Chương 7: Con của chúng ta
Lee Sanghyeok nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt rồi hỏi: "Anh là gì của Jihoon mà đòi người?"
Kim Kyukkyu nhếch môi chế nhạo:"Câu này tôi phải hỏi ngài mới đúng, ngài đã tuyên bố với công chúng rằng Jihoon đã chết vậy thì bây giờ ngài lấy tư cách gì ngăn cản em ấy rời khỏi đế quốc?"
Em ấy?
Sắc mặt của Lee Sanghyeok tối lại, anh thật sự không biết Jeong Jihoon quen biết với vị giáo sư trẻ tuổi nhất đế quốc này từ bao giờ, nhưng có một điều anh có thể chắc chắn đó chính là anh ta muốn cướp vợ của anh đi.
"Ngày mai tôi sẽ tuyên bố với công chúng em ấy đã trở về, trên pháp luật chúng tôi vẫn là vợ chồng hợp pháp."
Kim Kyukkyu âm thầm siết chặt nắm đấm, hai hàm răng nghiến vào nhau độn xương hàm gồ lên, đáng lẽ anh ta nên ở cùng Jeong Jihoon không rời, nếu vậy thì sao để Lee Sanghyeok có cơ hội đoạt người trên tay anh ta?
"Tôi muốn gặp Jihoon, nếu anh cố tình giam giữ em ấy, dù anh có là thiếu tướng thì cũng đã phạm tội rồi đấy."
Biểu cảm trên mặt Lee Sanghyeok tối lại, anh biết Jeong Jihoon vì con sẽ về bên cạnh mình, nhưng anh không muốn đưa cậu ra cho Kim Kyukkyu gặp mặt, cậu chỉ có thể là của anh, ai cũng không được nhúng chàm.
Nhưng không đợi anh từ chối, Jeong Jihoon đã ra khỏi thuyền tiến về phía của hai người, cậu đứng bên cạnh anh, sau đó nhìn Kim Kyukkyu nói:"Em sẽ không rời khỏi đế quốc nữa, lần này làm phiền anh rồi."
Kim Kyukkyu bước tới áp bàn tay vào gò má của cậu, Lee Sanghyeok bèn túm cậu kéo về phía sau.
Kim Kyukkyu trừng mắt nhìn anh, sau đó quay sang nói với Jeong Jihoon:"Jihoon, em đừng sợ, nếu em muốn rời đi thì anh sẽ giúp, là anh ta không chung thủy trước, dù có ra tòa thì anh ta cũng không thể lấy cái danh thiếu tướng ra lộng hành cướp quyền nuôi Wooje được đâu."
Lee Sanghyeok nghe Kim Kyukkyu dám bôi xấu mình trước mặt Jeong Jihoon bèn quát:"Anh không được nói bậy!"
Kim Kyukkyu cũng không sợ mà phản bác:"Nói bậy hay không bản thân thiếu tướng hiểu rõ, người tình cũng đưa vào nhà rồi, chẳng lẽ ngài muốn giống đàn ông thời xưa năm thê tứ thiếp sao? Hay đây chính là quyền lợi của một thiếu tướng?"
"Tôi đã kêu anh không được nói bậy rồi mà!" Lee Sanghyeok xông tới túm lấy cổ áo của Kim Kyukkyu.
"Được rồi." Jeong Jihoon lên tiếng ngăn hai người đàn ông đang đấu khẩu lại.
Cậu bước tới trước mặt Kim Kyukkyu, cố nặn ra một nụ cười rồi nói:"Em hoàn toàn tự nguyện anh đừng lo lắng, ba mẹ của em nhờ anh chăm sóc giúp, em sẽ mang ơn anh suốt cuộc đời này."
Cậu thật sự không muốn liên lụy Kim Kyukkyu, mặc dù anh ta được đế quốc coi trọng nhưng cũng không thể vượt qua Lee Sanghyeok, nếu vì cậu mà anh ta có mệnh hệ gì thì cậu sẽ ân hận đến chết mất.
Dính vào Lee Sanghyeok là nghiệp của cậu, vậy thì hãy để cậu tự gánh vác đi. Huống hồ có lẽ anh cũng sẽ không nhẫn tâm đến mức làm hại con ruột của mình đâu.
"Jihoon à..." Kim Kyukkyu nỉ non gọi một tiếng.
Lee Sanghyeok không muốn nhìn cảnh vợ mình tâm sự với một alpha khác bèn đặt tay lên vai cậu dẫn người rời đi, nhìn theo bóng lưng của hai người, Kim Kyukkyu căm phẫn không thôi, cuối cùng đấm mạnh một đấm lên gốc cây gần đó khiến xương khớp ngón tay đều rướm máu.
Trở lại nơi đậu thuyền, Jeong Jihoon hất tay Lee Sanghyeok ra, lạnh lùng nói:"Tôi muốn gặp con của tôi."
Lee Sanghyeok sửa lời cậu:"Là con của chúng ta."
Jeong Jihoon chỉ đứng yên ở đó nhìn anh, trong ánh mắt ngoài uất hận ra thì chỉ có tuyệt vọng.
Lee Sanghyeok sờ lên đầu cậu, nói:"Đừng căng thẳng, bây giờ tôi đưa em vào bệnh viện với Wooje, đợi tôi sắp xếp việc trong nhà xong rồi sẽ đón cả hai về nhà chăm sóc."
Jeong Jihoon nghiêng đầu tránh né bàn tay của anh, anh cũng không giận mà thu tay lại, sau đó lái xe đưa cậu tới bệnh viện.
Trên đường lái xe trở về dinh thự anh đã suy nghĩ kỹ rồi, mọi chuyện ra nông nỗi này đều do anh bị ám ảnh chuyện lúc nhỏ mà vô tình khiến cậu bị tổn thương, nếu vậy chi bằng thử yêu thương cậu một lần, biết đâu "lời nguyền" chết tiệt kia sẽ được hóa giải thì sao?
...
Dinh thự thiếu tướng.
"Cái gì? Con muốn đuổi Wangho đi?"
Bà Lee đứng bật dậy khó tin nhìn con trai lớn của mình, ngay cả Lee Haein cũng vô cùng hoang mang, chỉ có Han Wangho là vẫn cúi đầu im lặng không nói gì, nhưng lớp vải bị nhàu nát che dưới gối đã tố cáo tâm trạng khó chịu lúc này của gã.
Bà Lee tiếp tục chất vấn Lee Sanghyeok:"Tại sao con lại làm vậy? Con không nhớ Wangho đã hy sinh vì con ra sao à?"
Lee Sanghyeok bình tĩnh đáp:"Con không đuổi Wangho, con đã mua cho hai cha con cậu ấy một nơi ở khang trang rồi, nơi đó gần với trường học của Minseok, thằng bé không cần phải xa ba mình để đi học nữa."
Thấy Bà Lee có vẻ thuận theo Han Wangho thầm kêu không xong, vì thế ngẩng đầu lên mỉm cười nói:"Anh Sanghyeok quyết định như thế cũng được, hai cha con của cháu khụ khụ khụ..."
Chưa nói hết câu thì Han Wangho đã ôm ngực ho liên hồi, Bà Lee thấy vậy gấp gáp nói:"Con thấy chưa? Wangho thế này thì sao mẹ yên tâm để nó sống bên ngoài được?"
Han Wangho mừng thầm, gã lén lút quan sát biểu cảm của Lee Sanghyeok, cứ tưởng anh sẽ nghe theo lời Bà Lee nhưng nào ngờ sắc mặt của anh vẫn vô cùng đanh thép.
Chỉ thấy anh đứng dậy, dùng giọng điệu như đinh đóng cột nói:"Con sẽ thuê cho cậu ấy một vị y tá riêng và một căn nhà gần đó cho vị y tá này ở, mỗi ngày cô ấy đều sang hỏi thăm cậu ấy, như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện."
Bà Lee còn muốn há miệng nói gì đó thì Lee Sanghyeok đã mở miệng trước:"Ba ngày nữa con sẽ đón Jihoon và con của chúng con về nhà, hy vọng mẹ và em không tiếp tục khó xử em ấy, nếu không con chỉ có thể đưa hai cha con em ấy ra ngoài ở riêng thôi."
"Sanghyeok, con đã bị thằng hồ ly tinh kia bỏ bùa mê thuốc lú rồi hay sao mà dám ăn nói với mẹ như vậy?"
Bà Lee trợn to mắt không dám tin nhìn Lee Sanghyeok, từ trước đến giờ mặc dù anh ít khi nói chuyện với bà ta nhưng chưa từng cãi lời thậm chí còn đe dọa mà ta nữa chứ.
Ngôi sao chổi kia đúng là mầm tai họa hại mẹ con bà ta bất hòa, bà ta tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Lee Haein cũng vội vàng đỡ lấy Bà Lee đang tức đến mức đứng không vững, sau đó dùng ánh mắt tha thiết nhìn Lee Sanghyeok, nhỏ giọng khuyên nhủ:"Anh hai đừng nghe tên Jihoon kia nói bậy, lúc trước mẹ và em tự nhận đối xử với anh ta không tệ, nhưng anh ta không biết phép nhiều lần khiến mẹ tức giận, chuyện này người hầu trong nhà đều có thể làm chứng, anh có thể hỏi họ cho ra lẽ mà."
Dừng một chút, hốc mắt của Lee Haein đỏ lên trông giống như đã chịu uất ức, cô ta nói tiếp:"Mẹ là người thân duy nhất của anh, chẳng lẽ anh hai không tin người nhà mà lại nghe lời người dưng sao?"
Theo Lee Haein thì địa vị của Jeong Jihoon ở trong lòng Lee Sanghyeok không bằng một góc của Bà Lee nên mới dọn tình thân ra để áp chế anh, nào ngờ anh chẳng những không mềm lòng trái lại sắc mặt còn lạnh hơn.
Anh không thèm nhìn Lee Haein một cái mà chỉ quay sang nói với Bà Lee:"Mọi chuyện cứ quyết định như vậy, hy vọng mẹ hiểu Jihoon là vợ của con, mong mẹ đừng khiến con khó xử."
Dứt câu anh dứt khoát xoay người rời đi, Bà Lee bực tức ngồi phịch xuống sô pha không ngừng thở dốc.
Lee Haein vội vuốt lưng điều hòa hô hấp cho bà ta.
Một lúc sau bà ta quay sang hỏi Han Wangho:"Wangho, sao vừa rồi cháu không nói gì? Sanghyeok coi trọng cháu như vậy, thằng Jihoon làm sao sánh bằng?"
Ở trong suy nghĩ của bà ta, Jeong Jihoon là vật thay thế của Han Wangho, lúc trước chẳng qua do cậu bày mưu tính kế mới được cái danh phu nhân thiếu tướng rồi dùng nó để trói buộc đạo đức của Lee Sanghyeok chứ người mà anh thật sự muốn cưới về chính là người đang ngồi đối diện với bà ta đây.
Thật lòng bà ta rất muốn Han Wangho làm con dâu của mình, không nói gã có khả năng sinh con, chỉ dựa vào trình độ học thức cũng hơn hẳn những omega khác trong đế quốc rồi.
Người ta nói lấy vợ xem tông chọn chồng xem giống, đời sau của nhà họ Lee sao có thể để một omega chưa tốt nghiệp cấp ba như Jeong Jihoon sinh chứ?
Han Wangho hơi rũ mắt xuống thở dài nói:"Cháu có tư cách gì xin anh ấy chứ, vừa rồi anh ấy có nhắc đến con của Jihoon và anh ấy, cháu không biết đứa nhỏ này ở đâu ra nhưng có vẻ anh Sanghyeok rất coi trọng nó."
Lời Han Wangho vừa nói như đánh thức Bà Lee, vừa rồi nghe Lee Sanghyeok uy hiếp mình bà ta đã bỏ lỡ thông tin quan trọng, bây giờ ngẫm lại mới thấy mấu chốt nằm ở đứa bé kia.
Nó là con của Jeong Jihoon với ai?
Mất tích ba năm khi trở về ôm theo đứa nhỏ và nói là con của con trai bà ai mà tin chứ?
Nhưng nếu là con của anh thật thì cũng không được! Để dòng giống thấp kém kia vào gia phả nhà họ Lee sẽ khiến gia tộc mất hết phẩm giá!
Chết tiệt, đáng lẽ năm xưa bà ta không nên đồng ý để Lee Sanghyeok cưới ngôi sao chổi kia vào nhà.
Trả ơn gì chứ? Quăng cho một đống tiền bịt miệng chẳng phải được rồi sao?
Bà ta vốn định đợi khi cưới Jeong Jihoon vào nhà họ Lee rồi sẽ tìm cách khiến cậu chết trong âm thầm, nhưng thấy Lee Sanghyeok lạnh nhạt không quan tâm cậu cộng thêm đưa Han Wangho về bà ta mới từ bỏ ý định đó.
Sở dĩ bà ta dừng tay một phần nguyên nhân cũng vì tránh để người ngoài bàn tán gây bất lợi cho danh tiếng của Lee Sanghyeok nhưng nào ngờ thằng nhãi Jeong Jihoon kia không phải đèn cạn dầu, giả vờ bị bắt cóc xong lén lút sinh con, đến khi trở về thì con trai bà ta đã như cá nằm trên thớt rồi.
Bà Lee tự mình cho rằng đã đoán ra mưu tính thâm độc của Jeong Jihoon, trong lòng càng thêm căm hận, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói:"Tạm thời cháu cứ dọn ra ngoài theo ý của Sanghyeok đi, nhưng yên tâm, dì sẽ kêu nó đón cháu về nhanh thôi."
Trốn được ba năm coi như Jeong Jihoon có chút cao tay, nhưng vì đời sau của nhà họ Lee và hạnh phúc của con trai, bà ta tuyệt đối sẽ không tha cho Jeong Jihoon và nghiệt chủng kia.
Han Wangho mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng bắt đầu suy tính làm sao giết chết Jeong Jihoon và đứa nhỏ kia, giết một lần không được thì hai lần, để xem mạng hai cha con cậu lớn đến mức nào?
...
Sau khi rời khỏi dinh thự, Lee Sanghyeok lái xe thẳng tới bệnh viện nơi Wooje đang được chăm sóc.
Lúc bước vào phòng bệnh, anh thấy Jeong Jihoon đang nằm gục bên giường, trên mặt còn đọng nước mắt, có lẽ vừa rồi cậu đã khóc rất nhiều.
Anh đưa tay muốn lau đi vệt nước khó coi kia nhưng lại thôi, sau cùng chỉ ngồi bên cạnh hai cha con không phát ra một tiếng động nào.
Trong lòng anh dâng lên một cảm giác cực kỳ khó chịu khiến anh hoang mang không biết liệu tương lai mình có giữ chân được Jihoon hay không.
Đợi đến tối muộn, Lee Sanghyeok trở về dinh thự, anh tiến ra ban công rồi đứng ở đó hóng gió lạnh thổi vào người, lúc này mọi thứ đều chìm trong màn đêm đen tối, chỉ có những khoảnh khắc thế như vậy anh mới cảm thấy thoải mái khi ở trong chính ngôi nhà của mình.
"Cậu chủ, trời đã khuya đừng để nhiễm bệnh."
Quản gia thấy Lee Sanghyeok đứng ngoài ban công đã lâu bèn lên tiếng nhắc nhở, nhưng anh không đáp lời ông ấy, chỉ cô đơn một mình hòa làm một với đêm đen.
"Hazzzz."
Quản gia thở dài một tiếng rồi nói:"Nếu cậu chủ thương mợ Jihoon thì sau này quan tâm mợ ấy một chút, đừng để mợ chịu khổ như lúc trước nữa."
Lời này ông ấy không định nói ra, nhưng ba năm qua ông ấy đã chứng kiến Lee Sanghyeok đau khổ tìm kiếm Jeong Jihoon thế nào thì cũng biết trong lòng anh có vị trí cho cậu, vì thế mới đánh bạo khuyên nhủ một phen.
Lee Sanghyeok nhìn về phía khoảng không vô tận trong mắt, sau đó mở miệng:"Quản gia, hãy nói cho tôi biết những gì Jihoon đã trải qua khi còn ở đây đi."
Quản gia nghe Lee Sanghyeok hỏi thì thoáng giật mình một chút, sau đó ông ấy trở nên ấp úng do dự, lúc này anh lại nói: "Tôi biết chú là người do mẹ tôi đề bạt, che giấu một vài chuyện không hay trong nhà cũng là điều bình thường.Thôi, chú nghỉ ngơi đi."
Lee Sanghyeok không mong quản gia sẽ nói thật, nhưng từ thái độ của ông ấy thì anh cũng biết Jihoon đã chịu thiệt thòi nhiều rồi.
Tất cả đều là lỗi của anh, nếu lúc trước anh không trốn tránh để mặc cậu bơ vơ một mình trong dinh thự rộng lớn hoặc ít nhất cài người vào nhà quan sát cuộc sống hằng ngày của cậu thì bây giờ đâu khiến cậu bài xích mình như thế?
Quản gia chần chừ trong chốc lát, sau cùng không thể trái lương tâm mà mở miệng:"Cậu nói không sai, tôi do bà chủ đưa lên nên sẽ không nói gì bất lợi cho bà ấy, nhưng có điều này tôi phải nhắc nhở cậu một phen."
Dừng một chút, quản gia khẽ nuốt nước bọt rồi nói tiếp:"Mợ Jihoon không có khả năng thuê bọn tội phạm tự bắt cóc mình được, bởi vì mợ ấy không có tiền."
Nghe quản gia nói vậy, Lee Sanghyeok khẽ nhíu mày, anh hỏi:"Sao lại không có tiền? Chẳng phải mỗi tháng tôi đều chuyển tiền về cho em ấy tiêu xài sao?"
Mỗi tháng anh đều gửi về tài khoản cá nhân của Jeong Jihoon rất nhiều tiền, dù phung phí cách mấy cũng không đến mức túng thiếu được.
Hay là cậu lấy tiền đưa về cho gia đình?
Lúc này quản giả nói tiếp:"Thẻ của mợ bị bà chủ tịch thu rồi, tiền không tới được tay mợ.Hơn nữa bà ấy còn cấm mợ về thăm gia đình nên cuộc sống hằng ngày của mợ ấy rất khó khăn, vì vậy sẽ không thể thuê đám người kia bắt cóc mình được đâu."
Đám người kia là kẻ đã lăn lộn dưới đáy xã hội nhiều năm, chắc chắn không thể nào nhận phi vụ mà không lấy tiền cọc trước.
Lee Sanghyeok nghe xong đầu óc càng thêm hỗn loạn, rốt cuộc một năm sau khi kết hôn Jeong Jihoon đã trải qua cuộc sống thế nào? Anh biết mẹ mình khó tính nhưng không ngờ lại khắc nghiệt tới mức này.
Lúc trước anh từng nghe người ngoài bàn tán rất nhiều điều không hay về cậu, nào là dùng thủ đoạn xấu xa để gả cho anh, nào là lấy được chồng giàu bỏ mặc cha mẹ nghèo khó, những tin tức này đủ để vùi dập một thiếu niên đáng thương xuống tận cùng của sự đau khổ.
Ấy vậy mà anh lại nhắm mắt làm ngơ, đáng lẽ anh nên giúp cậu đính chính mới đúng.
Nhưng đến cuối cùng anh đã không làm gì cả.
Lee Sanghyeok gục mặt xuống, bàn tay siết chặt lan can.
Đột nhiên trong lòng anh sinh ra cảm giác tự ti, liệu bây giờ anh mới học cách yêu thương cậu thì có quá trễ hay không?Quản gia đã nói hết những điều mình cần nói, lại thấy Lee Sanghyeok im lặng không phản ứng bèn lặng lẽ rời khỏi.
Đêm đó anh cứ đứng ở ban công cả đêm không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top