Part 5
3.7.68
Tháng Bảy lại về với những cơn gió nam xào xạc thổi rung cây, từng
buổi sớm mai dịu mát và từng đêm trăng êm ả giữa rừng. Trong cái nắng
chói chang cháy bỏng, tháng Bảy năm vẫn nặng trĩu đau thương căm thù.
Từ những năm xa xôi, mình đã biết tháng Bảy với những ngày 20, ngày Hội
nghị Hiệp thương. Nhưng nhận thức cho đầy đủ về ngày đó, về cả một quá
trình cách mạng vĩ đại trên mảnh đất Việt Nam ngàn lần anh hùng này thì
hình như mới độ sáu năm nay. Đó là một mùa hè ở Hà Nội, khi đêm tháng
Bảy êm dịu ôm trùm lấy không gian, trên con đường vắng mình từ giã
người chiến sĩ giải phóng quân, tiễn anh lên đường đi vào cuộc kháng chiến
thần thánh. Từ đó đến nay mình đã lớn lên mỗi khi tháng Bảy lại về.
Giờ đây, cũng là một ngày tháng Bảy – giữa núi rừng mình cùng thương
binh chạy càn, chạy càn ở tư thế chiến thắng. Chỉ có những người Việt Nam
chúng ta mới thấy được khí thế chiến thắng dù địch đang đuổi sau lưng, dù
vai nặng trĩu ba lô, dù chân đạp rừng băng suối đi lánh địch.
Bỗng nhớ đến câu thơ của Tố Hữu:
Có nơi đâu trên trái đất này
Như miền Nam đắng cay chung thủy
Như miền Nam gan góc dạn dày,
Nhà thơ của chúng ta đã nói đúng vô cùng. Vì có nơi đâu như mảnh đất
này không?
Có nơi đâu mà mỗi người dân đều là một dũng sĩ diệt Mỹ,
mảnh đất thấm máu kẻ thù, mỗi gia đình đều mang nặng khăn tang mà vẫn
kiên cường chiến đấu với niềm lạc quan kỳ lạ.
Thùy ơi, vinh dự biết bao khi Thùy được đứng trong đội ngũ chiến đấu
ấy.
5.7. 68
Một người bạn của M. về bệnh xá. Câu chuyện mà anh nói với dụng ý
vun đắp cho quan hệ giữa mình với M. người lại chỉ làm mình thêm tự ái và
buồn. Quả thực M. không xứng đáng với tình yêu chung thủy của mình, tại
sao mọi người lại khuyên mình hãy tha thứ và trở lại vơi M.? Không đâu,
mình không bao giờ chịu một tình yêu chắp vá. M. cũng phải là kẻ chịu van
xin mình tha thứ để được một tình yêu chắp vá. M. nói rằng anh không hề
phạm một sai lầm nào dù nhỏ đối với mình, đó là một lời nói không thực,
chính buổi chia tay nhau cách đây tám năm về trước M. đã nhận sai lầm là
tại sao lại ngỏ tình yêu với một người con gái mà anh biết không nên đặt
vấn đề yêu đương và xây dựng gia đình. Sai lầm đó là khởi đầu để rồi sau
này M. tiếp tục sai lầm nữa.
M. ơi, Nếu anh đọc những dòng này anh sẽ nói sao? Sẽ mất bao nhiêu
đêm để tranh luận cùng em cho ra lẽ.
6.7.68
Những lá thư mộc mạc chân thành vẫn không sao an ủi và làm vơi đi
nỗi nhớ thương của mình. Anh em bè bạn ở đâu cũng nhớ, cũng thương
mình vậy mà sao mình vẫn thấy cô đơn. Mình chưa được đứng trong một
tập thể tiên phong nhất. Trái tim mình thiếu ngọn lửa của Đảng và của tình
yêu sưởi ấm. MÌnh đã đến với Đảng bằng cả con tim chân thành tha thiết,
nhưng hình như sự đáp lại lại không hề như vaỵa.Và với M. - anh cũng đã không xứng đáng. Cuộc đời có ba việc lớn" Lý
tưởng, Sự nghiệp và Tình yêu, chưa việc nào mình đạt được cả. Vì vậy
không buồn sao được.
Những ngày này nhớ nhà vô kể, trong gió rừng mình nghe tưởng như
khóm mía sau nhà đang xao xác trở mình cọ lá vào nhau. Nắng hè chói
chang, mình tưởng như đang cùng bạn bè học tập và vui đùa trong những
chiều hành lang đầy nắng ở bệnh viện Bạch Mai. Bất cứ một hình ảnh, một
âm thanh nào cũng đều có thể gợi lại những ngày sống trên miền Bắc Xã
hội Chủ nghĩa. Bây giờ ngoài ấy ra sao? Ba má làm việc có thoải mái
không? Có gặp vướng mắc gì trong công tác không? Ba má yêu thương ơi,
đứa con gái mà ba má đã cưng từ thuở nhỏ ấy bây giờ đang thật sự bước
vào một cuộc đời, một cuộc đời thực tế hết sức với đầy đủ mọi mặt: Yêu
thương, căm giận, tin tưởng, đau buồn, một cuộc đời có đầy đủ máu, nước
mắt, mồ hôi và cả thắng lợi giành được từ trong muôn vàn gian khổ ấy.
Ba má có tin rừng con sẽ vượt qua được không? Đứa con gái đa sầu đa
cảm nhưng lại giàu niềm vui và nghị lực của ba mé sẽ thắng. Đó là một lời
hứa nghiêm túc đó ba má à.
8.7.68
Mấy bức tranh và dòng chữ đơn sơ của Mùi gửi tặng làm cho mình cảm
thấy bâng khuâng. "Lần này mình không viết cho TT một bức thư khong
phải vì mình không thương yêu người bạn gái rất quý của mình...". Vậy thì
vì sao hở Mùi? Tâm tình những đứa tiểu tư sản bao giờ cũng phức tạp. Có
điều lạ là mình vẫn muốn như vậy hơn chỉ giản đơn rành mạch chất phác
như người nông dân.
Tính tiểu tư sản của mình còn ở đó đó, chứ không phải như họ nói mình
tác phong tiểu tư sản đâu. Tiểu tư sản gì đâu trong tác phong khi mà mình
hòa mình được khắp trong mọi tầng lớp nhân dân.
11.7.68
Một đêm dài nói chuyện với Luân - một học sinh trong lớp bổ túc y tá.
Những buổi nói chuyện thế này đã bồi đắp cho tình thương của mình thêmphong phú, đã xây dựng cho mình một ý thức về sự giác ngộ cách mạng và
về nhân sinh quan của một người cộng sản.
Hơn những bài lý thuyết, cuộc đời Luân là một bài học về những vấn đề
ấy. Từ mười tuổi đầu, Luân đã biết làm cách mạng, em biết nỗi căm thù của
một gia đình bị cô lập trước chính quyền Mỹ, em biết nỗi thương bà già,
thương mẹ trẻ em thơ đang chịu muôn vàn đau khổ dưới chế độ của chúng.
Và em đã đi, đêm đêm băng rào của ấp chiến lược, đưa tin cho cán bộ. Rồi
mới mười lăm tuổi đầu em cầm súng tham gia du kích, từ ấy đến nay bàn
tay của cậu bé hai mốt tuổi ấy đã bao lần bắn gục giặc Mỹ và cũng đã bao
lần đỡ trên tay những đồng chí của mình ngã xuống trên mảnh đất quê em.
Cả mùa khô năm qua Luân đã trụ bám cùng đồng đội du kích Phổ Vinh,
ngày nằm công sự, đêm đi làm công tác. Mưa gió phong sương đã đọng lại
trên khuôn mặt của tuổi hai mươi. Luân hơi già trước tuổi và già hơn rất
nhiều so với tuổi đời. Mình thương Luân, phục Luân, tuy Luân còn có một
số nhược điểm nhưng đó là một trong những người dân Việt Nam anh hùng.
Đêm khuya, đài phát thanh đã hết nói từ lâu nhưng hai chị em vẫn còn
thao thức, mỗi người một ý nghĩ. Mình nghĩ đễn ngày hòa bình, mình mong
ước Luân cũng như muôn nghìn thanh niên miền Nam đã hai mươi năm
ròng đắng cay gian khổ sẽ còn sống còn được hưởng những ngày hạnh phúc
ấy. Còn Luân, em nghĩ gì hở em? Hãy nuôi mãi niềm tin hy vọng của tuổi
trẻ. Chị không muốn thấy sự khổ đau đọng lại trong đôi mắt còn thoáng nét
thơ ngây của em đâu.
14.7.68
Được tin cha chết, Thuận ngã trên giường khóc nức nở. Tiếng khóc cố
kìm lại vẫn bật lên, tiếng khóc của một người con trai đầy nghị lực như
Thuận làm mình thấy xót xa như thấy ai đó xát muối vào ruột. Thương
Thuận vô vàn mà chẳng biết nói gì với Thuận.
Thuận mồ côi mẹ từ nhỏ, người cha cặm cụi nuôi ba đứa con, người chị
gái của Thuận mới bị pháo bắn chết cách đây hơn nửa tháng, bỏ lại bốn đứa
con thơ dại. Đó phải chăng là nỗi buồn thỉnh thoảng hiện lên trong đôi mắt
rất đẹp của người con trai trẻ tuổi ấy. Thuận còn một em gái, đứa em từ lúc
chưa đến tuổi trưởng thành cũng đã từ lâu thoát ly đi theo du kích và theo
anh đi làm cách mạng.Ngay từ buổi đầu gặp gỡ, mình đã cảm thấy mến thương Thuận, không
phải vì thấy Thuận có gương mặt của Ác tơ13 khi anh còn là sinh viên, mà
vì tính nết chăm học chăm làm, biết đối xử có tình có lý với mọi người
xung quanh của Thuận.
Bây giờ biết nói gì để an ủi Thuận được đây? Cha Thuận chết, ai sẽ nuôi
mấy anh em thoát ly đi công tác, nhà cửa ruộng vườn sẽ bỏ cho ai. Chính
mình mình cũng chẳng hiểu sẽ giải quyết ra sao để trọn vẹn đôi đường.
Thuận đang ngồi trước mắt mình, đôi mi dài chớp chớp cố giấu nỗi nghẹn
ngào nhưng giọng nói vẫn hơi đứt quãng. "Chị cho em về nhà giải quyết
sắp xếp việc gia đình mấy bữa rồi sẽ lên, nhà em bây giờ trâu bò ruộng đất
chỉ còn em giải quyết, chị thông cảm cho em". Không hiểu Thuận còn định
nói gì nữa không mà câu nói dừng lại tại đó.
Vuốt nhẹ trên đôi tay đang nóng bừng vì sốt rét của Thuận, mình cũng
nghẹn lời: "Em cứ về lo giải quyết cho xong công việc nhà, vấn đề học tập
em đừng lo, chị và lớp sẽ lo tất cả cho em. Mong sao em vững vàng trong
công tác và học tập".
Đi nghe em, đi cho vững trên con đường máu lửa nhưng vô cùng vinh
quang mà em đã chọn.
18.7.68
Nhận được mười lá thư miền Bắc một lúc. Mỗi người một vẻ nhưng tất
cả đều toát lên niềm thương yêu tha thiết đối với mình và mỗi ngwoif mỗi
nét vẽ thành một bức tranh sôi động về miền Bắc anh hùng. Miền Bắc thân
yêu vẫn khỏe mạnh vươn lên trong bom rơi lửa đạn. Chiến tranh không hề
làm chậm bước đi của đất nước ta trên đường chiến thắng. Đất nước như
một người trai đầy nghị lực, dù vết thương đau nhưng chàng trai vẫn đi nụ
cười trên môi và niềm tin trong đôi mắt. Mình đã gặp biết bao người trai
như vậy trên đất miền Nam anh hùng này và hôm nay, qua những lá thư
miền Bắc, hình ảnh chàng trai ấy lại hiện lên vĩ đại và sinh động.
20.7.68Những ngày bận rộn công tác dồn dập, thương ít, mọi người trong bệnh
xá đều hết sức vất vả. Riêng mình trách nhiệm càng nặng nề hơn bao giờ
hết, mỗi ngày làm việc từ sáng tinh mơ cho đến đêm khuya. Khối lượng
công việc quá lớn mà người không có nên một mình mình vừa phải phụ
trách bệnh xá, vừa lo điều trị, vừa giảng dạy. Vô cùng vất vả và cũng còn
nhiều khó khăn trong công việc, nhưng hơn bao giờ hết mình cảm thấy rằng
mình đã đem hết tài năng sức lực của mình để cống hiến cho cách mạng.
Đôi mắt người thương binh hôm nào đau nhức tưởng như bò hôm nay cũng
đã sáng lại một phần. Cánh tay anh bộ đội sưng phù đe dọa chảy máu bây
giờ cũng đã lành lăn. Những cánh tay xương gãy rời cũng đã liền lại... Đó
chính là nhờ sức lực của mình và những người y tá đêm ngày lăn lộn trong
công tác bên giường bệnh.
Và với những học sinh, mình cũng đã đem lại những điều quý giá trong
lý luận về y học. Mình đến với lớp không phải chỉ vì tinh thần trách nhiệm
mà bẳng cả tình thương của một người chị đối với những đứa em đã chịu
biết bao thiệt thòi đau khổ vì bọn bán nước nên không tìm đến với khoa học
được. Thương biết mấy những Thuận, những Liên, những Luận, Xuân,
Nghĩa mỗi người một hoàn cảnh nhưng đều rất giống nhau: Rất ham học,
rất cố gắng để đạt mức hiểu biết cao nhất. Thuận mới vừa khóc cha chết,
hai chiếc tang còn nặng trên ngực nhưng nụ cười đã trở lại trên đôi môi
nhợt nhạt – Thuận đã hát đã cười đã sôi nổi thảo luận, nhìn Thuận mình biết
bao mến thương và cảm phục.
Liên vừa lo học vừa lo làm việc trong bệnh xá. Liên lặn lội trong mọi
công việc từ sớm đến tối như một con chim nhanh nhẹn vui cười đi đầu
trong mọi gian khổ - đó cũng là hình ảnh mình cần học tập.
Kể làm sao cho hết những người anh hùng vô danh mà mảnh đất miền
Nam đau thương khói lửa này đã tạo nên họ.
25.7.68
Một buổi ngồi trên giường bệnh của Lâm, Lâm bị một mảnh đạn cối cá
nhân xuyên vào tủy sống, mảnh đạn ác nghiệt đã giết chết một nửa người
Lâm - từ nửa ngực trở xuống. Lâm hoàn toàn bại liệt, lở loét và biết bao
nhiêu đau đớn hành hạ Lâm.Lâm năm nay hai tư tuổi, là một cán bộ y tế xuất sắc của Phổ Văn. Ban
Dân y huyện mới rút Lâm về bổ sung chưa được một tháng, trong lần đi
công tác vừa qua địch càn đến, Lâm xuống công sự nhưng khi tay anh vừa
mở nắp hộp công sự thì bọn Mỹ đã đến sát sau lưng, một mảnh đạn nhỏ đã
giết hại đời Lâm một cách đau đớn. Lâm chưa chết nhưng chỉ còn nằm để
chờ chết. Đứt tủy sống trong điều kiện ở miền Bắc còn bó tay nữa là ở đây.
Lâm biết điều đó nên đau khổ vô cùng. Chiều nay ngồi bên Lâm, Lâm
đưa lá thư của Hạnh (người vợ trẻ của Lâm) cho mình coi rồi khẽ nói với
mình:
"Chị ơi, các chị tận tình, gia đình tần tình nuôi em để làm gì? Trước sau
em cũng chết, em có sống cũng chỉ làm khổ các chị và gia đình mà thôi".
Một giọt nước lăn dài trên gò má gầy ốm của Lâm.
Thương Lâm vô cùng mà chẳng biết nói sao. Nếu đặt mình vào hoàn
cảnh của Lâm chắc mình cũng nói như vậy mà thôi. Nhưng không lẽ không
động viên Lâm... Ôi! Chiến tranh! Sao mà đáng căm thù đến vậy và đáng
căm thù vô cùng là những con quỷ hiếu chiến. Vì sao chúng lại thích đi tàn
sát bắn giết những người dân hiền lành, giản dị như chúng ta. Vì sao chúng
đang tâm giết chết nhữngthanh niên còn đang tha thiết yêu đời, đang sống
và chiến đấu với bao mơ ước như Lâm, như Lý, như Hùng và nghìn vạn
người khác nữa?
27.7.68
Anh Khả14 bị bắt rồi!
Buồn biết bao nhiêu, anh Khả mới hôm nào đó nắm tay Thùy thân thiết,
bàn tay của người anh đồng hương, đồng nghiệp ấm nóng thân tình. Mới
hôm nào đó hai anh em lui cui bên bàn mổ, nét chữ anh còn in đậm trên
bệnh án. Hôm nay anh đang nằm ở đâu? Trong một chiếc cùm nặng trĩu hay
trong phòng tra tấn của một nhà giam nào? Buổi sáng hôm ấy (20 tháng 7)
ra đi, chắc anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sa vào tay giặc nên anh
chào mọi người với nụ cười đùa vui. Anh nắm tay mình nói khẽ "Anh đi
nghe Thùy", rồi đi xa mấy bước anh nói to hơn "Độ mười bữa nữa anh về,
nhiều lắm là mười lăm bữa". Anh Khả mến thương ơi, đến bây giờ Th. càng
thấy quý anh, thương anh hơn bao giờ hết. Tình thương mộc mạc rất đỗichân tình ấy có từ những buổi Thùy còn quàng chiếc khăn đỏ trên vai, từ
những ngày anh còn là chú Khả. Nhớ anh, Thùy nhớ cả một chuỗi ngày êm
ấm. Ở đó có một căn nhà xinh, có đôi mắt đen tròn của bé Kim... Có bao
giờ gặp anh nữa không hở anh? Ba lô anh còn đây, mỗi khi nhìn thấy nó,
Thùy thấy đau nhói trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top