Phần 29
Chương 46: buông lời khinh miệt
Bình minh ở Vương trạch thật rất đẹp, mặt trời xuyên qua hàng cây thông chiếu sáng mọi ngóc ngách trong căn biệt thự, cây đào ở hoa viên khẽ đung đưa trước ngọn gió sớm mai hoa đào rơi nhè nhẹ toả hương thoang thoảng
Ngày hôm nay Vương Thiên Ưng không phải đến công ty, trong lòng vui sướng không thôi
Tất cả mọi người trong Vương trạch thấy hắn tâm trạng tốt nên cũng vui cùng vì họ biết bây giờ Vương Thiên Ưng rất dễ chịu
Chỉ duy một người là cô vợ nhỏ của hắn tâm trạng không những không tốt mà còn rất tệ
" Suốt ngày bám dính theo tôi, anh không chán sao?" tiểu Lạc mở miệng châm chọc
" Cả đời cũng không chán" Vương Thiên Ưng ánh mắt chứa đựng tình cảm sủng nịch tiếp lời
" Anh không chán nhưng tôi chán, cút!" tiểu Lạc gương mặt như trúng độc thiếu kiên nhẫn nói
Má Trình âm thanh kiên kỵ nói với Vương lão gia đang đứng phía trước " lão gia .... như vậy ...."
Ông chỉ cười cười " không sao, vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường"
Nhớ lại thời thanh xuân đã qua, khi ông và Trương quản gia giận nhau có lần vì ghen với cô phục vụ dám nói chuyện với quản gia, Vương lão gia đã ra tay đốt cháy căn biệt thự ở thành phố M nên chuyện tiểu Lạc đập phá lung tung thật chẳng là gì
3 tuần không dài cũng không ngắn nhưng đủ làm người nào đó ganh tị đến phát điên_ thời gian này ả rất nhẫn nhịn, cứ tưởng rằng sẽ thấy được cảnh tiểu Lạc bị đuổi đi nhưng có vẻ Lục Xu đã nhầm
Thiếu gia cứ như bị bỏ bùa mê, bất kể Lạc Hạ làm gì, cư xử ra sao ngài không những để yên mà thậm chí ngày đêm cưng chiều sủng ái hết mực
Đứng yên trong góc tối quan sát ả cố gắng kiềm chế cơn giận, với tình hình bây giờ nếu không có kế sách gì chỉ e là ......
Lục Xu cố gắng bình tĩnh không để cơn giận lấn át lý trí. Ả ta có vẻ nhớ ra thứ gì đó liền lên taxi chạy ra khỏi biệt thự
Dường như cơn giận đã vượt khỏi tầm kiềm soát, lục Xu cứ như mụ điên lao thẳng đến phòng bệnh của Lạc Xương buông ra những lời bất kính xúc phạm
" Rốt cuộc bà có biết bản thân đang làm gì không?"
Lạc Xương không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ chậm rãi hỏi " cháu Lục, có chuyện gì xảy ra ... sao cháu ...... có vẻ rất giận dữ?"
" Bà đừng giả vờ với tôi! chuyện con trai bà mặt dày bám theo thiếu gia mãi không buông chẳng lẽ người làm mẹ như bà không biết?"
" Cháu nói ..... Lạc Hạ .....?" Lạc Xương không tin nhìn người đàn bà điên trước mặt
" Đúng là thứ lẳng lơ chỉ biết dụ dỗ đàn ông lên giường rồi làm tiền, con trai của bà đúng là xuất chúng nha"
Nghe đến đây tim bà như thắt lại, Lạc Hạ bé bỏng của bà không thể nào làm ra những việc mất mặt như vậy. Thằng bé tiểu Lạc này từ nhỏ đến lớn rất ngoan ngoãn cũng rất nghe lời sao có thể, rõ ràng là đã hứa với bà sẽ tránh xa những người nhà họ Vương sao bây giờ ..... để tay phải lên lồng ngực, Lạc Xương cảm thấy đau đớn có vẻ như bệnh tim đang hồi phục vì chuyện này mà lại tái phát
Lục Xu thấy như vậy lấy làm hả dạ mạnh miệng nói với những người xung quanh " các vị, tôi khuyên các vị nên tránh xa Lạc phu nhân đây cả con trai bà ta nữa, nhìn bề ngoài có vẻ ngây thơ thuần khiết nhưng thật ra trong lòng lúc nào cũng nghĩ cách câu nam nhân, đúng là tiện nhân mà!"
Lạc Xương bị cơn đau tra tấn còn phải nghe những lời xúc phạm của Lục Xu cùng ánh mắt kỳ thị của những người xung quanh trong lòng không khỏi xót xa
" Cháu .... cháu và tiểu Lạc .... không phải là bạn tốt sao ..... sao cháu lại nói về nó như vậy a?" Lạc Xương nghẹn ngào nói trong nước mắt
" Bạn tốt? nực cười, tôi và tiện nhân sao có thể là bạn của nhau? haha" ả ta cười mỉa mai
Trong phòng bệnh giờ đây chỉ nghe thấy tiếng xì xầm to nhỏ
" Thật không ngờ nha"
" Nhìn bề ngoài trong sáng thì ra là hồ ly tinh không biết xấu hổ"
" Hạng người như vậy tốt nhất nên tránh thật xa"
" Ai nha, hôm trước tôi còn nói tốt với con trai mình về cậu ta, không ngờ ....."
" Phải bảo con tôi tránh xa cậu ta nếu không ....."
" Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bên ngoài nha"
.
.
.
Lạc Xương đau lòng khi nghe những lời xúc phạm đó, nước mắt âm thầm rơi xuống, không biết bà đã phải chịu đựng bao lâu chỉ biết khi có người mở cửa bước vào âm thanh cay độc của ả điên Lục Xu vẫn chua ngoa vang lên
Chương 47: quỳ xuống cầu xin
Lạc Hạ mở cửa thì thấy cảnh tượng này
Mẹ mình đang ngồi trên giường bệnh khóc cạn nước mắt trong khi đó Lục Xu cứ buông lời miệt thị
" Cô đang làm gì vậy?" Lạc Hạ lớn tiếng hỏi
Thấy Lạc Hạ bước vào ả ta cười đắc ý " tôi ..... chỉ là nói sự thật ..... cho mẹ cậu nghe"
" Cô....!!!"
Lạc Xương đau khổ nhìn cậu " con mau qua đây"
" Mẹ, cô ta đã nói gì với mẹ ....."
" Con mau qua đây!!!" Bà thét to, cả căn phòng lúc này im lặng đến đáng sợ
Lạc Hạ cúi đầu bước đến bên cạnh mẹ mình chưa kịp nói gì đã bị Lạc Xương tát vào má
" Không phải con đã hứa sẽ không qua lại với nhà họ Vương nữa hay sao, không phải con đã hứa sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với họ nữa hay sao, tại sao bây giờ vẫn còn ở trong căn nhà đó? mau nói, con mau nói cho ta!!!" Lạc Xương túm lấy áo cậu dùng hết sức lực lắc lư
Tiểu Lạc đứng yên mặc cho bà đánh, mặc cho bà mắng_ cậu có thể nói gì đây? nói rằng cậu bị ác ma uy hiếp? haa, sẽ có ai tin chứ, huống hồ mụ điên kia còn ở đây
Thấy con trai không phản ứng bà liền nghĩ tiểu Lạc ngầm thừa nhận, vậy những gì cô ta nói lúc nãy là sự thật?
Lạc Xương lấy tay gạt mạnh dòng nước mắt đang chảy sau đó cố gắng đẩy tiểu Lạc ra xa " con đi đi, ta không muốn nhìn thấy con mau đi đi"
Nhưng tiểu Lạc vẫn trơ lỳ như khúc gỗ để bà xô đẩy tuyệt nhiên không cử động
Cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, bà yếu ớt cầm cây nạng mà lúc nãy Âu Dương Nhất Minh để bên giường chỉ về phía cậu
Tiểu Lạc theo phản xạ nhanh chóng lui về phía sau
Chưa bao giờ bà tức giận như lúc này, Lạc Xương bất chấp cơ thể không khoẻ tùy ý xưa loạn cây nạng trong tay " mau đi đi, xem như ta không có đứa con trai như ngươi! đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta, cút!! mau cút!!!"
" Mẹ!" Lạc Hạ đau khổ gọi bà
" Ta không có đứa con trai như ngươi, cút cho ta!!!"
Không thể khống chế tâm trạng bà vô tình làm cây nạng va vào trán tiểu Lạc, cậu bị đau liền ngã xuống đất
Không biết ở đâu có một bàn tay ấm áp nhanh chóng đỡ lấy cậu
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống mức thấp nhất, mọi người có mặt trong căn phòng khi thấy có người ôm lấy tiểu Lạc thì khuôn mặt châm chọc lúc nãy biến mất thay vào đó là gương mặt như gặp quỷ, sát khí của người này không thể xem thường
Vương Thiên Ưng lặng lẽ quan sát những người xung quanh sau đó nhìn báu vật trong ngực
Lục Xu không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây, ả ta núp ở một góc cả người phát run
" Em không sao chứ, bà xã?"
Tiểu Lạc lúc này chỉ có thể ỷ lại vào hắn, tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc kia đau khổ lắc đầu
Lạc Xương thấy hắn xưng hô như vậy căm phẫn nhìn hắn " cậu là ..... Vương Thiên Ưng?"
Vương Thiên Ưng nhìn bà hoà nhã nói " vâng, thưa mẹ"
Sau đó lại nhìn người trong lòng, hốt hoảng khi thấy cậu có vết thương trên trán Vương Thiên Ưng đưa tay chạm nhẹ vào nơi bị sưng kia " em ..... em sao vậy, bà xã? sưng lên rồi"
" Đau" tiểu Lạc né tránh cái tay hắn
" Vương thiếu gia, tôi mong rằng .... cậu hãy tránh xa con trai của tôi" Lạc Xương có chút ác cảm sau khi nghe chuyện của hắn, lạnh lùng lên tiếng
Vương Thiên Ưng ôm chặt lấy cậu kiên định nhìn bà " thưa mẹ, con tuyệt đối không buông tay em ấy, huống hồ ......"
" Chúng con là vợ chồng sao có thể nói buông là buông?"
" Rõ ràng cậu và tiểu Lạc đã ký vào đơn ly hôn...."
Nghe tới đây Vương Thiên Ưng cố gắng kiềm nén_ chuyện này hắn vẫn còn tức giận nha " đó là mọi người tự ý quyết định con chưa hề có ý định đó, hơn nữa đơn ly hôn con xé rồi, nên chúng con ..... vẫn là vợ chồng hợp pháp" hắn cao ngạo nói
" Chuyện này ..... nhưng cậu rõ ràng không thích con trai tôi hà tất phải hành hạ nó như vậy" Lạc Xương nói thêm
Vương Thiên Ưng hối hận nhìn cậu một lúc lâu sau đó trả lời " con thừa nhận trước đây là mình không đúng đã làm tổn thương em ấy, nhưng bây giờ .... sẽ không"
Hắn buông cậu ra quỳ xuống trước bao nhiêu người, ánh mắt kiên định nhìn Lạc Xương " xin mẹ hãy tin tưởng con, con nguyện ý dùng cả phần đời còn lại của mình bù đắp cho em ấy, cưng chiều bao dung ( dung túng thì đúng hơn ) em ấy, xin mẹ hãy tác thành cho chúng con!!!"
Lạc Xương bị sự chân thành của hắn làm xiêu lòng nhưng vẫn cố gắng hỏi " Vương thiếu gia, cậu có từng nghĩ ..... tình cảm của cậu với tiểu Lạc chỉ là sự ngộ nhận, không phải tình yêu?"
Vương Thiên Ưng kiên định " sẽ không, con có thể chắc chắn mình không ngộ nhận, ngày từ lần đầu gặp gỡ con ..... đã biết mình yêu em ấy rồi"
" Vương Thiên Ưng con tự tin biết rằng con đang làm gì, con yêu em ấy xin mẹ hãy tác thành!"
Lạc Xương suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn hắn và con trai mình " đây vốn là chuyện hạnh phúc cả đời của tiểu Lạc, nên để nó tự mình quyết định"
Hắn bước đến ôm chầm lấy cậu thì thầm bên tai " bà xã, anh vừa giúp em giải quyết một vấn đề nan giải, nó trở nên đơn giản hay phức tạp bây giờ đều do em nha~"
Cậu nhìn hắn cười tà mà nụ cười này chỉ có cậu mới có thể thấy sau đó quay sang nhìn mẹ mình
" Bà xã, quyền quyết định nằm ở em đó, em đồng ý ở bên anh chứ?"
Câu nói này mọi người nghe thấy đều nghĩ có vẻ như hắn đang cầu hôn nhưng thật ra hắn rõ ràng là đang thừa nước đụt thả câu, đang thừa cơ uy hiếp cậu, còn là công khai uy hiếp
Tên tiểu nhân, ác ma, biến thái, đại hỗn đản dám nhân lúc cậu gặp khó khăn mà ..... mà ........
Không còn cách nào khác, tiểu Lạc đành phải gật đầu tức giận đồng ý
Vương Thiên Ưng vui sướng trao cho cậu cái hôn say đắm trước mặt mọi người, cuối cùng cậu cũng đồng ý ở bên hắn, tuy cách làm này có hơi đê tiện nhưng hắn rất hài lòng với kết quả này
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top