Chương 67
Ngày hôm sau khi Kiều Trăn Trăn thức dậy tự nhận ra rằng điện thoại di động của mình đã tự động tắt, nhưng cô nhớ rõ ràng rằng tối qua lúc cô gọi điện cho Trì Thâm, pin vẫn còn đầy.
Tần Tĩnh từ bên ngoài đi vào, thấy cô với vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm điện thoại, dừng lại một chút, hỏi: “Đang xem cái gì đấy?”
“Mẹ, con muốn đổi điện thoại di động.” Cô giơ tay.
Tần Tĩnh liếc cô một cái: “Đổi cái gì? Không phải mới mua chưa tới nửa năm sao?”
“…Cũng không phải thứ đắt tiền lắm, mua cho một cái thì có làm sao đâu.” Kiều Trăn Trăn lầm bầm, bật điện thoại sau khi sạc pin và nhấp vào giao diện tin nhắn mới phát hiện bản ghi cuộc gọi giữa cô và Trì Thâm ngày hôm qua hóa ra đến tận hơn sáu giờ.
"…"
Không có gì lạ nếu điện thoại sập nguồn.
“Không đắt tiền thì cũng không mua cho con, không thể hình thành thói quen xa hoa lãng phí được.” Tần Tĩnh bên kia vẫn đang giáo huấn cô.
Kiều Trăn Trăn bất lực ngẩng đầu lên: “Mẹ ơi, trong toàn bộ thế hệ thứ hai của giới nhà giàu, … mẹ có thể tìm được người nào mà khó khăn với mộc mạc hơn con sao?”
Cô vừa dứt lời, chị họ từ bên ngoài đã giục cô dậy đi chợ, Kiều Trăn Trăn lập tức nhảy xuống giường, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Tần Tĩnh vốn định rủ cô đi ăn sáng, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, sợ cô đi chợ rồi ăn sáng luôn nên dở khóc dở người quay người bỏ đi.
Kiều Trăn Trăn dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, sau đó cùng chị họ chạy ra ngoài, sáng đi chợ, chiều đi thăm, mãi đến tối mới có thời gian gọi điện thoại cho Trì Thâm .
“Hôm nay mình ăn một món rất lạ. Món này là mỳ xào trứng, ăn rất giòn nhưng phải ăn khi còn nóng. Bọc lại mang về sẽ không có vị như vậy, mình không mang theo được. Cậu đợi đến khi nào cậu rảnh, mình dẫn cậu đi ăn.”
“Ừm.”
“Mà này, lúc ở quê cậu có ra đồng bắt chim gà rừng không? Mình nghi ngờ họ nói dối mình, mình đi bắt chúng hai ngày rồi, một chiếc lông gà cũng không bắt được, nhưng khoai lang nướng rất ngon, khi nào mình đi chỗ cậu, chúng ta có thể thử dùng lò nướng, nhưng không biết mùi vị có khác biệt gì không.”
“Được.”
“Mấy ngày nay ông nội rất bận, ngày nào cũng đi sớm về muộn, nói bận việc cúng bái tổ tiên, nhưng hôm trước khi mình đến thăm nhà bà con, mình thấy ông ấy đang đánh bài ở nhà một người chú…” Kiều Trăn Trăn lải nhải hồi lâu, mới phát hiện Trì Thâm nói rất ít, dừng một chút, cẩn thận thăm dò: “Cậu có mệt không?”
Trì Thâm dừng một chút: “Mình không mệt.” cậu chỉ muốn nghe giọng nói của cô nhiều hơn.
“Vậy chắc là cậu mệt rồi, gần đây ông nội Trì có đưa cậu đi gặp nhiều họ hàng không?” Kiều Trăn Trăn tò mò.
Trì Thâm trầm giọng đáp: “Mình gặp qua một ít.”
“Lần trước nghe nói ông ấy có gọi điện thoại cho ông ngoại, nói là tổ chức tiệc tối, chính thức giới thiệu cậu với mọi người, thời gian đã định chưa?” Kiều Trăn Trăn lại hỏi.
Trì Thâm suy nghĩ một chút: “Còn chưa có quyết định, thời gian đại khái là mấy ngày sau.”
“Thật tốt, có đủ thời gian để chuẩn bị,” Kiều Trăn Trăn ngáp một cái và nằm trên giường với đôi mắt buồn ngủ, “Mình buồn ngủ quá, nếu mà cậu cũng mệt mỏi, vậy thì chúng ta cùng nhau ngủ ngon thôi.”
“Mình không mệt…”
Cậu chưa kịp nói xong thì đã có âm báo tắt từ điện thoại.
Trì Thâm im lặng hồi lâu, cuối cùng bấm vào trò chuyện gần nhất ở trên điện thoại——
Vào khoảng thời gian nhất định vào mỗi tối, đều có cuộc gọi của cô, nhưng thời gian cuộc gọi càng ngày càng ngắn, hôm trước vì cô quên cúp máy nên mới hơn sáu giờ, mà hôm qua chỉ còn nửa giờ, hôm nay chỉ có hai mươi phút.
Thời gian mỗi ngày một ngắn lại mà ngày gặp mặt cũng ngày một cận kề. Đôi mắt Trì Thâm khẽ động, im lặng đặt điện thoại trong lòng một lúc lâu, sau đó nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Cậu mong chờ ngày đó từng ngày, cuối cùng cũng đến ngày Kiều Trăn Trăn từ quê hương trở về, vì vậy sáng sớm cậu đã gọi cho cô.
Khi điện thoại reo, Kiều Trăn Trăn vẫn còn đang ngủ mê man, và khi nghe thấy giọng nói, cô ấy khó khăn nhấn trả lời: “…Alo?”
“Mình xem bản đồ điện tử rồi, từ quê ra sân bay, có một đoạn đường bị tắc, nhớ kêu ông ngoại đi đường vòng.” cậu nhỏ giọng nói.
Kiều Trăn Trăn dừng lại, nhìn ngoài cửa sổ vẫn đang mưa, nhắm mắt lại và nói: “Trời mưa rồi, hôm nay bọn mình sẽ không về.”
Trì Thâm dừng lại, và đột nhiên im lặng.
Kiều Trăn Trăn không đợi cậu đáp lại, bất tri bất giác lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, vừa định chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy anh nói: “Cậu nói cậu sẽ về mà.”
“Không phải là do mưa sao, đường cũng không dễ đi…” Kiều Trăn Trăn ngáp một cái, uể oải xoay người, “Ông ngoại nói hai ngày nữa trời sẽ trong.”
Trì Thâm cụp mắt xuống, ánh mắt lặng lẽ dò xét lòng bàn tay. Thật lâu sau, cậu mới thấp giọng đáp lại: “Được.”
Cậu phản ứng quá muộn, Kiều Trăn Trăn đã chìm vào giấc một lần nữa và không tỉnh lại cho đến khi cô bị chị họ đánh thức vào lúc chín giờ.
“Em ngủ say quá, chị gọi lâu vậy mà em không nghe,” Chị họ thở dài, hai mắt sáng ngời nhìn cô, “Nghe ông ngoại nói, em không đi nữa à?”
Kiều Trăn Trăn ngáp và ngồi dậy, cô nhếch mép cười: “Vâng, em không đi nữa.”
Cô được coi là người nhỏ tuổi nhất ở đây, nhóm anh em họ lớn tuổi hơn đều coi cô như con nít, lúc đầu cô có chút khó chịu, nhưng bây giờ cô đã luyện được khả năng trở nên vô tri khi nhìn thấy họ.
“Được! Đi thôi, chị dẫn em đi làm móng ,” Chị họ không nhịn được nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô, “Em còn chưa dùng cỏ móng tay phải không?”
“Cỏ móng tay ?” Kiều Trăn Trăn tò mò.
“Ừ, có lẽ ở chỗ em không gọi như vậy. Dù sao ở đây chúng ta gọi là cỏ móng tay. Nhuộm móng tay rất đẹp. Mùa này thì không có, nhưng vào mùa hè chị Uyển Đình của em đã cất chúng vào tủ lạnh, ngay bây giờ chúng ta vẫn có thể dùng nó.” Người chị họ vừa nói vừa giục cô đứng dậy.
Kiều Trăn Trăn vui mừng, ngay lập tức gấp gáp đứng dậy, lúc chuẩn bị rời khỏi nhà, cô chợt nhớ ra mình chưa lấy điện thoại di động, nghĩ đến chuyện nghe điện thoại, cô chạy nhanh đến giường để lấy, cuộc gọi đã bị treo năm phút trước.
… Trước kia cậu đều không có cúp máy, chẳng phải sẽ nghe mình cùng chị họ nói chuyện sao? Mặc dù cô không nói gì quá đáng, nhưng sự hạnh phúc cô thể hiện vừa rồi khiến cô cảm thấy tội lỗi.
Kiều Trăn Trăn hắng giọng và định gọi lại cho cậu, nhưng lại bị chị họ kéo đi.
Thành phố S cách xa vạn dặm, Trì Thâm đang ngồi trước khung cửa sổ kiểu Pháp, lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại vừa cúp máy, trên người chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, xương quai xanh thanh tú lộ ra ngoài không khí, càng làm tăng thêm sự mong manh.
Trì Thành đi vào liền nhìn thấy cậu ngồi ngẩn người như vậy, dừng một chút mới nói: “Thâm Thâm, có muốn ra ngoài đi dạo không? Ông nội dẫn con đi tiêu tiền, được không?”
Trì Thâm ngẩng đầu nhìn ông ấy, “Con không muốn đi.”
Trì Thành mở miệng muốn khuyên cậu lần nữa, nhưng thấy cậu lại cúi đầu lại do dự, rốt cuộc cũng không nỡ ép người. Ở bên nhau lâu như vậy, Trì Thành cũng mơ hồ cảm nhận được tính cách của Trì Thâm, so với những đứa trẻ bình thường thì phương diện tình cảm lại yếu đuối hơn một chút, nhưng cũng rất có hiếu, nếu như nhất định muốn rủ cậu đi chơi, cậu nhất định sẽ đi.
Nhưng cần gì phải bận tâm, cháu trai đã chịu khổ nhiều năm ở bên ngoài, cũng đã đến lúc hưởng phúc, cho nên ông ấy không nỡ ép cháu mình làm những việc cháu không thích.
Trì Thành buông tiếng thở dài rồi rời đi, trước tiên đến công ty giải quyết đống việc tích lũy, sau đó một mình đến trung tâm thương mại, định đặt một bộ vest cho Trì Thâm mặc trong bữa tiệc tối.
“Ngài trước tiên chọn kiểu dáng đi, về phần chi tiết cụ thể, còn cần nhà thiết kế may đo cho thiếu gia xong mới có thể cắt .” Cố vấn vẻ mặt thân thiện nói.
Trì Thành cau mày: “Thằng bé không thích ra ngoài cho lắm, xem ảnh chụp có thể ước lượng được gần đúng được không?”
“Tốt nhất là … tốt nhất nên đo đạc ngay tại chỗ,” người tư vấn có chút xấu hổ, “Dù sao thì điều này cũng chính xác hơn. Bữa tối chúc mừng là một sự xuất hiện rất có ý nghĩa đối với thiếu gia. Chúng tôi vẫn hy vọng rằng bộ quần áo đó có thể là tốt nhất.”
Gần đây, tin tức nhà họ Trì đã tìm được người thừa kế đã truyền khắp thành phố S, tự nhiên những quầy hàng cao cấp như họ cũng được nghe nói.
Những lời của nhà tư vấn đã chọc trúng nội tâm của Trì Thành, ông suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lặng lẽ gật đầu.
Người tư vấn thở phào nhẹ nhõm, sau khi trò chuyện với ông ấy về một số chi tiết, đích thân tiễn ông ấy ra khỏi trung tâm thương mại.
Khi Trì Thành từ trung tâm mua sắm trở về nhà, đã là bảy hoặc tám giờ tối, điều đầu tiên ông ấy làm khi về đến nhà là tìm Trì Thâm.
Sau khi gõ cửa, giọng nói của Trì Thâm từ trong phòng truyền ra: “Mời vào.”
Trì Thành cười cười, mở cửa đi vào, phát hiện trong phòng không có bật đèn.
“Sao lại không bật đèn?” ông vừa nói vừa bật đèn.
Trì Thâm đứng trước cửa sổ sát đất theo bản năng nheo mắt lại, một lúc sau mới chậm rãi mở ra: “Ông nội.”
Trì Thâm nhìn thấy anh ngồi trước cửa sổ cao sát sàn, điện thoại di động đặt trên thảm trước mặt, trong lòng lóe lên một tia ý nghĩ kỳ lạ, nhưng nhanh chóng bị đè xuống: “Ông nội đến tìm cháu nói chuyện, mấy những bộ quần áo đặt làm riêng đó cháu phải đến quầy và họ phải đo cho cháu mới được.”
Thật ra thì trực tiếp gọi người đến nhà cũng có thể, nhưng trong lòng ông ấy vẫn hy vọng Trì Thâm có thể ra ngoài một lát, dù sao cậu cũng ở đây nhiều ngày như vậy, trừ việc đưa cậu gặp lại vài người bạn cũ, chưa từng thấy cậu chủ động ra ngoài.
Ông ấy không biết nhiều về giới trẻ bây giờ là như thế nào, nhưng ông ấy vẫn mơ hồ cảm thấy Trì Thâm cả ngày ở nhà buồn chán như vậy có vẻ không đúng lắm.
“Tây trang vẫn rất quan trọng, mặc không vừa vặn sẽ rất thất lễ.” Trì Thành lại thuyết phục.
Trì Thâm cụp mắt: “Cháu không muốn đi.”
Trì Thành không ngờ cậu trực tiếp từ chối, lập tức biết không còn cách nào khác.
Trong phòng yên lặng một hồi, cuối cùng Trì Thành thỏa hiệp: “Không muốn đi thì không đi, ở nhà cũng tốt .”
Trì Thâm im lặng.
Trì Thành dừng một chút, cuối cùng đành phải xoay người rời đi.
Khoảnh khắc ông bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại, Trì Thành lại liếc nhìn cửa sổ kính suốt lớn từ trần tới sàn, bỗng nhiên nhận ra rằng khi anh rời đi sáng nay, cậu đã ngồi ở đó như thế này, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, như thể cậu đã hoàn toàn phong bế bản thân mình.
Trì Thành càng lúc càng bất an, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi đóng cửa lại.
Bầu trời ở thành phố S trong xanh, ngay cả những vì sao cũng sáng như cũ, nhưng ở quê cô đang mưa rất to, mưa đã hai ngày nhưng có vẻ vẫn không ngớt.
Kiều Trăn Trăn nhìn cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ, những suy nghĩ tích tụ trong nhiều ngày đột nhiên bùng phát, cô lặng lẽ tìm một chiếc ô và trốn khỏi nhà trệt.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top