Chương 10

Chàng trai hơi giật mình, không khỏi quay người lại.

Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía cậu, nhẹ nhàng nói: "Có chuyện gì vậy?"

Ninh Thư do dự một chút, lắc đầu. Cậu không thể nói mình cảm thấy hình như bị liếm một cái, cách diễn đạt này quá khiêu khích. Trong lòng không khỏi nghi ngờ, có lẽ là ngón tay của người đàn ông vô tình chạm vào, dù sao sau khi vận động, lòng bàn tay cũng sẽ đổ mồ hôi.

Ninh An tức đến phát điên, cả buổi chiều, hắn ta đều ở đó xem Thẩm Tổng dạy anh trai mình chơi bóng. Hơn nữa hai người còn đứng gần nhau như vậy.

Rõ ràng đều là con nhà họ Ninh, tại sao Thẩm Tổng lại đặc biệt đánh giá cao anh trai nhạt nhẽo và đần độn của hắn ta vậy? Rõ ràng hắn ta tốt hơn Ninh Thư nhiều.

Ninh Thư có thể cảm nhận được ánh mắt oán hận của hắn ta luôn đổ dồn lên người mình. Trong lòng cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Cậu biết tính cách của mình luôn không được như Ninh Hy đáng yêu, mà Ninh An và Ninh Hy là cùng một loại người, ở trường cũng rất được các bạn yêu quý. Ninh An miệng lưỡi ngọt ngào, chỉ cần làm nũng một chút, khiến người ta không thể kháng cự.

Nhưng ngược lại là, tại sao Thẩm Minh Hiên rất lạnh nhạt với Ninh An? Ninh Thư có chút không nghĩ thông.

Chơi tennis gần hai tiếng đồng hồ, Ninh Thư vốn dĩ không phải loại người thường xuyên vận động lúc này đang thở gấp, làn da trắng nõn đều nhuốm màu hồng.

"Nghỉ một lát đi." Ánh mắt Thẩm Minh Hiên đổ dồn lên người chàng trai, trầm giọng nói.

Quản gia mang đồ uống tới. Ninh Thư uống một ngụm, cuối cùng cũng đỡ hơn.

"Cái này làm bằng gì vậy, ngon quá." Ninh An tán thưởng nói.

Quản gia đứng bên cạnh nói: "Thưa Ninh nhị thiếu gia, đây là đầu bếp mời từ Brazil về đặc chế, nếu quan tâm, tôi có thể nói nguyên liệu chế biến cho nhị thiếu gia."

Ninh An có chút thất vọng, hắn ta còn tưởng Thẩm Tổng sẽ mời mình. Hắn ta không khỏi ngẩng đôi mắt long lanh, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện. Thẩm Minh Hiên nhìn từ góc độ nào cũng là một người đàn ông hoàn hảo. Một người như vậy, cậu ta nhất định phải có được.

Ninh Thư ban đầu không chú ý xung quanh, cho đến khi nhìn thấy trên mặt Ninh An xuất hiện một chút ửng hồng. Trong lòng có cảm giác kỳ lạ, dù cậu không thông thạo chuyện tình cảm, nhưng cũng có thể nhận ra biểu hiện của Ninh An lúc này, có chút quá...

Ninh Thư đứng dậy: "Thẩm tiên sinh, tôi đi vệ sinh một chút."

Nhân lúc này, cậu liếc nhìn tình hình trên bàn. Nhưng lại thấy Ninh An dùng chân móc vào chân người đàn ông. Thẩm Minh Hiên sau khi cậu rời đi, sắc mặt lạnh xuống, nhìn Ninh An đối diện.

Ninh Thư lúc này trong lòng có chút sửng sốt. Ninh An đang làm gì vậy? Cậu ta đang làm gì với Thẩm Minh Hiên?

Ninh Thư trong lòng có một ý nghĩ, nhưng cậu lại cảm thấy Ninh An như vậy thật quá táo bạo. Áp chế nghi ngờ trong lòng. Không lâu sau, chàng trai từ nhà vệ sinh trở lại.

Ninh An đã ngồi yên ở đó, hoàn toàn không nhận ra hành động táo bạo vừa rồi.

Trong lòng Ninh Thư luôn cảm thấy kỳ lạ, khi người đàn ông nói chuyện với cậu, cậu đều lơ đãng.

"Đang nghĩ gì? Chăm chú thế?" Một bàn tay vươn ra, chạm vào dái tai chàng trai.

Ninh Thư theo phản xạ co rụt lại, nhìn về phía đó.

Thẩm Minh Hiên khẽ nhếch môi, trầm giọng nói: "Nhạy cảm thế? Chú chỉ chạm một cái đã không chịu được rồi?"

Ninh Thư trước đây còn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ trong lòng lại có một cảm giác kỳ lạ, như có chút hoảng hốt. Cậu không khỏi mở to mắt, nhìn người đối diện.

Thẩm Minh Hiên hơi nhướng mày, cũng không nói gì.

Ninh Thư phản ứng lại, cảm thấy mình có chút quá khích, vội vàng lên tiếc: "Tôi chỉ là không quen người khác chạm vào."

Thẩm Minh Hiên trong mắt mang theo chút ý cười: "Chú là người khác?"

Ninh Thư há miệng, cảm thấy càng giải thích càng rối, không khỏi đỏ mặt, lắc đầu.

Người đàn ông đưa tay ra, xoa xoa đầu cậu: "Tháng sau là sinh nhật cậu rồi."

Ninh Thư hơi giật mình, thật ra cũng không để ý. Sinh nhật của cậu và Ninh Hy là cùng một ngày, nhưng mọi người dường như chỉ chú ý đến Ninh Hy. Cậu dường như luôn chỉ là một cái bóng.

Xe chạy đến nhà họ Ninh.

Vừa rồi ở nhà họ Thẩm, không biết Thẩm Minh Hiên đã nói gì với Ninh An . Trên đường về hắn ta cũng không làm gì, nhưng trên mặt lại là vẻ phấn khích: "Anh ấy chắc chắn là loại người đó!"

"Nhất định là vậy!"

Nói xong, hắn liền nhìn về phía cậu với vẻ mặt dữ tợn, ghen tị hỏi: "Anh trai, anh và Thẩm Tổng ở bên nhau, đã làm gì?"

Ninh Thư cảm thấy Ninh An từ khi về nhà họ Thẩm liền luôn kỳ lạ. Cậu không nói gì, chỉ bước qua. Nhưng hắn ta lại chặn cậu lại.

Ninh An đôi mắt tròn xoe nhìn về phía cậu, lên tiếng: "Hai người ở bên nhau đã làm gì, người tối hôm đó có phải là Thẩm Tổng không?"

"Cuối tuần anh đến nhà họ Thẩm, là lên giường Thẩm Tổng, bị anh ấy làm chuyện đó phải không?" Hắn ta đầy mặt ghen tị, trong mắt như có thể phun ra lửa.

Ninh Thư nghe những lời lẽ bẩn thỉu của cậu ta, trong lòng cũng không khỏi tức giận, lạnh lùng liếc nhìn người: "Chỉ có người bẩn thỉu mới nghĩ đến những thứ này."

Ninh An cười lạnh: "Nếu không anh đến đó còn có thể làm gì, đừng nói với tôi, Thẩm Tổng chỉ mời anh đến chơi bóng?"

Ninh Thư không nói gì. Không phải vì cậu áy náy, mà là không hiểu logic của Ninh An đến từ đâu. Cậu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng dưới bàn mà nhíu mày.

Chẳng lẽ Ninh An sợ cậu tiếp cận Thẩm Minh Hiên là để tranh giành quyền thừa kế nhà họ Ninh? Vậy thì không cần thiết. Cậu không có hứng thú với kinh doanh và thừa kế công ty.

Nếu có thể, Ninh Thư chỉ muốn mình là một giáo sư đại học bình thường, tan làm chăm hoa, nuôi cá. Nhưng cậu sinh ra trong nhà họ Ninh, đã định trước những nguyện vọng này sẽ không thành hiện thực.

Ninh An luôn không buông tha, cho đến khi ba mẹ Ninh về, hắn ta mới yên tĩnh một chút như thể sợ bị phát hiện điều gì.

Ninh Thư không khỏi để ý một chút, nhưng không nghĩ nhiều.

Sinh nhật của con trai, ba Ninh đương nhiên sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn. Rất nhiều bạn học của Ninh An đều đến, Ninh Thư không có bạn bè, người duy nhất đến, là Tô Ngọc ngày trước được cậu thay thế đi làm hộ.

Tô Ngọc bước vào nhà họ Ninh, lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Ninh Thư, nhà cậu to quá."

Thiếu niên đưa quà tới, lên tiếc: "Cậu và em trai lại cùng ngày sinh nhật, trùng hợp quá, chúc mừng sinh nhật."

Ninh Thư cũng cảm thấy trùng hợp, ở thế giới này, không chỉ có cha mẹ và em trai giống nhau, mà cả ngày sinh cũng trùng hợp. Cũng không biết ba Ninh trong lòng có cảm thấy áy náy hay không. Dù sao sau khi kết hôn không lâu, đã thuận lợi ngoại tình, rồi có Ninh An. Sau khi vợ cả chết, không lâu sau liền đón nhân tình và con về.

"Cảm ơn." Ninh Thư nhận quà, chân thành cảm ơn.

Cậu và Tô Ngọc không quen, nhưng Tô Ngọc sau khi nghe nói, là vì cậu mà đến, chứ không phải vì Ninh An. Chỉ cần điểm này, Ninh Thư đã cảm thấy rất an ủi.

Dù sao việc cậu không được yêu thích, cũng là chuyện ai cũng biết. Tô Ngọc lấy lòng cậu, cũng không có tác dụng gì. Tô Ngọc vừa kéo người, vừa ăn bánh nói: "Em trai cậu được mọi người nâng niu, rõ ràng đều là sinh nhật, nhưng họ lại quên mất còn có một vị thiếu gia là cậu."

Cậu ta đưa bánh tới: "Ninh Thư, cậu cũng ăn đi."

Chàng trai nhận bánh, khẽ nói một tiếng cảm ơn.

Tô Ngọc nhìn người, có chút không hiểu: "Rõ ràng cậu hiểu chuyện hơn, tại sao mọi người lại thích Ninh An mà không thích cậu?"

Ninh Thư không biết. Có người sinh ra, đã được định sẵn được nhận ngàn vạn yêu thương.

Cậu không có số mệnh đó.

Vị ngọt của kem tan trong miệng. Ninh Thư ăn vài miếng, liền thấy Ninh An ôm lấy ba mẹ Ninh, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc. Rồi được các bạn học khen ngợi, nhận đủ loại quà.

Cậu như đã quen với cảnh này liền thu hồi ánh mắt.

Ăn xong quả anh đào trên bánh, liền nghe thấy tiếng xe vang lên không xa.

Tô Ngọc kéo cậu nói: "Ninh Thư, đó không phải là Thẩm Tổng lần trước đến trường chúng ta diễn thuyết sao? Ngài ấy quen biết nhà cậu?"

Ninh Thư ngẩng đầu, nhìn về phía đó.

Thẩm Minh Hiên từ trên xe bước xuống, bên cạnh còn có một trợ lý. Ba Ninh có chút kinh ngạc đón lên, nói chuyện với người đàn ông.

Ninh An lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết, trên mặt nở nụ cười e thẹn.

Họ nói gì, Ninh Thư không để ý. Cậu có chút sững sờ, nhưng ngay lập tức phản ứng lại, có lẽ ba Ninh đã mời người đàn ông, dù sao hai nhà có qua lại, đến dự sinh nhật của Ninh An cũng không có gì lạ.

Tô Ngọc không khỏi tán thưởng: "Người đàn ông này, thật sự là cực phẩm."

Ninh Thư nghe giọng điệu đắm đuối của cậu ta, dù cảm thấy Thẩm Minh Hiên thật sự hoàn hảo và đẹp trai, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cậu thấy Tô Ngọc cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Minh Hiên, không khỏi nói: "Ngài ấy dù đẹp trai, cậu cũng không cần nhìn mãi như vậy chứ."

Tô Ngọc nói: "Cậu không hiểu đâu, loại đàn ông này nhìn thêm một cái là lời."

Mặt thiếu niên đầy đắm đuối nói: "Nếu bạn trai tương lai của tôi có một nửa ưu tú của Thẩm Tổng là tốt rồi."

Ninh Thư sững sờ, ngẩn người: "Bạn trai?"

Tô Ngọc tỉnh táo lại, trở nên có chút ngượng ngùng, lên tiếng: "Quên chưa nói với cậu, tôi là người đồng tính."

Cậu ta lập tức nói: "Nhưng cậu không cần lo, tôi không hứng thú với loại người nhìn là biết thích hợp làm 0 như cậu đâu, 0 với 0 ở cùng nhau là không có tương lai."

Ninh Thư có chút không hiểu lời thiếu niên, lộ ra vẻ mặt bối rối.

Tô Ngọc nói: "Trong giới chúng tôi chia thành 0 và 1, tôi là 0."

Ninh Thư dù có chút không hiểu, nhưng vẫn gật đầu: "Hóa ra cậu thích đàn ông."

Tô Ngọc thấy cậu không hề bài xích, không khỏi nở nụ cười: "Đúng vậy."

Cậu trai luyến tiếc nhìn về phía người đàn ông không xa, thở dài: "Nếu Thẩm Tổng cũng là người như chúng tôi, chắc chắn là một 1 bị vạn 0 thèm muốn."

Ninh Thư thấy cậu trai mặt đắm đuối nhìn Thẩm Minh Hiên, không khỏi nói: "Làm sao để phán đoán người như các cậu?"

Tô Ngọc có chút kinh ngạc nhìn về phía cậu: "Sao cậu đột nhiên hỏi vậy?"

Ninh Thư chỉ là nghi ngờ động tác cử chỉ của Ninh An hôm đó, rất kỳ lạ. Cậu muốn hỏi thêm chút gì đó.

Bỗng Tô Ngọc kéo tay cậu, hạ giọng nói: "Trời ơi, ngài ấy... ngài ấy đi tới đây rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top