TẬP 3

TẬP 3

" Hazzz..." đây không biết là lần thứ thở dài bao nhiêu của nàng rồi. Nàng ngồi khoanh chân chống cằm nhìn xung quanh, thật ra nàng vẫn đang trong trạng thái rơi tự do a.

Nhìn một lúc nàng lại thở dài, không có gì khác chỉ là... một khoảng không vô tận cùng những đám mây trắng xóa trôi nổi bồng bềnh trên không aaaa... Nàng đây là đang rơi từ trên trời xuống a!

" Aaaa, thiên a, người có thể cho con hỏi đây là sao không? Tại sao con rơi xuống vực sâu lạ hoắc lại biến thành từ trên trời rơi xuống a!"

Nàng cảm thán nhìn trời ( mặc ra nàng đang ở trên trời), từ từ độ cao được hạ thấp xuống, qua những tầng mây trắng nàng có thể nhìn thấy một khung cảnh hùng hồn. Những dãy nhà với mái ngói màu vàng tươi hiện lên vô cùng sang trọng, nhưng nó lại hiểu theo một cách khổ xưa. Còn nói theo cách của nàng:" Đây chẳng phải là hoàng cung của cổ trang sao?!"

Đúng, chính thế, nàng há hốc nhìn khung cảnh rộng lớn của hoàng cung ngay bên dưới mình. Hoàng cung này không giống với các vương triều mà nàng từng biết qua, chẳng lẽ đây là một đất nước khác?

Chưa kịp tiêu hóa hết mọi chuyện thì có một cô gái đang quỳ trên đất nơi sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào. Nàng căng mắt nhìn cô gái đang mặc một bộ đồ cổ trang rách nát, tóc tai tán loạn nhưng kinh ngạc nhất là khuôn mặt đó rất giống nàng a.

Cô gái đó ngước lên nhìn nàng sắp rơi xuống miệng cười nói:" Cô đã đến rồi sao? Nếu đã thế... cô hãy sống tiếp và sống cho phần của tôi nữa. Hãy sống một cách tự tại và hạnh phúc cho chính mình. Cảm ơn cô đã xuất hiện"

Giọng nói dịu dàng ấm áp cứ thế vang lên bên tai nàng, trước khi nàng kịp hỏi thì cô gái ấy đã cười híp mắt tràn đầy hạnh phúc... Nàng thất thần một lúc rồi chợt hét lên cứ thế rơi thẳng xuống:" Aaaa, cứu với...!"
Chỉ còn cách mặt đất còn khoảng 5m thì thân thể cô gái bên dưới dần tan rã tạo thành một cơn lốc nhỏ cuốn lấy nàng rơi xuống. Nhờ cơn lốc ấy mà tốc độ rơi chậm dần rồi đột nhiên rơi xuống cái bịch...

Nàng nhịn, nhịn,... rốt cuộc không nhịn được nữa hét lên:" Aaaa, đau quá!". Nàng ôm lấy cái mông đáng thương của mình nhăn mày...

" Nương nương, người không sao chứ?" một giọng nói lo lắng bên cạnh vang lên. Nàng giật mình quay lại nhìn người đó, chỉ thấy người đó là một cô gái mặc chiếc váy màu xanh nhạt dài đến tận chân đang nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng.

Nàng nghiêng đầu hỏi:" Cô là...?"

Cô gái đó khụy xuống hành lễ với nàng nói:" Nô tì là Tiểu Hương được Tần quý phi điều đến để chăm sóc cho nương nương"

Nàng ngớ ra:" Nương nương? Tần quý phi? Vậy đây là hậu trường phim cổ trang sao?"

Cô gái đó ngơ ngác nhìn nàng:" Nương nương, hậu trường là gì?". Nàng há hốc mồm chưa kịp hỏi tiếp thì cô gái đó đã thở dài:" Cũng phải, nương nương người..."

" Tôi làm sao?" nàng càng ngày càng cảm thấy hoang mang a, đừng bảo nàng rớt xuống vực xuyên qua đây đấy nhá. Vậy, cô gái giống mình mới nảy đã hi sinh để mình được sống sao?

Cô gái tỏ vẻ cảm thương nhìn nàng rồi nắm lấy tay nàng dẫn đi:" Nương nương à, người ngoan ngoãn đừng đi lung tung, nếu không nô tì khó lòng tìm được người lắm". Giọng nói của cô gái ấy như dỗ đứa nhỏ mới lên năm, nàng cứ thế bị dắt đi đến một căn phòng

o

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top