Lão bà của anh rớt rồi [Chương 2]
"Ai da, Tang Tang tới rồi."
Mới vào cửa, Lộc Tang Tang thấy được một người phụ nữ mặc váy hồng ngồi trên sopha.
Chúc Văn Quân, mẹ chồng của cô.
"Mẹ." Lộc Tang Tang chào hỏi.
"Bà nội con vừa rồi còn nhắc mãi tới con, không nghĩ con tới nhanh vậy."
"Không có, là con đến chậm." Lộc Tang Tang đi đến bên cạnh bà nội Ngụy Nhược Hoa, để đồ xuống, "Bà nội, người hiện giờ cảm thấy thế nào."
Ngụy Nhược Hoa thấy cháu dâu đến thật cao hứng: "Bà thật sự khỏe, không cần lo lắng."
"Thực xin lỗi bà nội, bây giờ mới đến thắm người."
"Không có việc gì, không có việc gì, các con đều bận rộn, lại nói bà đây đều là bệnh cũ, không phải vấn đề lớn."
Lộc Tang Tang: "Bà nội, con mua một giỏ trái cây, bà muốn ăn loại nào, con gọt cho người."
"Không vội." Ngụy Nhược Hoa lôi kéo tay Lộc Tang Tang, "Để bà nội xem con một chút."
"Được rồi." Lộc Tang Tang ngồi xuống mép giường, "Con ngồi đây bồi người."
Ngụy Nhược Hoa liếc mắt thằng cháu nhà mình, bất mãn nói: "Tang Tang, mấy ngày nay ủy khuất con rồi, con xem Kính Hoài vội đến độ không về nhà được."
"Không có việc gì đâu bà nội, chúng con cũng thường xuyên liên lạc, hơn nữa con cũng sẽ đi Hồng Kông tìm anh ấy." Lộc Tang Tang nói dối mặt không đổi sắc, "Khoảng cách không là vấn đề gì, phải không?"
Câu cuối cùng là câu hỏi ném cho hắn, Đoạn Kính Hoài hơi chau mày, nhưng vẫn gật đầu.
Ngụy Nhược Hoa đã từng đối với việc hai người kết hôn trong lòng cũng có chút bất mãn, bất quá về sau lại phát hiện cháu dâu này thực làm cho người ta thích, bất mãn trong lòng liền không có.
Ngụy Nhuợc Hoa: "Vậy là tốt, hai đứa các con liền sống chung cho tốt, tốt nhất nhanh một chút để ta ôm cháu cố."
Lộc Tang Tang đơ mặt, thật là đi đến đâu thúc giục đến đó a...
"Chính là như vậy." Chúc Văn Quân cũng đáp lời, "Kính Hoài, con cũng đã trở về, có một số việc các con vợ chồng son cũng sớm thương lượng đi."
Đoạn Kính Hoài nói: "Để sau."
"Để sau để sau, con đừng có mỗi ngày đánh Thái Cực với mẹ, con tốt nhất là hành động mau lên cho mẹ." Chúc Văn Quân nhìn về phía Lộc Tang Tang ngữ khí ôn nhu, "Tang Tang à, việc sinh con nên sớm không nên muộn, con yên tâm nếu là lười trông liền để mẹ trông, bảo đảm không ảnh hưởng đến sinh hoạt của người trẻ tuổi các con."
Lộc Tang Tang cười đối phó: "Vâng thưa mẹ."
Hai người ra khỏi bệnh viện đã là 7 giờ tối, màn đêm buông xuống, đèn đường chiếu lên cái bóng hai người nửa tối nửa sáng.
Hai người không giao lưu, phảng phất như người xa lạ.
Nhưng Lộc Tang Tang đối với Đoạn Kính Hoài kỳ thật là hiểu tận gốc rễ.
Nói hai người không thân cũng không sai, vì lúc cô mười sáu mười bảy tuổi mới quen biết hắn.
Năm ấy có rất nhiều danh môn vọng tộc đều ở tại khu biệt thự phía tây Đế Đô, Lộc gia cùng Đoạn gia sống gần nhau, lúc ấy ngày nào cô cũng nghe lời mẹ lải nhải bên tai Đoạn gia kia ưu tú, thông minh, điển hình của "con nhà người ta".
"Anh lái xe tới hả?" Lộc Tang Tang rốt cuộc cũng mở miệng.
"Không có."
"Vậy ngồi xe tôi về đi."
Đoạn Kính Hoài gật đầu, xa cách lại lễ phép: "Vậy làm phiền."
Lộc Tang Tang dừng một chút, cười nói: "Không phiền, chúng ta chính là về cùng một nhà."
"..."
Sắc trời đã tối, ngựa xe như nước, đèn nê ông màu vàng sáng rực cả con đường. Xe chạy trên đường cái, bên ngoài gió lạnh hiu quạnh, bên trong xe không khí hơi trầm xuống.
Lộc Tang Tang ngẫu nhiên cũng làm bộ lơ đãng mà hướng mắt qua ghế phụ, Đoạn Kính Hoài ngồi đó, nghiêm chỉnh, quy củ lại lãnh khốc.
Kỳ thật cô ngày thường rất có thể bắt chuyện với người khác, bất quá đối mặt với Đoạn Kính Hoài cô tổng thể cũng không biết nói gì. Mà Đoạn Kính Hoài, hắn vốn dĩ chính là không muốn cùng người khác nói chuyện.
Lộc Tang Tang cảm thấy hắn học y cũng rất là đúng, hắn như vậy giao tiếp không bằng người thật sự không thích hợp ở cái giới thương nghiệp xa hoa hỗn độn.
Hơn nữa, Đoạn gia nguyên bản cũng chính là y học thế gia, tới đời của bố Đoạn Kính Hoài mới tiến sang thương trường.
Đoạn gia thực lực kinh tế hùng hậu ở các sản nghiệp đặc biệt là địa ốc. Lại đến tiếp hậu bối, mọi người nguyên bản cứ nghĩ trưởng tử Đoạn Kính Hoài sẽ tiếp nhận cơ nghiệp Đoạn gia, nhưng không nghĩ tới chính hắn lại không có hứng thú, chỉ dốc lòng với y học.
Ngược lại là em trai hắn Đoạn Kinh Hành lại ngoan ngoãn mà tiếp nhận. Bất quá việc này cũng không quan trọng, Đoạn gia đến trình độ này rồi, Đoạn Kính Hoài làm trưởng tử mặc kệ là ở y học hay thương nghiệp, ở Đoạn gia địa vị vẫn sẽ không thay đổi.
Một lúc sau, xe cũng về tới tiểu khu.
Hai người ở dưới lầu tiểu khu tùy ý ăn chút gì đó, về đến nhà Lộc Tang Tang đi tắm rửa, Đoạn Kính Hoài thì thu thập quần áo của mình.
Lộc Tang Tang tắm rửa, gội đầu, chăm sóc da,.. đặc biệt rườm rà, chờ cô tắm rửa xong, Đoạn Kính Hoài đã sớm tắm rửa ngồi ở phòng khách, đầu gối hơi cong, người hơi khom, đang xem notebook trên bàn trà.
Màn hình lam quang bao phủ trên mặt hắn, mông lung, khó được làm hắn thêm vài phần nhu ý.
Một bộ túi da hoàn hảo, đáng tiếc không xứng với tính tình.
Lộc Tang Tang cười một chút, đi qua, cầm lấy ly nước chanh trên bàn trà khen một câu, "Bác sĩ Đoạn, đã trễ thế này còn làm việc hả."
Đoạn Kính Hoài nghe tiếng ngước mắt nhìn: "Một cái tư liệu người bệnh cần phải xem."
"À." Lộc Tang Tang buông cái ly pha lê, "Vậy anh thật sự vất vả. Tối có chút mệt, ngủ trước nha."
"Từ từ." Đoạn Kính Hoài đột nhiên kêu cô lại.
Lộc Tang Tang có chút ngoài ý muốn: "Làm sao vậy."
Đoạn Kính Hoài nhíu mày : "Hôm nay những lời bà nội nói, em không cần để ý."
Lộc Tnag Tang nháy mắt liền đã hiểu, "Anh nói là sinh con."
Hắn gật đầu.
"Tôi vĩnh viễn đều không sinh đâu, không cần để ý."
Ngón tay đang gõ bàn phím của Đoạn Kính Hoài khựng một chút, hai ba giây sau, hắn mới nhàn nhạt nói, "Tùy em."
Lộc Tang Tang nhướng mày, "Tôn trọng tôi như vậy, nếu như hiện tại tôi muốn sinh, anh có phải hay không liền lập tức phối hợp a."
Lộc tang Tang chỉ là không có việc gì kiếm cớ nói, bởi vì cô biết kỳ thật Đoạn Kính Hoài không phải thật sự tôn trọng ý kiến của cô, chỉ là hắn cũng không muốn mà thôi.
Nhưng cô chính là miệng thiếu đánh, thói quen hố người khác.
Quả nhiên, Đoạn kính Hoài nghe xong sắc mặt liền hơi hơi thay đổi, hắn tựa hồ muốn nói gì, nhưng lại không có lời nào để nói.
Nháy mắt Lộc Tang Tang cũng có chút hối hận. Kỳ thật lúc còn nhỏ cô cũng có chút sợ hắn, cô cảm thấy người này luôn là một điệu bộ mặt liệt, cảm xúc dao động không lớn, hoàn toàn đều không nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì.
Nhớ rõ một lần duy nhất cô thấy biểu tình tan vỡ trên mặt hắn là buổi sáng lúc cô 18 tuổi, hai người tỉnh lại trên một cái giường cùng phòng không một mảnh vải che thân.
Ngày đó sắc mặt của hắn so với hiện tại muốn thối hơn nhiều, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay là thiếu khí.
Khi đó Lộc Tang Tang cũng hoảng lạng, nhưng lúc đó cô mạc danh cũng có cái suy nghĩ: Đoạn Kính Hoài đỏ mặt thật mẹ nó đúng là dễ thương.
"Ai nha là tôi nói giỡn." Lộc Tang Tang kịp thời dừng mạch suy nghĩ, cười nói, "Chúng ta đều còn trẻ, hơn nữa với quan hệ này của chúng ta, sinh con sớm cũng phiền toái."
Đoạn Kính Hoài ngước mắt nhìn cô, hỏi: "Chúng ta là loại quan hệ gì?"
"Ân a.. Cái này sao, quan hệ đôi bên cùng có lợi", Lộc Tang Tang cột lại mái tóc dài, "Chúng ta đều thân bất do kỷ, hiện tại có thể làm chính là làm tốt vị trí này, anh nói đúng không."
Kết hôn xác thật không phải mong muốn lúc trước của hai người, những gia đình như bọn họ, lại có bao nhiêu hôn nhân là thực lòng.
Vợ chồng có thể cho nhau lớn nhất là tự do, ổn định, như này đã là đáng quý.
"Bác sĩ Đoạn."
"Ân." Đoạn Kính Hoài mặt mày bình tĩnh, chờ cô nói chuyện.
"Nếu anh về sau có thích ai thì nói cho tôi một tiếng."
Đoạn Kính Hoài ngơ người.
Lộc Tang Tang trong lòng thông thấu, cô nói: "Bất quá không phải cái loại thực thích này liền tính, anh cũng biết chúng ta nếu ly hôn trong nhà bên kia sẽ thực phiền toái... Cho nên nếu thích ai liền điệu thấp một chút, có thể ở bên nhau, nhưng tôi sẽ không ly hôn."
Đoạn Kính Hoài sắc mặt tối tăm: "Đem lời này nói cho chính cô nghe đi."
Lộc Tang Tang chớp chớp mắt: "Đương nhiên."
Lộc Tang Tang về phòng ngủ chính nghỉ ngơi, Đoạn Kính Hoài còn công việc trên người, vẫn luôn ngồi ở phòng khách. Lộc Tang Tang nhàn rỗi, cầm di động mở Weibo.
Weibo của cô tên là Lê Lộc, đồng thời, cũng là tên của cô trong vòng truyện tranh.
Cô có một thân phận là họa sĩ truyện tranh, Weibo 500 vạn fans, danh khí cũng lớn. Ngày thường, trừ bỏ đúng giờ gửi cho tạp chí mấy bản phác họa, cô cũng sẽ ở Weibo phát truyện tranh của mình, quả thực cũng được mọi người hoan nghênh.
Trong nhà không có người duy trì cùng chú ý cô làm việc này, bất quá cũng không quan trọng, này vốn dĩ chính là việc cô yêu thích, cô chủ nghiệp đương nhiên vẫn là trên bản đồ Lộc gia mở cho chính mình một cái đế quốc.
Tranh sản đoạt quyền loại sự tình này ở những gia tộc như cô nhìn mãi liền quen mắt.
[Tiểu Lộc đồng học, tỷ từ Hoa Kỳ đã trở lại, đêm mai gặp nhau ở quán bar, không gặp không về.]
Lướt Weibo một lúc, một tin WeChat nhảy ra, là khuê mật ngốc điếu của cô, Nguyễn Phái Khiết.
Lộc Tang Tang trở mình: [Nhanh như vậy liền đi công tác xong rồi?]
Nguyễn Phái Khiết: [Đi ngang qua sân khấu, chính là những nơi ta từng trải, nơi nào thật sự làm ta vướng bận.] (chỗ này là ta edit theo cảm tính, thật không hiểu bà này đang nói gì :)))
Lộc Tang Tang: [Hâm mộ, con gái thật tốt.]
Nguyễn Phái Khiết cười to: [Làm sao vậy, vị kia nhà bà liền làm trời.]
Lộc Tang Tang hừ lạnh một tiếng: [Ỷ lớn tuổi hơn tui liền ngưu bức.]
Nguyễn Phái Khiết: [Không có việc gì, bà còn có mẹ giúp a, mấy cái ca ca tỷ tỷ của bà nhưng không có mẹ giúp a.]
Lộc Tang Tang: [Bố tui giúp a, bố tui thật sự là thê nô, thế nhưng đối với con gái bất công thật sự, mẹ nó, thật hoài nghi tui có phải hay không là con ruột.]
Nguyễn Phái Khiết: [Yên tâm yên tâm, đêm mai tui về, tỷ đây hảo hảo chiếu cố ngươi.]
Lộc Tang Tang: [Được a, chỗ cũ, không gặp không về.]
Đoạn Kính Hoài tối hôm qua ngủ ở phòng cho khách. Lộc Tang Tang hôm nay muốn đến công ty, cho nên dậy sớm, chuẩn bị xong ra tới khi phát hiện Đoạn Kính Hoài đã ở nhà ăn.
"Bữa sáng." Lộc Tang Tang ánh mắt sáng lên, "Bác sĩ Đoạn, đây là anh làm sao?"
Đoạn Kính Hoài đem bánh mì nướng ra, ngồi ở bàn ăn bắt đầu dùng cơm, "Muốn ăn liền ngồi xuống đi."
Lộc Tang Tang tự nhiên cảm thấy cái "bạn cùng phòng" như nậy thật khá tốt, còn có bữa sáng.
"Được a."
Cô liền ngồi xuống, cầm một miếng bánh mì phết bơ lên, "Anh sao hôm nay cũng dậy sớm, nhanh như vậy liền đến bệnh viện hả?"
"Không." Đoạn Kính Hoài trả lời, "Thói quen."
"Ân."
Lộc Tang Tang cắn một ngụm bánh mì nướng, hương vị cũng không tệ lắm.
Đúng lúc này, di động trên mặt bàn vang lên, bởi vì đang ăn cô không tiện cầm, cho nên liền để trên bàn trực tiếp ấn giọng.
"Làm gì sáng sớm."
"Không có việc gì, vừa xuống máy bay liền nghe được Phái Khiết báo tin, buổi tối nay đi quán bar." Âm thanh một người đàn ông vang lên.
Lộc Tang Tang ừ một tiếng, "Vừa lúc mọi người đều trở lại, tụ họp một chút, tôi cũng đã lâu không hoạt động gân cốt."
Đoạn Kính Hoài ngước mắt nhìn cô một cái, lại bình tính ăn sáng.
"Được, tôi về ngủ một giấc, buổi tối gặp."
"Ừm."
Bên kia lại hỏi một câu: "Nghe mọi người nói, Đoạn Kính Hoài đã trở lại."
Lộc Tang Tang nhìn người đối diện, ý cười "Ân."
"Nga, bi ai, Lộc Tang Tang đất thịt tươi vì cô mà đóng cửa a."
Đoạn Kính Hoài buông nĩa xuống.
Lộc Tang Tang khụ một tiếng, lập tức nói với Đoạn Kính Hoài, "Nói giỡn, nói giỡn, người này đang nói giỡn –"
Đoạn Kính Hoài: "Lộc Tang Tang."
"Ân."
Người đàn ông lạnh buốt nói: "Ăn cơm không gọi điện thoại."
Lộc Tang Tang cơ hồ theo bản năng tắt điện thoại.
"...Được!"
Edit: Sầu Riêng
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top