Chương 15

“A?” Sở Quân suýt nữa cho rằng chính mình đang nghe lầm!
Sở Quân thề, hắn không có ý tứ kia! Hắn muốn nói hắn muốn tắm rửa, em có muốn hay không đi ra ngoài tránh một chút?
Sau khi nói lời đó Sở Quân cũng cảm thấy chính mình có chút vẽ vời. Thân là một người Đông Bắc, đa số mọi người đều thường xuyên cùng nhau tắm……
Nhưng nếu để Phương Trình ở trong phòng thì Sở Quân cảm thấy có chút…… ngượng ngùng.
Khi ở Hàn Quốc, hai người cùng nhau đi tắm rửa, cùng nhau thay quần áo đều không kiêng dè gì cả.
Nhưng lúc đó Sở Quân vẫn luôn xem Phương Trình là một đứa trẻ, còn hôm nay Phương Trình đã trở thành một nam nhân 182cm, nghĩ đến cảnh hắn đang tắm rửa, Phương Trình ở phía sau nhìn, cả người đều cảm thấy xấu hổ không thôi.
Tuy rằng suy nghĩ này thật là không biết xấu hổ, người ta cũng chưa chắc sẽ nhìn ngươi nhưng Sở Quân vẫn là đỏ mặt, hắn ậm ừ hai tiếng, lúc này mới quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Không…… ý anh không phải như thế, anh…… đi vào tắm rửa trước đây.”
Nghe được trong lời nói Sở Quân có quái, Phương Trình buông đồ vật trong tay xuống, ngước mắt nhìn hắn một cái.
Biểu tình trên mặt Sở Quân e lệ mà lại quẫn bách, trước giờ Phương Trình đều chưa từng gặp qua.
Phương Trình đột nhiên cười, nhìn về phía Sở Quân, trong ánh mắt mang theo vài phần chế nhạo: “Như thế nào lại thành cái dạng này? Cùng nhau tắm có cái gì mà sợ? Nếu anh có yêu cầu gì em đều dốc hết sức lực mà cống hiến a.”
Sở Quân vốn dĩ đang muốn cởi cái áo thun trên người ra, nghe được lời này, hắn tức khắc cứng họng: “Anh? Anh có thể có cái yêu cầu gì chứ?”
Phương Trình quay đầu nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ một nói: “Chẳng hạn như giúp anh kỳ cọ, hoặc là các phương diện khác em đều có thể giúp anh.”
Giờ phút này, Phương Trình mặt mày đầy ý cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Quân hoàn toàn không che dấu.
Sở Quân cảm giác được chính mình đang bị tiểu tử này đùa giỡn. Sở Quân thở dài một hơi, cũng không làm trò cởi quần áo trước mặt Phương Trình nữa, từ trong rương hành lý lấy ra một bộ đồ mới, sau đó khẽ cười một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Đứa nhỏ này thật là, sao lại hư thành như vậy”.
Phương Trình trước đây sẽ không cùng hắn nói giỡn như thế.
Những lời này làm sắc mặt Phương Trình thay đổi lần thứ hai. Tuy rằng Sở Quân nói giọng rất nhỏ, nhưng lỗ tai của hắn rất thính nên nghe rất rõ ràng.
“Hư thành như vậy” sao? Miệng lưỡi của hắn giống như là rất hiểu biết về Phương Trình!
Sở Quân tiến vào phòng tắm……
Khi tiếng nước xôn xao ở trong phòng tắm truyền ra Phương Trình vẫn còn đứng ở nơi đó phát ngốc.
Thực ra cho dù là gương pha lê thì cũng không thể hoàn toàn xem rõ ràng được, đặc biệt là lúc có sương mù tạo cảm giác như có như không, có chút mông lung.
Phương Trình nhìn chừng năm phút, liền nhịn không được quay đầu về cửa sổ ở phía trước, bắt đầu xem di động..
Trước loại tình huống này, hắn chỉ có thể thông qua chuyện khác để dời đi lực chú ý làm tiêu trừ đi phản ứng bồng bột của chính mình.
Nhưng cho dù là lên mạng xem một ít video hài hước thì lực chú ý của hắn vẫn bị tiếng nước ở bên kia hấp dẫn, phản ứng trên người cũng không có tiêu giảm đi chút nào.
Phương Trình có chút bực bội, liền ném di động xuống, mở một lon bia ra.
Sở Quân tắm rửa không có lâu lắm, sau khoảng mười lăm phút, một thân áo trắng cùng quần đùi rộng thùng thình màu đen chỉnh tề từ trong phòng tắm đi ra.
Hắn chỉ  liếc mắt một cái liền nhanh chóng cúi đầu, không dám xem nhiều lần.
Chỉ như vậy đã làm Phương Trình có chút đứng ngồi không yên.
Sau khi tắm rửa xong Sở Quân nhìn thoải mái sáng sủa hơn nhiều, cả người cũng trẻ ra rất nhiều. Thoạt nhìn giống y một sinh viên đại học.
Phương Trình đem bia trong tay đưa qua cho Sở Quân: “ Bia nóng, bia lạnh, nhiệt độ bình thường cũng có, anh muốn uống loại nào?”
Sở Quân thuận tay cầm lấy lon bia lạnh, đem ngón út bật nắp ra..
Đây là động tác quen thuộc của hắn khi ở Hàn Quốc, chỉ là Sở Quân căn bản không ý thức đến.
Nhưng Phương Trình không giống như thế,  mỗi một cái hành động của Sở Quân hắn đều nhớ rất rõ ràng.
Thậm chí so với bàn thân Sở Quân còn hiểu biết rõ hơn!
Phương Trình khóe mắt ửng đỏ, tay theo bản năng mà dùng sức, bia liền từ trong lon xông ra chảy đến toàn bộ khuỷu tay của hắn, sau đó hắn mới chậm rãi hoàn hồn……
“Nghĩ cái gì thế?” Sở Quân hỏi.
Phương Trình cười cười, không nói gì, trực tiếp đưa cho Sở Quân một xiên thịt.
Sở Quân đem xiên thịt cho vào trong miệng, từ từ cảm nhận hương vị khắc cốt ghi tâm nay.
Đời trước, cha mẹ Sở Quân chết sớm, từ nhỏ hắn dựa vào đồ ăn lề đường mà lớn lên.
Phương Trình nghiêng người, một bên thong thả ung dung ăn, một bên nhìn hắn hỏi: “Hương vị như thế nào?”
Sở Quân gật đầu: “Thực ngon.”
Phương Trình cười: “Anh thích là tốt rồi, thịt nướng BBQ cửa hàng này trước kia ở phố xx, sau đó bọn họ chuyển đến một cái mặt tiền khác, em mỗi lần tới Trường Xuân đều ghé đến nhà bọn họ mua cơm hộp.”
Sở Quân không hé răng, hắn nhớ lúc ở Hàn Quốc có đề cập qua nhà hàng nướng BBQ này cùng với Phương Trình. Không nghĩ tới, đứa nhỏ Phương Trình này lại nhớ rõ ràng như vậy.
Thấy Sở Quân không đáp lời, Phương Trình lại đưa cho Sở Quân một cái bánh cuốn.
Sở Quân nhìn cũng không nhìn, liền lập tức cho vào miệng.
Chỉ là mới cho vào trong miệng, Sở Quân liền chạy đến thùng rác nôn khan một trận.
Phương Trình nhướng mày, nhưng cũng không khẩn trương, chỉ là chậm rì rì hỏi: “Làm sao vậy?”
Sở Quân nhíu mày: “ Bánh cuốn này sao bên trong lại có rau thơm?”
Phương Trình tiện tay cầm một cái, một bên ăn một bên nói: “Ăn ngon a, nhân đậu có rau thơm, hương vị ngon mà.”
Sở Quân bất đắc dĩ mà liếc hắn một cái:: “ Anh chỉ biết nhân nấm pha hành tây chứ chưa từng thấy qua cửa hàng nướng BBQ nào có rau thơm.”
Phương Trình nghĩ thầm: “Anh đương nhiên chưa ăn qua cho nên em mới mua cho anh ăn thử một chút”.
Nhưng mà, Phương Trình đương nhiên sẽ không thừa nhận đây là hắn cố ý, hắn thấy Sở Quân không ăn liền đem hết bánh cuốn đặt ở trước mặt chính mình, sau đó hướng về phía Sở Quân hỏi: “Anh không thích ăn rau thơm sao?”
Sở Quân hơi hơi giật mình, hắn nhìn vào đôi mắt Phương Trình thấy được ý vị tìm tòi nghiên cứu.
Sở Quân đời trước không thích ăn rau thơm, lúc ở nhà ăn ăn mì gói, hắn đều đem rau thơm bên trong tô lấy ra, đặt sang ở một bên.
Sau đó Phương Trình biết hắn không ăn rau thơm, liền  đem rau thơm trong chén Sở Quân gắp qua chén chính mình.
Sở Quân không hé răng, hắn quay đầu đi, sau khi mãnh liệt uống một ngụm bia, mới nhàn nhạt mà đáp: “Không quá thích.”
Phương Trình lên tiếng hắn mua đồ ăn có rau thơm không nhiều lắm, sau đó cầm một xiên thịt lại uống mấy ngụm bia, hướng về phía Sở Quân mở miệng: “Về sau em sẽ chú ý, sẽ không mua đồ ăn có rau thơm cho anh nữa .”
Sở Quân cũng cười: “Lần sau, vẫn nên để anh mời em đi, trước giờ vẫn luôn là để em tiêu tiền.”
Phương Trình không cùng hắn rối rắm vấn đề này, ngược lại hỏi: “Tháng này anh có lịch trình gì vậy?”
Sở Quân cũng không giấu giếm, nói thẳng nói: “Không có lịch trình gì cả, Chu tổng sợ anh chết đột ngột, cho nên cũng không để anh đi tham gia biểu diễn nữa. Sau khi trở về, anh định đi theo Quý Đồng cùng nhau đi giăng lưới, xem có cái đoàn phim nào thiếu diễn viên quần chúng, thiếu mấy vai nhân vật phụ thì xin vào để ăn cơm.”
Phương Trình quay đầu nhìn hắn: “Anh có thể tìm em a, em có thể giúp anh tham gia mấy cái tống nghệ nghệ nhẹ nhàng, đóng phim em cũng có thể giúp anh được.”
Sở Quân cười tủm tỉm  nhìn Phương Trình: “Em đừng có đối tốt với anh như vậy, sẽ làm anh hiểu lầm đó.”
Phương Trình cũng cười: “Nga? Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm em đối với anh có mưu đồ.”
Sở Quân đơn thuần chỉ muốn vui đùa một chút, nhưng Phương Trình đáp lại cực kỳ nghiêm túc: “Anh đoán đúng rồi, em chính là đối với anh có mưu đồ, anh sợ sao?”
Sở Quân tươi cười càng thêm ôn hòa: “Anh có cái gì mà phải sợ? Em còn có thể ăn thịt anh chắc?”
Phương Trình khóe miệng giương lên:” Cũng không nhất định là như thế nhưng nếu em là người xấu thì sao?”
Sở Quân cười, cố ý chạm vào ly của hắn một chút: “Kính vị người xấu này”.
Ánh mắt Phương Trình vẫn mang tính xâm lược như vậy, sau khi chạm vào ly một chút, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào Sở Quân, nhìn chằm chằm đến mức trong lòng Sở Quân phát run.
“Có phải trên mặt anh dính cái gì hay không?” Sở Quân hỏi.
Phương Trình lắc đầu, lúc này mới thu hồi ánh mắt, chậm rãi cười: “Không có, chỉ là cảm thấy anh rất đẹp trai.”
“Ân, anh mỗi khi soi gương cũng cảm thấy như vậy.”
Sở Quân mặt không đỏ tâm không gợn mà mở miệng, Phương Trình nghe được hắn nói thế, lại ha ha nở nụ cười.
“Em thích cười ghê, nhìn thật tốt.” Sở Quân đột nhiên khen.
Phương Trình gật gật đầu, giọng điệu nghe tới cực kỳ nghiêm túc: “ Nếu em nói mấy năm nay cộng lại cũng không có cười nhiều bằng ngày hôm nay, anh sẽ tin chứ?”
Sở Quân quay đầu nhìn chăm chú hắn, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Bởi vì là do cái tên Sở Quân này nên Phương Trình mới đối với hắn tốt như vậy, Sở Quân hoàn toàn toàn có thể lý giải được.
Nhưng loại tình huống hiện giờ này, luôn có chút làm Sở Quân khống chế không được.
Chẳng hạn như hắn ở trong mắt Phương Trình thấy được một số thứ không giống nhau…
Sở Quân dù có trì độn cũng sẽ không đem loại cảm giác này trở thành ảo giác.
Sở Quân tránh đi ánh mắt Phương Trình, ngược lại không biết nên đáp lại như thế nào.
Phương Trình cũng ngượng ngùng mà quay đầu,  hồi lâu hắn mới nói: “ Trời đêm nay hình như hơi nóng, em muốn đi tản bộ trên đường, anh có thể đi cùng với em không?”
Sở Quân không có cự tuyệt, hắn đi thay thành cái quần thể dục màu đen rồi cùng Phương Trình ra cửa.
Trên đường có từng trận gió nhẹ thổi qua, rất mát mẻ.
Hai người sóng vai mà đi, Phương Trình dán vào Sở Quân rất gần, độ ấm da thịt truyền tới, Sở Quân cảm giác xấu hổ lại nổi lên……
Sở Quân cảm thấy sau khi chính mình sống lại một lần nữa càng ngày càng thêm nhụt chí, cũng không biết có phải hay không do chịu ảnh hưởng của Sở Quân nguyên chủ.
Đàn ông con trai chạm vào nhau một chút, vốn dĩ cũng không có gì. Đời trước, hắn cùng Phương Trình ở bên nhau nháo loạn không phải ít, sao hiện tại lại đột nhiên thấy cảm giác không giống nhau?
Loại nhận thức này làm Sở Quân có chút bực bội!
Người trên đường phố cũng không nhiều lắm, vào giờ này, cũng không có ai chú ý tới bọn họ.
Phương Trình đi được một chốc, liền tìm cái thềm đá ngồi xuống, Sở Quân ngồi cách hắn có chút xa, Phương Trình liền trực tiếp tiến đến bên người hắn.
Sở Quân giật mình, không có mở miệng, chỉ là thần kinh cả người đột nhiên lại căng thẳng……
Phương Trình cười cười, bàn tay hắn trực tiếp đặt ở trên vai Sở Quân, âm thanh liền phảng phất dán ở bên tai Sở Quân: “Sau khi trở về, chúng ta có thể thường xuyên liên hệ sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top