi nơi, một màu trắng toát. Sau đó màu sắc cũng tuôn ra như dòng thác từ ngọn đèn, nhuộm lên xung quanh, tạo ra một khung cảnh vĩ đại đến không tưởng.
Một màn đêm.
Đúng, nhưng nó không độc nhất một màu.
Có hàng vạn những chùm sáng to nhỏ được bọc trong một màn đêm xanh lam. Chúng tụ họp lại, rồi va chạm nhau lại nảy ra kèm theo những tia sáng khác, như những hạt tia lửa điện vậy. Nó đánh con mắt trống rỗng của mình từ từ theo dòng chảy của ánh sáng đó.
Các ngôi sao kia trôi một cách chậm rãi rồi kéo nhanh hơn và vụt qua còn nhanh hơn cái đánh mắt ấy của nó. Rồi các khoảng trống được lấp đầy bằng hàng tỷ tỷ sợi chỉ ánh sáng kia. Rồi chậm lại, hạt cát ánh sáng đã biến mất, thay vào đó là những ánh sét nhì nhằng đọng lại trong không trung, như trôi rất nhanh, nhưng cũng như chỉ nhích rất chậm trong quãng đường của nó. Giống một hệ thống rễ cây tuôn ra từ một sợi chỉ mà ban đầu nó chỉ là một hạt cát, hay có lẽ do nó chuyển động quá nhanh khiến chùm tia sét kia chỉ là một dư ảnh.
Có điều gì đó không ổn, một điều gì đó bất thường, nhưng nó không hiểu, một điềm gở sắp ập tới nhưng khung cảnh quá ôn hoà làm nó thêm bối rối. Một thứ gì đó sắp chệch ra khỏi quỹ đạo của nó, nhưng nó không thể quan sát được, một thứ khuất tầm nhìn. Nó là gì cơ chứ? Thứ gì đang gây sự bất ổn đến cho nó, một người đã quá lâu rồi còn không cảm nhận được sự tồn tại của bản thân. Cái cảm giác đó cứ nhộn nhạo trong nó, một cảm giác khó chịu đến đáng sợ. Nó đứng dậy, sải bước qua vũng nước tối yên bình, nó dừng lại trước một tia sáng, nó xem xét kỹ lưỡng từng dòng sáng đó, nhưng không phải thứ nó đang tìm. Nó tiếp tục xem xét những dòng chảy khác, càng xem, nó càng tức điên lên, nó càng vội vã hơn nữa. Nó cảm nhận trong người nó như tồn tại thứ gọi là máu, hay cả nhịp tim, thứ đang sôi lên, dồn dập như cơn bão.
Đó là thứ gì cơ chứ? Tại sao?
Nó điên tiết lùng sục mọi thứ, mọi tia sáng trong không gian mênh mông đến vô tận này.
Dường như nó đã thấm mệt, hay nó cho là nó đã chán việc còn tệ hơn mò kim đáy bể rồi. Cơn tức như con ròi đang gặm nhấm tâm can nó, nó bất lực và ngồi xuống chiếc ghế vô hình. Có vẻ như nó đã tìm tất cả những thứ có thể tìm rồi. Một thứ tồn tại mà có thể khuất mắt nó, thứ gì kia chớ? Bỗng chợt nó ngộ ra một thứ, một thứ quá quen thuộc, một thứ khiến nó biết hoài niệm là gì. Nhưng đấy biết chắc không thể nào lại là thứ đó được, vì nó đã từng tồn tại ở đó kia mà, nó quá hiểu biết và thân thuộc với nơi ấy. Nhưng đó là nơi tạo ra nó, cũng có nghĩa là nơi chứa đầy những khả năng khác, có khi còn hư vô hơn nó.
Rồi nó quyết định đi, nó đứng dậy, nó cầm chiếc đèn lên và bước vào một nơi đầy rẫy ánh sáng nhất, và nổi bật màu xanh lục hơn thảy khoảng không này. Mặt bằng dưới chân nó không còn giống mặt nước nữa. Thay vào đó là một thảm cỏ xanh biếc, và trước mặt nó là một thung lũng trải dài. Có những ngọn đồi xanh nhấp nhô từ thấp đến cao uyển chuyển mượt mà. Màn đêm dần khuất lại sau bước chân nó, và ánh sáng từ đâu đó trên kia lan ra như xé toạc màn đêm. Nhưng nó chưa sáng được bao lâu thì liền bị dập tắt. Và được thay bằng một vũng bùn đen ngòm, còn đen hơn cả khi bước vào đây. Nó cứ đi mãi, đi mãi như không đến hồi kết, tưởng chừng như nó đã lạc trong bức hoạ tối rồi. Nhưng nó vẫn biết chắc nó đi đúng hướng.
Một màu ánh sáng xanh lục hiện ra, lẻ loi trong vũng tối. Nó dừng lại, nhìn ngắm một lúc lâu.
Một cây cổ thụ khổng lồ. Những tán lá của nó đều toả ra ánh sáng xanh lục nhè nhẹ, có những sợi dây từ trên nhánh, kéo dài xuống tới mặt đất.
Nó lại gần và đứng cạnh thân cây. Bên trong phát ra một ánh sáng kỳ lạ, vàng óng. Đó cũng là một đường chỉ giống hình tia sét như bao tia sáng ngoài kia. Nhưng ở đây nó bí ẩn hơn, nó toả ra một lại sắc màu độc đáo hơn cả.
Nó chìa tay ra, nắm hờ vào ánh sáng đó. Cái cây cổ thụ và những ngọn đồi liền tan biến, chỉ còn lại nó, màn đêm và dòng tia sáng này. Nó có hơi rụt rè khi định động vào tia sét này lần nữa, nó sợ sệt như một đứa trẻ sắp bước vào cấp một. Nhưng nó đã quyết định rồi, nó sẽ tìm thứ mà nó đang khẩn thiết muốn tìm.
Một luồng sáng hiện ra trước mắt, và nó như được hoà vào làm một với dòng chảy này.
Rồi nó biến mất, cái cây cổ thụ lại vươn tới và bao trùm lại tia sáng, bóng đêm như vũng bùn lại tiếp tục ôm lấy cây cổ thụ như chưa có chuyện gì sảy ra.
Được một khoảng thời gian sau, cỡ vài thế kỷ hoặc chỉ tầm đó, nó bước ra từ dỏng chảy, nó trẻ hơn nó của ban nãy, trên người đầy máu, chi chít vết thương, đôi mắt ướt nhòng, chân tay bủn rủn. Nó ngước nhìn lên, có vẻ như nơi đây hoàn toàn xa lạ với nó, nó không biết đây là đâu. Nó ngồi xuống tựa vào gốc cây, cố gắn điều chỉnh nhịp thở và ngước nhìn lên, một cảm giác an toạ, cơn buồn ngủ đến với nó và nó thiếp đi.
Có vẻ như, nó đang ngồi đây không phải là nó của ban nãy, đây là nó từ rất rất lâu rồi.
Đây là nó của quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top