2

mới đây đã bốn năm trôi qua, u hồn của Ji Hoon vẫn đeo bám theo Jung Eum. gần đây anh phát hiện ra khi Jung Eum gặp nguy hiểm, đại loại như trượt té hay va chạm với ai đó thì anh điều có thể giúp Jung Eum. sau từng ấy năm thì anh cũng làm được gì đó cho cô, anh vui vẻ nhảy cái kiểu Jung Eum từng chỉ anh lúc đi lễ tình nguyện của bệnh viện bốn năm trước.

Jung Eum giờ là sếp của một công ty lớn ở Seoul, cô được làm đúng chuyên môn của mình nên rất nhanh đã được tổng giám đốc tin tưởng. đến bây giờ cô vẫn một mình, những lần người khác đến tỏ tình cô anh kế bên liếc người ta đến cháy mặt.

có lần cấp dưới của Jung Eum ngỏ lời tán tỉnh, anh ngồi chéo chân ở cái ghế kế bên mặt đanh lại trông rất khó coi. xung quanh từ đâu một luồng khí lạnh thổi thẳng vào gáy của tên cấp dưới đó, Jung Eum lịch sự từ chối, cô nói rằng đã có người trong lòng. nghe thế thì cơ mặt anh mới giãn ra được một chút.

hôm nay là sinh nhật của anh, Jung Eum dậy từ rất sớm chuẩn bị và đi mua cho anh một món quà. anh kế bên lẳng lặng nhìn tất cả nhất cử nhất động của cô, anh biết hôm nay cô sẽ đến thăm anh vì hầu hết sinh nhật anh năm nào cô ấy cũng đến.

cô đến nghĩa trang nơi yên nghỉ cuối cùng của anh, đứng trước mộ phần cô nhìn vào ảnh trên bia mộ anh thật lâu. bao nhiêu sự nhớ nhung của cô gói gọn trong đôi mắt đang đỏ dần.

đặt bó hoa trong tay xuống, cô mở hộp lấy bánh kem đã mua cho anh. bên trên ghi " Happy birthday dượng hai ", anh nhìn thấy không kìm được nụ cười, khoé môi nhếch lên một chút.

- Ji Hoon ah, sinh nhật vui vẻ. em thật sự rất nhớ anh, sao anh cứ quanh đi quẩn lại trong kí ức của em thế, cứ như thế này năm mươi năm sau em cũng chưa thể quên được anh.

ngưng một chút, cô ấy lau nước mắt rồi nói tiếp.

- em muốn thấy anh đường đường chính chính đứng trước mặt em chứ không phải là những giấc mơ, em nhớ những cái ôm anh đã dành cho em ... hic ... em nhớ giọng nói của anh ... và cả... nụ cười đó nữa.

- giờ anh đang ở đâu hả? anh đã đi đầu thai chưa? thành con cún hay con mèo? hic... anh sợ lông chó nên đừng thành cún nhé... mà anh à, không biết phải vì nhớ anh quá sinh ra ảo giác hay không, nhưng em luôn có cảm giác anh luôn bên cạnh em.

- hic... hic... nếu như vậy thật tốt, em cảm thấy những lần em không chú ý xém tí va vào người khác thì luôn có một vật cản lại, rồi những lần có ai đó tỏ tình... họ điều mặt mày tái mét sau đó bỏ chạy... hah... nếu là anh thì cảm ơn anh nhé, Ji Hoon ah.

- gì chứ, cô ấy biết sao?

anh đứng kế bên cô nhìn cô vừa khóc vừa kể về những ngày qua, nghe rồi lại cười.

- nè anh mau ước rồi thổi nến đi, để em hát bài chúc mừng sinh nhật cho anh nhé.

- happy birthday to you, happy birthday to you mừng ngày đó Ji Hoon ra đời... hãy cùng hát mừng... sinh nhật..

Jung Eum hát trong nghẹn ngào, gương mặt cô đầy nước mắt, lời nói không rõ ràng. Ji Hoon đã nghe theo cô cầu nguyện sau đó thổi nến, lúc anh thổi vô tình có cơn gió thổi qua đã làm tắt nến.

anh đã ước rằng có thể sống lại thêm lần nữa, anh ước mình có thể quay ngược thời gian trở về cái ngày định mệnh đã cướp đi sự sống của anh.

- anh thật sự có ở đây sao? em cũng muốn ước cùng với anh. em ước anh có thể tái sinh, lúc đó em sẽ dùng cả đời để bên cạnh anh, em không chạy đi đâu nữa.

ngồi tâm sự với anh thêm một chút, cô đọc thoại một mình rồi tự bật cười. bên cạnh anh cũng ngồi xuống lắng nghe những gì cô nói, sau đó cô đứng lên ra về.

cô đứng đợi taxi bên đường, từ xa có một chiếc xe đang vượt quá tốc độ mất lái sắp chạy đến nơi cô đứng. Jung Eum nghe điện thoại không để ý đến mình sắp gặp nguy hiểm, chỉ có Ji Hoon là hoảng sợ muốn lay người cô nhưng anh chỉ là một u hồn vô hình vô dạng. chiếc xe mất thắng đâm vào cô và anh đã che chắn cho cô nhưng bất ngờ chiếc xe vừa chạm vào anh thì biến thành một luồng sáng hút anh đi mất.

anh giật mình mở mắt ra thì thấy mình đang ở phòng làm việc của bệnh viện, hình như anh vừa ngủ gục trên ghế. anh đứng dậy kiểm tra khắp cơ thể, đồ đạc trong phòng anh điều chạm vào được, cho tay vào túi áo blouse anh chạm được một cái hộp.

nhớ ra hôm nay anh sẽ đi tìm Jung Eum sau đó cầu hôn cô, đây là chiếc nhẫn anh đã chuẩn bị. từng kí ức bốn năm qua hiện trong đầu, anh biết anh đã được tái sinh vào ngày anh gặp tai nạn. trên bàn có mẩu giấy note nhỏ, là của Se Kyung.

anh đã rút kinh nghiệm nhiệt tình quá cũng không tốt, chạy đến cửa bệnh viện anh gặp Se Kyung đang chờ taxi, lần này anh không chở y đến sân bay mà chỉ đứng đó nói lời tạm biệt với y đến khi y lên xe rời khỏi.

anh biết trời đang mưa lớn như này không nên đi, lỡ như lần nữa anh lại xui xẻo gặp tai nạn thì không biết còn cơ hội để quay lại nữa không. thôi thì có cơ hội phải biết trân trọng, điện thoại trong túi khẽ run lên, là Kwang Soo gửi đến. cậu ấy nói địa chỉ của Jung Eum cho anh và chúc anh sẽ thành công, cậu ấy rất muốn thấy Jung Eum và anh hạnh phúc bên nhau lần nữa.

anh cảm ơn rồi mở đoạn tin nhắn của anh và Jung Eum lên, nhắn cho cô rằng anh sắp đi tìm cô, anh thấy cô ấy đã xem và sắp trả lời tin nhắn đó.

" anh đi cẩn thận trời đang mưa đó, chúng ta gặp nhau nói chuyện "

- gì chứ, cô ấy trả lời tin nhắn sao? không lẽ..

" được, đến nơi anh sẽ gọi "

anh nghĩ mình trùng sinh lần này mọi thứ vẫn sẽ không thay đổi, chỉ là anh không lái xe đưa Se Kyung ra sân bay và tránh được tai nạn. không ngờ là lần này Jung Eum đã trả lời tin nhắn của anh, dù thế nào thì không thể vụt mất cơ hội lần này.

mưa đã tạnh dần, anh vội đi lấy xe rồi chạy xuống Dea Jeon tìm Jung Eum, trên đường đi anh cầm chắc hộp nhẫn trong tay không dám buông.

đến nơi cũng tầm giờ chiều, anh chạy đến cửa hàng tiện lợi nơi Jung Eum đang làm việc.

- xin chào quý kh... anh.. anh Ji Hoon.

- Jung Eum à.

anh chạy đến ôm chầm lấy cô, cái ôm thật chặt như anh sợ buông tay ra cô sẽ chạy đi mất. Jung Eum cũng ôm anh, cô đã khóc khi thấy anh bước vào cửa. vì trong giờ làm việc nên anh đã đứng đợi cô đến hết ca làm, vừa xong cô đã chạy đến bên anh và ôm anh lần nữa.

hai người ngồi trong xe yên lặng nhìn nhau, như không thể tin anh đã có thể gặp lại được cô thêm lần nữa, môi anh mấp máy như muốn nói gì đó.

- Jung Eum, em...

- không biết có phải là đang mơ hay không... nhưng hiện tại anh đang ở trước mặt em...

- h-hả? em cũng quay ngược thời gian sao?

- gì chứ? không lẽ anh cũng...

Jung Eum ngơ ngác nhìn anh, hình như anh đã hiểu ra tại sao lúc đó cô ấy trả lời tin nhắn và bảo anh đi cẩn thận. anh và cô ấy ngầm hiểu và ở trong xe nói chuyện cùng nhau, anh nói xin lỗi cô ấy vì đã không níu kéo, không ở bên lúc cô khó khăn nhất.

- em cũng xin lỗi vì đã tuyệt tình nói lời chia tay với anh, không chia sẻ, kể cho anh những vấn đề em gặp phải mà chỉ đơn phương nói lời chia tay .. anh à..

anh chồm người đến hôn lên môi cô, Jung Eum bất ngờ nhưng sau đó cũng nhận nụ hôn đó.

buông nhau ra nhìn nhau ngượng ngùng, anh lấy chiếc nhẫn trong hộp ra đeo vào ngón áp út của cô. anh nói :

- chiếc nhẫn này anh đã chuẩn bị cho em, hy vọng em sẽ thích nó.

- ah chiếc nhẫn bốn năm trước đây sao, em đã tự đeo nó cho mình nhưng thật lòng em muốn anh đeo nó cho em hơn.

- em kết hôn với anh nhé?

- trời cha dượng hai này cầu hôn mà nói không đầu không đuôi gì hết trơn, đã thế còn đang ngồi trên xe nữa chứ, hên cho anh là tui Jung Eum đây yêu anh nên mới đồng ý đó nha.

- được thôi, dù sao em cũng đã hứa là bên anh cả đời rồi.

tháng sau hôn lễ của anh và cô được diễn ra rất suôn sẻ, trao nhau chiếc nhẫn đôi rồi nụ hôn ngọt ngào. sau đó Jung Eum nhận được tin gia đình cô ấy đã vực dậy, từ phá sản trở lại hoạt động bình thường. Jung Eum cũng về làm việc cho công ty của ba mình, còn Ji Hoon thì tiếp tục với bệnh viện.

chi nhánh công ty của ba Jung Eum đã chuyển đến Seoul, thật may là gần bệnh viện của Ji Hoon đang làm. hai người hể có thời gian rảnh là chạy đến gặp nhau, những buổi caffe ngắn ngủi, hay là vừa gặp nhau chút đã phải tách nhau ra. nhưng họ thật sự hạnh phúc với hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top