57
Tiểu Xuân cười hì hì nhìn Từ Khánh, nói: "Tương Bình, ngươi có thấy ta đáng giận không ? Ta thấy ta tâm địa tốt vô cùng nha ! Ngươi xem, ta biết ngươi đói không chịu nổi đặc biệt đút mì cho ngươi ăn, lại nói, ngươi còn do ta cùng tức phụ nhi của ta cứu ra từ phủ phò mã, người tốt giống như ta sao có thể nói thành người xấu, ngươi cảm thấy ta là người tốt hay người xấu ?"
Tương Bình có chút ngốc nói: "Người tốt a..." Cứu hắn hai lần đương nhiên là người tốt.
"Ta là người tốt, mà người này không phân tốt xấu mắng ta, hắn là người xấu có đúng không !" Tiểu Xuân nói.
"Đúng." Tương Bình được bố thí một ngụm mì choáng ù ù nói.
"Lão tứ !" Từ Khánh rống: "Ta là tam ca ngươi đó ! Ngươi lại cùng ngoại nhân mắng ta là người xấu !"
"Ai !" Tương Bình lúc này mới thanh tỉnh, chớp chớp đôi mắt mơ màng, hô: "Tứ ca !"
"Ha ha ha ha ha— " Tiểu Xuân một tay cầm chén, một tay ôm bụng cười đến cong thắt lưng, hắn ở trên thang gỗ cười nói: "Sư huynh, hai gia hỏa này thật thú vị a, ngươi tìm được ở đâu vậy ?"
Lan Khánh vẫn đang uống Trúc Diệp Thanh, chỉ là đồ ăn đổi thành đậu phộng cùng tai heo. Hắn hanh hanh hai tiếng, nói: "Trừ con ngốc ngốc kia, ba con còn lại đều là hướng sư huynh ngươi chạy tới !"
"Sư huynh mị lực quả nhiên phàm nhân vô pháp kháng cự !" Tiểu Xuân xoay người chắp tay với Lan Khánh.
Lô Phương và Hàn Chương đều nhắm mắt, lão tam và lão tứ nhà bọn họ ngu ngốc như vậy, dược thạch vô linh, thật là gia môn bất hạnh ô...
Tiểu Xuân tiện tay ném cái chén trống trơn sang một bên, liền có một người giả làm nha dịch mặc trang phục nha dịch lăn ra, tiếp lấy cái chén lại lăn trở về.
Tiểu Xuân xoay người, đang muốn đùa nghịch cùng bọn Lão Thử, thế nhưng khóe mắt dư quang phát hiện Lô Phương xa hắn nhất gò má có gì đó không đúng.
Hắn nghi hoặc, nghĩ ngợi một chút, sau đó dùng nội kình chậm rãi di chuyển cái thang đến trước mặt Lô Phương.
Lô Phương thấy nhãn tình trong suốt của Tiểu Xuân, trong lòng căng thẳng, lập tức nói: "Ngươi muốn làm gì ? Ngũ Thử Hãm Không Đảo không phải ngươi có thể đùa cợt, ngày sau ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá vì hành động mình đã làm hôm nay !"
Tiểu Xuân mặc kệ hắn nói gì, vươn ngón tay, sờ mối nối không bằng phẳng giữa má và dưới hàm Lô Phương một chút, dùng móng tay gẩy a gẩy, gẩy a gẩy lại tiếp tục gẩy.
"Tiểu tử vô lễ ! Buông đại ca ta ra !" Tứ Thử tức giận đồng thanh.
"Hỗn đản !"
"Sắc lang !"
"Đăng Đồ Tử[1] !" Bọn hắn liên thanh mắng.
Sau đó khi Tiểu Xuân dùng lực xé nhân bì diện cụ ra cầm trong tay, Lô Phương "Á" một tiếng, lộ ra ngũ quan lãnh diễm, liền im bặt.
"Nữ ?" Tiểu Xuân lắp bắp nhìn Lô Phương.
Lan Khánh đứng bật dậy, nhíu mày: "Ba con còn lại cũng xé cho ta !"
Tiểu Xuân lại dùng nội kình kẹp thang gỗ, di chuyển tới trước mặt Hàn Chương, nhổ một bãi nước miếng vào lòng bàn tay, chà chà dưới cằm Hàn Chương, Hàn Chương nhắm chặt mắt, sau đó mặt nạ da người cũng bị xé xuống giống đại ca hắn, không rên một tiếng.
"Cũng là nữ !" Tiểu Xuân trừng lớn mắt.
Hắn lại tiếp tục di chuyển tới trước mặt Từ Khánh, "phì phì" nhổ nước miếng, bôi lên mặt Từ Khánh.
"Bẩn chết, ngươi gia hỏa này !" Từ Khánh cả giận nói. Sau đó "Ai nha" một tiếng, nhân bì diện cụ cũng bị xé.
"Cũng là nữ !" Tiểu Xuân chấn kinh.
Sau cùng Tiểu Xuân đến trước mặt Tương Bình.
Chỉ thấy Tương Bình đáng thương hề hề nhìn hắn, nói: "Ân công, có thể xé nhẹ chút không, nhân bì diện cụ dính rất chắc, xé mạnh rất đau đó !"
"Ồ," Tiểu Xuân gật đầu, sau đó chà xát cằm Tương Bình, bắt lấy góc nhân bì diện cụ bóc mạnh như cũ.
Tương Bình gào lớn: "Đau quá !"
Tiểu Xuân hoàn thành nhiệm vụ xoay người hướng Lan Khánh nói: "Khởi bẩm sư huynh, đều là nữ !"
Lan Khánh khoanh tay nhíu mày, nhìn chằm chằm bốn con chuột đột nhiên biến đổi giới tính.
Sau đó, Lan Khánh trảm đinh chặt sắt nói: "Các ngươi đều là nữ, vậy Bạch Ngọc Đường kia nhất định cũng là nữ ! Dâm Đãng Tiếu Thư Sinh, tiểu hoàng thư của ngươi lại dám viết bậy, Bạch Ngọc Đường là nữ, hắn sao có khả năng OOXX bản đại gia !"
Biểu tình Lan Khánh, rất nghiêm túc.
Cũng không biết hắn làm sao mà từ nhân bì diện cụ, lại rút ra được cái kết luận này.
♥♥♥
Công tượng làm việc cứ làm việc, ngủ cứ ngủ, Lan Khánh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đó uống rượu ăn thức ăn, thần sắc xem ra vô cùng bình thường.
Tiểu Xuân nghiêng đầu chống tay nhìn Lan Khánh, cảm giác người này kiên nhẫn thật không giống bình thường.
Chỉ là khi hắn hồi tưởng Lan Khánh dùng khẩu khí Thi Tiểu Hắc nói chuyện, ngẫu nhiên còn lộ ra dáng vẻ ngây thơ, cười thật đẹp lại thật khả ái, đại sư huynh là Lan Khánh, cũng là Thi Tiểu Hắc, tính cách Thi Tiểu Hắc là đại sư huynh khi mất đi một phần khoái nhạc, hôm nay bổ sung đầy đủ, vậy hắn chính là đại sư huynh vui vẻ thật sự.
Nếu như thất sư huynh nhìn thấy đại sư huynh bây giờ, khẳng định sẽ vì đại sư huynh mà cao hứng !
"Lại nhìn ta, còn cười đến buồn nôn như vậy, muốn làm gì ? Cẩn thận ta móc mắt ngươi, tặng cho tâm can ngươi !" Lan Khánh miết mắt nhìn Tiểu Xuân.
Chẳng qua ngoài miệng vẫn không buông tha người ! Tiểu Xuân nghĩ.
Tiểu Xuân nói: "Không có gì, ta không nhìn ngươi, ta nhìn Lão Thử !" Hắn chuyển mắt qua bốn Thử cô nương bị trói như bánh tét.
"Ai, các ngươi nói xem Tiểu Lão Thử Bạch Ngọc Đường bao giờ mới tới ?" Tiểu Xuân đổi qua chống cằm, hắn ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh Lan Khánh, ngẩng đầu nhìn Tứ Thử trên xà nhà. "Cũng mười ngày rồi, chẳng lẽ hắn sợ uy danh sư huynh ta, cho nên không dám đến phủ Khai Phong cứu các ngươi ?"
"Đường Đường không phải người như vậy ! Ngươi tên tai họa này, lại ly gián tình cảm huynh đệ chúng ta !" Lão tam Từ Khánh cả giận.
Tiểu Xuân cười nói: "Ta nói là chuyện của ta, có làm hay không là chuyện của các ngươi. Ta cũng không cầm kiếm kề cổ hắn kêu hắn đừng tới cứu các ngươi ? Các ngươi là hi vọng hắn tới, hay là hi vọng hắn không tới ? Hắn tới rồi khẳng định cũng sẽ bị sư huynh ta bắt !"
Lão đại Lô Phương cười một tiếng, thanh âm hơi khàn: "Ngươi có thể coi thường Tứ Thử bọn ta, nhưng tốt nhất không nên coi thường hắn."
"Nga ? Nói như vậy, Bạch Ngọc Đường rất lợi hại ?" Tiểu Xuân hỏi.
Nhưng Lô Phương chỉ nói một câu như vậy, liền ngậm miệng không nói chuyện.
Không có người nói chuyện, Tiểu Xuân liền cảm thấy buồn bực. Hắn nhìn tứ đại cô nương, nhìn lại nhìn, cảm thấy dù sao cũng là cô nương nhà người ta, vì sao không ai đẹp như Vân Khuynh nhà hắn, coi như so ra kém Vân Khuynh, so với Lan Khánh cũng nên có điểm tư sắc chứ !
Nhưng đầu năm nay ngay cả nam nhân cũng muốn so yêu mị với nữ nhân, cứ tiếp tục như vậy, nam nhân đều vừa ý nam nhân, chỉ muốn cùng nam nhân một chỗ, vậy nữ nhân nên sống sao, oa oa nên sinh thế nào a...
Không đúng, cái thế giới này nam nhân cùng nam nhân cũng có thể sinh hài tử...
Thảo nào bốn người này muốn nữ phẫn nam trang, cùng nam nhân tranh giành nam nhân !
Thật hỗn loạn.
Ngay lúc Tiểu Xuân nhìn chằm chằm mặt bốn cô nương cảm thán làm nữ nhân thật gian nan, hắn đột nhiên cảm giác vài nữ tử sao có điểm quen quen.
Tiểu Xuân đứng lên, nhìn từ lão đại Lô Phương đến lão tứ Tương Bình, lại nhìn từ lão tứ Tương Bình đến lão đại Lô Phương, tiếp theo hắn sửng sốt hồi lâu, đứng im bất động.
"Triệu Tiểu Xuân !" Lan Khánh đột nhiên quát.
"A !" Tiểu Xuân bị dọa nhảy dựng.
"Nhìn nữ nhân đến không dời mắt, cẩn thận ta móc mắt ngươi lăn hai vòng cát rồi nhét trả vào hốc mắt." Lan Khánh nói.
Tiểu xuân quay đầu nói với Lan Khánh: "Đại sư huynh, ngươi theo thất sư huynh lâu nhất..."
"Ngươi nói cái gì ?" Lan Khánh nhướn mày, đánh gẫy lời Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân lập tức chữa lời: "Không phải, ta là nói thất sư huynh theo ngươi lâu nhất."
"Sau đó thì sao ?"
Tiểu Xuân nói tiếp: "Ngươi không cảm thấy mấy cô nương này thoạt nhìn rất quen mắt ? Phải hay không đã từng xuất hiện bên cạnh thất sư huynh ?"
"Trừ ta ra hắn dám để nữ nhân khác ở bên cạnh, đó không phải là tìm chết sao !" Lan Khánh nói.
"Ngươi cẩn thận nhìn trước đã." Tiểu Xuân nói.
Lan Khánh ngẩng đầu, mục quang quét tới quét lui trên người Tứ Thử, ngay lúc nhìn tới nhìn lui như vậy, trong đầu Lan Khánh tựa hồ thật sự hiện lên mấy khuôn mặt quen thuộc.
Ngay sau đó, nhãn thần Lan Khánh càng ngày càng ngoan lệ, càng ngày càng hãi nhân. Hắn một chưởng đập nát bàn trà, liên đới rượu và đồ ăn đều bắn ra ngoài.
Trong đó một khối đuôi heo đập thẳng trúng hốc mắt Tiểu Xuân, Tiểu Xuân "Ai nha" một tiếng, mắt giống như bị người đấm một quyền, đau đến gập thắt lưng.
"Cư nhiên là các ngươi !" Lan Khánh chỉ lão nhị Hàn Chương: "Ngươi, là Tử Vấn !", sau đó chỉ lão tam Từ Khánh: "Ngươi, gọi Tố Hành !"
"..." Tứ Thử dùng ánh mắt "người này có bệnh" nhìn Lan Khánh.
Lan Khánh tức giận nói: "Đừng giảo biện, ta đã từng gặp hai người các ngươi !" Hắn chỉ Tử Vấn và Tố Hành.
Tiểu Xuân còn đang khom lưng bụm mắt nói: "... Ta đã từng gặp cả bốn người."
Nhưng Tiểu Xuân và Lan Khánh đều biết, nếu bọn hắn đến nơi này, gặp sớm nhất đều là người mình quen biết, giống như Tiểu Xuân gặp Lan Khánh gọi là Triển Chiêu, Lan Khánh gặp được Thi Vấn Bao Chửng và Nam Hương Công Tôn Sách.
Nếu là định lý này, người bên cạnh bốn nha hoàn này, cực kỳ có khả năng chính là Tiểu Thất không biết bị gọi là ai !
Khi Lan Khánh tính toán mau chóng thẩm vấn từng con chuột này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng khua chiêng gõ trống.
"Đi lấy nước, đi lấy nước ! Trù phòng, đi lấy nước !"
"Đi lấy nước, đi lấy nước ! Phòng khách, đi lấy nước !"
"Đi lấy nước, đi lấy nước ! Công đường tường tây, đi lấy nước !"
"Mau tát nước dập lửa a— "
Lan Khánh sửng sốt, đúng lúc này, ngoài công đường đột nhiên hướng hắn bay tới một quả cầu lửa, Lan Khánh đưa tay ngăn trở lại phản thủ gạt một cái, hỏa cầu lập tức bay về phía Tứ Thử trên xà nhà.
"Oa a a !" Từ Khánh đứng mũi chịu sào vội đá một cái, đá hỏa cầu về phía trước. Nhưng vì là đá hỏa cầu, ngọn lửa dọc theo giày cháy lên, mắt thấy sắp đốt tới vạt áo.
Từ Khánh thét lên giữa không trung lắc tới lắc lui, Tương Bình và Hàn Chương bên cạnh vội vàng giơ chân giúp hắn đạp, muốn dùng lực đạp tắt lửa trên chân Từ Khánh.
"Triển Chiêu ngươi đại hỗn đản !" Từ Khánh bên thét bên quát.
Lực chú ý của Lan Khánh lúc này sớm đã không còn ở trên người Từ Khánh, ánh mắt của hắn, tâm thần của hắn, toàn bộ đặt trên bạch y thanh niên đang từng bước từng bước từ ngoài cửa tiến vào công đường.
Người này một thân hồ cừu[2] bạch sắc hoa lệ, mặc gấm hoa viền bạc tinh tế cùng màu, lưng thắt ngọc đai hoa mỹ, chân đạp phiên vân ngoa thêu bạc, tóc đen như mực buộc dây đỏ, dung nhan tuấn mỹ lệnh người nín thở, một đôi mắt sáng như điểm sơn, trực thấu nhân tâm, mày kiếm tà phi nhập tóc mai lộ vẻ tiêu sái bất kham.
Anh tư ào ào, khí vũ phi phàm, cổ đao ngân bạch trong tay, khí độ không người có thể có.
Quang ảnh lửa đỏ ngút trời chiếu sau thân người này, sát khí như có như không vấn vít bốn phía.
Lan Khánh chỉ thấy người này hơi hơi nhếch khóe miệng, cằm hơi nâng, dùng một loại tư thái hắn chưa từng thấy qua nói với hắn: "Triển Tiểu Miêu, đi lấy nước, ngươi sao còn không đi cứu hỏa ?"
Tức thì Lan đại sư huynh liền phẫn nộ: "Ngươi gọi ta là gì ?"
"Triển, Tiểu, Miêu !" Đối phương lặp lại lần nữa, tư thái cao cao, thần tình ngạo ngạo, tổng hợp lại chính là kiêu ngạo kiêu ngạo.
"Ngũ đệ— "
Trái ngược với Lan Khánh, Tứ Thử bị treo trên xà nhà cao hứng ngênh đón tiểu đệ đệ Bạch Ngọc Đường nhà bọn hắn.
"Bạch gia gia ngươi tới rồi, chuẩn bị chịu chết đi, Triển Tiểu Miêu !" Bạch Ngọc Đường vung cổ đao, đạp bộ phạt, mũi đao khoái ngoan chuẩn xác hướng lan Khánh lướt đi !
—
[1] Đăng Đồ Tử, bắt nguồn từ bài phú "Đăng Đồ Tử háo sắc phú" của Tống Ngọc (một trong tứ đại mỹ nam Trung Hoa cổ đại), là tiêu biểu của kẻ háo sắc.
[2] hồ cừu: áo lông cáo
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top