Chương 22: Khoe ra

Chuyện khác Tống Gia Ngôn có thể mặc kệ, nhưng mà có một chuyện, hắn nhất định phải biết rõ: “Chạy trốn?”

Đỗ Hạ xác định sau lưng Tống Gia Ngôn không có hộ viện, trái tim đang treo liền rơi xuống.

Nàng gật gật đầu, lôi kéo Tống Gia Ngôn nhỏ giọng nói: “Trong TV không đều phải diễn như vậy sao? Y theo tình huống này của tôi, nhẹ thì bị cho là yêu quái, mang đi trầm đường*, nặng thì trực tiếp bị trói lên trên đống lửa, sống sờ sờ thiêu chết, anh nói tôi có thể không lo lắng sao?

* Dìm sông

Tống Gia Ngôn dở khóc dở cười nói: “Có ta ở đây, loại chuyện này vĩnh viễn không thể phát sinh, ta sẽ bảo hộ cô.”

Đỗ Hạ đặt tay lên ngực, vẻ mặt khoa trương cảm thán nói: “Tiểu bằng hữu, ngươi có biết hay không, cái biểu tình kia của ngươi, quả thực rất có mị lực nam tử!.”

Làm cho lòng nàng, đều có ít nhộn nhạo đâu.

Tống Gia Ngôn cau mày, mặt khó hiểu nhìn Đỗ Hạ, lặp lại nói: “Tiểu bằng hữu?”

Đỗ Hạ một bộ dáng đương nhiên: “Đúng vậy, tiểu bằng hữu, anh năm nay không phải mới 24 tuổi sao? Tôi lớn hơn anh hai tuổi, kêu anh một tiếng tiểu bằng hữu, anh cũng không bị thiệt.”

Tống Gia Ngôn sắc mặt bất thiện hỏi: “Tống Hải nói cho cô?”

Trong lòng Tống Gia Ngôn có chút tức giận, hắn cố ý không nói cho Đỗ Hạ tuổi của mình, chính là không muốn nàng biết, hắn nhỏ hơn nàng.

Cái miệng rộng kia của Tống Hải lại khen ngược, lập tức vạch trần hắn ra ngoài, quay đầu xem hắn  thu thập như thế nào.

Đỗ Hạ thực sự cầu thị nói: “Không phải Tống đại ca nói, là tôi chính mình đoán được, anh không phải nói anh cùng Tống đại ca tuổi tác không sai biệt lắm sao? Hắn năm nay 24 tuổi, vậy anh không phải cũng 24 tuổi sao.”

Nghe Đỗ Hạ nói như vậy, Tống Gia Ngôn thần sắc chán nản.

Tống Gia Ngôn lời lẽ chính đáng nói: “ Cô không thể kêu ta là tiểu bằng hữu, cô có thể kêu tự của ta .”

Làm một người đã xem qua mười mấy tập phim truyền hình, Tống Gia Ngôn thập phần rõ ràng tiểu bằng hữu đại biểu cho cái gì, hắn mới không làm cái tiểu bằng hữu gì đâu.

Hắn muốn làm chính là……

Càng xả càng xa, Tống Gia Ngôn lắc lắc đầu, đem  ý tưởng linh tinh trong đầu quăng ra ngoài.

Tống Gia Ngôn rốt cuộc nhắc tới chuyện chính sự: “Ta đã đem chuyện này nói với mẫu thân ta, nàng nói ta trở về thu thập đồ vật, sau đó mang cô đi gặp nàng.”

Đỗ Hạ không mấy tin được hỏi: “Trừ bỏ cái này, mẫu thân anh không còn nói gì khác?”

“Thật sự chưa nói cái gì, nàng chỉ nói hai cái câu khó trách, cô cứ yên tâm đi.”

Tống Gia Ngôn trấn an: “Chuyện này ở chỗ mẫu thân ta đã qua minh lộ, về sau chúng ta làm việc liền phương tiện.”

Sau khi sương trắng xuất hiện, còn có một việc cấp bách, cần Tống Gia Ngôn đi giải quyết.

Về sau hắn đều phải đi qua đi lại giữa hiện đại và cổ đại, tuy rằng trong tình huống bình thường, ngày hôm sau là có thể trở về, nhưng cũng không loại trừ có tình huống ý muốn.

Tống Gia Ngôn ở Khánh triều còn có chức quan.

Làm phụ tá đắc lực cho Hoàng Thượng, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không thể tùy tiện xin nghỉ.

Hiện giờ ra việc này, Tống Gia Ngôn liền cùng Tần thị thương lượng, ngày mai tiến cung tìm Hoàng Thượng xin từ chức.

Lý do Tần thị đều thay hắn nghĩ kỹ, liền nói hắn muốn thừa dịp mình còn trẻ, đi ra ngoài nhiều thăm thú các nơi, mở rộng tầm mắt.

Nếu đổi là người khác, lý do từ chức khẳng định không thể nói như vậy.

Đây cũng là Tống Gia Ngôn ỷ vào hoàng đế sủng tín, mới có thể lười nghĩ lý do khác.

Chờ sau khi hắn xin từ chức, đối ngoại lại nói, hắn gửi tình cảm nơi sơn thủy, chỉ có như vậy mới có thể giải thích chuyện hắn thường xuyên biến mất.

Tần thị chuẩn đem đổi một đám hạ nhân Tùng Phong viện.

Buổi tối cũng không cần bọn hạ nhân lưu tại trong viện hầu hạ, kể từ đó có thể thay họ bớt được không ít chuyện.

Xác định Tống Gia Ngôn đã thu phục mẫu thân hắn, Đỗ Hạ mới hoàn toàn yên tâm.

Nàng mượn Tống Gia Ngôn một cái rương, đem mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm mà bọn họ mua lúc trước, toàn bộ mà nhét vào trong rương.

Đỗ Hạ phụ trách thu thập đồ vật, dư lại không cần nàng nhọc lòng.

Chỉ cần Tống Gia Ngôn làm cái thủ thế, Tống Hải liền thập phần tự giác đem cái rương tiếp qua.

Nhiều chai lọ vại bình cạnh nhau như vậy cũng rất nặng, Đỗ Hạ không đành lòng hỏi: “Tống đại ca, ngươi có muốn tìm người tới giúp ngươi cùng nhau nâng không?”

Tống Hải cảm kích hướng Đỗ Hạ cười cười: “Không có việc gì, những việc nhỏ này đều đã làm quen, một chút nặng đều không cảm thấy.”

Tống Hải đều đã nói như vậy, Đỗ Hạ cũng không nói thêm cái gì nữa.

Đỗ Hạ lại tốn nửa phút thời gian, đem đầu tóc trên vai, búi thành một cái bánh quai chèo, mới không đến nỗi đầu bù tóc rối đi gặp Tần thị.

Vân nhi khéo tay không ở, nàng cũng chỉ có thể tay làm hàm nhai.

Khi bọn họ đến chủ viện, Tần thị đã đứng ở cửa, nôn nóng chờ bọn họ.

Đỗ Hạ đi theo sau Tống Gia Ngôn vào sân, sau khi vào phòng, Tần thị phất tay ra hiệu, cho hạ nhân hạ nhân trong phòng, ý bảo bọn họ lui ra.

Chờ người trong phòng đều đi sạch sẽ, Tần thị mới tiến, lên lôi kéo Đỗ  ngồi xuống ghế dựa.

Đỗ Hạ chân tay luống cuống bị Tần thị ấn ở ghế trên, trong khoảng thời gian ngắn, không đoán được tiếp theo người muốn nói gì, làm cái gì.

Sau khi Tần thị đem trên dưới Đỗ Hạ đánh giá một lần, mới cười ha hả mở miệng nói: “Trước kia là ta ánh mắt vụng về, khí chất toàn thân của tiểu Hạ, xác thật cùng nữ tử Khánh triều chúng ta hoàn toàn bất đồng, cũng khó trách Nguyên Tư sẽ nhìn ngươi bằng con mắt khác, ngươi không biết đứa nhỏ này, tính tình có bao nhiêu độc……”

Thấy Tần thị càng nói càng quá, Tống Gia Ngôn bất đắc dĩ hô một tiếng: “Nương, ngài xem ngài nói cái gì, càng nói càng kỳ cục.”

Nhìn nhi tử thẹn quá thành giận, Tần thị cười gật gật đầu: “ Được, được,được, ta không nói, không nói.”

Dù sao hiện tại Nguyên Tư và Đỗ Hạ có loại liên hệ đặc thù này, nhi tử của mình lại ưu tú như vậy,  về sau bọn họ đi đến một bước kia, cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.

Mắt thấy Đỗ Hạ là nữ tử cuối cùng có thể khiến nhi tử để bụng, ở trong lòng Tần thị kêu một tiếng cao hứng.

Rốt cuộc không cần lo lắng, nhi tử mình về sau sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, chuyện này giống như trút được gánh nặng vậy.

Đỗ Hạ thật sự vô tâm cùng Tần thị hàn huyên, nề hà Tần thị thật sự nhiệt tình, nàng chống đỡ không được, chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tống Gia Ngôn.

Tống Gia Ngôn lập tức lĩnh hội ý tứ của nàng, dăm ba câu liền đem đề tài đưa tới mỹ phẩm dưỡng da.

Không có một nữ nhân nào không yêu cái đẹp.

Tần thị là nữ nhân ở tầng lớp thượng lưu, cũng là như thế.

Sau khi nghe Đỗ Hạ nói, nàng mang theo mỹ phẩm dưỡng da từ thế giới của mình đến, trong lòng Tần thị giống như bị mèo cào.

Lúc này, Tống Gia Ngôn mở đầu câu chuyện, nàng liền thuận thế tiếp nhận câu chuyện, đưa ra đề nghị, muốn nhìn mỹ phẩm dưỡng da mà Đỗ Hạ mang đến.

Đỗ Hạ như được đại xá, nàng đứng dậy từ ghế trên, lấy mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm giống nhau từ trong giương ra.

Mỗi khi từ trong rương móc ra một thứ, Đỗ Hạ liền cùng Tần thị giải thích một lần: “Đây là bộ mỹ phẩm dưỡng da, đây là son môi, phấn nền, kem che khuyết điểm, ……”

Thời gian sau đó, chính là thời gian thuộc về nữ nhân.

Tống Gia Ngôn vừa thấy chai lọ vại bình trên bàn, liền cảm thấy choáng váng đầu, cùng hai người chào hỏi, liền một mình đi ra gian ngoài.

Đỗ Hạ từ trong rương móc ra một cái gương, dạy Tần thị nên dùng như thế nào.

Tần thị vốn dĩ yêu thích này đó, tuy rằng Đỗ Hạ lấy ra mỹ phẩm dưỡng da cùng đồ trang điểm, hoa hoè loè loẹt, số lượng các loại chai lọ vại bình nhiều, nhưng nàng không cần tốn bao nhiêu thời gian, liền nhớ kỹ tác dụng cùng cách dùng của mấy thứ này.

Hoá trang vốn là một chuyện quen tay hay việc, ban đầu, Tần thị tay run đến lợi hại, vẽ lông mày cùng kẻ mắt luôn quái quái, bất quá loại vấn đề này nàng luyện tập nhiều vài lần, liền có điều cải thiện.

Nhìn Tần thị dần dần thuần thục động tác, Đỗ Hạ không khỏi cảm thán ở trong lòng nói: năng lực học tập của mẫu thân Tống Gia Ngôn, thật ném nàng ra một mảng lớn.

Hồi tưởng lại khi nàng học trang điểm, chỉ vẽ cái lông mày đều học theo video luyện tập non nửa tháng, mới hơi chút thuần thục như vậy.

Trái lại Tần thị, sau khi được đồ trang điểm này đó, giống như là tiểu hài tử được món đồ chơi mới. Một người ngồi ở bàn trang điểm hứng thú bừng bừng luyện tập kỹ xảo hoá trang.

Tần thị bận rộn ở một bên, lại bớt thời giờ ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Hạ một cái.

Thấy nàng ở trong phòng một bộ chán chết, Tần thị vội vàng phất tay cho nàng trở về nghỉ ngơi.

Tần thị thật ra không ngốc, hiện tại loại tình huống này, nàng muốn tạo một chỗ cơ hội cho hai người còn không kịp, như thế nào sẽ chiếm dụng thời giờ của Đỗ Hạ đâu.

Xác định Tần thị đã nắm vững cách dùng đồ trang điểm, Đỗ Hạ cũng không cùng nàng khách khí, lập tức hướng nàng hành lễ, liền lui đi ra ngoài.

“Chúng ta về Tùng Phong  viện đi.” Thấy nàng ra tới, Tống Gia Ngôn vội vàng buông sách trong tay.

Đỗ Hạ gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đi thôi, vừa lúc tôi cũng trở về thay thuốc, miệng vết thương này đã kết vảy, lại thay một hai lần thuốc, liền khỏi không sai biệt lắm.”

Trở lại Tùng Phong viện, thời gian Đỗ Hạ về phòng thay thuốc , Tống Gia Ngôn liền bưng cái ghế , ngồi tại phía trước đồng hồ quả lắc, thưởng thức  chiến quả của hắn

Đỗ Hạ thay thuốc xong liền thấy hắn ngồi ở phía trước đồng hồ, vẫn duy trì tư thế khi nàng rời đi, đôi mắt thẳng tắp di chuyển theo kim giây.

Đỗ Hạ đi đến ngồi xổm bên cạnh hắn, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Ngoạn ý nhi này thật như vậy đẹp sao?”

Tống Gia Ngôn không chút do dự gật gật: “Đẹp, cô nói đồng hồ này, tại sao có thể tự chuyển động, lại còn có có thể chuyển động đi được không có khác biệt.”

Vấn đề này Đỗ Hạ đúng là chưa cẩn thận nghiên cứu qua, rốt cuộc máy móc là một môn học vấn cao thâm.

Nàng có chút ngượng ngùng, sờ sờ chóp mũi mình : “Cái này sao, chờ sau khi trở về tôi tìm giúp anh mấy quyển về động lực học, anh tự nhìn hẳn là sẽ biết.”

Nàng một cái sinh viên y, hỏi nàng mấy vấn đề này, thật sự làm khó nàng.

Tống Gia Ngôn vừa nghe liền nhụt chí, động lực học, tên này vừa nghe liền biết cao thâm.

Hắn hiện tại ghép vần cơ bản nhất đều chưa học xong, ở hiện đại liền tương đương với trình độ nửa mù chữ.

Muốn xem hiểu loại sách này, thế nào cũng phải chờ mấy năm.

Tính, hắn vẫn nên xem vài lần bảo bối, đồng hồ quả lắc của hắn đi!

Tống Gia Ngôn thật sự quá yêu chiếc đồng hồ này, thời điểm buổi tối đi chủ viện ăn cơm, hắn không nhịn được cùng Tống Quốc công khoe ra, bảo bối mới trong lòng mình.

Tống Quốc công vừa nghe cũng hứng thú, lập tức giải quyết nhanh cơm chiều trước mặt, khó dằn nổi lòng, lôi kéo nhi tử về Tùng Phong viện thưởng bảo.

Nhưng mà tạo hình tinh xảo của đồng hồ quả lắc, đối với cổ nhân mà nói, lực sát thương thực sự quá lớn.

Tống Quốc công nhìn đồng hồ quả lắc, ánh mắt đầu tiên liền yêu.

Tống Gia Ngôn giống như trẻ con, khoe ra đồ chơi mới mà mình yêu thích, sợ Tống Quốc công chưa quan sát được kỹ càng tỉ mỉ, còn giảng giải qua cách dùng đồng hồ.

Tống Quốc công: Tươi cười đột nhiên biến thái.

Nhìn nụ cười trên mặt phụ thân, trong lòng Tống Gia Ngôn thầm hô không ổn.

Không tốt, khoe khoang quá mức, bảo bối của hắn bị người nhớ thương.

Tống Quốc công chà xát ngón tay, nếp nhăn trên mặt đều cười ra: “Nhi tử, cái đồng hồ này thật sự không tồi, ta muốn dọn đến phòng ta để hai ngày.”

Tống Gia Ngôn không hề nghĩ ngợi liền một ngụm từ chối: “Không được.”

Cái gì kêu mượn trở về để hai ngày? Còn không phải hai ngày sau lại thêm hai ngày.

Tống Gia Ngôn nhìn Tống Quốc công cười đến cao thâm khó dò, ý tứ là —— ngài vẫn nên tỉnh lại đi, trong lòng ngài đánh cái chủ ý gì ta rõ rành rành.

Nhưng mà Tống Quốc công, căn bản không quản đến ý kiến của Tống Gia Ngôn, làm người có quyền nhất Quốc công phủ, hắn không phí chút công phu nào, liền áp xuống kháng nghị trong lòng của Tống Gia Ngôn.

Không có biện pháp, ai bảo Tống Gia Ngôn là con của hắn đâu?

Một cái chữ “ phụ” lớn hơn trời.

Cứ như vậy, Tống Gia Ngôn vẻ mặt ai oán nhìn tùy tùng bên người Tống Quốc công, dọn đi đồng hồ bảo bối của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top