Chương 4. Mặt trời nhỏ

Đới Khải Huân xuống đến sảnh bên dưới thì đã thấy ba mình đứng cùng với ba cái vali to đùng, anh nhìn mà choáng váng, anh không thể nhớ được đồ đạc của mình có nhiều đến như vậy, anh còn có suy nghĩ không biết có phải ba mẹ mình đã tống hết những thứ thấy được trong mắt vào hết vali hay không nữa.

"Tiểu Khải xuống rồi hả? Ba mẹ chuyển hết đồ đạc của con đến rồi đấy." Ba Đới Khải Huân nhìn thấy con trai liền thân thiết gọi tên anh. Ông thoạt nhìn có vẻ đã ngoài bốn mươi, khi nói chuyện luôn giữ vẻ tươi cười nên gương mặt ông nhìn vào có nét hiền hoà, khiến người đối diện rất thoải mái khi nói chuyện với ông. Khuôn mặt Đới Khải Huân có đến bảy, tám phần là giống ba mình.

"Nhiều như vậy hả ba? Con nhớ lúc còn ở gaminghouse cũ con không dùng gì nhiều mà, quần áo cũng ít nữa." Đới Khải Huân nhìn ba cái vali mà muốn chóng mặt, không nói đến việc đẩy cả ba cái lên tầng, việc sắp xếp đồ không cũng là một vấn đề.

"Của con chỉ có hai cái thôi, một vali để quần áo và đồ dùng của con, còn một cái mẹ con để toàn là đồ ăn vặt con thích bên trong đó."

"Làm con tưởng ba mẹ dọn hết sạch cả gaminghouse bên kia luôn chứ. Mà mẹ đâu rồi ba? Ban nãy anh Kinmen nói thấy cả ba với mẹ mà? Với cái vali còn lại là của ai?" Anh vẫn nhớ Kinmen nói ba mẹ anh đi cùng với một người khác.

"Àa, mẹ con đi ra kia mua nước uống rồi. Còn cái vali này là .." Ba Đới Khải Huân chưa kịp nói hết câu thì một giọng thiếu nữ trong trẻo vang lên phía sau Đới Khải Huân.

"Anh Khải Huân, lâu rồi không gặp."

Đới Khải Huân tưởng chừng như mình nghe nhầm, anh cứng người xoay lại nhìn cô gái sau lưng mình. Anh ngỡ ngàng trong chốc lát, vì gương mặt này anh đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ cần nhắm mắt lại, anh sẽ có thể miêu tả được hình dáng của cô trong tiềm thức.

•~•

Kéo lê hai cái vali trên hành lang, tiếng ma sát của bánh xe cũng không làm đứt đi dòng suy nghĩ của Đới Khải Huân. Anh hơi có cảm giác không chân thật, anh chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại người yêu cũ của mình trong hoàn cảnh này. Đúng vậy, cô gái khi nãy là bạn gái cũ đã chia tay được gần hai năm của Đới Khải Huân. Anh và cô quen nhau khi cả hai học cùng lớp cấp ba, ngồi cùng một bàn, rồi thì lâu ngày cả hai phát sinh thứ tình cảm mà khi ấy được gọi là tình yêu tuổi học trò.

Trong thời gian yêu đương, đối với anh cô là một người con gái rất tốt, cô hiểu cho sở thích và đam mê của anh. Có những hôm anh chơi game đến tận khuya, cô sẽ giúp anh soạn bài cho những tiết học ngày mai. Khi anh bắt đầu đi đánh những giải đấu nhỏ bán chuyên nghiệp, cô cũng sẽ đi theo ủng hộ anh hết mình. Trong trí nhớ của Đới Khải Huân, khi ấy anh thật lòng yêu cô gái này và mong muốn cô chính là người đồng hành cùng mình ở tương lai phía trước.

Nhưng mọi thứ lại kết thúc khi cô vừa học xong năm thứ nhất đại học, cô nói cô mong muốn anh có thể định hướng cho tương lai của mình theo con đường khác, chứ không phải là con đường trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Mâu thuẫn cũng phát sinh từ đó, cô bắt đầu hay cằn nhằn và tỏ ra cáu gắt khi anh liên tục chơi game với cường độ liên tục, khi đó Đới Khải Huân đang phải tranh suất đánh chính tại ONE Team nên áp lực cực kỳ lớn, anh phải liên tục try hard trong một thời gian dài để có thể nâng cao kỹ năng, nhưng có lẽ người yêu của anh không thể nào hiểu hết những vấn đề đó được.

Cô không chịu đựng được việc người yêu mình dành toàn bộ thời gian cho việc chơi game, những năm cấp ba có lẽ cô không suy nghĩ quá nhiều, cô cho rằng chơi game cũng không có gì là quá xấu, anh vẫn sẽ có thời gian để hẹn hò, xem phim cùng cô vào dịp cuối tuần. Nhưng hiện tại toàn bộ thời gian của Đới Khải Huân đều tập trung toàn bộ cho việc chơi game, cô cảm thấy vị trí của mình còn không bằng những con tướng trong game của anh nữa. Cho nên, cô muốn anh từ bỏ con đường đó, quay về học đại học cùng cô, cả hai sẽ cùng ra trường, cùng nhau làm việc, sau đó sẽ cùng nhau kết hôn, đó chính là những gì cô vẽ ra trong tương lai dành cho cả hai người. Nhưng có lẽ đam mê của Đới Khải Huân là quá lớn, hoặc là vị trí của cô trong lòng anh chưa thật sự quan trọng.

Lời chia tay được cô nói ra sau khi cả hai đã trải qua vô số những trận cãi vã. Cô nói cô muốn dừng lại, cô không muốn tiếp tục nữa, cô không muốn mình cả ngày phải đi tranh giành vị trí với một cái game ngu ngốc, cô nói cô yêu phải một người vô tâm, là cô khờ khạo khi đem tương lai của mình và anh trói lại cùng một chỗ.

Và Đới Khải Huân đồng ý, anh thật sự rất mệt mõi, khoảng thời gian này anh không ngủ đủ giấc, ăn uống cũng rất thất thường, hôm qua lại là ngày train team đánh giá cuối cùng để chọn line up đánh chính, anh dồn toàn bộ tinh thần của mình vào hết ngày hôm qua, cho nên cả cơ thể anh hiện tại như bị rút cạn hết sức lực.

Cô gọi điện thoại đến trong lúc anh đang ngủ, cô la hét hỏi anh tại sao cả tuần nay lại không gọi điện thoại liên lạc với mình, anh mới chợt lấy lại chút tỉnh táo mà cố gắng nhớ lại lý do, hình như vẫn là do cãi nhau với cô về một vấn đề nào đó anh không nhớ nỗi nữa, sau đó cô thẳng tay block anh khỏi danh sách bạn bè, anh thì cũng chẳng buồn để ý, chỉ nghĩ cô giận dỗi, một hai hôm lại nguôi, đến lúc đó anh sẽ dỗ dành cô sau. Nhưng bẵng qua vài ngày anh lại quên mất vì sự kiện đánh giá của đội đã hao tốn quá nhiều thời gian của anh. Cái quên này là quên luôn cả tuần.

Đầu óc Đới Khải Huân khi đó ong ong đau nhức, không suy nghĩ kịp một lời xin lỗi hay một lời dỗ dành, bên đầu dây bên kia chỉ toàn là tiếng khóc của cô, Đới Khải Huân thở dài, cảm thấy có chút mệt mõi. Không nghe thấy tiếng phản hồi nào của anh, cô cũng dần dần lấy lại bình tĩnh, cả hai dành cho nhau một khoảng im lặng rất lâu. Đới Khải Huân gọi tên cô, nghe thấy tiếng của anh, cô lại chảy nước mắt, và sau đó cô nói chia tay.

Sau ngày hôm đó, Đới Khải Huân cũng không gặp lại cô, cô đổi số điện thoại, mạng xã hội cũng đã đổi một tài khoản mới. Anh cũng có một vài lần cố gắng liên lạc lại với cô, nhưng cô dường như không muốn có liên hệ gì với anh nữa. Sau đó anh nghe những người bạn của cả hai nói rằng cô đã đi du học trao đổi ở nước ngoài, đến lúc đó anh chợt nhận ra rằng, có lẽ cô đã tìm được con đường tương lai cho bản thân mình rồi. Và anh cũng nên đi tiếp con đường tương lai mà bản thân anh đã chọn.

Dừng chân trước cửa gaminghouse, dòng ký ức trong đầu Đới Khải Huân cũng chợt dừng lại, anh cảm thấy tâm trí mình lúc này hơi mơ hồ, không biết nên làm gì tiếp theo. Lúc này cánh cửa chợt mở ra, ánh đèn vàng trên trần nhà chiếu thẳng vào mắt, làm Đới Khải Huân hơi nhíu mày.

"Sao anh lại đứng ngẩn người ở đây vậy?" Là Ngô Thừa Yến.

•~•

Ngô Thừa Yến sau khi chơi game một mình thì cảm thấy có hơi nhàm chán. Ban nãy sau khi Đới Khải Huân đi gặp ba mẹ lấy hành lí, cậu ngồi ngoài phòng khách xem điện thoại một chút, sau đó không lâu thì Trần Quán Tuấn và Lý Đông Thành cũng trở về, Trần Quán Tuấn còn mua cho cậu một ly trà sữa kèm theo lời nói thì đây là quà gặp mặt, sau này cậu chính là em trai của Trần Quán Tuấn, nên nếu có bị ai ức hiếp cứ chạy đến mách với nó. Lý Đông Thành đứng kế bên mà cười không ngậm được mồm bị Trần Quán Tuấn đạp cho một đạp vào chân.

Ngô Thừa Yến thật sự rất cảm kích Trần Quán Tuấn, sau Đới Khải Huân thì Trần Quán Tuấn là người nó cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh nhất. Tính cách của Trần Quán Tuấn rất hoạt bát, nó có thể bắt chuyện với tất cả mọi người, cũng có thể làm cho những người tiếp xúc với nó cảm thấy không bị gò bó hoặc ngại ngùng. Từ lúc gặp mặt đến giờ, Trần Quán Tuấn rất để ý đến Ngô Thừa Yến, cậu cảm nhận được nó muốn bảo bọc cậu như em trai, cho nên cậu rất quý Trần Quán Tuấn.

Ôm ly trà sữa ngọt ơi là ngọt vào phòng, Ngô Thừa Yến quyết định try hard một mình. Hôm nay tuy cậu được MVP, nhưng có nhiều tình huống cậu xử lý bị lỗi, cậu muốn khắc phục một chút. Ngô Thừa Yến chơi game thắng liên tục năm ván thì cảm thấy hơi buồn miệng, trà sữa đã uống xong rồi, nhưng với cái tuổi đang lớn như cậu thì bao nhiêu đó là không đủ cho cái dạ dày đang phát triển này, nên cậu đành nhấc người xuống giường, định bụng xuống lầu tìm cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt.

Khi cậu vừa mở cửa liền giật bắn người, Đới Khải Huân đứng lù lù trước cửa, mặt thì lơ mơ như say rượu, mắt thì nhíu lại nhìn chằm chằm cậu, hai tay hai bên kéo theo hai chiếc vali, nhìn không khác gì người vô gia cư. Lúc nãy cậu còn đang suy nghĩ xem không biết sao anh xuống dưới lấy hành lí lâu như vậy, cậu còn đang có ý định xuống dưới nếu gặp anh thì rủ anh cùng đi ăn vặt với mình. Ai mà ngờ vừa mở cửa đã bắt gặp cảnh tượng như phim kinh dị này đâu.

"Sao anh đứng ngẩn người ở đây vậy?"

"A, là tiểu Yến hả?" Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Đới Khải Huân nhìn người trước mặt mình. Ngô Thừa Yến hiện tại chỉ mặc một chiếc áo phông trơn với quần short, dường như mới tắm xong, trên người của Ngô Thừa Yến vươn mùi thảo dược thanh mát, đứng gần làm Đới Khải Huân có chút thanh tỉnh, cậu đứng dưới ánh đèn vàng, có chút chói mắt, làm anh nhớ lại tình cảnh sáng nay thấy cậu, cậu cũng đứng ngược sáng ngay cửa ra vào.

Bỗng anh có suy nghĩ, Ngô Thừa Yến rất giống mặt trời nhỏ, vì hình như mỗi lần Đới Khải Huân thấy cậu, xung quanh cậu đều có ánh sáng, làm cho anh có cảm giác bản thân anh đang dần dần tìm thấy rất nhiều thứ bên trong mình.

End chương 3.

tui không định viết drama đâu mà ..
tên nhân vật nữ tui lười nghĩ quá nên chắc tui sẽ không đặt tên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top