Câu chuyện về hoa hồng cài áo
Dòng đời mãi trôi êm đềm theo thời gian, thấm thoát con chợt nhận ra mình đã lớn. Mới ngày nào, con còn được bú móm, đúc cơm, được nâng niu vỗ về và được ngủ say trên chiếc võng đưa trong câu hát ru à ơi ngọt ngào của mẹ. Lời ru ấy của mẹ đã ở trong giấc ngủ của con từ những ngày thơ bé và theo con cho đến tận bây giờ. Con biết rằng ngày đó, không chỉ riêng con mà tất cả những đứa trẻ khác khi nghe lời ru ấy đều chỉ biết tròn xoe đôi đôi mắt ngây ngô, ngó nhìn vạn vật xung quanh và đòi cho bằng được tất cả những gì chúng con muốn.
Lớn thêm một chút, đến tuổi được cắp sách đến trường. Dù cuộc sống có muôn ngàn khó khăn, nhưng mẹ cha vẫn cố gắng lo cho con được bằng bạn bằng bè. Mẹ đã dậy sớm hơn khi vạn vật còn đang chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Những gánh hàng trĩu nặng đã theo mẹ tới đường xa. Để từ đó, mẹ chỉ ước mơ con bằng đôi bàn tay đôi bàn tay thêm chai sạn, bằng đôi mắt mẹ ngày một mờ đi, bằng tấm lưng gầy ngày thêm oằn nặng, bằng đôi chân rung rãy nhưng vẫn vững vàng bước để dìu dắt con đi. Con cha, con cảm nhận được tình thương không nồng nàng, dịu dàng như mẹ. Nhưng con biết, tình thương ấy luôn song hành cùng tình mẹ cha cho con chân cứng đá mềm, cha gồng mình làm điểm tựa cho con, tiếp cho con niềm tin, ý chí và nghị lực để con vững chảy bước vào đời. Giọt nước mắt muôn đời không úng cạn, giọt mồ hôi năm tháng chẳng hề vơi. Đây tình cha muôn thuở vốn không lời, luôn lặng lẽ, âm thầm như chiếc lá. Và cứ thế, con đã lớn lên bằng tình yêu thương và sự chở che của cha, của mẹ.
Mái tóc con ngày một óng ả, xỏa dài. Đôi mắt con ngày một tinh anh, nhìn đời háo hức. Đôi chân con đã bắt đầu biết rong rủi, tha phương và không còn muốn quanh quẩn trong vòng tay của cha, của mẹ. Ngoài kia, một vòng tay lớn hơn đang chào đón con với những xa hoa, với những yêu thương mà con đã ngỡ tưởng rằng đó là hạnh phúc. Con họp lặng, chìm đắm và mãi mê xa đà theo những thú vui tạm bợ để rồi lãng quên những ngày tháng êm đềm bên lời ru ầu ơ của mẹ năm nào. Con đâu biết những chiều hoàng hôn xuống, mẹ lặng thầm tựa cửa ngóng con xa. Đôi mắt mẽ lệ nhòa khô màu nhớ, ngóng con thơ bàn bạt chốn xa mờ. Rồi đến một lúc nào đó, giữa trường đời ta trượt chân vấp ngã, chợt nhớ về những ngày bình yên bên mẹ, bên cha. Ta như muốn tìm lại chút dư âm ngày xưa ấy, muốn được nghe lại lời cha khuyên bảo thuở nào, muốn được nằm trên cánh võng đong đưa và thèm được nghe câu hát ru của mẹ thời thơ bé. Nhưng còn đâu bao năm tháng ấy, bởi thời gian đã phủ lên màu tàn úa. Bóng mẹ gầy, cha còn cõi vì ai.
Mẹ ơi, cha ơi! Con chẳng hề hay biết đến những buổi chiều tà cha trông trước cửa, mẹ ngóng cửa sau. Dõi tìm con nơi phương trời nào vô định, ánh mắt đăm chiu, đau đáu nỗi niềm không biết nơi xa kia con có được bình yên, hạnh phúc? Có những khi nghe tiếng bước chân, mẹ lại ngỡ như ta đã về bên mẹ, mẹ vội vàng choàng dậy chạy ra ngõ đón chờ ta nhưng rồi lại thất vọng, lại đợi chờ dù biết rằng "bặt vô âm tính". Chiều nay, con chợt nhớ quê xưa, nhớ mẹ cha nơi xóm nghèo thanh lương, lòng bùi ngùi bước đi trong khoảng vắng của bao tháng ngày bôn ba. Mái tranh xưa, giờ liêu xiêu một gốc vườn, như buồn, như tủi, như ngóng cùng trông. Nơi ấy, con đã có một thời tuổi thơ bên cha cùng mẹ, nơi con được ấp ủ cùng yêu thương của lứa tuổi hồn nhiên. Nhưng lối về nay sao lạ quá, bóng rêu xanh dường như phủ kín cả con đường, trước hiên nhà cỏ đã mọc đầy sân. Con cất tiếng gọi cha, nhưng... cha con đâu? Con cất tiếng gọi mẹ, nhưng sao không nghe tiếng trả lời? Lặng người con chợt thấy bơ vơ, tìm quanh ngỏ trước vườn sau không một bóng người. mẹ ơi, cha ơi! Con chạy vào căn phòng vắng, chiếc áo này là của cha, đôi dép kia là của mẹ. Kỷ vật ngày nào vẫn còn nguyên vẹn đó mà bóng người xưa giờ khuất dạng nơi đâu? Ta mất mẹ trôi ngày tháng rất lê thê, trong ảo giác tìm đâu ra thực nữa? Quê xưa buồn quặn quẽ, vắng bóng mẹ hiền ơi, chuỗi ngày thơ ta đong đầy những kỷ niệm khôn nguôi đã sớm vụt khỏi tầm tay trong khoảnh khắc.
Mẹ ơi, cha ơi! Có phải con đã quá hờ hững, quá vô tâm đã bỏ những người trong hiu quạnh, cô đơn của những tháng ngày mong nhớ, đợi chờ. Bao ngày qua, mãi tìm những tham vọng nơi cõi đời mà con quên rằng bên con còn có mẹ, có cha. Rồi bất chợt, con nhận ra mẹ cha đã ở tuổi xế chiều và bàn hoàn khi nghĩ đến ngày buồn. Khi bên đời, con không còn hình bóng của người nữa. Khi cha mẹ đã ra đi, để lại một mình con cô giữa dòng đời muôn lối. Lúc còn mẹ con còn tất cả, mẹ đi rồi tất cả cũng đi. Mẹ ơi con chẳng còn gì, bơ vơ đến đổi khi đi lúc về . Cha mẹ ơi! Giờ đây khi con được làm cha, làm cha, làm mẹ con mới có thể thấu hiểu được phần nào tấm lòng của người. Chẳng thể có ngôn từ nào có thể diễn tả được sự hy sinh tột cùng ấy, có mang nặng đẻ đau chờ đợi từng tháng từng ngày mong ngóng đứa con thơ cất tiếng khóc chào đời. Con mới biết, mẹ đã phải chịu mọi đắng cay đến nhường nào. Mẹ sinh con cưu mang 10 tháng, cực khổ dường gánh nặng trên vai, uống ăn chẳng đặng vì thay cho nên thân thể, hình hài kém suy. Khi sinh sản hiểm nguy chi siết, sanh đặng rồi tinh huyết dằm dề. Ví như thọc huyết trâu dê, nhất sanh thập tử nhiều bề giang nan.
Cha ơi, mẹ ơi! Hôm nay con về đây, xin cho con được quỳ trước mẹ, trước cha để nói lời tri ân ân và tạ tội. Con đã quá vô tâm mà quên lãng tình cha, quên đi thâm ân của mẹ. Để có thể ai trong chúng con ở đây, ngày hôm nay đã từng được cài lên áo của cha mẹ mình một bông hồng đỏ thắm? Tượng chưng cho sự kính yêu và niềm biết ơn vô hạn. Nhưng cũng có thể có rất nhiều người trong chúng con chưa một lần làm điều thiêng liêng ấy. Mùa Vu Lan năm nay, chúng con mong ước rằng sẽ có thể cài lên ngực áo của cha mẹ một đóa hồng tươi thắm. Các bạn ơi, thật hạnh phúc vào vui sướng thay cho những ai còn cha còn mẹ trên đời. Vì khi ấy, nghĩa là ta còn có một vùng trời bình yên, xin hãy trân trọng điều đó. Và giờ khắc này đây, hãy cài lên ngực áo một đóa hồng đỏ thắm. Màu của sự yêu thương, màu của bao vất vả, gian lao mà hai đấng sinh thành đã chắc chiu cho ta trưởng thành qua bao năm tháng. Màu ấy như một điều nhắc nhở để ta phải nhớ về nguồn, về cội, về những thâm ân to lớn của mẹ cha mà ta phải phụng dưỡng, đáp đền. Màu hồng nhớ, màu hồng thương, màu hồng đã gói trọn vấn vương bởi những lo lắng tảo tần suốt một đời cho ta, vì ta tất cả. Xin bạn hãy giữ gìn và nâng niu, đừng bao giờ làm phai nhạt, hãy yêu thương và lo lắng cho người. Còn nếu bạn bất hạnh vì đã mất mẹ, mất cha xin hãy lặng lẽ cài lên ngực áo của mình đóa hoa buồn trinh trắng. Bạn hãy cài hoa và hãy hướng nguyện về cha mẹ mình bằng tất xả những gì thiên liêng và cao cả nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top