Chương 14: Bữa sáng
Trở lại nhà cũ quen thuộc, tâm Đỗ Hạ liền buông xuống.
Nàng nằm ở trên giường lớn mà đêm qua Đỗ Hùng Hoa cùng Cam Mạn Mai ngủ, ngủ một đêm ngon giấc.
Tống Gia Ngôn ở cách vách nàng không có nhẹ nhàng như vậy.
Tống Gia Ngôn cầm Đỗ Hạ ipad lưu lại, nhìn bức hoạ* nam tử trên ipad thật lâu, mãi cho đến khi thời gian trên màn hình chạy đếnr4 giờ sáng, mới buồn ngủ rồi đi đến giường nghỉ ngơi.
*sở dĩ gọi là bức hoạ vì n9 là cổ nhân nên không biết ảnh chụp là gì.
Thời điểm Đỗ Hạ rời giường đã là buổi sáng 9 giờ rưỡi, nàng ngồi ở trên giường lười biếng duỗi eo, thoải mái than thở nói —— vẫn là những ngày nghỉ phép thoải mái, nàng bao lâu rồi không được ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy.
Nàng duỗi tay vớt cái thảm lên trên giường, hít một hơi một hơi thật dài rồi thở ra.
A! Là hương vị công nghiệp hiện đại!
Trên người Đỗ Hạ vẫn mặc cổ trang từ thế giới Tống Gia Ngôn xuyên tới.
Đêm qua nàng và Tống Gia Ngôn cùng nhau ngủ, cũng không dám nghĩ xa vời, muốn thoải mái cái gì, chỉ là thay đổi một khác bộ xiêm y sạch sẽ liền lên giường nằm.
Sau khi xuyên trở về nàng liền tới bên này ngủ, rương hành lý của nàng đặt ở bên ngủ phòng Tống Gia Ngôn, nàng cũng không có làm ra vẻ mà lại trở về lấy áo ngủ của mình.
Đỗ Hạ không biết đêm qua Tống Gia Ngôn có hay không xuyên trở về, nàng sửa sang lại nếp gấp quần áo hỗn độn trên người, rồi đi sang cách vách gõ cửa phòng.
Tống Gia Ngôn đã sớm đã tỉnh dậy, hắn ở cổ đại nhậm chức nội điện đại học sĩ, mỗi ngày đều có thói quen giờ Mẹo liền rời giường thượng triều.
Mấy ngày hôm trước hắn bị bệnh, xin nghỉ ở nhà, dưới tình huống thật sự không được, mỗi ngày mới dậy muộn một chút.
Tuy rằng đêm qua ngủ không tốt lắm, nhưng sau khi Tống Gia Ngôn rời giường trên mặt vẫn nhìn không ra một tia mệt mỏi.
Mấy quyển sách hắn đặt trong ngăn kéo ở đầu giường kia, cùng một trăm lượng vàng Đỗ Hạ cấp cũng đi theo bọn họ xuyên qua đây, trước khi Đỗ Hạ tới gõ cửa, hắn cũng đã xem xong một quyển du ký.
Nhìn Tống Gia Ngôn mở cửa phòng ra, tâm Đỗ Hạ liền trầm xuống.
Nguyên bản trong lòng nàng còn mang may mắn, nghĩ có lẽ Tống Gia Ngôn đã xuyên trở về..
Nhưng mà hiện tại hắn còn êm đẹp đứng ở trước mặt , liền chứng minh sương trắng kia có khả năng thật sự như Tống Gia Ngôn suy đoán, cả đêm cũng chỉ xuất hiện một lần.
Đỗ Hạ nhìn toàn thân trên dưới Tống Gia đều thu thập đến một tia không loạn , hơi mang theo quẫn bách nói: “Ngượng ngùng, tôi lên chậm, anh đói bụng đi? Tôi đây liền đi mua cơm sáng.”
Tống Gia Ngôn xác thật cũng đói bụng, thời điểm buổi sáng hắn đọc sách, bụng cũng đã kêu vài lần, nước khoáng Đỗ Hạ đặt ở trong phòng, hắn đều đã rót hai bình xuống bụng.
Bất quá Tống Gia Ngôn có giáo dưỡng, tuy rằng hắn đã đói sắp không chịu được, nhưng vì không khiến cho Đỗ Hạ cảm thấy xấu hổ, hắn vẫn thập phần đạm nhiên nói: “Còn tốt, kỳ thật ta cũng mới rời giường không lâu.”
Đỗ Hạ nghe hắn nói như vậy xác thật nhẹ nhàng không ít, nàng lướt qua Tống Gia Ngôn, lập tức hướng chỗ để rương hành lý đi đến: “ Được , anh chờ tôi nha, đợi lát nữa tôi cũng sẽ mua cho anh một bộ dụng cụ rửa mặt.”
Ngồi xổm trên mặt đất tìm kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa rửa mặt, Đỗ Hạ còn không quên đối Tống Gia Ngôn nói: “Nếu anh là ở trong phòng chán quá, cũng có thể đi ra ngoài nhìn xem, chỉ cần không đi khỏi ngôi nhà là được.”
Tống Gia Ngôn hiện tại vẫn mặc một thân cổ trang, tuy rằng hắn đã ngủ cả đêm, nhưng búi tóc trên đầu một chút đều không loạn, nếu hắn lấy cái dạng này đi ra ngoài thôn rêu rao, chỉ cần một giây có khiến cho mọi người oanh động.
Tống Gia Ngôn xác thật rất tò mò đối với nhà Đỗ Hạ, cho nên cũng không cự tuyệt, khi Đỗ Hạ cầm dụng cụ rửa mặt đi ra ngoài rửa mặt, hắn liền vô cùng tự nhiên đi theo phía sau nàng nàng ra khỏi nhà .
Nhà cũ đã thông nước máy, bình thường mọi người đều ở trong sân rửa mặt, trong viện đào hai cái mương, hoàn toàn không cần lo lắng nước bẩn sẽ không chảy ra ngoài.
Đêm qua khi Đỗ Hạ nói chuyện phiếm, lại không nói đến thứ nước máy này.
Cho nên thời điểm nàng vặn vòi nước ra rửa mặt, Tống Gia Ngôn chính mắt nhìn vòi chảy ra nước trong, trên mặt không khỏi hiện lên vài phần kinh ngạc.
Đỗ Hạ trong lòng có áy náy đối với Tống Gia Ngôn, cho nên không tự giác chú ý hắn nhiều một ít.
Lúc này thấy hắn vẻ mặt ngạc nhiên, chẳng sợ là đang khi súc miệng, nàng còn không quên bớt thời gian phổ cập khoa học cho hắn: “Đây là nước máy, hiện tại thời tiết nóng, rửa mặt có thể dùng nước máy, chờ thời tiết ấm áp một chút, thì phải dùng nước ấm trong máy để rửa mặt.”
Ở cổ đại nữ tử rửa mặt cũng là một chuyện tư mật, Tống Gia Ngôn nguyên bản đứng ở bậc thang cách chỗ Đỗ Hạ không xa, nhìn thấy nàng bắt đầu đánh răng, vội vàng quay người đi.
Vì làm động tác của mình thoạt nhìn có thể tự nhiên một chút, hắn còn nhấc chân đi vài bước, đi đến dây nho ở phía trước cây, giả vờ xem xét quả nho trong viện.
Lúc này nghe được Đỗ Hạ giải thích, hắn chỉ có thể lung tung gật đầu đáp lại hai tiếng lấy lệ.
Nghĩ Tống Gia Ngôn còn đói bụng, Đỗ Hạ cũng không có kiên trì thủ tục đánh răng ba phút, nàng nhanh tay rửa mặt xong, về phòng lấy di động, lại không yên tâm dặn dò vài câu, lúc sau mới lưu luyến mỗi bước đi ra cửa.
Đỗ Hạ đi rồi, Tống Gia Ngôn mới có cơ hội quan sát toàn bộ tòa nhà.
Hắn hai ba bước đi đến phía trước vòi nước, học động tác Đỗ Hạ mở vòi nước, nhìn bên trong chảy ra ào ạt nước trong thuần tịnh không dứt, Tống Gia Ngôn thỏa mãn gật gật đầu.
Lấy tay múc nước trong rửa mặt đơn giản, Tống Gia Ngôn lại cẩn thận đóng lại vòi nước.
Sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Tống Gia Ngôn cũng không ở lâu trong sân, xoay người trở về trong phòng.
Hắn minh bạch băn khoăn trong lòng Đỗ Hạ, hắn một cổ nhân, ăn mặc đều không hợp với thế giới này, nếu như bị người khác nhìn đến, chỉ sợ sẽ cấp nhiều phiền toái cho nàng.
Nhà ở thế giới này cũng không biết tu sửa như thế nào, liền lấy mấy nhà bên cạnh nhà Đỗ Hạ tới nói đi, phòng ở kia dựng lên ngăn nắp không nói, còn đặc biệt cao.
Thị lực của Tống Gia Ngôn không tồi, hắn đứng ở trong viện giương mắt nhìn lại, còn có thể nhìn đến người nhà cách vách ở trên lầu phơi hạt thóc.
Hắn có thể nhìn thấy người khác, người khác cúi đầu một chút khẳng định cũng có thể nhìn thấy hắn, để an toàn, hắn vẫn nên về phòng ngốc mới được.
Buổi sáng Tống Gia Ngôn đã đọc sách, kỳ thật lúc này cũng không nghĩ lại muốn tiếp tục đọc, nhưng hắn lại không muốn nhìn đến bức họa nam tử trên ipad kia, cuối cùng vẫn lấy một quyển sách cổ trước kia không thấy qua từ trong ngăn kéo chậm rãi lật xem.
Đỗ Hạcửa sau khi cửa cũng không trực tiếp đi mua bữa sáng.
Mấy năm nay quê quán phát triển rất khá, cửa thôn còn xây một cái phố buôn bán nhỏ, một ít gia đình trong thôn tiêu tiền thuê một chỗ ngồi, bán các loại đồ vật kỷ niệm.
Đỗ Hạ nhớ rõ trên đường có một cửa hàng bán quần áo cho du khách, nàng nghĩ trước tiên mua cho Tống Gia Ngôn hai bộ quần áo hiện đại, không phải mọi người vẫn nói nhập gia tùy tục sao!
Còn về kiểu tóc của Tống Gia Ngôn tuy rằng phiền toái, nhưng chỉ cần một cái mũ lưỡi trai, đội ở trên đầu là có thể đem một đầu tóc dài của hắn che lấp.
Địa phương nhỏ quần áo cũng không có chú ý gì, giá cả rẻ tiền, phẩm chất cũng thực bình thường, Đỗ Hạ trừ bỏ cấp Đỗ Hùng Hoa mua qua kiện quần áo ngoài, cũng không có trải qua việc cấp người khác phái khác mua quần áo.
Cuối cùng nàng ở trong tiệm không lớn đi dạo một vòng, chỉ mua cho Tống Gia Ngôn hai cái sơ mi trắng cơ bản, cùng hai chiếc quần jean.
Cũng may lão bản bán quần áo là cô dâu năm nay mới gả đến trong thôn, cũng không nhận thức Đỗ Hạ, bằng không nàng còn phải lo lắng người khác sẽ cùng Cam Mạn Mai cáo trạng, nàng mua hai bộ quần áo dành cho đàn ông.
Hai bộ quần áo, một đôi giày da, tổng cộng tốn của Đỗ Hạ 528 đồng.
Cái giá cả này ở quê quán mà nói là tuyệt đối không tiện nghi, bất quá Tống Gia Ngôn đang một mình ở nhà đợi, Đỗ Hạ thật sự không yên lòng, cũng không muốn tốn thời gian cùng lão bản cò kè mặc cả, còn nói nếu mặc không hợp thân muốn lại đây đổi, nàng liền sảng khoái móc di động ra quét mã thanh toán.
Tả hữu bất quá mấy trăm đồng, so với Tống Gia Ngôn mua kia cho nàng hai bộ xiêm y kia căn bản không thể so sánh.
Từ cửa hàng ra quần áo ra, Đỗ Hạ lại xoay người đi quầy bán quà vặt, mua cho Tống Gia Ngôn nguyên bộ dụng cụ rửa mặt.
Sau khi mua xong nhu yếu phẩm này đó, Đỗ Hạ mới đi cửa hàng bữa sáng đóng gói một lung sủi cảo, một lung canh bao, hai ly sữa đậu nành.
Loại bữa sáng này cùng cơm sáng Quốc công phủ tự nhiên là không cách nào so.
Trên thực tế thời điểm mua bữa sáng, trong lòng Đỗ Hạ cũng không phải không có do dự —— có nên đem đồ ăn sáng trên đường đều đóng gói mua cho Tống Gia Ngôn một phần, cho hắn kiến thức kiến thức các loại đồ ăn đại quốc.
Cũng may cuối cùng Đỗ Hạ khôi phục lại lý trí.
Đây là hiện đại, không phải ở Quốc công phủ, bọn họ ăn không hết bữa sáng thì sẽ không có những người khác giúp đỡ giải quyết, ăn không hết cũng chỉ có thể lãng phí đổ đi.
Nghĩ đến đây, Đỗ Hạ lập tức đánh mất ý niệm, chỉ dựa vào sức ăn của nàng cùng Tống Gia Ngôn đóng gói bữa sáng số lượng vừa phải.
Khi Đỗ Hạ xách theo bao lớn bao nhỏ về nhà, Tống Gia Ngôn nghe được thanh âm lập tức ra cửa nghênh đón nàng.
Đỗ Hạ không biết vì cái gì chính mình chỉ đi ra ngoài mua một bữa sáng, thời điểm trở về Tống Gia Ngôn đi đường cũng chỉ biết lưu chân tường đi rồi.*
(*Đoạn này mình ko bt dịch thế nào nữa các bạn tự hiểu nhé)
Nàng trước đem đồ dùng vệ sinh trong tay đưa cho hắn.
Vừa rồi Tống Gia Ngôn đã thấy Đỗ Hạ dùng qua mấy thứ này, cho nên hắn dựa vào ký ức lúc trước, tuy rằng có chút không thuận lợi, nhưng cuối cùng hắn vẫn thành công lấy một chút kem đánh răng lên trên bàn chải đánh răng, nhân mô nhân dạng mà chải răng.
Khi ở cổ đại Tống Gia Ngôn cũng là dùng qua đuôi ngựa để đánh răng, cho nên khi hắn đánh răng thật ra cũng không có biểu hiện ra cảm giác không khoẻ.
Đỗ Hạ đem quần áo cùng bữa sáng trong tay xách theo dể tới trên bàn, nguyên bản còn nghĩ ra tới dạy Tống Gia Ngôn rửa mặt, kết quả thấy chính hắn có thể làm được giống mô giống dạng, cũng liền bớt được chút công phu này.
Sau khi cẩn thận rửa sạch tốt dáng vẻ, Tống Gia Ngôn ở trên khăn lông xoa bọt nước dính trên tay mình, học theo Đỗ Hạ, đem khăn lông trong tay vắt ở trên một bên dây thừng.
Đỗ Hạ đi phòng bếp cầm hai cái mâm, đem bánh bao cùng sủi cảo chưng đóng gói mang về đều để vào mâm.
Đem hai mâm bữa sáng đặt tới trước mặt Tống Gia Ngôn, Đỗ Hạ có chút ngượng ngùng nói: “ Tôi cũng không biết anh thích ăn cái gì, cho nên liền tùy tiện mua một chút, cũng không biết có hợp khẩu vị anh không.”
Đối với việc này trong lòng Tống Gia Ngôn sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
Căn cứ vào những gì hắn quan sát lúc sáng sớm, xác định tình huống trong nhà Đỗ Hạ không mấy lạc quan.
Đầu tiên tòa nhà của nàng rất nhỏ, diện tích kiến trúc chỉ có to bằng một nửa Tùng Phong viện.
Tiếp theo trong nhà Đỗ Hạ chỉ có một người là nàng, một cái hạ nhân hầu hạ cũng không có, ở Khánh triều, chỉ cần là phú hộ có chút của cải, đều sẽ không bủn xỉn chút điểm tiền này, bớt ăn bớt uống đều phải mua một hai cái thô sử hạ nhân trở về để nở mày nở mặt.
Nghĩ đến trong nhà Đỗ Hạ không có hạ nhân, hẳn là điều kiện kinh tế không cho phép?
Nhìn bánh bao cùng màn thầu được làm tinh tế trên bàn, Tống Gia Ngôn lo lắng Đỗ Hạ bởi vì mình mà tiêu pha, vội vàng săn sóc mở miệng nói: “Đỗ cô nương không cần khách khí, trên phương diện thức ăn ta cũng không bắt bẻ, cô bình thường ăn cái gì ta ăn cái đó là được, không cần cố ý chuẩn bị.”
Bánh bao này trắng trẻo tinh tế, Tống Gia Ngôn lo lắng sẽ tăng thêm gánh nặng cho Đỗ Hạ.
Nghe xong Tống Gia Ngôn nói, Đỗ Hạ còn không hiểu ra sao gãi gãi đầu, thập phần mộng bức nhìn hắn, nàng trong khoảng thời gian ngắn không thể phân rõ lời nói của hắn rốt cuộc là thiệt tình hay là nói mát.
Hắn như thế này là thấy nàng chỉ mua bánh bao cùng sủi cảo chưng, cảm thấy chính mình bị chậm trễ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top