Chương 11

Ninh An không khỏi nhìn về phía đó, người đàn ông đi tới, bộ đồ chỉnh tề vừa vặn. Vai rộng eo thon, thanh tao quý phái.

Y đi đến trước mặt hai người, hạ thấp ánh mắt, đổ dồn lên hai bàn tay đang chạm vào nhau, nhìn Tô Ngọc với vẻ mặt ý vị: "Ninh Ninh, không giới thiệu bạn bè với chú sao?"

Tô Ngọc nhạy cảm nhận ra bầu không khí có chút không đúng, đặc biệt là ánh mắt người đàn ông nhìn thiếu niên, mang theo một chút lạnh lùng và băng giá.

Thiếu niên vội vàng buông tay ra, chủ động lên tiếc: "Xin chào, Thẩm Tổng, tôi là bạn cùng lớp của Ninh Thư, tên là Tô Ngọc."

Thẩm Minh Hiên lạnh nhạt "ừ" một tiếng, sau đó nhìn về phía chàng trai, hơi nhướng mày: "Sao chú chưa nghe cậu nhắc đến bạn học này bao giờ nhỉ, hai người trông rất thân thiết."

Ninh Thư có chút ngượng ngùng, ấp úng: "Thẩm...?" Cậu chợt nghĩ, người đàn ông đã tự xưng là trưởng bối, đặc biệt là trước mặt người ngoài, nếu cậu gọi Thẩm tiên sinh, chẳng phải là không nể mặt sao. Vì vậy mặt đỏ bừng, lên tiếc gọi một tiếng chú.

Trong mắt Thẩm Minh Hiên lóe lên một tia tối tăm.

Y lên tiếc: "Sao lại lén lút trốn ở đây ăn bánh?"

Ninh Thư do dự một chút, lên tiếng: "Muốn yên tĩnh một lát."

Tô Ngọc thấy vậy, hiểu sự tồn tại của mình có chút thừa thãi, chào hỏi một tiếng rồi bỏ đi. Chỉ là trước khi đi, cậu ta không nhịn được liếc nhìn người đàn ông, trong lòng có một cảm giác vi diệu. Tô Ngọc cảm thấy, ánh mắt Thẩm tổng nhìn Ninh Thư...

Có phải hơi quá không?

Tô Ngọc lắc đầu, cảm thấy mình có lẽ hơi suy nghĩ nhiều, đừng nhìn thấy một người đàn ông là nghi ngờ họ thuộc loại đó.

"Không mời tôi lên ngồi một lát?"

Thẩm Minh Hiên ánh mắt đổ dồn lên khuôn mặt chàng trai, lên tiếng.

Ninh Thư lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cậu nhìn về phía Ninh An bị mọi người vây quanh không thể qua được, đối phương đầy mặt ghen tị nhìn về phía này, chằm chằm nhìn.

Chẳng lẽ Thẩm Minh Hiên không phải vì nể mặt nhà họ Ninh, đến dự sinh nhật Ninh An sao?

"Không tiện?" Thẩm Minh Hiên trầm giọng hỏi.

Ninh Thư nhìn ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, lắc đầu, vội vàng nói: "Mời đi lên."

Trong bữa tiệc lớn của nhà họ Ninh tối nay, Ninh An bị bao vây ở giữa, là trung tâm của mọi sự chú ý. Nhưng Thẩm Minh Hiên vừa đến, đã lấy đi phần lớn sự chú ý. Cơ mà đối phương lúc này lại đang ở tầng hai nhà họ Ninh cùng Ninh Thư.

Trợ lý mang quà lên, đưa đến tay người đàn ông.

Ninh Thư nhìn Thẩm Minh Hiên tự tay đưa thứ này cho mình, không khỏi ngẩng mặt lên, nhìn về phía đó: "Thẩm tiên sinh, đây là?"

Người đàn ông hơi nhướng mày: "Cậu mở ra xem là biết."

Bao bì trông không nhỏ, Ninh Thư mở ra, phát hiện là một đôi giày thể thao. Hơn nữa còn là mẫu mới nhất của một thương hiệu, hiện tại trên thị trường căn bản không mua được.

Ninh Thư khẽ nói: "Cảm ơn Thẩm tiên sinh."

Cậu mím môi, dù loại quà tặng này, khi còn ở thế giới gốc, cậu cũng nhận được không ít, nhưng trong lòng vẫn có chút xúc động.

Thẩm Minh Hiên lại nói: "Không mang thử xem?"

Ninh Thư hơi giật mình, nhưng vẫn ngồi xuống. Cúi người xuống, nhưng ngay sau đó, liền thấy người đàn ông hơi khom người xuống nắm lấy chân cậu.

Khuôn mặt chàng trai không khỏi đỏ bừng, vội vàng muốn rút lại: "Bẩn... Thẩm tiên sinh."

Ninh Thư chưa từng bị người khác chạm vào chân mình như vậy. Cảm giác xấu hổ khó tả, lan tỏa trong lòng.

Bàn chân chàng trai thanh tú trắng nõn, toàn bộ hình dáng đều đẹp, như ngọc bích vậy.

Thẩm Minh Hiên ánh mắt hơi tối đi, dùng tư thế không thể từ chối, nắm lấy nó trong tay, trầm giọng nói: "Chú xem giày có vừa chân không."

Ninh Thư có chút ngại ngùng, còn có một loại tâm lý kỳ lạ. Tai cậu đỏ ửng.

Nhưng tư thế của người đàn ông quá mạnh mẽ, Ninh Thư đành để đối phương nắm lấy chân mình. Bàn tay người đàn ông thon dài và thẳng tắp.

Nhưng Ninh Thư luôn cảm thấy bàn chân mình ngứa ngáy khi bị đặt trong lòng bàn tay khô ráo và ấm áp của đối phương. Chàng trai không khỏi cử động. Thẩm Minh Hiên nắm lấy bàn chân đó, cúi đầu nhìn.

Ninh Thư trong khoảnh khắc, có một ảo giác kỳ lạ, người đàn ông như muốn hôn lên vậy. Cậu bị ý nghĩ biến thái của mình dọa một phen. Vội vàng tỉnh táo lại. Trong lòng dâng lên một chút xấu hổ. Ninh Thư hít một hơi sâu, cảm thấy suy nghĩ của mình, có chút không đúng. Thẩm Minh Hiên không phải kẻ biến thái, sao lại muốn hôn chân cậu.

"Được rồi, cậu thử đi." Thẩm Minh Hiên xỏ giày vào, đứng thẳng người, khôi phục vẻ quý phái lạnh lùng như thường ngày, lên tiếc.

Ninh Thư thử một chút, phát hiện bất ngờ là rất vừa chân, không khỏi ngạc nhiên: "Rất vừa."

Cậu dừng lại, tiếp tục nói: "Tôi rất thích, cảm ơn Thẩm tiên sinh đã tặng quà sinh nhật cho tôi tối nay."

Cậu không khỏi nghĩ, Ninh An chắc cũng nhận được một phần. Chỉ là không biết, có phải cũng là một đôi giày thể thao không. Ninh Thư chỉ cần nghĩ, nếu cậu và Ninh An đi cùng một đôi giày, trong lòng sẽ có cảm giác kháng cự.

Nhưng người đàn ông chắc sẽ không vô tâm như vậy. Ninh Thư nghĩ vậy.

Lúc này cậu nghe Thẩm Minh Hiên nhẹ nhàng lên tiếng: "Chúc mừng sinh nhật, chú đặc biệt đến đây để chúc mừng sinh nhật cậu, quà của cậu, cũng là chú tự tay chọn, chỉ có một phần."

Ninh Thư hơi giật mình, nhìn về phía y.

Thẩm Minh Hiên xoa xoa đầu chàng trai, cổ họng hơi động, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như thường ngày, lên tiếc: "Chú ra ngoài một chút."

Ninh Thư gật đầu. Cậu nghĩ một chút, vẫn cởi đôi giày thể thao này ra rồi mang vào phòng, khi ra ngoài, cậu cũng không thấy bóng dáng Thẩm Minh Hiên.

Ninh Thư nghĩ đối phương có lẽ đang ở bữa tiệc nói chuyện với ba Ninh.

Vừa định bước xuống, liền nghe thấy tiếng Ninh An từ ban công vang lên.

"Thẩm Tổng..."

Ninh Thư không khỏi giật mình, nhìn về phía đó, ngay sau đó nghe thấy Ninh An đang trò chuyện với ai đó. Cậu do dự một chút, vẫn bước đi tới.

Dù biết nghe lén không phải là hành vi tốt nhưng Ninh Thư chỉ cần nghĩ đến chuyện Ninh An làm dưới bàn hôm đó, trong lòng cậu có một cảm giác kỳ lạ, như có thứ gì đó sắp bùng nổ.

Trên ban công.

Người đàn ông kẹp một điếu thuốc giữa ngón tay, hơi cúi đầu, lạnh lùng nhìn cậu bé đối diện.

Ninh An đắm đuối nhìn khuôn mặt hoàn hảo và đẹp trai trước mặt. Từ lần thử nghiệm trước, hắn ta đã biết, Thẩm Minh Hiên có lẽ cũng là người như họ. Loại người như họ, đối với đồng loại, sẽ có một loại trực giác.

Trước đây Ninh An không chắc chắn, nhưng bây giờ, cậu ta dám khẳng định. Dù Thẩm Minh Hiên không hứng thú lắm với đàn ông, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận. Mà Ninh An tự tin cho rằng. Sự quyến rũ của cậu ta hôm đó ít nhiều cũng có tác dụng, Thẩm Tổng đã đến nhà họ Ninh, chẳng phải là gián tiếp cho cậu ta một cơ hội sao?

Ninh An cảm thấy, hắn ta ít nhiều cũng thú vị hơn anh trai đầu gỗ của mình, đúng không?

Còn từ góc độ của Ninh Thư.

Cậu nhìn thấy cảnh Ninh An nhón chân, áp sát lại hôn người đàn ông.

Trong lòng cậu hơi sửng sốt. Thậm chí không để ý Ninh An có thật sự hôn được không, chỉ thấy Thẩm Minh Hiên đẩy người ra, lạnh lùng nói: "Cậu đang làm gì vậy?"

Ninh An nắm chặt tay, không cam tâm nói: "Thẩm Tổng, nếu anh trai tôi có thể, tại sao tôi lại không thể?"

"Tôi sẽ nghe lời hơn anh trai trên giường."

Thẩm Minh Hiên hút một hơi thuốc, ý vị sâu xa cười: "Cậu biết anh trai cậu trên giường như thế nào không?"

Ninh An giật mình, ghen tị nói: "Tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ không quá thoải mái, chẳng lẽ Thẩm Tổng không cảm thấy chán sao?"

Hắn ta bây giờ đã chắc chắn, Ninh Thư chắc chắn đã sớm leo lên giường người đàn ông này. Hắn rất ghen tị, ghen tị đến phát điên.

Ninh Thư vốn định nghe họ nói gì, nhưng vị trí quá gần, ngược lại sẽ có nguy cơ bị phát hiện.

Cậu thấy tâm trạng của Ninh An có chút kích động, thậm chí người cũng nghiêng về phía trước, cậu do dự một chút, bước đi.

Cậu đương nhiên không biết. Sau khi cậu rời đi.

Thẩm Minh Hiên dập tắt điếu thuốc, hơi nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Xuống đi."

Ninh An phát hiện mình nói nhiều như vậy, người đàn ông chỉ cần một câu nói, khiến hắn ta có cảm giác như đấm vào bông. Hắn ta có chút không cam tâm cắn môi, nhưng nhìn thấy biểu cảm thờ ơ của người đàn ông. Cuối cùng vẫn không nói gì.

Ninh Thư ở dưới một lúc, phát hiện người xuống trước là Ninh An, sắc mặt đối phương có chút không tốt. Nhưng khi đối mặt với những bạn học, vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ, nở nụ cười ngọt ngào, hoàn toàn không có tư thế quyến rũ trên ban công.

Không lâu sau, Thẩm Minh Hiên liền từ biệt ba Ninh. Chỉ là trước khi đi, y gọi cậu lại.

Ninh Thư vẫn đang vì mọi thứ nhìn thấy trên ban công, cảm thấy có chút không thoải mái. Thẩm Minh Hiên như phát hiện sự lơ đãng của cậu, nhướng mày: "Sao vậy?"

Chàng trai lắc đầu, ngẩng mặt lên: "Không có gì."

Thẩm Minh Hiên không nói gì, nhưng lại đưa tay ra, sờ vào mặt cậu.

Ninh Thư hơi mở to mắt, liền cảm nhận được ngón tay út của người đàn ông, có ý vô ý chạm vào cậu một cái, rồi thản nhiên thu tay về, trầm giọng nói: "Chúc ngủ ngon."

Cậu không nói gì, vẫn đang vì động tác vừa rồi, có chút hoảng hốt. Thẩm Minh Hiên cũng không nói thêm gì, lên xe, để lại một làn khói. Ninh Thư đứng tại chỗ, cảm nhận động tác gần như mang theo một chút mơ hồ vừa rồi, trong lòng mãi không thể bình tĩnh.

Cậu vừa quay người, liền thấy Ninh An đang khoanh tay đối diện.

Đối phương nhìn cậu, cười lạnh: "Anh bị Thẩm Tổng bao nuôi bao lâu rồi?"

Ninh Thư phớt lờ lời nói của hắn ta, tiếp tục bước đi.

Ninh An có chút tức giận nói: "Anh chẳng lẽ không sợ, tôi sẽ nói chuyện giữa anh và Thẩm Tổng với ba sao?"

Ninh Thư cảm thấy có chút buồn cười, quay đầu lại, lên tiếc: "Em vẫn lo cho bản thân đi, anh và Thẩm Tổng rất trong sạch, ngược lại là em, nếu ba biết em thích đàn ông, ông ấy sẽ nghĩ sao?"

Ninh An hơi mở to mắt, trên mặt lộ ra một thoáng hoảng hốt nhưng rất nhanh trở nên có chút tự tin: "Vậy cũng tốt hơn anh, không biết xấu hổ leo lên giường đàn ông."

Ninh Thư mím môi, cậu biết dù cậu giải thích thế nào, Ninh An cũng sẽ không tin cậu và Thẩm Minh Hiên không có gì, đành phớt lờ đôi mắt đầy ghen tị của đối phương.

Trở về phòng.

Cậu sờ vào mặt mình, trong lòng đột nhiên có chút hoảng hốt. Thái độ của Thẩm Minh Hiên đối với cậu hôm nay có phải hơi mập mờ không?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top