CHƯƠNG 9: KÍNH NỂ
Đỗ Hạ bỏ ngoài tai âm thanh bốn phía nghị luận, lực chú ý đều tập trung ở trên người sinh mệnh vừa mới ra đời này.
Đỗ Hạ tuy rằng không phải là bác sĩ khoa nhi chuyên nghiệp, nhưng là làm sinh viên y khoa, tri thức chữa bệnh tương quan nàng vẫn là phải học.
Hai tay nàng nâng đứa nhỏ, dùng miệng hút ra chất nhầy sâu trong yết hầu .
Trên người hài tử đều là vật bài tiết và nước ối từ trong bụng mẹ, loại đồ vật này tuyệt đối không phải là cái đồ vật sạch sẽ gì, rốt cuộc khi còn là thai nhi ở trong bụng mẹ, cũng phải ăn uống và bài tiết.
Bây giờ nếu còn ở trong phòng giải phẫu, còn có thể dùng ống hút chuyên môn để rửa sạch dị vật trong miệng trẻ sơ sinh, nhưng với điều kiện ở thế giới này, Đỗ Hạ chỉ có thể chính mình làm.
Nàng kịp thời dùng miệng hút ra chất nhầy trong miệng trẻ sơ sinh, làm làm đứa bé không đến mức hít thở không thông vì tác nghẽn đường hô hấp.
Loại chuyện này Đỗ Hạ trước kia ở bệnh viện cũng đã từng làm, làm một người bác sĩ, sinh mệnh của bệnh nhân là đứng thứ nhất, cho nên trong lòng.nàng cũng không cảm thấy không khoẻ.
Nhưng thật ra phụ nhân nhóm đứng ở một bên vây xem, thấy Đỗ Hạ không hề có ý ghét bỏ, thời điểm làm chuyện này lại vô cùng thản nhiên, trong lòng thật là bội phục không được.
Trước kia bởi vì Đỗ Hạ tuổi trẻ mà sinh ra coi khinh cùng không tín nhiệm, hiện tại đã hoàn toàn biến mất không thấy.
Đỗ Hạ cầm theo chân hài tử, không nặng không nhẹ mà vỗ xuống mông nàng hai cái.
Tiểu gia hỏa nhăn mày, đem một khuôn mặt đều nghẹn đỏ, cuối cùng cũng là phát ra vài tiếng tiếng khóc khóc nhỏ.
Có thể phát ra tiếng khóc, liền đại biểu nàng có thể tự chủ hô hấp thông qua miệng cùng mũi, lúc sau các khí quan trong cơ thể cũng sẽ được kích hoạt, bắt đầu thử thích ứng với thế giới này.
Đỗ Hạ trong tầm tay không có cây kéo sắc bén nào, không thể giúp hài tử cắt cuống rốn, chỉ có thể nhón mũi chân đối đám người Tống Gia Ngôn bên ngoài, nói:
“Tôi cần một cây kéo, nước ấm, còn có chậu than cùng rượu mạnh, nếu có thể, ngươi có thể hay không giúp ta trở về phủ đem ba lô của tôi lấy lại đây.”
Nơi này hoàn cảnh vệ sinh thật sự là quá kém, liền khử trùng tiêu độc cơ bản đều không làm được.
Nếu có thể đem sản phụ dời vào trong nhà, còn có thể nấu dấm phun phòng tiêu độc...
Hiện tại phản ứng tự chủ của trẻ sơ sinh chưa tốt, Đỗ Hạ chỉ có thể làm cấp cứu đơn giản cho đứa bé.
Cũng may hài tử còn có nhịp tim đập mỏng manh, xem ra thời điểm sản phụ phát động là thấy máu trước, mà không phải là vỡ nước ối
Cũng nguyên nhân chính vì như thế, mới kéo dài cho hài tử trong bụng nàng một chút thời gian.
Ba lô của Đỗ Hạ trừ dược phẩm thường dùng bên ngoài, còn có một bình cồn nhỏ 500ml phun sương tùy thân, một bao khăn giấy 80 tờ tiêu độc ( 75% ).
Hai dạng đồ vật này là vật tùy thân trong nhà Đỗ Hạ, cũng là thời điểm nàng về quê mới bỏ vào trong ba lô, trước mắt cơ hồ còn chưa từng dùng qua.
Sau khi không đi làm ở bệnh viện, cơ hội để dùng 2 loại đồ vật này cũng ít đi rất nhiều.
Thời điểm nhân mệnh quan thiên, Tống Gia Ngôn không rảnh lo nghĩ nhiều, vội vàng cho Tống Châu trở về lấy ba lô của Đỗ Hạ.
Đến nỗi Đỗ Hạ muốn nước ấm, chậu than, kéo cùng rượu mạnh, một nhà tửu lâu bên đường rất nhanh liền chuẩn bị tốt đưa lại đây.
Điều kiện hữu hạn, Đỗ Hạ chỉ có thể đem kéo sắt phóng tới chậu than nướng một lát, sau đó lại ở mặt trên đổ rượu mạnh để sát trùng.
Rượu này tuy nói là rượu mạnh, nhưng là cổ đại không có điều kiện tinh luyện đặc biệt, liền tính là rượu mạnh cũng không đạt được một nửa hiệu quả của cồn .
Sau khi Đỗ Hạ rửa sạch hai tay, thuần thục cầm kéo cắt đứt cuống rốn, xong rồi còn nhanh tay thắt một cái nút đẹp mắt.
Xử lý tốt đứa trẻ, Đỗ Hạ đem nó đặt bên cạnh đặt bên cạnh sản phụ.
Phụ thân hài tử thấy thế nhanh tay chiếc áo ngắn trên người để bên cạnh nữ nhi.
Lúc vào thành đi gấp gáp, cũng chưa kịp mang đi chiếc áo lót thê tử làm cho đứa nhỏ.
Xác định trẻ sơ sinh không có nguy hiểm sinh mệnh , Đỗ Hạ lại cong hạ thân quan sát tình huống thân thể sản phụ.
Tiểu gia hỏa trong bụng mẫu thân phát dục rất khá, mẫu thân của nàng vì sinh nàng cũng thực sự là ăn không ít khổ.
Tình huống của sản phụ nửa người dưới bị xé rách tương đối nghiêm trọng, cố tình hiện tại trong tay Đỗ Hạ không có công cụ, vô pháp giúp nàng khâu lại miệng vết thương, sản phụ chỉ có thể tự mình chống đỡ, chờ miệng vết thương tự khép lại tốt.
Trượng phu sản phụ, cũng chính là cái hán tử cao lớn kia, thê tử cùng hài nhi mình sau khi thoát nguy hiểm, ngay bên đường liền quỳ xuống cảm ơn Đỗ Hạ.
Làm một bác sĩ, Đỗ Hạ đã tiếp thu qua rất nhiều người nhà cảm tạ, cũng nghe quá không ít ác ngôn, nhưng mà bị người quỳ lạy này thật đúng là lần đầu.
Đỗ Hạ vội vàng duỗi tay đem người kéo lên, nhưng mà nàng vốn dĩ thương một cánh tay, vừa rồi cấp sản phụ chỉnh thai vị, miệng vết thương trên cánh ta nàng vì dùng quá sức lại rách ra , hiện tại băng vải trên cánh tay đã nhuộm đỏ vết máu.
Cũng may nàng mặc chính là xiêm y có tay áo dài, có thể che lấp cánh tay nàng, một chốc sẽ không có người nhìn ra khác thường.
Dưới loại tình huống này, Đỗ Hạ tự nhiên là kéo không nhúc nhích được một nam nhân.
Hán tử từ trong lòng ngực móc ra một bao vải bố kín mít, sau khi mở ra, lộ ra hai viên bạc vụn .
Đây là lão nương của nam nhân cho hắn hai lượng bạc cưu mạng.
Nam nhân kiên trì làm cho Đỗ Hạ nhận lấy hai lượng bạc đó.
Đỗ Hạ xác thật thực thiếu tiền, nàng hiện tại một không xu dính túi, hết thảy chi tiêu đều dựa vào Tống Gia Ngôn ra.
Hôm nay nàng tốn một phen sức lực lớn như vậy cứu người, theo lý thuyết hai lượng bạc này nàng thu cũng không sao, nhưng người ta đều nghèo thành như vậy, sản phụ ăn khổ nhiều như vậy, còn cần hảo hảo dưỡng, bạc này nàng xác thật không nhẫn tâm cầm lấy.
Nhìn trên xe đẩy tay trải chiếc chăn rách nát , Đỗ Hạ vẫn cứng rắn đẩy bạc của nam nhân trở về.
“Không cần, bạc này ngươi cất đi, thê tử ngươi hôm nay gặp tội lớn, quay đầu lại ngươi còn phải mua cho nàng chút mè đen, trứng gà, đường đỏ linh tinh hảo hảo bồi bổ khí huyết cho nàng.”
“Còn có miệng vết thương trên người nàng, sau khi trở về nhất định phải chú ý vệ sinh, mỗi ngày nhất định phải dùng củi lửa, đun nước ấm rửa sạch miệng vết thương cho nàng, tốt nhất là có thể rửa sạch hơn vài lần, càng có thể giúp nàng khôi phục miệng vết thương.”
Nam nhân vội vàng gật đầu tỏ vẻ chính mình đã biết, trở về lúc sau nhất định sẽ chiếu theo Đỗ Hạ nói mà làm.
Vừa lúc đúng này Tống Châu cưỡi ngựa mang theo ba lô Đỗ Hạ muốn chạy đến.
Chuyện tốt làm đến cùng, Đỗ Hạ mở ba lô , thuận tay dùng Povidone cho trẻ sơ sinh cùng vết thương trê người sản phụ tiêu độc một lần.
Cuối cùng, Đỗ Hạ còn cắt một miếng băng gạc nhỏ bảo hộ một chút rốn của tiểu gia hỏa .
Nếu không phải bao bì trên lọ Povidone thật sự không thích hợp cho nhiều người nhìn đến, Đỗ Hạ định sẽ giao chai này cho người ta.
Trong túi nàng còn có dung dịch ô-xy già, rửa sạch miệng vết thương trên tay nàng đã đủ dùng.
Bất quá lai lịch của Đỗ Hạ rốt cuộc mẫn cảm một ít, vì an toàn của chính mình, đến cuối cùng nàng thật sự không có đem Povidone đưa cho gia đình này.
Xử lý tốt hết thảy, Đỗ Hạ không yên tâm mà đối với nam nhân dặn dò nói: “Mấy ngày nay khi tắm cho hài tử thì tránh vị trí rốn, chờ lúc sau khi rốn kết vảy sẽ tự nhiên bong ra, các ngươi mới có thể dùng khăn vải nhẹ nhàng rửa sạch cho nàng.”
Sau khi không còn nguy cơ, những người lúc trước vây xem náo nhiệt đều quay quanh Đỗ Hạ khen ngợi.
Đỗ Hạ thật sự không tiêu thụ được cái đãi ngộ này, ngắm chuẩn một khe hở rồi lôi kéo Tống Gia Ngôn đi ra khỏi đám người.
Đến nỗi Tống Châu, hắn dắt ngựa đứng ở nơi nào điều khiến ánh mắt mọi người chú ý, cho nên sau khi hắn được công tử nhà mình dặn dò, liền thập phần tự giác gánh trách nhiệm di dời ánh mắt mọi người, dắt ngựa cùng Tống Gia Ngôn bọn họ phân công nhau đi .
Lúc trước, Tống Gia Ngôn vì tị hiềm mà đứng ở bên ngoài đám người, tuy rằng không có chính mắt nhìn Đỗ Hạ cứu người như thế nào, nhưng mà hắn có thể nghe được sự tình từ trong các loại cảm thám của các đại thẩm, a bà nhiệt tình
Thoát khỏi đám người, Tống Gia Ngôn trước tiên đưa Đỗ Hạ vào một nhà tửu lầu.
Đỗ Hạ ngồi ở ghế lô tửu lầu, vẻ mặt khó hiểu: “Chúng ta không phải đi tú trang sao? Tới tửu lầu làm gì.”
Sau khi Tống Gia Ngôn lôi kéo điếm tiểu nhị công đạo một phen, mới xoay người giải thích với Đỗ Hạ nói: “Ta làm cho bọn họ đi chuẩn bị một ít nước ấm, ngươi có thể tẩy rửa, thoải mái một ít.”
Nghe Tống Gia Ngôn nói như vậy, Đỗ Hạ mới cúi đầu nhìn vào chính mình, vừa rồi nàng ở trên đường giúp người ta đỡ đẻ, tuy rằng lúc sau đó đã ,khăn giấy ướt lau qua, nhưng trên quần áo nàng vẫn không tránh khỏi bị dính một ít máu cùng nước ối.
Nguyên bản váy áo thanh nhã màu lam, hiện nay xem lại thật sự là thảm không nỡ nhìn.
Tống Gia Ngôn cũng không cảm thấy bộ dáng Đỗ Hạ hiện tại có cái gì không ổn, hắn vừa rồi chính mắt nhìn thấy nàng cứu một đôi mẹ con, lúc này trong lòng đối nàng chỉ có tràn đầy kính nể.
Bất quá Tống Gia Ngôn nghĩ Đỗ Hạ rốt cuộc vẫn là một nữ hài tử, khả năng sẽ để ý bộ dạng chính mình hiện tại, còn không quên trấn an.
“Ta đã cho Tống Châu đi tú trang, đợi lát nữa người của tú trang sẽ mang theo quần áo tới nơi này, đến lúc đó ngươi chọn lựa một chút váy áo chính mình thích thay, sau đó chúng ta lại tiếp tục đi dạo phố.”
Đỗ Hạ không khỏi lần nữa cảm thán Tống Gia Ngôn cẩn thận.
Quản sự tú trang thực nhanh đã mang theo một túi lớn xiêm y nữ tử tới, nàng vừa vào cửa liền hướng Tống Gia Ngôn cung kính hành lễ.
Từ trong lời hai người nói chuyện, Đỗ Hạ biết nhà tú trang này thế nhưng cũng là sản nghiệp của Quốc công phủ.
Thời điểm Đỗ Hạ chọn xiêm y, Tống Gia Ngôn liền tự giác lánh ra ngoài.
Sau khi hắn rời đi phòng, Đỗ Hạ cũng tự tại không ít, ở trong một đống lớn xiêm y chọn bốn kiểu yếm hình dáng, nhan sắc không đồng nhất, lại chọn hai bộ váy áo chính mình thích.
Một bộ váy áo hoa quế lục tề ngực thụy cẩm, một bộ phấn váy la thường hà cẩm thụ ngó sen ti, đều là những màu Đỗ Hạ liếc mắt nhìn một cái là thích.
Bất quần áo quá đẹp thì giá cả cũng không tiện nghi, dưới nhiều lần Đỗ Hạ truy vấn, quản sự tú phường vẫn là nói cho nàng giá cả của hai kiện quần áo này.
Tuy rằng quản sự sẽ không tiền của Đỗ Hạ, nhưng công tử nhà mình thật vất vả mới thông suốt, thế nhưng hiểu được tặng quần áo cho nữ tử, làm cho là người của Quốc công phủ, tự nhiên là muốn cho vị Đỗ cô nương này biết giá trị phần lễ vật này của công tử nhà mình.
Đỗ Hạ cũng xác thật là cảm nhận được Tống Gia Ngôn đối tốt với chính mình, nàng duỗi tay sờ sờ trang sức trong ba lô, quyết định đợi lát nữa đi trên đường tìm tiệm cầm đồ hoặc là cửa hàng, đem trang sức này đó đổi thành hiện bạc.
Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, nhà tửu lầu này tuy rằng không phải sản nghiệp của Quốc công phủ, nhưng Tống Gia Ngôn cấp đủ bạc, chưởng quầy tửu lầu thực nhanh liền chuẩn bị tốt nước ấm cùng xà bông thơm.
Đỗ Hạ liền ở trong phòng hậu viện tửu lầu đơn giản rửa sạch thân thể chính mình.
Thay quần áo mới tinh sạch sẽ, Đỗ Hạ cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Trở lại phòng, Tống Gia Ngôn đã gọi xong một bàn rượu và thức ăn.
Nhìn trên bàn rượu và thức ăn, Đỗ Hạ mới bất tri bất giác phát hiện đã đến giờ ăn cơm trưa.
Đỗ Hạ trước ngồi xuống một bên cấp vết thương đổi một lần thuốc mới.
Hẳn là sau chuyện vừa rồi, nguyên bản miệng vết thương đã kết vảy lại lần nữa rỉ ra một ít dịch màu hồng.
Cũng may miệng vết thương đã khâu lại, không có một lần nữa bị rách ra.
Lại phải nói khi khâu vết thương cho Đỗ Hạ bác sĩ đã dùng chỉ thẩm mĩ để khâu lại, một thời gian sau, chỉ thẩm mĩ này sẽ bị thân thể hấp thụ mà biến mất.
Này nếu đổi thành chỉ giải phẫu giống nhau, Đỗ Hạ vẫn không thể quay về nói, ở cổ đại thật đúng là tìm không thấy công cụ thích hợp tới giúp mình cắt chỉ.
Đây cũng là lần đầu tiên Tống Gia Ngôn nhìn thấy rõ ràng vết thương trên cánh tay Đỗ Hạ.
Nhìn nàng thay băng vải dính đầy máu, Tống Gia Ngôn không khỏi chau mày.
Đỗ Hạ vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tống Gia Ngôn cau mày nhìn cánh tay mình, chuyện tình đã qua hai ngày, phẫn nộ cùng cảm giác mất mát trong lòng nàng đều đã nhạt đi rất nhiều.
Nàng không nhanh không chậm đổi thuốc cho chính mình, còn tự giễu đối với miệng vết thương của chính mình, chu chu môi nói: “Miệng vết thương này xem ra thực xấu đi?.”
Tống Gia Ngôn vội vàng lắc đầu, châm chước sau một lát, vẫn là mở miệng hỏi: “ Vết thương này của ngươi……”
Đỗ Hạ nâng nâng cánh tay của mình, vân đạm phong khinh nói: “Cái này a, thời điểm ở bệnh viện bị người nhà bệnh nhân chém một đao.”
…… Tống Gia Ngôn thật sự là tưởng tượng không ra Đỗ Hạ rốt cuộc sinh hoạt ở một hoàn cảnh như thế nào, mới có thể lạnh nhạt nói loại chuyện này như thế
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top