Chương 11: "Tôi đối với cậu là rung động, không phải cảm động."
Sáng hôm sau, trời còn chưa tỏ thì mọi người đã lục đục dậy chuẩn bị để tham gia trò chơi lớn. Điểm phần này rất quan trọng, nếu thắng thì chẳng sợ gì mà không có chân trong bảng thành tích hội trại. Vì thế nên mọi người quyết định thêm Lão vào nhóm chơi trò chơi lớn, não Lão to như thế không dùng thì thật lãng phí.
Khi tôi còn đang gà gật ôm chăn trong lều trại thì Lão đã tươm tất từ đầu đến chân. Lão nhìn thấy tôi, tôi liền tỉnh cả ngủ, lập tức trùm chăn nằm xuống giả chết. Một phần tôi vừa ngủ dậy còn chưa sửa soạn gì, chắc chắn trông rất lôi thôi, phần còn lại là vì tôi còn đang xấu hổ chuyện hôm qua. Tôi vẫn chưa có đủ dũng khí đối mặt với Lão.
Tôi nằm im trong chăn, mở to mắt, dỏng tai lên nghe động tĩnh bên ngoài. Tôi không biết mình đang mong chờ điều gì, chỉ là hình như muốn được Lão quan tâm. Ngoại trừ tiếng lục đục sửa soạn đồ đạc, tiếng côn trùng kêu, còn lại cái gì tôi cũng không nghe thấy. Lát sau, trên loa có thông báo tập họp, mọi người dần rời đi, sau cùng chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu rả rích. Tôi nhổm đầu ra khỏi chăn, chỗ lúc nãy đã không còn thấy bóng dáng Lão nữa.
Khi mặt trời dần lên cao thì đội trò chơi lớn mới về, lúc đó lớp tôi đang tham gia tập thể dục buổi sáng. Khi đội hình đã đầy đủ, cả trường tập trung nghiêm túc làm lễ chào cờ. Giữa không khí thiêng liêng đó thì đoàn người tham gia trò chơi lớn lần lượt tiến vào trong trang phục bộ đội cùng với những chiếc xe tăng làm bằng giấy, cây tre cõng trên lưng, và lá cờ quốc tung bay phấp phới. Tất cả như đang tái hiện lại một đoàn hành quân trong chiến tranh, vừa hào hùng vừa trang nghiêm đến lạ.
Tôi đang dõi mắt tìm hình bóng Lão thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người, quan trọng hơn là trên tay trên áo người đó đều dính một màu đo đỏ như máu. Giây phút phát hiện ra người đó là Lão, tôi đã giữ không cho bản thân hét toáng lên.
Tôi cuống quýt cả lên, cũng quên mất rằng mình đang ở giữa buổi lễ chào cờ.
"Lão, Lão làm sao vậy? Sao lại ra thế này?" Tôi đến nhìn cũng sợ, lắp ba lắp bắp nắm lấy tay Lão. Ngay lúc đó, nếu Lão yếu đuối nói một từ như là "đau quá" hay đại loại, tôi dám chắc mình sẽ khóc ngay tại chỗ. "Đi đi, tôi đưa Lão đến phòng y tế!"
Lão đứng yên như tượng, trơ trơ nhìn tôi: "Cậu kéo tôi đau quá."
Tôi nóng cả mắt, trước mắt mờ dần đi. Tôi thả tay Lão ra, rồi đột nhiên đứng khóc ngon lành giữa sân trường: "Lão bị sao vậy chứ? Đau lắm sao? Huhu lúc nãy rất khỏe mạnh mà..."
Lão đột nhiên kéo tôi lại gần, rồi đưa tay chà loạn lên mặt tôi. Tôi rất muốn diễn tả là Lão đang có ý lau nước mắt an ủi tôi nhưng sự tình thực sự không giống như thế, chỉ cảm thấy Lão càng bôi càng loạn.
"Cậu nhìn kỹ xem đây là cái gì?"
"Là máu mà." Đỏ chót như thế không phải máu thì là gì?
"Là thuốc đỏ. Tôi hóa trang cho Lớp Trưởng làm thương binh."
Tôi nín khóc, sờ tay lên mặt mình. Cả bàn tay đều dính chất đo đỏ, giống máu nhưng nhìn kỹ thì không giống lắm. Tôi hức hức mấy tiếng, tiến lại gần Lão kiểm tra xem lời Lão nói có thật không. Tôi nhìn đi nhìn lại mấy lần, người Lão ngoại trừ vài chỗ có màu đỏ như máu, còn lại toàn bộ đều còn nguyên vẹn, không có bất kỳ sứt mẻ hay vết thương gì.
Tôi chùi nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt, tức giận đá vào chân Lão một cái: "Lão lừa tôi?"
Lão xoay người tôi lại, để tôi đối diện với sân khấu, nơi nghi lễ vẫn đang diễn ra. Mọi người trong lớp, còn có lớp bên cạnh đưa mắt về phía tôi. Ai cũng có vẻ như cố nén cười xong quay đi, tôi tức đến dậm chân.
Bây giờ tôi có khác gì trò đùa không cơ chứ?
"Cậu muốn đứng đây? Hay tôi đưa cậu đi?"
Tôi hít dòng nước mũi đang chảy ra, cắn răng đáp lại Lão: "Tôi đi."
Thế là Lão nắm tay tôi, đường đường chính chính dẫn tôi đi khỏi sân trường.
Dưới ánh nắng ấm áp của ngày mới, Lão cười vui vẻ nắm tay tôi. Hai mắt cong cong, đôi lúm đồng tiền hoàn toàn nở rộ dưới mặt trời. Tôi ngơ ngẩn nhìn theo Lão. Hình ảnh bây giờ giống như những quyển truyện tranh thiếu nữ tôi từng đọc, tất cả mọi thứ xung quanh đều như ngừng lại, thứ duy nhất chuyển động trong mắt tôi ngay bây giờ chỉ có một mình Lão.
Và Lão hiện tại thực sự rất ngầu, rất rất ngầu!
Lão kéo tôi đi đâu tôi cũng chẳng biết, chỉ là âm thanh trong sân trường càng lúc càng nhỏ đi và trong đầu tôi tràn đầy hình ảnh của Lão cùng nụ cười rực rỡ với hai má lúm sâu hun hút.
"Này này... khi nãy Lão cười phải không?"
"Lạ lắm sao?"
"Đó giờ Lão chưa từng cười."
Chính xác từ ngày tôi quen biết Lão, cũng sắp tròn hai năm rồi.
Lão dường như nhận thức được vấn đề hiện tại, bèn hắng giọng mấy tiếng gượng gạo. Tôi lập tức trở thành fangirl, lấy điện thoại ra dõi theo nhất cử nhất động của Lão.
"Lão cười lại đi! Tôi phải chụp làm kỷ niệm, khoảnh khắc đáng giá..."
Lão cắt ngang lời tôi, trở về làm vẻ mặt ông chú khó ưa như mọi hôm: "Đi nào."
Lão lần nữa kéo tôi đi, lần nữa đưa tôi vào ký túc xá của Lão.
Lão không phát hiện ra việc liên tục đưa tôi vào phòng ký túc của mình là một chuyện rất đáng ngại ngùng sao?
Tôi ngồi trên giường đợi Lão tắm buồn chán đến mức sắp ngủ gục. Mỗi lần bên Lão mặc dù đều có cảm giác như đang đóng phim tình cảm thần tượng nhưng sao tôi lại ghét cái cảnh này thế nhỉ?!
Đang mơ mơ màng màng tính ngủ, tôi giật thót mình khi nghe tiếng đập cửa phòng Lão. Ông bà nói cấm có sai, đi đêm có ngày gặp ma. Tôi hoàn toàn mang tâm trạng của kẻ đang làm chuyện xấu sắp bị bắt quả tang.
"Này, ông có trong phòng không đấy?" Tôi trong này thót cả tim, ngoài kia lại tiếp tục lẩm bẩm: "Cửa bị khóa rồi. Lạ nhỉ? Không ở trong phòng thì đi đâu được ta?"
Tôi thở phào một hơi, may là cửa nẻo được khóa kỹ càng. Cũng may Lão có tính cẩn thận, mỗi lần vào phòng đều quen tay chốt khóa cửa, không thì lần này tôi quả thật mất xác. Tôi cầu trời nguyện Phật mong cho tên kia mau chóng bỏ cuộc mà đi đi. Trong lúc sơ ý, tôi vô tình quơ phải cuốn sách của Lão khiến nó một đường bay thẳng xuống dưới nền đá lạnh lẽo. Tim tôi cũng theo đó hẫng đi vài nhịp. Tôi thật muốn tự lừa mình rằng cái gì cũng không nghe không biết, cơ mà tiếng đập cửa ngày càng dồn dập ngoài kia khiến tôi chẳng thể nào tự lừa mình được.
Tôi rón rén đến trước cửa phòng tắm của Lão, kêu cũng không dám kêu, gõ cũng không dám gõ. Tôi cái gì cũng không dám làm, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút thì danh tiếng bao nhiêu năm dành giữ sẽ không cánh mà bay. Trong lúc tôi lo lắng nhất, hoảng sợ nhất, Lão lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi như một vị thần.
Khi cửa phòng tắm vừa mở, Lão thơm tho sạch sẽ bước ra, dùng một ánh mắt cực kỳ xem thường nhìn tôi. Lão dùng khăn trắng lau tóc, kính cũng không vội đeo, thong thả đi ra mở cửa. Trong những lúc thế này, Lão có nên tỏ ra chút lo lắng để phối hợp với tâm trạng hiện tại của tôi hay không? Mỗi lần nhìn Lão thản nhiên như thế, có biết là tôi cảm thấy bản thân rất tầm thường, à không, chính là mọi người đều tầm thường.
Lão dừng lại bên cửa, không mở vội mà đứng lại nhìn tôi. Sau 5 giây chỉ nhìn nhau không nói, tôi lẳng lặng chuồn vào nhà vệ sinh, ngoan ngoãn ngồi im trong đó thưởng thức mùi hương của Lão. Một lát sau, tôi không biết mình đã tự nhẩm trong đầu không biết bao nhiêu thứ vớ vẩn về Lão, Lão nhòm đầu vào bảo tôi ra ngoài. Người ngoài cửa đã đi, cửa phòng cũng được đóng kín, tôi thấy trên bàn có đồ ăn sáng cùng sữa.
Từ bao giờ Lão được quan tâm vậy, hơn nữa lại còn được đối xử đặc biệt như thế. Lão thế này đương nhiên tốt hơn Lão lầm lì một mình thế kia nhiều, nhưng tôi lại có cảm giác không muốn như thế, Lão thế này làm tôi cảm thấy mình hết đặc biệt với Lão.
Lão bây giờ đang rất được lòng mọi người. Lão thông minh. Lão tốt bụng. Khi nhìn vào Lão, mọi người đều cảm thấy Lão trầm tĩnh, có phần hơi lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh. Nhưng khi hoạt động tập thể hay mọi người có chuyện tìm Lão, làm được thì Lão sẽ làm, giúp được thì Lão sẽ giúp.
Cũng không ai còn bảo là Lão cố tình tỏ ra lạnh lùng, cao ngạo, đơn giản là con người Lão vốn thế. Lão không ganh đua, cũng không tranh chấp với ai, Lão chỉ cố gắng làm tốt việc của mình, còn lại Lão đều không quan tâm. Mọi thứ xung quanh có thế nào cũng không ảnh hưởng đến Lão. Mọi người đều bảo Lão dễ chơi nhưng không dễ thân, cũng chẳng có lý do gì để ghét một tên như Lão. Tóm lại, Lão đang rất có thiện cảm từ mọi người, kể cả mấy đứa từng không mấy ưa Lão.
Bây giờ chỉ có lũ con trai trong lớp đang cố gắng lôi kéo Lão hòa nhập cùng chúng nó, nhưng có khi được rồi cả con gái cũng muốn kết thân với Lão nữa cũng nên. Rồi chúng nó sẽ phát hiện ra Lão là một tên thú vị dường nào, rồi sẽ biết được Lão vốn không phải là ông chú đầu to mà chính là nam chính phim thần tượng. Đến lúc đó, tình địch của tôi sẽ tăng dần lên theo cấp số nhân.
Lão như hạt nhân đứng trung tâm, ban đầu chỉ có thu hút mỗi một electron là tôi xoay quanh, dần dà về sau sẽ càng nhiều càng nhiều. Tôi từ đặc biệt sẽ dần trở nên đại trà, rồi dần mất hút trong đám electron lẫn lộn âm dương đó.
Mà tôi, lại không thích cảm giác bị Lão bỏ rơi, cảm giác Lão chỉ đơn giản xem tôi là một người bạn đơn thuần như bao người khác.
Tôi cũng không thích Lão sẽ được nhiều đứa con gái xinh xắn hơn, tài giỏi hơn vây quanh. Xét theo một khía cạnh nào đó, Lão quá hoàn hảo khi đứng cạnh một đứa bình thường như tôi. Lão như một cái mê cung rộng lớn vậy, bên ngoài có vẻ bình thường đến tầm thường, nhưng khi tiến sâu vào trong sẽ dần phát hiện ra những thứ đẹp đẽ được giấu kín, đến lúc tận cùng sẽ cảm thấy đây vốn không phải là nơi mà mình có thể tự do khám phá, bản thân vốn không xứng với cái nơi duy mỹ này.
Lần đầu tiên từ khi quen biết Lão, tôi lại tự ti về bản thân đến vậy, tự ti đến mức không dám đứng cạnh Lão.
Tôi lặng lẽ đi ra cửa, để lại cho Lão một câu: "Thôi tôi xuống dưới trước nhé, không chút nữa mọi người lại về thì khó đi lắm."
"Ăn chút đã."
"Tôi cũng có phần mà."
Tôi dợm bước đi, Lão liền ngăn tôi lại.
Bàn tay to lớn giữ lấy cánh tay tôi, giọng Lão mềm hơn: "Làm sao vậy?"
Tôi muốn nói lại không biết nói ra làm sao, sợ nói ra Lão lại mắng tôi trẻ con, ngu ngốc. Nhưng thật sự tâm trạng rất khó chịu, mọi suy nghĩ quẩn quanh trong phòng tắm ban nãy cứ như tụ lại thành cục nghẹn ở cổ, nhổ không ra nuốt không trôi.
"Lão chú ý đến tôi có phải vì tôi là đứa con gái duy nhất bám theo Lão không?"
Cả chuyện Lão bảo rằng Lão rung động với tôi cũng thế, phải không?
Lão nhăn mặt không hiểu.
"Sau này gặp được một cô gái tốt hơn tôi, có phải Lão sẽ thích người ta hơn..."
"Tôi đối với cậu là rung động, không phải cảm động."
Tôi quay người nhìn Lão, đột nhiên phát hiện ra rằng khoảng cách giữa tôi vào Lão rất gần.
Ánh mắt Lão nhìn tôi chăm chú, trong vắt lại sáng bừng như ban mai. Lão buông tay tôi ra, chậm rãi nói những lời làm xáo động lòng tôi, vừa thành thực vừa nghiêm túc như đang giải một bài Toán: "Sau này có thể gặp người đối xử với tôi tốt hơn cậu, hoặc thích tôi nhiều hơn cậu, nhưng tôi không chắc bản thân có thể rung động lần nữa hay không."
"Tôi dám chắc tôi thích Lão nhiều hơn mấy người kia." Tôi lớn giọng khẳng định. Cái gì có thể không tự tin, nhưng tôi rất chắc chắn tình cảm của bản thân.
"Vậy được rồi, ăn trước đã!"
Vậy là tôi lại vui vẻ cùng Lão ngồi ăn sáng.
Tôi có phải dễ dỗ quá rồi không?
.
Hội trại qua đi, chúng tôi lại chuẩn bị thi cuối kỳ.
Lấy lý do ôn tập, nhằm đảm bảo thành tích, tuần nào tôi cũng theo chân Lão đến thư viện chăm chỉ học bài. Ba mẹ tôi mà biết con gái họ ngoan hiền thế này, chắc xuýt xoa Lão không ngớt. Vì để chứng minh cho Lão thấy, tôi mặc dù không được thông minh lắm nhưng bù được cái cần cù, tôi không dám xao nhãng phút giây nào khi được Lão chỉ bài cho.
Vì là gần cuối năm, sinh viên thì làm đồ án tốt nghiệp, lớp 12 thì chuẩn bị thi Đại Học, thư viện cứ thế ngày một đông. Nhiều ngày ngồi chật kín cả phòng, phải qua ngồi phòng phụ nhưng chỗ đó rất nóng lại chỉ dùng quạt mà không có điều hoà. Thế là mỗi lúc hẹn Lão, tôi đều lên từ rất sớm để giành chỗ tốt. Tôi học buổi sáng, hẹn Lão buổi chiều thì về nhà ăn vội miếng cơm rồi lại chạy đến thư viện, vì chỉ những giờ như thế thư viện mới vắng người.
Hôm thứ bảy, sinh hoạt lớp đã về muộn rồi, ấy thế mà ba mẹ đi ăn tiệc cũng không thèm nấu cơm cho. Tôi sợ ăn hàng quán sẽ muộn giờ nên cứ thế mà ôm bụng đói đến thư viện đợi Lão. Tôi gục đầu lên chồng vở, lúc Lão đến nhất định phải bày ra bộ dáng đáng thương nhất cho Lão xem.
"Bạn ơi, chỗ này có người ngồi chưa vậy?"
Không phải Lão, tôi chán nản đáp lời: "Có người ngồi rồi."
Tôi nghe tiếng kéo ghế, rồi người kia cứ thế ngồi vào. Tôi bực mình ngồi dậy, người đâu mà vô duyên đến thế.
"Bạn ơi, chỗ này có người ngồi rồi."
"Mình chỉ hỏi cho lịch sự thôi chứ đây là thư viện công cộng, mình thấy chỗ trống thì mình ngồi thôi."
Loạn rồi loạn rồi, trời nắng nóng lại còn gặp mấy đứa thần kinh.
Tôi nhìn tên kia cười vô cùng đắc ý. Từ ngày quen biết Lão, tôi cảm thấy chẳng còn nhìn vừa mắt thằng con trai nào. Tôi chán chả buồn quan tâm, tiếp tục nằm dài ra bàn chờ Lão. Bàn xung quanh còn trống nhiều như vậy, tên kia lại chọn chỗ này thì chắc chắn là muốn gây sự với tôi rồi. Tôi cứ mặc kệ là được.
Không lâu sau thì Lão đến, tôi vẫn duy trì tư thế đáng thương như thế đợi Lão. Lão không vào chỗ ngồi liền mà đứng nhìn tôi, tôi cố gắng bày ra trạng thái cần được yêu thương.
"Làm sao vậy?"
"Tôi đói."
"Vì sao?"
"Nhà không nấu cơm."
"Nên?"
"Tôi đợi Lão nãy giờ."
Tình trạng hiện tại, tôi như con mèo nhỏ ra sức làm nũng với Lão.
Hình như tôi đói đến hoa mắt rồi thì phải, tôi thấy khoé môi Lão khẽ cong lên, giọng nói cũng có vài phần bất đắc dĩ, nhưng lại không khó chịu chút nào.
"Được rồi, đi thôi!"
Đôi khi có những ngày đẹp trời như thế này, Lão rất biết phối hợp cùng tôi.
Tôi dọn sách vở đi theo Lão, nghĩ nghĩ lại nhìn cái người tự ý ngồi bàn của tôi, sau đó vô cùng kiêu ngạo hất tóc rời đi.
—
#mess11:
"Lão ạ, em vừa nhận được tin nhắn định kỳ hàng tháng."
"Thì?"
"Chỉ là để thông báo cho em biết em vẫn có thể làm mẹ thôi mà lấy của em không biết bao nhiêu là máu."
"Cho anh một đêm, anh đảm bảo chín tháng tới em sẽ không nhận được bất kì tin nhắn lấy máu nào nữa."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top