Sau lưng có quỷ 2
Plot chay tới đây (vì nếu viết đàng hoàng hết tui sẽ thài)
Chuyện giữa Hạ Miên và Hàn Kỳ kể ra không có gì đặc biệt, cách đây năm năm Hạ Miên mới tới thế giới loài người, thấy Hàn Kỳ xinh đẹp lại ngây thơ nên quấn lấy gã ăn nhờ ở đậu. Nhà Hàn Kỳ khá giàu, cha mẹ gã thường hay vắng nhà đi công tác ở xa nên càng tiện cho Hạ Miên gạ gẫm trẻ nhỏ, chẳng mấy chốc Hàn Kỳ đã đắm chìm trong tình yêu với hắn. Có Hàn Kỳ giúp đỡ hắn dễ dàng hiểu biết và thích nghi với nơi ở mới, cuộc sống cũng tạm xem như thư thái vui vẻ.
Sau này Hàn Kỳ lớn dần, chẳng còn đáng yêu thẹn thùng như trước đây mà bỗng biến thành dáng vẻ đa nghi hay ghen tuông khiến Hạ Miên chán ngấy. Mặc dù bản tính hắn có phần đê tiện lẳng lơ thích trêu chọc người khác thì hắn chưa bao giờ vượt quá giới hạn, nhưng Hàn Kỳ không tin tưởng, càng lúc càng kiểm soát gắt gao như muốn nhốt hắn ở trong nhà, mỗi lần làm tình cũng trở nên thô bạo điên cuồng hơn.
Hạ Miên không chịu nổi cuộc sống gò bó áp lực như thế, sau gần ba năm ở chung hắn phủi mông bỏ chạy. Hắn không có bao nhiêu tình cảm với Hàn Kỳ nên kể từ đó trở đi cũng chẳng quan tâm gã sống ra sao, Hạ Miên thừa nhận rằng mình rất cặn bã, nhưng hắn sinh ra đã vốn lạnh nhạt, quan trọng hơn là so với tình yêu ràng buộc thì hắn càng thích tự do.
Hai năm tiếp đó Hạ Miên lang thang khắp chốn, loài người tuy không có pháp thuật giống những kẻ trong thế giới của hắn nhưng có trí tưởng tượng và khả năng sáng tạo vô biên, hắn rất thích các trò chơi điện tử và xem phim trên màn hình cỡ lớn. Cuối cùng đến khi cảm thấy mệt mỏi với những chuyến đi xa, Hạ Miên dừng lại tại một thị trấn nhỏ, thỉnh thoảng hắn làm việc kiếm tiền, có lúc lại mò tới nhà vài đứa nhóc đáng yêu ngủ qua đêm. Lũ trẻ tầm tuổi này vừa đủ trưởng thành để làm hắn thỏa mãn, cũng đủ ngây thơ non nớt dễ bị cám dỗ và sẽ không quản chuyện hắn làm gì.
Hạ Miên tính chơi đùa thêm vài năm rồi mới quay về nhà, chỉ không ngờ Hàn Kỳ cũng chuyển tới thị trấn này sinh sống. Lúc nhìn thấy Hàn Mộc Vu hắn đã có cảm giác quen thuộc ngờ ngợ, ngầm theo dõi thì phát hiện thằng nhóc đúng là em trai của Hàn Kỳ.
Ban đầu hắn muốn tránh né căn nhà của hai anh em bọn họ, nhưng những người cũ hắn đã ngủ đến chán rồi, trong lúc trống vắng bỗng nóng máu chạy tới đây.
Hàn Kỳ nhìn thấy hắn thì hai mắt sáng lên mừng rỡ, Hạ Miên đã nghĩ với tính cách của gã hẳn là sẽ tức giận xông tới trách móc ngày đó hắn bỏ đi mà không để lại bất kỳ lời từ biệt nào, thế nhưng Hàn Kỳ chỉ ôm chặt lấy hắn nức nở, hốc mắt phiếm hồng như sắp khóc.
'Đừng bỏ em lại nữa.'
Hạ Miên vốn định bỏ đi thật, nhưng khi nhìn thấy gương mặt vốn lạnh lùng của Hàn Kỳ trở nên yếu đuối mong manh hơn bao giờ hết, hắn bỗng chùn bước. Hắn vẫn luôn thưởng thức cái đẹp, nhất là bộ dáng ủy khuất đáng thương này. Nhìn sang Hàn Mộc Vu đang ngồi ngơ ngác bên cạnh, hắn hất mặt đuổi nó đi, có lẽ quá nhiều thứ xảy ra khiến thằng nhóc không kịp suy nghĩ nên nó cũng lọ mọ bước ra khỏi phòng theo lời hắn. Đến khi nhận ra điều không hợp lý thì cửa đã bị khóa.
Hàn Kỳ tựa đầu lên bả vai vững chắc của Hạ Miên, bàn tay không an phận luồn xuống sờ nắn phần âm đế mẫn cảm của hắn. Hạ Miên cũng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh người trước mặt kéo gã áp sát vào ngực mình, híp mắt tận hưởng. Hàn Kỳ hôn khắp người hắn đến dính nhớp khó chịu, phía dưới hắn đã chảy nước ròng ròng mà chưa được thỏa mãn, khẽ cọ mông trên đũng quần Hàn Kỳ đòi hỏi.
Gã không ngần ngại móc từ quần lót ra một căn dương vật màu tím sậm nổi đầy gân, lần cuối hắn tiếp xúc thứ đó còn chưa bằng hai phần ba bây giờ, so với mấy cây xúc xích nhỏ đáng yêu của lũ trẻ hắn thường quan hệ thì quá mức thô to. Hạ Miên cắn môi chần chừ như không rõ mình có nuốt được thứ trước mắt hay không, ánh nhìn thẹn thùng của hắn càng làm cho thứ dưới háng Hàn Kỳ hưng phấn dựng thẳng lên. Gã xoa nắn hai cánh mông phì mềm của Hạ Miên, dùng đùi tách chân hắn ra rồi chống quy đầu thô to chảy dãi trước cửa động nóng bỏng, vì đã được nới lỏng trước đó nên nộn huyệt dễ dàng cắn nuốt phần đầu. Cảm giác bên trong bị căng đầy khiến Hạ Miên thoải mái cuộn tròn ngón chân, khoái cảm lan từ những mạch máu li ti nơi thành vách non mịn ra khắp cơ thể, Hàn Kỳ nhướn người hôn hắn, hắn cũng nhiệt tình đáp lại.
Đến khi toàn bộ dương vật đều cắm vào thì miệng tử cung Hạ Miên cũng được chạm đến, nhưng dường như Hàn Kỳ muốn trêu chọc hắn nên chỉ đụng nhẹ vào cái lỗ nhỏ khiến nó sướng rơn co bóp rồi lại rút về, liên tiếp mấy lần làm Hạ Miên thèm khát đến đỏ bừng cả mặt. Điểm huyền bí của hắn cất giấu rất sâu, làm tình với lũ nhóc con miệng còn hôi sữa kích cỡ bình thường không bao giờ có thể khai phá thứ đó, đây là lần đầu tiên Hạ Miên được trải nghiệm cảm giác tử cung được chèn ép. Hắn muốn dương vật của Hàn Kỳ giã thật mạnh vào miệng tử cung, càng thô bạo thì mới càng đã ngứa, sau đó lấp kín bằng thật nhiều tinh dịch nóng cháy, chỉ nghĩ thôi cũng khiến Hạ Miên rạo rực khắp người, hắn vòng tay ôm cổ gã thúc giục.
Hàn Kỳ đẩy ngã hắn xuống giường nệm, vốn là chiếc giường của Hàn Mộc Vu nên khi phải chấp chứa hai người trưởng thành có phần quá sức, nó phát ra tiếng kẽo kẹt kháng nghị. Gã vuốt tóc mái, mồ hôi chảy từ cần cổ trắng ngần xuống xương quai xanh xinh đẹp, Hạ Miên nhìn mà khẽ nuốt nước miếng, dù hắn chẳng ưa gì tính cách Hàn Kỳ nhưng không thể không thừa nhận trên giường gã rất quyến rũ.
Gã nằm đè trên người Hạ Miên bắt đầu nặng nề va chạm, ban đầu hắn còn thấy vui thích, nhưng sau vài lần cao trào thì miệng tử cung tê dại đau xót, mỗi lần bị Hàn Kỳ thô lỗ thọc vào hắn đều khó chịu co rúm cả người. Cuối cùng gã cũng chịu bắn, Hạ Miên đẩy dương vật đã mềm nhũn của gã ra, phần dưới hắn bắt đầu sưng lên. Hắn nhặt áo choàng ném ở cạnh giường định bỏ đi như mấy tên tra nam rút điếu vô tình, vừa đặt chân xuống giường thì mái tóc ngắn đã bị một lực mạnh túm ngược lại.
'Vẫn chưa xong mà.' Hắn nghe Hàn Kỳ nói vậy, gương mặt xinh đẹp chẳng còn vẻ lấy lòng lúc trước mà trở nên âm trầm khiến nỗi bất an trong lòng Hạ Miên dâng cao.
Đêm đó Hàn Kỳ phát tiết cảm xúc nén nhịn suốt bao năm, dương vật với kích cỡ dọa người khiến cho hắn vừa thỏa mãn vừa thống khổ, hai lỗ nhỏ đều đã bị làm cho sưng tấy khép không được, nước tiểu hòa chung dâm dịch mất khống chế chảy khắp nơi. Chuyện sau đó hắn cũng chẳng còn rõ.
Hạ Miên đờ đẫn tỉnh dậy lúc trời đã giữa trưa, khi cơn ngái ngủ qua đi hắn bỗng cảm thấy cơ thể có vấn đề gì đó bất ổn, nhưng không phải là sự mệt mỏi vì đêm qua quá mức kịch liệt. Hắn nhìn vào hình chiếu của mình trong gương, bất giác đưa tay sờ lên cổ, trên đó có xăm một dãy ký tự kỳ lạ. Thứ này khiến cho hắn không thể bay được.
Đúng lúc này Hàn Kỳ bưng đĩa thức ăn thơm phức tiến vào, Hạ Miên tức giận túm cổ áo gã chất vấn, gã cũng chẳng hề che giấu mà nói rằng đó là ấn ký nô lệ, từ giờ nếu không có sự cho phép của gã thì Hạ Miên sẽ không thể rời khỏi đây. Hóa ra ngày đó khi hắn bỏ đi Hàn Kỳ đã luôn nghiên cứu ma pháp để chờ đợi khoảnh khắc này, gã đón em trai đến ở chung cũng vì muốn dụ hắn vào tròng.
Hạ Miên xưa nay lười học nên dù chỉ là thuật chú đơn giản đã khóa trụ được hắn, nhưng hắn là người co được dãn được, cho rằng Hàn Kỳ làm vậy để trả thù nên bày ra tư thái hèn mọn cầu xin hối lỗi. Gã nhếch môi cười lạnh lùng, xem dáng vẻ là không định thả hắn đi. Nói ngon nói ngọt gã không nghe, Hạ Miên muốn dùng bạo lực để giải quyết, nhưng khi chỉ vừa giơ nắm đấm tới gần Hàn Kỳ thì cả người hắn bỗng đau đớn như bị hàng vạn con dao sắc bén cứa vào khiến bước chân hắn ngã khuỵu.
Hàn Kỳ ngạo nghễ nhìn hắn từ trên cao. 'Thật ngu ngốc, anh không thể đánh chủ nhân của mình đâu.'
Hạ Miên ghét nhất là bị kiểm soát, sau đó phát hiện Hàn Kỳ chỉ đơn thuần muốn giữ hắn ở lại chứ không định hành hạ tra tấn gì, còn rất nuông chiều hắn, đồ ăn quần áo hay trò chơi tiêu khiển chỉ cần Hạ Miên thích là sẽ có, hắn được nước lấn tới nên chẳng lúc nào cho gã sắc mặt tốt. Hàn Kỳ cũng không chấp vặt, mỗi ngày đều ôm hôn hắn đi ngủ như mấy cặp đôi yêu nhau, ngoại trừ đêm đầu điên cuồng phát tiết thì những ngày chung sống gã không cưỡng ép Hạ Miên làm tình, chỉ khi nào hắn hết chịu nổi tịch mịch chủ động hiến thân thì gã mới thỏa mãn hắn.
Một ngày nọ Hạ Miên gặp lại Hàn Mộc Vu, mặc dù ở chung một nhà nhưng thằng nhãi con nhát cáy này không dám tìm hắn, nó sợ người anh trai tính tình u ám của mình. Thấy nó lén la lén lút núp ở góc phòng dõi mắt về hắn, Hạ Miên nhướn mày như tìm ra thú vui, trong lúc Hàn Kỳ còn đang nấu cơm thì hắn đi tới gần em trai gã, nâng gương mặt trắng tròn non nớt lên đặt xuống một nụ hôn. Hàn Mộc Vu lập tức bị hành động đó dọa cho hai má đỏ bừng.
Có lẽ xuất phát từ tâm lý phản nghịch, chỉ cần có cơ hội Hạ Miên sẽ quấn lấy Hàn Mộc Vu như để trả thù Hàn Kỳ, càng vụng trộm ở gần gã thì lại càng kích thích. Hàn Mộc Vu bị hắn quyến rũ thì đầu óc đều như vứt hết đi, bọn họ thậm chí còn không nhịn được làm trong nhà vệ sinh. Ngay lúc hai người chuẩn bị cao trào thì cửa phòng bật mở, Hàn Kỳ mặt mày lạnh băng không rõ cảm xúc tiến vào, Hàn Mộc Vu thấy gã thì sợ đến mức suýt nữa đã tè luôn bên trong Hạ Miên. Hắn cố ý muốn cho Hàn Kỳ thấy cảnh này, dùng chân đẩy thằng nhóc đang đè trên người mình ra để lộ hai miệng nhỏ dâm đãng ngậm đầy tinh dịch trước mặt gã.
Hạ Miên cho rằng gã nhất định sẽ tức giận, có thể đuổi hắn đi thì càng tốt, nhưng dường như hắn đã xem thường sự biến thái của Hàn Kỳ. Ngày đó gã nhìn thấy Hạ Miên ngủ chung với em trai mình mà vẫn có thể mặt không biến sắc tới nhập cuộc thì việc hắn làm lúc này chẳng khác gì đấm vào bông. Gã chỉ tiến tới bồn tắm rửa mặt rồi lại bước ra, bình tĩnh đến mức Hạ Miên hoài nghi bản thân, rõ ràng ngày xưa vì chiếm hữu dục của Hàn Kỳ quá mạnh nên hắn mới bỏ đi, không lý nào bỗng dưng đổi tính. Chẳng lẽ do đối tượng là em trai gã nên không gây ra đả kích? Nghe thật miễn cưỡng.
Hắn muốn thử giới hạn chịu đựng của Hàn Kỳ, sai Hàn Mộc Vu tìm người khác tới giải khuây. Hàn Mộc Vu lúc này đã bị hắn quyến rũ cho đầu óc mơ hồ, hắn nói gì thì nghe đấy, dùng bộ game mới phát hành rủ đứa bạn hàng xóm tới chơi cùng.
Tên nhóc đó xinh xắn như búp bê, khác với nét đẹp mang tính công kích của hai anh em họ Hàn, Mục Trình giống như đồ thủ công được gọt đẽo tinh xảo, cảm giác mong manh khiến cho người ta sợ chạm vào là vỡ. Càng quan trọng hơn nữa, Hạ Miên phát hiện ra hắn chưa từng nhìn thấy nó. Thông qua Hàn Mộc Vu hắn mới biết hóa ra tên nhãi con này chê hắn quá lang chạ nên đã cất công nghiên cứu ma pháp, tạo thế trận che mắt khiến hắn không thể tìm thấy nó. Ánh mắt Hạ Miên hiện lên vẻ suy tư, hắn vốn chỉ muốn chọc tức Hàn Kỳ, không ngờ lại vớ được món hời lớn như vậy.
Hắn cố ý gạ gẫm Hàn Kỳ ngay lúc Mục Trình tới, thằng nhóc không ngờ bấy lâu nay chuẩn bị mọi thứ để tránh quỷ rồi lại xui rủi gặp phải hắn trong lần tới nhà bạn chơi. Nó trông thấy Hạ Miên cả người trần trụi đeo lên một mảnh tạp dề trắng đứng phe phẩy mông cạnh một thanh niên cao gầy, hai tảng vú bự như thoắt ẩn thoắt hiện ở bên trong lớp vải mỏng, Mục Trình không hề phòng bị cảnh trước mắt dọa cho sững sờ chẳng nói nên lời.
Sau đó nó được Hàn Mộc Vu kéo vào phòng tránh né, hai người ngoài kia cũng bắt đầu hành sự không kiêng nể gì. Dù hai đứa nhóc cùng nhau chơi game nhưng đầu óc đều đã bay hết lên trời, tiếng rên của Hạ Miên cứ vang vọng bên tai khiến tụi nó không thể tập trung. Cuối cùng Hàn Mộc Vu không nhịn được bỏ chạy vào nhà vệ sinh khóa cửa lại, để Mục Trình ngồi một mình ngơ ngác.
Dù nội tâm kháng cự thì Mục Trình cũng không gạt nổi sự tò mò, thò đầu ra hóng chuyện. Hạ Miên đang chống tay lên bàn bếp đưa lưng về phía nó, hai cánh mông căng tròn ngăm đen lắc lư cùng miệng huyệt sưng đỏ không ngừng phun ra nuốt vào dương vật thô to kinh người của kẻ đứng sau, vẻ mặt vốn hung ác nay dại đi vì khoái cảm, đầu lưỡi thè ra không ngừng rên rỉ. Sau những lần đẩy hông mạnh bạo của Hàn Kỳ thì hắn càng lúc càng rên to hơn, cuối cùng nghiến răng hừ một tiếng xoắn chặt huyệt thịt đón nhận nguồn tinh dịch nóng bỏng. Hắn thở hổn hển nằm rũ ra mặt bàn, nhưng dương vật Hàn Kỳ vẫn còn dựng đứng, gã rút ra rồi đâm vào lỗ đít cũng đã sớm ướt đẫm của Hạ Miên làm hắn sung sướng rên lên một tiếng ngọt nị.
Mục Trình coi mà không rời mắt, dương vật đã cứng lên từ lúc nào, nó không thể không thừa nhận nó có dục vọng với một kẻ mà nó cho là ti tiện dâm đãng.
Những ngày tiếp theo Mục Trình không kiềm lòng được chạy đến nhà Hàn Mộc Vu mỗi lúc một thường xuyên hơn, vì còn nhỏ nên khả năng kháng cự với cám dỗ còn yếu, rất nhanh Mục Trình cũng bị Hạ Miên mê hoặc. Nó nói hết tất cả những gì nó biết về ma pháp cho Hạ Miên cũng như tích cực tìm hiểu về ấn chú đang khóa trụ hắn, việc giải ấn ấy vậy mà không hề khó khăn như hắn tưởng.
Ngay khi cảm nhận được cơ thể đã tự do, hắn không hề nghĩ ngợi mà bỏ chạy thật nhanh, nhưng chỉ vừa chạm tới khung cửa sổ hắn đã bị một lực mạnh dội ngược lại. Hắn tức giận đập tay lên phần không gian trong suốt đang ngăn cản mình, quay sang hỏi thì Mục Trình cũng không biết hóa giải, miếng ăn tới miệng mà còn làm rớt khiến hắn vừa nôn nóng vừa hoảng loạn. Đúng lúc này Hàn Kỳ về.
Việc Hạ Miên cố gắng thoát khỏi trận pháp bao quanh căn nhà đánh động tới gã, gã vội vã xin nghỉ để chạy về, chỉ khi nhìn thấy hắn vẫn chưa thoát được thì tâm trạng kích động mới bình lặng trở lại. Nghĩ tới mình đã hết lòng nuông chiều mà hắn vẫn không chịu an phận, lòng Hàn Kỳ lạnh lẽo. Gã đá lũ nhóc ra khỏi phòng rồi nắm tóc Hạ Miên lôi xềnh xệch ném lên giường, thấy hắn phản kháng thì Hàn Kỳ bóp chặt cổ như muốn bấm gãy hắn, mọi nỗ lực cào cấu muốn gỡ tay gã ra đều không được, hắn không hiểu vì sao một người thường lại có sức lực mạnh mẽ đến như vậy. Đến lúc Hạ Miên tuyệt vọng tưởng chừng sắp chết thì Hàn Kỳ mới chịu buông tay, còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn lại bị xích cổ vào đầu giường, liên tục bị kéo đẩy qua lại khiến đầu óc hắn choáng váng. Gã giật đầu Hạ Miên ngước lên đối diện với gương mặt vặn vẹo của mình, hắn nhìn thấy gã kéo khóa quần để lộ dương vật xấu xí, thô bạo nhét vào miệng hắn.
Kể từ đó ngày nào Hàn Kỳ cũng tóm đầu hắn ấn vào háng mình nuốt tinh dịch thay bữa ăn, chỉ cần nổi hứng thích là sẽ nhào lên người hắn giao phối như chó điên tới mùa động dục.
Hạ Miên là quỷ nên dù không ăn không uống cũng chẳng chết được, nhưng cuộc sống bất kham mất sạch mọi tôn nghiêm như thế khiến hắn không thể chấp nhận, hết mắng chửi nguyền rủa rồi lại đổi giọng mềm mỏng cầu xin Hàn Kỳ đều chẳng có tác dụng, suốt hơn một tháng thì cuộc sống kinh khủng đó mới chấm dứt.
Hắn bắt đầu tìm cách lấy lòng Hàn Kỳ mong gã sớm ngày chán ngấy rồi thả mình đi, chớp mắt một năm đã trôi qua. Hàn Mộc Vu lớn hơn rất nhiều, hắn không rõ là do thằng nhóc chịu ảnh hưởng từ Hàn Kỳ hay bản tính nó cũng giống anh trai, càng lúc càng đối xử với hắn thô bạo hơn, mỗi lần làm tình đều sỉ nhục hắn bằng những từ ngữ thô tục, Hàn Kỳ cũng mặc nó hành hạ hắn. Tính cách cao ngạo của Hạ Miên dần bị bọn họ bào mòn triệt để, hắn chỉ có thể tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời học đủ chiêu trò để thỏa mãn hai kẻ tính dục tràn đầy.
Một ngày hiếm hoi hắn được buông tha, thẫn thờ ngồi nhìn ánh trăng chiếu bên ngoài cửa sổ. Hạ Miên cũng không biết tại sao lại xui xẻo chọc trúng phiền toái lớn như vậy, điều duy nhất giúp hắn vượt qua đó là hy vọng vào người nhà. Mỗi năm chỗ hắn có tổ chức tiệc mừng tụ họp giống ngày tết của con người, nếu không thấy hắn quay về người nhà nhất định sẽ nhận ra điều không thích hợp rồi đi tìm hắn.
Quả như Hạ Miên suy nghĩ, anh chị hắn đang sốt ruột tìm kiếm khắp nơi, lần theo manh mối mãi thì người chị Hạ Bích mới phát hiện em trai mình đang bị nhốt tại một căn hộ nhỏ. Chút phép thuật vây hãm hắn không làm khó được nàng ta.
Nhìn thấy chị, Hạ Miên vui mừng đến phát khóc, cả thân hình to lớn nhào tới nép vào người chị thấp hơn hắn một cái đầu, hắn là em út được anh chị bảo bọc nuôi lớn nên cũng không cảm thấy việc này có gì kỳ quái. Hạ Bích vốn định trách móc hắn lười biếng không chịu học ma pháp cho đàng hoàng nên mới bị thứ ấn chú đơn giản này trói buộc lâu như vậy, nhưng khi nhìn khắp cơ thể màu mật khỏe mạnh của hắn không có chỗ nào lành lặn thì nàng tức giận đến bóp nát thanh chắn cửa.
Có chị gái bảo kê, Hạ Miên đi tới túm đầu từng người ra thỏa sức đánh đấm cho hả giận, tới khi Hàn Kỳ và Hàn Mộc Vu bị đánh cho thành đầu heo thì mới thôi.
Hạ Bích đưa hắn về nhà, ai nấy đều lo lắng hỏi thăm hắn đã xảy ra chuyện gì, người chị chẳng hề che giấu chuyện xấu hổ của hắn mà kể hết ra làm cả nhà vô ngữ. Là do bọn họ quá nuông chiều khiến hắn không chịu phấn đấu, còn thả hắn chơi bời lêu lổng khắp nơi nên mới gây ra cớ sự này. Cha Hạ Miên cấm cửa hắn không được rời khỏi nhà nữa, mẹ hắn thì khuyên hắn đi học ma pháp.
Dù có cho thì hắn cũng không dám đi, hắn còn chưa vượt qua được chướng ngại tâm lý do hai anh em Hàn Kỳ gây ra. Ma pháp thì hắn đã bỏ từ lâu, mấy lớp học toàn là trẻ con, giờ mà vác mặt tới đó bị bọn nít ranh cười chê hắn sẽ mất mặt chết, hắn bèn đánh trống lảng chạy tới chơi cùng con gái của anh trai.
Khu hắn sống ngoài tộc quỷ nhà hắn thì còn có khá nhiều yêu quái khác, lúc Hạ Miên về nhà không lâu thì một kẻ thuộc hồ tộc đến gõ cửa hỏi thăm. Đối diện với gương mặt đào hoa của kẻ nọ hắn chỉ thấy mất kiên nhẫn, y là Hồ Nhã, hôn phu được đính ước từ bé của hắn.
Trước khi bỏ đến thế giới loài người Hạ Miên cũng từng qua lại với Hồ Nhã một thời gian, còn chưa cưới nhau mà y đã coi hắn như vật sở hữu, suốt ngày ghen tuông khiến hắn phát phiền. Những kẻ sử dụng được ma pháp tâm trí đều có cường đại không dễ dàng bị quyến rũ như người thường, nhưng Hồ Nhã cứ lo được lo mất muốn ràng buộc hắn nên hắn đã đá bay y. Nhan sắc dụ hoặc của Hồ Nhã cũng góp phần khiến khẩu vị của Hạ Miên trở nên khắt khe hơn, chừng nào đói bụng ăn quàng lắm hắn mới lựa mấy đứa nhóc không được xinh đẹp.
Nghe nói sau đó Hồ Nhã vẫn luôn sắm vai một người vợ tần tảo hiền lành chờ hắn trở về không một lời oán trách, thỉnh thoảng còn đến nhà hắn thắt chặt tình cảm nên rất được lòng cha mẹ Hạ Miên.
Mỗi lần nhìn thấy kẻ gian xảo như y cố tỏ vẻ dịu dàng Hạ Miên lại thấy nhức hết cả trứng, để không bị Hồ Nhã quấy rối hắn đành nhấc mông đi học, bên nào cũng đều gây khó chịu, nhưng ít ra ở lớp học hắn sẽ không phải lo có nguy cơ bị đau mông.
Thấy Hạ Miên làm lơ mình thì Hồ Nhã vẫn duy trì nụ cười giả tạo dặn dò hắn đủ điều, đến khi hắn đi xa thì mới siết chặt bàn tay. Y đã nghe tin Hạ Miên bị một tên loài người giam giữ hơn một năm, nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra khiến nội tâm y ghen ghét không thôi, rõ ràng là hôn thê hợp pháp chỉ chờ ngày cưới của y nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị người khác hưởng dụng. Nếu không phải hai nhà có quan hệ tốt thì y sớm đã bắt nhốt Hạ Miên đem đi một nơi thật xa.
Lúc Hạ Miên tới lớp, lũ nít ranh đang được hướng dẫn thi triển vài đạo pháp đơn giản, nhìn thấy người đàn ông cao to lớn tuổi như hắn giờ mới chịu học ma pháp thì không khỏi thủ thỉ tai nhau chê cười. Hạ Miên cố nén giận, hắn bẩm sinh ngu dốt không thích học hành, lòng tự tôn lại cao ngất nên trước đây chỉ cần ở lớp có ai chế giễu hắn đã tức giận đùng đùng bỏ về, có người nhà che chở nuông chiều hắn càng tùy ý hơn, mãi đến khi bị Hàn Kỳ bắt nhốt thật lâu hắn mới nhận ra được tầm quan trọng của ma pháp.
Nhưng phải học với lũ trẻ này hắn vẫn cảm thấy không tình nguyện lắm, hắn nói thầm với giáo viên đang dạy là Bạch Lăng, người này hơn hắn vài tuổi, ngày xưa chung lớp hắn từng gặp vài lần. Nhưng Bạch Lăng không nghe thỉnh cầu của hắn, bắt hắn ngồi xuống cùng đám nít hôi nghe giảng. Hắn lại không tình nguyện hơn nữa cũng chẳng thể vác mặt bỏ về, cha mẹ hắn nhất định sẽ lải nhải trách móc đến nhức đầu.
Trong quá trình thực hành ấn chú, Hạ Miên để ý có một thằng nhãi con miêu yêu thường châm ngòi chế nhạo hắn kém cỏi, những đứa khác cũng hùa theo vênh mặt với hắn. Nhan sắc nó diễm lệ có phần tương tự với họ Hàn kia khiến hắn càng hận ngứa răng, nghĩ bụng phải dạy dỗ cho nó một bài học.
Tan trường, hắn thách thức nó so tài với mình, thằng nhóc bị giọng điệu kênh kiệu của Hạ Miên chọc cho tức giận nên cũng đi theo hắn. Đến một góc khuất tối tăm, hắn đột nhiên vén áo lên nói ngực bị đau, nó tài giỏi đến mấy thì chưa chắc đã biết cách chữa. Nhìn hai đầu vú sưng to bị sử dụng quá độ của hắn, gương mặt thằng nhóc bỗng đỏ bừng lên, hai chiếc tai xù xù cụp xuống đầy bối rối. Hắn dụ dỗ nó liếm ngực cho mình, cảm nhận da thịt thơm ngon của Hạ Miên trong miệng khiến cả người tên nhóc nóng râm ran, chú ý đũng quần kiều cao của nó, hắn mỉm cười hỏi muốn giải tỏa hay không. Thằng nhóc thẹn thùng gật đầu, hắn bèn giơ chân đạp lên làm nó đau đớn trợn to mắt, trong cơn đau lại có khoái cảm kỳ lạ, tên nhóc che mặt khóc lóc tới khi bị Hạ Miên dùng chân giẫm đến bắn ra.
Hắn hừ một tiếng nhìn đũng quần ướt nhẹp của nó, thầm nghĩ đáng đời, đang lúc định quay lưng bỏ đi thì hắn giật mình khi thấy Bạch Lăng không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
Gã nói hắn tới lớp mà không lo học hành cho đàng hoàng, còn dám bắt nạt học sinh giỏi của gã, muốn lôi Hạ Miên đi trừng phạt. Thế rồi hắn bị Bạch Lăng khóa nằm sấp vểnh mông lên, quần bị tụt xuống, bàn tay thon dài của gã đánh mạnh vào hai luồng thịt bóng loáng đàn hồi của hắn. Hạ Miên vừa thẹn vừa giận chửi ầm lên, đây mà là việc một giáo viên nên làm hay sao, đến cha mẹ hắn còn không dám đánh mông hắn. Bạch Lăng không nói gì, ra tay trầm trọng tàn nhẫn, liên tục hỏi hắn đã biết lỗi chưa. Phần quần thô ráp của gã không ngừng cọ vào nộn huyệt non nớt của hắn phát đau, Hạ Miên càng giãy giụa thì càng khó chịu, cuối cùng bị đánh cho phun cả nước tiểu lẫn dâm dịch, trông còn thê thảm hơn tên nhóc kia.
Lúc này Bạch Lăng mới tỏ vẻ chán ghét thu tay, đuổi hắn về.
Hạ Miên ôm cái mông nóng rát bực bội về nhà, anh trai hắn thấy thế thì cũng biết hắn lại trêu chọc nhầm người. Cha mẹ bọn họ thích đưa nhau đi ngao du sơn thủy bồi dưỡng tình cảm, Hạ Bích và gã thì đều có công việc mối lo riêng nên chẳng thể theo dõi chăm sóc Hạ Miên như trước đây, hắn cứ yếu đuối dễ bắt nạt như vậy bọn họ không yên tâm được, gã khuyên em trai nên nhanh chóng cưới Hồ Nhã để còn có người bảo vệ.
Hắn thầm bĩu môi, hắn ghét nhất là bị kìm hãm mất tự do, cưới Hồ Nhã chẳng khác nào tự cầm dây buộc mình, Hạ Miên không cần.
Mấy ngày sau Hạ Miên không thèm tới lớp nữa, anh chị hắn cũng đã quay về nơi làm việc sinh sống của mình, cha mẹ thì lại đi du lịch, hắn cứ ngồi lủi thủi trong nhà mãi cũng chán nên chạy xuống phố mua ít đồ ăn. Trên đường về hắn bỗng va phải ai đó, định quay sang xin lỗi thì chợt nhận ra khuôn mặt kẻ nọ, tim hắn như hụt đi một nhịp vì sợ hãi.
Hàn Kỳ vươn bàn tay trắng nõn sờ lên gương mặt nam tính rắn rỏi của hắn, nhếch môi cười. 'Sao, không ngờ được tôi sẽ xuất hiện ở đây chứ gì?'
Hạ Miên muốn chạy nhưng hai chân cứng đờ run rẩy, nỗi ám ảnh mà gã để lại quá lớn, kể cả có chạy thì cũng sẽ bị bắt lại, Hàn Kỳ vừa lòng khi thấy biểu cảm ngoan ngoãn của hắn, ôm lấy vòng eo rắn chắc kéo hắn tới một bãi đất hoang.
'Anh có biết ngày đó tôi đã tức giận thế nào không?' Gã đẩy hắn áp sát vào bức tường cũ nát, bàn tay lạnh lẽo du tẩu quanh cơ thể Hạ Miên, mặc dù nhìn hắn khỏe mạnh vạm vỡ là vậy nhưng không thể địch lại người thấp bé hơn. Ngày trước còn có Hạ Bích làm chỗ dựa, bây giờ đã chẳng ai cứu được hắn. Hàn Kỳ rúc đầu vào hõm cổ hắn hít một hơi, vẻ mặt bệnh trạng khiến hắn run sợ rùng mình.
Gã kể gã đã giao dịch với quỷ để có một luồng sức mạnh không tưởng và tới được đây, còn tỏ ý đợi đến khi đưa hắn về hắn nhất định sẽ không xong, Hạ Miên mếu máo, bây giờ có muốn hối hận vì ngày xưa trêu chọc phải Hàn Kỳ thì cũng đã quá muộn, chẳng lẽ hắn lại phải chờ đến khi cha mẹ trở về mới được giải thoát.
Trong lúc Hạ Miên còn đang tuyệt vọng nhìn Hàn Kỳ vẽ trận đồ dịch chuyển, một tia pháp thuật không biết từ đâu phóng đến tấn công gã. Hắn nhìn theo hướng ma pháp xuất hiện thì thấy gương mặt hồ ly tinh quen thuộc của Hồ Nhã.
Hàn Kỳ cũng nhận ra y đến để cứu Hạ Miên, quăng một sợi dây trói chặt hắn rồi lao vào so tài ma pháp với Hồ Nhã. Hắn chỉ nhìn thấy những luồng ánh sáng va đập vào nhau rồi văng tứ phía, kẻ ngoại lai như Hàn Kỳ không có khả năng đấu lại người đã học ma pháp từ lâu như Hồ Nhã, gã thất thế nên nhanh chóng xoay người trốn chạy.
Mặc dù Hàn Kỳ đã đi, nhưng chừng nào gã ta còn lẩn quẩn quanh đây thì Hạ Miên vẫn có nguy cơ bị bắt đi chừng đó, cũng không thể cứ để việc vỡ lở rồi mới chờ người nhà đến cứu. Hắn liếc nhìn Hồ Nhã đang dịu dàng cởi trói cho mình, cắn môi đắn đo hồi lâu, dù sao thì một cái đuôi lắm chuyện vẫn đỡ hơn tên điên cuồng kia nhiều. Hắn quyết định cưới Hồ Nhã.
Sau ngày kết hôn chính thức được tổ chức ngay tại nơi hai người sinh sống, Hồ Nhã đưa Hạ Miên đến nơi ở mới hẻo lánh hơn để tránh né tai mắt của Hàn Kỳ, dự định làm một hôn lễ nho nhỏ khác. Cha mẹ Hạ Miên rất yên tâm với người con rể hiền lành này nên cũng vui vẻ tiễn hắn theo bước chân Hồ Nhã. Tộc hồ ly là dòng dõi truyền thống cổ xưa, Hạ Miên được trang điểm theo khuôn cách cũ, đội một chiếc khăn cưới đỏ thắm rồi được người đỡ vào phòng tân hôn. Vì biết tính hắn không kiên nhẫn, Hồ Nhã hạ chú làm Hạ Miên phải ngồi yên, hắn ngồi chờ một lúc thì cảm nhận một bàn tay lành lạnh luồn qua vạt áo sờ nắn ngực mình. Nghĩ là Hồ Nhã nên Hạ Miên lên giọng ra lệnh y gỡ khăn cho hắn, nhưng đến khi lớp vải che chắn được gạt ra, hắn trông thấy người mà hắn không muốn gặp nhất - Hàn Kỳ.
Gã cười ngọt ngào với hắn, nhìn vẻ mặt hoang mang sợ sệt của Hạ Miên thì hảo tâm nói rõ mọi chuyện. Kẻ đã trao sức mạnh và đưa Hàn Kỳ tới nơi này không ai khác ngoài Hồ Nhã, bọn họ biết chỉ một mình bản thân sẽ không thể nào cưỡng ép bắt hắn đi, anh chị Hạ Miên rất mạnh lại thương em, bọn họ đánh không lại. Vậy nên hai người thống nhất với nhau Hàn Kỳ sẽ đóng vai ác liên tục đeo bám khiến hắn phải bất an lo sợ, rồi Hồ Nhã vào vai thiện an ủi chữa lành chờ hắn trúng câu, Kế hoạch diễn ra cực kỳ suôn sẻ, đến mức bọn họ không ngờ hắn lại vào tròng nhanh như vậy.
Hạ Miên càng nghe càng cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, tuyệt vọng hơn là gia đình hắn có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết đến chuyện này mà cứu hắn.
Ngay lúc Hàn Kỳ xé rách đồ trên người hắn thì Hồ Nhã cũng đã tiếp đãi họ hàng đến chúc mừng xong, tiến vào cùng vẻ mặt say rượu ửng đỏ mê người. Nhưng Hạ Miên đã chẳng còn thấy chút phong tình nào, hắn chỉ biết mình đã xong đời. Hắn nghe Hồ Nhã nói.
'Đây là hôn lễ của ta, để ta tới trước.'
Hàn Kỳ hừ một tiếng bất mãn, nhưng cũng tránh đường để Hồ Nhã tiến lại gần Hạ Miên, y ung dung cởi bỏ đai lưng để lộ dương vật sớm đã hưng phấn nhếch cao. Hắn sợ đến mức cả người tái nhợt, Hồ Nhã nắm cằm hắn đặt xuống một nụ hôn, mỉm cười.
'Cuối cùng cũng bắt được cậu.'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top