chương 312

Thẩm Lục ở nhà, tất nhiên phải phụ trách mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà.

Khi xưa có chú Lê Huy chăm lo cho cuộc sống, Thẩm Lục có thể vui vẻ thoải mái.

Bây giờ chú Lê Huy vội về quê ăn tết, nhất thời Thẩm Lục muốn tìm người làm theo giờ đúng thật không dễ tí nào.

Cuối năm, mọi người đều về nhà ăn tết. Cho nên nguồn lực cung không ứng cầu.
Hơn nữa nhà có Thẩm Tử Dao, tìm bảo mẫu nam không thích hợp lắm, chỉ có tìm bảo mẫu nữ.

Cứ như thế, thị trường lại căng hơn nữa.

Thẩm Thất cũng từng đề cập muốn đem mấy người làm ở nhà họ Hạ sang phục vụ.

Thẩm Tử Dao liền từ chối.
Bà ấy không muốn có người nói Thẩm Thất lợi dụng nhà họ Hạ, trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.

Bà ấy không muốn Thẩm Thất phải gánh chịu bất cứ sự chỉ trích nào.

Bà ấy chưa đến nước cần người hầu hạ, cho nên, Thẩm Tử Dao liền từ chối.
Dù gì nhà này cũng chỉ có bà ấy với Thẩm Lục hai người, nhu cầu sinh hoạt thường ngày tự giải quyết được.

Bình thường cứ mua sắm một lần là có thể ăn được mấy ngày.

Không thích nấu ăn có thể kêu cơm hộp.

Nhưng, sau khi Thẩm Lục ăn qua thức ăn do Thẩm Tử Dao nấu, kiên quyết mua đồ ăn về tự nấu, chứ không ra ngoài hoặc gọi cơm hộp ăn.

Anh ấy không dễ gì bình phục lại, quý trọng nhất chính là thời gian ở chung với người nhà.

Hôm nay, Thẩm Lục lái xe đi mua sắm.

Chưa đến được siêu thị, xe đã bị một người chặn dừng lại.

Thẩm Lục hạ cửa xe xuống, tính xem chuyện gì đang xảy ra.

Một chiếc súng liền đưa vào trong: "Ông Sùng Minh muốn gặp cậu!"

Đôi mắt đẹp tuyệt vời của Thẩm Lục, thoát ẩn thoát hiện sự tức giận, nói: "Thế thì cậu cứ bắn chết tôi đi, không cần nhiều lời."

Đối phương đơ ra.
Hắn ta cũng không ngờ Thẩm Lục lại điên như vậy.
Hai người liền đơ cứng ngay ra đó.

"Phập phập phập" một tràng vỗ tay bên cạnh vang lên, một người từ một khuất đi ra,, lười nhát mà nói với Thẩm Lục: "Muốn tìm được cậu, đúng là không dễ. Nếu như không phải xâm nhập vào camera của sở giao thông, thật sự khó mà tìm ra cậu."

Thẩm Lục nghe thấy tiếng, liền ngẩng đầu, thì thấy Sùng Minh với chiếc áo khoác đen đứng trước mặt.

Hắn ta nhanh như thế đã khỏe rồi sao? Hắn ta không phải bị thương rất nghiêm trọng sao? Hắn ta sao lại xuất hiện tại thành phố Vinh?

Hắn ta rốt cuộc muốn làm gì?

Chân mày Thẩm Lục nhíu chặt.

Không chờ cậu ấy mở lời, Sùng Minh đã mở miệng nói: "Đừng hiểu lầm, chỉ là muốn mời cậu ăn bữa cơm. Xem như cám ơn cậu hôm đó đã giúp tôi. Cậu có thể yên tâm, tôi sẽ không làm gì với cậu cả. Tôi chưa hạ lưu đến mức dùng thủ đoạn thấp hèn ép buộc người khác nghe theo mình."

Thẩm Lục nghe thấy xe sau cứ bấm kèn inh ỏi.

Thẩm Lục xoay đầu lại nhìn, phía sau đã dừng không ít xe.

Thẩm Lục liền nói: "Được, chờ tôi đậu xe đã."

Người đó thu lại chiếc súng, Thẩm Lục thuận lợi đi đậu xe.

Sùng Minh nghiêng người dựa vào chiếc hummer, chờ Thẩm Lục cuống xe.

Hắn ta không sợ Thẩm Lục bỏ chạy, cậu ta dám chạy, hắn dám đuổi.

Dù có khiến cho cả thành phố Vinh trở nên mưa máu gió tanh cũng không sao.

Thẩm Lục cũng không tính bỏ chạy.

Chạy? Đó là cách làm của tên nhược phu và phụ nữ.
Anh ta là đàn ông, tại sao phải chạy?

Sùng Minh rất quý ông đưa tay làm thế mời: "Cậu muốn ăn gì?'

"Hay để tôi mời cậu đi." Ánh mắt Thẩm Lục nhấp nháy, nói: "Nói gì đi nữa ở đây, tôi là chủ cậu là khách."

Sùng Minh nhứng vai: "Cũng được."

Thẩm Lục chọn một nhà hàng tương đối yên tĩnh, hai người tìm một góc không dễ phát hiện mà ngồi.

Thẩm Lục tự nhiên không muốn để bất cứ ai hiểu lầm cậu ta với người đàn ông có lối suy nghĩ kỳ lạ này có mối quan hệ nào.

Hai người vừa vào nhà hàng. Không ngoài dự tính, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Thẩm Lục.

Nhan sắc cậu ta trở thành bức xạ vòng tròn, áp đảo tất cả phụ nữ có mặt trong đó.
Những người đàn ông dùng bữa, khi thấy Thẩm Lục, đều lộ vẻ kinh diễm tột cùng.

Sùng Minh chỉ lạnh băng mà lướt qua, mấy người đàn ông đó đều lạnh run cả người, cúi đầu không dám nhìn sang.

Thẩm Lục hoàn toàn không quan tâm chuyện này.

Đừng thấy Hạ Nhật Ninh cứ tự phụ, Thẩm Lục thực ra đối với nhan sắc của mình, một chút khái niệm cũng không có.

Trong mắt Thẩm Lục, nhan sắc của đàn ông một chút tác dụng cũng không có.
Anh ta nào có phải là phụ nữ.

Nhân viên phục vụ nhà hàng bối rối chạy sang để gọi món, Thẩm Lục tiện tay chọn hai phần thức ăn.
Không hải sản, không dầu mỡ.

Miệng Sùng Minh khẽ nhếch: "Cậu đang lo cho sức khỏe của tôi?"

"Phần mộ là phải chiếm một phần diện tích mặt đất." Thẩm Lục cũng có thể xem như là một tên độc mồm độc miệng: "Cậu tốt nhất vẫn nên chừa phần đất cho người cần nó."

"Haha haha haha." Sùng Minh sảng khoái cười lớn, đưa tay nắm lấy bộ tóc đỏ ngắn, cười một cách thoải mái: "Tôi phát hiện cậu càng ngày càng thú vị."

"Tôi thì lại cảm thấy cậu càng ngày càng đáng ghét." Thẩm Lục nhìn thẳng vào mắt Sùng Minh: "Cậu hai lần ép tôi gặp cậu, tôi thật sự không thích cậu nổi."

Sùng Minh gật đầu: "Đúng đúng đúng. Không sao, chỉ cần tôi thích cậu, là đủ rồi."

Thẩm Lục cảm thấy, với loại người này, thật không thể nào nói chuyện được.

Lúc này, phòng kế bên truyền đến giọng nói quen thuộc: "Sư huynh? Anh hẹn em ra đây có chuyện gì?"

Là giọng của Thẩm Thất!

Thẩm Lục lập tức nghe ra!

Là Tiểu Thất ở kế bên!

Không xong!

Tên Sùng Minh này là kẻ biến thái!

Tiểu Thất xinh đẹp thế kia, tuyệt đối không thể để hắn ta gặp được Tiểu Thất!

Đúng thế, trong lòng Thẩm Lục, Thẩm Thất chính là nàng tiên nữ giáng trần, đẹp không ai bằng.

Những người thường trên thế gian này, cho Tiểu Thất xách dép cũng không xứng.
Không cách nào, tất cả nô lệ em gái đều thế cả.

Thẩm Lục tự nhiên hỏi Sùng Minh: "Cậu đến thành phố Vinh có chỗ ở không đó?"

Chân mày Sùng Minh khẽ nhướng: "Cậu biết, hỏi tôi câu đó có nghĩa gì không?"

Thẩm Lục ngước mắt lạnh lùng nhìn cậu ta: "Cậu có khả năng xâm nhập camera sở giao thông, tôi cũng có thể khiến cậu cả đời kiếm không được tôi, cậu tin không?"

Sùng Minh liền đưa hai tay lên, làm ra vẻ đầu hàng: "Tại sao đột nhiên lại hỏi câu đó?"

"Tôi tốt xấu cũng từng giúp cậu đắp thuốc qua, nói cho cùng cũng cần kiểm tra xem vết thương của cậu hồi phục như thế nào?" Thẩm Lục bình tĩnh nói: "chỉ thế mà thôi."

Ánh mắt Sùng Minh rực sáng!

Hắn ta cầu còn không được!
"Được, nếu là người khác mà nói, tôi sẽ không nói địa chỉ tôi cho người đó. Nhưng nếu là cậu, tôi hoàn toàn không ngại." Sùng Minh nghiêm túc nói.

"Thu lại biểu cảm háo sắc của cậu, trông thật buồn nôn." Thẩm Lục không khách khí tí nào nói.

Sùng Minh lần nữa cười to.
Trên đời này, thật sự đúng là không ai dám nói biểu cảm hắn ta thấy mà buồn nôn.

Nhưng chỉ cần là người đẹp cao cấp, không cần biết nói gì, hắn ta đều nhận.

Điều kiện tiên quyết là người đẹp.

Trong tiêu chuẩn của Sùng Minh ,chỉ có Hạ Nhật Ninh và người đàn ông trước mặt này, mới có đủ tư cách gọi là người đẹp đẳng cấp.

Thẩm Lục không biết Sùng Minh đã gặp qua Thẩm Thất, cậu ấy chỉ muốn bảo vệ em gái mình, cho nên dẫn Sùng Minh rời khỏi.

Còn kế bên vách Thẩm Thất, không hề biết chuyện gì.

Thẩm Thất hôm nay vốn dĩ là ở nhà, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Phùng Mạn Luân.

Nói là có việc cần bàn với Thẩm Thất, cho nên Thẩm Thất mới ra đây.

Phùng Mạn Luân rót ly nước cho Thẩm Thất, cười nói: "Em xem em bận tới choáng cả đầu? Thầy Charles sắp về nước, em còn nhớ chuyện này chứ?"

Thẩm Thất vỗ chán: "Xem trí nhớ của em. Không đúng, thầy không phải qua hôm nay mới về nước sao?"

Phùng Mạn Luân nói: "Cho nên, anh mới nhắc em trước, bàn bạc với em một lát, có muốn ăn bữa cơm chia tay với thầy."

Thẩm Thất liền nói: "Điều này là cần thiết! Thầy lần này tính đi đâu?"

"Chắc là Italia." Phùng Mạn Luân cười nói: "Thầy ấy vốn dĩ là người trong giới thời trang, tất nhiên phải bay khắp mọi nơi. Thời gian này cũng là vì để dạy em, cho nên mới đặc biệt điều chỉnh thời gian. Thời gian lâu thế rồi, tri thức cơ bản hầu như đều đã truyền đạt hết, thầy ấy cũng nên đi về."

Ánh mắt Thẩm Thất một vẻ lưu luyến: "Thời gian trôi qua thật nhanh! Chớp mắt là đã qua lâu thế này rồi sao."

Phùng Mạn Luân cười nói: "Đúng thế. Anh có mấy ý tưởng muốn nói với em, xem ý kiến em thế nào."

Thẩm Thất lắc đầu nói: "Em không có ý kiến gì, anh quyết định là được. Em phải về để chuẩn bị quà cho thầy ấy, dù gì cũng là ăn tết, làm sao cũng phải tặng quà."

Phùng Mạn Luân gật đầu: "Anh cũng nghĩ thế. Tuy thầy là người nước ngoài, nhưng tết Việt Nam, chúng ta vẫn phải làm đúng lễ nghi chứ."

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, hai người vừa ăn vừa nói.

Đúng lúc đang nói chuyện, một bóng người từ cửa sổ đi ngang.

Thẩm Thất vô ý nhìn sang, mắt liền thẳng băng!

Đó không phải Thôi Nguyệt Lam sao?

Cô ta sao lại ở đây?

Cả nhà không phải đều đang tìm cô ấy sao?

Sao cô ấy lại ăn mặc lạ thế kia?

Cô ấy không phải cứ tự hào về khuôn mặt và dáng người hay sao? Sao lần này lại trùm kín mít thế kia?

Phùng Mạn Luân nhìn theo ánh nhìn của Thẩm Thất nhìn qua, khi thấy Thôi Nguyệt Lam cũng ngây ra.

"Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây?" Phùng Mạn Luân thấy Thôi Nguyệt Lam đang đứng bên đường gọi điện thoại, do mặt nghiêng hướng về hai người, nên không nhìn rõ biểu cảm cô ấy.

Đó rõ ràng là bộ dạng ngọt ngào nồng thắm.

"Đúng thế, em cũng thấy lạ. Xảy ra chuyện thế kia, cô ấy vẫn ổn chứ?"

Thẩm Thất quả nhiên lương thiện, chuyện đến nước này, lại nghĩ đến Thôi Nguyệt Lam sau khi bị người ta xúc phạm, mọi thứ vẫn ổn chứ? Chứ không nghĩ đến người thiếu chút bị hại chính là bản thân em ấy.

Phùng Mạn Luân lại nói: "Cô ấy gọi điện cho ai? Biểu cảm này rõ ràng là người yêu mặn nồng mới có đấy?"
Phùng Mạn Luân nói như thế, biểu cảm của Thẩm Thất liền trở nên kỳ lạ.

Thôi Nguyệt Lam luôn cứ muốn gả cho Hạ Nhật Ninh.

Cô ấy là gọi điện cho ai?

Cho Hạ Nhật Ninh sao?

Không, không thể nào!
Nhật Ninh tuyệt đối không nói chuyện như thế với cô ấy!

Nhất định không phải.

Lúc này, Phùng Mạn Luân không mặn không nhạt nói: "Tuy rằng Thôi Nguyệt Lam xảy ra chuyện kia, bây giờ lại bị Hạ gia cắt tên, đến thân phận con nuôi cũng không có. Nhưng, dù nói sao đi nữa, thì cô ấy cũng là con gái được Hạ gia nuôi lớn, Hạ gia cũng tuyệt đối không thể đuổi cùng giết tận cô ấy. Đặc biệt là cô ấy cũng được xem như là cùng lớn lên với Hạ Nhật Kỳ và Hạ Nhật Ninh. Hai bên giúp đỡ lần nhau cũng có thể hiểu được."

Lòng Thẩm Thất phát nghẹn.

Chẳng lẽ, cuộc gọi này đúng là gọi cho Hạ Nhật Ninh sao?

Cô ấy cũng không phải không hiểu chuyện.

Nếu Hạ Nhật Ninh liên lạc với Thôi Nguyệt Lam, cô ấy cũng không giận mà cũng không ngăn cản.

Nhưng tại sao lại giấu cô ấy?

Trong hôn nhân, nghi kỵ nhất chính là sự giấu giếm!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #anhmap2k