Chương 2

Chương 2: Món quà ngày cưới

Cái khó khăn trắc trở lớn nhất của người đàn bà lấy chồng xa là không có chỗ dựa. Mẹ đã già, chân cẳng không tiện, không thể đi đưa dâu. Chỉ có cô hai và dượng tiễn tôi về nhà chồng với tư cách người lớn trong nhà. Người thân cận nhất thì có thằng Nghĩa. Tôi với cô hai không còn thân thiết như xưa, song cũng không trách cô được. Khi biết tin Định đã có một đời vợ, cô là người phản ứng mạnh nhất, thậm chí suýt nữa đã đánh nhau với chú. Chú cứ đinh ninh rằng mình nhìn Định từ bé đến lớn, biết tính biết nết rồi nên có thể yên tâm.

- Nó chắc chắn là thằng đàn ông tốt. Sau này con lấy nó sẽ đỡ khổ, mẹ con cũng yên tâm.

Tôi thấy, chẳng qua chú lỡ nhận lời với nhà người ta, mà nói thật thì biết chắc cháu mình chẳng chịu mới nghĩ ra cách này.

Sướng khổ là do mình, tôi chỉ nghĩ thầm trong lòng như vậy, song cũng chẳng tranh cãi với chú dượng. Tôi đứng sát cạnh Định, anh cao lớn, tôi thì hơi gầy. Lưng anh che đi ánh mặt trời buổi sớm chói chang. Mẹ cầm một miếng trầu đã têm, bỏ vào tay tôi, rồi cầm bàn tay to rộng của Định, để anh bao bọc bàn tay nhỏ nhắn của tôi ở bên trong. Mắt bà hơi chậm chạp nhìn con gái, con rể, rưng rưng gật đầu:

- Hứa với mẹ, phải chăm sóc con bé thật tốt đấy.

Anh Định hứa bằng cách xiết bàn tay tôi thật chặt lại, nói to dõng dạc cho khách khứa họ hàng đều nghe thấy:

- Chỉ cần con ở đây một ngày, thì con sẽ không để ai bắt nạt em Ngọc cả. Mẹ với em Nghĩa yên tâm, sau này chúng con sẽ thường xuyên về chơi.

Mẹ bắt đầu khóc hu hu, Nghĩa phải dỗ dành một hồi:

- Thôi mà mẹ, mẹ cứ làm như chị lấy chồng xa lắm. Tưởng thế thôi chứ có chục cây, đi xe máy vèo một cái là đến nơi rồi.

- Mày chẳng biết gì cả.

Mẹ hờn dỗi, bước chân tôi chần chừ, nhưng thấy bàn tay mẹ hất hất ra hiện lên xe mau cho kịp giờ, đành phải quay người đi.

Tính ra nhà Định với nhà tôi còn gần chán, đi được hơn một tiếng đã đến nơi. Anh lấy vợ lần hai, nhưng cỗ linh đình rất to, không chê vào đâu được. Mẹ chồng rất dịu dàng đưa tôi vào phòng ngồi trước một lát cho đỡ mệt, rồi đến giờ lành mới ra mắt họ hàng sau. Có lẽ bà cũng áy náy về chuyện lừa dâu... Trong phòng chỉ có một mình, tôi không nhịn được tò mò đánh mắt nhìn quanh. Căn phong trang trí bắt mắt và thanh lịch quá.

Đang định cầm một trái quýt trên bàn lên ăn, thì có người ở đâu chạy đến xô mạnh vào người tôi.

- Cháu có sao không?

Đó là một đứa trẻ tầm 6, 7 tuổi. Nó va vào người tôi xong cũng ngã ra đất, sụt sịt xoa tay đứng dậy. Được hỏi han quan tâm, nó chẳng được lời làm sao, còn trừng mắt lại dọa nạt.

- Không cần cô quan tâm. Nhà này không cần cô, cô đừng có mặt dày bám lấy bố cháu.

Tôi... khựng lại khá lâu khi nghe lời thằng bé nói, mãi sau mới hiểu, đây là anh con trai lớn của Định, năm nay lên bảy tuổi. Cô con gái nhỏ hơn đứng bên cạnh chắc là em gái, đang nhìn ngó ra bên ngoài xem có ai không, rồi mới giẫm chân dọa anh:

- Sao anh lại nói với mẹ như thế hả? Anh không nghe bà nội bảo gì sao.

- Mày mới là đứa ngu. Mày quên ai đẻ ra mày rồi hả? Mày chỉ có một mẹ thôi! Mày nhận giặc làm mẹ hả con ngu.

Tôi không lấy làm giận, mà dở khóc dở cười nhìn hai đứa trẻ. Hơn nữa cũng chẳng thể giận. Tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, làm mẹ kế chẳng dễ dàng gì, tụi nhỏ có thể sẽ ghét bỏ thậm chí phản ứng quá khích hơn nhiều. Lấy chồng, nếu để sống lạnh nhạt qua ngày thì chẳng cần quan tâm, lờ tụi nó đi là xong. Nhưng lấy chồng mà muốn nhà ra cái hồn nhà, muốn vun vén hạnh phúc gia đình, thì không thể bỏ quên tâm trạng của những đứa nhỏ. Biết thằng bé lớn không phải đứa dễ ứng phó, tôi dịu dàng bảo nó:

- Con tên Minh hả?

Nó chẳng đáp. Thế thì quay sang bạn nhỏ:

- Con tên Miên phải không?

- Dạ, con tên Miên!

Cô em gái rất phối hợp đáp lại.

- Ngọc ơi, con chuẩn bị ra tiếp khách nhé. Lát nữa thằng Định nó vào đón. Mà có thấy đỡ mệt hơn chưa?

Mẹ Loan, mẹ chồng gọi với từ bên trong phòng khách, tôi chưa đáp vội mà nhìn hai đứa trẻ. Cô em cuống quá  vội bảo:

- Mẹ ơi, mẹ đừng mách bà chuyện anh Minh nha. Không có bà đánh anh ấy đấy!

- Ai bảo mày xin cho tao.

Thằng nhóc kia xem chừng vẫn rất cứng đầu. Tôi nghển cổ lên, trêu thằng bé bằng cách gọi mẹ chồng:

- Dạ mẹ ơi, con khỏe rồi ạ. Mẹ ơi...

- Kìa anh, anh xin lỗi mẹ đi. - Cái Miên lại giật giật ống tay áo anh trai, cậu nhóc quá cứng đầu nhưng trên mặt đã hơi lo rồi, thành ra cứ đứng nhăn mặt, nghiến răng.

Tôi cười xòa xoa đầu nó, rồi đáp lại mẹ Loan:

- Mẹ cứ bảo anh Định tiếp khách đi ạ. Con ra ngay đây.

Khi mẹ chồng đi rồi, tôi mới nói nhỏ với hai đứa.

- Lần này dì không mách bà, nhưng lần sau nhớ nhé, có bực tức gì cũng phải bình tĩnh, ngã đau rồi đấy. May mà dưới đất không có gì, nhỡ va phải mảnh sành mảnh sứ thì có phải con là người đau không?

Nhóc Minh đang cứng đờ người đột nhiên nhìn thẳng tôi, dường như không tin "bà mẹ kế ác độc" này có thể dịu dàng như thế. Nhưng rồi, nó quay ngoắt thái độ ngay, hệt một vị quan thanh liêm không chịu bị mua chuộc.

Đứa nhỏ này có khí phách lắm.

Khách khứa hôm nay đến rất đông, họ hàng, bạn bè cùng cơ quan của Định, hàng xóm trong khu tập thể... Nhưng nghi lễ không quá phức tạp, rượu mời cưới Định đều chủ động uống thay tôi, nên đến khi mọi người ra về hết, tôi vẫn còn thấy thoải mái và tỉnh táo. Tôi thầm nghĩ, chắc cuộc sống lấy chồng xa, lấy chồng muộn, thậm chí, lấy chồng có con riêng cũng không vất vả lắm.

Mẹ chồng không bắt tôi dọn dẹp gì cả, chỉ đẩy hai vợ chồng lên trên phòng. Tụi con nít cũng bị bà bắt đi ngủ, nhóc Minh mặc dù thấy bất công những chẳng dám phản đối gì.

Bỗng nhiên, tôi thấy không khí giữa mình và Định trở nên căng thẳng. Định cười xoa dịu:

- Hay là em đi tắm trước nhé.

- Vậy để em đi tắm.

Tôi trả lời rồi chạy biến vào trong phòng tắm. Khi tôi ra ngoài, Định đang ngồi trên giường, bày quà mừng ra đệm với một vẻ mặt rất hào hứng.

Tôi không nghĩ rằng vẻ mặt này phù hợp với một người đàn ông đã ba lăm tuổi.

Điện thoại trên bàn của Định bỗng reo lên. Định nhìn vào màn hình điện thoại hơi chau mày, chẳng nghĩ gì nhiều mà tắt đi.

- Lại đây bóc quà đi em. Cũng không có gì quý giá đâu, đây đều là của bạn bè thân thiết tặng, nếu mà có mấy thứ hơi buồn cười thì em đừng để tâm nhé.

Tôi bị lây cảm giác mong chờ từ Định, cũng ngồi xuống tìm một hộp quà đẹp nhất. Tôi vừa tháo nơ xong thì điện thoại của anh lại đổ chuông lần nữa.

Lần này Định hơi khó chịu.

- Ai gọi vậy anh?

Lần này tôi thấy có điều gì không đúng lắm. Định tắt máy một lần nữa rồi đáp:

- Là... Nhàn gọi đấy em. Tụi anh thi thoảng vẫn gọi để hỏi han chuyện con cái. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, anh không muốn nghe. Sau này nếu cô ấy gọi đến, anh sẽ nói với em.

Tay tôi đã mở xong hộp quà, nghe tên vợ cũ của anh thì hơi khựng lại. Một cảm giác khó chịu nhẹ len vào trong lòng. Nghe nói Nhàn là giáo viên, so với một cô gái bán đồ ăn ở nông thôn như tôi thì cách xa không biết mấy cây số. Nhiều người đã trộm nói vậy trong buổi tối hôm nay. Dù sao miệng đời là thứ khó ngăn cản được, tôi chẳng mấy để trong lòng. Nhưng đêm tân hôn, vợ cũ gọi điện đến dồn dập lại là chuyện khác...

Cô ấy không biết rằng hôm nay là ngày anh lấy vợ sao?

- Dạ thôi anh, chuyện của con cái thì anh cứ bàn với chị đi.

Tôi tiếp tục mở quà, bên trong hộp quà là một tấm thiệp hồng và một chiếc áo vest kèm cà vạt. Trên tấm thiệp là hàng chữ tinh tế, hơi run:

“Chúc anh hạnh phúc
Em Nhàn”.

Vợ cũ tặng áo và cà vạt cho chú rể trong ngày tân hôn, chiếc áo đặt trên tay tôi ngày càng nặng trịch.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #doithuong