[39]. hồi ức

"Wangho à, em đừng chạy nhanh như vậy ngã bây giờ" - thiếu niên tầm 16, 17 tuổi phía sau kiên nhẫn nhắc nhở, nhưng trên môi anh ta vẫn nở nụ cười cưng chiều trông có vẻ là không thấy khó chịu chút nào hết.
"Oaa anh ơi ở đây to thật đó" - Wangho 5 tuổi xinh đẹp như búp bê nhỏ, đang chạy loanh quanh cảm thán.
"Làm như em chưa từng thấy vậy. Trở về thôi nào buổi tiệc sắp bắt đầu rồi" - anh trai đi tới bế em nhỏ lên.
"Anh ơi, mấy chỗ trước không có to như vậy đâu" - Wangho nằm trong vòng tay anh trai, chu chu mỏ khua khua tay miêu tả nhòm trông đáng yêu ghê gớm.
Anh trai cũng thấy vậy nên bật cười, đưa tay còn lại lên xoa đầu em nhỏ.
"Vậy sau này anh cũng xây nơi như vậy cho Wangho ở nha?"
"Thiệt lun ạ!? Em yêu anh cả nhất"
Wangho ôm cứng lấy cổ anh, dụi dụi đầu
"Vậy còn anh thì sao?"
Anh hai không biết từ đâu phi ra, nhòm nhòm một lớn đang bế một nhỏ.
"Vậy yêu anh hai ít hơn xíu xíu thôi?"
Wangho được anh cả thả xuống đất, hơi ngẩng đầu giả vờ suy nghĩ.
"Em hay ha. Quên đống đồ chơi của em là ai mang về cho rồi à?" - anh hai đi tới véo véo má em.
"Ơ đau em, rớt mất sự dễ thương bây giờ"
Wangho ôm cái má đang đỏ lên phụng phịu.
"Dễ thương như này rớt chút xíu thì làm sao" - anh hai cười haha, đứa trẻ tầm 11, 12 tuổi còn ôm lấy má Wangho mà nhào nặn.
"Thôi được rồi, vào trong thôi"
Anh cả đứng xem nãy giờ, mới tiến tới ngăn cản hai anh em đang đùa nghịch bên này, dắt tay Wangho dẫn em vào.

Đại sảnh rộng lớn, những chiếc đèn trùm tinh xảo kèm với sự xuất hiện của đông đảo các tinh anh trong giới, các ông trùm nắm trọn ngành kinh tế trong nước.
Anh cả dắt Wangho và anh hai theo sau, đi tới chỗ cha mẹ họ.
"Ồ đây là các con trai của anh à. Đẻ khéo thật đấy, đứa nào đứa đấy trông thông minh, sáng dạ"
Một người đàn ông trung niên nhìn mặt cực kì nghiêm khắc, đứng cạnh là một đứa trẻ cao hơn Wangho một cái đầu nhìn có vẻ còn nghiêm túc hơn người đàn ông kia nhiều.
Gì đây? Anh này mặt bị đơ à?
Không thể trách Wangho nhỏ nghĩ như vậy, vì ở nhà em ta đang quen với việc mặt ai khi gặp em cũng cười hì hì, đến cả người cha luôn sát phạt quyết đoán trên thương trường cũng y hệt.

Sau khi để hai đứa lớn nhà mình chào hỏi xong, cha Han mới chỉ vào đứa nhỏ nhất.
"Đây là con trai út của tôi, nhỏ hơn con trai anh Lee đây 1 tuổi thôi đấy"
Wangho nhỏ ló đầu ra chào người đàn ông, rồi mở to ánh mắt xinh đẹp nở nụ cười với người kia.
"Chào anh nha, em là Han Wangho ạ"
"Haha con trai anh đáng yêu thật đấy. Chả bù cho thằng con tôi, không biết học ai mà ngày nào mặt cũng lạnh lùng trông như ông cụ non"
Thấy con mình chỉ gật đầu, phun ra mỗi câu "Lee Sanghyeok" rồi im bặt. Cha Lee cảm thán trong lòng.
Ôi sao con người ta dễ thương thế, ai như thằng con mình.
"Hổ phụ sinh hổ tử mà. Cậu chủ Lee lớn lên chắc thành công không kém gì anh Lee đây đâu"
Hai người khen qua khen lại vài câu, người tung kẻ hứng vui vẻ nói chuyện.
Wangho nhỏ ánh mắt vẫn dán vào Lee Sanghyeok bên kia, anh ấy đứng dưới ánh đèn như hoà làm một với nơi xa hoa, lộng lẫy này.
Ngầu ghê, trông lấp lánh thật đó.



"Ê đó có phải là Lee Sanghyeok của trường nam sinh bên cạnh không?"
"Đúng rồi là anh ấy, nổi tiếng lắm. Lần này cũng tham gia thi"
"Vãi vậy trao giải mẹ đi, thi làm gì nữa"
Han Wangho một tay chống đầu, nghe hai người phía sau hihi haha nói chuyện.
Không phải là các anh chị khối trên đang bận ôn thi đại học, nhà trường sợ không ai tới coi cuộc thi hùng biện nhàm chán được tổ chức ở trường em ta. Nên đã bắt tất cả các học sinh khối dưới đến coi, thì đã không thể thấy Han Wangho ngồi ở đây, ngay lúc này.

"Ra rồi, ra rồi" - hai người phía sau vẫn đang ồn ào.
Han Wangho ngước mắt nhìn lên sân khấu, nhìn đến một bóng hình quen thuộc. Người xuất hiện liên tục trong miệng của những người xung quanh Han Wangho từ nhỏ cho tới lớn với một danh xưng duy nhất.
Thiên tài.
Lee Sanghyeok không hổ là người thừa kế tương lai của gia tộc danh giá. Anh ta bình tĩnh, lạnh lùng và quyết đoán.
Nhìn vào người đàn ông có ma lực khiến cho cả hội trường phải chú ý vào mình, em ta cảm thán.
Chậc, vẫn lấp lánh như vậy.



"Ê điền nguyện vọng vào trường nào?" - Park Jaehyuk khều khều Han Wangho đang nằm bò ra bàn với khung nguyện vọng trắng tinh, chưa điền gì.
"Mày vô đâu?"
"Tao được tuyển thẳng mà mày. Vô chung không? Siwoo cũng đăng kí vào đấy"
"LCK University à" - Han Wangho cầm lấy tờ giấy điền nguyện vọng lên.
Là trường mà anh ấy đang học nhỉ?



"Xin chào ạ, em đại diện cho CLB truyền thông tới họp. Em là Han Wangho"
"..."
Han Wangho nở nụ cười mà em ta coi như cực kì hoàn hảo, nhìn vào hội trưởng Hội học sinh trước mặt.
Xung quanh vẫn chưa có mống nào tới, vì em ta cố ý canh giờ đến sớm, cốt chỉ để ở riêng với Lee Sanghyeok.
Lee Sanghyeok nâng mắt. Nụ cười tươi, ngũ quan xinh đẹp, ánh mắt chứa hắn ta bên trong.
"Chào em"
Là một sinh vật hoàn hảo từ đầu cho tới chân.



Kim Hyukkyu chậm lại tụt về sau song song với Han Wangho, Ryu Minseok vẫn đang nhảy chân sáo đi phía trước.
"Mày với nó là sao?"
"Ý anh là sao nhỉ?"
"Mày hiểu tao đang nói gì mà"
Thấy Han Wangho im lặng, Kim Hyukkyu thở dài.
"Mày cũng là em tao, tao khuyên thật. Bỏ nó đi thôi"
"Tại sao ạ?" - Han Wangho nghiêng đầu nghĩ ngợi
"Bởi vì anh ấy là người theo chủ nghĩa hoàn hảo sao?"
"Mày biết?"
"Đây là điều không phải là bí mật trong giới mà"
Kim Hyukkyu mở to mắt nhìn Han Wangho tỏ ra như không có gì trước mặt.
"Sao mà vẫn đâm đầu vào vậy em"
"Nhưng mà anh ơi..." - em ta quay qua nở nụ cười xinh với người anh lớn.
"Không phải em chính là thứ đồ hoàn hảo nhất đó sao?"



Han Wangho vươn tay nắm lấy Lee Sanghyeok đang tính rời khỏi phòng.
"Wangho ngoan, đợi anh một chút anh đi nấu canh giải rượu"
Em ta không buông, mà ngón tay chuyển động vuốt nhẹ vào lòng bàn tay Lee Sanghyeok.
Như gãi cả vào tim hắn ta.
Lee Sanghyeok đứng từ trên cao, nhìn xuống Han Wangho mặt đỏ ửng vì rượu, mắt hơi mơ màng đang nhìn chằm chằm vào hắn, rồi em ta cười nhẹ.
"Anh Sanghyeok, muốn hôn một cái không?"

Căn phòng mở ánh đèn vàng mờ ảo, chiếu lên hai người trên giường.
Thay vì đi nấu canh giải rượu như đã nói, thì Lee Sanghyeok đang ở đây, ngay trên giường trong phòng hắn ta ôm eo một người khoá môi.
Han Wangho ngồi trên đùi Lee Sanghyeok, tay ôm cổ anh kéo sâu nụ hôn của bọn họ.
"Ưm..."
Hai người tách ra, ở giữa còn có một sợi chỉ bạc kéo dài, môi Han Wangho lấp lánh ánh nước.
Mắt Lee Sanghyeok hơi trầm xuống, tay đặt trên eo em nhẹ nhàng vuốt ve.
"Anh ơi, em có xinh đẹp không?"
Han Wangho lại nở nụ cười xinh, tay trườn xuống đặt trên ngực Lee Sanghyeok, ngay chỗ tim.
"Wangho là xinh đẹp nhất"
"Vậy sao?" - em ta vân vê cúc áo sơ mi, hầu kết Lee Sanghyeok lên xuống liên tục.
"Vậy anh có muốn em không?"
Lee Sanghyeok ngẩng đầu, nhìn con mồi mà mình muốn nắm giữ bấy lâu nay.
Một con mồi tự dâng mình tới trước mặt hắn ta.



Lee Sanghyeok ấy là người theo chủ nghĩa hoàn hảo cực đoan và Han Wangho là búp bê tinh xảo nhất, mà hắn ta sưu tầm được.

——————————————————————————
"Wangho tại sao không trả lời tin nhắn của anh?"
Ở một góc phòng học nhỏ, không gian im ắng, hành lang không một bóng người vì đã là giờ tan học.
Lee Sanghyeok chống hai tay, bao lấy Han Wangho ở giữa.
Han Wangho ngồi trên bàn học, hơi cúi đầu
"À, em không thấy thôi. Một ngày tin nhắn gửi đến em phải nhiều lắm"

Lee Sanghyeok ngẩng đầu nhìn vào mắt em ta.
Ánh mắt lả lơi thật đấy.
Hắn ta nâng tay, đặt ở khoé mắt em mà vuốt ve.
"Anh đã không vui chút nào đâu đấy"
Han Wangho nghiêng đầu ngẫm nghĩ
"Vậy lần sau em sẽ cố trả lời tin nhắn anh Sanghyeok trước nha, giờ thì buông em ra nào"
Thấy em ta vẫn nở nụ cười xinh đẹp, Lee Sanghyeok cười nhẹ tiến gần tới tách hai đùi em ra, chui vào giữa.
Han Wangho thôi cười, vòng hai chân bao lấy eo Lee Sanghyeok, ánh mắt như đang hỏi hắn ta muốn gì.
"Wangho ơi, làm người của anh. Em có muốn không?"
"..."
"Anh yêu em sao?"
Lee Sanghyeok ôm lấy eo nhỏ nhắn, nhìn vào mắt em.
"Anh thích những thứ hoàn hảo, nhưng mà anh yêu em nhất"
"Vậy sau này xuất hiện thêm thứ khác hoàn hảo hơn em thì sao?"
Lee Sanghyeok sát lại gần để hơi thở bọn họ hoà quyện với nhau, môi chỉ cách môi em một khoảng rất nhỏ.
"Hoàn hảo hơn Wangho sao? Căn bản không có thứ đó"

Han Wangho quay mặt đi, tránh khỏi Lee Sanghyeok
"Anh nói xem, em làm sao tin anh đây?"
"..."
Ánh hoàng hôn từ cửa sổ hắt vào, phủ lên người Lee Sanghyeok một màu đỏ cam rực rỡ.
Hắn ta vươn tay nắm lấy tay em, đặt lên ngực của mình, ngay chỗ tim.
"Wangho cảm nhận được không? Trái tim của anh ấy"
"..."
"Mấy hôm nay chỗ này luôn đau đớn, khó chịu nhưng mà hiện tại anh cảm thấy nó đang đập rất nhanh, tràn ngập sức sống"
Vì Wangho mà đập.
Han Wangho im lặng, ngón tay co lại nắm chặt lấy vạt áo Lee Sanghyeok.
"Nên là sẽ không xuất hiện đâu, căn bản là không có thứ đó"
Lee Sanghyeok nghiêng đầu, một lần nữa kéo gần khoảng cách hai người họ.
"Thứ có thể làm trái tim anh yêu lấy nó"

Bởi vì trái tim, chỉ nên cất giữ ở chỗ một người mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top