Chương 21: "Đây là lần đầu tiên Lão chủ động hôn tôi."
"Đây là lần đầu tiên Lão chủ động hôn tôi."
Tôi áp mặt vào ngực Lão nghe tiếng tim rộn ràng hòa thành một với tiếng mưa ngoài kia, sự rung động trong lòng rất lâu cũng không tan đi. Dường như toàn bộ ngọt ngào đều nén chặt trong căn phòng này, khiến tôi có chút cảm giác không nỡ để nó trôi nhanh.
Lão hơi dịch chuyển bước chân, tôi theo bản năng ôm chặt lấy. Tiếng cười truyền đến trên đỉnh đầu, tôi xấu hổ lại càng ôm chặt lấy Lão. Lát sau, Lão ôm tôi ngồi trên ghế, tôi theo lẽ đương nhiên ngồi lên đùi Lão. Tình cảnh hiện tại khiến tôi có chút thẹn thùng, không muốn đứng dậy nhưng ngồi như thế này cũng không được.
Lão vòng tay qua eo kéo tôi đến sát người Lão, chót mũi tự nhiên cọ vào má tôi. Hơi thở nóng ẩm phả nhẹ lên mặt, cảm giác như da mặt sắp bị Lão hun đến chín. Hôm nay Lão đột nhiên chủ động như vậy, thân mật đến mức chút nữa thôi tim tôi sẽ rớt ra ngoài.
"Lần trước đâu thấy cậu xấu hổ như vậy?"
"Lần trước nào chứ?"
"Lần cậu say."
Giọng Lão rất trầm, cách nhả chữ rất chậm, cố ý như có như không muốn cuốn tôi vào. Chóp mũi của Lão vẫn lưu luyến nơi mặt tôi không buông, đột nhiên, ở nơi gò má đang đỏ bừng, Lão đặt xuống một nụ hôn rồi dùng răng cắn nhẹ nơi đó. Tôi run cả người, cảm giác muốn khóc đến nơi, tim tôi không chịu nổi Lão liên tục đùa giỡn như vậy.
Tôi chống hai tay lên người Lão đẩy ra, nếu không tôi nghĩ mình sẽ chết ngất mất, nãy giờ đến cả thở tôi cũng không dám thở mạnh. Mọi hành động lúc trước tôi đùa bỡn Lão đều là trò mèo cả, Lão chính là cao thủ.
"Tôi, tôi chịu không nổi nếu Lão cứ như thế."
Nói đúng ra mặc dù tôi là người tấn công Lão đầu tiên nhưng thế nào thì người ta cũng là con gái lần đầu biết yêu, những chuyện thân mật như vậy là lần đầu tiên trải qua. Tôi cũng sẽ thẹn thùng, cũng sẽ xấu hổ.
Lão không nói gì cả, bàn tay nơi eo tôi vẫn ôm chặt không buông. Lão đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, để tôi có thời gian bình ổn lại cảm xúc. Hít vào rồi lại thở ra, xong rồi lại hít vào thở ra, đến khi ổn định lại mọi thứ tôi mới dám nhìn đến Lão. Tôi run run cầm lấy bàn tay còn lại của Lão, ấm áp từ lòng bàn tay mang đến cho tôi không ít can đảm.
"Lúc trước mới là lần đầu tiên hôn cậu, khi cậu say." Bàn tay lớn lật lại bao bọc lấy tay tôi, ngón cái dịu dàng vuốt ve mu bàn tay. "Lần trước với lần này, đều là không kiềm chế được."
"Cậu uống một ly, tôi hôn một cái", khi đó tôi vốn đã không có mặt mũi, lại say đến quên trời đất. Lúc nhận thức được vấn đề ngoài xấu hổ ra cũng chỉ có xấu hổ, tôi cũng không dám nghĩ những lời Lão nói là thật. Nào ngờ... nó vốn là thật!
Vũ trụ nhỏ trong lòng tôi hoàn toàn bùng nổ.
Hạnh phúc vỡ oà trong nháy mắt.
Hoá ra Lão vẫn giống một người đang yêu, có chút gì đó phấn khích, điên cuồng, khó kiểm soát vì một ai đó. Trước giờ tôi cứ nghĩ chỉ có mình tôi nồng nhiệt với tình yêu này, còn Lão sẽ lạnh lạnh nhạt nhạt như vậy bên tôi đến cả sau này. Không nghĩ đến, Lão chỉ là không biết phải thể hiện thế nào cho phù hợp. Đến giây phút thổ lộ, tôi hoàn toàn không chịu nổi mà bị đánh gục.
Im lặng hồi lâu, Lão vẫn dịu dàng đùa nghịch tay tôi, giống như nãy giờ chỉ có mình tôi căng thẳng. Hơn thế, thời gian trôi đi cũng rất chậm rất chậm.
"Kể về bạn cậu đi!" Lão chuyển đề tài.
Lúc này, tôi mới nhớ ra Sầu Riêng ở đầu kia Trái đất, màn hình máy tính cũng không biết đã tắt từ bao giờ.
"Ý Lão là Sầu Riêng hở?"
"Ừm."
"Sầu Riêng là bạn thân nhất nhất của tôi từ nhỏ đến giờ."
Tôi gặp Sầu Riêng lúc học tiểu học. Khi đó bé lắm có biết gì đâu, mà Sầu Riêng đích thị lại là bạn xấu trong lời của mẹ, vừa hung dữ vừa ngang ngược. Trong lớp từ bé trai đến bé gái không ai là không sợ Sầu Riêng, lại còn là con cưng của gia đình giàu có nên nó đích thị là tiểu thư hống hách không để ai vào mắt. Tôi lúc đó với Sầu Riêng là hai thế giới hoàn toàn tách biệt, chỉ vì nửa cái bánh bao mà thân thiết đến hiện tại.
Tên Sầu Riêng là tên ở nhà của nó, đơn giản là từ bé nó đã thích ăn sầu riêng nên ba mẹ liền gọi nó như thế. Sau này thì hình thành nên tính cách của nó không khác gì quả sầu riêng, gai guốc lại khó ngửi. Nhưng một khi đã ăn được sầu riêng, thì lại cảm thấy nó ngon không gì sánh bằng. Cũng giống như khi chơi được với Sầu Riêng, bạn sẽ cảm thấy nó muốn mang tất cả những gì tốt đẹp nhất đến cho bạn. Tôi trong lời Sầu Riêng là một đứa ngu ngốc lại yếu đuối, nên ông trời mới phái một đứa mạnh mẽ như nó đến để bảo vệ tôi.
Sầu Riêng sinh ra vốn là một công chúa, nhưng lại sống như một hoàng đế và cư xử không khác gì một quý ông. Nó là một đứa độc lập và mạnh mẽ ngay từ trong suy nghĩ lẫn hành động, với nó thì việc đàn ông con trai làm được thì nó cũng sẽ làm được, thậm chí là làm tốt hơn. Nó là một đứa cứng rắn với đàn ông nhưng lại dễ mềm lòng với phái yếu, đôi khi tôi phải hỏi rằng có khi nào nó sinh nhầm giới tính không. Vậy nên từ bé đến giờ nó chẳng có lấy một mối tình nào, nó thì không nhìn được ai vừa mắt, còn người thích nó thì bị nó chê lên chê xuống, nào là không mạnh mẽ bằng, không giỏi giang bằng, không đàn ông bằng... Tôi lo rằng, sau này trong nhà tôi sẽ có thêm một phòng cho Sầu Riêng nếu nó cứ trề môi xét nét như thế.
"Lão thấy tính cách tụi tôi khác nhau lắm đúng không?"
"Ừm."
"Nhưng không hiểu sao lại hợp nhau đến lạ, thật ra trước khi chơi với Sầu Riêng thì tôi nhút nhát lắm, tự ti lại dễ xấu hổ. Chuyện gì cũng không tự giải quyết được, mỗi lần tôi khóc lóc chạy đến tìm Sầu Riêng thì nó lại như chị đại đứng ra che chở cho tôi. Sau này bị nhiễm nhiều thói xấu của nó đến mặt cũng dày lên không ít."
Thực ra không chỉ dày lên một ít, lúc theo đuổi Lão thì toàn bộ cái gì gọi là ngượng ngùng, xấu hổ, hình tượng bản thân đều bị tôi vứt bỏ hết.
"Ừm." Lão dựa người vào lưng ghế, chăm chú nghe tôi kể chuyện. Vòng tay vẫn rất tự nhiên ôm lấy tôi, hoàn toàn bao bọc trong hơi ấm quen thuộc. Tôi cũng dần thả lỏng bản thân, ngồi dựa vào Lão, kể cho Lão nghe rất nhiều chuyện trước kia khi chưa có Lão.
Tôi kể Lão nghe, khi xưa tôi về méc Sầu Riêng còn nhiều hơn méc mẹ. Bất kể tôi đúng hay sai, Sầu Riêng đều sẽ bảo vệ tôi, còn ngang ngược tìm người ta đòi công bằng. Nếu không phải vì thành tích học tập xuất sắc, nó từ lâu đã được liệt vào hàng côn đồ phá trường phá lớp rồi. Dần dà bởi vì có cái ô Sầu Riêng trên đầu, chẳng ai dám làm chuyện xấu với tôi, còn tôi thì vừa tự hào vừa dựa dẫm, đôi lúc còn xấu xa mang danh nó ra thị uy với chúng bạn.
Từ năm cấp hai tôi đã rất kém trong mấy môn tự nhiên, đặc biệt là Toán. Không phải tôi không cố gắng, mà thực chất là cái môn đó không hề ưa tôi. Điểm Toán luôn luôn nằm trong top đầu từ dưới đếm lên. Có lần, tôi bị gọi lên bảng làm bài tập trong giờ Toán. Tôi đứng nửa buổi cũng không biết làm thế nào, thầy giáo rất khinh thường dạy dỗ một trận. Cái gì mà bài tập dễ như vậy cũng không biết làm thì sau này có thể làm được cái gì lớn lao chứ, còn đem tôi ra làm tấm gương xấu để khuyên răn học sinh bên dưới. Tôi lúc đó rất xấu hổ, lại còn uất ức sắp khóc, một đứa con gái mới mười mấy tuổi sao có thể chịu những lời nặng nề như vậy, còn bị mắng trước mặt các bạn. Tôi bị thầy giáo đuổi ra khỏi lớp, bị phạt đứng ở ngoài nghe giảng. Tôi vừa ra khỏi lớp liền khóc nấc lên, nhưng phải cắn chặt răng để mọi người không nghe thấy.
Lát sau, tôi thấy Sầu Riêng ra đứng phạt cùng tôi, còn thầy giáo kia thì tức đến đỏ cả mặt. Tôi còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì Sầu Riêng đã ôm lấy tôi dỗ dành. Lúc đó, mọi uất ức như vỡ òa, nhưng lòng lại được an ủi rất nhiều.
"Tao sẽ về nhờ ba đuổi việc ông kia đi."
"Mày làm như ba mày to lắm."
"To sao không."
Tôi bật cười, nước mắt lấm lem hết trên mặt.
"Mày nín đi! Trước giờ đi học tao chưa bao giờ bị phạt đâu, vì mày mà có ngoại lệ đó."
"Tao thương mày nhất!"
Thực sự, thực sự rất cảm động.
Lão im lặng nghe tôi kể, một tay chuyển lên dịu dàng vuốt tóc tôi: "Sau này có tôi rồi."
Tôi ngước lên đối diện với Lão, phát hiện ra trong đôi mắt đen kia chứa đựng toàn bộ hình ảnh của tôi, rất chân thành cũng rất nghiêm túc.
Cả tôi với Lão đều im lặng thu hết đối phương vào tầm mắt, tôi đang chuẩn bị tinh thần sẽ có một nụ hôn nữa thì có tiếng người chạy bịch bịch lên cầu thang, ngay sau đó là tiếng gọi vui vẻ trong trẻo của trẻ con: "Anh ba, anh ba ơi!"
Tôi như bị điện giật ngay lập tức nhảy khỏi người Lão, đứng thẳng tắp như cột đèn điện. Một bóng dáng màu hồng nho nhỏ chạy ào phòng, ngay sau đó liền nhảy lên người Lão. Lão chưa hết ngạc nhiên thì đã ôm lấy một cục bông nhỏ vào lòng. Còn tôi, tôi chỉ biết xoay mặt vào tường khóc ròng, thật đau tim chết mất thôi.
"Anh ba, anh ba, hôm nay Mèo được ngủ lại đây đấy, ba mẹ cho phép rồi." Công chúa nhỏ hoàn toàn không nhìn thấy tôi, vừa vào phòng liền ôm lấy Lão nũng nịu nói luyên thuyên đủ thứ. Lão cũng rất vui vẻ cưng nựng con bé. Chỉ vừa chớp mắt một cái, người nằm trong lòng Lão liền không phải tôi nữa rồi.
"Ai chở em đến đây?"
"Chị hai chứ còn ai nữa ạ."
Vừa nhắc chị hai, chị hai liền xuất hiện. Khác với Công chúa nhỏ trong mắt chỉ có Lão, chị Trang vừa vào phòng nhìn thấy tôi rất ngạc nhiên, lại quay sang nhìn Lão rất mờ ám. Hôm nay, trái tim tôi bị trêu đùa đến giờ vẫn còn đang chạy ma-ra-thon dồn dập trong lồng ngực.
"Em... em chào chị ạ." Tôi lễ phép chào chị Lão.
Mèo giật mình khi thấy tôi, con bé liền cau mày khó chịu.
Lão xoa xoa đầu con bé, bảo: "Mèo chào chị đi! Hôm nay anh dẫn chị đến nhà chơi."
Mèo có vẻ không tình nguyện lắm nhưng vẫn chu chu cái miệng nhỏ chào tôi.
Lão quay sang chị Trang hỏi: "Chị lại đến ăn chực hả?"
"Thì ba mẹ đi công tác rồi, lấy ai nấu cơm mà không qua đây ăn chực." Chị Lão vứt túi xách lên bàn, không hề kiêng nể tôi là người lạ mà nằm thẳng chân trên giường Lão.
"Bảo chị học nấu ăn thì chị không chịu."
"Anh ba đừng nói nữa, chị hai nấu dở chết đi được."
"Đúng rồi đấy, nên tôi chỉ chờ mấy người đến nuôi tôi thôi. Mà ông bà đi đâu rồi?"
"Ông chở bà đi lấy hàng, chắc sắp về rồi. Mình xuống dưới nhà thôi ạ."
Lão để chị hai dẫn Mèo xuống nhà trước, còn mình đi lại bên cạnh tôi với nụ cười treo bên môi như biết tỏng tôi đang nghĩ gì ấy.
"Lúc nãy sao phản ứng nhanh thế?"
"Nhỡ bị bắt gặp thì sao?"
"Bắt gặp thì bắt gặp, có phải làm gì xấu đâu."
"Nhưng người ta xấu hổ."
Lão cười đến cong cả mắt, giơ tay lên xoa nhẹ hai má đang nóng bừng: "Không trêu cậu nữa."
Lão lại cặm cụi trong bếp, còn tôi thì gia nhập hội chị em nhà Lão ngồi xem phim hoạt hình (theo quyết định của Công chúa nhỏ). Chúng tôi được Lão phát mỗi người một thanh socola ăn cho đỡ buồn miệng, riêng Công chúa nhỏ thì được hai cái vì kẹo đó vốn mua cho con bé mà. Nhưng Mèo không biết rằng, sau lưng nó, Lão lại dúi cho tôi thêm một cái nữa, còn bị chị Trang bắt gặp. Nhưng mà, dù chị hai có dùng ánh mắt oán giận như thế nào, Lão cũng làm bộ không thấy.
Lát sau thì ông bà về, căn nhà nhỏ bỗng chốc rộn ràng lên. Ông bà nhìn đàn cháu quây quần ríu rít thì cười đến cả nếp nhăn cũng xô hết về một chỗ. Mặc kệ ngoài trời mưa lớn như thế nào, trong ngôi nhà này tràn ngập ấm áp và hạnh phúc. Lúc mọi người tập trung hết lại trên bàn sắp sửa ăn trưa thì tôi nhận được điện thoại từ anh trai.
Hôm nay vui vẻ quá nên tôi quên mất ở nhà còn có một ông anh xấu tính.
Tôi nghe điện thoại xong, tay bỗng chốc lạnh đi một nửa. Lão nhìn thấy biểu hiện của tôi, lo lắng nắm tay tôi hỏi han.
"Tôi phải về ngay bây giờ, không thì tôi chết chắc."
"Làm sao vậy? Để tôi đưa cậu về!"
"Không cần đâu, anh tôi sắp đến đón rồi."
Chị hai Lão nghe đến anh tôi đến liền tưởng ông ấy lại gây khó dễ cho tôi, hung dữ sắn tay áo nói: "Em yên tâm, thằng kia mà đến chị cho nó biết tay."
Tôi vội vàng xua tay: "Không, không phải đâu ạ! Tại ba mẹ em có việc nên gọi về gấp."
Lúc tôi vừa nói xong cảm giác không khí trên bàn ăn liền trùng xuống, đến ông bà cũng nhìn tôi đầy lo lắng. Nói ra thì hơi xấu hổ, nhưng mọi người lại nghĩ đây chắc là chuyện gì nghiêm trọng lắm làm tôi cảm thấy tội lỗi.
"Thật ra không có gì nghiêm trọng đâu ạ, ba mẹ con đang giận thôi."
Điện thoại rung lên lần nữa, tôi xin phép ông bà rồi ra về. Lão theo tôi ra đến tận cửa, Lão biết là không tiện hỏi nhưng lông mày nhíu lại sắp chạm vào nhau luôn rồi.
Tôi chỉ đành nhỏ giọng giải thích với Lão: "Tại vì hôm nay cả tôi với anh hai đều bỏ nhà đi chơi, thế nên... Ba mẹ tôi không hung dữ lắm đâu, mắng vài câu là xong à."
Mặt Lão giãn ra, xoa xoa đầu tôi dặn dò: "Có gì báo tôi."
"Ừm, tôi về đây nha."
Tôi vẫy tay chào Lão rồi chạy ra xe anh hai, vừa mở cửa thôi đã bị ông ấy cằn nhằn một trận. Chưa kịp đáp lại thì anh trai đã nhét vào tay tôi một cái túi giấy xinh xắn.
"Quà của thằng Bắp cho mày, nó nhắc dạo này chẳng thấy mày đâu."
"Em bận học chứ bộ."
"Bận học hay bận yêu."
Tôi xì một tiếng, quay sang còn thấy Lão đang đứng ở cửa, tôi liền vui vẻ chào tạm biệt Lão một lần nữa.
Về nhà liền thấy hai vị đại nhân mặt cau mày có ngồi ở phòng khách, tôi liền chào lấy lòng trước. Chưa kịp để tôi nói thêm câu nào, mẹ làm hai anh em một trận xối xả hơn cả cơn mưa ngoài kia. Tôi định ăn xong bữa trưa nhà Lão rồi về chứ bộ, ai ngờ ba mẹ bảo đi gặp mặt bạn bè gì đó mà về còn sớm hơn cả tôi.
"Con em bỏ đi chơi đã đành, thằng anh cũng ton tót đi luôn, vứt cái nhà có khác gì cái nhà hoang không. Quần áo chưa giặt, đến nhà bẩn như gì cũng không chịu quét."
Hai anh em một lớn một bé đẩy đưa cho nhau từng phần lỗi.
"Tại anh cả đấy!"
Mẹ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, tiếp tục soi xét từng lỗi: "Còn đứa nào đêm qua ăn mỳ đến cái tô cũng không chịu rửa, để đến mốc lên luôn rồi kìa."
"Của mày đấy!"
Đến lúc mưa dần tạnh mẹ mới có dấu hiệu giảm bớt, trong khi đầu hai anh em cúi sắp sửa đụng sàn nhà luôn rồi.
"Rồi ăn gì chưa?"
"Dạ chưa."
"Dưới bếp có đồ ăn vừa mang về, xuống hâm lại mà ăn."
"Dạ vâng ạ."
Chỉ đợi có thế, hai anh em liền chạy tót xuống nhà bếp, bây giờ chỉ cần tránh xa tầm mắt của mẹ là tốt lắm rồi, không khéo lại lôi chuyện cũ ra mắng tiếp.
"Cái gì đây?" Ba chỉ vào cái túi giấy tôi để trên bàn, tôi cũng có biết là gì đâu nhưng trước mắt cứ ngon ngọt lấy lòng ba mẹ trước đã.
"Con mua về cho ba mẹ đấy."
Ba tôi nghe vậy liền mở ra ăn luôn, còn tấm tắc khen: "Ngon đấy nhờ!"
Anh trai đứng cạnh tôi lầm bầm: "Bánh ở khách sạn năm sao không ngon sao được."
Tôi ở dưới bàn đá chân ông ấy một cái, nhỡ đâu ba mẹ lại nghe được thì sao. Anh trai trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng không chịu thua trợn mắt nhìn lại.
"Hai đứa còn tính đánh nhau nữa à?"
Mẹ liếc một cái sắt lẻm, tôi với anh trai liền bật chế độ anh em ruột thịt yêu thương nhau thắm thiết mà giảng hoà trong cái ôm đầy tình thương mến thương.
—
#mess21:
Tình trạng chung tin nhắn của anh trai và em gái cùng-chung-một-dòng-máu đều sẽ thế này:
Tin nhắn: "Mai cuối tuần mày nhớ ở nhà trông nhà, tao có việc phải ra ngoài chiều tối mới về. Đừng để ba mẹ về mà nhà cửa tối om là hai đứa bị mắng đấy."
Đã xem. Không trả lời.
Thông báo từ ngân hàng: SD TK 100xxx000 +500,000VND luc dd-mm-yyyy 08:10:54. SD: 521,911VND. Mai cuoi tuan may nho o nha trong nha, tao co viec phai ra ngoai chieu toi moi ve. Dung de ba me ve ma nha cua toi om la hai dua bi mang day. CT tu 100xxx001...
Nhắn tin gửi anh hai: "Dạ vâng, Út biết rồi ạ ^^"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top