Chương 16: Nhường chỗ ngồi
Chờ Đỗ Hạ vất vả giải thích rõ cho Tống Gia Ngôn, tiền ở hiện đại đã không dùng vàng bạc và nguyên bảo, mà là nhân dân tệ, sau khi lại phổ cập các loại thanh toán nhanh bằng di động và tri trả tiện lợi cho hắn, thời gian đã qua nửa giờ.
Tống Gia Ngôn bị sinh hoạt thuận tiện ở hiện đại thuyết phục rất nhiều, nhưng vẫn kiên trì ý nghĩ muốn đem hai thỏi kim nguyên bảo này đi.
“Tuy nói hiện tại nơi này các cô không cần kim nguyên bảo, nhưng chúng ta có thể đem kim nguyên bảo đi bán đổi thành cô nói cái kia nào dân tệ.”
Đỗ Hạ không thể lay chuyển được hắn, chỉ có thể tốn 50 tệ mua cái túi xách nhỏ ở trong thôn in hình phong cảnh cho hắn.
Đem hai thỏi kim nguyên bảo để trong túi xách nhỏ, Đỗ Hạ một tay xách túi lên ở trước mặt Tống Gia Ngôn quơ quơ.
Suy nghĩ bây giờ của Tống Gia Ngôn giống như Đỗ Hạ khi ở còn Quốc công phủ, đều không muốn ăn ở miễn phí tại thế giới khác.
Huống chi kim nguyên bảo này, vốn là tiền Đỗ Hạ bán trang sức mới có được.
Quốc công phủ là chủ nhân phía sau của hiệu cầm đồ kia, Đỗ Hạ một giây trước đem đồ vật cầm cố, giây tiếp theo Tống Châu đã đồ mang trở lại Quốc công phủ.
Hiện tại những trang sức mà Đỗ Hạ cầm ra bên ngoài, vẫn còn ở trên bàn sách trong thư phòng Tống Gia Ngôn .
Nguyên bản Tống Gia Ngôn nghĩ về sau có cơ hội sẽ đem đồ trả lại cho Đỗ Hạ.
Nhưng không đợi hắn tìm được cơ hội, Đỗ Hạ cùng hắn liền xuyên tới đây.
Còn có ba lô của Đỗ Hạ, bởi vì nàng đặt ở trong phòng, nên cũng không thể xuyên trở lại .
Tống Gia Ngôn muốn đem số vàng này đổi thành nhân dân tệ, cũng có thể giúp sinh hoạt của Đỗ Hạ ở đây nhẹ nhàng hơn một ít.
Lại nói tiếp, thế giới này cũng thật kỳ quái, Đỗ Hạ có thể dùng mặt gương tinh mỹ như vậy, cửa sổ nhà ở đều là lưu li ánh sáng trong suốt, lại không nổi mua hạ nhân hầu hạ.
Ở Khánh triều, cái khác không nói, chỉ nói một khối lưu li to như vậy khảm trên cửa sổ nhà Đỗ Hạ, có thể đổi được mười mấy, hai mươi mấy người làm.
Vấn đề này đã khiến cho Tống Gia Ngôn rối rắm hồi lâu, nếu không phải lo lắng trực tiếp hỏi ra quá mức thất lễ, có lẽ sẽ làm Đỗ Hạ sinh khí, hắn đã trực tiếp hỏi.
Cũng may Tống Gia Ngôn không có hướng Đỗ Hạ chứng thực qua, bằng không Đỗ Hạ khẳng định sẽ nói —— tiểu bằng hữu, tư tưởng của ngươi rất nguy hiểm a, ở hiện đại mua bán nhân khẩu chính là tội ngồi tù mọt gông.
Chờ hai người ngồi trên xe buýt từ thôn đi huyện thành, một số ít nhà ăn cơm sớm, nóc nhà đã lượn lờ khói bếp.
Xe buýt đối với Tống Gia Ngôn mà nói cũng là một đồ vật mới mẻ.
Cũng may trên đường đi tới Đỗ Hạ cũng đã kịp phổ cập khoa học cho hắn, xe buýt này tương đương với xe bò tại cổ đại, là một loại phương tiện giao thông, vì vậy Tống Gia Ngôn sau khi lên xe, mới không hỏi đông hỏi tây khiến hành khách khác ghé mắt.
Khi ra khỏi cửa, hai người cũng đã nói tốt —— sau khi ra, Tống Gia Ngôn chỉ cần đi theo Đỗ Hạ là được, liền tính là dọc theo đường đi hắn có cái gì muốn hỏi, cũng tận lực chờ đến lúc chung quanh không ai, hoặc sau khi về nhà lại hỏi.
Đây cũng là Đỗ Hạ vì phòng thời điểm Tống Gia Ngôn ở bên ngoài sẽ không nháo ra chuyện gì chê cười mới ước định.
Bất quá ước định là một chuyện, chân chính làm được lại là một chuyện khác.
Nhìn người nào đó từ lúc ngồi xuống vẫn luôn mang vẻ mặt tò mò, đông sờ sờ, tây sờ sờ, Đỗ Hạ nhanh chóng đem người tới chỗ ngồi sát cửa sổ, trước khi bị người khác phát hiện.
Chỗ ngồi đó trước sau đều có vài vị trí che lấp, bên cạnh lại có Đỗ Hạ che đậy, các hành khách khác trong xe không dễ dàng chú ý tới, cái tay kia của Tống Gia Ngôn liền có những động tác không thành thật.
Tống Gia Ngôn chỉ cảm thấy hết thảy bên trong xe đều thực mới mẻ.
Phương tiện giao thông lớn như vậy, một chiếc xe có thể chứa được nhiều người như vậy, thật sự khiêu chiến sức tưởng tượng của hắn.
Trong lòng Tống Gia Ngôn không ngừng cân nhắc —— xe buýt này đã lớn như vậy, vậy xe lửa và máy bay đêm qua Đỗ Hạ nói, có thể lớn đến mức nào a!?
Nhưng mà thực mau Tống Gia Ngôn liền không rảnh lo này đó.
Sau khi xe buýt từ xuất phát thôn đến trấn trên, dọc theo đường đi, lại có thêm không ít hành khách.
Cuối cùng chỗ ngồi trống khi xuất phát đều đầy, trên xe đã không còn thừa vị trí, tài xế vẫn không dừng hành động nhận thêm hành khách.
Tống Gia Ngôn nhìn hành khách lên xe lúc sau, thật giống như bọn họ đã nhìn quen hành động này, vô cùng tự nhiên mà lôi kéo nắm tay ở trên đỉnh xe, nắm vững đứng ở trên xe.
Bên cạnh Đỗ Hạ đứng hai cái a di, trên xe đều chen như vậy, hai a di trên lưng còn cõng một sọt trúc lớn, trong sọt chứa đầy rau xanh mà các nàng hái từ ruộng về.
Nghe hai người tán gẫu, là muốn đi đến trấn trên, đem đồ ăn mới mẻ này đó đưa đến chỗ con trai, muốn một nhà con trai ở trên trấn cũng có thể ăn được rau xanh mới mẻ không bị ô nhiễm môi trường .
Hai cái a di nhuộm tóc màu vàng hoặc màu nâu, trừ bỏ nhuộm tóc, hai người còn làm tóc quăn vô cùng thời thương, nếu không phải trong lời nói của hai người nói chính mình đã có con trai 27-28 tuổi, Tống Gia Ngôn tuyệt đối không tưởng được hai người thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, thế nhưng con của hai người còn lớn hơn hắn vài tuổi.
Một mảnh từ ái chi tâm của lão nhân xác thật làm người ta cảm động, nhưng Tống Gia Ngôn nhìn hai người khi nói chuyện phiếm, chỉ nói chuyện không tính, khi nói đến đoạn kích động còn muốn khoa chân múa tay.
Có mấy lần hai người khi phất tay, đều suýt chút nữa đụng vào vết thương trên tay Đỗ Hạ.
Nhìn một tay của vị a di thiếu chút nữa liền đụng phải tay Đỗ Hạ, Tống Gia Ngôn cũng ngồi không yên.
Hắn đỡ chỗ tựa lưng của ghế phía trước, lung lay từ trên chỗ ngồi đứng lên, đối với vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của Đỗ Hạ, vội vàng giải thích: “Chúng ta đổi vị trí, cô ở ngồi bên trong.”
Chung quanh nhiều người như vậy, Đỗ Hạ cũng không tiện hỏi hắn là vì cái gì, đỡ cánh tay ra bên ngoài nhường nhường, sau khi chờ Tống Gia Ngôn cả người từ vị trí đứng lên, nàng liền khom lưng ngồi xuống vị trí bên trong.
Nhưng mà khi Đỗ Hạ đã ngồi xong, thời điểm Tống Gia Ngôn đang đứng ở đường đi muốn ngồi trở lại trên ghế, một vị a di bên cạnh thân thủ mạnh mẽ đoạt ở phía trước hắn một mông vững vàng mà ngồi ở trên chỗ ngồi.
Sau khi a di một mông ngồi ở trên ghế, còn đắc ý hướng Tống Gia Ngôn giơ giơ đầu lên, âm dương quái khí mở miệng nói:
“Tiểu tử, xin lỗi a, a di xem ngươi bộ dáng trẻ tuổi, đứng trong chốc lát cũng không có việc gì đi, ta này đều lớn tuổi như vậy, chỗ này ngươi liền nhường cho a di ngồi đi.”
Tống Gia Ngôn sống hai mươi mấy năm, đi đến nơi nào đều được người ta tôn kính, còn chưa bao giờ gặp qua loại chuyện bị người đoạt chỗ ngồi này, cho nên hắn trong lúc nhất thời cũng không kịp phản ứng lại.
Tống Gia Ngôn không có phản ứng lại, Đỗ Hạ lại phản ứng lại, nàng nhìn Tống Gia Ngôn đứng ở một bên, không hề nghĩ ngợi liền mở miệng châm chọc nói: “A di, ta nói tay chân ngài tốt như vậy, vừa rồi lúc lên xe động tác cũng rất mạnh mẽ, trong mấy loại già, yếu, bệnh, tật, ngài nói một câu thật ra ngài là loại nào a?”
Đỗ Hạ nói làm đối phương có chút không xuống đài được, mắt thấy người trên xe đều nhìn về phía này, a di cảm thấy chính mình xuống đài không được, cứng cổ cãi cọ: “Ta già nha, tuổi của ta đều có thể làm mẹ ngươi, các ngươi đây là lại làm sao vậy.”
“Cũng không biết người trẻ tuổi bây giờ xảy ra chuyện gì, liền đạo lý kính già yêu trẻ cũng đều không hiểu, sống nhiều năm uổng phí như vậy!”
Nói nói, vị a di này bắt đầu quở trách hiện tại người tuổi trẻ không có tình cảm như thế nào, vừa lên xe buýt không phải mang tai nghe giả làm kẻ điếc, lại nhắm mắt giả bộ ngủ, quả thực đem mỹ đức lão tổ tông truyền xuống tới đều quên sạch sẽ.
Đối phương nếu có thể làm ra việc đoạt vị trí bất nhập lưu như vậy, tự nhiên cũng không phải người có tố chất cao gì, điểm này trong lòng Đỗ Hạ đã sớm biết.
Bất quá nhìn đối phương mới hơn bốn mươi tuổi, liền đúng lý hợp tình mà đoạt vị trí của người ta, trong lòng Đỗ Hạ cảm thấy tức giận.
Nếu là chỉ có một người Đỗ Hạ, còn chưa tính khả năng của nàng, bởi vì từ thôn đến trấn trên cũng cũng chỉ còn lại hơn mười phút lộ trình, chậm trễ trong chốc lát cũng không có việc gì.
Nhưng Đỗ Hạ nhìn Tống Gia Ngôn đứng ở lối đi nhỏ bên cạnh, vẻ mặt vô thố, hỏa khí trong lòng nàng không có cách nào ép xuống được.
“Ngại quá, a di, tuy rằng tuổi tác của ngài và mẹ ta không sai biệt lắm, nhưng mẹ ta khi đang đi làm, cũng không làm ra chuyện đoạt chỗ ngồi ở trên xe buýt cùng ‘ người trẻ tuổi ’, hơn nữa ta xem ngài vừa rồi lúc lên xe thân thủ vô cùng thoăn thoắt, ta thật đúng là không ra, ngài có chỗ nào có thể yêu cầu người khác nhường vị trí.”
Nói xong câu này Đỗ Hạ còn cảm thấy không đã ghiền, đem người toàn thân trên dưới đánh giá một lần, lại khinh phiêu phiêu bỏ thêm một câu: “Nếu là mẹ ngài ngồi xe buýt, ta thật ra sẽ nhường chỗ cho bà ấy.”
Người xem náo nhiệt chung quanh bởi vì Đỗ Hạ nói mà đều lộ ra nụ cười hiểu rõ trong lòng mà không nói.
Một ít người trẻ tuổi trên xe đều cảm thấy Đỗ Hạ thay bọn họ trút ra một ngụm ác khí.
Không biết bắt đầu từ khi nào, người trẻ tuổi khi ngồi xe buýt, đều phải nhường chỗ vô điều kiện cho người già, chuyện này đã trở thành phép tắc mà mọi người cam chịu.
Không có người quan tâm người trẻ tuổi có phải hay không vừa lúc thân thể không khoẻ, hoặc mới xong việc mấy ngày, một câu kính già yêu trẻ là có thể cho mọi người lý do đến chỉ chỏ cọ xát.
Khi có tin tức người trẻ tuổi không nhường chỗ người già, đại bộ phận mọi người đều sẽ chỉ trích người trẻ tuổi không có tình cảm, không nghĩ tới người già vừa lên xe liền thành bệnh Tây Thi, thời điểm khi ở trên quảng trường, ở trong siêu thị có bao nhiêu hung tàn.
Bị mọi người cười nhạo, a di đoạt chỗ ngồi trên mặt có chút không nhịn được, sau khi hung tợn trừng mắt nhìn Đỗ Hạ cùng Tống Gia Ngôn, hai tay khoanh ở trước ngực, dựa cả người vào lưng ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tư thế dáng vẻ đối phương một bộ muốn chơi xấu, dưới loại tình huống này Đỗ Hạ cũng không thể cùng nàng mạnh tay, chỉ có thể ngồi ở vị trí của mình hờn dỗi.
Tống Gia Ngôn cách a di vỗ vỗ bả vai Đỗ Hạ, hướng nàng lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình đứng trong chốc lát cũng không sao.
Đỗ Hạ hướng Tống Gia Ngôn xin lỗi cười cười, nhỏ giọng an ủi nói: “Ngươi đứng tạm chốc lát, lập tức sẽ đến nơi.”
Nói xong Đỗ Hạ cũng nghiêng đầu trừng mắt nhìn cái vị đang giả bộ ngủ kia, đồng thời trong lòng ra quyết định —— thời điểm từ trấn trên trở về bọn họ hoặc là tìm taxi, hoặc là tìm xe chuyên dụng.
Lại nói tiếp, cũng là tay nàng bị thương, bằng không nàng liền tự mình lái xe, căn bản sẽ không phải chịu cơn tức này.
Khi xe buýt chạy đến trạm cuối, vị giả bộ ngủ bên cạnh cũng làm bộ làm tịch mở mắt.
Xe dừng hẳn, đôi mắt nhỏ của Đỗ Hạ vừa chuyển, trước khi đối phương đứng dậy nhanh chóng chen ở phía trước đi ra ngoài.
Thân thể hoàn toàn đi trước, Đỗ Hạ giả vờ lơ đãng đụng vào đầu gối đối phương.
“Ai nha, a di, thật sự ngại quá, ta không đứng vững.” Nói xong sợ đối phương giống như không tin, Đỗ Hạ còn quạt quạt cánh tay không bị thương của mình.
Đối phương không đoán được, Đỗ Hạ sẽ cố ý giả vờ để đụng phải mình, thở phì phì muốn nhào lên đánh nàng.
Tống Gia Ngôn thấy thế vội vàng đứng ở trước Đỗ Hạ, cơ hồ không tốn chút sức liền chế trụ hai tay đang múa may lung tung của bà dì kia.
“Vị phu nhân này, bạn của ta đã xin lỗi, nàng xác thật không phải cố ý, ngươi cần gì phải hùng hổ doạ người đâu.”
Lấy góc độ vừa rồi Tống Gia Ngôn tới xem, thời điểm Đỗ Hạ đứng dậy xác thật không cẩn thận lảo đảo một chút, không đứng vững mới đụng vào bà ta.
A di kêu la Đỗ Hạ cố ý, bất quá bởi vì vừa rồi chuyện nàng đoạt chỗ ngồi, cũng không có người thay nàng nói chuyện, người ở trong xe không mà đi thay Tống Gia Ngôn hát đệm.
So với vẻ mặt dữ tợn, thần sắc hung ác của lão a di, Tống Gia Ngôn ở bên cạnh lớn lên anh tuấn soái khí như vậy, nói chuyện việc làm cũng nho nhã lễ độ.
Tuy rằng Tống Gia Ngôn nói chuyện có chút kỳ quái, giống như bệnh nhân trúng độc TV hư hư thực thực, nhưng ở cái thế giới chỉ biết xem mặt này, mọi người sẽ giúp ai nói chuyện đã là chuyện cần nói cũng biết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top