Hồi 5. Ngọn lửa trong tim
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Trần Kỳ và Lý Dịch Hiên dường như đã bước sang một ngưỡng mới. Dù không ai nói ra, nhưng những cử chỉ, ánh mắt và sự quan tâm ngày càng rõ ràng hơn. Trần Kỳ bắt đầu cảm thấy rằng Vương gia không còn là người đàn ông lạnh lùng, xa cách như trước đây, mà là một người đàn ông ấm áp, biết quan tâm, nhưng lại giấu kín cảm xúc đằng sau lớp vỏ bọc cứng rắn.
Hôm đó, Trần Kỳ đang ở thư phòng. Anh đã quen thuộc với những cuốn sách cổ và bắt đầu tìm thấy niềm vui khi đọc chúng. Trong lúc đang lật giở một quyển sách về lịch sử triều đại, một gia nhân bước vào, báo rằng Vương gia muốn gặp anh tại đại sảnh.
Trần Kỳ hơi ngạc nhiên, nhưng anh không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng đi đến nơi hẹn. Khi bước vào đại sảnh, anh thấy Lý Dịch Hiên đang đứng cạnh một bàn đầy những cuộn vải lụa màu sắc rực rỡ.
“Ngươi đến rồi,” Lý Dịch Hiên ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.
“Ngài gọi tôi đến là để xem... vải lụa sao?” Trần Kỳ hỏi, vẻ mặt khó hiểu.
“Phải. Ta nghĩ đã đến lúc chuẩn bị một số y phục mới cho ngươi,” Lý Dịch Hiên nói một cách tự nhiên.
Trần Kỳ cau mày. “Những bộ y phục hiện tại của tôi không đủ tốt sao? Ngài không cần phải bận tâm đến chuyện này.”
“Không phải vấn đề tốt hay không. Ta chỉ nghĩ... nếu đã là phu nhân của ta, ngươi nên có những thứ xứng đáng với danh phận này.”
Lời nói của Lý Dịch Hiên khiến Trần Kỳ bối rối. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Vương gia, cố gắng tìm hiểu ý nghĩa thật sự đằng sau câu nói đó.
“Ngài thật sự coi tôi là phu nhân của mình sao?” Trần Kỳ hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
“Ngươi nghĩ sao?” Lý Dịch Hiên bước lại gần anh, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của anh. “Ngay từ đầu, ta không mong muốn cuộc hôn nhân này. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.”
Câu trả lời thẳng thắn của Lý Dịch Hiên khiến trái tim Trần Kỳ đập nhanh hơn. Anh cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Vương gia, nhưng đồng thời, anh cũng không biết phải đối diện với điều này như thế nào.
“Ngài... đang nói nghiêm túc?” Trần Kỳ hỏi lại, giọng thấp hẳn đi.
“Ngươi nghĩ ta là loại người hay đùa sao?” Lý Dịch Hiên cười nhạt. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào vai Trần Kỳ. “Ta biết ngươi khác biệt, không giống bất kỳ ai ta từng gặp. Chính điều đó khiến ta không thể ngừng nghĩ về ngươi.”
Buổi tối hôm đó, Trần Kỳ ngồi một mình trong khu vườn. Anh cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu. Những lời nói của Lý Dịch Hiên cứ văng vẳng trong tâm trí anh, khiến anh không thể tập trung vào bất cứ điều gì.
Anh thở dài, nhìn lên bầu trời đầy sao. Trước đây, anh chỉ muốn sống yên ổn, không bị ràng buộc bởi bất kỳ mối quan hệ nào. Nhưng giờ đây, anh nhận ra rằng trái tim mình đang dao động.
“Ngươi lại trốn ở đây sao?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, kéo Trần Kỳ ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh quay lại, thấy Lý Dịch Hiên đang bước tới, tay cầm một chiếc áo choàng mỏng.
“Trời lạnh, ngươi không biết tự chăm sóc bản thân sao?” Lý Dịch Hiên trách nhẹ, đặt chiếc áo choàng lên vai Trần Kỳ.
“Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút,” Trần Kỳ đáp, giọng nhỏ nhẹ.
“Ngươi luôn thích một mình. Nhưng có bao giờ ngươi nghĩ, một mình không phải lúc nào cũng là giải pháp tốt nhất?”
Trần Kỳ im lặng. Anh không biết phải trả lời thế nào.
Lý Dịch Hiên ngồi xuống cạnh anh, ánh mắt nhìn thẳng vào bầu trời. “Ta cũng từng nghĩ rằng ta không cần ai bên cạnh. Nhưng rồi ngươi xuất hiện, và ta bắt đầu hiểu rằng, đôi khi sự yên tĩnh không phải là điều ta thật sự mong muốn.”
“Ngài đang nói rằng... ngài cần tôi sao?” Trần Kỳ quay sang, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Lý Dịch Hiên không trả lời ngay. Anh nhìn sâu vào mắt Trần Kỳ, rồi nhẹ nhàng nói: “Không chỉ cần. Ta muốn ngươi.”
Câu nói ấy như một ngọn lửa bùng lên trong lòng Trần Kỳ. Anh cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, nhưng anh vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Ngài biết rằng tôi không thuộc về nơi này, đúng không?” Trần Kỳ hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo sự bất an.
“Ta không quan tâm ngươi đến từ đâu, hay ngươi là ai. Điều duy nhất ta quan tâm là ngươi đang ở đây, ngay bên cạnh ta,” Lý Dịch Hiên nói, giọng kiên định.
Trần Kỳ nhìn sâu vào đôi mắt của Vương gia, cảm nhận được sự chân thành mà anh chưa từng nghĩ sẽ nhận được. Trong khoảnh khắc ấy, mọi rào cản trong lòng anh dường như sụp đổ.
“Có lẽ... tôi cũng không còn lý do để trốn tránh nữa,” Trần Kỳ thì thầm, nở một nụ cười nhẹ.
Dưới ánh trăng mờ ảo, hai người ngồi cạnh nhau, không cần nói thêm lời nào. Trong lòng họ, một ngọn lửa đã thực sự được thắp sáng, xua tan mọi giá lạnh của quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top