Chương 62

 Triệu Luyến Kiều quyết định tổ chức bữa tiệc vào thứ sáu sau giờ tan học, hôm đó sẽ không có tiết tự học, sẽ được tan học sớm, cả lớp mấy chục người sẽ đi ra ngoài với nhau.

"Tại sao lại không quyết định tối mai, ngày mai phải học thêm buổi sáng nữa, mình không thể dậy được. " Bạn học ngồi trước bàn của Kiều Trăn Trăn thì thầm.

Kiều Trăn Trăn chậc chậc: "Vậy là cậu không hiểu rồi nếu tối mai ăn cơm, chủ nhật sẽ không phải đến trường, cách một ngày rồi mới đi học, dư âm của bữa ăn đã qua, ai sẽ còn vui vẻ khen cậu ấy cơ chứ. "

Bàn trước có người buồn cười nói: "Không đến mức đó chứ, chỉ mời một bữa cơm thôi mà mà. " 4000 một người quả thật rất hào phóng, nhưng mọi người trong lớp cũng không đến mức chưa từng thấy để khen nức nở mãi không hết.

Vừa dứt lời, chỉ thấy trước cổng trường dừng lại vài chiếc xe dài hơn xe hơi, mỗi chiếc xe có tài xế và vệ sĩ, phô trương đến mức thu hút sự chú ý của vô số người. Triệu Luyến Kiều đang nói gì đó cùng mấy bạn nữa đang vây quanh mình, các bạn nữ hoan hô lên một tiếng, liền lên một trong những chiếc xe kia.

Triệu Luyến Kiều quay đầu nhìn về phía các bạn học khác: "Mau lên xe, bên ngoài trời lạnh quá. "

Giọng nói của cô ta không hề nhỏ, lại một lần nữa thu hút người xem.

Người bạn ở bàn trước: "..." má, xấu hổ muốn đội quần ghê.

Kiều Trăn Trăn dở khóc dở cười, cô kéo Trì Thâm lên chiếc xe cuối cùng, người bạn ở bàn trước vội vàng đi theo.

Một chiếc xe có thể chứa hơn mười người, xe của Kiều Trăn Trăn rất nhanh đã chật kín người, lại có người bước đến, bạn bàn trước từ chối: "Đi phía trước đi. "

"Những chiếc xe phía trước kia sơn màu kỳ quá, tôi không muốn ngồi vào." Người mới tới khóc không ra nước mắt.

Người bạn bàn trước không còn cách nào khác phải cố gắng chen chúc nhau cho anh ta lên.

Xe rất đông, Kiều Trăn Trăn không ngừng bị đẩy về phía Trì Thâm, cô sợ bị ép vào góc của Trì Thâm, cô cố gắng chống lại lực đẩy, gây ra rất nhiều tiếng phàn nàn——

"Kiều Trăn Trăn , đừng đẩy, mình sắp ngã xuống đất rồi!"

"Ai đè chân của mình, cất đi!"

"Không được? Mình muốn đi về..."

Trong lúc hỗn loạn, Trì Thâm lặng lẽ ôm eo Kiều Trăn Trăn và nhấc bổng cô ngồi lên đùi mình, chỗ ngồi ngay lập tức trở nên thông thoáng.

Kiều Trăn Trăn : "..."

"Đáng lẽ phải như thế này từ sớm chứ." Bạn ngồi trước liếc xéo người ngồi trên đùi Trì Thâm.

"Đúng vậy, dù sao hai người cũng như một người a, dứt khoát chiếm một chỗ thôi?" Lập tức có người phụ họa theo.

Để bảo vệ quyền và lợi ích của mình, những người khác cũng vội vàng đồng ý. Những người cùng chen lên chiếc xe này, hoặc là gần đây có quan hệ khá tốt với Kiều Trăn Trăn và Trì Thâm, hay có không ít liên hệ với gia đình của nhà họ Kiều, nói cung không khí trong xe cũng tính là không tệ.

Kiều Trăn Trăn không nói gì chỉ liếc nhìn họ, sau đó nhìn xuống Trì Thâm : "Mình đã đẩy họ ra rồi, sao còn kéo mình làm gì?"

"Cậu đổ mồ hôi." Trì Thâm nói xong, vươn ngón tay chọc vào cổ cô, đưa đầu ngón tay ra cho cô xem.

Trên đầu ngón tay nhợt nhạt có một chút ánh sáng trong suốt.

Kiều Trăn Trăn dở khóc dở cười, cuối cùng cô ấy cũng đã hiểu tại sao những người đó vừa rồi lại kêu la quá trời rồi.

Người trong xe của Kiều Trăn Trăn đều ngầm không nói về chuyện kết hôn, bọn họ chỉ nghĩ là đi họp lớp bình thường, mà người trong xe của Triệu Luyến Kiều thì nói đủ thứ chuyện vui vẻ, như thể người tái hôn hôm nay là cha mẹ của họ vậy.

Bầu không khí hai bên tuy rằng khác nhau, nhưng đều cũng coi như hài hòa, đường tiến vào khách sạn đều sôi nổi hoạt bát, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ tiến vào dãy phòng.

"Phòng riêng này quá sang trọng, mình từng đến đây rồi, sao chưa từng thấy qua phòng sang trọng như vậy?" Bạn cùng bàn của Triệu Luyến Kiều cảm thán.

Triệu Luyến Kiều cười cười "Đây là phòng tổng thống, trong khách sạn chỉ có hai phòng như thế này thôi, cần phải đặt trước mới được."

"Chắc đắt lắm?" bạn cùng bàn hỏi.

Triệu Luyến Kiều liếc nhìn Kiều Trăn Trăn vừa bước vào: "Mình cũng không biết, do bố đặt, ông ấy nói nếu muốn đãi khách thì nhất định phải để mọi người ăn uống thoải mái."

"Oa, cha của cậu đối với cậu thật sự quá tốt!" Bạn cùng bàn vô tâm cảm thán một câu, nhưng lại thu hút sự chú ý, đồng cảm hoặc dò hỏi của người khác cho Kiều Trăn Trăn.

Triệu Luyến Kiều xấu hổ cúi đầu: "Ông ấy thương mình lắm sao? Mọi người mau ngồi xuống đi, học cả ngày chắc là đói rồi."

Nói xong liền đi đón những người khác cùng nhau ngồi xuống.

"Cũng không biết tự hào cái đéo gì." Ai đó thì thầm.

Kiều Trăn Trăn cố gắng kiềm chế khóe môi đang muốn nhếch lên và kéo Trì Thâm tùy tiện tìm một chỗ ngồi.

Tuy nhiên, Triệu Luyến Kiều sao có thể dễ dàng buông tha cô như vậy, cô ta đứng ở vị trí chủ tiệc mời cô: "Trăn Trăn, cậu tới đây ngồi đi."

"Đúng rồi, Kiều Trăn Trăn , tới đây ngồi đi." Những người bạn khác của Triệu Luyến Kiều cũng nói.

Kiều Trăn Trăn liếc qua bọn họ: "Không cần, mình ở đây là được rồi" Nói xong, cô trực tiếp ngồi xuống.

Triệu Luyến Kiều cười gượng, có vẻ hơi xấu hổ.

Bạn cùng bàn của cô ta không thể chịu đựng được nữa, cau mày không vui nhìn Kiều Trăn Trăn : "Hôm nay là một ngày tốt, đừng làm mọi người không vui."

"Mình có làm gì à?" Kiều Trăn Trăn vẻ mặt vô tội.

Triệu Luyến Kiều ngăn cản bạn cùng bàn, bạn cùng bàn lại kiên quyết nói: "Cậu là một trong mấy nhân vật chính, lại ngồi ở một góc như vậy, định làm Luyến Kiều khó xử sao?"

Những lời này có chút căng thẳng.

Cãi vã sắp nổ ra, và phòng riêng im lặng trong chốc lát, hầu hết mọi người chỉ có một suy nghĩ——

Biết như vậy đã không đi rồi.

Nếu biết sớm hơn thì tôi đã không đến.

Kiều Trăn Trăn có chút bất đắc dĩ: "Mình là nhân vật chính sao? Vậy mình cũng có quyền lợi của nhân vật chính đúng không?"

"Đương nhiên." Bạn ngồi cùng bàn không chút nghĩ ngợi nói.

Kiều Trăn Trăn gật đầu: "Vậy mình có thể mời bạn đi ra ngoài không? Dù sao cũng là bữa tiệc của mình, mình không muốn nhìn thấy người gây sự."

"Phốc......"

Cũng không biết ai đã cười,bạn nguồi cùng bàn xấu hổ đến đỏ mặt. Cô ta rất tức giận, nhưng khi muốn solo lại thì vô tình nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trì Thâm, cô ta lại trở nên rụt rè khó hiểu. Khi cô ta kịp hoàn hồn lại, đã mất đi thời điểm tốt nhất để phản công, và chỉ có thể đứng đó một cách ngu ngốc.

May là Triệu Luyến Kiều kịp thời kéo cô ta ngồi xuống: "Muốn ngồi đâu thì ngồi, hôm nay cứ vui vẻ đi."

Những người khác cũng nhanh nhanh giải quyết ổn thỏa, chuyện này coi như kết thúc.

Bạn cùng bàn của Triệu Luyến Kiều càng nghĩ càng tức giận, thay đổi từ các gốc độ khác nhau để khen ngợi Kiều Kiến đối tốt với Triệu Luyến Kiều, lời trong lời ngoài ám chỉ là đối xử với người thân mà còn kém hơn như này nhiều, một vài cô gái cũng cố làm theo, một số người khác chỉ cười mà không nói gì, lặng lẽ xem màn trình diễn của họ.

Triệu Luyến Kiều được khen đến lâng lâng, thấy Kiều Trăn Trăn vẫn luôn im lặng không nói, đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy vui vẻ như vậy. Đến nỗi cảm nhận của người khác như thế nào... không liên quan gì đến cô ta, cho dù bọn họ có không hài lòng, họ cũng phải nhịn như cách mà cô ta đã làm với Kiều Trăn Trăn khi đó.

"Ồn ào quá." Trì Thâm nhỏ giọng nói.

Kiều Trăn Trăn hắng giọng: "Không sao, chờ một chút là có thể ăn cơm."

Vừa dứt lời, người phục vụ đi vào, dựa theo quy củ đi tới ghế chính mà Triệu Luyến Kiều ngồi, gửi lời chào rồi bắt đầu dọn đồ ăn. Đây là lần đầu tiên Triệu Luyến Kiều được mời ăn tối hoành tráng thế này, cũng là lần đầu tiên đến khách sạn cao cấp như vậy, không ngờ cuộc đời này lại có một khoảnh khắc cao sang như vậy, tim lập tức đập nhanh.

Nhưng mà trong giây tiếp theo, cô ấy nhìn vào những con dao và nĩa được đưa lên, biểu cảm của cô ta dần thay đổi.

Kiều Trăn Trăn lặng lẽ nhếch khóe môi và thì thầm vào tai Trì Thâm : "Nhà hàng trong khách sạn này không nhận đặt hàng thực đơn, họ đều xếp thực đơn một tháng vào ngày đầu tháng, và thực đơn hôm nay là ... ẩm thực Pháp."

Đồ ăn Pháp có rất quy tắc tỉ mỉ, không biết cô ta có chịu được không, nhưng rõ ràng là cô ta không thể.

Hầu hết những người có mặt đều có thể sử dụng những bộ đồ ăn này, một số ít người không biết cũng sẽ khiêm tốn hỏi ý kiến ​​​​của những người bên cạnh, dù sao bữa ăn cũng diễn ra suôn sẻ, nhưng Triệu Luyến Kiều lại là người mời khách nhưng lại không dám đặt câu hỏi, vì vậy chỉ có thể cẩn thận quan sát những người xung quanh mình.

Những người xung quanh có thể không thành thạo trong việc sử dụng, nhưng Kiều Trăn Trăn ở phía đối diện dường như có thể đối phó mấy thứ này một cách dễ dàng. Triệu Luyến Kiều cắn môi, có chút không cam lòng.

Kiều Trăn Trăn quá lười, cô bắt đầu tập trung vào việc dạy Trì Thâm cách sử dụng dao nĩa. Sau khi dạy vài lần cảm thấy thật phiền phức, dứt khoát tùy tiện dùng dĩa chọc vào miếng bò bít tết rồi ăn luôn :"Cứ dùng vậy đi, nếu mà không được nữa thì mình xin một đôi đũa cho."

Trong mắt Trì Thâm hiện lên tia ý cười, bắt chước dáng vẻ của cô cầm nĩa đi tàn sát thiên hạ, khi hai người đang vui vẻ ăn uống, bạn ngồi của Triệu Luyến Kiều bàn đột nhiên kêu lên: " Luyến Kiều, sao em lại lấy nĩa ăn bít tết để ăn trái cây thế ? Cậu không biết cách sử dụng mấy thứ này sao?"

Vẻ mặt Triệu Luyến Kiều trong nháy mắt trở nên khó coi.

Kiều Trăn Trăn đã phát hiện ra rằng Triệu Luyến Kiều ngồi cùng bàn với một người rất đặc biệt, khi cô ta mà nổi điên thì người một nhà cũng đánh.

Dưới sự cảm thán của cô ta, tất cả mọi người đều nhìn về phía Triệu Luyến Kiều, Triệu Luyến Kiều cảm thấy mình như bị lột sạch đứng trước mặt mọi người, cảm giác xấu hổ không nói nên lời.

Cô ta giả vờ bình tĩnh, định giải thích để bảo vệ mình, một người bạn khác đột nhiên nói: "Mình đoán là vì quá phiền phức đó, cho nên cứ tùy tiện dụng đi, cậu xem Kiều Trăn Trăn cũng như vậy mà."

Kiều Trăn Trăn không ngờ rằng chuyện này cũng có thể dính dáng đến mình, đối mặt với ánh mắt dò xét của người khác, cô tiếp tục ăn bít tết với một cái nĩa trái cây một cách bình tĩnh, không có bất kỳ cảm giác xấu hổ nào.

Trong phòng yên lặng ba giây, đột nhiên có người nói: "Hai người bọn họ sao có thể giống nhau chứ..."

Thanh âm không lớn, những người có mặt đều có thể nghe rõ ràng, thần sắc ít nhiều có chút vi diệu.

Đúng vậy, một người vốn dĩ đã sống trong giới thượng lưu, còn người kia mới một chân bước vào giới thượng lưu, cũng dùng nhầm bộ đồ ăn, nhưng trong mắt bọn họ, bản chất không giống nhau. Kiều Trăn Trăn sử dụng sai vì là cô ấy quá lười để tuân theo các quy tắc rườm rà đó, còn Triệu Luyến Kiều sử dụng sai vì cô ta không biết quy tắc là gì.

Cảm giác xấu hổ dâng lên, Triệu Luyến Kiều siết chặt chiếc nĩa trong tay, hồi lâu mới gượng cười nói: "Mình thấy không có gì khác biệt cả, cứ tùy ý ăn là được."

Nói xong, trước mặt mọi người tiếp tục dùng nĩa đó để ăn, những người khác thấy vậy cũng không thèm để ý nữa.

Kiều Trăn Trăn đã ăn hết miếng bít tết cuối cùng và bí mật gắp trộm một miếng từ đĩa của Trì Thâm. Trì Thâm dừng ăn, chủ động đem đĩa của mình cho cô, Kiều Trăn Trăn dở khóc dở cười, vội vàng yêu cầu cậu đặt xuống.

"Hai người yêu nhau, cũng quá lộ liễu đi?" Có người đùa.

Kiều Trăn Trăn cười cười: "Ùm, cũng xem là vậy đi."

Câu nói này chẳng khác nào chính thức thừa nhận bọn họ yêu nhau, lập tức thu hút tiếng kinh hô từ những người khác trong lớp, Trì Thâm đứng hình, lần đầu tiên không cảm thấy bọn phiền phức. Kiều Trăn Trăn dở khóc dở cười liếc nhìn bọn họ, vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Trì Thâm, lập tức những người khác lại hét lên.

Không khí náo nhiệt đến mức giọng khách lấn át luôn giọng chủ, Triệu Luyến Kiều u ám nhìn bọn họ, máy móc nhét đồ ăn vào miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #trongsinh