Chapter 17: Lễ hội pháo hoa của Kaito và Mika
Gác lại trận chiến khó nhằn với con quỷ kia, trong lúc đó thì Kaito và Mika lại có 1 đêm hội có thể nói là không thể phai mờ.
-Thế...
-Hử?
-....ông không có gì để nói với tôi à?
-Nói gì? Ý bà là sao?
-Chậc! Tuy biết ông là 1 tên đại ngốc nhưng không ngờ lại tới mức này.
-Tôi không có gì để nói thì nói kiểu gì, bà vô lý vậy.
-Grừừ! Ông....- Mika cau mày-
....ông đang đi cùng 1 cô gái mặc Yukata đến lễ hội đấy.- Mika hét lớn khiến Kaito ù cả tai- Ông tự đi 1 mình đi, đồ ngốc!
-Đợi đã!
Mới đi được vài bước thì cô đã bị Kaito nắm tay cô, giữ cô lại. Ánh mắt họ giao nhau, dù chỉ trong chốc lát nhưng đối với Mika thì cứ như kéo dài vô tận vậy. Tim cô đập thình thịch, lồng ngực nóng ran, đây là 1 trong lần hiếm hoi mà cô gái dữ dằn này cảm thấy âm áp và trở nên dịu dàng.
-Chuyện....chuyện gì vậy? Ông có gì để nói à?- Mika đỏ mặt
-Tôi....tôi không biết đường vào làng, nên tôi cần bà dẫn đường.
-......ông....- Mika rũ bỏ vẻ dịu dàng, nắm chặt tay lại thành nắm đấm {Bốp}-.....TÊN NGỐC!!
Sau 1 hồi nài nỉ, Mika cũng đã chịu đi cùng Kaito. Vì vẫn còn giận nên mỗi khi Kaito nói gì, cô đều ngoảnh mặt đi coi như không nghe thấy. Nhưng Mika đâu biết rằng, Kaito đã nói dối về việc không biết đường chỉ để được đi cùng cô tới lễ hội. Đoạn dọc đường trong làng họ bắt gặp 1 cảnh tượng mà bản thân không nghĩ rằng có thể nhìn thấy ở đây, Rin đang chơi ném vòng.
-Ồ! Chẳng phải là Rin đây sao?- Kaito nói 1 câu đầy mỉa mai khiến Rin giật mình ném trượt chiếc vòng thứ 3
-Ka...Kaito, Mika! Hóa ra là 2 cậu à?- Rin dùng 2 ngón tay nhấc gọng kính lên, cố không làm lộ vẻ ngạc nhiên khi gặp họ
-Không ngờ lại gặp cậu ở đây đấy, tớ nhớ là cậu có bảo là...- Kaito bắt trước Rin, nghiêm nghị đứng và giả giọng cậu- ......"Tôi không hứng thú với dăm ba cái lễ hội ngớ ngẩn ấy" cơ mà.
-Ha...ha..cậu nghe nhầm rồi Kaito, tôi đâu có nói thế bao giờ đâu.
-Hửm...mà cứ cho là vậy đi, nếu cậu cũng đã ở đây rồi, sao ta không thi đấu 1 trận nhỉ?
-Hở? Ý cậu là gì?
-Chúng ta sẽ thi ném vòng xem ai được nhiều điểm hơn, người thua sẽ phải đãi người thắng 1 que korokke, như thế được chứ?
-Cho tôi tham gia nữa, tôi không đến đây chỉ để bị cho ra rìa đâu.- Mika, người bấy giờ vẫn im lặng giờ đã lên tiếng
-Vậy ai thua sẽ phải đãi 2 người còn lại mỗi người 1 que korokke.
-Được, cứ như vậy đi.
Sau khi bắt đầu thì đến bây giờ Rin đã được 18 điểm, Mika 19 điểm, còn Kaito có 11 điểm và đây là lần ném cuối của cậu. Cậu phải ít nhất ném được vào ô 8 điểm thì mới có thể thắng được.
-Lề mề quá đấy!- Mika than vãn vì nãy giờ Kaito vẫn chưa ném- ông ngắm nghía "mục tiêu" hơi lâu quá rồi đấy.
-Thôi nào, tôi cần tập trung để ném mà.
-Cái "tập trung" của ông kéo dài đến bao lâu nữa vậy?
-Tôi chỉ cần 1 chút....á!- 1 người qua đường đã lỡ va vào Kaito khiến cậu buông tay ra
Chiếc vòng bay đi, đập cạnh vào cọc của ô 6 điểm rồi nẩy lên, cứ ngỡ là nó sẽ rơi xuống đất nhưng cuối cùng, may mắn đã mỉm cười với Kaito và rơi vào ô 9 điểm.
-Yahoo!! Tớ thắng rồi!
-Chậc! Sao cũng được.- Rin quay ngoắt đi, bước tới gian hàng bán korokke
Vì được 20 điểm nên Kaito đã được nhận 1 con gấu bông nhỏ. Trên đường, Kaito mãi ngắm nghía nó mà quên mất rằng mình đang cầm que korokke trên tay.
-Nếu ông không ăn thì đưa cho tôi đi.
-A...ừm....ôi ó năn nòa.- Kaito vừa nói vừa cố gắng ngấu nghiến cả que nhanh nhất có thể- Mà.....Mika này.
-Hử?
-Tôi cho bà này!- Kaito đưa cho Mika con gấu bông
-Ơ, cảm ơn.
-Đừng nghĩ linh tinh, chỉ là do tôi không thích gấu bông thôi.- Kaito đỏ mặt ngoảnh đi
-Hửm....cứ cho là vậy đi.
Lát sau, họ dừng lại ở 1 gian hàng bán tạp phẩm. Trong lúc Kaito vẫn mải tìm xem có gì thú vị để mua không thì Mika đã lại giúp đỡ 1 bà cụ vừa ngã và rơi đồ ở gần đấy. Nhưng cũng vì thế mà cả 2 đã rơi vào 1 mớ bòng bong. Đoạn Kaito chọn xong đồ thì cậu Mika đâu nên cậu đã quyết định đi tìm cô mà không biết mình đã đi ngược hướng. Và khi Mika quay lại gian hàng thì Kaito đã đi mất. Cứ thế họ tìm nhau như mò kim đáy bể. Sau khoảng nửa tiếng lần mò khắp nơi mà vẫn không thấy Mika đâu, Kaito nản chí vò đầu bứt tóc.
-Trời ạ! Rốt cuộc bà chạy đâu rồi, Mika!!!- Kaito hét to đến nỗi người đi đường xung quanh ai nấy cũng đều giật mình
"Phải rồi, nếu mình dùng phép để nhảy cao thì chắc chắn sẽ tìm thấy Mika. Quanh đây cũng không thấy mấy ông bác giám sát viên nên chắc không sao."- Kaito thầm nghĩ. Sau đó cậu dùng phép, bật cao bằng 1 tòa nhà 2 tầng, với độ cao như thế cậu đã thấy được Mika, bấy giờ đang đi lên trên ngôi đền.
-Thằng nhóc kia! Ai cho nhóc dùng phép thuật ở lễ hội hả?- 1 trong 2 giám sát viên gần đó hét lên khi thấy Kaito
"Chết rồi!" Ngay khi Kaito tiếp đất thì cậu tức tốc chạy về hướng ngôi đền, 2 giám sát viên cũng đuổi theo sau.
-Mika....Miikaaaaa!!- Kaito hét lên khi thấy Mika
-Hể? Ông làm cái gì mà vội vàng thế...oái!
-Tôi sẽ giải thích sau, giờ thì chạy thôi.- Kaito nắm tay Mika và kéo cô đi theo
-Đừng kéo, vậy chứ. Rốt cuộc có chuyện gì vậy? - Mika hỏi Kaito sau khi họ dừng lại ở rìa núi phía sau ngôi đền
-À...thì....tôi dùng phép để tìm bà và bị phát hiện.
-Hừ! Ai biểu ông làm chỗ đông người, đúng là ngốc mà.
-Bà có cần phải mỉa lúc này không?
-Có.
-Bà...
-2 đứa nó kia rồi, bắt lấy!- 1 người giám sát đã nhìn thấy Kaito và Mika
-Thôi chết! Họ tìm thấy ta rồi, làm gì giờ?
-Nè Mika, bà có tin tôi không?
-Hả? Ý ông l...Ááááá!!
Kaito bế bổng Mika lên rồi dùng phép để trượt xuống núi.
-Ông....ông bị điên à!?
-Mà....cũng có thể.
-Lại còn khẳng định nữa à!
Mới trượt được 1 đoạn ngắn thì giờ phía trước mặt họ là 1 vực thẳng đứng.
-Ka....Kaito! Dừng.....dừng lại đi, tên ngốc này. Tôi bảo dừng lại mà!- Mika nhắm mắt và ôm chặt lấy Kaito- Á!!!
Khi đến cuối đoạn đá, Kaito bật nhảy lên thật mạnh. Đúng lúc đó, pháo hoa được bắn ra, khung cảnh lúc đó có thể nói là "tuyệt đẹp". Do tiếng pháo hoa mà Mika quyết định mở mắt ra để ngắm nhìn những "bông hoa" bùng nổ những sắc màu tuyệt đẹp. Sau đó cô nhìn vào Kaito, người lúc này cũng đang ngắm nhìn cô. Vào khoảnh khắc ngắn ngủi đó, điều gì đó đã bùng nổ trong họ. 1 cảm xúc khó diễn tả đã in đậm sâu trong tim họ. {Tùm} Kaito và Mika rơi xuống sông, dù Mika đã dùng phép để làm tốc độ rơi nhưng nước vẫn bắn lên tung toé như mưa.
-Phù! Vui thật đấy.
-Vui cái đầu ông ý, bộ Yukata của tôi ướt sũng rồi này.
-Haha, xin lỗi.
-Hứ! Ông mà cũng biết xin lỗi cơ à. Mà về thôi, tôi không muốn bị cảm lạnh đâu.
-Sớm vậy.
-Nếu ông làm cho bộ Yukata khô tôi ở lại.
-À.....cái đấy thì....
-Không làm được chứ gì.
-Haizzz! Đành về vậy.
-À.....với lại.....cảm ơn.
-Hả? Bà nói gì cơ tôi không nghe rõ.
-Không có gì. Đi thôi.- Mika cầm tay Kaito, kéo cậu đi
-Thôi nào, bà nói lại đi.
-Không!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top